Ông lớn khom lưng vì tôi
-
Chương 23:
CHƯƠNG 23: Rạp chiếu phim
Nghe Tiêu Chiến Vũ hít thở, Diệp Nhiễm đột nhiên ý thức được gì đó.
Người Diệp Nhiễm cứng nhắc, lặng im ngồi ở đó nhìn chằm chằm màn hình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này, nữ chính Milan trái lại không ngăn cản Mã Tiểu Quân mà kéo quần của hắn xuống.
Màn hình chuyển sang cảnh khác, chỉ nghe Mã Tiểu Quân khẽ gọi một tiếng.
Cuối cùng, Tiêu Chiến Vũ chịu không nổi, cậu cuối đầu xuống, kề sát tai Diệp Nhiễm, nói: “Hôm nay sinh nhật tớ, cậu không có quà cho tớ sao?”
Diệp Nhiễm im lặng móc ra một tấm thiệp chúc mừng.
Tiêu Chiến Vũ không khách khí nhận lấy, sau đó tham lam nói: “Không được, tớ còn muốn!”
Diệp Nhiễm: “Đừng nháo nữa, cậu tập trung xem phim đi được không?”
Mà lúc này Milan đang thở hồng hộc chất vấn Mã Tiểu Quân: “Anh cảm thấy như vậy rất tốt sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mã Tiểu Quân: “Có lực!”
…
Diệp Nhiễm cũng có chút chịu không nổi, cắn răng: “Tiêu Chiến Vũ, rốt cuộc cậu…”
Đột nhiên Tiêu Chiến Vũ kéo cô chạy ra ngoài.
Diệp Nhiễm dùng sức thoát ra nhưng không được.
Cậu trực tiếp kéo cô đến khách sạn, căn bản cậu đã đặt phòng rồi.
Đi đến giường lớn, cậu thảy cô lên giường, tựa như bộ phim vừa rồi, cậu muốn cởi quần áo của cô.
Diệp Nhiễm nhìn đôi mắt nghẹn đỏ của cậu, hô hấp trầm trọng như vừa chạy 3000m.
Diệp Nhiễm do dự một lát, nhắm hai mắt lại.
Được, cậu muốn như thế nào thì tùy cậu.
Ai bảo cậu là chân mệnh thiên tử của cô, là chàng trai cô cần có được.
Tiêu Chiến Vũ cởi quần áo của cô, khiêng cô lên giường sau đó dùng chăn quấn chặt hai người lại.
Cậu dùng đùi áp chế cô, đạn đã lên nồng, chạm vào là nổ ngay.
Nhưng mà sau khi Tiêu Chiến Vũ áp chế cô, hít thở từng đợt, thế nhưng sau đó không có hành động gì cả.
Diệp Nhiễm ngẩng đầu, mở to mắt, đúng lúc nhìn thấy một giọt mồ hôi trên trán cậu rơi xuống khóe miệng cô.
Giọt mồ hôi ấy rơi vào miệng cô, cô nếm được mùi vị của nó.
Đó là do Tiêu Chiến Vũ đang áp chế khát vọng, mang theo hơi thở của hormone nam tính.
“Cậu…” Cô há miệng thở dốc, nhưng mà vừa nói ra lại phát hiện âm thanh của mình khàn khàn mềm mại.
Cô lập tức đỏ mặt.
“Không sao.” Tiêu Chiến Vũ suy sụp ngã lên người cô, ôm chặt lấy cô: “Tớ không sao, cho tớ ôm một chút, một chút thôi.”
Cậu nhịn đến nỗi thân mình đều run rẩy, giọng dồn dập mà khàn khàn lẩm bẩm nói.
Một đêm này, Diệp Nhiễm ở bên Tiêu Chiến Vũ, hai người ôm nhau ngủ suốt cả đêm.
Nhưng cũng chưa xảy ra chuyện gì.
Cậu va chạm, khát vọng nhưng trong thời điểm mấu chốt vẫn giữ lại cho cô.
Cho dù chưa xảy ra chuyện gì nhưng sau khi ngủ chung một đêm, lúc tỉnh lại, họ càng thân mật hơn. Tiêu Chiến Vũ ôm cô, thậm chí nhịn không được dùng càm cọ má cô.
Cô đẩy cậu ra: “Đừng mà, ngứa.”
Cậu lại cứ cọ hoài không buông: “Diệp Nhiễm, đợi sau khi tốt nghiệp đại học, chúng ta kết hôn đi.”
Diệp Nhiễm vẫn đẩy cậu ra.
Ngày hôm qua không phải vẫn còn tốt sao, tại sao ngủ một đêm, liền dùng cằm cọ người khác chứ.
Tiêu Chiến Vũ lại cố ý, chính là không muốn buông tha cô, cố ý dùng cằm cọ mặt cô, ngoài miệng lại nói: “Chờ sau khi chúng ta kết hôn, mỗi ngày tớ đều ôm cậu ngủ, mỗi sáng đều dùng cằm cọ cậu, được không?”
Cuối cùng Diệp Nhiễm chịu không nổi, dùng móng tay véo cậu: “Đừng, ai cần cậu cọ.”
Tiêu Chiến Vũ bị véo đau nhưng vẫn cười như cũ, cười to ha hả.
Cười xong, cậu ấn Diệp Nhiễm trong lòng ngực: “Hận không thể vừa mở mắt ra đã qua nhiều năm, cậu đã gả cho tớ.”
Lúc Diệp Nhiễm về đến nhà, vừa đúng lúc Diệp Kiến Quốc muốn đi ra ngoài, hai cha con đụng mặt nhau trong phòng khách.
Vốn dĩ trên mối Diệp Kiến Quốc vẫn còn mang theo nụ cười, vừa thấy cô liền thay đổi sắc mặt: “Mày còn biết đường về sao?”
Lúc này Hoắc Hồng Anh và Diệp Trác cũng ở trong phòng khách, mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn cô, dường như cô là giặc.
Diệp Nhiễm nhẹ nhàng chào hỏi, liền muốn đi lên lầu.
Diệp Kiến Quốc: “Nói đi, rốt cuộc mày cùng với phường ăn chơi lêu lỏng nào ở bên nhau?”
Diệp Nhiễm: “Lêu lỏng? Ba, ba đang nói gì vậy, con không hiểu?”
Cô và Tiêu Chiến Vũ lêu lỏng, sao ông ta lại biết được.
Cô liếc mắt nhìn Diệp Trác bên cạnh, thấy Diệp Trác né tránh ánh mắt của mình, cô liền hiểu rõ.
Là Diệp Trác đoán được gì đó rồi nói cho Diệp Kiến Quốc.
Mặt Diệp Kiến Quốc xanh mét: “Diệp Nhiễm, mày đây là đắm mình trụy lạc đó! Một đứa con gái, lại tùy tiện nhận quần áo của con trai cho, đây là sao?”
Hoắc Hồng Anh bên đó liếc mắt một cái: “Kiến Quốc, hôm nay không phải ông muốn đi gặp bạn học sao? Trở về rồi hãy nói.”
Diệp Kiến Quốc chán nản, nhưng mà ngẫm lại đang muốn ra ngoài, lạnh nhạt liếc Diệp Nhiễm một cái: “Chờ trở về sẽ tính sổ với mày!”
Đợi Diệp Kiến Quốc đi rồi, Hoắc Hồng Anh cười cười, nhìn chằm chằm cái áo khoác hàng hiệu trên người Diệp Nhiễm.
Quả thật bà ta đã từng gặp mẹ của Diệp Nhiễm.
Lúc ấy, mẹ của Diệp Nhiễm cũng mặc một cái áo khoác đỏ, vừa nhìn là biếc loại áo ở nông thôn, công khai đến tìm Diệp Kiến Quốc, nói muốn phục hôn, nói mình có thai.
Diệp Nhiễm lớn lên rất giống mẹ.
Hoắc Hồng Anh không thích quần áo của Diệp Nhiễm, bà ta thấy rất chói mắt.
Bà luôn khinh thường những người mẹ kế hay ức hiếp con chồng, nhưng bây giờ nhịn không được nói: “Diệp Nhiễm, nếu ham hư vinh quá, muốn quần áo, có thể đi gặp ba con, nếu ba con không có tiền thì dì mua cho con một cái. Nhưng mà dựa vào quan hệ không chính đáng ở bên ngoài xin đàn ông mua quần áo cho sẽ làm mất mặt của ba con đó. Ba con là giáo sư, cần có thể diện, con biết không?”
Diệp Nhiễm nghe xong, cười cười, nhẹ nhàng hỏi: “Dì à, con có thể thỉnh giáo hai vấn đề không?”
Hoắc Hồng Anh: “Nói đi.”
Diệp Nhiễm: “Thứ nhất, trong notebook của Diệp Trác chứa đầy tên của Khâu Khai sở, dì còn hẹn nhà họ Khâu nghỉ đông đi chơi, thì tính là gì? Đây đương nhiên không tính là quan hệ không chính đáng sao, hay là xem như tạo cơ hội cho con gái mình thông đồng với đàn ông?”
Diệp Trác nghe xong, mặt đỏ bừng, đứng thẳng dậy: “Diệp Nhiễm, chị thật quá đáng, tại sao chị lại nói như vậy? Tôi làm gì có lỗi với chị?”
Diệp Nhiễm không thèm để ý đến Diệp Trác, nhìn sắc mặt khó coi của Hoắc Hồng Anh, nói tiếp: “Nghiên cứu sinh của ba ở văn giòng giở trò bịp bợm, đây không phải là xảy ra chuyện sao, nghe nói vấn đề này nghiêm trọng lắm đó, mấy ngày trước không phải còn làm ầm ĩ quá xấu hổ sao? Mặt mũi của giáo sư đại học cũng mất hết rồi còn sợ gì con gái làm xấu mặt?”
Rốt cuộc Hoắc Hồng Anh cũng nhịn không nổi: “Diệp Nhiễm, dì biết con không có lương tâm! Lúc trước ba con dắt con từ dưới quê lên, dì đã biết nuôi dưỡng con cũng uổng phí thôi, loài lang sói, sớm muộn gì cũng nhìn ra, phí công nuôi dưỡng hơn một năm, đây là nuôi kẻ thù chứ gì nữa!”
Diệp Nhiễm nhướng mày, cười: “Tôi thay phiên ở nhà bà con cũng khá tốt, là ông ta ngang ngạnh muốn đưa tôi đến đây. Không còn cách nào, ông ta là phần tử trí thức, là người làm công tác văn hóa, là giáo sư, con gái mình còn chưa ăn được một hạt cơm của ông ta, phải sống lưu lạc đầu đường xó chợ, làm sao ông ta còn mặt mũi nhìn ai. Dì à, không phải dì cũng rất hiền từ sao, đau lòng cho chồng mình, không đành lòng nhìn ông ta mất đi danh tiếng, mới đem tôi về đây đúng không? Bây giờ hối hận sao, nhưng cũng không thể đuổi tôi đi, nếu làm hỏng thanh danh thì làm sao bây giờ? Quả là một năm nuôi cơm tôi cũng đâu uổng phí.”
Hoắc Hồng Anh hoàn toàn nổi giận: “Diệp Nhiễm! Mày….mày cho rằng ai nợ nần gì mày?”
Diệp Nhiễm vẫn cười như cũ: “Bà không nợ tôi, nhưng chồng bà nợ tôi. Năm xưa, mẹ tôi ở nông thôn ban ngày làm cho đội sản xuất, ban đêm cũng đi làm công kiếm tiền nuôi ông ta, bây giờ người chồng phần tử trí thức làm công tác văn hóa này của bà là do mẹ tôi tích góp tiền cho ông ta học đại học đó. Như thế nào, nuốt được nên thành của người của bà rồi đúng không?”
Cung cấp nuôi dưỡng ông ta, quay đi ông ta liền ruồng bỏ, cái gì mà giả ly hôn, còn không thèm nhận cốt nhục của mình, còn lừa hết tiền mà mẹ cô khổ sở dành dụm.
Đôi mắt Hoắc Hồng Anh trừng thẳng, đời này bà ta muốn thể hiện, thể diện thật tốt, cảm thấy chính mình rất thành công, trước giờ bà ta chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ bị nói như vậy.
Diệp Nhiễm yên tâm thoải mái mà đi lên lầu.
Hoắc Hồng Anh giận đến phát run, Diệp Trác phải nhanh chóng qua đỡ bà ta.
Hoắc Hồng Anh: “Được, mày giỏi, giỏi lắm, chờ mày đủ mười tám tuổi, Diệp Kiến Quốc không đuổi mày đi thì tao sẽ ly hôn với ông ta, mày không đi thì tao đi.”
Năm xưa, Diệp Kiến Quốc cũng rất có thành tựu trong giới học thuật, bởi vì là bạn bè giới thiệu, đều là người chuyên nghiệp, lại cùng trong lĩnh vực nghiên cứu nên cũng ngẫu nhiên giao lưu, bàn luận.
Lần này, Diệp Kiến Quốc đi tham gia hội đồng học thuật, kì thật cũng là hi vọng bạn bè cũ có thể nhớ lại tình nghĩa ngày nào, giúp đỡ mình một chút trong chuyện kia.
Nghiên cứu sinh của ông ta bị nghi ngờ sao chép luận văn, chuyện này không lớn không nhỏ, nếu có quan hệ một chút, chuyện lớn hóa chuyện nhỏ cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, nếu người có chức có quyền dìu dắt ông, giúp ông chứng thực chuyện này, ông ta còn có thể phát triển tiền đồ.
Đương nhiên loại chuyện này cũng không thể nói thẳng, phải giả vờ lơ đãng nói ra, thăm dò ý tứ của người ta.
Vì thế, lúc bạn bè gặp nhau, trong gian phòng đang ăn uống linh đình, hôm nay Diệp Kiến Quốc đột nhiên lại lui tới nói nhiều hơn so với ngày thường, cũng bắt đầu đi tiếp rượu người khác.
Qua mấy hiệp rượu, tự nhiên có người bắt đầu cảm khái, nói nhóm người bọn họ đều già rồi, nói năm xưa ra sao, lúc nhớ lại tuổi trẻ có người bảo con họ đã lớn cả rồi, đều học đại học hết rồi.
Diệp Kiến Quốc nghe thấy điều này, tự nhiên nhớ đến Diệp Nhiễm.
Ông ta đau lòng không thôi.
Diệp Nhiễm, là con gái ông ta, hơn mười mấy năm không trông nom, trong lòng cũng thấy áy náy.
Hiện tại, ông không thể không thừa nhận, có lẽ Hoắc Hồng Anh nói đúng.
Có lẽ trong chuyện này, ông đã sai.
Uống thêm vài chén rượu, ông ta không tránh khỏi thở dài: “Con gái đều là nợ đó, con gái nhỏ còn đỡ, khôn ngoan, hiểu chuyện, nhưng mà con gái lớn luôn khiến tôi đau đầu.”
Vương hiệu trưởng của Nhất Trung thành phố B ngồi đối diện Diệp Kiến Quốc, cơ bản chưa từng hé miệng, bây giờ nghe thấy điều này, vội nói: “Lão Diệp, không thể nói như vậy được, con gái ông Diệp Nhiễm là một thiên tài mà, đứa trẻ thông minh như vậy, tôi làm thầy giáo nhiều năm chưa thấy ai ưu tú như thế. Ông đúng là có phúc, tương lai đứa nhỏ này tràn đầy vinh quang, có tiền đồ, ông chờ hưởng phúc đi.”
Vương hiệu trưởng vừa nói như vậy, mọi người đều hỏi tới, Vương hiệu trưởng liền nói thành tích của Diệp Nhiễm cho họ nghe, mọi người nghe xong đều khen ngợi sôi nổi.
Con cái của mấy người này cũng vừa thi đại học hoặc sắp thi nên họ đều quan tâm đến thành tích cấp ba của mấy đứa nhỏ, nghe nói con nhà người ta học giỏi như vậy rất hâm mộ.
Vương hiệu trưởng cười ha hả với Diệp Kiến Quốc: “Kiến Quốc, con bé rất có thiên phú, cũng rất hiểu chuyện, thân làm cha, ông nên quan tâm đến con cái một chút, nên cung cấp điều kiện kinh tế cho con trẻ, ông cũng là thầy giáo, nếu con cái ăn mặc xấu thì ông cũng bị mất mặt đó, có đúng không?”
Có một bạn học năm xưa cũng xuống nông thôn với Diệp Kiến Quốc, cũng biết một ít chuyện quá khứ của Diệp Kiến Quốc, nghe Vương hiệu trưởng nhắc chuyện này, trên mặt liền có chút không ủng hộ.
“Lão Vương nói đúng đó, Kiến Quốc, dù sao cũng là con gái của ông, ông nên suy nghĩ cho nó, con bé đó số khổ, không có chỗ dựa, ông không nghĩ cho nó thì ai nghĩ đây?”
Những người khác nghe xong, bắt đầu khuyên Diệp Kiến Quốc, thậm chí có người nói: “Ngày thường ông lại giấu diếm, có đứa con giỏi như vậy, sau này cải cách giáo dục, tiền học đại học ngày càng đắc, ông nên lưu đường lui cho con mình chứ!”
Hôm nay ra khỏi nhà Diệp Kiến Quốc vẫn còn tức giận với Diệp Nhiễm, lúc này mọi người hâm mộ mình như vậy, trong lòng ông ta khổ sở không nói nên lời, bây giờ mọi người nói vậy, nghẹn cả giận: “Tôi cũng không có cách nào, một tháng tiền lương chỉ có hơn bốn trăm tệ, tôi có thể làm gì được? Tôi cho con bé một nửa tiền lương thì sẽ làm cho Hồng Anh thất vọng. Mấy năm nay, Hồng Anh đều chịu uất ức!”
Lão Vương vỗ vay Diệp Kiến Quốc: “Kiến Quốc, đều là anh em với nhau, chúng ta cứ nói thẳng đi. Chút tiền này của ông, đối với Hồng Anh chẳng là gì cả, nhưng mà đối với Diệp Nhiễm rất có ích. Ông vì chắp vá tiền sinh hoạt cho Hồng Anh mà không cho Diệp Nhiễm chút gì phải không?”
Mọi người chung quanh đều tán đồng với Vương hiệu trưởng.
Vốn dĩ trong lòng Diệp Kiến Quốc không dễ chịu gì, bây giờ thấy mọi người nói mình như vậy, cuối cùng nhịn không nổi nữa, tự phơi bày chuyện xấu trong nhà: “Các người chỉ biết một mà không biết hai, đứa con lớn này của tôi, từ nhỏ đã không lớn lên cùng tôi nên rất hư hỏng. Haizzz!”
Hư hỏng?
Mọi người đều nghi hoặc, vẻ mặt Vương hiệu trưởng cứng đờ: “Hư hỏng như thế nào?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook