James vừa mới nhắm mắt sau cả đêm trằn trọc vì mất ngủ. Chàng sẽ phải đi làm việc, nghe những cú điện thoại đã chất thành đống. Chàng sẽ phải tập trung. Thay vì thế, chàng lại thấy mình bị ám ảnh bởi những ký ức khủng khiếp, một cơn ác mộng mà trong đó chàng lại thấy mẹ nói với chàng bằng giọng van vỉ :

- Con biết là mẹ rất yêu bố con mà.

Sau đó, chàng cố bỏ đi, nhưng bà ấy lại gọi chàng.

- Và con cũng biết là mẹ yêu con… Vào lúc đó, chàng vẫn trốn chạy. " Phải, tôi chắc chắn là mẹ yêu chúng tôi, mẹ ạ. Nhưng mẹ đã tìm thấy ý nghĩa của từ tình yêu ở cuốn từ điển nào vậy ? "

Chàng tỉnh dậy và đi vào phòng tập, nơi mà chàng hi vọng sẽ thay đổi được tâm tư mình. Tuy thế, chàng không thể quét nổi những suy nghĩ, những nỗi đau xưa cũ đang sống dậy, và sự sợ hãi vì mối đe doạ từ những vết thương mới. Tất cả đổ xô vào tâm trí chàng, nỗi đớn đau, cơn giận dữ bởi mất mát và phản bội. Nhưng cũng không bằng nỗi nhục nhã khi chịu đựng việc chàng khám phá ra mình là người cuối cùng biết chuyện đó.

M ẹ chàng đã làm thế. Jenny đã làm thế. Liss cũng là loại phụ nữ mà với bọn họ – một người đàn ông sẽ không bao giờ đủ cho cô ta. Chàng không ngừng nói đi nói lại với chính mình rằng chàng không được tin tưởng Liss. Tuy thế, chàng không thể ngăn mình bị nàng thu hút. Nỗi ham muốn thiêu đốt chàng quá mãnh liệt. Và cho dù, tối hôm qua, chàng đã nói với nàng những gì chàng thực sự nghĩ về nàng, bây giờ chàng lại cảm thấy mình có tội.

Ít gi ờ sau, chàng đến gõ cửa nhà Liss. Khi nàng mở cửa cho chàng, nàng rõ ràng đông cứng lại vì ngạc nhiên khi thấy chàng ở đó. Nàng nhìn chàng từ đầu đến chân nhiều lần. Theo bản năng, chàng để tay lên cằm – chàng đã không cạo râu trước khi tắm.

- Hôm nay em có đi đến Ngôi nhà Atlanta không? chàng hỏi với vẻ hối lỗi.

- Có, nhưng…

- Anh đưa em đi.

- Em có thể xoay xở một mình mà.

- Anh đưa em đi, chàng nhanh chóng lặp lại.

Chàng hài lòng là nàng sẽ đi đến đó – và rất vui là mình đến vừa đúng lúc.

- Không mang gì đi lần này sao?, chàng tiếp tục nói.

Nàng hất khuỷu tay ra dấu về phía chiếc valy đen đặt gần cửa. Chàng bước lại và cúi xuống nhấc nó lên.

- Có gì bên trong này vậy?, chàng hỏi, ngạc nhiên với khối lượng của chiếc valy.

- Những thứ đồ cho con gái, nàng trả lời mà không nhìn chàng.

James muốn nhìn thấy nàng mỉm cười.

- Phim ảnh? Kẹo bánh à?

- Không. Những đồ làm móng.

Không nói một lời nào, chàng đợi nàng quay về phía chàng và, khi nàng làm thế, chàng bắt gặp một tia nhìn vui vẻ trong đáy mắt nàng.

- Khi bọn họ trở nên rất béo, có vài cô gái không thể đánh móng chân cho mình được nữa, nàng giải thích.

James chắc chắn chưa bao giờ nghĩ đến khía cạnh của những chuyện này và không muốn ngừng lại ở đây. - Và em sẽ làm việc đó cho họ sao? Hình ảnh Liss ngồi quỳ gối, đang giũa móng chân cho một trong các phụ nữ trẻ đó, có vẻ vô thực đến nỗi chàng phải phá lên cười.

- Em có thể không có năng khiếu lập các bảng biểu và ghi báo cáo lắm, James, nàng phản đối trong khi khoá cửa lại đằng sau họ, nhưng em rất được việc với một cái giũa móng.

Với thái độ ngập ngừng, chàng hẳn phải thấy mình đang cảm thấy tràn đầy thán phục với nàng.

- Anh không bao giờ hình dung ra rằng những cái giũa móng lại quá nặng đến thế.

Ngay giây phút đó, nàng phá lên cười và, như bởi phép màu, tất cả lúng túng, trở ngại biến mất giữa họ.

- Có một máy massage bàn chân trong valy này, nàng nói trong khi ngưng cười. Và muối tắm.

- Một cái massage bàn chân sao ? Nghe thấy lời này, nàng càng bật cười xinh hơn. Rồi nàng bình tĩnh lại và mỉm cười với chàng. Chính xác theo cách mà chàng muốn nhìn thấy nàng mỉm cười như thế.

- Điều đó hơi lố bịch, em biết, nàng nói với vẻ ăn năn. - Không, không h ề, chàng mỉm cười đáp lại. Mẹ anh điều hành rất nhiều hội từ thiện, nhưng anh không tin là bà ấy lại đi lo lắng cho bàn chân của ai đó.

- À vậy sao? Thế chính xác thì bà ấy làm gì?

Chàng nhún vai. Quái quỷ, vì sao chàng lại đi nói về mẹ mình?

- Cái mà bà ấy muốn.

Liss đang chờ chàng giải thích, nhưng chàng cảm thấy bị đè nén, như thể tâm trạng xấu của chàng lại bất chợt quay lại. - Bà ấy là thành viên của cả trăm uỷ ban, chàng nói thêm một cách ngắn gọn. Việc đó khiến bà bận rộn.

Liss giờ đang đi cạnh chàng trong nhà để xe dưới tầng hầm.

- Anh và mẹ không gần gũi với nhau sao?, nàng hỏi thẳng.

- Không, không thực sự lắm. Cũng không chút nào. Tất cả đã sụp đổ từ năm học cuối cấp ba, cái ngày chàng về nhà sớm hơn báo trước. Mẹ chàng đã hấp tấp đi xuống tầng trệt. Rồi cái gã đó chậm rãi xuất hiện, với dáng vẻ ngạo mạn không chịu nổi. Bà ta biện minh rằng anh ta tới để nói về chuyện tài chính của một trong những đơn vị từ thiện mà bà điều hành.

Tất nhiên, và bởi vì chuyện đó mà bọn họ lên lầu, nơi có các phòng ngủ… Bà ta muốn giải thích với ai chứ? Với một thằng đần độn chắc? Chàng nhận thấy Liss đang quan sát chàng với một sự chú ý cực độ trong khi chàng đặt valy trong cốp xe. Cảm thấy mình bắt buộc phải nói gì đó, chàng lại nhún vai.

- Em biết các bà mẹ ra sao đó…

Rồi chàng ngồi vào chỗ tay lái và, khi nàng ngồi xuống, chàng khởi động xe ngay lập tức, với hy vọng chủ đề này khép lại.

- Không, Liss lắc đầu nói, em không thực sự biết đâu. Tất cả bọn em đều có cả một đội bảo mẫu, rồi sau đó em đã được gửi vào ký túc. Bị bất ngờ bởi những lời đó, chàng liếc xéo sang nàng một cái. Trước khi phát hiện ra vụ ngoại tình của mẹ mình, cuộc sống đã khá dễ chịu với chàng, trong khi rõ ràng là nó đã hoàn toàn khác với nàng.

- Còn chị em? - Bọn em gần gũi với nhau, nàng nói với một nụ cười dịu dàng. Khác tính nết, nhưng gần gũi. Kitty là chị cả trong hai đứa, nhưng chị ấy cũng dễ bị tổn thương hơn. Chị ấy luôn đắm mình trong sách vở và lúc nào đầu óc cũng như ở trên mây.

James mỉm cười thật thà.

- Và em, em thức đêm để chăm sóc cho chị ấy, có phải thế không?

- Chính xác!

Trong trường hợp đó, ai sẽ thức đêm chăm sóc cho Liss?

- Còn các anh trai của em?

- Em không gần gũi với bất cứ ai trong số họ cả.

- Tại sao? James nhận ra là chàng chưa bao giờ nghe thấy Alex nói về cô em gái nhỏ của mình. Anh ta chỉ nói rằng cô ấy rất khó tính và muốn đưa cô ấy đi khỏi Aristos trong khi chờ đợi việc kế vị được giải quyết. Liss không quá khó tính, chàng chợt nghĩ ngợi. Về phần chuyện biết xem ai trong hai chị em là người dễ bị tổn thương hơn, chàng thích để mình phán xét lúc này hơn.

- Không nghi ngờ gì là bởi vì bọn họ khác xa em, nàng trả lời với giọng dửng dưng.

Nàng không cởi mở suy nghĩ thầm kín của mình, chàng cảm thấy thế.

- Nhưng em có những người bạn rất tốt, nàng mỉm cười nói thêm.

Thật sao? Nàng cũng có vài người sao?

- Và bố anh thì sao?, nàng đột nhiên hỏi và quay sang chàng. Anh có gần gũi với ông không? James nhấn ga tăng tốc thêm một chút. Mẹ chàng đã đặt một lá chắn giữa chàng với bố mình. Điều này khiến chàng càng khó tha thứ cho bà ta hơn. Chàng sẽ tiết lộ với ông ấy chuyện mà chàng đã khám phá ra hay không nói gì cả? Tình thế đôi ngả đó đã ám ảnh chàng trong một thời gian rất lâu. Cho tới ngày mà chàng biết rằng bố mình cũng đã biết chuyện. Rốt cuộc, ông ấy cũng ngu ngốc như chàng…

- Những năm gần đây, có. Một chút. Sau khi học được từ chuyện đó rằng không được mù quáng như cha mình, James đã có thêm một vài thiện cảm với ông.

Giờ bọn họ đã đến trước Ngôi nhà Atlanta. Sau khi đã tắt máy, chàng ra khỏi xe và đến lấy valy trong cốp xe.

- Chơi vui vẻ với tất cả các ngón chân đó nhé! Trước khi đi lên lối vào, nàng lấy tay ra hiệu nho nhỏ với chàng và chàng nhìn nàng đi khỏi. Mái tóc nàng buộc túm đuôi gà đung đưa trên lưng trong khi nàng kéo valy đằng sau. Chàng không có nói được là nàng có trang điểm hay không. Nhưng dù sao đi nữa, nàng cũng đẹp đến mức không thể tin nổi.

Cu ối cùng, chàng quyết định không đi đến văn phòng nữa. Sau khi ngồi vào một quán bar, chàng thưởng thức ba ly cà phê và ở đó quan sát những người qua lại đang tản bộ trên vỉa hè đằng sau cửa kính. Chàng cẩn thận tránh những chồng tạp chí xếp trên vỉa hè. Không, chàng không muốn nhìn thấy cô công chúa Elissa với vẻ đẹp say đắm lộng lẫy, được vây quanh bởi những người hâm mộ nàng. Chàng muốn nhìn thấy nàng như ngày hôm nay – tươi mới và thoải mái.

Khi chàng dừng xe trước Ngôi nhà Atlanta hai giờ sau đó, tất cả bọn họ đều đã đứng ở trước cửa, dưới mái hiên, những đôi chân duỗi dài thoải mái ra phía trước. James ngay lập tức hiểu rằng bọn họ phải làm khô móng chân. Cảnh tượng gì đây, chàng thầm nghĩ trong khi kiềm chế một nụ cười.

- Liss, bạn trai vệ sỹ của chị ở đó kìa!

Liss đột ngột quay đầu lại.

- Ồ… chào các em nhé, các cô gái, chị sẽ không thể trở lại đây trước hai tuần nữa.

Nhóm phụ nữ trẻ thì thầm thất vọng trong khi nàng đi về phía James. Quãng đường đi về trôi qua rất nhanh. Nàng nói chuyện một cách yên lặng, nói một chút với chàng về vài cô gái. Khi bọn họ vào trong thang máy, chàng nhìn thấy những ngón chân của nàng. Mỗi chiếc móng lại được sơn một màu khác nhau và theo một cách phối hợp màu sắc rực rỡ, mờ ảo, lóng lánh ngũ sắc.

- Một chiếc cầu vồng đích thực đấy, chàng nói với một cái nháy mắt tinh nghịch.

- Bọn họ muốn nhìn kết quả trước khi lựa chọn!, nàng bật cười đáp lại.

- Tôi thích cái này nhất này, chàng nói trong khi ngồi xổm xuống trước mặt nàng rồi vỗ nhẹ lên ngón chân thứ 4 trên bàn chân trái của nàng, được phủ một lớp sơn màu đỏ cherry.

Thậm chí những ngón chân của nàng cũng lộng lẫy nữa…

- " Màu đỏ cám dỗ " – một lựa chọn rất chuẩn, nàng đáp lại với giọng nhẹ nhàng trước khi lùi chân lại. Khi cánh cửa thang máy trượt ra trong im lặng, James để ý thấy có những vết đỏ đang hằn trên cổ họng nàng. Hơn nữa, nhịp thở của nàng tăng lên, chàng nhận thấy thế. Chàng tiến lên trước và đứng vào giữa hai cánh cửa để ngăn nó đóng lại.

- Hôm nay em không lên uống một tách cà phê sao?, chàng hỏi với giọng khàn khàn.

Cái cách nàng mặc quần jeans cũng làm chàng xáo trộn đến thế? Hay là nàng sinh ra rõ ràng cũng là để tác động đến chàng?

- Em… Khuôn mặt nàng giờ đã ửng hồng hết cả lên, đến nỗi chàng phát một cách tệ hại khi phải ngăn mình vuốt ve má nàng. Rồi hạ tay xuống áo thun của nàng, khám phá xem nó đang che giấu cái gì. Chàng chết vì muốn được chạm vào nàng, được nếm náp nàng, được…

- Em nói đúng. Đó không phải là một ý hay. Trải qua một ngày cuối tuần tốt đẹp nhé. Chàng nói rất nhanh, trước khi lùi lại vào trong buồng thang máy. Còn nàng thì bước khỏi thang máy mà không quay lại. Chàng chỉ có thời gian nhìn thấy nàng đi khuất ở chỗ rẽ của hành lang, trước khi cánh cửa đóng lại trong im lặng trước mặt chàng.

Khi nàng quay lại văn phòng sáng thứ hai sau đó, Liss cảm thấy hưng phấn lạ thường. Không chỉ bởi nàng muốn đẩy nhanh công việc tổ chức cuộc chiêu đãi ở Aristos, mà nàng cũng phải thừa nhận mình chết vì nóng lòng được gặp lại James.

Khi chàng đưa nàng về từ Ngôi nhà Atlanta hôm thứ bảy, nàng đã hiểu rất nhiều chuyện. Chàng rất thoải mái, cười với nàng bằng cả trái tim. Không còn khoảng cách nào chia rẽ họ nữa, chàng không bình phẩm gì khó chịu về nàng cả. Chỉ có ánh mắt hoàng kim nồng nhiệt rực sáng trong mắt chàng. Còn vẻ quyến rũ gợi tình của chàng, với chiếc quần jeans đó, và quai hàm không cạo râu… Cho dù chàng vẫn còn rất dè dặt khi nói về cha mẹ mình, nhưng chàng cũng đã tỏ ra con người hơn nhiều.

Ký ức đó gần như xoá đi những lời nói nặng nề mà chàng đã nói với nàng ngày hôm trước, ở buổi tiệc. Vì thế bây giờ nàng tự nói với bản thân rằng chàng sẽ là một người bạn tuyệt vời để nàng có thể cười to, lắng nghe, và có thể dựa vào.

Nhưng sự thu hút giữa bọn họ lấy đi mọi hi vọng cho một tình bạn trong sáng đơn thuần. Và nàng cũng đã hiểu rõ rằng James, cũng như nàng, sẽ làm tất có mọi thứ để không khuất phục lực hút này.

Nàng vừa đến ngồi ở bàn làm việc thì Katie mang thư tới.

- Cô và James dường như rất vui vẻ ở buổi khai mạc triển lãm đó, cô ta nói với một vẻ ngây thơ giả tạo.

- Cô đã ở đó à?

- Không, không thực sự thế.

- Ồ…

- Cô chưa hề xem hình trong báo?

- Tôi không bao giờ xem nó cả, Liss đáp lại, cảm thấy tim mình đang đập dữ dội.

- Cô nên xem – bọn tôi nhìn thấy cô thường xuyên trên đó, và cô thật lộng lẫy.

Người tổng đài viên mỉm cười, nhưng không có chút chân thật nào cả.

- James và cô có vẻ… rất tập trung vào nhau, cô ta nói thêm. Liss vẫn im lặng, tính tọc mạch của Katie thật vô ích…

- Những công việc chuẩn bị cho bữa tiệc thế nào rồi?, cô ta lại hỏi. Cô thật may là James đã giao việc này cho cô.

Không khó để đoán ra ý cô ta là gì, Liss thầm nghĩ, đã phòng bị từ trước. Katie – cũng như đám nhân viên còn lại – nghĩ rằng nàng nhận được nhiệm vụ này nhờ trao đổi một cuộc phiêu lưu tình ái với ông chủ.

Cố phủ nhận thì ích gì chứ? Sau cùng thì, Katie và những người khác có quyền tự do suy nghĩ những thứ họ muốn.

- Tôi tin là anh ta giao phó việc đó cho tôi là bởi vì tôi biết rõ Aristos.

- Phải, dĩ nhiên rồi, Katie công nhận với vẻ ngờ vực. Ngay khi cô ta ra kh ỏi văn phòng của nàng, Liss bới trong chồng thư báo rồi tìm thấy tờ báo nổi tiếng. Bức ảnh cho thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của bọn họ, nàng và James, mặt đối mặt, như Katie đã nói, rất tập trung vào nhau…

Nàng sẽ phải cẩn thận giữ khoảng cách hơn, nàng thầm nghĩ. Cho dù là, hôm thứ bảy, nàng đã cảm thấy mình rất vui với James. Nhưng chuyện ngồi lê đôi mách đã lan truyền rồi và nàng sẽ không để nó phá hoại công việc của mình. Nàng muốn thành công – bởi chính bản thân nàng.

Vào lúc ăn trưa, nàng vẫn không nhìn thấy James. Trong khoảng giữa chiều, nàng gọi Katie.

- Cô có biết James ở đâu không?

-Ở Melbourne. Cô vẫn chưa biết sao?

-Chưa. Katie có lẽ sẽ hiểu rằng nàng không quá gần gũi với chàng, Liss tự nói với bản thân – trong khi hi vọng rằng giọng nàng đã không để lộ ra sự thất vọng.

Nàng không muốn hỏi khi nào chàng sẽ quay lại. Những ngày sau đó trôi qua với vận tốc chóng mặt. Liss đặt hết trí lực vào những công việc chuẩn bị và từ chối nỗi hoảng sợ thỉnh thoảng lại hiện ra trước mắt.

Nàng gửi email cho Cassie nhờ sự trung gian của Sebastian, để đưa cho anh trai những dự báo rõ ràng về chuyến đi của nàng tới Aristos. Tất nhiên, Liss không trông chờ cô bạn nàng sẽ tới buổi chiêu đãi. Sau tất cả vụ òm sòm xoay quanh chuyện Sebastian thoái vị, cặp đôi này không hề muốn gây ra những tin đồn chút nào nữa, cũng không muốn trưng mình cho thói thọc mạch đời tư của giới báo chí. Không ai trong các anh trai còn lại của nàng sẽ đến. Alex đã quá đỗi lo lắng cho việc tìm kiếm kim cương và những bấp bênh xoay quanh chuyện thừa kế ngai vàng, còn Andreas thì quá bận với Holly, vị hôn thê trẻ của anh ấy.

Liss sẽ là thành viên duy nhất trong gia đình hoàng gia ở buổi tiệc khánh thành. Dù nàng hiểu được những lý do của bọn họ, nhưng nàng vẫn muốn có một ai đó là bạn bè, người thân có mặt bên cạnh nàng. Mặt khác, nàng cũng rất muốn các anh trai sẽ chứng kiến thành công của mình. Nhưng chuyện đó sẽ không như vậy. Ngược lại, nàng hy vọng một cách chắc chắn về việc gặp lại Cassie trong những ngày sau đó.

Nàng tiếp tục làm việc hăng say, kiểm tra đi kiểm tra lại những tiểu tiết nhỏ nhặt nhất. Bởi nàng muốn sự hoàn hảo. Về tất cả mọi mặt. Ngày lại ngày, nỗi lo sợ của nàng dần dần tăng lên, trộn lẫn với niềm phấn khích và sự nóng lòng dồ dại. Cuối cùng thì nàng không còn khả năng ăn và ngủ nữa.

Nàng cũng nhớ James nữa. Hàng ngày nàng đều hi vọng chàng xuất hiện ở cơ quan và ngày nào nàng cũng phải vượt qua nỗi thất vọng của mình. Vì thế, nàng kết thúc bằng việc chạy qua chạy lại theo một phương thuốc quen thuộc của mình – nàng đi chơi và đi nhảy, để làm nguôi đi một chút cảm giác mất mát không chịu nổi đang thiêu đốt nàng.

Sau khi thấy bức ảnh trên báo, James quyết định đổi ngày quay lại Sydney của mình cho tới ngày hôm trước chuyến đi đến Aristos. Thực tế, chàng e sợ mình không thể cưỡng lại được cám dỗ và chàng không muốn mạo hiểm để trở thành con mồi của các thợ săn ảnh. Chàng nhất định phải tránh xuất hiện lần nữa với Liss trên các tờ báo lá cải, và bởi lần này chuyện sẽ bùng nổ không gì kiểm soát được.

Vả lại, chàng biết rằng ở cơ quan không thiếu những cái nhìn soi mói. Cho dù chàng cảm thấy mình hoàn toàn có khả năng đương đầu với chúng, thì chàng vẫn muốn bảo vệ cuộc sống riêng tư của mình. Nỗi nhục nhã phải chịu đựng sau sự phản bội của Jenny đã quá đủ cho chàng rồi. Nếu Liss và chàng có gì đó để sống chung, thì bọn họ sẽ làm thế, nhưng sẽ không ai biết chuyện đó. Vì thế vào lúc này, sự xa cách về mặt địa lý sẽ tốt hơn.

Khi r ốt cuộc chàng cũng về tới Sydney, chàng đi thẳng đến cơ quan, nhưng tất cả nhân viên đều đã đi khỏi. Chàng rất muốn gặp lại Liss đến nỗi chàng quyết định lộ diện ở các sàn nhảy. Một giờ sau, chàng tìm thấy nàng.

Khi chàng nhìn th ấy nàng, nàng đang lắc lư cơ thể tuyệt đẹp của mình theo điệu nhạc, chàng phát điên lên vì không thể hối hả lao tới chỗ nàng. Chàng ngắm nhìn nàng từ lúc cái bao lơn nhô lên trên sàn nhảy, trong khi cố kiểm soát những phản ứng nguyên sơ của mình khi muốn sở hữu cơ thể nàng. Chàng chỉ có thể nghĩ về một thứ duy nhất – về nụ hôn nồng cháy mà họ đã trao nhau và những nỗ lực phi thường mà chàng đã phải cố gắng để không chạm vào nàng.

Chàng đến chết vì muốn bắt đầu lại. Chàng biết rằng nó sẽ tuyệt vời và chàng lờ đi ý nghĩ rằng đối với nàng, nó chỉ là một nụ hôn. Nàng đã chìm trong mê say, chàng đã thấy, và cảm nhận được điều đó. Và điều đó thật tuyệt vời, bởi vì chàng cũng bị như thế.

Ham muốn được ôm nàng trong vòng tay mãnh liệt đến nỗi chàng cảm thấy mình không thể đứng lại đây lâu hơn nữa. Chàng nhìn xung quanh mình. Rất nhiều gã đàn ông khác cũng đang ngắm nhìn nàng. Liss đang nhảy giữa những người phụ nữ khác – tất cả đều rất quyến rũ, nhưng nàng chính là người thu hút mọi ánh nhìn. Nàng chính là người mà tất cả bọn họ đều ham muốn.

Và chàng cũng ham muốn nàng. Mà không có một chút lãng mạn nào. Đó là một sự ham muốn xác thịt thuần tuý. Không cần phải làm gì nhiều để cơ thể họ háo hức lẫn nhau, chàng thầm nghĩ. Một ngọn lửa bùng lên nhanh, dữ dội và nó sẽ kết thúc.

Chuyện này sẽ khác với chuyện chàng đã trải qua với Jenny, bởi vì, lần này, chàng không còn mù quáng nữa. Chàng đã biết mình không thể tin tưởng ở Liss. Về phía nàng, nàng sẽ không thấy đau khổ và sẽ tìm thấy một người thay thế, thậm chí trước cả khi chàng quay lưng đi với nàng.

Chàng siết chặt quai hàm để kìm nén cơn giận đang hiện hữu bên trong bởi suy nghĩ đó. Chàng nhất định cần phải giữ kiểm soát những cảm xúc của mình.

Trong vài giây, chàng tiếp tục nhìn nàng, nhưng chàng sớm không thể chịu đựng nổi việc này nữa. Bất thình lình, chàng đi khỏi chỗ đó mà không chào ai hết.

Ngày mai, b ọn họ sẽ bay đến Aristos. Nàng và chàng. Một mình. Sẽ không có thợ săn ảnh ở gần bên, chàng tự nói với bản thân khi rời khỏi sàn nhảy. Và thời điểm phải đương đầu với sự thu hút rung lên không gì lay chuyển nổi giữa họ sẽ tới.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương