Ôn Nhu Mười Dặm
-
Chương 8: Khó dỗ
********
Thẩm Quyến nâng cổ tay nhìn thời gian, năm giờ chín phút, còn một phút nữa, ngay lúc anh vừa thả tay xuống thì cửa đối diện mở ra, Thẩm Quyến nhìn kỹ một chút, vẫn là quần áo và kiểu tóc giống như khi nãy nhưng anh lại cảm thấy có gì đó khác, khác chỗ nào thì chưa tìm ra.
"Bác sĩ Thẩm, tôi vừa kịp giờ hen." Tô Dạng Nhiên đi đến bên cạnh anh, ngẩng đầu lên mỉm cười, cái chớp mắt của anh đã bị cô thu vào hết, mặc dù cô vẫn giống như vừa nãy nhưng đã kịp trang điểm khác đi, cái cô beauty blogger kia nói là gì nhỉ, à, trang điểm trái tim!
Bởi vì dựa vào quá gần nên anh ngửi được trên người cô mùi nước hoa nhàn nhạt, ngọt, Thẩm Quyến lui về sau một bước nhằm kéo dài khoảng cách, anh đi tới cửa thang máy, "Đi thôi."
Tô Dạng Nhiên đi theo lên, bước cạnh anh, "Bác sĩ Thẩm chút nữa chúng ta đi ăn gì vậy?"
"Gì cũng được."
"Gì cũng được là cái gì? Phải có một món nhất định chứ?"
Thẩm Quyến suy nghĩ một chút, vứt vấn đề sang cho cô, "Cô muốn ăn gì?"
Tô Dạng Nhiên theo anh vào thang máy, mỉm cười nói, "Bác sĩ Thẩm, đây có coi như là anh đang chiều theo ý tôi không?"
Thẩm Quyến đưa tay ấn phím một, cái cô gái này luôn tự cho mình là ánh mặt trời rực rỡ, anh cũng lười tranh cãi, dứt khoát nói: "Cô muốn nghĩ sao thì nghĩ đi."
Tô Dạng Nhiên "ừm" một tiếng, nghiêng đầu suy nghĩ xong lại mở miệng, "Bác sĩ Thẩm, tôi cho anh một lời khuyên nhé?"
"Ừ?"
"Sau này hàng vạn lần đừng nói vậy với bạn gái anh nhé."
Thẩm Quyến nhìn đợi Tô Dạng Nhiên nói tiếp, cô cười, đột nhiên sát lại gần anh, một tay còn che miệng.
"Bởi vì là."
"Khó dỗ."
Thẩm Quyến nâng cổ tay nhìn thời gian, năm giờ chín phút, còn một phút nữa, ngay lúc anh vừa thả tay xuống thì cửa đối diện mở ra, Thẩm Quyến nhìn kỹ một chút, vẫn là quần áo và kiểu tóc giống như khi nãy nhưng anh lại cảm thấy có gì đó khác, khác chỗ nào thì chưa tìm ra.
"Bác sĩ Thẩm, tôi vừa kịp giờ hen." Tô Dạng Nhiên đi đến bên cạnh anh, ngẩng đầu lên mỉm cười, cái chớp mắt của anh đã bị cô thu vào hết, mặc dù cô vẫn giống như vừa nãy nhưng đã kịp trang điểm khác đi, cái cô beauty blogger kia nói là gì nhỉ, à, trang điểm trái tim!
Bởi vì dựa vào quá gần nên anh ngửi được trên người cô mùi nước hoa nhàn nhạt, ngọt, Thẩm Quyến lui về sau một bước nhằm kéo dài khoảng cách, anh đi tới cửa thang máy, "Đi thôi."
Tô Dạng Nhiên đi theo lên, bước cạnh anh, "Bác sĩ Thẩm chút nữa chúng ta đi ăn gì vậy?"
"Gì cũng được."
"Gì cũng được là cái gì? Phải có một món nhất định chứ?"
Thẩm Quyến suy nghĩ một chút, vứt vấn đề sang cho cô, "Cô muốn ăn gì?"
Tô Dạng Nhiên theo anh vào thang máy, mỉm cười nói, "Bác sĩ Thẩm, đây có coi như là anh đang chiều theo ý tôi không?"
Thẩm Quyến đưa tay ấn phím một, cái cô gái này luôn tự cho mình là ánh mặt trời rực rỡ, anh cũng lười tranh cãi, dứt khoát nói: "Cô muốn nghĩ sao thì nghĩ đi."
Tô Dạng Nhiên "ừm" một tiếng, nghiêng đầu suy nghĩ xong lại mở miệng, "Bác sĩ Thẩm, tôi cho anh một lời khuyên nhé?"
"Ừ?"
"Sau này hàng vạn lần đừng nói vậy với bạn gái anh nhé."
Thẩm Quyến nhìn đợi Tô Dạng Nhiên nói tiếp, cô cười, đột nhiên sát lại gần anh, một tay còn che miệng.
"Bởi vì là."
"Khó dỗ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook