Ôn Nhu Mười Dặm
-
Chương 18: Thật thơm
"Cô tới đây có chuyện gì?"
Tô Dạng Nhiên dùng ngón tay sờ môi, quen biết lâu như vậy anh phát hiện cô có cái thói quen này, ngón tay nhỏ trắng nõn chạm vào đôi môi đỏ thắm, vô cùng nổi bật.
Thẩm Quyến yên lặng dời tầm mắt.
"...Ừm, không có gì, chỉ muốn cùng anh về nhà, thuận tiện muốn anh mời tôi một bữa ăn khuya!"
Cô bảo anh mời hết sức thản nhiên, Thẩm Quyến không khỏi bật cười, "Cô thật tự giác."
Tô Dạng Nhiên cười, đôi mắt yêu kiều như hồ nước trong, "Là do tôi hiểu anh mà. Tôi mà nói mời anh thì chắc chắn anh lại trả tiền đúng không? Nhất định sẽ không để tôi trả."
Thẩm Quyến nhấp môi dưới, yên lặng.
"Lần này anh mời, lần sau tôi mời, được không? Lần sau tôi sẽ không mời anh ăn mì nữa đâu, tôi tự tay nấu cơm, còn mua sách nấu ăn về học nữa đó!"
Thẩm Quyến: "Ừ, lãng phí bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn rồi?"
Tô Dạng Nhiên hừ một tiếng, "Không có lãng phí!"
Thẩm Quyến, "..." Có quỷ mới tin cô!
Tô Dạng Nhiên cũng không bàn với anh về cái đề tài này nữa, dù sao đến lúc đó cô đem tài nghệ nấu nướng ra, làm một bàn thức ăn ngon, dễ dàng thu phục anh, suy nghĩ tới đó là thấy vui rồi, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã chín giờ, vì vậy cô nhắc nhở: "Bác sĩ Thẩm, nên tan việc rồi."
Thẩm Quyến nhìn thời gian "ừ" một tiếng, vừa dứt lời anh đột nhiên ý thức được một việc, sao cô biết tới giờ tan làm?
Tô Dạng Nhiên nhìn khuôn mặt kia là hiểu, cô nháy mắt mấy cái, "Tôi có người điểm chỉ."
Thẩm Quyến nhớ ra rồi, người mà cô nói chắc là bác sĩ Mạnh, anh nhớ lần trước Tô Dạng Nhiên có nói hai người là bạn học đại học, quan hệ rất tốt, hơn nữa mới vừa nãy bác sĩ Mạnh đúng là có hỏi giờ tan làm của anh.
"Đi thôi bác sĩ Thẩm, tôi đói rồi."
"Cô chưa ăn cơm tối?"
Tô Dạng Nhiên gật đầu một cái, "Ừ, chưa ăn."
"Tại sao không ăn?"
Cô có thói quen khi viết truyện là quên ăn cơm, chờ sau khi viết xong mới phát hiện đã qua giờ cơm lâu rồi, cảm giác đói bụng cũng không có, vì vậy cô thường xuyên ba bữa ăn không đúng giờ, theo lời của Mạnh Điềm là một bữa no một bữa đói, dù sao cũng không chết đói được.
"Khi đó không muốn ăn."
Thẩm Quyến quét mắt qua, lạnh lùng nói: "Tôi đi thay quần áo, ở đây chờ tôi."
Tô Dạng Nhiên đứng dậy, mặt cười đểu, "Tôi có thể đi cùng không?"
Thẩm Quyến: "Tô Dạng Nhiên."
Anh lên giọng cảnh cáo, cô bày tỏ sự đầu hàng, "OK OK, tôi ở đây chờ anh." Nói xong cô vội ngồi xuống, tư thế còn vô cùng ngoan ngoãn.
Thẩm Quyến lắc đầu một cái sau đó đi ra ngoài, cô không phải chờ lâu, tốc độ thay quần áo của anh thật mau, Thẩm Quyến đứng trước cửa phòng làm việc hô vào trong: "Đi."
"Tới đây." Tô Dạng Nhiên nhanh chóng đi tới.
Hai người cùng đi ra ngoài nên hứng đủ ánh mắt của mọi người, dù sao tổ hợp tuấn nam mỹ nữ rất đẹp mắt, không biết Tô Dạng Nhiên nói cái gì mà khiến bác sĩ Thẩm cười, hai người trò chuyện rất vui vẻ, trong lúc nhất thời khiến tâm hồn các thiếu nữ bể tan tành, người kia lâu như vậy không xuất hiện, vừa xuất hiện liền đánh một quyền lớn, khiến trái tim các y tá tan vỡ.
"Ây, mọi người thấy bộ váy cô ấy đang mặc không, là Gucci kiểu mới nhất, thật đẹp." Y tá quèn 1 đột nhiên nói.
Y tá quèn 2 hừ một tiếng, "Ai biết hàng thật hay giả?"
"Nhất định là thật, hơn nữa cô ấy cũng không giống người sẽ mặc hàng giả."
"Cũng đúng, dáng dấp đẹp như vậy, cả người toàn là nhãn hiệu nổi tiếng, nghe nói còn làm nghề tự do, cô nói coi người như vậy mà mặc hàng giả à?"
"Cô nói vậy là ý gì? Không có căn cứ thì đừng nói bậy."
"Hừ, vốn vậy mà."
...
Tô Dạng Nhiên và anh đã sớm đi ra khỏi bệnh viện, đương nhiên không biết bởi vì quần áo của mình mà gây ra trận cãi lộn.
"Cô không lái xe tới?"
Mặt cô kỳ quái nhìn anh, "Không phải anh có xe sao? Tôi còn lái xe tới làm gì?"
Không đi xe tới thì còn có cơ hội đi ké, cô muốn hai người cùng đi ăn sau đó cùng nhau về nhà, nếu lái xe thì làm sao tranh thủ cơ hội được? Cô thông minh lắm đó!
Khuôn mặt cô làm ra vẻ đương nhiên là vậy khiến Thẩm Quyến không nói ra lời, cuối cùng cũng chỉ ném cho cô mấy chữ, "Thắt dây an toàn."
"Được!" Tô Dạng Nhiên nhanh chóng thắt chặt dây an toàn.
Xe chạy ra khỏi hầm, Thẩm Quyến hỏi: "Cô muốn ăn gì?"
Cô nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Muốn ăn đồ nướng."
"Không vệ sinh." Thẩm Quyến cau mày.
Tô Dạng Nhiên biết làm bác sĩ thì sẽ đặc biệt chú ý tới vấn đề vệ sinh, nhưng thật ra thì cũng không có món gì sạch sẽ cả, vì vậy cô nghiêng người qua khẩn cầu, "Nhưng mà tôi muốn ăn."
"Tôi mang cô đi ăn mấy món khác ngon hơn."
"Nhưng tôi chỉ muốn ăn đồ nướng, khuya là phải ăn đồ nướng mới ngon, không ăn thì không có ý nghĩa gì."
Thẩm Quyến bị lý do không chính đáng của cô chọc cười, nhưng vẫn nghiêm nghị cự tuyệt, "Không được."
Tô Dạng Nhiên rũ mắt, mất hứng, nhưng cô vẫn không giận, không có ý nghĩa thì không có, ít nhất có thể lấp no bụng là được rồi. Hơn nữa người mời cơm là anh mà, anh mới là người quyết định.
Mười phút sau, một chiếc xe màu đen đậu bên lề đường.
Tô Dạng Nhiên không dám tin trợn to hai mắt, cô nhìn anh: "Không phải anh nói đồ nướng lề đường không vệ sinh mà?"
Thẩm Quyến tắt máy, rút chìa khóa, mặc dù anh không khó ăn nhưng đã làm bác sĩ lâu rồi, ăn cái gì cũng phải đặt vấn đề vệ sinh lên hàng đầu, món đầu tiên loại bỏ chính là quán ven đường, nhưng khi nhìn thấy cô nghiêng đầu ra cửa xe không nói lời nào, cửa thủy tinh phản xạ lại khuôn mặt khi ấy của cô, Thẩm Quyến cũng không biết mình làm sao, vẫn lái xe tới đây.
Anh ho nhẹ một tiếng, "Không phải người nào đó nói không ăn đồ nướng là không có ý nghĩa à?"
Tô Dạng Nhiên nhất thời vui vẻ ra mặt, "Bác sĩ Thẩm anh thật là tốt quá đi!"
"Chỉ một lần này thôi."
"Được!" Tô Dạng Nhiên nhanh miệng đồng ý nhưng nội tâm lại nghĩ khác, chỉ cần có mở đầu thì phía sau có khó khăn gì đâu! Huống hồ cô muốn ăn thì có thể kéo Mạnh Điềm tới, dù sao anh cũng không biết.
Hai người tìm một vị trí, vừa chuẩn bị ngồi xuống thì Thẩm Quyến đã kéo tay cô lại, Tô Dạng Nhiên không hiểu nhìn anh, "Sao vậy?"
Anh móc từ trong túi ra một bọc khăn giấy ướt, lau một lần qua bàn ghế, Tô Dạng Nhiên ở một bên trợn to hai mắt, cái này chẳng lẽ chính là bệnh nghề nghiệp? Nhưng cô lập tức thay đổi suy nghĩ, Mạnh Điềm cũng là bác sĩ mà có sao đâu.
Thẩm Quyến ném khăn giấy ướt vào thùng rác rồi mới lên tiếng: "Ngồi đi."
Tô Dạng Nhiên mau chóng ngồi xuống, cầm lấy thực đơn đưa cho anh, "Đây, cho anh gọi trước."
"Cô gọi đi."
Cô suy nghĩ một chút, nhìn một cái là biết bác sĩ Thẩm chưa ăn mấy món như vầy rồi, vì vậy cô thu hồi thực đơn, vừa mở ra xem vừa nói: "Bác sĩ Thẩm, anh chỉ cần cùng tôi ăn bữa tiệc đồ nướng này xong là bảo đảm sau này anh sẽ tuyệt đối yêu nó."
Thẩm Quyến cười một tiếng, không nói lời nào, dù sao anh cũng sẽ không bao giờ thích đồ nướng.
Tô Dạng Nhiên là khách quen, vẫy tay một cái là nhân viên lập tức đi tới, các món đồ nướng lần lượt được gọi tên, sau khi gọi xong cô mới hài lòng đặt thực đơn xuống, "Bác sĩ Thầm, anh ăn món này bao giờ chưa?"
Thẩm Quyến giương mắt nhìn cô, anh quả thật chưa từng ăn, bởi vì cha là một bác sĩ, mẹ là giáo sư, hai người bọn họ vị đối với những loại thức ăn này vô cùng nghiêm khắc, hơn nữa anh cũng không phải là một người sành ăn, cũng không có cơ hội tiếp xúc, cho dù khi du học ở nước ngoài, thức ăn ngoài không hợp khẩu vị thì tự mình nấu.
"Chậc chậc, anh không cần nói, tôi biết rồi, nhìn mặt là biết chưa từng ăn, không ăn đồ nướng là cuộc đời không viên mãn."
Thẩm Quyến, "..." Ăn thực phẩm không dinh dưỡng thế này mà có cần tung hô dữ vậy không?
Khoảng chừng mười phút sau, đồ nướng bắt đầu được dọn lên, màu vàng bóng loáng, mùi thơm tràn ra, Tô Dạng Nhiên theo bản năng nuốt nước miếng một cái, lâu rồi chưa ăn kiềm chế không nổi, cô cầm một cây thịt ba chỉ nướng đưa cho anh, "Bác sĩ Thẩm ăn đi."
Thẩm Quyến nhìn một cái, nói: "Cô tự ăn đi."
Tô Dạng Nhiên bỉu môi sau đó thu tay về, "Không ăn thì tôi ăn đó."
Thịt ba chỉ nướng tiêu, mùi thơm tỏa lên, bên ngoài cháy bên trong mềm, ăn ngon đến nỗi cô mém chút cắn trúng lưỡi, cô cắn hai ba cái là giải quyết xong một cây, Tô Dạng Nhiên thả que ăn rồi vào bát, lại cầm một cây khác, giống như cố ý liên tiếp ăn mấy cây, biểu cảm vô cùng hưởng thụ.
Tô Dạng Nhiên nhìn cây thịt cuối cùng, giương mắt nhìn anh, sau đó lần nữa giơ lên, "Bác sĩ Thẩm, ăn ngon lắm, anh thử một chút đi?"
Thẩm Quyến nhìn cây que đang ở gần môi mình, sau đó lại nhìn khuôn mặt đầy mong đợi của cô, Tô Dạng Nhiên vừa ăn ngốn ăn nghiến, đôi môi đỏ thắm còn dính chút dầu, chẳng biết tại sao anh lại theo bản năng nuốt nước miếng, không biết là là vì thức ăn hay là vì người đối diện.
"Bác sĩ Thẩm ăn đi, tôi sẽ không lừa gạt anh đâu."
Mười mấy giây sau, một tiếng cười giòn giã như chuông bạc vang lên, toàn bộ xâm nhập vào màng nhĩ của người nam ngồi đối diện, đôi má trắng nõn mơ hồ đỏ lên, anh cảm thấy mình bị dụ dỗ, bởi vì vừa rồi trong vô thức Thẩm Quyến đã ăn xong cây que mà Tô Dạng Nhiên đưa tới hơn nữa còn...Còn... liếm môi một cái!!!
Tô Dạng Nhiên vừa cười vừa nói không rõ, cô nhìn anh, "Bác sĩ Thẩm... Anh biết mới vừa rồi anh đã.... Anh có muốn giải thích gì không?"
Thẩm Quyến không nói lời nào, bây giờ một chữ anh cũng không muốn nói!
"Đúng là sự quyến rũ của mùi thơm!"
Tô Dạng Nhiên dùng ngón tay sờ môi, quen biết lâu như vậy anh phát hiện cô có cái thói quen này, ngón tay nhỏ trắng nõn chạm vào đôi môi đỏ thắm, vô cùng nổi bật.
Thẩm Quyến yên lặng dời tầm mắt.
"...Ừm, không có gì, chỉ muốn cùng anh về nhà, thuận tiện muốn anh mời tôi một bữa ăn khuya!"
Cô bảo anh mời hết sức thản nhiên, Thẩm Quyến không khỏi bật cười, "Cô thật tự giác."
Tô Dạng Nhiên cười, đôi mắt yêu kiều như hồ nước trong, "Là do tôi hiểu anh mà. Tôi mà nói mời anh thì chắc chắn anh lại trả tiền đúng không? Nhất định sẽ không để tôi trả."
Thẩm Quyến nhấp môi dưới, yên lặng.
"Lần này anh mời, lần sau tôi mời, được không? Lần sau tôi sẽ không mời anh ăn mì nữa đâu, tôi tự tay nấu cơm, còn mua sách nấu ăn về học nữa đó!"
Thẩm Quyến: "Ừ, lãng phí bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn rồi?"
Tô Dạng Nhiên hừ một tiếng, "Không có lãng phí!"
Thẩm Quyến, "..." Có quỷ mới tin cô!
Tô Dạng Nhiên cũng không bàn với anh về cái đề tài này nữa, dù sao đến lúc đó cô đem tài nghệ nấu nướng ra, làm một bàn thức ăn ngon, dễ dàng thu phục anh, suy nghĩ tới đó là thấy vui rồi, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã chín giờ, vì vậy cô nhắc nhở: "Bác sĩ Thẩm, nên tan việc rồi."
Thẩm Quyến nhìn thời gian "ừ" một tiếng, vừa dứt lời anh đột nhiên ý thức được một việc, sao cô biết tới giờ tan làm?
Tô Dạng Nhiên nhìn khuôn mặt kia là hiểu, cô nháy mắt mấy cái, "Tôi có người điểm chỉ."
Thẩm Quyến nhớ ra rồi, người mà cô nói chắc là bác sĩ Mạnh, anh nhớ lần trước Tô Dạng Nhiên có nói hai người là bạn học đại học, quan hệ rất tốt, hơn nữa mới vừa nãy bác sĩ Mạnh đúng là có hỏi giờ tan làm của anh.
"Đi thôi bác sĩ Thẩm, tôi đói rồi."
"Cô chưa ăn cơm tối?"
Tô Dạng Nhiên gật đầu một cái, "Ừ, chưa ăn."
"Tại sao không ăn?"
Cô có thói quen khi viết truyện là quên ăn cơm, chờ sau khi viết xong mới phát hiện đã qua giờ cơm lâu rồi, cảm giác đói bụng cũng không có, vì vậy cô thường xuyên ba bữa ăn không đúng giờ, theo lời của Mạnh Điềm là một bữa no một bữa đói, dù sao cũng không chết đói được.
"Khi đó không muốn ăn."
Thẩm Quyến quét mắt qua, lạnh lùng nói: "Tôi đi thay quần áo, ở đây chờ tôi."
Tô Dạng Nhiên đứng dậy, mặt cười đểu, "Tôi có thể đi cùng không?"
Thẩm Quyến: "Tô Dạng Nhiên."
Anh lên giọng cảnh cáo, cô bày tỏ sự đầu hàng, "OK OK, tôi ở đây chờ anh." Nói xong cô vội ngồi xuống, tư thế còn vô cùng ngoan ngoãn.
Thẩm Quyến lắc đầu một cái sau đó đi ra ngoài, cô không phải chờ lâu, tốc độ thay quần áo của anh thật mau, Thẩm Quyến đứng trước cửa phòng làm việc hô vào trong: "Đi."
"Tới đây." Tô Dạng Nhiên nhanh chóng đi tới.
Hai người cùng đi ra ngoài nên hứng đủ ánh mắt của mọi người, dù sao tổ hợp tuấn nam mỹ nữ rất đẹp mắt, không biết Tô Dạng Nhiên nói cái gì mà khiến bác sĩ Thẩm cười, hai người trò chuyện rất vui vẻ, trong lúc nhất thời khiến tâm hồn các thiếu nữ bể tan tành, người kia lâu như vậy không xuất hiện, vừa xuất hiện liền đánh một quyền lớn, khiến trái tim các y tá tan vỡ.
"Ây, mọi người thấy bộ váy cô ấy đang mặc không, là Gucci kiểu mới nhất, thật đẹp." Y tá quèn 1 đột nhiên nói.
Y tá quèn 2 hừ một tiếng, "Ai biết hàng thật hay giả?"
"Nhất định là thật, hơn nữa cô ấy cũng không giống người sẽ mặc hàng giả."
"Cũng đúng, dáng dấp đẹp như vậy, cả người toàn là nhãn hiệu nổi tiếng, nghe nói còn làm nghề tự do, cô nói coi người như vậy mà mặc hàng giả à?"
"Cô nói vậy là ý gì? Không có căn cứ thì đừng nói bậy."
"Hừ, vốn vậy mà."
...
Tô Dạng Nhiên và anh đã sớm đi ra khỏi bệnh viện, đương nhiên không biết bởi vì quần áo của mình mà gây ra trận cãi lộn.
"Cô không lái xe tới?"
Mặt cô kỳ quái nhìn anh, "Không phải anh có xe sao? Tôi còn lái xe tới làm gì?"
Không đi xe tới thì còn có cơ hội đi ké, cô muốn hai người cùng đi ăn sau đó cùng nhau về nhà, nếu lái xe thì làm sao tranh thủ cơ hội được? Cô thông minh lắm đó!
Khuôn mặt cô làm ra vẻ đương nhiên là vậy khiến Thẩm Quyến không nói ra lời, cuối cùng cũng chỉ ném cho cô mấy chữ, "Thắt dây an toàn."
"Được!" Tô Dạng Nhiên nhanh chóng thắt chặt dây an toàn.
Xe chạy ra khỏi hầm, Thẩm Quyến hỏi: "Cô muốn ăn gì?"
Cô nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Muốn ăn đồ nướng."
"Không vệ sinh." Thẩm Quyến cau mày.
Tô Dạng Nhiên biết làm bác sĩ thì sẽ đặc biệt chú ý tới vấn đề vệ sinh, nhưng thật ra thì cũng không có món gì sạch sẽ cả, vì vậy cô nghiêng người qua khẩn cầu, "Nhưng mà tôi muốn ăn."
"Tôi mang cô đi ăn mấy món khác ngon hơn."
"Nhưng tôi chỉ muốn ăn đồ nướng, khuya là phải ăn đồ nướng mới ngon, không ăn thì không có ý nghĩa gì."
Thẩm Quyến bị lý do không chính đáng của cô chọc cười, nhưng vẫn nghiêm nghị cự tuyệt, "Không được."
Tô Dạng Nhiên rũ mắt, mất hứng, nhưng cô vẫn không giận, không có ý nghĩa thì không có, ít nhất có thể lấp no bụng là được rồi. Hơn nữa người mời cơm là anh mà, anh mới là người quyết định.
Mười phút sau, một chiếc xe màu đen đậu bên lề đường.
Tô Dạng Nhiên không dám tin trợn to hai mắt, cô nhìn anh: "Không phải anh nói đồ nướng lề đường không vệ sinh mà?"
Thẩm Quyến tắt máy, rút chìa khóa, mặc dù anh không khó ăn nhưng đã làm bác sĩ lâu rồi, ăn cái gì cũng phải đặt vấn đề vệ sinh lên hàng đầu, món đầu tiên loại bỏ chính là quán ven đường, nhưng khi nhìn thấy cô nghiêng đầu ra cửa xe không nói lời nào, cửa thủy tinh phản xạ lại khuôn mặt khi ấy của cô, Thẩm Quyến cũng không biết mình làm sao, vẫn lái xe tới đây.
Anh ho nhẹ một tiếng, "Không phải người nào đó nói không ăn đồ nướng là không có ý nghĩa à?"
Tô Dạng Nhiên nhất thời vui vẻ ra mặt, "Bác sĩ Thẩm anh thật là tốt quá đi!"
"Chỉ một lần này thôi."
"Được!" Tô Dạng Nhiên nhanh miệng đồng ý nhưng nội tâm lại nghĩ khác, chỉ cần có mở đầu thì phía sau có khó khăn gì đâu! Huống hồ cô muốn ăn thì có thể kéo Mạnh Điềm tới, dù sao anh cũng không biết.
Hai người tìm một vị trí, vừa chuẩn bị ngồi xuống thì Thẩm Quyến đã kéo tay cô lại, Tô Dạng Nhiên không hiểu nhìn anh, "Sao vậy?"
Anh móc từ trong túi ra một bọc khăn giấy ướt, lau một lần qua bàn ghế, Tô Dạng Nhiên ở một bên trợn to hai mắt, cái này chẳng lẽ chính là bệnh nghề nghiệp? Nhưng cô lập tức thay đổi suy nghĩ, Mạnh Điềm cũng là bác sĩ mà có sao đâu.
Thẩm Quyến ném khăn giấy ướt vào thùng rác rồi mới lên tiếng: "Ngồi đi."
Tô Dạng Nhiên mau chóng ngồi xuống, cầm lấy thực đơn đưa cho anh, "Đây, cho anh gọi trước."
"Cô gọi đi."
Cô suy nghĩ một chút, nhìn một cái là biết bác sĩ Thẩm chưa ăn mấy món như vầy rồi, vì vậy cô thu hồi thực đơn, vừa mở ra xem vừa nói: "Bác sĩ Thẩm, anh chỉ cần cùng tôi ăn bữa tiệc đồ nướng này xong là bảo đảm sau này anh sẽ tuyệt đối yêu nó."
Thẩm Quyến cười một tiếng, không nói lời nào, dù sao anh cũng sẽ không bao giờ thích đồ nướng.
Tô Dạng Nhiên là khách quen, vẫy tay một cái là nhân viên lập tức đi tới, các món đồ nướng lần lượt được gọi tên, sau khi gọi xong cô mới hài lòng đặt thực đơn xuống, "Bác sĩ Thầm, anh ăn món này bao giờ chưa?"
Thẩm Quyến giương mắt nhìn cô, anh quả thật chưa từng ăn, bởi vì cha là một bác sĩ, mẹ là giáo sư, hai người bọn họ vị đối với những loại thức ăn này vô cùng nghiêm khắc, hơn nữa anh cũng không phải là một người sành ăn, cũng không có cơ hội tiếp xúc, cho dù khi du học ở nước ngoài, thức ăn ngoài không hợp khẩu vị thì tự mình nấu.
"Chậc chậc, anh không cần nói, tôi biết rồi, nhìn mặt là biết chưa từng ăn, không ăn đồ nướng là cuộc đời không viên mãn."
Thẩm Quyến, "..." Ăn thực phẩm không dinh dưỡng thế này mà có cần tung hô dữ vậy không?
Khoảng chừng mười phút sau, đồ nướng bắt đầu được dọn lên, màu vàng bóng loáng, mùi thơm tràn ra, Tô Dạng Nhiên theo bản năng nuốt nước miếng một cái, lâu rồi chưa ăn kiềm chế không nổi, cô cầm một cây thịt ba chỉ nướng đưa cho anh, "Bác sĩ Thẩm ăn đi."
Thẩm Quyến nhìn một cái, nói: "Cô tự ăn đi."
Tô Dạng Nhiên bỉu môi sau đó thu tay về, "Không ăn thì tôi ăn đó."
Thịt ba chỉ nướng tiêu, mùi thơm tỏa lên, bên ngoài cháy bên trong mềm, ăn ngon đến nỗi cô mém chút cắn trúng lưỡi, cô cắn hai ba cái là giải quyết xong một cây, Tô Dạng Nhiên thả que ăn rồi vào bát, lại cầm một cây khác, giống như cố ý liên tiếp ăn mấy cây, biểu cảm vô cùng hưởng thụ.
Tô Dạng Nhiên nhìn cây thịt cuối cùng, giương mắt nhìn anh, sau đó lần nữa giơ lên, "Bác sĩ Thẩm, ăn ngon lắm, anh thử một chút đi?"
Thẩm Quyến nhìn cây que đang ở gần môi mình, sau đó lại nhìn khuôn mặt đầy mong đợi của cô, Tô Dạng Nhiên vừa ăn ngốn ăn nghiến, đôi môi đỏ thắm còn dính chút dầu, chẳng biết tại sao anh lại theo bản năng nuốt nước miếng, không biết là là vì thức ăn hay là vì người đối diện.
"Bác sĩ Thẩm ăn đi, tôi sẽ không lừa gạt anh đâu."
Mười mấy giây sau, một tiếng cười giòn giã như chuông bạc vang lên, toàn bộ xâm nhập vào màng nhĩ của người nam ngồi đối diện, đôi má trắng nõn mơ hồ đỏ lên, anh cảm thấy mình bị dụ dỗ, bởi vì vừa rồi trong vô thức Thẩm Quyến đã ăn xong cây que mà Tô Dạng Nhiên đưa tới hơn nữa còn...Còn... liếm môi một cái!!!
Tô Dạng Nhiên vừa cười vừa nói không rõ, cô nhìn anh, "Bác sĩ Thẩm... Anh biết mới vừa rồi anh đã.... Anh có muốn giải thích gì không?"
Thẩm Quyến không nói lời nào, bây giờ một chữ anh cũng không muốn nói!
"Đúng là sự quyến rũ của mùi thơm!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook