Ôn Nhu Mười Dặm
-
Chương 6: Yêu tinh
*****
Tô Dạng Nhiên nghĩ không ra, tại sao ngày đó đang êm đẹp mà anh lại tức giận chứ?
Mạnh Điềm nhẹ nhàng đạp một cước chiếm hơn nửa cái ghế salon, "Đi qua một bên ngồi."
Tô Dạng Nhiên ôm cái gối ôm vào trong ngực, liên tiếp u oán nhìn bạn mình, "Cậu nói coi là tại sao vậy, tớ đâu có nói gì đâu, tự dưng lại tức giận à!"
"Cậu chắc chắn là anh ta tức giận?"
"Đúng vậy."
"Cậu không nghĩ là do người ta cảm thấy mặt cậu quá dày, không muốn đếm xỉa tới cậu à?"
Tô Dạng Nhiên, "...." Không có chị chị em em gì nữa!!
"Còn nữa, cậu bây giờ cũng sắp trở thành kẻ thù chung của bệnh viện chúng tớ rồi đó."
"Tớ hả?"
"Lần trước cậu ăn cơm với bác sĩ Thẩm ngoài căn tin phải không? Tất cả mọi người đều thấy đó."
"Không phải chỉ là ăn một bữa cơm thôi sao? Đâu có gì to tát?"
"Thật ra cái này cũng không trách cậu được, nếu các cô ấy cũng mặt dày vô địch giống cậu thì dễ bắt chuyện với bác sĩ Thẩm hơn rồi." Mạnh Điềm vừa nói vừa xiên miếng táo bỏ vào miệng.
Tô Dạng Nhiên đoạt cái nĩa trong tay bạn mình, bạn gì đâu mà cứ ba câu thì một câu lại công kích da mặt mình!
"Cái này tớ không đồng ý, tớ muốn bổ sung, chủ yếu là do dáng dấp đẹp."
Mạnh Điềm trợn mắt, "Bác sĩ Thẩm chính là loại người mà ngoài mặt thì đối xử với ai cũng ôn hòa, cười lên như gió xuân ấm áp nhưng chỉ cần nói ra câu đầu tiên là có thể khiến cho cậu tự biết mình biết ta, chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn."
"Vậy tại sao cậu vẫn ủng hộ mình theo đuổi anh ấy?"
"Không phải vì cậu thích sao? Chuyện Cố Tư Dư..." Mạnh Điềm ngừng nói.
Tô Dạng Nhiên nhìn bạn mình, "Sao cậu không nói tiếp?"
"Xin lỗi, vừa rồi tớ lỡ miệng."
Tô Dạng Nhiên không thèm để ý nhún nhún vai, "Không có sao, tớ không ngại, cậu thích thì nói thôi."
Mạnh Điềm nhíu lỗ mũi, "Chỉ là người đàn bà kia phiền quá, không thích nói nữa."
Tô Dạng Nhiên nhanh chóng tiếp một câu, "Tớ cũng không thích."
Hai người nhìn nhau sau đó cười ha ha một trận.
Tô Dạng Nhiên nghĩ không ra, tại sao ngày đó đang êm đẹp mà anh lại tức giận chứ?
Mạnh Điềm nhẹ nhàng đạp một cước chiếm hơn nửa cái ghế salon, "Đi qua một bên ngồi."
Tô Dạng Nhiên ôm cái gối ôm vào trong ngực, liên tiếp u oán nhìn bạn mình, "Cậu nói coi là tại sao vậy, tớ đâu có nói gì đâu, tự dưng lại tức giận à!"
"Cậu chắc chắn là anh ta tức giận?"
"Đúng vậy."
"Cậu không nghĩ là do người ta cảm thấy mặt cậu quá dày, không muốn đếm xỉa tới cậu à?"
Tô Dạng Nhiên, "...." Không có chị chị em em gì nữa!!
"Còn nữa, cậu bây giờ cũng sắp trở thành kẻ thù chung của bệnh viện chúng tớ rồi đó."
"Tớ hả?"
"Lần trước cậu ăn cơm với bác sĩ Thẩm ngoài căn tin phải không? Tất cả mọi người đều thấy đó."
"Không phải chỉ là ăn một bữa cơm thôi sao? Đâu có gì to tát?"
"Thật ra cái này cũng không trách cậu được, nếu các cô ấy cũng mặt dày vô địch giống cậu thì dễ bắt chuyện với bác sĩ Thẩm hơn rồi." Mạnh Điềm vừa nói vừa xiên miếng táo bỏ vào miệng.
Tô Dạng Nhiên đoạt cái nĩa trong tay bạn mình, bạn gì đâu mà cứ ba câu thì một câu lại công kích da mặt mình!
"Cái này tớ không đồng ý, tớ muốn bổ sung, chủ yếu là do dáng dấp đẹp."
Mạnh Điềm trợn mắt, "Bác sĩ Thẩm chính là loại người mà ngoài mặt thì đối xử với ai cũng ôn hòa, cười lên như gió xuân ấm áp nhưng chỉ cần nói ra câu đầu tiên là có thể khiến cho cậu tự biết mình biết ta, chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn."
"Vậy tại sao cậu vẫn ủng hộ mình theo đuổi anh ấy?"
"Không phải vì cậu thích sao? Chuyện Cố Tư Dư..." Mạnh Điềm ngừng nói.
Tô Dạng Nhiên nhìn bạn mình, "Sao cậu không nói tiếp?"
"Xin lỗi, vừa rồi tớ lỡ miệng."
Tô Dạng Nhiên không thèm để ý nhún nhún vai, "Không có sao, tớ không ngại, cậu thích thì nói thôi."
Mạnh Điềm nhíu lỗ mũi, "Chỉ là người đàn bà kia phiền quá, không thích nói nữa."
Tô Dạng Nhiên nhanh chóng tiếp một câu, "Tớ cũng không thích."
Hai người nhìn nhau sau đó cười ha ha một trận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook