Ông Chủ Tiệm Nhang Đèn
-
C203: Chương 203
Sóng êm gió lặng qua mấy ngày, mắt thấy ngày Tiểu Lộ phải vào nhà trẻ khai giảng đã đến, Hạ Vân Chính mang đứa nhốt trở về Đàm Châu.
Tiểu Lộ đương nhiên không vui, nhưng bé cũng không khóc nháo, mà vô cùng ngoan ngoãn nắm tay Hạ Vân Chính, cùng ông đi ra sân bay.
Hạ Cô Hàn mang theo Năm 1-2-3 đi tiễn hai ông cháu, Tiểu Lộ đứng ở quầy đăng ký vẫy tay chào anh trai cùng ba đứa bạn, sau đó lưu luyến không rời mà đi vào trong.
Sau khi tiễn Tiểu Lộ, Hạ Cô Hàn liền trở về khách sạn, nhưng không bao lâu đã nhận được điện thoại của Hạ Cô Giang cùng Trần Mạt Lãng. Khoảng thời gian này cả hai người vẫn luôn ở Kinh thời điều tra chuyện “Thần Tiên Tán”, hiện tại cũng có phát hiện.
Quả thật vẫn là liên quan đến chuyện Quỷ Y đã không còn kiên nhẫn.
Nhóm chuyên gia hợp tác với Bộ ngành đặc thù vẫn luôn nghiên cứu ra dụng cụ đo lường “Thần Tiên Tán” trên cơ thể, nhưng vẫn chưa nghiên cứu ra dụng cụ đo lường thứ để chứa “Thần Tiên Tán”.
Cũng may họ không bỏ cuộc, qua hai tháng làm việc đã nghiên cứu ra dụng cụ đo lường, sau đó nhanh chóng chuyển cho Hạ Cô Giang cùng Trần Mạt Lãng đang ở Kinh thị.
Cũng vì đám Quỷ. Y đem hơi thở của “Thần Tiên Tán” giấu đi rất kín, hai người tạm thời không có biện pháp kiểm tra đo lường đến “Thần Tiên Tán”.
Trong điện thoại truyền ra giọng nói mang theo mệt mỏi của Hạ Cô Giang, có chút khàn khàn, "Em cùng Trần Mạt Lãng phân công mà theo dõi Mã Quang Nhuận, em dùng từ trường dò xét tìm kiếm ngọn nguồn của vật chứa ‘Thần Tiên Tán’.”
“Mã Quang Nhuận vẫn không có dị động,” đến phiên Trần Mạt Lãng nói: “Tôi theo dõi ông ta đã hơn 1 tháng, nhận thấy sinh hoạt của ông ấy rất đơm giản, mỗi ngày chính là đúng giờ đến Hiệp hội thiên sư, lâu lâu lại cùng người trong hội ngẫu nhiên ra ngoài điều tra án."
Đến hiện tại, dưới ánh mắt của Hạ Cô Giang cùng Trần Mạt Lãng, ngoại trừ chuyện Mã Quang Nhuận dùng bình sứ ở quê nhà che giấu “Thần Tiên Tán”, thì không hề có manh mối gì, chứng tỏ Mã Quang Nhuận cùng Quỷ Y không có quan hệ.
Nhưng như vậy Hạ Cô Giang và Trần Mạt Lãng cũng không bỏ qua Mã Quang Nhuận.
Dù bên này cứ nghĩ không có thu hoạch gì, thì từ trường trong tay Hạ Cô Giang và Trần Mạt Lãng đột nhiên có phản ứng.
Hai người nhanh chóng xốc lại tinh thần, dựa theo sự chỉ dẫn của từ trường nhanh chóng tìm được nơi sản xuất ra bình sứ đựng “Thần Tiên Tán” —— đó là một ngọn núi ở phía Tây Bắc Kinh thị. Hai người ngồi xổm mày ngày liền phát hiện, Quỷ y hình như vội vàng đem “Thần Tiên Tán” bên trong núi chuyển ra ngoài.
Bất quá hai người vẫn chưa rút dây động rừng, nhớ kỹ địa điểm sau đó lặng yên không một tiếng động mà rời đi. Khi trở về liền gọi cho Hạ Cô Hàn báo lại chuyện này, sau đó lại chờ y an bài bước tiếp theo.
Hạ Cô Hàn tỏ vẻ đã biết, để Hạ Cô Giang cùng Trần Mạt Lãng trước không cần hành động thiếu suy nghĩ, tiếp tục nhìn chằm chằm ngọn núi kia.
“Vậy Mã Quang Nhuận đâu?” Trần Mạt Lãng hỏi.
Nhìn chằm chằm lâu như vậy, chẳng lẽ thật sự muốn từ bỏ sao?
Từ bỏ khẳng định là không có khả năng từ bỏ, Hạ Cô Hàn ngáp một cái, không chút để ý mà nói: “Nếu ông ta thật sự có vấn đề, tôi nhất định có biện pháp khiến ông ta hiện nguyên hình.”
Trần Mạt Lãng nghe vậy liền biết Hạ Cô Hàn đã có hoàn bị kế hoạch, nên không hỏi nữa, sau đó kết thúc cuộc gọi.
***
Hạ Cô Hàn dẹp điện thoại, mũi chân liền chọt chọt đùi ông chồng quỷ đang ngồi một bên xem tiểu thuyết, "Lão quỷ, anh nghe rồi phải không?"
Y nói chuyện điện thoại cùng người khác chưa bao giờ giấu Cố Tấn Niên, với lại lấy cái nhĩ lực của hắn, khẳng định là có thể nghe rành rọt cả câu chuyện.
Cố Tấn Niên lên tiếng. “Ừm.”
Hạ Cô Hàn lại hỏi: “Anh thấy thế nào?”
Cố Tấn Niên vuốt vuốt màn hình điện thoại, cho nó nhảy sang trang tiểu thuyết mới, một bên vừa đọc một bên nhàn nhã như không liên quan mà nói: "..... Hình như anh nhớ đến một chuyện."
Lúc Hạ Cô Hàn khôi phục ký ức, thì Cố Tấn Niên cũng mang máng nhớ lại quá khứ của chính mình, nhưng vẫn không quá rõ ràng.
Nghe hắn bỗng dưng nói như vậy, hẳn là có liên quan đến vụ án, Hạ Cô Hàn không khỏi nhướng mi, chờ Cố Tấn Niên nói.
“Hạ Phi Tinh là anh giết.” Cố Tấn Niên cũng không úp úp mở mở, nói thẳng.
Hạ Cô Hàn tự nhiên biết cái "Hạ Phi Tinh" trong miệng Cố Tấn Niên chính là người sáng lập ra Quỷ Y, cũng chính là kẻ tự xưng là “Thần minh”.
“À……”
Hắn trầm ngâm trong chốc lát, lại đem những lời mà Mâu Hạnh cùng Hạ Vân Khai nói liên hệ vào nhau, sau đó cho ra đáp án cuối.
Nhìn chằm chằm Cố Tấn Niên trong chốc lát, Hạ Cô Hàn không nhịn xuống bật cười nói: “Thật là anh giết?”
Vô luận là Linh Y hay là Hạ gia, truyền thừa của bọn họ có nhắc đến một sự kiện —— “Hạ Phi Tinh” sáng lập ra Quỷ Y không lâu, đột nhiên chết.
Hiện tại xem ra, ở đâu có chuyện đột nhiên chết bất đắc kỳ tử như vậy, mà cái kẻ giả mạo Hạ Phi Tinh đã chọn giận Cố Tấn Niên, cho nên sớm lãnh cơm hộp.
Cố Tấn Niên gật đầu.
Hắn khi đó không có ký ức, mơ màng hồ đồ mà phiêu đãng trong nhân gian, cũng không biết từ nơi nào nghe Hạ Phi Tinh chuyển thế, dù cho không nhớ rõ cái tên này, cũng không nhớ cái tên này đạo biểu cho chuyện gì. Chỉ là trong lòng ngực hắn lại bốc lên ngọn lửa giận dữ, căn bản không cần chống đỡ, theo bản năng nói cho hắn biết cái gọi là “Hạ Phi Tinh chuyển thế” là giả mạo, hơn nữa hắn không cho phép có người giả mạo Hạ Phi Tinh.
Vì thế một đường tìm qua, trực tiếp đem kẻ giả mạo Hạ Phi Tinh giết chết tươi.
Đương nhiên, điểm này hắn không cần cùng Hạ Cô Hàn nói, vì khi Hạ Cô Hàn nghe Cố Tấn Niên năm đó giết kẻ giả mạo Hạ Phi Tinh, thì trong đôi mắt đã đong đầy ý cười. Nếu cho Hạ Cô Hàn biết rõ mọi chuyện năm đó, không phải là cái cớ cho vợ hắn nhếch đuôi lên trời mà kiêu ngạo ư?
Hạ Cô Hàn xác thật không nghĩ tới chuyện sẽ như vậy, nên kiềm lòng không được mà lao đến chụt chụt liên tục vào mặt lão chồng quỷ, không nói nhưng hành động cũng đủ thể hiện mọi thứ.
Cố Tấn Niên kịp thời chế trụ cái ót của Hạ Cô Hàn gia tăng nụ hôn này.
Nụ hôn kết thúc, Hạ Cô Hàn khẽ cười mang theo ý châm chọc, sau đó lại cảm thán một câu, “Thật là thành cũng Hạ Phi Tinh, bại cũng Hạ Phi Tinh a.”
Bất quá cẩn thận ngẫm lại, chuyện này thật đúng là tràn ngập châm chọc.
Quỷ Y còn muốn mượn cái tên “Hạ Phi Tinh”, để đưa Dư gia trở lại thành đại thế gia như trăm năm trước, cũng không hề nghĩ đến cái tên này lại đưa đến vị ôn thần Cố Tấn Niên. Hắn trực tiếp tiễn đi nửa sự nghiệp bị Dư gia vừa gây dựng. Nếu Dư gia họ biết chính Cố Tấn Niên là người ra tay, chắc hẳn sẽ hộc máu ba tấc mà thăng thiên luôn.
Bất quá……
Hạ Cô Hàn đối diện với ánh mắt Cố Tấn Niên, suy đoán nói: “Sau đó có phải cũng là anh liên tục giết "Thần Minh" hay không?"
Bằng không, sao qua mấy trăm năm, Quỷ y vẫn liên tục muốn làm sống lại
“Thần minh”.
Vấn đề này làm Cố Tấn Niên trầm mặc trong chốc lát, nghiêm túc mà nhớ lại ký ức, để xem bản thân mình có giết “Thần minh” nữa hay không, kết quả trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Hắn lắc đầu, đúng sự thật trả lời: “Anh cũng không rõ ràng lắm.”
Vì cũng đã qua hơn ba trăm năm, Quỷ Y dùng “Thần minh” mà gọi “Hạ Phi Tinh”, Cố Tấn Niên cũng không còn tức giận nữa, nhưng cũng không biết bản thân có đi đồ sát “Thần minh” luôn hay không?
Cố Tấn Niên tự hỏi, thì điện thoại Hạ Cô Hàn reo chuông, vang vọng cả phòng khách.
Hạ Cô Hàn vừa ấn nút nhận, thì giọng nói đầy lo lắng, như muốn phá nát cái loa điện thoại.
—— “Cô Hàn, Tiểu Lộ không thấy đâu hết!”
Tiểu Lộ đương nhiên không vui, nhưng bé cũng không khóc nháo, mà vô cùng ngoan ngoãn nắm tay Hạ Vân Chính, cùng ông đi ra sân bay.
Hạ Cô Hàn mang theo Năm 1-2-3 đi tiễn hai ông cháu, Tiểu Lộ đứng ở quầy đăng ký vẫy tay chào anh trai cùng ba đứa bạn, sau đó lưu luyến không rời mà đi vào trong.
Sau khi tiễn Tiểu Lộ, Hạ Cô Hàn liền trở về khách sạn, nhưng không bao lâu đã nhận được điện thoại của Hạ Cô Giang cùng Trần Mạt Lãng. Khoảng thời gian này cả hai người vẫn luôn ở Kinh thời điều tra chuyện “Thần Tiên Tán”, hiện tại cũng có phát hiện.
Quả thật vẫn là liên quan đến chuyện Quỷ Y đã không còn kiên nhẫn.
Nhóm chuyên gia hợp tác với Bộ ngành đặc thù vẫn luôn nghiên cứu ra dụng cụ đo lường “Thần Tiên Tán” trên cơ thể, nhưng vẫn chưa nghiên cứu ra dụng cụ đo lường thứ để chứa “Thần Tiên Tán”.
Cũng may họ không bỏ cuộc, qua hai tháng làm việc đã nghiên cứu ra dụng cụ đo lường, sau đó nhanh chóng chuyển cho Hạ Cô Giang cùng Trần Mạt Lãng đang ở Kinh thị.
Cũng vì đám Quỷ. Y đem hơi thở của “Thần Tiên Tán” giấu đi rất kín, hai người tạm thời không có biện pháp kiểm tra đo lường đến “Thần Tiên Tán”.
Trong điện thoại truyền ra giọng nói mang theo mệt mỏi của Hạ Cô Giang, có chút khàn khàn, "Em cùng Trần Mạt Lãng phân công mà theo dõi Mã Quang Nhuận, em dùng từ trường dò xét tìm kiếm ngọn nguồn của vật chứa ‘Thần Tiên Tán’.”
“Mã Quang Nhuận vẫn không có dị động,” đến phiên Trần Mạt Lãng nói: “Tôi theo dõi ông ta đã hơn 1 tháng, nhận thấy sinh hoạt của ông ấy rất đơm giản, mỗi ngày chính là đúng giờ đến Hiệp hội thiên sư, lâu lâu lại cùng người trong hội ngẫu nhiên ra ngoài điều tra án."
Đến hiện tại, dưới ánh mắt của Hạ Cô Giang cùng Trần Mạt Lãng, ngoại trừ chuyện Mã Quang Nhuận dùng bình sứ ở quê nhà che giấu “Thần Tiên Tán”, thì không hề có manh mối gì, chứng tỏ Mã Quang Nhuận cùng Quỷ Y không có quan hệ.
Nhưng như vậy Hạ Cô Giang và Trần Mạt Lãng cũng không bỏ qua Mã Quang Nhuận.
Dù bên này cứ nghĩ không có thu hoạch gì, thì từ trường trong tay Hạ Cô Giang và Trần Mạt Lãng đột nhiên có phản ứng.
Hai người nhanh chóng xốc lại tinh thần, dựa theo sự chỉ dẫn của từ trường nhanh chóng tìm được nơi sản xuất ra bình sứ đựng “Thần Tiên Tán” —— đó là một ngọn núi ở phía Tây Bắc Kinh thị. Hai người ngồi xổm mày ngày liền phát hiện, Quỷ y hình như vội vàng đem “Thần Tiên Tán” bên trong núi chuyển ra ngoài.
Bất quá hai người vẫn chưa rút dây động rừng, nhớ kỹ địa điểm sau đó lặng yên không một tiếng động mà rời đi. Khi trở về liền gọi cho Hạ Cô Hàn báo lại chuyện này, sau đó lại chờ y an bài bước tiếp theo.
Hạ Cô Hàn tỏ vẻ đã biết, để Hạ Cô Giang cùng Trần Mạt Lãng trước không cần hành động thiếu suy nghĩ, tiếp tục nhìn chằm chằm ngọn núi kia.
“Vậy Mã Quang Nhuận đâu?” Trần Mạt Lãng hỏi.
Nhìn chằm chằm lâu như vậy, chẳng lẽ thật sự muốn từ bỏ sao?
Từ bỏ khẳng định là không có khả năng từ bỏ, Hạ Cô Hàn ngáp một cái, không chút để ý mà nói: “Nếu ông ta thật sự có vấn đề, tôi nhất định có biện pháp khiến ông ta hiện nguyên hình.”
Trần Mạt Lãng nghe vậy liền biết Hạ Cô Hàn đã có hoàn bị kế hoạch, nên không hỏi nữa, sau đó kết thúc cuộc gọi.
***
Hạ Cô Hàn dẹp điện thoại, mũi chân liền chọt chọt đùi ông chồng quỷ đang ngồi một bên xem tiểu thuyết, "Lão quỷ, anh nghe rồi phải không?"
Y nói chuyện điện thoại cùng người khác chưa bao giờ giấu Cố Tấn Niên, với lại lấy cái nhĩ lực của hắn, khẳng định là có thể nghe rành rọt cả câu chuyện.
Cố Tấn Niên lên tiếng. “Ừm.”
Hạ Cô Hàn lại hỏi: “Anh thấy thế nào?”
Cố Tấn Niên vuốt vuốt màn hình điện thoại, cho nó nhảy sang trang tiểu thuyết mới, một bên vừa đọc một bên nhàn nhã như không liên quan mà nói: "..... Hình như anh nhớ đến một chuyện."
Lúc Hạ Cô Hàn khôi phục ký ức, thì Cố Tấn Niên cũng mang máng nhớ lại quá khứ của chính mình, nhưng vẫn không quá rõ ràng.
Nghe hắn bỗng dưng nói như vậy, hẳn là có liên quan đến vụ án, Hạ Cô Hàn không khỏi nhướng mi, chờ Cố Tấn Niên nói.
“Hạ Phi Tinh là anh giết.” Cố Tấn Niên cũng không úp úp mở mở, nói thẳng.
Hạ Cô Hàn tự nhiên biết cái "Hạ Phi Tinh" trong miệng Cố Tấn Niên chính là người sáng lập ra Quỷ Y, cũng chính là kẻ tự xưng là “Thần minh”.
“À……”
Hắn trầm ngâm trong chốc lát, lại đem những lời mà Mâu Hạnh cùng Hạ Vân Khai nói liên hệ vào nhau, sau đó cho ra đáp án cuối.
Nhìn chằm chằm Cố Tấn Niên trong chốc lát, Hạ Cô Hàn không nhịn xuống bật cười nói: “Thật là anh giết?”
Vô luận là Linh Y hay là Hạ gia, truyền thừa của bọn họ có nhắc đến một sự kiện —— “Hạ Phi Tinh” sáng lập ra Quỷ Y không lâu, đột nhiên chết.
Hiện tại xem ra, ở đâu có chuyện đột nhiên chết bất đắc kỳ tử như vậy, mà cái kẻ giả mạo Hạ Phi Tinh đã chọn giận Cố Tấn Niên, cho nên sớm lãnh cơm hộp.
Cố Tấn Niên gật đầu.
Hắn khi đó không có ký ức, mơ màng hồ đồ mà phiêu đãng trong nhân gian, cũng không biết từ nơi nào nghe Hạ Phi Tinh chuyển thế, dù cho không nhớ rõ cái tên này, cũng không nhớ cái tên này đạo biểu cho chuyện gì. Chỉ là trong lòng ngực hắn lại bốc lên ngọn lửa giận dữ, căn bản không cần chống đỡ, theo bản năng nói cho hắn biết cái gọi là “Hạ Phi Tinh chuyển thế” là giả mạo, hơn nữa hắn không cho phép có người giả mạo Hạ Phi Tinh.
Vì thế một đường tìm qua, trực tiếp đem kẻ giả mạo Hạ Phi Tinh giết chết tươi.
Đương nhiên, điểm này hắn không cần cùng Hạ Cô Hàn nói, vì khi Hạ Cô Hàn nghe Cố Tấn Niên năm đó giết kẻ giả mạo Hạ Phi Tinh, thì trong đôi mắt đã đong đầy ý cười. Nếu cho Hạ Cô Hàn biết rõ mọi chuyện năm đó, không phải là cái cớ cho vợ hắn nhếch đuôi lên trời mà kiêu ngạo ư?
Hạ Cô Hàn xác thật không nghĩ tới chuyện sẽ như vậy, nên kiềm lòng không được mà lao đến chụt chụt liên tục vào mặt lão chồng quỷ, không nói nhưng hành động cũng đủ thể hiện mọi thứ.
Cố Tấn Niên kịp thời chế trụ cái ót của Hạ Cô Hàn gia tăng nụ hôn này.
Nụ hôn kết thúc, Hạ Cô Hàn khẽ cười mang theo ý châm chọc, sau đó lại cảm thán một câu, “Thật là thành cũng Hạ Phi Tinh, bại cũng Hạ Phi Tinh a.”
Bất quá cẩn thận ngẫm lại, chuyện này thật đúng là tràn ngập châm chọc.
Quỷ Y còn muốn mượn cái tên “Hạ Phi Tinh”, để đưa Dư gia trở lại thành đại thế gia như trăm năm trước, cũng không hề nghĩ đến cái tên này lại đưa đến vị ôn thần Cố Tấn Niên. Hắn trực tiếp tiễn đi nửa sự nghiệp bị Dư gia vừa gây dựng. Nếu Dư gia họ biết chính Cố Tấn Niên là người ra tay, chắc hẳn sẽ hộc máu ba tấc mà thăng thiên luôn.
Bất quá……
Hạ Cô Hàn đối diện với ánh mắt Cố Tấn Niên, suy đoán nói: “Sau đó có phải cũng là anh liên tục giết "Thần Minh" hay không?"
Bằng không, sao qua mấy trăm năm, Quỷ y vẫn liên tục muốn làm sống lại
“Thần minh”.
Vấn đề này làm Cố Tấn Niên trầm mặc trong chốc lát, nghiêm túc mà nhớ lại ký ức, để xem bản thân mình có giết “Thần minh” nữa hay không, kết quả trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Hắn lắc đầu, đúng sự thật trả lời: “Anh cũng không rõ ràng lắm.”
Vì cũng đã qua hơn ba trăm năm, Quỷ Y dùng “Thần minh” mà gọi “Hạ Phi Tinh”, Cố Tấn Niên cũng không còn tức giận nữa, nhưng cũng không biết bản thân có đi đồ sát “Thần minh” luôn hay không?
Cố Tấn Niên tự hỏi, thì điện thoại Hạ Cô Hàn reo chuông, vang vọng cả phòng khách.
Hạ Cô Hàn vừa ấn nút nhận, thì giọng nói đầy lo lắng, như muốn phá nát cái loa điện thoại.
—— “Cô Hàn, Tiểu Lộ không thấy đâu hết!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook