One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom
Chương 21: Con trai đầu to

Bayer vung bàn tay nhỏ: “Từ quán rượu của ông Bob ạ. Ở đó thường xuyên có người đọc báo giấy và kể chuyện. Nhiều chuyện thú vị lắm.”

“Quán rượu à? Chẳng trách chú Goodman muốn tìm người phát hỏa cũng không được.” Trương Đạt Dã bừng tỉnh, quán rượu đúng là nơi dễ tiếp xúc với đủ loại tin tức.

Về vấn đề trẻ con có thể vào quán rượu hay không… Chẳng phải Luffy thường xuyên ăn nhờ ở đậu trong quán rượu của Makino, sau đó mới quen biết với Shanks Tóc Đỏ à.

Nghe Trương Đạt Dã nhắc tới ba mình, Bayer rụt cổ: “Anh Đạt Dã cũng ghét vua hải tặc Roger à?”

Trương Đạt Dã suy nghĩ một lát rồi mới đáp: “Anh không tiện đánh giá chuyện này lắm đâu, hiểu biết của anh về thế giới này quá ít ỏi. Anh không biết rốt cuộc điều Roger mong muốn là gì? Người như ông ấy là tốt hay là xấu? Sợ rằng phải chờ rất nhiều năm sau mới có thể kết luận được?

Nhưng nếu chỉ nhìn vào hiện tại, ông ấy dấy lên làn sóng của thời đại hải tặc đã khiến người cầm quyền đương thời không thích rồi, còn khiến rất nhiều dân chúng vô tội bị hại. Đây mới là nguyên nhân khiến rất nhiều người ghét ông ấy. Trước kia anh vẫn luôn muốn biết kết cục, đáng tiếc không có kịp xem...”

Bayer chống hai tay lên má: “Em nghe mà chẳng hiểu gì cả. Nhưng đúng là anh Đạt Dã lợi hại thật đấy!”

Không ngờ lại nói nhiều quá rồi, Trương Đạt Dã cười hỏi: “Anh lợi hại thế nào?”

“Anh Đạt Dã có thể nói ra rất nhiều thứ đáng gờm nha. Ba em chỉ biết nói ‘Không cho phép làm hải tặc’, sau đó bắt đầu đánh em.”

Xem ra đứa nhóc quậy này ăn đòn nhiều rồi. Phải kiến nghị với ông chú Goodman rằng phương pháp giáo dục của Garp không ổn mới được.

“Vậy bắt đầu từ mai anh sẽ dạy em biết chữ. Thế thì sau này em có thể đọc hiểu báo, biết được nhiều tri thức hơn. Sau đó em cũng có thể nói ra rất nhiều điều đáng gờm nhé.”

Bayer nhảy cẫng lên, hai tay chống nạnh: “Vâng! Em cũng muốn trở nên lợi hại, dọa cho ba giật mình luôn!”

Cửa lớn bị đẩy mở đánh rầm, Goodman cười sang sảng bước vào: “Ai muốn dọa ba giật mình!”

Bayer ngồi vèo về chỗ cũ, ngoan ngoãn.jpg

Phu nhân Molly từ bếp đi ra phàn nàn: “Em bảo anh bao nhiêu lần. Mở cái cửa nhẹ nhàng thôi, hỏng đến nơi rồi.”

“Cửa anh tự làm mà. Sao có chuyện hỏng dễ thế được! Cùng lắm thì anh làm cái khác.” Goodman không quan tâm lắm.

“Đúng là… Anh đi rửa tay đi, cơm tối xong bây giờ đấy.” Phu nhân Molly nói một câu rồi quay lại phòng bếp.

“Anh biết rồi.” Goodman đáp một câu rồi quay sang chào hỏi Trương Đạt Dã: “Hey, em trai Đạt Dã. Chiều nay nghỉ ngơi tốt chứ? Xem ra cậu chơi với Bayer cũng vui đúng không?”

Trương Đạt Dã gật đầu: “Vâng, nghỉ ngơi tốt rồi ạ. Bayer là đứa trẻ ngoan.”

“Thế thì tốt rồi.” Goodman đi về phía phòng vệ sinh, trước khi đi còn vẫy tay với Tom nữa.

Tom chạy vèo trốn ra sau lưng Trương Đạt Dã, rõ ràng còn chưa quên việc ông chú này nói chuyện ăn mèo.

Điểm thiện cảm của Bayer dành cho Tom tăng vọt thêm 100. Hóa ra mày cũng sợ ba tao hả!

Nhóc ranh này mừng rỡ như tìm được tri kỷ.

...

Một nhà ba người Goodman và Trương Đạt Dã ngồi quanh bàn ăn. Phu nhân Molly cố ý chuẩn bị bát riêng cho Tom, lấy mỗi loại đồ ăn một chút. Mà một chút chính là lượng đủ cho người trưởng thành bình thường ăn no.

Có lẽ vì hoan nghênh Trương Đạt Dã, đồ ăn trong bữa cơm tối nay phong phú khác thường.

Tay nghề của phu nhân Molly rất tốt, Trương Đạt Dã ăn uống thỏa thuê, tính ra chắc đã ngốn hết lượng đồ ăn của ba người liền.

Cuối cùng, ngay cả cậu cũng hơi xấu hổ.

Goodman cười ha hả, vỗ vai Trương Đạt Dã: “Ăn nhiều mới ra dáng được. Đàn ông đàn ang phải ăn nhiều lên, cơ thể được như tôi mới tính là đủ tiêu chuẩn này!”

Trương Đạt Dã cười trừ, nhìn cơ thể còn cao lớn và cường tráng hơn cả Đại Diêu của hắn thì nghĩ thầm trong bụng: ‘Cũng không cần đến mức ấy đâu’.

Nhưng ở thế giới này, lượng cơm tăng nhiều là chuyện tốt nhỉ?

Ăn cơm xong nên nghỉ ngơi một lát. Đặc biệt là với Tom, bởi vì nó ăn no đến mức bụng phình to như quả bóng.

Bayer ngồi xổm xuống cạnh Tom, tò mò chọc vào cái bụng tròn trịa của con mèo.

“Meo~ gru gru...” Tom nằm ngửa, phát ra âm thanh vừa giống tiếng cười lại như rên rỉ đau đớn. Biểu cảm thú vị của nó chọc cho Bayer cười ha hả.

“Tom không sao chứ? Hình như… cho nó ăn nhiều đồ ăn quá.” Molly hơi lo lắng.

“Không sau đâu, nó chỉ cần nằm một lát là ổn ngay.” Trương Đạt Dã khá có lòng tin với thể chất của Tom, dạ dày của nó thẳng đuột đến tận chóp đuôi cơ mà.

“Ăn hơi nhiều thôi mà. Nhớ hồi trẻ, anh có thể ăn phần của cả mười người trong một bữa cơm!” Goodman đầy tự hào. “Bayer cũng phải ăn nhiều vào mới mau lớn được!”

“Vâng ba!” Từ lớn nhanh có sức cám dỗ không gì bằng đối với Bayer.

Phu nhân Molly tức giận lật tẩy: “Lại nói phét. Sao em không biết anh có thể ăn phần của mười người thế nhỉ!”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương