Ông lớn khom lưng vì tôi
-
Chương 7:
CHƯƠNG 7: Vừa học vừa làm
Dưới ánh mặt trời, thiếu niên ngồi trên xe máy, rõ ràng là một chàng trai trong sáng lại cười lười biếng, gợi cảm như vậy.
Cậu há miệng gọi cô: “Diệp Nhiễm, cái này tặng cho tớ đi, gán nợ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Nhiễm: “Trả lại cho tớ.”
Tiêu Chiến Vũ: “Thiếu nợ thì phải trả, đây là sách tham khảo của tớ.”
Diệp Nhiễm nhíu mày, không vui nhìn Tiêu Chiến Vũ.
Cô muốn làm cái gì nhất định phải làm cho được.
Những điều gây cản trở cô làm việc đó, cô hoàn toàn không thích.
Cho nên hiện tại, Diệp Nhiễm nhìn Tiêu Chiến Vũ cảm thấy rất chướng mắt.
Tiêu Chiến Vũ nhìn Diệp Nhiễm như vậy, đôi mắt thiếu nữ thuần khiết đơn giản, trong mắt cô tràn đầy chán ghét.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu liền cười ra tiếng: “Diệp Nhiễm, cậu thật là thú vị!”
Thú vị sao?
Diệp Nhiễm cảm thấy không có gì thú vị.
“Cậu cũng không phải thật sự muốn chồng sách tham khảo này.” Hiện tại Diệp Nhiễm đã biết, cậu là học sinh trường Nhất Trung thành phố B, lớp mười một, kiêu ngạo, cứng đầu, lúc đánh nhau rất tàn nhẫn, nhưng nhà cậu có tiền có quyền, hiệu trưởng cũng phải chịu thua, hơn nữa cậu cũng không phạm phải sai lầm gì lớn, đánh nhau cũng ở ngoài trường học, một học sinh như vậy cũng không có lí do nào để đuổi học nên đành phải chịu đựng.
Thế là, liền mong chờ ngày cậu ta tốt nghiệp cấp ba, tiễn ôn thần này đi nhanh.
Diệp Nhiễm nói: “Cậu cũng không muốn học tập, tại sao lại cướp sách tham khảo của tớ, cậu cũng không thiếu gì tiền, cho nên…”
Cô hơi nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn Tiêu Chiến Vũ, thong thả nói ra kết luận của bản thân mình: “Cậu chính là muốn gây phiền toái cho tớ.”
Tiêu Chiến Vũ nhìn dáng vẻ này của cô, nhịn không được cười ra tiếng.
Trước giờ cậu chưa thấy một nữ sinh nào như vậy, vừa lãnh khốc lại vừa ngoan và đơn thuần.
Cậu đem chồng sách tham khảo kia ném về phía cô: “Không đùa cậu nữa, trả cậu này, cầm đi.”
Diệp Nhiễm nhận lấy sách tham khảo của mình, nhanh chóng bỏ vào cặp sách.
Tiền cô có thể xin được không nhiều, cũng không muốn gặp phiền phức khi mất chồng sách này, hẳn là nên bảo quản cho tốt.
Cô vừa cất sách xong, liền thấy Tiêu Chiến Vũ lái xe máy tới bên cạnh mình, đưa mũ bảo hiểm trong tay cho cô: “Đội lên.”
Diệp Nhiễm không muốn: “Cậu muốn tớ làm gì?”
Tiêu Chiến Vũ đúng là tự tìm phiền toái, cậu ta giúp cô dọa lui những kẻ quấy rối cô.
Tiêu Chiến Vũ rốt cuộc là bạn hay là địch, mục đích của cậu ta là gì?
Tiêu Chiến Vũ đã khởi động xe máy, trầm giọng nói: “Lên đi, không phải cậu muốn tìm việc sao, tớ cho cậu một công việc.”
Diệp Nhiễm nhướng mày: “ Công việc gì?”
Cô ở gần đây dò hỏi xin việc rất lâu, Tiêu Chiến Vũ hẳn là đã chú ý từ sớm, điều này cũng không lạ lắm.
Tiêu Chiến Vũ: “Dù sao cũng không vi phạm pháp luật, còn có thể kiếm tiền. Có làm hay không?”
Diệp Nhiễm: “Làm.”
Cô cầm lấy mũ bảo hiểm, mang lên, xoay người, sải bước ngồi lên xe.
Tiêu Chiến Vũ cảm giác được người phía sau lưng mình, cười nhẹ ra tiếng: “Diệp Nhiễm, ôm lấy eo tớ, nếu không sẽ bị ngã đấy.”
Diệp Nhiễm ngồi thẳng lưng ở ghế sau xe máy.
Cô đương nhiên sẽ không ôm eo Tiêu Chiến Vũ.
Tiêu Chiến Vũ không cưỡng cầu nữa, giẫm chân ga, xe máy vèo một phát chạy đi.
Hệ thống âm thanh hăng hái: “ Xe Honda đại cá mập CH125 vừa nhập khẩu, giả cả ba vạn tệ, đây đúng là một kẻ có tiền.”
Diệp Nhiễm: “Ngươi vẫn không tra ra được thông tin của người này à?”
Hệ thống bất đắc dĩ: “Ở thế giới này, luôn có một số việc ngoài ý muốn, có lẽ tin tức đã lưu bị mất đi.”
Diệp Nhiễm cũng không hỏi nữa.
Người này là ai không quan trọng, dù sao không gây trở ngại cho nhiệm vụ là được.
Nếu gây trở ngại, vậy phải nghĩ cách tiêu diệt.
Nghịch ta thì chết, đây là đạo lí đơn giản.
Tiêu Chiến Vũ ngừng xe bên đường, tiếp đó cậu dẫn cô đi vào một ngõ nhỏ.
Lúc đi vào, Diệp Nhiễm nhìn thấy đầu ngõ có một cái bảng hiệu viết: phòng ghi hình, phòng bida, máy chơi game.
Tiêu Chiến Vũ dẫn Diệp Nhiễm đi vào một phòng, cũng không lớn lắm, bên trong có người hút thuốc, còn có người đánh bida.
Một cái quầy đơn giản ở phía sau, một chàng trai ước chừng hai mươi mấy tuổi có một cái đầu tóc xoăn đang cầm một cái máy chơi game hăng hái chơi.
Anh ta nhìn thấy Tiêu Chiến Vũ đến liền huýt sáo, sau đó thì nhìn thấy Diệp Nhiễm.
Anh ta ngạc nhiên cười: “Đây là ai? Tại sao em lại dẫn theo một tiểu cô nương vậy? Bạn gái sao?”
Tiêu Chiến Vũ bắn vào ót cậu ta một cái mạnh: “Ai có bạn gái, đừng có nói bậy, người ta là bạn học, bạn học nữ!”
Bạn học?
Bên cạnh còn có một người trẻ tuổi, hai người cùng cười ha ha.
Tiêu Chiến Vũ nghiêm túc nói: “Đây là bạn học của em, định vừa học vừa làm, muốn tìm một công việc. Nơi này của anh không phải thiếu một nhân viên quét tước vệ sinh sao? Cho cậu ấy làm thử xem.”
Xem bộ dáng này, đầu xoăn cuối cùng cũng nghiêm túc lên, anh ta nhìn Diệp Nhiễm, nghi hoặc nói: “ Quét tước vệ sinh, được không?”
Thân hình nhỏ bé, làn da trắng nõn, vừa nhìn là biết một cô học sinh nho nhã yếu ớt.
Diệp Nhiễm tiến lên một bước, nhàn nhạt nói: “Em có thể, em chịu được cực nhọc, không sợ dơ, không sợ mệt, nhìn em gầy nhưng sức lực rất lớn, trước kia em ở nông thôn đã từng trãi qua những việc nhà nông.”
Lời vừa nói ra đã làm cho đầu xoăn ngây người.
Cô gái nhỏ này trên mặt không có một chút biểu tình nào, lạnh lùng nhưng lời nói ra mang âm thanh giòn giã, giống như là học thuộc lòng.
Thú vị, thật thú vị, đúng là một cô gái thú vị.
Đầu xoăn không có ý tốt cười nhìn Tiêu Chiến Vũ, lại nhìn nhìn Diệp Nhiễm: “Được, em vừa ngoan vừa giỏi, anh không thuê em thì thuê ai, bắt đầu từ hôm nay em hãy làm việc ở đây đi! Làm theo giờ, một giờ trả em một tệ, thế nào?”
Diệp Nhiễm gật đầu: “Được.”
Một ngày làm là tám giờ, cũng là tám tệ, nghỉ hè ở đây làm hai tháng, cũng hơn bốn trăm tệ, cũng đủ cho cô làm rất nhiều việc.”
Công việc đã định xong rồi, Diệp Nhiễm lại cùng với đầu xoăn bàn bạc chi tiết, ví dụ như ngày nào bắt đầu, mỗi ngày làm bao lâu, tính lương như thế nào.
Lúc trở về, Tiêu Chiến Vũ lái xe đưa cô về.
Tiêu Chiến Vũ hỏi Diệp Nhiễm: “Tớ làm kỵ sĩ cho cậu, còn giúp cậu tìm việc làm, cậu định báo đáp tớ thế nào đây?”
Cậu ta đúng là đã giúp cô, cô cũng rất cảm kích.
Nhưng mà báo đáp? Đến bây giờ cô cũng không biết rõ cậu ấy muốn gì.
Tiêu Chiến Vũ cười, hài hước nói: “Báo đáp như thế nào cũng được.”
Diệp Nhiễm: “Ở trong phạm vi khả năng của tớ thì được.”
Tiêu Chiến Vũ cười ra tiếng: “Không phải, Diệp Nhiễm, cậu quá nghiêm túc, tớ chỉ nói đùa thôi, cậu đừng có nghiêm túc như vậy chứ.”
Diệp Nhiễm nghiêm túc nói: “Nhưng tớ nói thật mà.”
Tiêu Chiến Vũ lập tức cười không ra tiếng.
Đây là một người hài hước biết nhường nào!
Hắn cười: “Vậy cậu lấy thân báo đáp được không?”
Diệp Nhiễm nhíu mày, nhưng mà lại nghiêm túc suy xét.
Sau khi suy xét kĩ, cô lắc đầu: “Không được.”
Tiêu Chiến Vũ: “Tại sao vậy?”
Diệp Nhiễm nhớ lại hôn nhân đời trước của mình, gả cho bạn học của mình, vợ chồng nghèo hèn, sau khi kết hôn sống một đời bình đân, chia phòng nuôi con, học hành phụ đạo, chồng có quỹ đen, sinh hoạt sống và ăn uống đầy bi kịch.
Cuộc đời như vậy không phải là điều mà Diệp Nhiễm muốn.
Cô muốn là một chàng trai đẹp trai, hoàn mỹ.
Cuộc đời cô yêu cầu sự thay đổi.
Nghĩ đến đây, cô lắc đầu, nhìn Tiêu Chiến Vũ: “Cậu không phải là kiểu con trai mà tớ muốn.”
Tiêu Chiến Vũ nhướng mày: “A, vậy cậu muốn kiểu con trai như thế nào?”
Cô gái nhỏ như vậy, mới lớp mười, đã nghĩ đến chuyện đại sự đời người rồi sao?
Diệp Nhiễm thành thật mà nghiêm túc nói ra suy ngĩ trong lòng mình: “Có tiền, có địa vị, đẹp trai, tốt với tớ, chung tình, không lăng nhăng.”
Tiêu Chiến Vũ: “....”
Cậu đánh giá cô, một lúc sau hỏi: “Cậu cảm thấy tớ có điểm nào không phù hợp?”
Diệp Nhiễm: “Tớ cảm thấy cậu giàu nhưng không có địa vị, đẹp trai nhưng không chung tình, thoạt nhìn cũng rất đào hoa.”
Tiêu Chiến Vũ tay nắm thành quyền, để dưới cằm, cười: “Tớ đào hoa như thế nào? Cậu thấy tớ lăng nhăng sao?”
Diệp Nhiễm: “Tớ không biết.”
Tiêu Chiến Vũ: “Cậu căn bản không biết rõ về tớ.”
Diệp Nhiễm không nói.
Không hiểu biết phải không, cô cũng không có hứng thú để hiểu biết.
Tại sao phải đi tìm hiểu một chàng trai không liên quan đến mình?
Tiêu Chiến Vũ đột nhiên xoay người lên xe máy: “Đi, tớ đưa cậu về nhà, nhà cậu ở đâu?”
Cậu ta hình như cảm thấy không hứng thú với đề tài nhạt nhẽo này, cuối cùng cũng cho qua.
Diệp Nhiễm nói ra vị trí của Diệp gia: “Bất quá cậu cho tớ xuống ở đầu đường là được, tớ tự mình đi vào.”
Tiêu Chiến Vũ cũng không hỏi lí do, nhấn ga chạy như bay.
Dọc theo đường đi, hai người cũng không nói chuyện, mãi cho đến đầu đường nhà cô, Tiêu Chiến Vũ cũng không hé răng, trầm mặc mà bảo cô xuống xe, mãi đến lúc cậu rời đi, mới khàn khàn âm thanh nhắc nhở: “Đừng quên ngày mai bắt đầu đi làm. Đã biết đường đi chưa?”
Diệp Nhiễm: “Biết rồi, ở chỗ đó tớ thấy có xe buýt 625. Đi thẳng là tới đó.”
Tiêu Chiến Vũ gật đầu: “Vậy thì tốt. Tớ đi đây.”
Nói xong lời này, chạy xe máy như bay rời đi, để lại một loạt âm thanh ngân vang.
Diệp Nhiễm mang cặp sách, cất bước trở về Diệp gia.
Vừa đi tới, hệ thống đột nhiên hưng phấn mà kêu to: “Động, động!”
Cùng với âm thanh của nó, một loạt âm thanh tích tích nhẹ nhàng.
Diệp Nhiễm nhướng mày: “Tiến độ lên 40% sao?”
Cô hôm nay chưa làm gì nha, như thế này cũng có thể đẩy nhanh tiến độ sao?
Hệ thống kích động: “Không, không, không, không phải tiến độ thay đổi cuộc đời mà là tiến độ chiếm lấy chàng trai, tiến độ chiếm lấy một chàng trai 8%!!”
Diệp Nhiễm: “Ai là chàng trai ấy?”
Chẳng lẽ cái tên đầu xoăn kia? Hay là một người nào trong quán bida kia?
Diệp Nhiễm cố gắng nhớ lại một phen, thực sự là không có một nhân vật nào có tính tiêu chí như vậy mà.
Hệ thống lắc đầu: “Không, không, không, ta cuối cùng cũng hiểu rõ, ta không thể thu thập được tin tức về Tiêu Chiến Vũ là bởi vì cậu ta chính là chàng trai ngươi cần phải giành lấy! Đại boss luôn muốn che dấu tin tức! Ký chủ, mục tiêu của ngươi đã xuất hiện, độ hoàn thành 8%!”
Nhưng mà nó nhanh chóng uể oải: “Tại sao chỉ có 8% mà không phải 10%.”
Trước đây không phải mỗi lần đều được 10% sao?
Diệp Nhiễm: “Thế nhưng là cậu ấy?”
Diệp Nhiễm bỗng nhiên cảm thấy có chút khó khăn, cô tình nguyện đi chiếm lấy đầu xoăn kia còn hơn đi chiếm lấy Tiêu Chiến Vũ.
Người này vừa nhìn là biết không dễ trêu chọc.
Hệ thống nhớ tới cái gì đó, dậm chân: “Ký chủ, ngươi cự tuyệt cậu ta, ngươi cự tuyệt cậu ta! Cậu ta muốn ngươi lấy thân báo đáp, tại sao ngươi lại cự tuyệt?”
Diệp Nhiễm: “......”
Hệ thống: “Lần sau gặp cậu ấy, ngươi phải nói ngươi nguyện ý lấy thân báo đáp, ngươi nói thích kiểu người như cậu ta, người chồng lí tưởng trong lòng ngươi chính là cậu ta!”
Diệp Nhiễm: “.......”
Một lúc sau, cô gian nan nói: “Nếu bắt buộc phải nói như vậy, ta có thể yêu cầu đổi đối tượng không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook