Ôn Văn Nho Nhã
-
Chương 117
Tháng 7, bộ phim Alone được công chiếu, ba ngày bán vé phá kỷ lục hơn triệu người xem, đây là bộ phim đạt doanh thu cao nhất trong cuộc đời làm đạo diễn 8 năm của Từ Chung, và là bộ phim điện ảnh tham dự liên hoan phim tại Mỹ. Diệp Thiếu Cảnh bởi vì sự nghiệp thành công nên đi đâu cũng được chú ý, hợp đồng quảng cáo tới như tuyết mùa đông, một đường tiến thẳng lên hàng minh tinh sáng chói, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió lao đi.
Mà để ăn mừng phòng bán vé đạt kỷ lục, nhà sản xuất tổ chức bữa tiếc chúc mừng long trọng tại khách sạn, phóng viên các báo cùng đài truyền hình đều tới, vô số fan của Diệp Thiếu Cảnh từ khắp nơi đều đổ về chì vì muốn được nhìn thấy cậu, cậu phong thái bước trên thảm đỏ cực mê người, các phóng viên đều chĩa ống kính lên người cậu, hòng muốn chụp được tư thái đẹp trai nhất của cậu.
Chiếc Rolls-Royce dài vững vàng dừng lại, lễ tân đep bao tay trắng tiến lên mở cửa xe, vô số ánh đèn loang loáng sáng lên, Diệp Thiếu Cảnh từ trong xe đi ra, tóc đen môi mỏng, mặc tây trang Dior cao cấp, cổ áo thường quàng chiếc khăn tơ tằm Hermes, khuôn mặt anh tuấn tựa như điêu khắc, kiên nghị, mỉm cười chào hỏi giới truyền thông, phóng viên, fan ở xung quanh hét chói tai gọi tên cậu.
Diệp Thiếu Cảnh cùng bọn họ bắt tay, Fan hoan hô gào hét, Diệp Thiếu Cảnh lại nghiêm túc ký tên cho bọn họ, vệ sỹ cuống quýt chắn phía trước, nhiều fan nhìn cậu ở khoảng cách gần như vậy xém ngất xỉu, được cậu ký tên không ngừng cảm tạ, nói nhất định sẽ ủng hộ cậu!
Diệp Thiếu Cảnh mỉm cười nói “Cảm ơn.” Rồi được sự giúp đỡ của vệ sỹ đi vào hội trường, cùng vài diễn viên đạo diễn khách sáo chào hỏi, rồi được dẫn tới chỗ ngồi của mình gần tấm áp phích lớn ngồi xuống. So vói lần họp báo Thanh Thành lần trước ít bị chú ý thì làn này giới truyền thông không ngừng tập trung lên người cậu, không ngừng đặt câu hỏi cho cậu, tựa như vĩnh viễn cũng hỏi không xong, từ điện ảnh cho tới vấn đề cá nhân, Diệp Thiếu Cảnh chống đỡ không nổi cuối cùng cũng là Kỳ Dực kéo cậu thoát khỏi.
Diệp Thiếu Cảnh cuối cùng cũng có thể thở phào, không có phóng viên hỏi han đôi khi cậu sẽ ngẩn người hoặc ngẫu nhiên cúi đầu nhắn tin, vì thế Kỳ Dực thực đau đầu, sau khi phỏng vấn chấm dứt, liền thúc giục cậu chụp ảnh cùng giám chế. Vài phóng viên phát hiện cậu không tập trung liền nói giỡn hướng cậu yêu cầu: “Diệp Thiếu Cảnh, Alone đạt được thành tích như thế, cho chúng tôi một bức ảnh dễ thương để lên báo được không?”
Từ diễn viên cho tới đạo diễn đều phì cười, cảm thấy không có khả năng, lấy bối cảnh cùng địa vị của Diệp Thiếu Cảnh không cần nghiêm túc ứng phó giới truyền thông, nhưng không ngờ cậu đường đường một nam minh tinh cũng thành thành thật thật giơ tay lên làm hình hình trái tim hướng vào màn hình cười một cái.
Toàn bộ hội trường nhất thời bị đông cứng! Diệp Thiếu Cảnh đem những tính cách được tôn sung như khiêm tốn nhân hậu phát huy nhuần nhuyễn, cho nên muốn lấy được tin của cậu cũng rất khó, nên khi Diệp Thiếu Cảnh làm xong động tác dễ thương đó, vài nữ phóng viên bị lấy mấy tâm can, vẻ mặt phấn khỏi mà tặng quà cho cậu, nói cậu hảo hảo cố lên, trong mắt bọn họ người càng khiêm tốn lại càng khiến người để ý, khiêm tốn cũng là tôn trọng bản thân, đồng dạng cũng thẳng thắn đến người khác cũng phải tán thành.
Sau khi chấm dứt họp báo cùng chụp ảnh, Diệp Thiếu Cảnh không tham gia tiệc rượu, trực tiếp rời khỏi khách sạn, thấy bên đường có một chiếc xe cao cấp quen thuộc, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, liền thấy gương mặt tuấn mỹ của Trác Thích Nghiễn, hắn mặc một thân Gucci tây trang màu xám, tóc đen cẩn thận chải chuốt hất về sau, lộ ra cái trán cao thông minh, hiển nhiên mới từ tiệc rượu bước ra, lại còn tự mình lái xe tới, hắn nói: “Lên xe, chúng ta giờ tới thẳng sân bay.”
“Anh có cần gấp gáp thế không?” Diệp Thiếu Cảnh mở cửa xe ngồi lên, thuận tiện cởi áo vest ra, cậu vốn không thích mặc tây trang quy củ thế, trừ bỏ khi làm việc bình thường cậu rất ít mặc.
Trác Thích Nghiễn ngồi nghiêm chỉnh nhắc nhở: “Em đáp ứng anh quay phim xong liền đi du lịch với anh.”
“Em bỏ đi lúc này vậy đợt pr đằng sau thì ai làm?” Diệp Thiếu Cảnh có chút đau đầu nhìn hắn, trong lúc họp báo, hắn nhắn tin cho cậu nói muốn địch thân đưa cậu tới sân bay, dọa cậu nhảy dựng, không ngờ hắn kích động như vậy.
Trác Thích Nghiễn mặt không đổi sắc nói: “Tuyên truyền Phương Vĩ Đông sẽ tìm người thay thế.”
“Cậu ấy làm trợ lý của anh cũng thực thảm.” Diệp Thiếu Cảnh vẻ mặt bất đắc dĩ nói, hậu kỳ tuyên truyền phim rất nhiều, cũng may hai ngày nay cậu đã chạy đi mấy nơi, không đến nỗi không phối hợp tuyên truyền, nhưng đích xác gây phiền toái cho Phương Vĩ Đông, khó trách mỗi khi cậu ta nhìn thấy cậu vẻ mặt đều xanh mét.
“Cùng anh đi du lịch không vui sao?” vì quay Alone mà thời gian bên nhau phi thương ít, hậu kỳ quay phim cậu còn ở lại luôn đoàn phim, hai người được nhìn thấy nhau đã là xa xỉ, cho nên sau khi công chiếu phim, liền mạnh mẽ đem cậu rời đi, hảo hảo hưởng thụ thế giới hai người.
Diệp Thiếu Cảnh mỉm cười: “Vui.”
“Vậy hôn anh cái.”
Diệp Thiếu Cảnh nghiêng người sang hôn lên má hắn một cái.
“Em hôn tử tế đi!” Thanh âm bất mãn.
“….” Diệp Thiếu Cảnh lo âu lặng yên, đèn đỏ dừng lại, nghiêng hẳn người sang hôn môi hắn, Trác Thích Nghiễn không khách khí, ước chừng hôn khoảng 5 phút, sau tách ra, nắm chặt tay cậu, nói với cậu kế hoạch du lịch.
Diệp Thiếu Cảnh mỉm cười hưởng ứng, gắt gao nắm chặt bàn tay ấm áp của hắn, đối với chuyến du lịch này cực kỳ mong chờ. Cậu cũng không quan tâm tương lai phát sinh chuyện gì, nhưng có nam nhân ôn văn nho nhã như vậy bồi bên cạnh, đem tới hạnh phúc như hình với bóng.
o0o Hoàn o0o <ins class="adsbygoogle"
Mà để ăn mừng phòng bán vé đạt kỷ lục, nhà sản xuất tổ chức bữa tiếc chúc mừng long trọng tại khách sạn, phóng viên các báo cùng đài truyền hình đều tới, vô số fan của Diệp Thiếu Cảnh từ khắp nơi đều đổ về chì vì muốn được nhìn thấy cậu, cậu phong thái bước trên thảm đỏ cực mê người, các phóng viên đều chĩa ống kính lên người cậu, hòng muốn chụp được tư thái đẹp trai nhất của cậu.
Chiếc Rolls-Royce dài vững vàng dừng lại, lễ tân đep bao tay trắng tiến lên mở cửa xe, vô số ánh đèn loang loáng sáng lên, Diệp Thiếu Cảnh từ trong xe đi ra, tóc đen môi mỏng, mặc tây trang Dior cao cấp, cổ áo thường quàng chiếc khăn tơ tằm Hermes, khuôn mặt anh tuấn tựa như điêu khắc, kiên nghị, mỉm cười chào hỏi giới truyền thông, phóng viên, fan ở xung quanh hét chói tai gọi tên cậu.
Diệp Thiếu Cảnh cùng bọn họ bắt tay, Fan hoan hô gào hét, Diệp Thiếu Cảnh lại nghiêm túc ký tên cho bọn họ, vệ sỹ cuống quýt chắn phía trước, nhiều fan nhìn cậu ở khoảng cách gần như vậy xém ngất xỉu, được cậu ký tên không ngừng cảm tạ, nói nhất định sẽ ủng hộ cậu!
Diệp Thiếu Cảnh mỉm cười nói “Cảm ơn.” Rồi được sự giúp đỡ của vệ sỹ đi vào hội trường, cùng vài diễn viên đạo diễn khách sáo chào hỏi, rồi được dẫn tới chỗ ngồi của mình gần tấm áp phích lớn ngồi xuống. So vói lần họp báo Thanh Thành lần trước ít bị chú ý thì làn này giới truyền thông không ngừng tập trung lên người cậu, không ngừng đặt câu hỏi cho cậu, tựa như vĩnh viễn cũng hỏi không xong, từ điện ảnh cho tới vấn đề cá nhân, Diệp Thiếu Cảnh chống đỡ không nổi cuối cùng cũng là Kỳ Dực kéo cậu thoát khỏi.
Diệp Thiếu Cảnh cuối cùng cũng có thể thở phào, không có phóng viên hỏi han đôi khi cậu sẽ ngẩn người hoặc ngẫu nhiên cúi đầu nhắn tin, vì thế Kỳ Dực thực đau đầu, sau khi phỏng vấn chấm dứt, liền thúc giục cậu chụp ảnh cùng giám chế. Vài phóng viên phát hiện cậu không tập trung liền nói giỡn hướng cậu yêu cầu: “Diệp Thiếu Cảnh, Alone đạt được thành tích như thế, cho chúng tôi một bức ảnh dễ thương để lên báo được không?”
Từ diễn viên cho tới đạo diễn đều phì cười, cảm thấy không có khả năng, lấy bối cảnh cùng địa vị của Diệp Thiếu Cảnh không cần nghiêm túc ứng phó giới truyền thông, nhưng không ngờ cậu đường đường một nam minh tinh cũng thành thành thật thật giơ tay lên làm hình hình trái tim hướng vào màn hình cười một cái.
Toàn bộ hội trường nhất thời bị đông cứng! Diệp Thiếu Cảnh đem những tính cách được tôn sung như khiêm tốn nhân hậu phát huy nhuần nhuyễn, cho nên muốn lấy được tin của cậu cũng rất khó, nên khi Diệp Thiếu Cảnh làm xong động tác dễ thương đó, vài nữ phóng viên bị lấy mấy tâm can, vẻ mặt phấn khỏi mà tặng quà cho cậu, nói cậu hảo hảo cố lên, trong mắt bọn họ người càng khiêm tốn lại càng khiến người để ý, khiêm tốn cũng là tôn trọng bản thân, đồng dạng cũng thẳng thắn đến người khác cũng phải tán thành.
Sau khi chấm dứt họp báo cùng chụp ảnh, Diệp Thiếu Cảnh không tham gia tiệc rượu, trực tiếp rời khỏi khách sạn, thấy bên đường có một chiếc xe cao cấp quen thuộc, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, liền thấy gương mặt tuấn mỹ của Trác Thích Nghiễn, hắn mặc một thân Gucci tây trang màu xám, tóc đen cẩn thận chải chuốt hất về sau, lộ ra cái trán cao thông minh, hiển nhiên mới từ tiệc rượu bước ra, lại còn tự mình lái xe tới, hắn nói: “Lên xe, chúng ta giờ tới thẳng sân bay.”
“Anh có cần gấp gáp thế không?” Diệp Thiếu Cảnh mở cửa xe ngồi lên, thuận tiện cởi áo vest ra, cậu vốn không thích mặc tây trang quy củ thế, trừ bỏ khi làm việc bình thường cậu rất ít mặc.
Trác Thích Nghiễn ngồi nghiêm chỉnh nhắc nhở: “Em đáp ứng anh quay phim xong liền đi du lịch với anh.”
“Em bỏ đi lúc này vậy đợt pr đằng sau thì ai làm?” Diệp Thiếu Cảnh có chút đau đầu nhìn hắn, trong lúc họp báo, hắn nhắn tin cho cậu nói muốn địch thân đưa cậu tới sân bay, dọa cậu nhảy dựng, không ngờ hắn kích động như vậy.
Trác Thích Nghiễn mặt không đổi sắc nói: “Tuyên truyền Phương Vĩ Đông sẽ tìm người thay thế.”
“Cậu ấy làm trợ lý của anh cũng thực thảm.” Diệp Thiếu Cảnh vẻ mặt bất đắc dĩ nói, hậu kỳ tuyên truyền phim rất nhiều, cũng may hai ngày nay cậu đã chạy đi mấy nơi, không đến nỗi không phối hợp tuyên truyền, nhưng đích xác gây phiền toái cho Phương Vĩ Đông, khó trách mỗi khi cậu ta nhìn thấy cậu vẻ mặt đều xanh mét.
“Cùng anh đi du lịch không vui sao?” vì quay Alone mà thời gian bên nhau phi thương ít, hậu kỳ quay phim cậu còn ở lại luôn đoàn phim, hai người được nhìn thấy nhau đã là xa xỉ, cho nên sau khi công chiếu phim, liền mạnh mẽ đem cậu rời đi, hảo hảo hưởng thụ thế giới hai người.
Diệp Thiếu Cảnh mỉm cười: “Vui.”
“Vậy hôn anh cái.”
Diệp Thiếu Cảnh nghiêng người sang hôn lên má hắn một cái.
“Em hôn tử tế đi!” Thanh âm bất mãn.
“….” Diệp Thiếu Cảnh lo âu lặng yên, đèn đỏ dừng lại, nghiêng hẳn người sang hôn môi hắn, Trác Thích Nghiễn không khách khí, ước chừng hôn khoảng 5 phút, sau tách ra, nắm chặt tay cậu, nói với cậu kế hoạch du lịch.
Diệp Thiếu Cảnh mỉm cười hưởng ứng, gắt gao nắm chặt bàn tay ấm áp của hắn, đối với chuyến du lịch này cực kỳ mong chờ. Cậu cũng không quan tâm tương lai phát sinh chuyện gì, nhưng có nam nhân ôn văn nho nhã như vậy bồi bên cạnh, đem tới hạnh phúc như hình với bóng.
o0o Hoàn o0o <ins class="adsbygoogle"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook