Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi
-
Chương 28: Tình yêu, không có thời gian chờ đợi
Lúc Liêu Bắc Bắc tỉnh lại, cô đã nằm ở trên giường Đường Diệp Hoa, dĩ nhiên, Đường Diệp Hoa không có ở trong phòng.
Tối hôm qua, cô chạy đi photocopy cho Đường Diệp Hoa, vừa quay lại phòng ngủ thì văn kiện gởi đi một xấp rồi lại một xấp, sửa rồi lại sửa, tóm lại, hành hạ đến hừng sáng mới có thời gian để thở.
Cô nhớ được mình ngồi nghỉ ngơi ở trên ghế sa lon, không biết tại sao lại ngủ thiếp đi, càng không biết khi tỉnh lại tại sao lại ngủ ở trên giường của ông chủ lớn, bất quá quần áo đầy đủ, hiển nhiên chẳng qua chỉ là ngủ mà thôi.
Bên kia, ánh sáng ấm áp rực rỡ chiếu vào một bóng người thon dài, Đường Diệp Trạch khom người nhặt một vỏ sò lên, tiện tay ngắm nghía, Đường Diệp Hoa hai tay gối sau đầu, tầm mắt thủy chung không muốn rơi vào mặt biển mênh mông.
“Theo đề nghị tại cuộc họp buổi sáng anh có ý kiến gì không, ở đây gần biển có cần xây hồ bơi không? Tốn thời gian phí công sức, làm điều thừa.”
Đường Diệp Trạch đối với việc Đường Diệp Hoa tự tiện thay đổi phương án xây dựng, đưa ra ý kiến phản bác.
“Hồ bơi dễ quản lý, em có thể khống chế biển sao? Vạn nhất gây ra án mạng người nào sẽ chịu tách nhiệm với cha?” Đường Diệp Hoa sớm đoán được em trai sẽ chống đối, nhưng vì đem thương tổn giảm xuống thấp nhất, phương án lần này phải làm như thế.
“Ý nghĩa của việc mua biệt thự ở đây là muốn đến gần với thiên nhiên, huống chi bơi trong bể bơi cũng sẽ phát sinh sự cố, anh đem biển vây lại, vậy có còn là bãi tắm ven biển sao?” Đường Diệp Trạch đưa ý kiến.
“Anh lại không nói muốn vây lại, này ——” Đường Diệp Hoa chỉ về phía trước, “giữ lại bãi cát.”
Đường Diệp Trạch liếc mắt nhìn anh trai một cái: “Cha gọi anh tới là để giúp đỡ việc đấu thầu, chứ không phải là phá hư thiết kế vốn có. Anh cũng sắp ba mươi tuổi rồi, đừng có để cảm xúc chi phối được không?”
“Người nào bị cảm xúc chi phối? Anh là suy nghĩ căn nhắc mới đưa ra quyết định phong tỏa ven biển. Nơi này có thể xây dựng đường hầm đáy biển, tham quan sinh vật biển, trên nước thì có công viên trò chơi, chính là không thể để cho nghiệp chủ mua nhà ở khu biệt thự Điệp Yêu của địa ốc Đường thị thượng xuất hiện nửa điểm sai lầm.” Đường Diệp Hoa một cước đá vào bờ cát mềm mại, chán ghét cực kỳ.
Đường Diệp Trạch thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Ý kiến không thống nhất, chờ cha quyết định đi.”
“Trước đó tôi đã hỏi qua ý kiến của cha, cha nói không tham dự kế hoạch cải tạo, kêu chúng ta tự mình giải quyết. Huống chi điểm này em theo anh tranh cãi làm gì?”
“Chơi đoán số.” Đường Diệp Trạch tay giơ lên.
“Bệnh thần kinh. Công trình vài tỷ dựa vào chơi đoán số để quyết định? Em mới giống như đứa trẻ chưa trưởng thành.” Đường Diệp Hoa vò rối tóc của em trai, cười sáng lạn.
Đường Diệp Trạch cũng không định buông tha ngay lúc này, anh né tránh móng vuốt diều hâu của anh trai, đâm hướng tây phục của Đường Diệp Hoa: “Anh cũng không sợ nóng à? Thả lỏng một chút, sống ở đâu thì yên ở đấy.”
Đường Diệp Hoa đánh giá mình mặc một thân quần áo cùng thiên nhiên không hợp, cởi bỏ tây phục, vừa đi vừa nói chuyện: “Vừa gặp mặt liền cãi nhau nhiều sẽ không tốt, nói chút chuyện cao hứng đi.”
Đường Diệp Trạch đáp một tiếng: “Em đã thấy đối tượng kết hôn cha chọn cho anh, rất xinh đẹp, cô ấy đã mượn du thuyền của em rồi.”
“Em nói Vương Tuyết Mạn? Chuyện này tính là cao hứng sao?” Đường Diệp Hoa lãnh mặt hỏi.
Đường Diệp Trạch nhún nhún vai: “Anh thích là tốt rồi.”
Đường Diệp Hoa khóe miệng vừa kéo: “Anh nói không phải là Vương Tuyết Mạn. Tối hôm qua, anh nhặt được một người phụ nữ” khóe miệng anh bị lây vẻ nụ cười, “Em có thể không tin, nhưng người phụ nữ kia làm cho anh nhớ tới mẹ, khả ái không bàn cãi, anh đối với cô ấy phải nói như thế nào đây? Có loại hảo cảm không giải thích được, tính thật tình theo đuổi.”
Anh ở trước mặt em trai cũng không kiêng kỵ gì mà hàn huyên chuyện tình cảm.
Đường Diệp Trạch hơi ngẩn ra, trêu chọc nói: “Em phát hiện anh lưu luyến tình mẫu tử so với em còn nặng hơn.”
Đường Diệp Hoa cười trừ, anh thừa nhận mình lưu luyến tình mẫu tử rất nghiêm trọng, nhưng trừ Đường Diệp Trạch ra, không ai biết anh thật lòng thích một nữ nhân bởi vì có đặc điểm giống với mẹ anh.
Nhớ tới thời điểm lên đại học, từng xuất hiện một cô giáo trẻ tuổi, nhưng cô giáo kia đã kết hôn rồi, Đường Diệp Hoa cũng không cố kỵ ánh mắt người khác, điên cuồng theo đuổi cô giáo, cô giáo không chống lại được sự theo đuổi của anh, thật sự có chút ít động tâm, nhưng cuối cùng, cô giáo ấy trải qua một phen đấu tranh nội tâm, lựa chọn chồng mình, thậm chí quỳ xuống khóc với anh, khẩn cầu anh đừng phá hư tình cảm vợ chồng của cô, anh lúc này mới nhịn đau buông tay.
Đường Diệp Trạch chứng kiến toàn bộ quá trình, kỳ thật vô cùng chấn động.
‘’Em đối với người phụ nữ kia hẳn là không có gì ấn tượng, nha. Anh thì có ấn tượng, mấy ngày hôm trước có đề cập tới, chính là Liêu tiểu thư, người tự tán dương mình trên đại hội nhân viên, tên là. . . . . .”
“Liêu Bắc Bắc?” trong nháy mắt, nụ cười trên mặt Đường Diệp Trạch hoàn toàn tắt ngúm.
“Hô, không nghĩ tới em còn nhớ rõ cô ấy, chính là Liêu Bắc Bắc” vừa nói, Đường Diệp Hoa vừa nhìn về phía tầng lầu ký túc xá bên kia, “Không biết cái này có tính là duyên phận hay không, đánh bậy đánh bạ nhìn thấy cô ấy, lại gợi cho anh nhớ lại rất nhiều thứ, giống như là gặp được tình nhân quen biết đã lâu.”
Đường Diệp Trạch nhìn chăm chú vào nụ cười trong mắt anh trai, không biết đã bao lâu, anh trại lại lần nữa bật cười từ nội tâm, chân thành thân thiết rất không giống với người anh trai mà anh biết.
Cái vẻ mặt này, giống như năm đó anh trai kích động nói cho anh biết, thần thái giống như đúc lúc anh ấy yêu cô giáo.
Bọn họ không nói cái gì nữa, tiếp tục đi về phía trước, ôm lấy suy nghĩ của riêng mình.
Những hạt cát mềm mại ràng buộc bước chân của Đường Diệp Trạch, tâm tình của anh lâm vào cát chảy, từng bước nặng nề .
“Anh ——”
“Làm sao vậy?” Đường Diệp Hoa nhặt lên một cục đá, ném đi, chỉ thấy cục đá nhẹ nhàng nhảy tới đá ngầm.
Đường Diệp Trạch nhấp môi, từ nhỏ đến lớn, từ trước đến giờ đối với bất cứ chuyện gì đều chạy theo đại ca bá đạo, lại có thể đem món đồ chơi yêu thích nhất đưa anh, thậm chí chân mày cũng không hề nhăn chút nào. Đại ca vỗ bờ vai của anh nói, có anh ấy ở đây, ai cũng không dám khi dễ em, hơn nữa, đại ca quả thật làm được. Mười tuổi mất mẹ, cha cả ngày bận rộn, có thể nói, hai anh em bọn họ sống nương tựa lẫn nhau.
Anh làm như thế nào mở miệng đây?
“Không có, Liêu Bắc Bắc là một nhân viên bán hàng rất ưu tú. Cho nên em đối với cô ấy có chút ấn tượng.” Đường Diệp Trạch ở ngẩng đầu, thu hồi đáy mắt cô đơn, bày ra nụ cười.
Đường Diệp Hoa nhướng mi, chặn lấy hai vai Đường Diệp Trạch, thẳng thắn nói: “không nên bởi vì anh hai thích cô ấy, em liền khen cô ấy tốt, anh hai đã nhìn ra, công việc cô ấy thích hợp nhất là làm bà chủ gia đình.”
Văn kiện cần được gởi đi hơn sáu lần, bấm sai mã số ba lần mới thành công, không bằng về nhà nấu cơm.
Đường Diệp Trạch biết vậy cảm giác đôi tay đặt trên vai nặng trịch, anh hai đã nghĩ đến chuyện muốn kết hôn với Liêu Bắc Bắc. . .
Dĩ nhiên, đây chính là tác phong của anh hai, hoặc là không đuổi theo, hoặc là đuổi cho tới.
Anh nhếch khóe miệng lên, miễn cưỡng cười, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, giơ tay lên che kín ánh mặt trời chói mắt: “Nhiệt độ hình như càng ngày càng cao . . . Nga, đúng rồi, em còn có một ít văn kiện phải xử lý, anh đi về nghỉ ngơi trước đi.”
Đường Diệp Hoa đã sớm cảm thấy nóng: “Em đi mau lên, buổi tối cùng nhau ăn cơm.”
Đường Diệp Trạch nhẹ giọng đáp lại, đưa mắt nhìn đại ca rời đi. Đợi sau khi đại ca đi xa, anh cởi giày da, đi chân không trên cát, hạt cát nóng rát lòng bàn chân, anh đi tới bờ biển, nước biển thấm ướt ống quần, anh lại thờ ơ, từ từ rũ mắt xuống, ánh mặt trời gay gắt chiếu qua lông mi anh, khi đó đáy mắt anh lưu lại một bóng râm.
Anh nhảy lên một khối đá ngầm khổng lồ, nhìn ra mặt biển phía xa, ngồi xếp bằng.
Đợi chờ tịch dương, cần tính nhẫn nại; đợi chờ mặt trời mọc, cần tính nhẫn nại; đợi chờ tình yêu, mười năm rồi, chợt phát hiện, có tính nhẫn nại thì cũng có ích gì đâu?
Lúc này, Triệu Diệu hấp tấp chạy đến bên cạnh Đường Diệp Trạch.
“Đường tổng giám, phu nhân chủ tịch vừa gọi điện thoại tới, hỏi thăm là bà ấy hiện tại chạy tới, hay là lập tức thi hành mệnh lệnh của ngài?”
Tối hôm qua, Đường Diệp Trạch vừa nói chuyện điện thoại với mẹ kế Lục Tư Kỳ, cơ hồ không có tán gẫu, trực tiếp yêu cầu Lục Tư Kỳ khai trừ Phan Hiểu Bác. Lục Tư Kỳ kể từ sau khi gả cho Đường Sâm không nhận được sắc mặt tốt của hai anh em, dĩ nhiên bọn họ cũng sẽ không nhằm vào Lục Tư Kỳ. Chẳng qua là Lục Tư Kỳ tự thấy là trải qua cuộc sống nơm nớp lo sợ. Mặc dù Phan Hiểu Bác là nhân viên nồng cốt tinh anh của điện ảnh và truyền hình Đường thị, nhưng Lục Tư Kỳ không có can đảm hỏi nguyên nhân.
“Đi hỏi Liêu Bắc Bắc, nghe theo ý của cô ấy.” Đường Diệp Trạch mệt mỏi động động đôi môi, thủy chung chưa từng quay đầu lại.
Triệu Diệu lĩnh mệnh muốn đi, Đường Diệp Trạch gọi anh: “Còn có, nếu như Liêu Bắc Bắc tìm tôi, đừng nói cho cô ấy biết tôi ở chỗ này, “anh lấy điện thoại di động ra đặt ở trên đá ngầm, “Điện thoại công việc thì anh nhận, quan trọng thì nhớ kỹ, tối nay tôi sẽ xử lý.”
“Vâng” Triệu Diệu tiến lên một bước lấy điện thoại di động, thật ra thì Đường Diệp Trạch đã không phải là lần đầu tiên để cho anh giúp nghe điện thoại, bởi vì anh là ông chủ thích lặng yên thưởng thức non sông tươi đẹp, bất quá kể từ sau khi biết Liêu Bắc Bắc, điện thoại di động đối với Đường Diệp Trạch căn bản là vật bất ly thân.
Mặc dù thay đổi có chút đột ngột, nhưng có thể thấy được, Đường Diệp Trạch không phải là nghĩ thông suốt mà chính là mệt mỏi.
Vừa cầm lấy điện thoại di động, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên ầm ĩ trong tay Triệu Diệu.
Người gọi đến —— là một cô gái « dâu tây ».
“Tổng giám, đây là. . . . . .”
Đường Diệp Trạch im lặng không nói, phảng phất giống như không nghe thấy.
Triệu Diệu không hề hỏi tới nữa, ngầm hiểu.
Nhạc chuông đặc biệt, vì cô mà thiết kế, e sợ gọi trùng à.
Liêu Bắc Bắc đã trở lại kí túc xá của mình, tay nâng điện thoại, vừa đi dạo vừa chờ nghe điện thoại của Đường Diệp Trạch.
Song, cô bấm không dưới mười lần, Đường Diệp Trạch chính là không chịu nghe điện thoại, cô không yên lòng, cho nên đổi lại giày, quyết định tìm chung quanh.
Nhưng cô mới vừa đi tới tầng cao nhất, liền cùng Triệu Diệu và Niếp Niếp được ôm trong ngực gặp nhau, Niếp Niếp khuôn mặt đầy nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn sưng đến đỏ bừng, đứt quãng gọi chú, Liêu Bắc Bắc thăm dò nhiệt độ của đứa nhỏ, nóng rần rần.
Cho nên, Liêu Bắc Bắc cẩn thận nhận lấy đứa nhỏ, trước đi đến bệnh viện rồi hãy nói.
Trong trấn chỉ có một trạm y tế có chút giống như bệnh viện, Phan Hiểu Bác cũng ở tại trạm y tế này. Liêu Bắc Bắc không muốn cùng anh gặp mặt, nhưng đứa trẻ còn nhỏ như vậy, Triệu Diệu là đàn ông sẽ không chăm sóc tốt, càng không có nghĩa vụ chăm sóc đứa trẻ xa lạ, cho nên, cô chỉ có thể ôm Niếp Niếp đến cửa phòng bệnh, để cho đứa nhỏ an tâm.
“Niếp Niếp, chú ở đằng kia kìa, hư ——” cô xoa xoa khuôn mặt nóng hổi nhỏ bé của đứa nhỏ. Niếp Niếp thấy đầu thúc thúc quấn băng gạc, nước mắt rơi xuống, nhưng là đứa nhỏ rất hiểu chuyện, không khóc thành tiếng, gục ở trên vai Liêu Bắc Bắc, một lần lại một lần xác nhận chú còn sống, chú có phải đã chết hay không.
Liêu Bắc Bắc không nhìn được nhất chính là trẻ con thương tâm, lỗ mũi cay cay, nói: “Niếp Niếp nóng sốt rồi, chích thuốc hạ sốt xong cô sẽ cùng con đi xem chú nha?”
Niếp Niếp gật đầu lia lịa, chích đau vô cùng, nhưng mất đi chú còn đau hơn.
Tiêm thuốc xong, Niếp Niếp nằm ở trong ngực Liêu Bắc Bắc ngủ yên, đứa nhỏ khóc suốt một đêm, giờ phút này nhìn thấy chú, cũng chịu không được nữa, liền ngủ.
Triệu Diệu ngồi ở bên cạnh Liêu Bắc Bắc, thanh âm than thở, nói: “Về vấn đề giữ Phan Hiểu Bác ở điện ảnh và truyền hình Đường thị. Do cô quyết định.”
Liêu Bắc Bắc ngây ngốc, Triệu Diêu như cũ không hỏi nguyên nhân, trực tiếp thay cô giải thích nghi hoặc, chủ tịch điện ảnh và truyền hình Đường thị chính là phu nhân của chủ tịch địa ốc Đường thị, cho nên bãi miễn chức vụ Phan Hiểu Bác tương đối đơn giản.
Sau khi nghe xong, Liêu Bắc Bắc nhìn một chút đứa nhỏ trong ngực, mặc dù Phan Hiểu Bác ghê tởm vô cùng, nhưng nếu như vứt bỏ công việc, đứa nhỏ như vậy chẳng phải là chịu khổ hơn sao? Hơn nữa, trong lòng cô có chút sợ, sau khi Phan Hiểu Bác thất nghiệp lại càng không chỗ nào cố kỵ trả thù mình.
Vì vậy, cô cùng Triệu Diệu thương lượng, có thể chờ đến khi Phan Hiểu Bác hoàn toàn bình phục rồi hãy nói đến chuyện này hay không, Triệu Diệu tự nhiên thoải mái, bởi vì phu nhân chủ tịch đã ra hiệu cho anh, hi vọng anh ở giữa giản hoà một chút, dù sao Phan Hiểu Bác là một nhân tài quản lý hiếm có .
“Thư ký Triệu, xin hỏi. . . . . . điện thoại Đường tổng giám tại sao lại ở chổ ngài?” Liêu Bắc Bắc nghe được nội dung Triệu Diệu cùng khách hàng nói chuyện với nhau, công bố có việc thì anh sẽ hướng Đường Diệp Trạch chuyển đạt, Liêu Bắc Bắc cũng nhận ra điện thoại di động này.
“Nga, Đường tổng giám tạm thời rất không tiện nghe điện thoại.” Triệu Diệu không có tâm tình nói chuyện nhiều, thái độ lãnh đạm.
Liêu Bắc Bắc nhìn ra được ý tứ, mặc dù trong bụng nỗi băn khoăn cũng không hỏi tới nữa, cô vừa gật đầu vừa nói cảm ơn: “Hôm nay phiền ngài, chúng tôi sau khi đứa nhỏ hạ sốt sẽ trở về nhà tập thể, ngài đi trước đi.”
Triệu Diệu nhìn thời gian một chút: “Cũng tốt, có gì cần tôi hỗ trợ tùy thời có thể gọi điện thoại cho tôi. Nga, đúng rồi, tiền thuốc thang tôi đã trả rồi, các cô lúc nào có thể xuất bệnh viện.”
Liêu Bắc Bắc đứng dậy cúi người chào, vốn là chuyện riêng của cô, nhận được sự chiếu cố quan tâm kịp thời của lãnh đạo công ty, trong chuyện này người cô muốn cảm ơn nhất chính là Đường Diệp Trạch.
Nhưng mà, Đường Diệp Trạch kể từ khi xuất hiện tối hôm qua, chẳng lẽ cô đoán trúng, Đường Diệp Trạch mặc dù giúp đỡ khắp nơi, nhưng vẫn cho là cô là cái loại phụ nữ không biết kiềm chế này?
Nghĩ như vậy, Liêu Bắc Bắc thật uể oải, một người sẽ không tự dưng lẫn tránh một người khác, theo như hiểu biết của cô đối với Đường Diệp Trạch, anh thuộc về loại đàn ông không biểu lộ sắc mặt, sẽ không chỉ trích ngay trước mặt đối phương, nhưng sẽ trốn tránh.
Nước mắt rơi trên hai má đỏ bừng của đứa nhỏ, Liêu Bắc Bắc vội vàng dùng khăn giấy lau nước mắt. Lúc này, điện thoại di động ở trong túi quần chấn rung lên, cô hít mũi một cái, đợi sau khi đọc xong nội dung tin nhắn, sau khi tiếp thu một lát, kìm lòng không được mà nở nụ cười.
Tối hôm qua, cô chạy đi photocopy cho Đường Diệp Hoa, vừa quay lại phòng ngủ thì văn kiện gởi đi một xấp rồi lại một xấp, sửa rồi lại sửa, tóm lại, hành hạ đến hừng sáng mới có thời gian để thở.
Cô nhớ được mình ngồi nghỉ ngơi ở trên ghế sa lon, không biết tại sao lại ngủ thiếp đi, càng không biết khi tỉnh lại tại sao lại ngủ ở trên giường của ông chủ lớn, bất quá quần áo đầy đủ, hiển nhiên chẳng qua chỉ là ngủ mà thôi.
Bên kia, ánh sáng ấm áp rực rỡ chiếu vào một bóng người thon dài, Đường Diệp Trạch khom người nhặt một vỏ sò lên, tiện tay ngắm nghía, Đường Diệp Hoa hai tay gối sau đầu, tầm mắt thủy chung không muốn rơi vào mặt biển mênh mông.
“Theo đề nghị tại cuộc họp buổi sáng anh có ý kiến gì không, ở đây gần biển có cần xây hồ bơi không? Tốn thời gian phí công sức, làm điều thừa.”
Đường Diệp Trạch đối với việc Đường Diệp Hoa tự tiện thay đổi phương án xây dựng, đưa ra ý kiến phản bác.
“Hồ bơi dễ quản lý, em có thể khống chế biển sao? Vạn nhất gây ra án mạng người nào sẽ chịu tách nhiệm với cha?” Đường Diệp Hoa sớm đoán được em trai sẽ chống đối, nhưng vì đem thương tổn giảm xuống thấp nhất, phương án lần này phải làm như thế.
“Ý nghĩa của việc mua biệt thự ở đây là muốn đến gần với thiên nhiên, huống chi bơi trong bể bơi cũng sẽ phát sinh sự cố, anh đem biển vây lại, vậy có còn là bãi tắm ven biển sao?” Đường Diệp Trạch đưa ý kiến.
“Anh lại không nói muốn vây lại, này ——” Đường Diệp Hoa chỉ về phía trước, “giữ lại bãi cát.”
Đường Diệp Trạch liếc mắt nhìn anh trai một cái: “Cha gọi anh tới là để giúp đỡ việc đấu thầu, chứ không phải là phá hư thiết kế vốn có. Anh cũng sắp ba mươi tuổi rồi, đừng có để cảm xúc chi phối được không?”
“Người nào bị cảm xúc chi phối? Anh là suy nghĩ căn nhắc mới đưa ra quyết định phong tỏa ven biển. Nơi này có thể xây dựng đường hầm đáy biển, tham quan sinh vật biển, trên nước thì có công viên trò chơi, chính là không thể để cho nghiệp chủ mua nhà ở khu biệt thự Điệp Yêu của địa ốc Đường thị thượng xuất hiện nửa điểm sai lầm.” Đường Diệp Hoa một cước đá vào bờ cát mềm mại, chán ghét cực kỳ.
Đường Diệp Trạch thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Ý kiến không thống nhất, chờ cha quyết định đi.”
“Trước đó tôi đã hỏi qua ý kiến của cha, cha nói không tham dự kế hoạch cải tạo, kêu chúng ta tự mình giải quyết. Huống chi điểm này em theo anh tranh cãi làm gì?”
“Chơi đoán số.” Đường Diệp Trạch tay giơ lên.
“Bệnh thần kinh. Công trình vài tỷ dựa vào chơi đoán số để quyết định? Em mới giống như đứa trẻ chưa trưởng thành.” Đường Diệp Hoa vò rối tóc của em trai, cười sáng lạn.
Đường Diệp Trạch cũng không định buông tha ngay lúc này, anh né tránh móng vuốt diều hâu của anh trai, đâm hướng tây phục của Đường Diệp Hoa: “Anh cũng không sợ nóng à? Thả lỏng một chút, sống ở đâu thì yên ở đấy.”
Đường Diệp Hoa đánh giá mình mặc một thân quần áo cùng thiên nhiên không hợp, cởi bỏ tây phục, vừa đi vừa nói chuyện: “Vừa gặp mặt liền cãi nhau nhiều sẽ không tốt, nói chút chuyện cao hứng đi.”
Đường Diệp Trạch đáp một tiếng: “Em đã thấy đối tượng kết hôn cha chọn cho anh, rất xinh đẹp, cô ấy đã mượn du thuyền của em rồi.”
“Em nói Vương Tuyết Mạn? Chuyện này tính là cao hứng sao?” Đường Diệp Hoa lãnh mặt hỏi.
Đường Diệp Trạch nhún nhún vai: “Anh thích là tốt rồi.”
Đường Diệp Hoa khóe miệng vừa kéo: “Anh nói không phải là Vương Tuyết Mạn. Tối hôm qua, anh nhặt được một người phụ nữ” khóe miệng anh bị lây vẻ nụ cười, “Em có thể không tin, nhưng người phụ nữ kia làm cho anh nhớ tới mẹ, khả ái không bàn cãi, anh đối với cô ấy phải nói như thế nào đây? Có loại hảo cảm không giải thích được, tính thật tình theo đuổi.”
Anh ở trước mặt em trai cũng không kiêng kỵ gì mà hàn huyên chuyện tình cảm.
Đường Diệp Trạch hơi ngẩn ra, trêu chọc nói: “Em phát hiện anh lưu luyến tình mẫu tử so với em còn nặng hơn.”
Đường Diệp Hoa cười trừ, anh thừa nhận mình lưu luyến tình mẫu tử rất nghiêm trọng, nhưng trừ Đường Diệp Trạch ra, không ai biết anh thật lòng thích một nữ nhân bởi vì có đặc điểm giống với mẹ anh.
Nhớ tới thời điểm lên đại học, từng xuất hiện một cô giáo trẻ tuổi, nhưng cô giáo kia đã kết hôn rồi, Đường Diệp Hoa cũng không cố kỵ ánh mắt người khác, điên cuồng theo đuổi cô giáo, cô giáo không chống lại được sự theo đuổi của anh, thật sự có chút ít động tâm, nhưng cuối cùng, cô giáo ấy trải qua một phen đấu tranh nội tâm, lựa chọn chồng mình, thậm chí quỳ xuống khóc với anh, khẩn cầu anh đừng phá hư tình cảm vợ chồng của cô, anh lúc này mới nhịn đau buông tay.
Đường Diệp Trạch chứng kiến toàn bộ quá trình, kỳ thật vô cùng chấn động.
‘’Em đối với người phụ nữ kia hẳn là không có gì ấn tượng, nha. Anh thì có ấn tượng, mấy ngày hôm trước có đề cập tới, chính là Liêu tiểu thư, người tự tán dương mình trên đại hội nhân viên, tên là. . . . . .”
“Liêu Bắc Bắc?” trong nháy mắt, nụ cười trên mặt Đường Diệp Trạch hoàn toàn tắt ngúm.
“Hô, không nghĩ tới em còn nhớ rõ cô ấy, chính là Liêu Bắc Bắc” vừa nói, Đường Diệp Hoa vừa nhìn về phía tầng lầu ký túc xá bên kia, “Không biết cái này có tính là duyên phận hay không, đánh bậy đánh bạ nhìn thấy cô ấy, lại gợi cho anh nhớ lại rất nhiều thứ, giống như là gặp được tình nhân quen biết đã lâu.”
Đường Diệp Trạch nhìn chăm chú vào nụ cười trong mắt anh trai, không biết đã bao lâu, anh trại lại lần nữa bật cười từ nội tâm, chân thành thân thiết rất không giống với người anh trai mà anh biết.
Cái vẻ mặt này, giống như năm đó anh trai kích động nói cho anh biết, thần thái giống như đúc lúc anh ấy yêu cô giáo.
Bọn họ không nói cái gì nữa, tiếp tục đi về phía trước, ôm lấy suy nghĩ của riêng mình.
Những hạt cát mềm mại ràng buộc bước chân của Đường Diệp Trạch, tâm tình của anh lâm vào cát chảy, từng bước nặng nề .
“Anh ——”
“Làm sao vậy?” Đường Diệp Hoa nhặt lên một cục đá, ném đi, chỉ thấy cục đá nhẹ nhàng nhảy tới đá ngầm.
Đường Diệp Trạch nhấp môi, từ nhỏ đến lớn, từ trước đến giờ đối với bất cứ chuyện gì đều chạy theo đại ca bá đạo, lại có thể đem món đồ chơi yêu thích nhất đưa anh, thậm chí chân mày cũng không hề nhăn chút nào. Đại ca vỗ bờ vai của anh nói, có anh ấy ở đây, ai cũng không dám khi dễ em, hơn nữa, đại ca quả thật làm được. Mười tuổi mất mẹ, cha cả ngày bận rộn, có thể nói, hai anh em bọn họ sống nương tựa lẫn nhau.
Anh làm như thế nào mở miệng đây?
“Không có, Liêu Bắc Bắc là một nhân viên bán hàng rất ưu tú. Cho nên em đối với cô ấy có chút ấn tượng.” Đường Diệp Trạch ở ngẩng đầu, thu hồi đáy mắt cô đơn, bày ra nụ cười.
Đường Diệp Hoa nhướng mi, chặn lấy hai vai Đường Diệp Trạch, thẳng thắn nói: “không nên bởi vì anh hai thích cô ấy, em liền khen cô ấy tốt, anh hai đã nhìn ra, công việc cô ấy thích hợp nhất là làm bà chủ gia đình.”
Văn kiện cần được gởi đi hơn sáu lần, bấm sai mã số ba lần mới thành công, không bằng về nhà nấu cơm.
Đường Diệp Trạch biết vậy cảm giác đôi tay đặt trên vai nặng trịch, anh hai đã nghĩ đến chuyện muốn kết hôn với Liêu Bắc Bắc. . .
Dĩ nhiên, đây chính là tác phong của anh hai, hoặc là không đuổi theo, hoặc là đuổi cho tới.
Anh nhếch khóe miệng lên, miễn cưỡng cười, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, giơ tay lên che kín ánh mặt trời chói mắt: “Nhiệt độ hình như càng ngày càng cao . . . Nga, đúng rồi, em còn có một ít văn kiện phải xử lý, anh đi về nghỉ ngơi trước đi.”
Đường Diệp Hoa đã sớm cảm thấy nóng: “Em đi mau lên, buổi tối cùng nhau ăn cơm.”
Đường Diệp Trạch nhẹ giọng đáp lại, đưa mắt nhìn đại ca rời đi. Đợi sau khi đại ca đi xa, anh cởi giày da, đi chân không trên cát, hạt cát nóng rát lòng bàn chân, anh đi tới bờ biển, nước biển thấm ướt ống quần, anh lại thờ ơ, từ từ rũ mắt xuống, ánh mặt trời gay gắt chiếu qua lông mi anh, khi đó đáy mắt anh lưu lại một bóng râm.
Anh nhảy lên một khối đá ngầm khổng lồ, nhìn ra mặt biển phía xa, ngồi xếp bằng.
Đợi chờ tịch dương, cần tính nhẫn nại; đợi chờ mặt trời mọc, cần tính nhẫn nại; đợi chờ tình yêu, mười năm rồi, chợt phát hiện, có tính nhẫn nại thì cũng có ích gì đâu?
Lúc này, Triệu Diệu hấp tấp chạy đến bên cạnh Đường Diệp Trạch.
“Đường tổng giám, phu nhân chủ tịch vừa gọi điện thoại tới, hỏi thăm là bà ấy hiện tại chạy tới, hay là lập tức thi hành mệnh lệnh của ngài?”
Tối hôm qua, Đường Diệp Trạch vừa nói chuyện điện thoại với mẹ kế Lục Tư Kỳ, cơ hồ không có tán gẫu, trực tiếp yêu cầu Lục Tư Kỳ khai trừ Phan Hiểu Bác. Lục Tư Kỳ kể từ sau khi gả cho Đường Sâm không nhận được sắc mặt tốt của hai anh em, dĩ nhiên bọn họ cũng sẽ không nhằm vào Lục Tư Kỳ. Chẳng qua là Lục Tư Kỳ tự thấy là trải qua cuộc sống nơm nớp lo sợ. Mặc dù Phan Hiểu Bác là nhân viên nồng cốt tinh anh của điện ảnh và truyền hình Đường thị, nhưng Lục Tư Kỳ không có can đảm hỏi nguyên nhân.
“Đi hỏi Liêu Bắc Bắc, nghe theo ý của cô ấy.” Đường Diệp Trạch mệt mỏi động động đôi môi, thủy chung chưa từng quay đầu lại.
Triệu Diệu lĩnh mệnh muốn đi, Đường Diệp Trạch gọi anh: “Còn có, nếu như Liêu Bắc Bắc tìm tôi, đừng nói cho cô ấy biết tôi ở chỗ này, “anh lấy điện thoại di động ra đặt ở trên đá ngầm, “Điện thoại công việc thì anh nhận, quan trọng thì nhớ kỹ, tối nay tôi sẽ xử lý.”
“Vâng” Triệu Diệu tiến lên một bước lấy điện thoại di động, thật ra thì Đường Diệp Trạch đã không phải là lần đầu tiên để cho anh giúp nghe điện thoại, bởi vì anh là ông chủ thích lặng yên thưởng thức non sông tươi đẹp, bất quá kể từ sau khi biết Liêu Bắc Bắc, điện thoại di động đối với Đường Diệp Trạch căn bản là vật bất ly thân.
Mặc dù thay đổi có chút đột ngột, nhưng có thể thấy được, Đường Diệp Trạch không phải là nghĩ thông suốt mà chính là mệt mỏi.
Vừa cầm lấy điện thoại di động, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên ầm ĩ trong tay Triệu Diệu.
Người gọi đến —— là một cô gái « dâu tây ».
“Tổng giám, đây là. . . . . .”
Đường Diệp Trạch im lặng không nói, phảng phất giống như không nghe thấy.
Triệu Diệu không hề hỏi tới nữa, ngầm hiểu.
Nhạc chuông đặc biệt, vì cô mà thiết kế, e sợ gọi trùng à.
Liêu Bắc Bắc đã trở lại kí túc xá của mình, tay nâng điện thoại, vừa đi dạo vừa chờ nghe điện thoại của Đường Diệp Trạch.
Song, cô bấm không dưới mười lần, Đường Diệp Trạch chính là không chịu nghe điện thoại, cô không yên lòng, cho nên đổi lại giày, quyết định tìm chung quanh.
Nhưng cô mới vừa đi tới tầng cao nhất, liền cùng Triệu Diệu và Niếp Niếp được ôm trong ngực gặp nhau, Niếp Niếp khuôn mặt đầy nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn sưng đến đỏ bừng, đứt quãng gọi chú, Liêu Bắc Bắc thăm dò nhiệt độ của đứa nhỏ, nóng rần rần.
Cho nên, Liêu Bắc Bắc cẩn thận nhận lấy đứa nhỏ, trước đi đến bệnh viện rồi hãy nói.
Trong trấn chỉ có một trạm y tế có chút giống như bệnh viện, Phan Hiểu Bác cũng ở tại trạm y tế này. Liêu Bắc Bắc không muốn cùng anh gặp mặt, nhưng đứa trẻ còn nhỏ như vậy, Triệu Diệu là đàn ông sẽ không chăm sóc tốt, càng không có nghĩa vụ chăm sóc đứa trẻ xa lạ, cho nên, cô chỉ có thể ôm Niếp Niếp đến cửa phòng bệnh, để cho đứa nhỏ an tâm.
“Niếp Niếp, chú ở đằng kia kìa, hư ——” cô xoa xoa khuôn mặt nóng hổi nhỏ bé của đứa nhỏ. Niếp Niếp thấy đầu thúc thúc quấn băng gạc, nước mắt rơi xuống, nhưng là đứa nhỏ rất hiểu chuyện, không khóc thành tiếng, gục ở trên vai Liêu Bắc Bắc, một lần lại một lần xác nhận chú còn sống, chú có phải đã chết hay không.
Liêu Bắc Bắc không nhìn được nhất chính là trẻ con thương tâm, lỗ mũi cay cay, nói: “Niếp Niếp nóng sốt rồi, chích thuốc hạ sốt xong cô sẽ cùng con đi xem chú nha?”
Niếp Niếp gật đầu lia lịa, chích đau vô cùng, nhưng mất đi chú còn đau hơn.
Tiêm thuốc xong, Niếp Niếp nằm ở trong ngực Liêu Bắc Bắc ngủ yên, đứa nhỏ khóc suốt một đêm, giờ phút này nhìn thấy chú, cũng chịu không được nữa, liền ngủ.
Triệu Diệu ngồi ở bên cạnh Liêu Bắc Bắc, thanh âm than thở, nói: “Về vấn đề giữ Phan Hiểu Bác ở điện ảnh và truyền hình Đường thị. Do cô quyết định.”
Liêu Bắc Bắc ngây ngốc, Triệu Diêu như cũ không hỏi nguyên nhân, trực tiếp thay cô giải thích nghi hoặc, chủ tịch điện ảnh và truyền hình Đường thị chính là phu nhân của chủ tịch địa ốc Đường thị, cho nên bãi miễn chức vụ Phan Hiểu Bác tương đối đơn giản.
Sau khi nghe xong, Liêu Bắc Bắc nhìn một chút đứa nhỏ trong ngực, mặc dù Phan Hiểu Bác ghê tởm vô cùng, nhưng nếu như vứt bỏ công việc, đứa nhỏ như vậy chẳng phải là chịu khổ hơn sao? Hơn nữa, trong lòng cô có chút sợ, sau khi Phan Hiểu Bác thất nghiệp lại càng không chỗ nào cố kỵ trả thù mình.
Vì vậy, cô cùng Triệu Diệu thương lượng, có thể chờ đến khi Phan Hiểu Bác hoàn toàn bình phục rồi hãy nói đến chuyện này hay không, Triệu Diệu tự nhiên thoải mái, bởi vì phu nhân chủ tịch đã ra hiệu cho anh, hi vọng anh ở giữa giản hoà một chút, dù sao Phan Hiểu Bác là một nhân tài quản lý hiếm có .
“Thư ký Triệu, xin hỏi. . . . . . điện thoại Đường tổng giám tại sao lại ở chổ ngài?” Liêu Bắc Bắc nghe được nội dung Triệu Diệu cùng khách hàng nói chuyện với nhau, công bố có việc thì anh sẽ hướng Đường Diệp Trạch chuyển đạt, Liêu Bắc Bắc cũng nhận ra điện thoại di động này.
“Nga, Đường tổng giám tạm thời rất không tiện nghe điện thoại.” Triệu Diệu không có tâm tình nói chuyện nhiều, thái độ lãnh đạm.
Liêu Bắc Bắc nhìn ra được ý tứ, mặc dù trong bụng nỗi băn khoăn cũng không hỏi tới nữa, cô vừa gật đầu vừa nói cảm ơn: “Hôm nay phiền ngài, chúng tôi sau khi đứa nhỏ hạ sốt sẽ trở về nhà tập thể, ngài đi trước đi.”
Triệu Diệu nhìn thời gian một chút: “Cũng tốt, có gì cần tôi hỗ trợ tùy thời có thể gọi điện thoại cho tôi. Nga, đúng rồi, tiền thuốc thang tôi đã trả rồi, các cô lúc nào có thể xuất bệnh viện.”
Liêu Bắc Bắc đứng dậy cúi người chào, vốn là chuyện riêng của cô, nhận được sự chiếu cố quan tâm kịp thời của lãnh đạo công ty, trong chuyện này người cô muốn cảm ơn nhất chính là Đường Diệp Trạch.
Nhưng mà, Đường Diệp Trạch kể từ khi xuất hiện tối hôm qua, chẳng lẽ cô đoán trúng, Đường Diệp Trạch mặc dù giúp đỡ khắp nơi, nhưng vẫn cho là cô là cái loại phụ nữ không biết kiềm chế này?
Nghĩ như vậy, Liêu Bắc Bắc thật uể oải, một người sẽ không tự dưng lẫn tránh một người khác, theo như hiểu biết của cô đối với Đường Diệp Trạch, anh thuộc về loại đàn ông không biểu lộ sắc mặt, sẽ không chỉ trích ngay trước mặt đối phương, nhưng sẽ trốn tránh.
Nước mắt rơi trên hai má đỏ bừng của đứa nhỏ, Liêu Bắc Bắc vội vàng dùng khăn giấy lau nước mắt. Lúc này, điện thoại di động ở trong túi quần chấn rung lên, cô hít mũi một cái, đợi sau khi đọc xong nội dung tin nhắn, sau khi tiếp thu một lát, kìm lòng không được mà nở nụ cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook