One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom
Chương 6: Sau khi gặp Tom, Trương Đạt Dã cảm thấy phong cách này cứ sai sai (1)

Tom suy nghĩ một lúc thì đặt bút ký lên khế ước, cũng viết luôn yêu cầu của mình lên đó: [Để Trương Đạt Dã trở thành chủ nhân mới của Tom, để Tom làm một con mèo nhà hạnh phúc.]

Trương Đạt Dã sửng sốt, đây chính là cho không biếu không trong truyền thuyết đấy à?

Đầu óc Tom không có vấn đề gì đấy chứ?

Tuy Trương Đạt Dã không lập khế ước này kia, nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy tội lỗi khi bắt cóc một con mèo vô tri.

Trương Đạt Dã sờ sờ lương tâm của mình rồi hỏi đối phương: “Tom này, với bản lĩnh của mày thì tự dựa vào chính mình cũng sống tốt được đúng không? Sao cứ nhất định phải tìm một người chủ thế?”

Tom lắc đầu, nó lại viết thêm vài dòng:

“Có chủ nhân thì mới là mèo nhà, không có chủ nhân thì là mèo hoang. Mèo hoang phải chịu đói, chịu lạnh, bị bắt nạt… tôi muốn làm mèo nhà.”

Sau khi viết xong, Tom cẩn thận nhìn Trương Đạt Dã, chỉ sợ cậu ghét bỏ mình.

Trương Đạt Dã bị sốc bởi logic mạnh mẽ của Tom, đến nỗi nói không nên lời. Một lúc sau cậu mới giơ tay ra xoa đầu Tom, nghẹn ngào thốt ra một câu:

“Vậy thì sau này tao chính là chủ nhân của mày, chỉ cần tao có một miếng cơm ăn thì mày cũng sẽ có một miếng. Tao sẽ cố gắng cho mày một gia đình ấm áp.”

Trương Đạt Dã còn nhớ: ngoài chuyện chơi với Jerry, việc mà Tom thích nhất là lười biếng nằm ngủ bên cạnh lò sưởi. Nó còn thích mở tủ lạnh để ăn uống no say, một con mèo như nó có thể phá tan cả một bữa ăn tối thịnh soạn.

Gia đình bình thường nào mà nuôi nổi Tom.

Trương Đạt Dã cảm thấy bản thân phải nuôi Tom, sau này có lẽ sẽ cần liều mạng làm việc cày tiền. Haizz, nhiệm vụ nặng nề mà con đường phía trước còn xa tít tắp.

Tom có được câu trả lời khẳng định, nó vui vẻ dụi đầu vào lòng bàn tay của Trương Đạt Dã.

Dựa theo sự mô tả của Tom, với nó đây chính là thế giới xa lạ. Vậy đối với Trương Đạt Dã, nơi này cũng có thể là dị giới, tiếc cái hai người bọn họ đều không biết đây là đâu.

Đến giờ Trương Đạt Dã mới bắt đầu nghiên cứu vòng tròn trên mu bàn tay trái… lúc này các đường vân bên trong trận đồ ma pháp rất mờ, chỉ có thể nhìn rõ vòng tròn bên ngoài. Dựa theo mô tả của Tom, thứ triệu hồi nó chắc là trận đồ ma pháp này rồi.

Không biết có thể dùng thứ này để chạy thoát hay không?

Trương Đạt Dã cũng thử dùng tay chọt chọt vào đó. Vòng tròn nhấp nháy, chính giữa hiện lên con số 3%, sao nhìn giống hình ảnh lúc di động của mình đang sạc pin thế nhỉ.

“Thứ đồ chơi này, hết pin rồi à?”

Trương Đạt Dã nảy ra ý tưởng này rất tự nhiên, cậu tiện tay sờ túi quần, hình như điện thoại bị mất rồi, bây giờ chỉ còn lại cây ngoáy tai và mặt dây chuyền.

Trương Đạt Dã gãi đầu, cậu có vài suy đoán, chẳng qua là bây giờ hình như không có điều kiện để cậu nghiên cứu sạc pin như thế nào.

Tom nghiêng đầu nhìn hành động của chủ nhân mới, nó không hiểu.

Trương Đạt Dã cười cười: “Được rồi Tom, mày cũng thấy tình hình bây giờ rồi, chúng ta đang lênh đênh ở trên biển đó, phải nghĩ cách tìm được lục địa, còn phải kiếm một ít đồ ăn và nước.”

Nói đến đồ ăn, bụng của Trương Đạt Dã lại bắt đầu kêu ọt ọt.

Tom vội vàng kéo cái túi nhỏ của mình lại gần, sau đó đẩy sang cho Trương Đạt Dã.

Trương Đạt Dã nhìn ba lon đồ hộp và một xấp giấy màu xanh lá trong cái túi nhỏ, cậu biết đây là toàn bộ đồ đạc của Tom khi rời khỏi nhà, thành thật mà nói, trong lòng cậu hơi cảm động.

“Tao vẫn còn có thể nhịn được, chúng ta thử câu cá trước đi, đồ hộp cứ để lại đề phòng trường hợp khẩn cấp.”

Tom vỗ vỗ ngực, ra hiệu cứ giao cho nó đi, sau đó Tom cầm cây gậy gỗ nó vác khi ra khỏi nhà lên, Trương Đạt Dã cũng dùng dây giày để làm dây câu và dùng vòng tròn móc chìa khóa để làm lưỡi câu, cậu làm một chiếc cần câu đơn giản.

Một sợi dây giày thì hơi ngắn, Trương Đạt Dã lại hi sinh thêm một sợi khác.

Trương Đạt Dã thấy Tom ném lưỡi câu rất chi là chuyên nghiệp nên cũng tràn đầy cảm giác mong đợi. Hình như Tom cũng khá giỏi câu cá, đúng không? Nhất là khi dùng Jerry làm mồi.

Nửa ngày trôi qua, không có chút thu hoạch nào.

Tom hơi ấm ức nhìn Trương Đạt Dã, không có mồi câu muốn câu cá thật sự có chút khó khăn.

Hơn nữa, bây giờ bọn họ vẫn luôn trôi theo sóng biển, không có đủ thức ăn, không có điều kiện thả mồi câu, chú mèo khéo léo khó mà bắt được cá nếu không có mồi.

Không còn cách nào khác, hai người đành phải mở một lon đồ hộp, đó là một chiếc hộp kim loại, có núm vặn ở bên hông, vặn vài vòng thì có thể cuộn nắp lại.

Trong hộp có sáu con cá nhỏ dài mười mấy cen ti mét, Trương Đạt Dã chia đôi số cá với Tom.

Không biết có phải vì quá đói hay không, Trương Đạt Dã cảm thấy đây là món cá ngon nhất mình từng ăn.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương