Ông Chủ Tiệm Nhang Đèn
-
2: Khế Ước Hôn Nhân
Không cần cụ quỷ làm chứng Hạ Cô Hàn cũng có thể nhìn ra.
Trên người quỷ nữ không có máu tanh, chứng tỏ nó chưa từng giết chóc.
Trong nháy mắt, chiếc roi linh khí biến mất, quỷ nữ được thả ra.
Nhưng nó cũng không dám ở lại chỗ này nữa, liếc mắt nhìn cụ quỷ một cái rồi xoay người bỏ chạy.
Hạ Cô Hàn lười đuổi theo.
Cậu uể oải nhìn sang cụ quỷ, nhíu mày.
Còn việc gì nữa không?
Cụ quỷ nhìn chằm chằm bó nhang, thèm thuồng nuốt nước miếng, nịnh nọt nói: “Đại sư ơi, có thể đốt nhang lên được không?”
Không phải lão ta không sợ Hạ Cô Hàn mà là do thấy cậu dễ dàng thả quỷ nữ ra, lão ta biết cậu không phải là cái dạng thiên sư chỉ biết lạm sát kẻ vô tội.
Hạ Cô Hàn nhìn thoáng qua bó nhang, cậu phất tay một cái, nhang rực cháy, khói xanh từ từ bốc lên.
Cụ quỷ hít một hơi thật sâu, trên mặt tràn đầy hưởng thụ.
Nghe thấy đạo diễn đang gọi, Hạ Cô Hàn không quan tâm đến lão nữa, đi sang bên đó chuẩn bị cho cảnh tiếp theo.
Năm cảnh diễn thật sự rất nhanh, mới hơn 11 giờ đã kết thúc, Hạ Cô Hàn chính thức đóng máy.
Sau khi tận mắt nhìn 3000 tệ được chuyển vào tài khoản của mình cậu mới yên tâm thay quần áo ra về.
Đúng lúc này, phó đạo diễn lại giới thiệu một người cho Hạ Cô Hàn.
“Ông chủ Hạ, đây là Chu Chí Cường, người đại diện thuộc công ty giải trí Tinh Quang muốn làm quen với cậu.”
Chu Chí Cường là một gã đàn ông khoảng 30 tuổi, nhìn qua khá là đôn hậu.
Hắn ta vừa xem đoạn video phó đạo diễn gửi đến đã cảm thấy Hạ Cô Hàn rất có tiềm năng.
Chỉ cần gương mặt này thôi thì làm bình hoa di động cũng có thể hot, huống chi Hạ Cô Hàn lại còn có tài như thế.
Cho nên Chu Chí Cường lập tức gác công việc trong tay sang một bên, chạy nhanh đến đây.
Hạt giống tốt như vậy không thể để người khác hớt tay trên được!
Hắn ta cười cười nhìn Hạ Cô Hàn, hấp tấp lấy danh thiếp trong túi ra đưa cho cậu, giọng điệu tha thiết cứ như nhân viên đa cấp: “Chào cậu, tôi là Chu Chí Cường, không biết cậu có muốn tiến vào giới giải trí hay không? Công ty giải trí Tinh Quang của chúng tôi là công ty lớn, chắc chắn trong thời gian ngắn sẽ khiến cậu trở thành một minh tinh nổi tiếng! Cậu biết Hứa Tư Nhã chứ? Ra mắt chưa tới nửa năm đã hot lên rồi, cô ấy chính là nghệ sĩ dưới trướng của tôi đấy.”
Hạ Cô Hàn lẳng lặng nhìn Chu Chí Cường.
Hắn ta đợi mãi, rốt cuộc cũng nghe được cậu đáp lại: “Muốn mua bùa không? Có loại có thể bảo vệ bình an nè.”
Chu Chí Cường: “???”
Không phải là nhập vai hơi sâu đấy chứ?
Hạ Cô Hàn lười dây dưa với Chu Chí Cường, thấy hắn ta không muốn mua thì xoay người rời đi.
Hôm nay thật sự quá mệt, cậu phải trở về ngủ một giấc thật ngon!
Hạ Cô Hàn rời khỏi phim trường, cưỡi xe máy điện về nhà, lúc về đến tiệm nhang đèn thì đã qua 0 giờ.
Cậu dừng xe trước cửa tiệm, lấy chìa khóa ra mở cửa, đi vào nhà, bật điện.
Bảng hiệu cửa hàng sáng lên, ánh đèn đỏ, vàng, xanh xua tan bóng tối của con hẻm.
Sau khi bật đèn, Hạ Cô Hàn tiếp tục đi vào trong, dường như cảm nhận được gì đó, bước chân của cậu khựng lại một chút, rồi làm như không có việc gì mà đi đến quầy thu ngân.
Phía sau quầy thu ngân có đặt một cái ghế nằm, Hạ Cô Hàn vừa chạm vào ghế, cả người liền mềm nhũn như tan thành một vũng nước.
Mệt, thực sự là quá mệt mỏi! Không muốn làm gì cả, ngay cả một ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.
Ngày 15 tháng 7 là tết Trung Nguyên, quỷ môn quan mở, yêu ma quỷ quái đều được thả ra.
Hạ Cô Hàn vừa nằm xuống thì một trận gió âm đã thổi từ bên ngoài vào, giấy tiền vàng bạc trên quầy kêu xào xạc, kệ thủy tinh rung động, phát ra những âm thanh cọ xát chói tai.
“Xẹt xẹt.”
“Xẹt xẹt.”
Âm thanh điện xẹt vang lên, đèn dây tóc chớp tắt không ngừng.
Bảng quảng cáo phía ngoài cửa hàng cũng chớp tắt theo.
Đèn vàng, đèn đỏ, đèn xanh thay phiên nhau lúc sáng lúc tắt, hệt như vũ trường ở thập niên 80-90.
“Cút về mà nhảy disco trên mộ của nhà ngươi đi!”, Hạ Cô Hàn ngồi dậy, bực bội vò đầu.
Cậu có một đôi mắt hoa đào rất đẹp, nhưng lúc này lại nhập nhèm đầy vẻ lười biếng.
Ừm, còn có một chút bực bội.
Bị làm phiền lúc đang ngủ nên bực bội.
Gió âm ngừng lại, ánh đèn lập loè tắt phụt.
Kẻ gây chuyện hiện ra từ trong bóng tối.
Hạ Cô Hàn liếc mắt nhìn con quỷ kia, ghét bỏ mà quay đầu đi.
Một bên tròng mắt của nó rơi ra, treo lủng lẳng ở hốc mắt, máu chảy đầm đìa, hốc mắt bên kia thì trống rỗng, đen ngòm.
Cái mũi không thấy đâu, chỉ có thể nhìn thấy hai lỗ thủng vốn là màu đỏ máu nhưng giờ đã chuyển sang màu đen, đang phì phò mà phun ra từng luồng khí hôi thối.
Chỉ có miệng của nó là hoàn chỉnh, nhưng từ trong miệng lại thò ra mấy chiếc răng nanh sắc nhọn.
Ít ra thân thể của con quỷ này vẫn còn nguyên vẹn, quần áo vẫn chỉnh tề, chỉ có điều bụng của nó đang không ngừng đổ máu, hệt như thác nước.
“Nhảy disco?”, con quỷ lên tiếng, giọng nói chói tai như tiếng lưỡi dao cứa vào mặt kính thủy tinh, khiến người ta sởn cả tóc gáy, “Cmn nhà ngươi mới nhảy disco! Ông đây là đến ăn cướp! Cướp của đó hiểu không?”
Nói xong nó mới ngớ ra, dường như nhận thấy có gì đó sai sai, nó cất cao giọng hỏi: “Mi nhìn thấy ta à?”
Hạ Cô Hàn ngáp một cái, nghiêng người dựa vào tường, uể oải nói: “Đương nhiên, đây còn là lần đầu tiên ta thấy một con quỷ xấu xí như mi đó.”
Cậu lim dim mắt, dường như sắp ngủ đến nơi.
“Cũng tốt, đỡ mất công làm cho mi thấy ta”, con quỷ cười âm trầm, vươn bàn tay tái nhợt chỉ vào tiền giấy trên quầy và một đống vàng thỏi bằng giấy ở trong góc: “Cái này, còn có cái kia nữa, đốt hết cho ta! Mau lên!”
Khí thế cứ như đang nói ‘mua, mua, mua’.
Hôm nay là tết Trung Nguyên, quỷ môn quan mở ra, những con quỷ chưa đi đầu thai đều có thể về nhà để hưởng thụ hương khói người thân đốt cho.
Nó là cô hồn dã quỷ, không ai đốt tiền giấy, đói đến không chịu nổi, ngay cả hình người cũng không biến ra được mà chỉ có thể duy trì hình dạng quỷ.
Nó cô đơn đi lang thang xung quanh quỷ môn quan.
Quá cmn tốt, nó thế mà tìm được một tiệm nhang đèn vẫn còn mở cửa đến nửa đêm!
Gặp nhau là duyên, xem ra ông trời cũng muốn cho nó cướp được một đống hương khói.
Không để con quỷ mơ mộng có lộc ăn, Hạ Cô Hàn đã mất kiên nhẫn mà hô một tiếng về phía cửa: “Đại Nhất, Đại Nhị, tiễn khách.”
Con quỷ ngạc nhiên, ngay sau đó nó liền nghe thấy hai giọng nói đồng thanh vang lên.
Một cái là giọng nữ trong trẻo như chuông bạc, một cái là giọng nam mát lạnh như nước suối.
“Được rồi!”
“Tới liền!”
Hai giọng nói truyền đến từ con ngõ nhỏ trống trải, dường như còn có cả tiếng vang vọng lại, kèm theo đó là những âm thanh ‘sột soạt, sột soạt’, giống như có thứ gì đang chầm chậm bước tới.
Con quỷ đờ đẫn mà quay đầu về phía phát ra âm thanh.
Bảng hiệu ngoài cửa dường như cảm nhận được tầm mắt của nó, ‘tạch’ một tiếng liền sáng lên.
Lúc này con quỷ mới để ý, từ nãy đến giờ vẫn luôn có hai đứa bé bằng giấy ngồi ở cửa của tiệm nhang đèn.
Theo nó nhớ, lúc nó đi theo Hạ Cô Hàn vào trong, hai đứa bé kia đang đưa lưng về phía cửa tiệm.
Không biết từ khi nào, chúng nó đã xoay người lại!
Ba ánh đèn đỏ, xanh, vàng chiếu vào chúng nó, gương mặt vàng như nến của hai đứa nhỏ càng trở nên kỳ dị.
Hai người giấy nở nụ cười, đôi mắt trống rỗng vô hồn đột nhiên đồng loạt nhìn về phía con quỷ.
Đứa bé gái: “Hi hi hi, nghe nói mi muốn ăn cướp?”
Đứa bé trai: “Mau mau cút đi!”
Con quỷ: “…..”
Con quỷ: “Aaaa, có quỷ kìa!!!”
Con quỷ bủn rủn tay chân, ‘bẹp’ một phát ngã lăn trên mặt đất, con mắt rơi ra khỏi hốc mắt, giống như có lò xo mà nhảy lưng tưng vài cái, cuối cùng, tròng đen mất tăm, để lộ ra tròng trắng đang trợn ngược.
Hai đứa bé người giấy: “…..”
“Oái!”
“Ông chủ, ông chủ, ông chủ, người mau lại đây xem nè, hắn bị tụi con hù chết rồi!”
Hạ Cô Hàn trở mình, ậm ờ nói: “Đi tìm tên quỷ kia đi, đừng làm phiền ta.”
Bé gái: “Đi tìm ông quỷ kìa.”
Bé trai: “Chị đi đi.”
Bé gái dè dặt nói: “Chị không thèm đi!”
Bé trai: “Vậy thì kệ hắn nằm đây nhé?”
Bé gái: “Kệ hắn đi.”
Sau khi thảo luận xong, hai đứa bé người giấy lại ra đứng trước tiệm, một đứa đứng bên phải, một đứa đứng bên trái, trông như hai thần giữ cửa.
Qua 12 giờ đêm ngày 15 tháng 7, quỷ môn quan đóng lại.
Mây mù tản đi, ánh trăng lần nữa hiện ra.
Đèn đường chớp tắt vài cái rồi lại tiếp tục tỏa ánh sáng vàng ấm áp, soi rọi con hẻm tối.
Từ xa xa vọng đến tiếng còi ô tô ầm ĩ, tiếng người nói chuyện xôn xao.
Không lâu sau, một bóng người cao ráo xuất hiện bên trong hẻm nhỏ.
Dáng người hắn cao gầy, khoác trên mình một bộ vest đen, tóc được chải cẩn thận và vuốt ra sau đầu, để lộ gương mặt với những đường nét sắc sảo.
Người đàn ông cầm một chiếc dù giấy trên tay.
Khung dù xanh biếc như ngọc, thẳng tắp như trúc.
Tán dù vẽ trúc Tương Phi, trên cành trúc thanh mảnh có hoa văn trông như những giọt nước mắt.*
Người đàn ông dừng bước trước cửa tiệm nhang đèn.
Hai đứa bé người giấy đang đứng canh cửa lén lút dịch sang bên cạnh một chút, lúng túng rũ mắt không dám nhìn hắn.
Người đàn ông quét mắt nhìn qua, hai đứa nó lập tức đứng nghiêm, hơi hơi cúi đầu, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, giống như học sinh nghịch ngợm bị thầy giáo bắt phạt.
Người đàn ông không nói gì, bước vào trong tiệm nhang đèn, đập vào mắt hắn là con quỷ đang nằm trên mặt đất.
Bộ dạng của nó thật sự rất xấu, người đàn ông khẽ cau mày.
Hắn trông như không hề làm gì, nhưng trên người con quỷ kia bỗng nhiên bốc lên một ngọn lửa màu xanh.
Chỉ trong giây lát, ngọn lửa và con quỷ cùng nhau tan biến.
Người đàn ông tiếp tục đi đến gần quầy thu ngân.
Hạ Cô Hàn mơ một giấc mơ.
Cụ thể thế nào thì cậu không nhớ rõ, ấn tượng sâu sắc nhất chính là có một người nắm lấy tay trái của cậu rồi cắn lên ngón áp út, cắn mạnh đến mức đổ máu.
Sau đó cậu thấy người kia thè lưỡi liếm đi giọt máu trên ngón tay mình.
Cảm giác đau đớn hết sức chân thật, Hạ Cô Hàn vì đau mà giật mình tỉnh dậy.
Cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, đập vào mắt là một gương mặt vô cùng đẹp trai.
Nhìn gương mặt này, Hạ Cô Hàn Cảm thấy ngón áp út tay trái lại càng đau hơn, cậu vô thức mà xoa xoa ngón tay.
Vết thương trên ngón áp út đã lành từ lâu nhưng Hạ Cô Hàn mãi mãi không bao giờ quên được cảm giác khi bị con quỷ trước mặt này cắn vào buổi tối hôm đó.
Nghĩ ngợi một hồi, Hạ Cô Hàn giận dỗi trừng mắt nhìn người đàn ông kia.
Cố Tấn Niên vờ như không cảm nhận được tức giận trong mắt Hạ Cô Hàn, hắn đưa điện thoại ra trước mặt cậu.
Cậu nhìn người đàn ông đẹp trai, à không, phải gọi là con quỷ đẹp trai trước mặt, dùng mắt hỏi hắn muốn gì.
Cố Tấn Niên: “Hết tiền rồi.”
Lúc này Hạ Cô Hàn mới liếc mắt nhìn vào điện thoại, trên màn hình là một app đọc tiểu thuyết với giao diện màu xanh lá cây, bây giờ đang ở trang nạp phí.
Hạ Cô Hàn: “……”
Cậu chưa từng nghe thấy, cũng chưa từng nhìn thấy trên đời này lại có một con quỷ thích đọc truyện tổng tài bá đạo, hơn nữa còn ra sức ăn mặc chải chuốt cho giống với tổng tài nhà người ta.
Hạ Cô Hàn nhận điện thoại, nạp vào 10 tệ rồi ném trả lại cho Cố Tấn Niên.
Cố Tấn Niên cầm lên xem, thấy tài khoản được cộng thêm những 1000 xu thì nhướng mày.*
(*10 tệ tiền thật tương đương 1000 xu trên app, chắc vậy:)))
Hôm nay sao lại hào phóng như vậy, ngày thường chỉ nạp một hai tệ là cùng.
Cố Tấn Niên cũng không hỏi lại, tập trung đọc nốt bộ truyện vẫn đang đọc dở.
Hạ Cô Hàn Tò mò nhìn sang, tựa truyện làm cậu sốc đến nỗi cạn lời.
《 Tổng tài trăm tỷ vác bầu chạy 》
Thích đọc truyện tổng tài thì cũng thôi đi, sao lại còn đọc cả thể loại sinh tử này nữa?
Dường như nghe thấy thắc mắc trong lòng Hạ Cô Hàn, Cố Tấn Niên dừng lại giải thích với cậu: “Công là tổng tài với giá trị con người lên đến cả nghìn tỷ.”
Hắn còn nhiệt tình mời mọc cậu: “Bộ truyện này viết rất khá, muốn xem không?”
“Không có hứng thú” Hạ Cô Hàn mệt mỏi hết sức, ngáp một cái, bộ dạng mơ màng sắp ngủ.
Tiệm nhang đèn lập tức trở nên yên tĩnh.
Cố Tấn Niên im lặng ngồi xem truyện tổng tài của hắn, Hạ Cô Hàn gục đầu đi gặp Chu Công.
Mãi cho đến khi xem xong chương mới nhất, Cố Tấn Niên mới chợt nhớ tới một việc.
“Phải rồi, lúc nãy có người vào nhầm quỷ môn quan, tôi đã cứu hắn một phen.”
Hạ Cô Hàn không đáp, nhịp thở của cậu đều đều giống như thật sự ngủ say.
Đây cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.
Tiệm nhang đèn nằm gần quỷ môn quan.
Mỗi năm vào ngày 15 tháng 7 khi quỷ môn quan mở ra, luôn có người yếu bóng vía đi nhầm vào đây.
Những năm trước Hạ Cô Hàn đều canh giữ ở đó để giúp người đi lạc tìm được đường ra.
Năm nay cậu phải vất vả lăn lộn ở đoàn làm phim để kiếm tiền sinh hoạt cho tháng sau, lúc trở về thì mệt đến nỗi ngủ quên mất, nhiệm vụ này đành giao lại cho Cố Tấn Niên.
Cố Tấn Niên thấy Hạ Cô Hàn không đáp nhưng vẫn tiếp tục nói: “Tôi thấy ấn đường của hắn biến thành màu đen, quanh người có oán khí bám theo nên bảo hắn nếu gặp khó khăn có thể tới tiệm nhang đèn ở số 58 hẻm Lãm Nguyệt tìm ông chủ Hạ.”
Hạ Cô Hàn ngồi bật dậy, hờn dỗi mà trừng mắt nhìn Cố Tấn Niên: “Ngày mai em không mở cửa.”
Cố Tấn Niên: “Oán khí trên người hắn rất nhiều, chắc chắn có thể câu được cá lớn.”
“Với lại trong thẻ của em còn tiền sao? Không làm thì sẽ không có cơm ăn.”
Hạ Cô Hàn hí hửng nói: “Hôm nay em kiếm được 3000 tệ.”
Cố Tấn Niên: “……”
Thảo nào lúc nãy lại hào phóng mà nạp vào tài khoản tiểu thuyết của hắn những 10 tệ.
Cố Tấn Niên nhìn chằm chằm vào điện thoại, nói: “Nhưng mà tôi đói.”
Hễ nói tới đây là Hạ Cô Hàn lại thấy tức, cậu chỉ bị tên quỷ này cắn một cái trên ngón áp út thôi mà đã bị trói buộc với hắn bằng khế ước đồng sinh cộng tử.
À thì, cái khế ước đồng sinh cộng tử này còn có thể gọi tắt là khế ước hôn nhân.
Nói cách khác, sau khi bị Cố Tấn Niên ăn vạ, Hạ Cô Hàn ù ù cạc cạc mà kết âm hôn với hắn, trở thành người đã có gia đình.
Cố Tấn Niên lấy oán khí làm thức ăn, sau khi hai người kết đôi với nhau, Hạ Cô Hàn không thể không vì bản thân mình mà giúp tên quỷ này tìm oán khí.
Nhưng mà Hạ Cô Hàn là ai chứ? Vì lười biếng mà cái gì cậu cũng có thể làm được.
Cậu bóp giọng, cả người mềm oặt mà dựa vào Cố Tấn Niên, chớp chớp mắt với hắn, nũng nịu nói: “Ông xã ơi, người ta mệt quá đi à, ngày mai nghỉ ngơi được không?”
Cố Tấn Niên: “……”
Hắn run tay, điện thoại rơi bộp xuống đất.
* Trúc Tương Phi là một loại trúc hiếm và đắt đỏ tại Trung Quốc, trên thân trúc có những hoa văn tự nhiên rất độc đáo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook