Ông Chủ Kiêu Ngạo
-
Chương 32
Chương 4.3 Sưu tầm Tiếng hát ngân vang cất lên mơ hồ như rung động đến cả hơi lạnh ngập tràn trong không khí. Hàng lông mi dài cong vút khẽ chớp chớp, Vân Nhu Y chậm rãi mở đôi mắt to đang mơ màng, chăm chú lắng nghe và ngửa đầu nhìn Tề Ngạo Vũ đang ngon giấc bên cạnh. Nàng nhẹ bước xuống giường lớn, đi chân trần trên sàn gỗ, mở bức màn voan mỏng ở cửa sổ ra, chỉ thấy những đốm sáng màu vàng đang từ từ tụ lại thành một điểm đang hiện lên rõ nét trong buổi sáng sớm tinh sương. "Đó là công nhân của nông trường đang chuẩn bị đi đến ruộng hoa để thu hoạch." Một trận gió sớm mai thổi tới làm người khác chợt rùng mình, Vân Nhu Y toàn thân cứng ngắc, nàng còn chưa kịp phản ứng thì một cánh tay vững chắc đã ngay lập tức đem thân thể nhỏ bé gầy gò của nàng mạnh mẽ ôm vào trong lồng ngực ấm áp, quyết không để cho khí lạnh buổi sáng sớm làm thương tổn nàng. Tề Ngạo Vũ xoay người tựa cằm trên bờ vai nhỏ nhắn của nàng, cùng nàng nhìn về một hướng, "Bọn họ có thói quen vừa đi vừa ca hát, như thế vừa có thể thêm dũng khí, vừa có thêm tinh thần làm việc, vừa có thể lưu thông máu huyết, loại trừ hàn khí" "Sớm như vậy cũng đã phải rời giường làm việc, thật vất vả!" Nàng vừa nói vừa đẩy hai cánh tay không an phận đang vòng dưới bụng nàng. Đáng ghét, ỷ vào bản thân có tay chân dài, đem nàng bao lại như bánh tét! (BB: tỷ mà có làm bánh tét chắc bánh tét chay quá... =]]]; YY: Ngạo Vũ, BB ăn hiếp em; Ngạo Vũ: ngươi vừa nói gì?; BB: ỷ đông ăn hiếp yếu a...*khóc bù lu bù loa*) "Không còn cách nào khác, đi sớm 1 chút thì mới hái được những bông vừa chớm nở, nếu chậm một chút, có nắng lên, hoa sẽ nhanh chóng nở, như vậy giá hoa sẽ thấp hơn" Đối với sự kháng cự trước sau như một của nàng, hắn căn bản vờ như không nhìn thấy. Lại một lần nữa ôm lấy nàng, thả về lại trên giường lớn ấm áp (BB: giống bắt cá a....cá YY toàn xương, ăn không ngon a; Ngạo Vũ: ta thích cá nhiều xương; BB: *nói thầm* ăn cho hóc xương chết luôn ) , sau đó cũng đem chính mình quay lại nằm bên cạnh nàng, "Về sau, mỗi khi rời giường đều phải mặc nhiều quần áo hơn, phải biết rằng, hiện tại tuy rằng đang tháng 7 nắng gắt, nhưng sáng sớm ở vùng núi vẫn là có chút lạnh" "Ngạo Vũ..." Nàng cắn cắn môi, có chút do dự nhìn hắn, "Mỗi người đều nỗ lực làm việc kiếm tiền để sống. So với ta, ta giống như một người trừ việc tự ăn, thì nhìn thế nào cũng giống như sâu gạo". (BB: ý nói là suốt ngày lười biếng, được người khác hầu hạ, nói cho dân dã theo kiểu VN mình tức là ăn bám á =]]] *đừng ai mách lại với Ngạo Vũ ca nha*) "Sâu gạo?" Hắn ngơ ngác, bật cười nói: "Yên tâm, ngoại trừ việc nàng ăn nửa ngày cũng gặm không hết được nửa bát cơm ra, ta thật nhìn không ra nàng và con sâu nhỏ đó có điểm chung nào." Hắn chưa từng gặp qua nữ nhân nào chỉ vì mình có cuộc sống sung túc an nhàn lại cảm thấy không vững tâm, nàng là người đầu tiên. "Ngươi..." Nàng buồn bực trừng hắn, "Ngươi nhất định biết ý của ta, đừng cố nói vòng vo". "Nàng thật sự là quá xem trọng ta. Ta cũng không phải con giun trong bụng nàng, làm sao có thể biết ở nơi này..." Hắn kêu oan, dùng ngón trỏ ái muội khẽ chạm tới bụng của nàng, "Rốt cuộc chứa những thứ gì?" "Ta... Ta muốn đi làm" Miệng nói rất lớn tiếng, nhưng vẻ mặt nàng lại đang lo sợ. "Không được!" Hắn biến sắc, nhất quyết cự tuyệt. "Vì sao không được? Mọi người đều làm việc, vì sao chỉ mình ta không được?" "Bởi vì..." Nhìn thấy vẻ mặt tức giận đang chờ đợi hắn nói ra một lý do chính đáng của nàng, ý tưởng chợt lóe lên, hắn lấy khẩu khí tương đối ôn hòa, nhẹ nhàng nói: "Đừng quên, nàng là thiên kim tiểu thư được đặc biệt dạy dỗ để làm sao có thể sống một cuộc sống tao nhã, ăn chơi hát múa, làm sao để làm một bà chủ sang trọng hay một vị khách thượng lưu danh giá. Nàng vốn là được gửi đi học ở trường chuyên đào tạo các cô dâu của những gia đình danh giá cơ mà! Nàng nên biết hiện nay xã hội cần những người vừa có tri thức lại vừa chuyên nghiệp, nàng đến kinh nghiệm làm việc cũng không có, vậy nàng nghĩ mình có thể làm việc gì?" Vân Nhu Y có một đôi bàn tay ôn nhuận như ngọc, mười ngón tay thon dài trắng nõn tinh tế tựa như được điêu khắc một cách công phu, ngay cả trong đại từ điển của nàng, đến cả việc nhổ nước bọt cũng nhổ không được, thì làm sao có năng lực làm việc kiếm tiền? Nàng tốt nhất vẫn là nên ở nhà đánh đàn, đọc sách là tốt rồi, những cái khác... Có lẽ chờ kiếp sau đi! Đúng! Học viện nữ sinh San Jove là trường học quý tộc, làm sao có thể dạy nàng cách làm việc là như thế nào chứ? "Đài Loan có rất nhiều đại học, ta có thể xin nhập học" "Xin hoặc đề cử cũng vô dụng, đại học ở Đài Loan đều thi đầu vào" "Hừ, ngươi xem thường ta, ngươi cho rằng ta thi không được sao?" "Không phải ta có ý này. Chỉ là ta cho rằng môi trường sống trong đại học rất phức tạp, không thích hợp với nàng" Tình hình thực tế là ở bên ngoài, nam nhân lỗ mãng nhiều lắm. (BB: ý ý ý....mùi dấm chua lè... >" "Ngươi ở nói bậy bạ gì đó? Ai chẳng biết việc học trong nhà trường là đơn giản nhất..." Hắn không cho là đúng, bĩu môi nói,"Sức khỏe của nàng cũng không phải là tốt lắm, nếu thật sự muốn đi học, ở nhà cũng có thể học. Bất luận nàng muốn học cái gì, ta đều có thể mời thầy giáo tốt nhất..." Nói lải nhải lẩm bẩm một hồi, mục đích chỉ có một, đương nhiên là muốn nàng từ bỏ ý định ra ngoài đi học. "Thế này cũng không được, thế kia cũng không được. Ngươi... Ngươi rắc rối quá!" Nàng bực mình nói. "Tức giận sao?" Hắn dùng sống mũi cao vút êm ái của mình khẽ cọ cọ vào gò má mềm mại của nàng, khẽ thở ra: "Ai bảo nàng cứ nhất quyết đòi đi làm? Người đàn bà của Tề Ngạo Vũ ta còn cần phải làm việc sao? Nếu người ngoài biết được, nàng bảo ta phải để mặt mũi ở đâu?" Đi làm? Nàng thật cũng không ngẫm lại mỗi ngày bản thân uống thuốc còn nhiều hơn so với ăn cơm. Nàng chỉ cần có thể cố gắng chăm sóc chính mình để bản thân ít sinh bệnh thì hắn đã tạ ơn trời đất rồi. (BB: Vũ ca ngọt ngào quá đi a....)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook