Ông Chủ Kiêu Ngạo
-
Chương 35
Xem ra hy vọng hoành đao đoạt ái lại càng xa vời, An Khả Kì nhìn vẻ mặt trắng bệch của em gái, không khỏi sản sinh một chút tức giận với Tề Ngạo Vũ. Điều kiện tốt như vậy làm cái gì chứ? Lại còn có cái bộ dạng như thế kia nữa, rõ ràng là có ý định quyến rũ con gái nhà lành mà thôi! (BB: mẹ ơi, trách là phải trách tác giả, ai biểu đẻ ra Vũ ca đẹp quá làm chi....haizzz....YuYu, ta cũng muốn có giai đẹp a) "A, việc này thật là kỳ quái. Theo lý thuyết, cô đã là môn đăng hộ đối thanh mai trúc mã, vì sao Tề thiếu gia đối với cô luôn vênh mặt hất hàm sai khiến..." Đại khái là phát hiện ngữ khí của mình rất chua chát, An Khả Lâm dừng lại một chút nói: "Xin lỗi, Y Y, tôi không có ác ý, chính là... Cô làm sao có thể chịu được sự bá đạo và tùy hứng của Tề thiếu gia?" "Việc này... Tôi..." Môn đăng hộ đối thanh mai trúc mã? Vân Nhu Y ngây ngẩn cả người, tôi có nói như vậy sao? "Nói thực ra" Tiểu Lâm không đợi nàng trả lời, lại chuyển hướng sang những người khác, duy trì tìm kiếm câu trả lời, "Các người có thấy qua có người nam nhân nào lại đối đãi với bạn gái mình thích như vậy chưa?" Mọi người lắc đầu. "Nói đúng!" Nghĩ đến hành vi tự đại của sa trư (YuYu: ẹc, lợn ^^; BB: *cười lăn lộn*) Tề Ngạo Vũ đến làm người ta giận sôi, An Khả Kì cũng nhịn không được muốn bênh vực kẻ yếu, "Biết rõ cô sợ đắng, kết quả khi mỗi lần hắn uống cà phê đen, nếu không bức cô cũng uống một ngụm, hắn sẽ không dễ chịu. Nghĩ đến thứ nước vừa đen vừa đắng kia, tôi liền cả người dựng tóc gáy" An Khả Kì run lên, "Y Y, không phải tôi muốn phá hỏng tình cảm của hai người. Nhưng nam nhân trời sinh chính là có bản tính rất xấu, nếu hắn nói gì cô cũng nghe, thì cho tới một khi làm hư hắn, đến lúc đó người chịu thiệt chịu khổ lại là chính cô" "Tôi..." Làm hư hắn? Vân Nhu Y kinh ngạc trừng lớn mắt, hắn căn bản là ma đầu trời sinh, nàng có phẩm hạnh gì có thể làm hư hắn? (BB: hết heo rồi tới ma, coi bộ Vũ ca đầu thai chuyển kiếp nhiều lần ghê =]]] ) Nói đến chuyện nam nhân, Công Tiểu Trân vừa mới bị thất tình nhất thời nghiến răng, "Nam nhân không đáng để chúng ta phải đối tốt với bọn họ, đối với hắn càng tốt, hắn càng coi ta là cái rắm, đều xem đó như việc đương nhiên, một câu cảm ơn cũng không biết" "Nói đúng, nhớ cái lúc dượng ta theo đuổi dì ta, quả thực là sáng trưa chiều tối đều cúc cung ở bên cạnh yêu chiều, còn sớm đưa muộn đón, lại còn nửa đêm gọi điện thoại hỏi thăm. Kết quả thì sao? Kết hôn còn không đến một năm mà đã bắt đầu ra ngoài ngoại tình..." "Còn nữa! Mọi người có nhớ hàng xóm Tiểu Na gần nhà ta không?! Bạn trai của nàng..." Nói đến nam nhân phụ tình, tựa hồ mỗi người đều có bực tức và tức giận đầy mình. Vân nhu y không biết nên khóc hay cười, nhìn chúng nữ nhi lòng đầy căm phẫn, làm sao có thể nói gì đây? Cuối cùng, các nàng đưa ra kết luận. "Y Y tiểu thư, nam nhân thật là động vật không thể nuông chiều, cô tuyệt đối không thể quá mềm lòng, quá dễ dàng đồng ý. Nếu không, đến một ngày bị sạch sẽ, đến lúc đó muốn hối hận đều không còn kịp rồi" "Nói đúng, mọi người chỉ cần nghe một chút khẩu khí nói chuyện của Tề tiên sinh sẽ thấy, quả thực so với Tần Thủy Hoàng còn chuyên chế hơn mấy lần. Y Y tiểu thư cưỡi ngựa rõ ràng không sao, hắn lại ra lệnh cô không thể cưỡi ngựa. Ta vốn đang nghĩ hắn nói giỡn, không nghĩ tới việc Tiểu Trương ở chuồng ngựa thật sự nhận được mệnh lệnh" Vân Nhu Y "a" một tiếng, "Rất đáng tiếc!" Vốn nàng còn định thừa dịp khi hắn bận, len lén chuồn đi cưỡi ngựa. "Cái gì? Loại hành vi không có dân chủ, nhân quyền như thế này, cô chỉ một câu rất đáng tiếc đã bỏ qua cho hắn?" An Khả Kì hét một tiếng, hùng hổ nhìn thẳng Vân Nhu Y. "Ưm..." Vân Nhu Y hoảng sợ, vừa muốn mở miệng, lại bị cắt ngang.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook