Ôn Nhu Mười Dặm
-
Chương 57
Editor: Wioo
Sau khi vào nhà, chuyện đầu tiên Tô Dạng Nhiên làm chính là cởi giày cao gót, cô vừa đi vào phòng tắm vừa nói với Thẩm Quyến ở phía sau, "Em phải đi tắm, tắm xong rồi nói sau."
Ánh mắt anh chiếu vào khoảng trống sau lưng cô, Thẩm Quyến ngồi xổm xuống xếp đôi giày cô đá ra đặt lên kệ, đứng dậy không nhanh không chậm đi theo, bàn tay Tô Dạng Nhiên vừa chạm đến chốt cửa thì đột nhiên cảm thấy một trận gió mãnh liệt từ phía sau tấn công tới, cô theo bản năng xoay người.
Xoay được một nửa thì cả người đã bị áp vào lồng ngực ấm áp bền chắc, giọng đàn ông khàn khàn truyền tới, "Mở cửa."
Tô Dạng Nhiên yếu lòng, theo phản xạ mở cửa phòng ngủ, cô bị đẩy đi vào, ngay sau đó "Ầm ——" một tiếng, cửa bị lực mạnh đóng lại, trước mắt tối sầm, khoảng trống sau lưng bất thình lình bị hai bàn tay đặt lên, tỉ mỉ ma sát, chỗ bị chạm giống như bị ngọn lửa nướng qua vậy, giọng nói cô nhỏ nhẹ run rẩy, "... Thẩm Quyến."
"Ừ."
Cô xoay người lại, đổi tay ôm cổ anh, mềm mại nói: "Hôm nay em mệt quá."
Mượn ánh trăng nhàn nhạt, anh nhìn cô, "Phải vậy không?"
Tô Dạng Nhiên bận bịu gật đầu không ngừng, ý đồ lừa gạt muốn vượt qua kiểm tra.
"Cho nên?"
"Em muốn đi tắm trước, hơi khó chịu."
"Ừ."
Anh sảng khoái đáp ứng làm Tô Dạng Nhiên kinh ngạc, "Vậy... Em đi nhé?"
Thẩm Quyến gật đầu. Tô Dạng Nhiên mừng rỡ, nhưng vẻ vui sướng trên mặt còn chưa mất đã thấy anh kéo mình đi đến phòng tắm, cô trợn to hai mắt, "Em tự đi được..." Đến cửa, cô cố ý dừng bước.
Một tay Thẩm Quyến cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, một tay mở đèn và máy sưởi trong phòng tắm, lần nữa như cười như không. Nhìn bộ dạng này của anh, Tô Dạng Nhiên lập tức cảnh giác, "Nếu không... Nếu không anh tắm trước cũng được."
Vừa dứt lời cả người cô đã bị kéo vào, Thẩm Quyến trở tay đóng cửa, áp cô thật chặt vào cánh cửa, giọng nói kiềm chế, "Còn nhớ buổi sáng anh nói gì với em không?"
Tô Dạng Nhiên ngượng ngùng cười, "Gì đó... Anh đừng kích động."
"Hôm nay anh chỉ đứng nhìn em một ngày, em biết anh nghĩ như thế nào không?"
"Không... biết."
Thẩm Quyến khẽ cười, tinh tế hôn lên gò má cô, "Hận không thể lập tức..."
Thẩm Quyến chưa nói xong đã bị Tô Dạng Nhiên lấy tay che miệng, tuy chưa nói hết nhưng cô cũng biết anh định nói gì, "Anh đừng nói."
Con ngươi đen nhánh không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, cho đến khi gò má Tô Dạng Nhiên hồng lên, Thẩm Quyến mềm mại hôn vào lòng bàn tay cô. Tô Dạng Nhiên nắm chặt lòng bàn tay, "Lần sao em không mặc bộ này nữa nhé?"
"Em mặc rất đẹp."
"Em... ưm..."
Lời còn chưa dứt môi đã bị anh chận lại, hòa quyện thật chặt.
"A..."
Tô Dạng Nhiên kêu thành tiếng, cả người bị bế lên, sau lưng là cánh cửa, cô theo phản xạ vòng chân qua eo anh, anh chưa vào mà người ở dưới đã hết hơi, môi Thẩm Quyến tiếp tục đuổi theo, bắt được môi cô thì lập tức chui vào, Tô Dạng Nhiên bị anh hôn, cả người như nhũn ra, một chút năng lực phản kháng cũng không có.
"Quần áo còn chưa cởi..." Cô co ngón tay, nức nở nói. Hơi thở đàn ông không hề bình tĩnh, "Không cần cởi, mặc vẫn tốt hơn."
Theo động tác của anh, suy nghĩ của cô bị đánh tan, "Nhẹ... Nhẹ một chút."
Anh không lên tiếng, tái diễn lại động tác, vừa nhanh vừa vội, cường hãn hung mãnh, động tác liên tục không ngừng, Thẩm Quyến không nhịn được rên lên tiếng, giọng nói vừa khàn vừa thấp, "Em muốn kẹp chết anh sao?"
"Ai bảo anh không nhẹ chút... ưm..."
Cách lớp vải, nơi đó bị anh khẽ cắn, cả người cô tiếp lục bị lộn lại, bàn tay anh ấn vào khoảng trống sau lưng, "Nhìn để em khỏi hối hận."
Đến cuối cùng Tô Dạng Nhiên đứng không vững nữa, bàn tay chống lên lớp gạch sứ lạnh băng, sau lưng vừa đau vừa rát, váy còn nửa kín nửa lộ vắt vẻo trên người, hai mắt cô ướt át trợn lên nhìn anh, tức giận không nói ra lời.
Trong mắt anh mang theo nụ cười, ôm cô đi tới bồn tắm, mở nước, nước nóng từ phía trên chảy xuống, một thân mồ hôi mỏng và sức nóng trong cơ thể bị vắt kiệt.
Anh trùm khăn tắm bao trọn người cô, nước đọng trên người bị lau khô, cả người Tô Dạng Nhiên vô lực bị ôm lên giường, nghĩ đến tình cảnh khi nãy, cô không nhịn được đưa tay bấu anh một cái.
Thẩm Quyến cũng không ngại đau, khẽ mổ vào môi cô, "Em mệt không? Có muốn ngủ không?"
Tô Dạng Nhiên bặm môi, nhắm mắt lại lười phản ứng, hôm nay cô mệt muốn chết, vừa rồi lại bị dày vò một phen, chút sức lực cuối cùng cũng bị bào mòn, trong mơ hồ cảm giác được mặt mình dường như bị xoa cái gì đó, mùi thơm quen thuộc, cô không nghĩ đã mở mắt ra, anh muốn làm gì thì làm đi.
Gần tới năm mới không khí tết ngập tràn, lúc Tô Dạng Nhiên nói mình phải về nhà ăn tết thì Thẩm Quyến cứ mãi ôm cô không chịu buông tay, cô cười nói: "Đâu phải là em không về nữa đâu. Qua năm mới em về, tối anh tan làm thì cũng về nhà ăn tết đi."
"Ừ."
"Được rồi, ăn tết vui vẻ." Cô dụ dỗ hôn vào mắt anh một cái. Hai người dính đến phút cuối, cho đến khi Thẩm Quyến buộc phải đi làm thì mới tách nhau ra, lúc này Tô Dạng Nhiên mới thu dọn ít đồ, mang quà đã sớm chuẩn bị xong về nhà.
Tô Dạng Nhiên thăm hỏi bà nội Cố trước, tặng quà, chúc tết xong đi ra, vừa ra tới đã thấy Cố Tư Dư đứng đối diện, cô kinh ngạc nhìn cô ta, chỉ vài ngày không gặp mà đứa em này đã gầy đi, nhìn qua thậm chí có phần tiều tụy.
Cố Tư Dư cũng nhìn thấy Tô Dạng Nhiên bước ra từ phòng bà nội Cố, thấy cô vui vẻ rạng rỡ thì hừ lạnh một tiếng đi về phòng mình, "Ầm ——" một tiếng đóng cửa.
Tô Dạng Nhiên sững sốt, cô có chọc gì cô ta đâu? Đại tiểu thư này tự nhiên nổi cáu là sao? Bất quá chuyện này cô cũng lười để ý, dứt khoát trở về phòng mình, vừa lấy máy vi tính ra không bao lâu thì ngoài cửa đã truyền tới tiếng gõ, "Dạng Nhiên."
Tô Dạng Nhiên tiện tay khép laptop lại, đi ra mở cửa đã thấy Tần Trăn đứng đó, cô gọi một tiếng, "Mẹ."
Tần Trăn cười, "Con về rồi? Đã đi thăm bà nội chưa?"
Tô Dạng Nhiên rũ mắt, "Dạ rồi."
Cố Tư Liễm tạm thời có công việc ở nước ngoài, ba mươi tết mới về đến nhà, vừa vặn ăn kịp bữa cơm giao thừa.
Giống như năm trước vậy, ăn bữa cơm giao thừa, chúc tết, sau khi cơm nước xong bà nội Cố kéo bọn họ vừa xem Gala cuối năm vừa tán dóc, Tô Dạng Nhiên nhìn từng chùm pháo hoa ngoài cửa sổ, cũng không biết giờ này anh ăn cơm giao thừa chưa? Nhà anh có náo nhiệt hay không?
Tần Trăn cười, thấy Tô Dạng Nhiên không nói gì thì đưa tay lặng lẽ chọt cô, Tô Dạng Nhiên kịp phản ứng, cô nhìn mẹ mình, bà nháy nháy mắt. Tô Dạng Nhiên cười gia nhập câu chuyện, nói mấy câu sau đó lẳng lặng nghe.
Thẩm gia.
Tiểu cầu và hai người bạn nhỏ vua đùa trong sân, Thẩm Lan Du nhìn, quan tâm nói: "Tiểu Chanh, tiểu Cà Chua, bên ngoài lạnh lắm, mấy đứa vào nhà chơi đi."
Tiểu Chanh nhìn Thẩm Lan Du khoát khoát tay, "Bà Ngoại, con không lạnh, con mặc dày lắm."
Tiểu Cà Chua còn cà lăm không rõ, đi theo phía sau tiểu Chanh tỏ thái độ, "Bà ngoại... Chị không lạnh, con cũng không lạnh... suýt hà..."
Thẩm Lan Du nhìn, vừa xót vừa yêu, đúng lúc Lục Hi Hòa đi ra, nhìn bọn họ nói: "Mẹ, đừng nuông chìu tụi nó quá, bây giờ không lạnh lắm đâu."
Thẩm Lan Du bật cười, "Có người nào làm mẹ như con không?"
Lục Hi Hòa, "Có mà, trẻ con không thể chìu hư."
Hai đứa này có quá nhiều núi dựa, ba, cậu, ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại...
"Đừng nói bọn nó, mẹ thấy Kỷ Diễn còn chìu con hơn tụi nó nhiều."
Lục Hi Hòa, "..."
Kỷ Diễn đang dán câu đối tết, "..."
Thẩm Quyến lặng lẽ quét hồ. Sau khi vào nhà, Thẩm Lan Du dặn dò, "Đừng để có nếp gấp nha."
"Con biết rồi mẹ."
Gần tám giờ bữa cơm giao thừa mới được dọn lên, một phòng cười nói, Thẩm Lan Du vui mừng trong lòng, "Năm nay thật là tốt, rất vui vẻ, sang năm mấy đứa phải ăn tết ở Kỷ gia rồi."
Lục Hi Hòa, "Sang năm còn lâu lắm, mẹ nói sớm như vậy làm gì."
Mọi người ồn ồn ào ào ăn cơm, Thẩm Lan Du đột nhiên nói: "Thẩm Quyến, qua một năm nữa rồi, con còn chưa có kế hoạch gì về đại sự đời người à?"
Trên bàn cơm, hai tầm mắt chia ra nhìn về phía Thẩm Quyến. Anh nhìn mọi người sau đó đặt đũa nhìn Thẩm Lan Du và Lục Trường Vĩ, "Ba mẹ, thật ra thì có chuyện con còn chưa nói với ba mẹ."
Lục Trường Vĩ thấy anh nghiêm túc thì không khỏi khẩn trương, "Chuyện gì vậy con?"
"Thật ra thì con..." Anh hơi khựng lại, "Con có bạn gái rồi."
Thẩm Lan Du ngây ngẩn, một hồi lâu cũng chưa phản ứng, Lục Trường Vĩ cũng không tốt hơn bà bao nhiêu nhưng chung quy vẫn là phản ứng khá nhanh, khuôn mặt nghiêm túc mang theo nụ cười, "Con nghiêm túc?"
"Vâng."
Mặc dù Thẩm Lan Du cứ lẩm bẩm bảo anh tìm bạn gái, nhưng một khi nghe con mình thừa nhận có bạn gái thì điều đầu tiên là hoài nghi, "Không phải con đang gạt ba mẹ chứ?"
"Không có, sao con phải lấy chuyện này ra gạt chứ?"
"Hai đứa con không kinh ngạc chút nào, xem ra là biết rồi?" Ánh mắt Lục Trường Vĩ dời về phía Kỷ Diễn và Lục Hi Hòa đang yên lặng ăn cơm.
Nghe vậy Thẩm Lan Du cũng nhìn hai vợ chồng. Lục Hi Hòa ngẩng đầu nhìn ba mẹ, mỉm cười.
Lục Trường Vĩ, "Kỷ Diễn, con nói đi."
Kỷ Diễn đặt đũa xuống, "Chúng con cũng vừa biết không lâu, nhưng mà A Quyến định chờ tình cảm của em ấy vững chắc một chút rồi mới nói cho ba mẹ biết."
"Đã gặp rồi?" Thẩm Lan Du hỏi.
Kỷ Diễn gật đầu, "Dạ."
"Sao sao? Cô gái đó thế nào? Đẹp không?"
Kỷ Diễn: "..."
Lục Hi Hòa tiếp lời, "Mẹ, cô gái nhà người ta đẹp lắm, rất có tài, rất hợp ý với con."
Thẩm Lan Du rất hiểu tính con mình, cô nói sao thì chính là vậy, mặc dù chưa gặp mặt nhưng trong lòng đã chấm một điểm cộng, bà vui vẻ ra mặt, "Vậy thì tốt, tốt lắm, tốt lắm."
Sau khi vào nhà, chuyện đầu tiên Tô Dạng Nhiên làm chính là cởi giày cao gót, cô vừa đi vào phòng tắm vừa nói với Thẩm Quyến ở phía sau, "Em phải đi tắm, tắm xong rồi nói sau."
Ánh mắt anh chiếu vào khoảng trống sau lưng cô, Thẩm Quyến ngồi xổm xuống xếp đôi giày cô đá ra đặt lên kệ, đứng dậy không nhanh không chậm đi theo, bàn tay Tô Dạng Nhiên vừa chạm đến chốt cửa thì đột nhiên cảm thấy một trận gió mãnh liệt từ phía sau tấn công tới, cô theo bản năng xoay người.
Xoay được một nửa thì cả người đã bị áp vào lồng ngực ấm áp bền chắc, giọng đàn ông khàn khàn truyền tới, "Mở cửa."
Tô Dạng Nhiên yếu lòng, theo phản xạ mở cửa phòng ngủ, cô bị đẩy đi vào, ngay sau đó "Ầm ——" một tiếng, cửa bị lực mạnh đóng lại, trước mắt tối sầm, khoảng trống sau lưng bất thình lình bị hai bàn tay đặt lên, tỉ mỉ ma sát, chỗ bị chạm giống như bị ngọn lửa nướng qua vậy, giọng nói cô nhỏ nhẹ run rẩy, "... Thẩm Quyến."
"Ừ."
Cô xoay người lại, đổi tay ôm cổ anh, mềm mại nói: "Hôm nay em mệt quá."
Mượn ánh trăng nhàn nhạt, anh nhìn cô, "Phải vậy không?"
Tô Dạng Nhiên bận bịu gật đầu không ngừng, ý đồ lừa gạt muốn vượt qua kiểm tra.
"Cho nên?"
"Em muốn đi tắm trước, hơi khó chịu."
"Ừ."
Anh sảng khoái đáp ứng làm Tô Dạng Nhiên kinh ngạc, "Vậy... Em đi nhé?"
Thẩm Quyến gật đầu. Tô Dạng Nhiên mừng rỡ, nhưng vẻ vui sướng trên mặt còn chưa mất đã thấy anh kéo mình đi đến phòng tắm, cô trợn to hai mắt, "Em tự đi được..." Đến cửa, cô cố ý dừng bước.
Một tay Thẩm Quyến cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, một tay mở đèn và máy sưởi trong phòng tắm, lần nữa như cười như không. Nhìn bộ dạng này của anh, Tô Dạng Nhiên lập tức cảnh giác, "Nếu không... Nếu không anh tắm trước cũng được."
Vừa dứt lời cả người cô đã bị kéo vào, Thẩm Quyến trở tay đóng cửa, áp cô thật chặt vào cánh cửa, giọng nói kiềm chế, "Còn nhớ buổi sáng anh nói gì với em không?"
Tô Dạng Nhiên ngượng ngùng cười, "Gì đó... Anh đừng kích động."
"Hôm nay anh chỉ đứng nhìn em một ngày, em biết anh nghĩ như thế nào không?"
"Không... biết."
Thẩm Quyến khẽ cười, tinh tế hôn lên gò má cô, "Hận không thể lập tức..."
Thẩm Quyến chưa nói xong đã bị Tô Dạng Nhiên lấy tay che miệng, tuy chưa nói hết nhưng cô cũng biết anh định nói gì, "Anh đừng nói."
Con ngươi đen nhánh không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, cho đến khi gò má Tô Dạng Nhiên hồng lên, Thẩm Quyến mềm mại hôn vào lòng bàn tay cô. Tô Dạng Nhiên nắm chặt lòng bàn tay, "Lần sao em không mặc bộ này nữa nhé?"
"Em mặc rất đẹp."
"Em... ưm..."
Lời còn chưa dứt môi đã bị anh chận lại, hòa quyện thật chặt.
"A..."
Tô Dạng Nhiên kêu thành tiếng, cả người bị bế lên, sau lưng là cánh cửa, cô theo phản xạ vòng chân qua eo anh, anh chưa vào mà người ở dưới đã hết hơi, môi Thẩm Quyến tiếp tục đuổi theo, bắt được môi cô thì lập tức chui vào, Tô Dạng Nhiên bị anh hôn, cả người như nhũn ra, một chút năng lực phản kháng cũng không có.
"Quần áo còn chưa cởi..." Cô co ngón tay, nức nở nói. Hơi thở đàn ông không hề bình tĩnh, "Không cần cởi, mặc vẫn tốt hơn."
Theo động tác của anh, suy nghĩ của cô bị đánh tan, "Nhẹ... Nhẹ một chút."
Anh không lên tiếng, tái diễn lại động tác, vừa nhanh vừa vội, cường hãn hung mãnh, động tác liên tục không ngừng, Thẩm Quyến không nhịn được rên lên tiếng, giọng nói vừa khàn vừa thấp, "Em muốn kẹp chết anh sao?"
"Ai bảo anh không nhẹ chút... ưm..."
Cách lớp vải, nơi đó bị anh khẽ cắn, cả người cô tiếp lục bị lộn lại, bàn tay anh ấn vào khoảng trống sau lưng, "Nhìn để em khỏi hối hận."
Đến cuối cùng Tô Dạng Nhiên đứng không vững nữa, bàn tay chống lên lớp gạch sứ lạnh băng, sau lưng vừa đau vừa rát, váy còn nửa kín nửa lộ vắt vẻo trên người, hai mắt cô ướt át trợn lên nhìn anh, tức giận không nói ra lời.
Trong mắt anh mang theo nụ cười, ôm cô đi tới bồn tắm, mở nước, nước nóng từ phía trên chảy xuống, một thân mồ hôi mỏng và sức nóng trong cơ thể bị vắt kiệt.
Anh trùm khăn tắm bao trọn người cô, nước đọng trên người bị lau khô, cả người Tô Dạng Nhiên vô lực bị ôm lên giường, nghĩ đến tình cảnh khi nãy, cô không nhịn được đưa tay bấu anh một cái.
Thẩm Quyến cũng không ngại đau, khẽ mổ vào môi cô, "Em mệt không? Có muốn ngủ không?"
Tô Dạng Nhiên bặm môi, nhắm mắt lại lười phản ứng, hôm nay cô mệt muốn chết, vừa rồi lại bị dày vò một phen, chút sức lực cuối cùng cũng bị bào mòn, trong mơ hồ cảm giác được mặt mình dường như bị xoa cái gì đó, mùi thơm quen thuộc, cô không nghĩ đã mở mắt ra, anh muốn làm gì thì làm đi.
Gần tới năm mới không khí tết ngập tràn, lúc Tô Dạng Nhiên nói mình phải về nhà ăn tết thì Thẩm Quyến cứ mãi ôm cô không chịu buông tay, cô cười nói: "Đâu phải là em không về nữa đâu. Qua năm mới em về, tối anh tan làm thì cũng về nhà ăn tết đi."
"Ừ."
"Được rồi, ăn tết vui vẻ." Cô dụ dỗ hôn vào mắt anh một cái. Hai người dính đến phút cuối, cho đến khi Thẩm Quyến buộc phải đi làm thì mới tách nhau ra, lúc này Tô Dạng Nhiên mới thu dọn ít đồ, mang quà đã sớm chuẩn bị xong về nhà.
Tô Dạng Nhiên thăm hỏi bà nội Cố trước, tặng quà, chúc tết xong đi ra, vừa ra tới đã thấy Cố Tư Dư đứng đối diện, cô kinh ngạc nhìn cô ta, chỉ vài ngày không gặp mà đứa em này đã gầy đi, nhìn qua thậm chí có phần tiều tụy.
Cố Tư Dư cũng nhìn thấy Tô Dạng Nhiên bước ra từ phòng bà nội Cố, thấy cô vui vẻ rạng rỡ thì hừ lạnh một tiếng đi về phòng mình, "Ầm ——" một tiếng đóng cửa.
Tô Dạng Nhiên sững sốt, cô có chọc gì cô ta đâu? Đại tiểu thư này tự nhiên nổi cáu là sao? Bất quá chuyện này cô cũng lười để ý, dứt khoát trở về phòng mình, vừa lấy máy vi tính ra không bao lâu thì ngoài cửa đã truyền tới tiếng gõ, "Dạng Nhiên."
Tô Dạng Nhiên tiện tay khép laptop lại, đi ra mở cửa đã thấy Tần Trăn đứng đó, cô gọi một tiếng, "Mẹ."
Tần Trăn cười, "Con về rồi? Đã đi thăm bà nội chưa?"
Tô Dạng Nhiên rũ mắt, "Dạ rồi."
Cố Tư Liễm tạm thời có công việc ở nước ngoài, ba mươi tết mới về đến nhà, vừa vặn ăn kịp bữa cơm giao thừa.
Giống như năm trước vậy, ăn bữa cơm giao thừa, chúc tết, sau khi cơm nước xong bà nội Cố kéo bọn họ vừa xem Gala cuối năm vừa tán dóc, Tô Dạng Nhiên nhìn từng chùm pháo hoa ngoài cửa sổ, cũng không biết giờ này anh ăn cơm giao thừa chưa? Nhà anh có náo nhiệt hay không?
Tần Trăn cười, thấy Tô Dạng Nhiên không nói gì thì đưa tay lặng lẽ chọt cô, Tô Dạng Nhiên kịp phản ứng, cô nhìn mẹ mình, bà nháy nháy mắt. Tô Dạng Nhiên cười gia nhập câu chuyện, nói mấy câu sau đó lẳng lặng nghe.
Thẩm gia.
Tiểu cầu và hai người bạn nhỏ vua đùa trong sân, Thẩm Lan Du nhìn, quan tâm nói: "Tiểu Chanh, tiểu Cà Chua, bên ngoài lạnh lắm, mấy đứa vào nhà chơi đi."
Tiểu Chanh nhìn Thẩm Lan Du khoát khoát tay, "Bà Ngoại, con không lạnh, con mặc dày lắm."
Tiểu Cà Chua còn cà lăm không rõ, đi theo phía sau tiểu Chanh tỏ thái độ, "Bà ngoại... Chị không lạnh, con cũng không lạnh... suýt hà..."
Thẩm Lan Du nhìn, vừa xót vừa yêu, đúng lúc Lục Hi Hòa đi ra, nhìn bọn họ nói: "Mẹ, đừng nuông chìu tụi nó quá, bây giờ không lạnh lắm đâu."
Thẩm Lan Du bật cười, "Có người nào làm mẹ như con không?"
Lục Hi Hòa, "Có mà, trẻ con không thể chìu hư."
Hai đứa này có quá nhiều núi dựa, ba, cậu, ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại...
"Đừng nói bọn nó, mẹ thấy Kỷ Diễn còn chìu con hơn tụi nó nhiều."
Lục Hi Hòa, "..."
Kỷ Diễn đang dán câu đối tết, "..."
Thẩm Quyến lặng lẽ quét hồ. Sau khi vào nhà, Thẩm Lan Du dặn dò, "Đừng để có nếp gấp nha."
"Con biết rồi mẹ."
Gần tám giờ bữa cơm giao thừa mới được dọn lên, một phòng cười nói, Thẩm Lan Du vui mừng trong lòng, "Năm nay thật là tốt, rất vui vẻ, sang năm mấy đứa phải ăn tết ở Kỷ gia rồi."
Lục Hi Hòa, "Sang năm còn lâu lắm, mẹ nói sớm như vậy làm gì."
Mọi người ồn ồn ào ào ăn cơm, Thẩm Lan Du đột nhiên nói: "Thẩm Quyến, qua một năm nữa rồi, con còn chưa có kế hoạch gì về đại sự đời người à?"
Trên bàn cơm, hai tầm mắt chia ra nhìn về phía Thẩm Quyến. Anh nhìn mọi người sau đó đặt đũa nhìn Thẩm Lan Du và Lục Trường Vĩ, "Ba mẹ, thật ra thì có chuyện con còn chưa nói với ba mẹ."
Lục Trường Vĩ thấy anh nghiêm túc thì không khỏi khẩn trương, "Chuyện gì vậy con?"
"Thật ra thì con..." Anh hơi khựng lại, "Con có bạn gái rồi."
Thẩm Lan Du ngây ngẩn, một hồi lâu cũng chưa phản ứng, Lục Trường Vĩ cũng không tốt hơn bà bao nhiêu nhưng chung quy vẫn là phản ứng khá nhanh, khuôn mặt nghiêm túc mang theo nụ cười, "Con nghiêm túc?"
"Vâng."
Mặc dù Thẩm Lan Du cứ lẩm bẩm bảo anh tìm bạn gái, nhưng một khi nghe con mình thừa nhận có bạn gái thì điều đầu tiên là hoài nghi, "Không phải con đang gạt ba mẹ chứ?"
"Không có, sao con phải lấy chuyện này ra gạt chứ?"
"Hai đứa con không kinh ngạc chút nào, xem ra là biết rồi?" Ánh mắt Lục Trường Vĩ dời về phía Kỷ Diễn và Lục Hi Hòa đang yên lặng ăn cơm.
Nghe vậy Thẩm Lan Du cũng nhìn hai vợ chồng. Lục Hi Hòa ngẩng đầu nhìn ba mẹ, mỉm cười.
Lục Trường Vĩ, "Kỷ Diễn, con nói đi."
Kỷ Diễn đặt đũa xuống, "Chúng con cũng vừa biết không lâu, nhưng mà A Quyến định chờ tình cảm của em ấy vững chắc một chút rồi mới nói cho ba mẹ biết."
"Đã gặp rồi?" Thẩm Lan Du hỏi.
Kỷ Diễn gật đầu, "Dạ."
"Sao sao? Cô gái đó thế nào? Đẹp không?"
Kỷ Diễn: "..."
Lục Hi Hòa tiếp lời, "Mẹ, cô gái nhà người ta đẹp lắm, rất có tài, rất hợp ý với con."
Thẩm Lan Du rất hiểu tính con mình, cô nói sao thì chính là vậy, mặc dù chưa gặp mặt nhưng trong lòng đã chấm một điểm cộng, bà vui vẻ ra mặt, "Vậy thì tốt, tốt lắm, tốt lắm."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook