Ôn Nhu Nữ Phụ
-
Chương 13: Mời
Thiên Lam không biết, nhìn anh bề ngoài lạnh lùng, không nghĩ cũng là một người tốt bụng luôn quan tâm người khác.
Ngồi bên ghế lái phụ, cô lặng im nhìn cơn mưa trắng xóa ngoài cửa sổ. Không nghĩ cô lại lên xe anh dễ dàng như vậy.
"Anh cũng tới tham gia đấu giá hội sao?" Cô lên tiếng, phá vỡ không khí im ắng, chật chội trong xe.
"Ừ" Anh khẽ liếc qua cô rồi bình thản nhìn phía trước, như thể cái nhìn vừa rồi chỉ là ảo giác của cô vậy. "Tôi có thấy em."
Thật hả. Cô chỉ là kiếm cớ cùng anh nói, không muốn không khí trong xe quá ngột ngạt mà thôi. Không nghĩ anh còn nói thấy cô trong hội sở.
"Vậy ạ. Em không thấy anh." Nói gì vậy. Như cô thật thất vọng không nhìn thấy anh vậy.
Không chịu nổi không khí ám muội này, Thiên Lam nói lảng sang chuyện khác.
"Anh có mua nơi nào không?"
"Không có" Như không hiểu bầu không khí kì lạ vừa rồi, Alex vẫn nhàn nhạt cùng cô nói chuyện. "Có nhìn trúng một chỗ, nhưng đến cuối lại không tham gia."
"Ồ" Thiên Lam tò mò nhìn sang. Với điều kiện của anh, tất nhiên không phải lo lắng tới giá trị kinh tế. Vậy lí do nào để anh từ bỏ đấu giá đây?
Alex nhìn vẻ mặt tò mò của cô, trong mắt tràn đầy ý cười. Có thể nhìn thấy nhiều vẻ mặt khác nhau của cô, cũng là một điều vui sướng.
"Em muốn ăn ở đâu?"
Thiên Lam bất ngờ nhìn lại, không kịp phản ứng. Cô muốn ăn ở đâu, liên quan gì tới anh? Mà khoan... Hình như lúc nãy, anh nói đưa cô về, cô mời ăn trưa để cảm ơn.
Là như vậy phải không?
"Em cũng không biết chỗ nào cả. Anh cứ tùy ý đi." Tuy thế giới này rất tương tự thế giới của cô, nhưng cũng không phải tất cả đều y nguyên như vậy. Dù sao, đây cũng là thế giới trong truyện, theo ý tưởng của tác giả.
Nghe vậy, Alex cũng không hỏi thêm cô nữa, mà tự động lái xe tới một nhà hàng gần đó.
Thiên Lam nhìn biển hiệu quen thuộc "Bến quê", trong lòng cảm khái. Chắc là tác giả rất yêu thích nhà hàng này, nên mớigiữ lại nó vào trong truyện đi.
Ở thế giới kia, "Bến quê" là một nhà hàng nổi tiếng bởi các món đặc sản vùng miền với hương vị chính tông. Chỉ cần tới "Bến quê", tất cả các đặc sản của các vùng miền trong nước bạn đều có thể thưởng thức. Thiên Lam cũng từng được bạn bè mời tới "Bến quê", chỉ là thời gian ở Việt Nam quá ít nên cũng không có cơ hội tới lần hai.
Hai người chọn một bàn gần cửa sổ để ngồi. Đây là một vị trí lí tưởng nếu bạn muốn vừa ăn vừa thưởng thức cảnh vườn hoa nở rộ phía sau. Theo từng cơn gió tinh nghịch khẽ lướt qua khung cửa sổ, một làn hương thơm thoang thoảng lan tràn trong không khí.
Thiên Lam hít một hơi đầy hương thơm của hoa cỏ, khẽ mỉm cười nhìn lướt qua xung quanh. Lọt vào tầm mắt cô là một đôi nam nữ trẻ tuổi rất xinh đẹp. Tất nhiên, nếu chỉ là vẻ ngoài cũng không đủ gợi lên sự chú ý của cô. Mà bởi vì người nam là một người cô quen biết... nam chính Trần Tử Nam. Còn cô gái chính là một bạch phú mĩ. Nhìn từ dáng ngồi, cách ăn mặc, nói chuyện, trang điểm đủ để nhận ra đó là một cô gái có giáo dưỡng, được nuôi dạy cẩn thận. Nếu Thiên Lam không đoán sai, thì đó chính là 'vị hôn thê' của nam chính, nữ phụ số ba Bạch Hàm Dương.
Trong truyện, Bạch Hàm Dương xuất hiện rất muộn, nhưng lại ghi điểm cao nhất trong mắt độc giả. Mặc dù chỉ là một nữ phụ, nhưng Bạch Hàm Dương lại có vẻ ngoài như một thiên thần, xinh đẹp, ôn nhu. Là con út của một tập đoàn giàu có, cô như một vị công chúa xinh đẹp thường xuất hiện trong những câu chuyện cổ tích. Chỉ tiếc, cô không gặp được hoàng tử của đời mình.
Bạch Hàm Dương nhận lời đính hôn cùng nam chính, cô cũng thực lòng thích hắn. Nghĩ về tương lai,cô có cố gắng vun đắp, xây dựng nó, nhưng khi biết nam chính yêu người khác, cô không chần chờ mà quay người bước đi. Mặc dù vậy, ba cô và ba của nam chính vẫn lấy danh nghĩa của cô để ép buộc nam chính, gây khó khăn trên con đường tình yêu của nam nữ chính.
Lúc này, hai người họ còn rất vui vẻ ở cùng nhau. Không biết, tâm tư của họ có cùng một suy nghĩ hay không?
Không để ý họ nữa, Thiên Lam quay trở lại, cô vẫn không quên, bên cạnh cô còn ngồi một vị tôn đại phật. Không biết từ lúc nào, trên bàn đã đầy những món ăn. Thiên Lam cũng không biết hết tên gọi của nó là gì, chỉ thấy có cá, có tôm, mực xào,... chủ yếu là các món hải sản. Tất cả đều được trang trí rất bắt mắt, ngon miệng.
"Thật ngon. Chúng ta mau ăn thôi." Cô vui vẻ cầm đũa lên, khẽ gắp một con tôm vào trong bát. Chợt sửng sốt... Bữa cơm này là do cô mời, vậy mà từ địa điểm tới thức ăn, đều do người khác quyết định. Thật sự là rất không xứng chức.
"Anh có thường tới đây không?" Nhìn anh quen thuộc như vậy, chắc là rất hay tới đi.
Alex bỏ con tôm mới lột vào bát cô, bình tĩnh nói. "Một lần"
Thiên Lam kinh ngạc nhìn con tôm trong bát. Cô và anh hình như còn chưa quen thuộc tới mức đó đi. "Cảm ơn."
"Không ngại" Alex không nhìn cô, thực tự nhiên tiếp tục, giống như con tôm vừa rồi không phải là anh đưa vậy.
Không biết phải nói gì, Thiên Lam xấu hổ liếc nhìn ra ngoài. Bước vào cửa là một cặp nam thanh nữ tú. Khẽ liếc một đôi khác ngồi phía bên kia, Thiên Lam cong lên khóe môi. Thật sự là rất trùng hợp. Nam nữ chính phụ đều xuất hiện. Có kịch hay để xem rồi đây.
Ngồi bên ghế lái phụ, cô lặng im nhìn cơn mưa trắng xóa ngoài cửa sổ. Không nghĩ cô lại lên xe anh dễ dàng như vậy.
"Anh cũng tới tham gia đấu giá hội sao?" Cô lên tiếng, phá vỡ không khí im ắng, chật chội trong xe.
"Ừ" Anh khẽ liếc qua cô rồi bình thản nhìn phía trước, như thể cái nhìn vừa rồi chỉ là ảo giác của cô vậy. "Tôi có thấy em."
Thật hả. Cô chỉ là kiếm cớ cùng anh nói, không muốn không khí trong xe quá ngột ngạt mà thôi. Không nghĩ anh còn nói thấy cô trong hội sở.
"Vậy ạ. Em không thấy anh." Nói gì vậy. Như cô thật thất vọng không nhìn thấy anh vậy.
Không chịu nổi không khí ám muội này, Thiên Lam nói lảng sang chuyện khác.
"Anh có mua nơi nào không?"
"Không có" Như không hiểu bầu không khí kì lạ vừa rồi, Alex vẫn nhàn nhạt cùng cô nói chuyện. "Có nhìn trúng một chỗ, nhưng đến cuối lại không tham gia."
"Ồ" Thiên Lam tò mò nhìn sang. Với điều kiện của anh, tất nhiên không phải lo lắng tới giá trị kinh tế. Vậy lí do nào để anh từ bỏ đấu giá đây?
Alex nhìn vẻ mặt tò mò của cô, trong mắt tràn đầy ý cười. Có thể nhìn thấy nhiều vẻ mặt khác nhau của cô, cũng là một điều vui sướng.
"Em muốn ăn ở đâu?"
Thiên Lam bất ngờ nhìn lại, không kịp phản ứng. Cô muốn ăn ở đâu, liên quan gì tới anh? Mà khoan... Hình như lúc nãy, anh nói đưa cô về, cô mời ăn trưa để cảm ơn.
Là như vậy phải không?
"Em cũng không biết chỗ nào cả. Anh cứ tùy ý đi." Tuy thế giới này rất tương tự thế giới của cô, nhưng cũng không phải tất cả đều y nguyên như vậy. Dù sao, đây cũng là thế giới trong truyện, theo ý tưởng của tác giả.
Nghe vậy, Alex cũng không hỏi thêm cô nữa, mà tự động lái xe tới một nhà hàng gần đó.
Thiên Lam nhìn biển hiệu quen thuộc "Bến quê", trong lòng cảm khái. Chắc là tác giả rất yêu thích nhà hàng này, nên mớigiữ lại nó vào trong truyện đi.
Ở thế giới kia, "Bến quê" là một nhà hàng nổi tiếng bởi các món đặc sản vùng miền với hương vị chính tông. Chỉ cần tới "Bến quê", tất cả các đặc sản của các vùng miền trong nước bạn đều có thể thưởng thức. Thiên Lam cũng từng được bạn bè mời tới "Bến quê", chỉ là thời gian ở Việt Nam quá ít nên cũng không có cơ hội tới lần hai.
Hai người chọn một bàn gần cửa sổ để ngồi. Đây là một vị trí lí tưởng nếu bạn muốn vừa ăn vừa thưởng thức cảnh vườn hoa nở rộ phía sau. Theo từng cơn gió tinh nghịch khẽ lướt qua khung cửa sổ, một làn hương thơm thoang thoảng lan tràn trong không khí.
Thiên Lam hít một hơi đầy hương thơm của hoa cỏ, khẽ mỉm cười nhìn lướt qua xung quanh. Lọt vào tầm mắt cô là một đôi nam nữ trẻ tuổi rất xinh đẹp. Tất nhiên, nếu chỉ là vẻ ngoài cũng không đủ gợi lên sự chú ý của cô. Mà bởi vì người nam là một người cô quen biết... nam chính Trần Tử Nam. Còn cô gái chính là một bạch phú mĩ. Nhìn từ dáng ngồi, cách ăn mặc, nói chuyện, trang điểm đủ để nhận ra đó là một cô gái có giáo dưỡng, được nuôi dạy cẩn thận. Nếu Thiên Lam không đoán sai, thì đó chính là 'vị hôn thê' của nam chính, nữ phụ số ba Bạch Hàm Dương.
Trong truyện, Bạch Hàm Dương xuất hiện rất muộn, nhưng lại ghi điểm cao nhất trong mắt độc giả. Mặc dù chỉ là một nữ phụ, nhưng Bạch Hàm Dương lại có vẻ ngoài như một thiên thần, xinh đẹp, ôn nhu. Là con út của một tập đoàn giàu có, cô như một vị công chúa xinh đẹp thường xuất hiện trong những câu chuyện cổ tích. Chỉ tiếc, cô không gặp được hoàng tử của đời mình.
Bạch Hàm Dương nhận lời đính hôn cùng nam chính, cô cũng thực lòng thích hắn. Nghĩ về tương lai,cô có cố gắng vun đắp, xây dựng nó, nhưng khi biết nam chính yêu người khác, cô không chần chờ mà quay người bước đi. Mặc dù vậy, ba cô và ba của nam chính vẫn lấy danh nghĩa của cô để ép buộc nam chính, gây khó khăn trên con đường tình yêu của nam nữ chính.
Lúc này, hai người họ còn rất vui vẻ ở cùng nhau. Không biết, tâm tư của họ có cùng một suy nghĩ hay không?
Không để ý họ nữa, Thiên Lam quay trở lại, cô vẫn không quên, bên cạnh cô còn ngồi một vị tôn đại phật. Không biết từ lúc nào, trên bàn đã đầy những món ăn. Thiên Lam cũng không biết hết tên gọi của nó là gì, chỉ thấy có cá, có tôm, mực xào,... chủ yếu là các món hải sản. Tất cả đều được trang trí rất bắt mắt, ngon miệng.
"Thật ngon. Chúng ta mau ăn thôi." Cô vui vẻ cầm đũa lên, khẽ gắp một con tôm vào trong bát. Chợt sửng sốt... Bữa cơm này là do cô mời, vậy mà từ địa điểm tới thức ăn, đều do người khác quyết định. Thật sự là rất không xứng chức.
"Anh có thường tới đây không?" Nhìn anh quen thuộc như vậy, chắc là rất hay tới đi.
Alex bỏ con tôm mới lột vào bát cô, bình tĩnh nói. "Một lần"
Thiên Lam kinh ngạc nhìn con tôm trong bát. Cô và anh hình như còn chưa quen thuộc tới mức đó đi. "Cảm ơn."
"Không ngại" Alex không nhìn cô, thực tự nhiên tiếp tục, giống như con tôm vừa rồi không phải là anh đưa vậy.
Không biết phải nói gì, Thiên Lam xấu hổ liếc nhìn ra ngoài. Bước vào cửa là một cặp nam thanh nữ tú. Khẽ liếc một đôi khác ngồi phía bên kia, Thiên Lam cong lên khóe môi. Thật sự là rất trùng hợp. Nam nữ chính phụ đều xuất hiện. Có kịch hay để xem rồi đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook