Ông Đây Không Cần Anh Chịu Trách Nhiệm!
-
Chương 64: Chao ôi, con dâu tương lai chưa được gặp!
Edit: Kyn
Beta: Ritsu
.........................................
Lăng Triển Dực nghe thấy giọng Tô Tử Dương hơi run, quyết đoán ngừng xe ven đường, mà anh bò từ ghế lái đến ghế sau, cẩn thận nhìn Tô Tử Dương: "Tử Dương...... Đừng sợ...... Được không? Lần này có anh bên cạnh em, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu......"
Tuy rằng lý trí Lăng Triển Dực không tin chuyện kiếp trước Tô Tử Dương nói, nhưng bất đắc dĩ Tô Tử Dương cả người đắm chìm trong thống khổ như vậy, nếu bây giờ anh hỏi những câu linh tinh như 'kiếp trước anh thật sự xấu xa đến mức hại chết em và bảo bảo sao', chỉ sợ Tô Tử Dương sẽ càng thêm tức giận thương tâm, đơn giản liền ngoan ngoãn nghe lời Tô Tử Dương: "Mặc kệ nó như thế nào, chuyện kiếp trước đều đã qua, anh của hiện tại không liên quan gì tới kiếp trước hết, em thấy tính cách anh có giống đời trước không? Cũng không có tàn nhẫn độc ác nữa? Tin tưởng anh chút đi được không?"
"Bác sĩ cũng nói rồi, em không được quá xúc động, bằng không sẽ ảnh hưởng đến bảo bảo, thư thả nhẹ nhàng, anh nhất định sẽ chăm sóc tốt ba người. Nếu em lo lắng lúc sinh xảy ra vấn đề, vậy chúng ta liền sinh mổ, muốn an toàn hơn thì anh sẽ tìm bác sĩ khoa phụ sản tốt nhất luôn túc trực trước khi em sắp sinh, cũng sẽ tìm bảo mẫu tốt nhất tới chăm sóc em trong vòng hơn một tháng sau khi sinh bảo bảo..."
"Em xem, năm tháng tới liệu bảo bảo có tra tấn em không? Cùng lắm là đá qua đá lại, trở mình duỗi tay gì đó, mấy vị bác sĩ kia cũng đều nói là hiện tượng bình thường...... Cho nên căn bản em không cần phải lo lắng......"
"Năm tháng kế tiếp, chúng ta vận động nhiều hơn chút, bổ sung dinh dưỡng nhiều hơn chút, từng bước tiến hành mọi thứ......"
"Em khá hơn nhiều rồi, anh lái xe đi, chúng ta về nhà!" Cậu đẩy đẩy Lăng Triển Dực, mở miệng nói.
Lăng Triển Dực cười hôn hôn giữa mày cậu: "Được, chúng ta về nhà!"
Sau đó, Lăng Triển Dực liền bắt đầu con đường chăm sóc vợ con gian nan.
Mà Tô Tử Dương cũng dần dần thích dùng bồn tắm, như vậy cảm giác áp bức và đau đớn vì bụng càng ngày càng nặng sẽ giảm bớt rất nhiều nhờ vào sức nâng của nước.
Lăng Triển Dực gấp như vậy, tất nhiên đã quên mất việc gọi điện thoại cho công ty nội thất nói là có thể bắt đầu trang trí rồi.
Cho đến mười ngày sau, công ty nội thất mới gọi điện thoại cho Lăng Triển Dực, hỏi anh dọn nhà chưa? Còn muốn trang hoàng hay không? Lăng Triển Dực mới bừng tỉnh đại ngộ: "Muốn, muốn, tôi sẽ đưa chìa khóa qua. Được, có thể bắt đầu ngay hôm nay. Tầm ba giờ chiều được......"
Gần đây tài nấu ăn của Lăng Triển Dực cũng tiến bộ vượt bậc, quả thực đã chiều hư cậu và hai tiểu tham ăn trong bụng kia.
"À, anh quên mất chuyện sửa sang sàn nhà phòng ở, hôm nay mới nhớ ra nói cho bọn họ. Em yêu, chúng ta phải ở chỗ này hơn mười ngày nữa, thật đáng tiếc." Tuy Lăng Triển Dực nói đáng tiếc, nhưng biểu tình lại rất đắc ý.
Tô Tử Dương đang mê mẩn cái bồn tắm to lớn kia, cho nên nghe Lăng Triển Dực nói, cũng không cảm thấy có gì đặc biệt: "Ở thì ở, cũng hết cách rồi."
"Đúng vậy, hết cách rồi." Sao Lăng Triển Dực lại không biết cậu đang mê mẩn cái bồn tắm? Có điều mê mẩn cũng được, đến lúc đó cho dù bên kia trang hoàng xong cũng không kéo cậu trở về được.
―― bên kia là nhà lầu, tuy rằng chỉ có 7 lầu, nhưng lên lầu xuống lầu ngồi thang máy cũng nguy hiểm. Khuôn viện nhà mình thật tốt a, lúc rảnh Tử Dương có thể ra ngoài tản bộ dưới tán cây mát mẻ, vận động chút đỉnh, càng có thể hưởng thụ không khí trong lành, bên kia nhiều người nhiều miệng, bây giờ bụng Tử Dương cũng đã lớn như vậy, lỡ như bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, cho dù là Tử Dương không ngại, bản thân vẫn sẽ đau lòng.
Vì thế, chuyện tạm thời ở nơi này cứ được quyết định như vậy.
Buổi chiều, Lăng Triển Dực liền đi đưa chìa khóa cho công ty nội thất, cũng ký kết một phần hiệp nghị, phái người của công ty mình đi theo bọn họ cùng nhau giám sát việc trang hoàng, sắp xếp xong xuôi, Lăng Triển Dực lại lái xe về nhà.
Chân trước anh mới vừa đi, sau lưng ba Lăng mẹ Lăng liền tới rồi.
Bọn họ vừa đe dọa vừa dụ dỗ lão Lý, rốt cuộc cũng lấy được khẩu cung, biết được địa chỉ của con trai và con dâu tương lai liền hưng phấn chạy tới, muốn trông thấy con dâu tương lai.
"Là lầu 7 sao?"
"Ừm, không sai, là lầu 7."
"Phòng này?"
"Ừm, không sai, chính là phòng này!"
Hai người lén lút như ăn trộm đi đến trước cửa nhà Tô Tử Dương, sau khi đối chiếu địa chỉ được ghi trên tờ giấy, xác định nơi này là không sai, vẫn không dám gõ cửa.
"Anh tới gõ cửa đi......Em sợ con trai vừa thấy chúng ta lại tức giận nữa......" Mẹ Lăng nhỏ giọng nói.
Ba Lăng vươn tay ra rồi rút lại: "Là em nằng nặc đòi tới, em gõ cửa đi." Nói xong, ba Lăng liền lui ra sau lưng mẹ Lăng.
Mẹ Lăng kéo ông trở về, chống nạnh đầy khí phách: "Anh có gõ hay không?"
"Được được được, anh gõ......Anh gõ là được rồi? Dù sao con trai vừa thấy là biết em muốn tới, anh bị em vừa đe dọa vừa dụ dỗ mới đến." Ba Lăng duỗi tay gõ cửa, sau đó nhìn mẹ Lăng một cái: "Em nói xem, con trai thật sự sẽ tức giận sao? Nếu không anh vẫn nên đi thôi!"
"Bình tĩnh đi, tới cũng tới rồi, bị mắng cũng phải nhìn thấy con dâu mới được!" Mẹ Lăng lúc này đã không sợ gì nữa, bà chen lên trước mặt ba Lăng, nhắm chuẩn chuông cửa ấn loạn xạ, đến khi nghe được tiếng bước chân, sợ tới mức lại lùi về phía sau ba Lăng.
Ba Lăng cũng lười khinh bỉ bà.
Cửa nhẹ nhàng mở ra, nhân viên mặc đồ lao động tranh hoàng bên trong kinh ngạc nhìn đôi nam nữ đứng ngoài cửa, nâng tay áo lau mồ hôi trên trán, ngốc nghếch hỏi: "Xin hỏi hai vị là......?"
Hai vị này thoạt nhìn đã ngoài bốn mươi, ăn mặc chỉn chu, cử chỉ ưu nhã, mười phần trẻ trung, sao lại đến đây? Chẳng lẽ là gõ nhầm cửa?
"Mình ơi, có phải anh nhớ lầm địa chỉ hay không?" Mẹ Lăng cũng sửng sốt, giật lấy tờ giấy trên tay ba Lăng nhìn một lần nữa: "Không sai mà, là nơi này đúng rồi......"
Trong phòng thỉnh thoảng truyền đến một ít âm thanh lớn lớn bé bé, còn có người thét to hoặc là tiếng người ra lệnh, tóm lại thập phần ồn ào, ba Lăng thăm dò nhìn thoáng qua: "Sao nơi này lại......sửa sang lại vậy? Chủ nhà đâu? Chẳng lẽ đã bán phòng ở rồi?"
Mẹ Lăng như đưa đám: "Không thể nào? Vậy mà bán?!"
Thật vất vả mới tới được đây nhìn bọn chúng, thế nhưng bọn chúng lại biến mất!
"Nga, là Lăng tiên sinh kêu chúng ta sửa lại sàn nhà một chút, bọn họ không bán phòng ở, chỉ là tạm thời đến chỗ khác ở, bởi vì nơi này cần một tuần mới sửa xong." Nhân viên trang hoàng giải thích một phen.
Ba Lăng mẹ Lăng mới nhẹ nhàng thở ra, không dọn đi là tốt, hù chết họ, còn tưởng rằng con dâu tương lai mang theo cháu trai tương lai trốn mất......
Còn tốt còn tốt, là 'Lăng tiên sinh' kêu bọn họ sửa lại sàn nhà, xem ra là sửa thành sàn chống trượt, tên tiểu tử thúi này, còn biết lo cho người ta, không tồi không tồi.
"Bà xã, vậy chúng ta về nhà đi a, một tuần sau, chúng ta lại qua đây xem bọn nó." Ba Lăng xoay người muốn đi: "Dù sao phòng này cũng ở chỗ này, bọn nó không chạy thoát được đâu."
"Ta vào xem." Bây giờ mẹ Lăng yên lòng liền bắt đầu tràn đầy lòng hiếu kỳ.
Nếu nói là tạm thời sửa sang, bọn họ không có khả năng dọn tất cả đồ đi, vào xem, nói không chừng có thể ngắm được một ít ảnh chụp album linh tinh, sau đó là có thể thấy mặt trước rồi, ha ha ha......
"Thực xin lỗi, không có sự cho phép của chủ nhà, ngài không thể đi vào." Nhân viên tranh hoàng ngăn bà lại, lễ phép mở miệng.
"Ta là mẹ của chủ nhà này, sao lại không thể vào nhà của con trai mình?" Mẹ Lăng nói ra lý do liền muốn đi vào.
Ba Lăng bất đắc dĩ lôi bà đi: "Được được, bà xã, em hồ đồ rồi sao? Nếu nơi này không ở được, bọn nó tạm thời dọn ra, có thể dọn đến chỗ nào? Em nghĩ lại xem, con trai sẽ để người mình thích đến nhà người khác ở sao? Không thể đâu?"
Ba Lăng vừa dẫn dắt bà xã nhà mình vừa làm mặt quỷ, thực mau Lăng mẫu đã nghĩ ra: "A! Đúng rồi! Biệt thự của tiểu tử thúi!"
"Không sai, bọn nó khẳng định ở nơi đó! Đi, đến đó......" Ba Lăng lôi kéo mẹ Lăng cùng nhau rời đi.
Lại nói đến biệt thự.
Lăng Triển Dực rời nhà tới đưa chìa khóa, Tô Tử Dương chán đến chết mà ở nhà đợi, chốc chốc xem TV phát hiện không có gì đẹp, chốc chốc muốn chơi máy tính rồi lại phát hiện ngồi đó eo đau lưng đau, đang định gọi điện thoại cho Lăng Triển Dực, bản thân lại nhận được một cuộc gọi, nhìn cái tên Lạc Dương trên màn hình, Tô Tử Dương cười, cậu bắt máy cười nói: "Lạc Dương? Thật là đã lâu không gặp a! Gần đây thế nào?"
"Đang định hỏi cậu đó, tôi còn tốt, cậu thì sao? Khỏe không? Con nuôi của tôi khỏe không? Người kia đối xử với cậu tốt không?" Lạc Dương hỏi một hơi mấy câu 'khỏe không ', hỏi xong, hai người cũng đều không nhịn được cười thành tiếng.
"Tôi vẫn khỏe, các bảo bảo cũng đều khá tốt, rốt cuộc Lăng khốn nạn......thực ra anh ấy đối xử với tôi cũng không tệ lắm đâu, chỉ là không biết có thể duy trì bao lâu."
"Vậy là tốt rồi......" Lạc Dương biết Tô Tử Dương có chút khẩu thị tâm phi, cười trêu chọc: "Đừng có yêu cầu cao quá, coi chừng bị yêu cầu của cậu dọa chạy."
"Anh ta dám! Bây giờ tôi có các bảo bảo làm lợi thế, anh ta mới là người luyến tiếc không chạy trốn đó." Tô Tử Dương nói đến cái này, trong giọng bất giác mang theo đắc ý và tự hào.
Lạc Dương bắt lấy ba từ ' các bảo bảo ', trong lòng vui vẻ, vội vàng truy hỏi: "Tử Dương, cậu vừa mới nói các bảo bảo...... Chẳng lẽ là...... là hai bảo bảo sao? Là song sinh?!"
"Ừ...... Không sai, là song sinh...... Lần trước khám sản mới biết...... Tôi quả thực vừa mừng vừa sợ......" Tô Tử Dương lải nhải nói một ít tình hình gần đây của mình, sau đó hỏi: "Còn anh thì sao? Bạn nhỏ kia của anh, đối với anh ra sao a? Hai người các anh đến bước nào rồi?"
..........
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook