Ông Chủ Tiệm Nhang Đèn
-
C187: Nó vẫn luôn ở đây
Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Hạ Cô Hàn nghe vậy, còn có cái gì không hiểu?
Hoàng Bính An chính là fans cuồng của Cố Tấn Niên, trước đó y đã từng nghe cái định nghĩa fan cuồng này từ Triệu Hiểu Thần. Còn nghĩ thằng em họ Hạ Cô Dần của mình chính là đứa fan cuồng đầu tiên. Ai mà ngờ đâu, trong lòng Hoàng Bính An, Cố Tấn Niên chính là tốt nhất, trên đời này không ai bằng được hắn, không ai xứng với Cố Tấn Niên. Nhưng hiện tại, Hạ Cô Hàn chính là năng lực vượt trội, Hoàng Bính An cũng không thấy y xứng với Cố Tấn Niên.
Cho nên Hạ Cô Hàn cũng lười cãi với gã, cả người y mềm nhũn không xương cốt dựa lên sofa, khẽ cười nói: “Vấn đề này, ông nên đi hỏi tổ tiên mình, xem hắn ta trả lời thế nào, xem hắn yêu ta đến nhường nào.”
“Ngươi!” Hoàng Bính An hỏa khí nộ thiên, hoàn toàn bị Hạ Cô Hàn chọc điên, đáy mắt đều là lửa giận, những lại không biết phản bác Hạ Cô Hàn thế nào, cuối cùng chỉ biết nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ, “Hạ Cô Hàn, ngươi cho rằng ngươi có thể đắc ú đến khi nào?”
Gã hiện tại cũng không rõ việc Quỷ Y hồi sinh lại “Thần minh” chính là một Hạ Phi Tinh giả mạo, nhưng gã vẫn giữ vững niềm tin về nỗ lực làm sống lại “Hạ Phi Tinh” kia, dù là giả thì gã cũng phải cắn răng để biến nó thành sự thật. Một khi bọn họ biết Hạ Cô Hàn mới là thật sự Hạ Phi Tinh, vì tín ngưỡng, Quỷ Y tuyệt đối không cho phép Hạ Cô Hàn tồn tại.
Đến lúc đó……
Hoàng Bính An híp híp mắt, trong mắt hiện lên một tia ác độc.
Chỉ có Hạ Phi Tinh chân chính biến mất khỏi thế giới này, tổ tiên mới có thể trở lại làm một thiên sư đệ nhất, người người kính ngưỡng!
Hạ Cô Hàn nhận thấy sát ý từ Hoàng Bính An, ánh mắt khẽ híp mắt, đại khái đoán được ý tưởng trong lòng Hoàng Bính An, nên không thèm nói lại. Trong đầu thì lại nghĩ Cố Tấn Niên đi âm phủ tốn bao lâu, nên liền nằm xả lai ra sofa, mặc kệ Hoàng Bính An cùng Hoàng Cẩm Tố, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Hoàng Bính An: “……”
Gã cảm thấy bản thân mình như đang đánh vào bông, không chỉ thế, Hạ Cô Hàn rõ ràng không để gã vào mắt, loại coi thường này khiến lửa giận trong lòng Hoàng Bính An càng cao hơn, một đôi mắt đỏ bừng tơ máu, như muốn ăn tươi nuốt sống y.
Hạ Cô Hàn dựa vào cái gì, mà tổ tông lại thích y đến vậy? Y là cái thá gì mà đòi đứng bên cạnh tổ tông?
Hoàng Bính An nghiến chặt hàm răng, khiến quai hàm bạnh ra, tận lực kiềm nén tức giận, nhưng khi thấy bộ dạng Hạ Cô Hàn như đã ngủ say, thì ánh mắt gã bỗng loé lên như rắn độc, hung ác mà đầy nham hiểm.
Ngón tay khẽ giật, nhưng cuối cùng gã cũng nhịn xuống.
Hoàng Bính An không phải kẻ lỗ mãng, gã hiểu rõ thực lực của chính mình và thực lực của Hạ Cô Hàn, ở toạ đàm thiên sư ngày đó y đã thể hiện rõ ràng. Hiện tại động thủ, chính là gã tự đập nát mục đích của chính mình. Không bằng cứ yên lặng chờ cơ hội, đến lúc y không đề phòng thì một kích trí mạng.
Hơn nữa Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên đã ký kết đồng sinh cộng tử khế ước, gã phải nghĩ cách làm sao cho khế ước đó mất hiệu lực, bằng không Hạ Cô Hàn không thể chết được.
Hạ Cô Hàn vẫn vô cùng nhàn nhã, ở trên sofa ngủ một giấc ngon lành, không hề phòng bị, giống như không hề lo lắng Hoàng Bính An cùng Hoàng Cẩm Tố sẽ đối y động thủ.
Có lẽ là cảm thấy Hạ Cô Hàn ngủ rồi, thi thể Hoàng Cẩm Tố nằm trên đất bỗng dưng động. Lão nâng lên khuôn mặt tràn đầy máu, nhìn về phía Hạ Cô Hàn, đang định triệu hồi quỷ sử để quỷ sử mang lão chạy trốn. Nhưng khi lấy bùa ra, lão lại phát hiện bản thân lại không thể sử dụng linh khí.
“Gia chủ, vô dụng thôi.” Hoàng Bính An ngồi dưới đất, tầm mắt dừng trên người Hạ Cô Hàn, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, "Linh khí nơi này đều bị Hạ Cô Hàn trong khống chế."
Cho nên không có Hạ Cô Hàn cho phép, bọn họ căn bản không thể sử dụng linh khí. Mà một thiên sư không thể sử dụng linh khí thì khác gì người thường?
Hoàng Cẩm Tố nghe vậy cũng không tin, cố chấp mà điều động linh khí trong cơ thể, nhưng chuyện gì cũng không phát sinh, bùa trên tay lão cũng không có biến hoá.
Tới lúc này, sự sợ hãi mới tràn lên khuôn mặt lão, thanh âm khàn khàn mà nói: “Y…… Thật là Hạ Phi Tinh?”
Hoàng Bính An cũng không định trả lời câu hỏi này, vì không phải quá rõ ràng ư? Ngoại trừ Hạ Phi Tinh, thì có người nào có thể nhẹ nhàng khống chế linh khí thế này?
Trong truyền thừa đơn giản chỉ viết vài câu, nhưng có thể thấy được mấy trăm năm trước Hạ Phi Tinh kinh tài tuyệt diễm đến nhường nào.
Hoàng Cẩm Tố nhắm mắt lại, che giấu cảm xúc phức tạp.
Hạ Phi Tinh đã trở lại, tổ tông cũng đã trở lại. Nhưng lão lại không thấy được tương lai phía trước.
***
Giấc ngủ của Hạ Cô Hàn bị đánh thức khi một bàn tay lạnh lẽo áp lên má y mơn trớn, y mới từ từ mở ra đôi mắt.
"Về rồi sao?" Hạ Cô Hàn mơ màng mà ngồi dậy, rồi lại ngáp lớn một cái, duỗi duỗi thân người mới tỉnh táo được mà đôi phần.
Cố Tấn Niên gật gật đầu, “Trở về rồi ngủ?”
Lúc này trời còn chưa sáng, bên ngoài một mảnh hắc trầm, đây chính là thời điểm chuyển giao giữa tối và sáng.
“Không cần, trước đem bọn họ mang về Bộ ngành đặc thù đã.” Hạ Cô Hàn nhìn về phía Hoàng Bính An cùng Hoàng Cẩm Tố hất hất cằm, “Để xem có moi ra được chút manh mối nào không?”
Hạ Cô Hàn cũng không hỏi Cố Tấn Niên có đóng được thông đạo hai giới hay không, vì y tin chắc lão quỷ nhà mình có thể làm được chuyện này.
Cố Tấn Niên ngồi xuống bên cạnh, sau đó vươn tay khoác vai vợ, để y dựa vào người mình.
Hạ Cô Hàn gọi cho bên Bộ ngành đặc thù, để họ đến mang Hoàng Cẩm Tố cùng Hoàng Bính An đi. Theo lý, Hạ Cô Hàn đã có lời khai của hai người thì có thể đem người đến khống chế Hoàng gia. Nhưng y lại nghĩ, có thể tạm thời dừng động tới.
Hơn mười phút sau, Thiết Diện tự mình mang theo người lại đây bắt người, Trương Cảnh Lâm đi theo Thiết Diện, khi ánh mắt cậu nhìn thấy Hạ Cô Hàn, lại sinh ra một tia khẩn trương, nhưng sau đó lại lộ ra biểu tình hưng phấn, đôi mắt lấp lánh rực rỡ hướng về Hạ Cô Hàn.
Thiết Diện trước đó đã kể rõ cho Trương Cảnh Lâm những chuyện đã xảy ra, cậu cũng biết là Hạ Cô Hàn đã giam lại linh hồn Dư Phi Bạch, để cậu có thể làm chủ thân thể này. Dù cách kể của Thiết Diện vô cùng đơn giản, nhưng Trương Cảnh Lâm vẫn là có thể cảm giác được sự tình trải qua rốt cuộc có bao nhiêu mạo hiểm, may mắn chính mình tạm thời nhặt về một cái mệnh đồng thời, cậu cũng bội phục sát đất với Hạ Cô Hàn.
Khó trách cữu cữu lại đem ông chủ Hạ thành thần tượng, quả thật ông chủ Hạ quá trâu bò!
Cảm xúc Trương Cảnh Lâm đều viết rõ trên mặt, Hạ Cô Hàn nhìn sơ liền nhận ra ngay, y chỉ hướng về cậu nhóc khẽ mỉm cười, sau đó im lặng mà quan sát Hoàng Cẩm Tố cùng Hoàng Bính An, muốn nhìn xem bọn họ có phản ứng thế nào với Trương Cảnh Lâm.
Nhưng có lẽ bọn họ cũng không biết Trương Cảnh Lâm, cả quá trình cũng không nhìn Trương Cảnh Lâm một cái.
Hiện tại cái gì cũng không nhìn ra, nên Hạ Cô Hàn cũng thu lại tầm mắt của chính mình.
Người Bộ ngành đặc thù nhanh chóng đem người đi, Hạ Cô Hàn cũng không đi theo họ, mà cũng Cố Tấn Niên đi lên phòng Nhậm Tĩnh Tiêu.
Thời điểm ngày hôm qua đến biệt thự, Hạ Cô Hàn đã bày một tầng cấm chế trên phòng Nhậm Tĩnh Tiêu, dù có chuyện gì xảy ra trong biệt thự cũng không thể lan đến phòng này. Nên chuyện đêm nay, Nhậm Tĩnh Tiêu hoàn toàn không biết gì, hắn ngủ đến an ổn.
Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên thời điểm đi vào phòng ngủ, hắn còn không có tỉnh, cả người nằm thẳng trên giường, đôi tay đặt hai bên sườn, căn phòng tĩnh lặng có thể nghe được tiếng hô hấp đều đều của hắn.
Vì không kịp cho thêm cục đá đen âm phủ vào phòng, nên âm khí cũng tan đi không ít, rất nhanh căn phòng đã hoàn toàn sạch sẽ.
Cố Tấn Niên nhìn chung quanh phòng ngủ một vòng, “Vẫn là không trở về.”
Trong phòng ngủ vẫn như trước, hoàn toàn không có hơi thở của lệ quỷ kia, nhưng sự bảo hộ của nó với Nhậm Tĩnh Tiêu vẫn tồn tại, thậm chí chưa từng suy yếu.
Điểm này có lẽ là không phù hợp nhất, vì trước đó lệ quỷ đã tạo một tầng bảo hộ trên người Nhậm Tĩnh Tiêu, tầng bảo hộ này chính là chiếc khiêng chống lại âm khí từ cục đá âm phủ, nhưng cái gì cũng vậy sử dụng thì sẽ tiêu hao, nhưng tầng bảo hộ này vẫn nguyên vẹn như lệ quỷ thường xuyên tu bổ và giữ gìn. Mà hiện tại, cả hai không hề phát hiện được hơi thở lệ quỷ kia, mà tầng bảo hộ cũng không hề hư hao.
“Lão quỷ, anh cảm thấy là chuyện như thế nào?” Hạ Cô Hàn nghiêng đầu hỏi Cố Tấn Niên.
Cố Tấn Niên trầm ngâm một lát, chắc chắn nói: “Nó vẫn luôn ở đây.”
Vẫn luôn ở đây?
Hạ Cô Hàn theo cách nói của Cố Tấn Niên mà suy nghĩ, sau đó đôi mắt liền sáng ngời, như bừng tỉnh đại ngộ.
Lệ quỷ vẫn luôn ở đây, chỉ là nó lấy một cách khác để tồn tại.
Nghĩ thông điểm này, tầm mắt Hạ Cô Hàn nhìn về phía giường Nhậm Tĩnh Tiêu một hồi lâu, cuối cùng chỉ tràn ra một tiếng than nhẹ.
Ánh sáng hừng đông đã loé, bóng tối nhanh chóng bị xua tan, chân trời dần sáng rõ.
Đôi mắt Nhậm Tĩnh Tiêu khẽ chớp sau đó mở ra, trong phòng ngoại trừ hắn thì không có một ai, nhưng hắn lại mỉm cười mà hướng khoảng không nói: “Buổi sáng tốt lành.”
Không ai đáp lại hắn.
Có lẽ cửa sổ chưa đóng kĩ, mà Nhậm Tĩnh Tiêu cảm nhận được một luồng gió lạnh thổi qua mái tóc hắn, mang theo lạnh lẽo của sương đêm nhưng lại thanh triệt thông thoáng.
***
Âm phủ.
Quỷ Vương đứng trước cửa Quỷ Thị, mà nhìn chằm chằm vào một chỗ cách đó không xa phát ngốc.
Mèo đen ngồi bên chân gã, bộ dáng chán muốn chết mà dùng chân rửa mặt, nó cũng không biết con sen nhà mình bị gì mà đứng đơ ở đây cả lúc lâu.
Lại một lát sau, Quỷ Vương mới hồi phục tinh thần, cúi người xách lên da cổ mèo đen, đem nó bế lên khủy tay, vẻ mặt vô cùng bực bội.
Vu Mặc Định đi theo bên người Quỷ Vương, cũng không dám thở mạnh.
Gã không biết con quỷ khi nãy đi về cùng tôn thượng là ai, mà khí tràng trên người con quỷ đó hoàn toàn không thua kém tôn thượng, không những thế thái độ tôn thượng đối với con quỷ đó lại vô cùng cung kính.
Tôn thượng trực tiếp đem con quỷ đó đến trước thông đạo hai giới, Vu Mặc Định chỉ nhìn thấy con quỷ kia nâng lên tay, hàng rào chắn giữa hai giới nhanh chóng xuất hiện. Sau đó Vu Mặc Định căn bản là không biết đã xảy ra cái gì, chỉ nhìn thấy ở hàng rào thông đạo hai giới có phù văn kim sắc thoáng hiện.
Loại phản ứng này giống như một thứ thất lạc tìm lại được chủ nhân chân chính của mình.
Phù văn kim sắc nhanh chóng biến mất, như dung nạp vào hàng rào, cửa thông đạo nhanh chóng bị đóng lại đến chặt chẽ, giống như chưa bao giờ tồn tại.
"Ba thông đạo đều được đóng kín."
Vu Mặc Định nhìn con quỷ kia thu hồi tay, thần sắc nhàn nhạt mà lên tiếng. Giọng nói bâng quơ như chuyện đóng thông đạo hai giới giống như tùy tay nhặt lên tờ giấy.
Trong lòng Vu Mặc Định chấn động đến á khẩu.
Con quỷ kia rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Vì sao có thể đóng ba cửa thông đạo nhẹ nhàng như cái nhấc tay thế?
Tuy hoài nghi trong lòng như sóng xô ghềnh đá, nhưng Vu Mặc Định cũng không có lá gan đi hỏi con quỷ kì, rõ ràng đối Phương là quỷ nhưng Vu Mặc Định lại cảm thấy hắn sáng không khác gì ánh nắng 12 giờ trưa, chói đến người khác không dám nhìn thẳng.
Bên cạnh đó giọng nói của Quỷ Vương cũng vô cùng cung kính, nhưng trong cung kính cũng chứa đầy nghi hoặc, “Cố tiên sinh, công đức của ngài sao lại biến mất vậy?”
Khi Cố Tấn Niên dùng linh khí hai giới âm dương để tạo hàng rào, đã cứu vớt không ít sinh linh vô tội, đó là một đại công đức, nhưng hiện tại Quỷ Vương lại không thấy một tia công đức nào trên người Cố Tấn Niên.
Cố Tấn Niên không trả lời vấn đề này, chỉ là từ từ mà nói: “Ngươi biết một cái bí cảnh nào không?”
Da đầu Quỷ Vương bỗng nhiên tê dại.
Cố Tấn Niên: “Đó là nơi ta đã lập ra.”
Quỷ Vương: “……”
Cố Tấn Niên nói xong liền rời khỏi âm phủ.
Mà Vu Mặc Định lại phát hiện sau câu nói của "Cố tiên sinh" kia, tôn thượng của gã bỗng dưng phát ngốc, không những thế còn tản ra bi thương cực hạn. Cứ như nhớ về cái gì đó? Hoặc một kỉ niệm nào đó?
- ----Còn tiếp-----
Hạ Cô Hàn nghe vậy, còn có cái gì không hiểu?
Hoàng Bính An chính là fans cuồng của Cố Tấn Niên, trước đó y đã từng nghe cái định nghĩa fan cuồng này từ Triệu Hiểu Thần. Còn nghĩ thằng em họ Hạ Cô Dần của mình chính là đứa fan cuồng đầu tiên. Ai mà ngờ đâu, trong lòng Hoàng Bính An, Cố Tấn Niên chính là tốt nhất, trên đời này không ai bằng được hắn, không ai xứng với Cố Tấn Niên. Nhưng hiện tại, Hạ Cô Hàn chính là năng lực vượt trội, Hoàng Bính An cũng không thấy y xứng với Cố Tấn Niên.
Cho nên Hạ Cô Hàn cũng lười cãi với gã, cả người y mềm nhũn không xương cốt dựa lên sofa, khẽ cười nói: “Vấn đề này, ông nên đi hỏi tổ tiên mình, xem hắn ta trả lời thế nào, xem hắn yêu ta đến nhường nào.”
“Ngươi!” Hoàng Bính An hỏa khí nộ thiên, hoàn toàn bị Hạ Cô Hàn chọc điên, đáy mắt đều là lửa giận, những lại không biết phản bác Hạ Cô Hàn thế nào, cuối cùng chỉ biết nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ, “Hạ Cô Hàn, ngươi cho rằng ngươi có thể đắc ú đến khi nào?”
Gã hiện tại cũng không rõ việc Quỷ Y hồi sinh lại “Thần minh” chính là một Hạ Phi Tinh giả mạo, nhưng gã vẫn giữ vững niềm tin về nỗ lực làm sống lại “Hạ Phi Tinh” kia, dù là giả thì gã cũng phải cắn răng để biến nó thành sự thật. Một khi bọn họ biết Hạ Cô Hàn mới là thật sự Hạ Phi Tinh, vì tín ngưỡng, Quỷ Y tuyệt đối không cho phép Hạ Cô Hàn tồn tại.
Đến lúc đó……
Hoàng Bính An híp híp mắt, trong mắt hiện lên một tia ác độc.
Chỉ có Hạ Phi Tinh chân chính biến mất khỏi thế giới này, tổ tiên mới có thể trở lại làm một thiên sư đệ nhất, người người kính ngưỡng!
Hạ Cô Hàn nhận thấy sát ý từ Hoàng Bính An, ánh mắt khẽ híp mắt, đại khái đoán được ý tưởng trong lòng Hoàng Bính An, nên không thèm nói lại. Trong đầu thì lại nghĩ Cố Tấn Niên đi âm phủ tốn bao lâu, nên liền nằm xả lai ra sofa, mặc kệ Hoàng Bính An cùng Hoàng Cẩm Tố, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Hoàng Bính An: “……”
Gã cảm thấy bản thân mình như đang đánh vào bông, không chỉ thế, Hạ Cô Hàn rõ ràng không để gã vào mắt, loại coi thường này khiến lửa giận trong lòng Hoàng Bính An càng cao hơn, một đôi mắt đỏ bừng tơ máu, như muốn ăn tươi nuốt sống y.
Hạ Cô Hàn dựa vào cái gì, mà tổ tông lại thích y đến vậy? Y là cái thá gì mà đòi đứng bên cạnh tổ tông?
Hoàng Bính An nghiến chặt hàm răng, khiến quai hàm bạnh ra, tận lực kiềm nén tức giận, nhưng khi thấy bộ dạng Hạ Cô Hàn như đã ngủ say, thì ánh mắt gã bỗng loé lên như rắn độc, hung ác mà đầy nham hiểm.
Ngón tay khẽ giật, nhưng cuối cùng gã cũng nhịn xuống.
Hoàng Bính An không phải kẻ lỗ mãng, gã hiểu rõ thực lực của chính mình và thực lực của Hạ Cô Hàn, ở toạ đàm thiên sư ngày đó y đã thể hiện rõ ràng. Hiện tại động thủ, chính là gã tự đập nát mục đích của chính mình. Không bằng cứ yên lặng chờ cơ hội, đến lúc y không đề phòng thì một kích trí mạng.
Hơn nữa Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên đã ký kết đồng sinh cộng tử khế ước, gã phải nghĩ cách làm sao cho khế ước đó mất hiệu lực, bằng không Hạ Cô Hàn không thể chết được.
Hạ Cô Hàn vẫn vô cùng nhàn nhã, ở trên sofa ngủ một giấc ngon lành, không hề phòng bị, giống như không hề lo lắng Hoàng Bính An cùng Hoàng Cẩm Tố sẽ đối y động thủ.
Có lẽ là cảm thấy Hạ Cô Hàn ngủ rồi, thi thể Hoàng Cẩm Tố nằm trên đất bỗng dưng động. Lão nâng lên khuôn mặt tràn đầy máu, nhìn về phía Hạ Cô Hàn, đang định triệu hồi quỷ sử để quỷ sử mang lão chạy trốn. Nhưng khi lấy bùa ra, lão lại phát hiện bản thân lại không thể sử dụng linh khí.
“Gia chủ, vô dụng thôi.” Hoàng Bính An ngồi dưới đất, tầm mắt dừng trên người Hạ Cô Hàn, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, "Linh khí nơi này đều bị Hạ Cô Hàn trong khống chế."
Cho nên không có Hạ Cô Hàn cho phép, bọn họ căn bản không thể sử dụng linh khí. Mà một thiên sư không thể sử dụng linh khí thì khác gì người thường?
Hoàng Cẩm Tố nghe vậy cũng không tin, cố chấp mà điều động linh khí trong cơ thể, nhưng chuyện gì cũng không phát sinh, bùa trên tay lão cũng không có biến hoá.
Tới lúc này, sự sợ hãi mới tràn lên khuôn mặt lão, thanh âm khàn khàn mà nói: “Y…… Thật là Hạ Phi Tinh?”
Hoàng Bính An cũng không định trả lời câu hỏi này, vì không phải quá rõ ràng ư? Ngoại trừ Hạ Phi Tinh, thì có người nào có thể nhẹ nhàng khống chế linh khí thế này?
Trong truyền thừa đơn giản chỉ viết vài câu, nhưng có thể thấy được mấy trăm năm trước Hạ Phi Tinh kinh tài tuyệt diễm đến nhường nào.
Hoàng Cẩm Tố nhắm mắt lại, che giấu cảm xúc phức tạp.
Hạ Phi Tinh đã trở lại, tổ tông cũng đã trở lại. Nhưng lão lại không thấy được tương lai phía trước.
***
Giấc ngủ của Hạ Cô Hàn bị đánh thức khi một bàn tay lạnh lẽo áp lên má y mơn trớn, y mới từ từ mở ra đôi mắt.
"Về rồi sao?" Hạ Cô Hàn mơ màng mà ngồi dậy, rồi lại ngáp lớn một cái, duỗi duỗi thân người mới tỉnh táo được mà đôi phần.
Cố Tấn Niên gật gật đầu, “Trở về rồi ngủ?”
Lúc này trời còn chưa sáng, bên ngoài một mảnh hắc trầm, đây chính là thời điểm chuyển giao giữa tối và sáng.
“Không cần, trước đem bọn họ mang về Bộ ngành đặc thù đã.” Hạ Cô Hàn nhìn về phía Hoàng Bính An cùng Hoàng Cẩm Tố hất hất cằm, “Để xem có moi ra được chút manh mối nào không?”
Hạ Cô Hàn cũng không hỏi Cố Tấn Niên có đóng được thông đạo hai giới hay không, vì y tin chắc lão quỷ nhà mình có thể làm được chuyện này.
Cố Tấn Niên ngồi xuống bên cạnh, sau đó vươn tay khoác vai vợ, để y dựa vào người mình.
Hạ Cô Hàn gọi cho bên Bộ ngành đặc thù, để họ đến mang Hoàng Cẩm Tố cùng Hoàng Bính An đi. Theo lý, Hạ Cô Hàn đã có lời khai của hai người thì có thể đem người đến khống chế Hoàng gia. Nhưng y lại nghĩ, có thể tạm thời dừng động tới.
Hơn mười phút sau, Thiết Diện tự mình mang theo người lại đây bắt người, Trương Cảnh Lâm đi theo Thiết Diện, khi ánh mắt cậu nhìn thấy Hạ Cô Hàn, lại sinh ra một tia khẩn trương, nhưng sau đó lại lộ ra biểu tình hưng phấn, đôi mắt lấp lánh rực rỡ hướng về Hạ Cô Hàn.
Thiết Diện trước đó đã kể rõ cho Trương Cảnh Lâm những chuyện đã xảy ra, cậu cũng biết là Hạ Cô Hàn đã giam lại linh hồn Dư Phi Bạch, để cậu có thể làm chủ thân thể này. Dù cách kể của Thiết Diện vô cùng đơn giản, nhưng Trương Cảnh Lâm vẫn là có thể cảm giác được sự tình trải qua rốt cuộc có bao nhiêu mạo hiểm, may mắn chính mình tạm thời nhặt về một cái mệnh đồng thời, cậu cũng bội phục sát đất với Hạ Cô Hàn.
Khó trách cữu cữu lại đem ông chủ Hạ thành thần tượng, quả thật ông chủ Hạ quá trâu bò!
Cảm xúc Trương Cảnh Lâm đều viết rõ trên mặt, Hạ Cô Hàn nhìn sơ liền nhận ra ngay, y chỉ hướng về cậu nhóc khẽ mỉm cười, sau đó im lặng mà quan sát Hoàng Cẩm Tố cùng Hoàng Bính An, muốn nhìn xem bọn họ có phản ứng thế nào với Trương Cảnh Lâm.
Nhưng có lẽ bọn họ cũng không biết Trương Cảnh Lâm, cả quá trình cũng không nhìn Trương Cảnh Lâm một cái.
Hiện tại cái gì cũng không nhìn ra, nên Hạ Cô Hàn cũng thu lại tầm mắt của chính mình.
Người Bộ ngành đặc thù nhanh chóng đem người đi, Hạ Cô Hàn cũng không đi theo họ, mà cũng Cố Tấn Niên đi lên phòng Nhậm Tĩnh Tiêu.
Thời điểm ngày hôm qua đến biệt thự, Hạ Cô Hàn đã bày một tầng cấm chế trên phòng Nhậm Tĩnh Tiêu, dù có chuyện gì xảy ra trong biệt thự cũng không thể lan đến phòng này. Nên chuyện đêm nay, Nhậm Tĩnh Tiêu hoàn toàn không biết gì, hắn ngủ đến an ổn.
Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên thời điểm đi vào phòng ngủ, hắn còn không có tỉnh, cả người nằm thẳng trên giường, đôi tay đặt hai bên sườn, căn phòng tĩnh lặng có thể nghe được tiếng hô hấp đều đều của hắn.
Vì không kịp cho thêm cục đá đen âm phủ vào phòng, nên âm khí cũng tan đi không ít, rất nhanh căn phòng đã hoàn toàn sạch sẽ.
Cố Tấn Niên nhìn chung quanh phòng ngủ một vòng, “Vẫn là không trở về.”
Trong phòng ngủ vẫn như trước, hoàn toàn không có hơi thở của lệ quỷ kia, nhưng sự bảo hộ của nó với Nhậm Tĩnh Tiêu vẫn tồn tại, thậm chí chưa từng suy yếu.
Điểm này có lẽ là không phù hợp nhất, vì trước đó lệ quỷ đã tạo một tầng bảo hộ trên người Nhậm Tĩnh Tiêu, tầng bảo hộ này chính là chiếc khiêng chống lại âm khí từ cục đá âm phủ, nhưng cái gì cũng vậy sử dụng thì sẽ tiêu hao, nhưng tầng bảo hộ này vẫn nguyên vẹn như lệ quỷ thường xuyên tu bổ và giữ gìn. Mà hiện tại, cả hai không hề phát hiện được hơi thở lệ quỷ kia, mà tầng bảo hộ cũng không hề hư hao.
“Lão quỷ, anh cảm thấy là chuyện như thế nào?” Hạ Cô Hàn nghiêng đầu hỏi Cố Tấn Niên.
Cố Tấn Niên trầm ngâm một lát, chắc chắn nói: “Nó vẫn luôn ở đây.”
Vẫn luôn ở đây?
Hạ Cô Hàn theo cách nói của Cố Tấn Niên mà suy nghĩ, sau đó đôi mắt liền sáng ngời, như bừng tỉnh đại ngộ.
Lệ quỷ vẫn luôn ở đây, chỉ là nó lấy một cách khác để tồn tại.
Nghĩ thông điểm này, tầm mắt Hạ Cô Hàn nhìn về phía giường Nhậm Tĩnh Tiêu một hồi lâu, cuối cùng chỉ tràn ra một tiếng than nhẹ.
Ánh sáng hừng đông đã loé, bóng tối nhanh chóng bị xua tan, chân trời dần sáng rõ.
Đôi mắt Nhậm Tĩnh Tiêu khẽ chớp sau đó mở ra, trong phòng ngoại trừ hắn thì không có một ai, nhưng hắn lại mỉm cười mà hướng khoảng không nói: “Buổi sáng tốt lành.”
Không ai đáp lại hắn.
Có lẽ cửa sổ chưa đóng kĩ, mà Nhậm Tĩnh Tiêu cảm nhận được một luồng gió lạnh thổi qua mái tóc hắn, mang theo lạnh lẽo của sương đêm nhưng lại thanh triệt thông thoáng.
***
Âm phủ.
Quỷ Vương đứng trước cửa Quỷ Thị, mà nhìn chằm chằm vào một chỗ cách đó không xa phát ngốc.
Mèo đen ngồi bên chân gã, bộ dáng chán muốn chết mà dùng chân rửa mặt, nó cũng không biết con sen nhà mình bị gì mà đứng đơ ở đây cả lúc lâu.
Lại một lát sau, Quỷ Vương mới hồi phục tinh thần, cúi người xách lên da cổ mèo đen, đem nó bế lên khủy tay, vẻ mặt vô cùng bực bội.
Vu Mặc Định đi theo bên người Quỷ Vương, cũng không dám thở mạnh.
Gã không biết con quỷ khi nãy đi về cùng tôn thượng là ai, mà khí tràng trên người con quỷ đó hoàn toàn không thua kém tôn thượng, không những thế thái độ tôn thượng đối với con quỷ đó lại vô cùng cung kính.
Tôn thượng trực tiếp đem con quỷ đó đến trước thông đạo hai giới, Vu Mặc Định chỉ nhìn thấy con quỷ kia nâng lên tay, hàng rào chắn giữa hai giới nhanh chóng xuất hiện. Sau đó Vu Mặc Định căn bản là không biết đã xảy ra cái gì, chỉ nhìn thấy ở hàng rào thông đạo hai giới có phù văn kim sắc thoáng hiện.
Loại phản ứng này giống như một thứ thất lạc tìm lại được chủ nhân chân chính của mình.
Phù văn kim sắc nhanh chóng biến mất, như dung nạp vào hàng rào, cửa thông đạo nhanh chóng bị đóng lại đến chặt chẽ, giống như chưa bao giờ tồn tại.
"Ba thông đạo đều được đóng kín."
Vu Mặc Định nhìn con quỷ kia thu hồi tay, thần sắc nhàn nhạt mà lên tiếng. Giọng nói bâng quơ như chuyện đóng thông đạo hai giới giống như tùy tay nhặt lên tờ giấy.
Trong lòng Vu Mặc Định chấn động đến á khẩu.
Con quỷ kia rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Vì sao có thể đóng ba cửa thông đạo nhẹ nhàng như cái nhấc tay thế?
Tuy hoài nghi trong lòng như sóng xô ghềnh đá, nhưng Vu Mặc Định cũng không có lá gan đi hỏi con quỷ kì, rõ ràng đối Phương là quỷ nhưng Vu Mặc Định lại cảm thấy hắn sáng không khác gì ánh nắng 12 giờ trưa, chói đến người khác không dám nhìn thẳng.
Bên cạnh đó giọng nói của Quỷ Vương cũng vô cùng cung kính, nhưng trong cung kính cũng chứa đầy nghi hoặc, “Cố tiên sinh, công đức của ngài sao lại biến mất vậy?”
Khi Cố Tấn Niên dùng linh khí hai giới âm dương để tạo hàng rào, đã cứu vớt không ít sinh linh vô tội, đó là một đại công đức, nhưng hiện tại Quỷ Vương lại không thấy một tia công đức nào trên người Cố Tấn Niên.
Cố Tấn Niên không trả lời vấn đề này, chỉ là từ từ mà nói: “Ngươi biết một cái bí cảnh nào không?”
Da đầu Quỷ Vương bỗng nhiên tê dại.
Cố Tấn Niên: “Đó là nơi ta đã lập ra.”
Quỷ Vương: “……”
Cố Tấn Niên nói xong liền rời khỏi âm phủ.
Mà Vu Mặc Định lại phát hiện sau câu nói của "Cố tiên sinh" kia, tôn thượng của gã bỗng dưng phát ngốc, không những thế còn tản ra bi thương cực hạn. Cứ như nhớ về cái gì đó? Hoặc một kỉ niệm nào đó?
- ----Còn tiếp-----
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook