Thiến Thiến nháy mắt, như con mèo con thèm liếm liếm hai bờ môi mịn màng, cười tít cả mắt nhìn ba mình Lâm Phong.
"Ba ba, Thiến Thiến muốn ăn dâu tây lắm, ngày hôm qua Vũ Vũ đi học mang theo một hộp dâu tây, thơm ơi là thơm! Cậu ấy còn mời giáo viên ăn! Giáo viên còn khen cậu ấy!"
Thiến Thiến cụp mắt xuống, dường như có hơi buồn: "Thiến Thiến cũng muốn ăn, nhưng Thiến Thiến rất ngoan, không khóc, cũng không xin Vũ Vũ, ba ba, Thiến Thiến làm đúng không ạ?"
Lâm Phong cảm thấy trái tim mình quặn thắt.
Con gái của mình, từ nhỏ đã hiểu chuyện, anh thực sự thiếu nợ con gái của mình nhiều lắm.
"Thiến Thiến làm đúng lắm!"
Lâm Phong nói, xoa xoa hốc mắt hơi hồng, nhanh múc cho Thiến Thiến một chén cơm: "Nào, ăn đi, cơm nước xong chúng ta cũng ăn cỏ dâu tây! Làm cho Thiến Thiến ăn được ăn no!"
Thiến Thiến dùng đũa gắp, con mắt lập tức tỏa sáng!
"Oa oa oa! Ba ba! Cơm cơm hôm nay ăn ngon quá nha!"
Thiến Thiến nho nhỏ kinh hô, giơ ngón tay cái về phía Lâm Phong: "Thực sự quá ngon rồi!"
Cô bé hì hà hì hục ăn cơm, Lâm Phong có chút dở khóc dở cười.
Anh biết, tám phần mười là do công hiệu của nước suối trong không gian kia!
"Thiến Thiến không thể ăn toàn cơm, cà chua cùng trứng gà còn có rau xanh, đều phải ăn một chút, ngoan.
"
Lâm Phong nói, kẹp cho Thiến Thiến chút đồ ăn.
Chính anh cũng ăn một miếng cơm, trong nháy mắt, anh chỉ cảm thấy một mùi thơm từ cơm trong khoang miệng lan khắp toàn thân, đó là hương vị thức ăn ngon nhất, cũng thanh mát nhất mà bản thân từng ăn!
Thực sự quá thơm rồi!
Gần như trong nháy mắt, anh ăn hết một chén cơm, một miếng đồ ăn cũng không ăn!
"Ba ba cũng phải ăn phải ăn thức ăn đi! Không thể chỉ ăn cơm không!"
Thiến Thiến nói, dùng bàn tay nhỏ bé trắng nõn run rẩy run rẩy nắm lấy đôi đũa, gắp đồ ăn, bỏ vào Lâm Phong trong bát.
Hai cha con nhìn nhau cười, cực kỳ ấm áp chan hoà tình thương.
Ăn cơm xong, Thiến Thiến ôm cái bụng nhỏ tròn vo nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó bèn không kịp chờ đợi muốn ăn dâu tây.
Lâm Phong bưng dĩa dâu tây đưa cho con gái, cô bé tức thì giống như một bé mèo thèm ăn, hắc lưu lưu mắt to vững vàng nhìn chằm chằm hồng thông thông dâu tây, a ô cắn một cái!
"Ba ba! Dâu tây này ăn thật sự quá ngon! Quá ngọt rồi! Ba ba cũng ăn đi!"
Dứt lời, Thiến Thiến run run giơ lên quả dâu tây mới cắn một miếng trong tay mình, đưa đến bên miệng của Lâm Phong.
Trong lòng Lâm Phong bỗng nhiên cảm thấy ấm áp!
"Ba ba không thích ăn dâu tây, Thiến Thiến ăn đi.
"
Lâm Phong tiếc không nỡ ăn.
Thiến Thiến chớp chớp đôi mắt to, há miệng, dường như không hiểu vì sao dâu tây ăn ngon như vậy ba ba lại không thích ăn.
"Thiến Thiến ăn no rồi!"
Ăn 3 quả dâu tây, Thiến Thiến không ăn nổi nữa.
Lâm Phong suy nghĩ, rồi bỏ 4 quả dâu tây còn lại vào trong không gian, lúc này mới dỗ Lâm Thiến Thiến lên giường ngủ.
"Được rồi, cổ tích kể xong rồi, Thiến Thiến cũng phải ngủ rồi, ngoan.
"
"Dạ, ba ba ngủ ngon.
"
"Thiến Thiến cũng ngủ ngon.
"
Tắt đèn, lui ra khỏi phòng của Thiến Thiến, Lâm Phong ngủ trên chiếu trúc ở phòng khách.
Cơn buồn ngủ kéo tới, Lâm Phong hai mắt nhắm nghiền ngủ thật say.
Ngày hôm sau.
Lâm Phong thức dậy vào lúc 7 giờ, nấu cháo gạo, sau đó luộc hai quả trứng, lấy ra đồ ăn đêm qua ăn còn dư lại từ trong tủ lạnh, hâm nóng lại, sau đó suy nghĩ rồi chuẩn bị tiến vào không gian lấy ra 4 quả dâu tây còn lại cho Thiến Thiến mang đi học ăn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook