Ông Là Nhân Yêu, Ông Sợ Ai ?
Chương 69: Thế giới này thật là đặc biệt

Sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại khiến lão tử thức giấc. Tôi nhìn giờ – 6h30! Lão tử nổi cáu, ai điên đi phá giấc ngủ người ta giờ này!

Nhận điện thoại, lão tử càng giận. Không sai, chính là Bỉ Mao, thảnh thơi thản nhiên nói: “Đi, đi chạy bộ, hít thở không khí trong lành.”

GM, tôi cực kỳ ức chế ¥%*—%—

“Bỉ Mao, anh muốn chết à? Ăn no rảnh rỗi nhỉ?!”

Hét xong, tôi cúp máy.

Lại gọi lại, lại cúp máy, lại gọi lại, tắt máy luôn!

Tôi vừa nằm xuống, anh ta lại gọi điện thoại bàn.

GM, sét đánh chết tên này đi!!!

Cuối cùng lão tử phải rút dây điện thoại bàn, thế giới mới yên tĩnh. Lại nói thế giới này thật quái lạ, thành phố S khống chế lượng nhân khẩu lưu động rất chặt chẽ, thế mà sao thằng cha này chưa bị bắt về? Nhà nước à, mấy người ăn rồi làm gì…

Lão tử lại lăn ra đánh một giấc.

11h, ngủ dậy. Rửa mặt, log in QQ, click QQ tên giả gái chết tiệt, ặc, thôi không chọc!!!

Sau đó mở Thiên Hạ, vào Đất Hoang.

Theo thường lệ, sau khi online, lão tử đến trấn Vĩnh Ninh ở Giang Nam. Hoa Trư đang làm Đồng Thú, thế nhưng con sói con trước mặt con bé bị xỉa từng nhát từng nhát một, không đánh đàng hoàng. Lão tử thắc mắc: không phải người không ngồi đó chứ?

Lát sau, lão tử không nhịn được:

[Hảo hữu] Bạn nói với Lấm Tấm Hoa Trư: làm gì thế?

[Hảo hữu] Lấm Tấm Hoa Trư nói với bạn: [nhướng mày] ai cần tên giả gái chết tiệt quan tâm!!!

Sau đó, lão tử xem máu của con bé – cứ một lúc lại giảm, một lúc lại giảm, nhưng cứ 5s lại buff Cố Bổn Bồi Nguyên 1 lần hồi máu hồi lam, nhanh chóng đầy lại. Cuối cùng lão tử cũng hiểu con bé định làm gì: nó muốn học Uyên Ương cởi đồ tung chiêu nặng đánh, nhưng lượng máu không xuống dưới 60% được!!!

Nhìn thanh máu cứ giảm lại tăng, lão tử lo lắng! GM, để lão tử hít sâu một hơi trước!

[Hảo hữu] Bạn nói với Lấm Tấm Hoa Trư: tắt Cố Bổn Bồi Nguyên đi, cởi đồ trước, cởi xong thì buff Nhuận Mạch, sau đó nhận nhiệm vụ.

[Hảo hữu] Lấm Tấm Hoa Trư nói với bạn: …

Làm xong Đồng Thú, tôi ra làm nhiệm vụ Tố Thi Dữ Tửu, trên đường gặp em bướm xinh kia, thế lại ra tay. Có điều không lưu ý hai bên đường có người của Mạn Đà La, thế là tôi bị ăn hành, còn bị hỏi thăm mẹ già nữa.

Lão tử đánh chết một tên, bướm xinh lại hồi sinh. Lão tử xài Phù Kinh Quỷ Thần, hai người kia chưa hồi lam, lại lăn quay.

Lão tử đánh tên được hồi sinh kia toi tiếp, em bướm định cứu thì ăn phải Phù Kinh, bị rút sạch lam nên cũng chết luôn. Lão tử uống một lọ Nông Dược, thêm một Lam Dược chiến trường, đánh được 2 người đó rồi cũng gục. Chết thì về U Châu, hệ thống thông báo chữ đỏ bốn tiếng đồng hồ.

Để phòng đối thủ dùng Thiên Nhãn tra tọa độ, lão tử ngồi tọa kỵ Quốc Sắc Thiên Hương vi vu bầu trời U Châu. Hiện nay chưa thể đánh nhau trên không, mấy tên dưới mặt đất ngẩng đầu 45 độ chửi lão tử “Mẹ nó” liên hồi.

Một lát sau:

[Hảo hữu] Hồn Sư nói với bạn: Làm Tân Đồng Thú đi

[Hảo hữu] Bạn nói với Hồn Sư: treo đỏ -ing

[Hảo hữu] Hồn Sư nói với bạn: Ở đâu?

Lão tử gõ tọa độ cho anh ta.

Không lâu sau, anh ta cưỡi linh thú đến cạnh lão tử.

Kênh Thiên Hạ, khu, gần đều rất náo nhiệt. Hai người bọn tôi không nói gì, ngồi ngây người ở bầu trời U Châu hơn bốn tiếng liền.

Lão tử giặt đồ, tưới cây, giết mấy lần Lưu Tinh Hồ Điệp, cuối cùng 15h30 trạng thái pk kết thúc. Tôi hỏi Hồn Sư còn làm Đồng Thú không, anh ta nói được.

Trên đường đi, bọn tôi gặp Nhạc Bất Quần, tiện tay giết rồi lại bị ăn hành, lại treo đỏ 4h đồng hồ. Hồn Sư bị vạ lây, cũng phải treo đỏ 2h.

Hai đạo sĩ lại quay về U Châu, lặng lẽ treo máy.

Lão tử tìm “Cẩm Y Vệ”, cuối cùng xem cửa sổ trò chơi, phát hiện ra mới hơn 1h. Lại xem “Diệp Vấn”, hết rồi vẫn còn hơn 1h nữa. Vậy là lại mở “Brokeback Mountain” ra xem nốt.

Quả nhiên năng lực của “Brokeback Mountain” rất tốt, xem xong rồi cũng hết thời gian treo đỏ.

Hỏi Hồn Sư còn tiếp tục làm Đồng Thú không, anh ta im lặng một lúc rồi cũng đi.

Đầu tiên là đi Khổng Tước Bình. Trên đường đi gặp Tử Tâm Hải, lão tử tiến lên giết. Trong lúc ấy, bọn tôi lại bị liên minh Trác Việt phát hiện ra. Hai người thấy tình thế nguy cấp, vội vàng bỏ chạy, truy sát đến trại Đan Bình thì kẻ thù bỏ đi.

Hỏi Hồn Sư còn tiếp tục làm Đồng Thú không, anh ta im lặng một lúc rồi cũng đi.

Bọn tôi lại đi Khổng Tước Bình. Căn cứ nguyên tắc bạn chết tôi không chết, lão tử để Hồn Sư đi trước. Bọn tôi bị liên minh Mạn Đà La bao vây, kẻ thù gian trá cậy đông nên bọn tôi đành chịu bị bạo cúc. Sống lại về U Châu, hỏi Hồn Sư còn tiếp tục làm Đồng Thú không, anh ta im lặng một lúc rồi nói: Đợi tôi chọn lại hồi sinh thạch đã.

Sáng hôm sau, thành phố S có một buổi comic con, chính phủ kêu gọi các công ty hoạt hình tham gia. Đương nhiên cái này cũng không cần kêu gọi. Bạn nghĩ xem, công ty lớn công ty nhỏ, ai lại không nghĩ đến cơ hội quảng cáo miễn phí. Vì thế, lão tử cũng chui ra khỏi tổ, mặc đồ làm việc rồi chạy đến đó.

Về cơ bản, tất cả công ty đều đã có mặt ở hội trường comic con. Tiểu Đường và mọi người bắt đầu bố trí, dán poster, bày tác phẩm, còn lão tử chơi bời lêu lổng.

Lúc đang lêu lổng, lão tử thấy một người đang nghe điện thoại chỗ công ty – là Bỉ Mao! Lão tử hắc tuyến, bạn nói sao người này chỗ nào cũng có mặt vậy?

“Mấy người, ai gọi anh ta đến?” lão tử hỏi tiểu Đường, người này sao mà giảo hoạt, trả lời nhanh nhẹn, “Báo cáo thủ trưởng, anh ấy tự đến.”

Anh ta nhanh chóng cúp điện thoại, vỗ vỗ tay rồi cầm lap hỗ trợ dùng cho màn chiếu, khởi động máy rồi nhìn tôi: “Tôi mang bữa sáng cho em, vào ăn đi.”

Lão tử ngất. Không phải chứ, anh cũng quá tự nhiên đấy, không nghĩ xem mình là ai!!! Đã từng gặp người mặt dày, nhưng chưa thấy ai mặt dày thế này!!!

Trên màn hình bắt đầu xuất hiện vài hạng mục đặc sắc mà công ty đã tiếp nhận. Tiểu Đường làm power point, tôi cũng không để ý kỹ. Thật ra mấy cái tài liệu quảng cáo này, bạn cũng biết đấy, bình mới rượu cũ, cứ thế thôi.

Chương trình bắt đầu, các công ty đọc diễn văn, cái này cũng là cũ. Phía chính phủ thích mấy kiểu này: báo cáo phân tích tình hình phát triển công ty này nọ, cho thấy sự ủng hộ của công ty vân vân…

Khi đó, tôi và ông chủ thật ra đứng rất xa. Bạn biết đấy, xích mích mà.

Phần phát biểu của tôi cũng rất thuận lợi. Cuối cùng, đến thời gian đặt câu hỏi của phóng viên, hàng hai có một phóng viên mặc sơ mi trắng đeo cravat đứng lên, nói giọng rất chính nghĩa lẫm liệt: “Tô tổng, xin hỏi thời gian trước, chuyện cô phá hoại gia đình nhà người ta lúc ở Huỳnh Hỏa Thời Đại là thế nào? Trước đây, tuy rằng phó tổng giám đốc đề bạt cô là có nguyên nhân khác, nhưng tính ra cũng là có ơn với cô. Thế nhưng cô lại làm chuyện lấy oán trả ơn, tự lập công ty, mang đi hơn 20 nhân viên nòng cốt của Huỳnh Hỏa Thời Đại, thế mà cô cũng không tự nhìn mà biết thẹn sao?”

Toàn hội trường yên lặng.

Chuyện kiểu này không phải lần đầu tiên.

Có đôi khi tôi cũng không rõ lắm: thế giới bị làm sao thế?

Đàn ông đề bạt thăng chức cho phụ nữ, nhất định phải qua cái giường à?

Mấy năm liền, ngoại trừ quan hệ cấp trên cấp dưới, chúng tôi không hề đi đâu mập mờ. Còn sau này, khi bọn tôi thảo luận phương án, không dám không có mặt người khác; công ty liên hoan, tôi không thể ngồi gần chỗ ông ấy; tan tầm cũng không dám tiện đường đưa nhau về; coi như suy nghĩ cũng như nhau.

Tô Như Thị tôi cả đời này không làm gì có lỗi với ai, thế nhưng cứ đồn đại qua lại thế này, cuối cùng chuyện phải cảm thấy hổ thẹn được diễn dịch theo cái nhìn của người nào?!

Phóng viên nhỏ nhắn kia vững vàng chờ câu trả lời của tôi, vẻ mặt vẫn rất chính nghĩa lẫm liệt… Tôi nghĩ nếu chính nghĩa thật sự ở đây trong cuộc đời này, người phải lúng túng chắc cũng chỉ có chính nghĩa.

Thế giới này đúng là đặc biệt.

Nếu ở trong game, nhìn mấy dòng chữ màu vàng của đối phương, tôi có thể khinh thường nó. Nhưng giữa hiện thực, tôi không thể quá khích, bởi vì như thế sẽ khiến Tô Như Thị trông có vẻ chột dạ và mất phong độ. Tôi không thể không nhìn, bởi vì bọn họ sẽ lại viết Tô Như Thị không nói được lời nào, chỉ có thể cam chịu.

Tôi không thể giải thích, bởi vì bọn họ đã bẻ cong. Tôi nói rồi, bọn họ không cần sự thật, bọn họ chỉ cần một câu chuyện để giải trí. Tôi cũng không thể để mình bối rối, bởi vì ở đây có nhà đầu tư của chúng tôi. Tôi bối rối, công ty sẽ bối rối, Huỳnh Hỏa Thời Đại cũng bối rối. Không khác gì nhau.

Vì thế tôi chỉ mỉm cười, dùng tư thế trên cao nhìn xuống, tay phải ưu nhã xoay bút bi: “Người mới à? Bạn thích viết gì tùy thích.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương