Ông Chủ Tiệm Nhang Đèn
-
4: Ngày Chết Đã Đến
Chu Chí Cường sợ chết khiếp, vô thức nuốt một ngụm nước bọt, giả vờ bình tĩnh nói: “Cậu…..sao cậu biết cô ta đang nhìn tôi?”
Hạ Cô Hàn nhẹ nhàng phất tay qua một tấm ảnh sau khi phẫu thuật thẩm mĩ của Hứa Tư Nhã.
“Anh nhìn lại đi.”
Đầu tiên, Hạ Cô Hàn đặt ảnh chụp ngay chính diện Chu Chí Cường, đôi mắt đen láy của cô gái trong ảnh nhìn thẳng vào hắn ta.
Kế đó Hạ Cô Hàn lại đẩy tấm ảnh sang bên phải một chút, một chuyện khiến người ta hãi hùng đã xảy ra.
Ảnh chụp ở trạng thái tĩnh đột nhiên chuyển động.
Đôi tròng đen kia từ từ di chuyển sang bên trái, cho đến khi nhìn chằm chằm vào Chu Chí Cường mới chịu dừng lại.
Ảnh chụp cô gái xinh xắn hoạt bát nhưng đôi mắt lại lệch về phía bên trái một cách mất tự nhiên.
Tròng mắt đen như mực.
Chu Chí Cường run tay, điện thoại rơi xuống đất lúc nào cũng không hay.
Hắn ta đứng không vững, theo bản năng mà vịn vào quầy hàng bên cạnh, mồ hôi trên trán to như hạt đậu, răng đánh cầm cập.
Hắn ta không thể không tin lời Hạ Cô Hàn, ảnh chụp của Hứa Tư Nhã đang nhìn hắn.
Hạ Cô Hàn lại thay đổi rất nhiều góc độ khác nhau nhưng cặp mắt đen như mực kia luôn tìm được hắn một cách chính xác.
Thậm chí dù cho có lật tấm ảnh lại, ngay lập tức ở mặt sau sẽ xuất hiện một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, nhìn chằm chằm hắn ta không chớp mắt.
Hạ Cô Hàn đưa mắt nhìn ảnh chụp.
Biểu cảm của người trong ảnh vẫn như cũ, thế nhưng ở chỗ vốn là đôi mắt lại hoàn toàn trống rỗng.
Cậu chậc lưỡi.
Một ngọn lửa màu lam bùng lên trong tay cậu, nhanh chóng quét qua tấm ảnh.
Tấm ảnh bắt đầu vặn vẹo, cuối cùng hoá thành một làn khói mỏng.
Một tiếng thét mơ hồ vang lên bên tai, sau đó cũng tan biến theo làn khói.
Chu Chí Cường đứng bên cạnh thở hồng hộc.
Sau khi ảnh chụp biến mất, cảm giác lạnh lẽo từ trong xương cũng tiêu tan, hắn ta có cảm giác như được sống lại.
Chu Chí Cường chống tay lên quầy nhìn Hạ Cô Hàn, mong chờ hỏi: “Nó…..nó biến mất rồi à?”
“Không,” Hạ Cô Hàn ngáp một cái, ngọn lửa vừa nãy dường như đã tiêu tốn rất nhiều sức lực của cậu.
Cậu thản nhiên tựa vào quầy hàng, mệt mỏi nói: “Trên ảnh chụp chỉ có một chút tàn niệm, đốt nó đi cũng chẳng gây ảnh hưởng gì, tàn niệm trên những tấm ảnh khác vẫn còn như cũ.”
Cậu nhìn Chu Chí Cường, cười âm trầm: “Cô ta sẽ tiếp tục nhìn chằm chằm anh, cho đến khi anh biến thành bộ xương khô.”
Rốt cuộc Chu Chí Cường cũng sụp đổ, hắn bủn rủn tay chân, ngã ngồi trên mặt đất.
Hắn tha thiết nhìn Hạ Cô Hàn, như muốn níu kéo một cơ hội cuối cùng, “Ông chủ Hạ, cầu xin ngài, xin ngài hãy cứu tôi với……”
Hắn quỳ xuống trước mặt Hạ Cô Hàn, so với mạng sống thì mặt mũi chẳng đáng là gì.
Hạ Cô Hàn không nhận cái vái lạy này của Chu Chí Cường, vừa ngáp vừa đi đến quầy thu ngân.
Mọi việc trên đời này đều có nhân quả báo ứng, xen vào sẽ rất phiền phức, cậu lười nhúng tay.
Một bàn tay với khớp xương rõ ràng nắm lấy tay Hạ Cô Hàn.
Hạ Cô Hàn nhìn theo bàn tay này, thấy Cố Tấn Niên đang nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt.
Một người một quỷ yên lặng giằng co với nhau.
Lời cầu cứu của Chu Chí Cường bỗng chốc trở thành nhạc nền, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Không gian như ngưng đọng trong chốc lát, mãi cho đến khi Cố Tấn Niên tỉnh bơ nói: “Tôi đói.”
Hạ Cô Hàn: “……”
Tổng tài bá đạo không có yếu đuối như vậy, ok?
Hạ Cô Hàn trừng mắt nhìn Cố Tấn Niên, rốt cuộc cũng buông vũ khí đầu hàng, nói với Chu Chí Cường: “Dẫn tôi đến đó xem.”
“Được được, bây giờ tôi lập tức dẫn ông chủ Hạ đến đó.” Chu Chí Cường vội vã bò dậy, vô cùng mừng rỡ nói, giống như người sắp chết đuối bỗng nhiên bắt được một khúc cây trôi nổi, tìm thấy một tia hy vọng.
Lúc này Cố Tấn Niên mới hài lòng thu tay lại.
Hắn rũ mắt nhìn tay mình, lòng bàn tay còn vương lại cảm giác lạnh như băng.
Từ lúc nào mà nhiệt độ cơ thể của Hạ Cô Hàn còn thấp hơn so với một con quỷ như hắn?
Công ty giải trí Tinh Quang nằm ở trung tâm thành phố Vụ Châu, chiếm cứ từ tầng 8 đến tầng 12 toà nhà cao nhất và là công ty giải trí có quy mô lớn nhất ở đây.
Phía trên giải trí Tinh Quang là truyền thông Tinh Quang, sở hữu kênh video lớn nhất cả nước, kênh Tinh Tinh.
Dù là giải trí Tinh Quang hay là truyền thông Tinh Quang đều trực thuộc tập đoàn Mặc thị, tập đoàn lớn nhất thành phố Vụ Châu.
Một chiếc xe dừng lại trước toà cao ốc Tinh Quang, Chu Chí Cường xuống xe, chạy tới mở cửa sau, cung kính nói với người ngồi bên trong: “Ông chủ Hạ, đến nơi rồi.”
Hạ Cô Hàn mơ mơ màng màng ngồi dậy, rõ ràng là vừa mới tỉnh ngủ.
“Ừm.” Hạ Cô Hàn ậm ờ đáp lại.
Cậu chui ra khỏi xe, vươn vai ngáp dài một cái rồi mới gật gù đi theo phía sau Chu Chí Cường vào cao ốc Tinh Quang.
Cao ốc Tinh Quang có hơn bốn mươi tầng, đặt trụ sở ở đây đều là những công ty có tiếng tăm.
Trong đại sảnh tấp nập toàn là những nhân vật nổi tiếng, ai nấy đều ăn mặc chỉnh tề lịch sự.
Mặc quần bò, mang giày thể thao như Hạ Cô Hàn trông có vẻ lạc quẻ, nhưng giá trị nhan sắc của cậu lại cân tất, chẳng ai chú ý tới bộ quần áo rẻ tiền trên người cậu mà chỉ kinh ngạc trước gương mặt hết sức đẹp trai của Hạ Cô Hàn.
“Mời ông chủ Hạ.”
Cửa thang máy mở ra, Chu Chí Cường cung kính làm động tác mời, để Hạ Cô Hàn đi vào trước.
Trong thang máy vẫn còn những người khác, trong đó có một người cũng là người đại diện của giải trí Tinh Quang, thấy thái độ của Chu Chí Cường đối với Hạ Cô Hàn như vậy thì đâm chọt mấy câu: “Chu Chí Cường, sao anh tự dưng lại rước về cho mình một ‘ông nội’ thế kia? Trước giờ chưa từng thấy anh tôn trọng tôi như vậy nha.”
“Tổ trưởng Tề.” Chu Chí Cường giả vờ không hiểu lời châm chọc của Tề Chính Vân, lễ phép chào hỏi.
Lúc vẫn còn là trợ lý, Chu Chí Cường đã đi theo Tề Chính Vân.
Tề Chính Vân rất khinh thường Chu Chí Cường, nhiều lần Chu Chí Cường nộp đơn xin chuyển lên chính thức đều bị Tề Chính Vân phớt lờ.
Cuối cùng, nhờ những mối quan hệ khác, Chu Chí Cường có thể chuyển lên chính thức, ngay lập tức đã ký hợp đồng với Hứa Tư Nhã.
Sau đó, nhờ một bộ phim quảng cáo mà Hứa Tư Nhã hot lên, khiến cho người đại diện là Chu Chí Cường trở nên vô cùng nổi bật trong giải trí Tinh Quang, lăm le lấn át cả vị thế của Tề Chính Vân.
Tề Chính Vân ghi hận vì Chu Chí Cường chuyển chính mà không nhờ vả mình, lại ghen tị vì sự nghiệp của Chu Chí Cường càng ngày càng phất lên nên chỉ cần gặp nhau ở công ty, hắn ta đều sẽ nói móc vài câu.
Những lúc như vậy, đa phần Chu Chí Cường đều phớt lờ hắn.
Tề Chính Vân bị Chu Chí Cường làm lơ bèn quay mũi nhọn sang Hạ Cô Hàn.
Hắn dùng ánh mắt đầy ác ý mà đánh giá cậu, vừa định móc mỉa Hạ Cô Hàn vài câu thì đã thấy cậu lên tiếng trước: “Bùa hộ mệnh 998 tệ một tờ, có thể bảo vệ ông trong vòng 5 ngày, mua không?”
Trong mắt Hạ Cô Hàn, cả người Tề Chính Vân chìm trong một màn sương đen.
Sương đen vô cùng dày, loáng thoáng cả máu tanh, sắp sửa hoà thành một thể với làn sương.
Ngày chết của Tề Chính Vân sắp tới rồi, chắc sẽ không thấy được mặt trời ngày mai..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook