Ông Chủ Kiêu Ngạo
-
Chương 20
Chương 2.7 Sưu tầm Vẻ mặt Tề Ngạo Vũ giận dữ hằm hằm mà trừng mắt nhìn Tôn Lăng Tiêu và Vân Nhu Y, trước mắt hắn là hình ảnh tuyệt mỹ thâm tình giữa 1 người nam và 1 người nữ đang dựa vào nhau. Tôn Lăng Tiêu giống như bị sét đánh một cái, nhanh chóng nhảy dựng lên, quay người lại......nhưng mà, hiện tại Tề Ngạo Vũ phải là đang ở tại Hồng Kông chứ, sao lại bất ngờ ngoài ý muốn xuất hiện tại cửa vậy nè. "Không, không phải, lão đại ngươi đừng hiểu lầm, ta... Chúng ta... Là nàng..." Tôn Lăng Tiêu càng vội suy nghĩ cách giải thích lại càng là nói năng lộn xộn. Càng nói lại càng khiến người ta cho rằng hắn đang chột dạ. "Hiểu lầm?" Tề Ngạo Vũ nói, giọng điệu lạnh như băng châu, chậm rãi đi đến. "Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì mà phải sợ ta hiểu lầm?" Xong, lão đại đã chính thức bùng nổ! Thái độ Tề Ngạo Vũ càng lạnh thì chứng tỏ hắn càng tức giận. Tôn Lăng Tiêu cùng hắn là huynh đệ nhiều năm, làm sao có thể không biết cá tính của hắn! Tôn Lăng Tiêu lộ ra vẻ mặt lo lắng, "Lão đại, ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ là muốn ngăn cản nàng tự sát, đều không phải..." "Tự sát?" Tề Ngạo Vũ gầm lên, ánh mắt hung ác tàn nhẫn bắn thẳng về phía Vân Nhu Y. Nàng kinh sợ ư lên một tiếng, quay người muốn chạy trốn, nhưng cánh tay nàng nhanh chóng đã bị hung thần hung hăng nắm lại. Sau khi nhìn kĩ, thấy trên tay nàng đúng thật là có vết máu, con ngươi đen láy âm thầm dấy lên tia lửa cháy hừng hực. Lửa giận của Tề Ngạo Vũ tăng vọt, căn bản bây giờ không thể hiểu được cái gì là thương hương tiếc ngọc nữa, bàn tay to siết chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nâng nàng lên trên cao, trong chốc lát đã nâng nàng lên giữa không trung, mặc cho nàng giãy dụa. "Vân Nhu Y, ngươi thật to gan! Ngươi cho rằng chết là có thể thoát khỏi ta sao? Nằm mơ! Ngươi cả đời này cũng đừng nghĩ ta sẽ buông tha ngươi, nghe không? Đừng có mơ!" Nữ nhân ghê tởm! Uổng công hắn làm việc cả ngày lẫn đêm, đem lượng công việc làm trong một tuần miễn cưỡng dồn lại hoàn thành trong ba ngày, vốn tưởng rằng khi trở về là có thể nhìn thấy nàng khỏe mạnh an khang, không nghĩ tới việc nàng lại tặng cho hắn một màn tự sát!? Dáng vẻ nổi giận đùng đùng như muốn ăn thịt người kia làm cho Vân Nhu Y sợ đến mức toàn thân run rẩy, nàng nói trong tiếng khóc đến mức tiếng nói giờ chỉ nghe như tiếng khàn khàn. "Ngạo Vũ, đừng như vậy. Mau buông nàng ra, Vân Nhu Y đã mấy bữa nay chưa ăn gì, hiện tại thân thể nàng đang suy yếu, sẽ chịu không được động tác thô lỗ như vậy..." "Mấy bữa không ăn?" Lửa giận của Tề Ngạo Vũ lại càng thêm mạnh mẽ, không những không buông tay ra, trái lại còn siết chặt gấp đôi. Hắn từ trước đến nay luôn luôn chuyên quyền, căn bản, bất luận cái gì cũng không được phép khiêu khích hắn. "Ngươi thật to gan, bệnh còn chưa khỏi hắn, còn dám cắt cổ tay, bây giờ lại còn dám tuyệt thực!?" "Lão đại, đừng thô lỗ như thế..." "Không được đáp lại lời cầu xin của nàng!" Ánh mắt phẫn nộ của hắn giống như muốn đem nàng chém thành mười bảy mười tám đoạn, "Chính nàng ta cũng không quan tâm đến sống chết của bản thân, ngươi lãng phí nước bọt thay nàng cầu xin tha thứ làm gì?" "Ngươi... Các ngươi..." Tôn Lăng Tiêu ngăn cản vô hiệu, dứt khoát quay người rời đi, nhắm mắt làm ngơ. Hy vọng khi bác sĩ tới, hai người đã tranh cãi xong và cho ra một cái kết quả. Vân Nhu Y đã đau đến ý thức mơ hồ, nhưng vẫn còn cố gắng cầu xin, "Van xin ngươi... Thả ta đi". "Thả ngươi đi!?" Hắn cười vang, lập tức hung hăng mà đem nàng ném lên nệm. Một chút sức lực nàng cũng không có, cho nên nàng bắt đầu hổn hển, hắn tiếp theo bổ nhào tới, bàn tay lớn chắc nịch vô tình mà om lấy gáy của nàng, "Đương nhiên có thể!" "Thật sao?" Hai tròng mắt nàng tỏa ánh sáng lấp lánh, vừa mừng vừa sợ, quả thực không dám tin, nàng khẽ đưa mắt nhìn hắn. "Ngươi thực sự đồng ý thả ta đi?" "Ngươi vốn chỉ là con tin. Chờ khi ta bắt được kẻ phản bội chính quy là cha ngươi, tới lúc đó ta cũng không cần phải giữ ngươi nữa, ngươi nói xem, thế có đúng không?". Hắn cứ thế vô tình mà nói, cố ý đè thấp khuôn mặt của hắn xuống, áp sát mặt nàng, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, "Chờ khi ta bắt được ba ngươi, ngày đó chắc cũng không xa đâu. Mà ngẫm lại, ta nên làm cách nào "Tiếp đãi" hắn đây?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook