Ôn Nhu Mười Dặm
-
Chương 10: Chìa khóa
"Ai vậy?"
"Là tôi."
Âm thanh trầm thấp quen thuộc từ cửa truyền vào.
Thẩm Quyến?
Chắc chắn người ngoài cửa là anh thì Tô Dạng Nhiên liền mở cửa, thân cao gầy gò đứng ngoài cửa, khuôn mặt mệt mỏi khó che giấu, nhìn một cái liền biết vừa từ bàn mổ ra ngoài.
"Làm giải phẫu xong rồi?"
"Ừ." Thẩm Quyến gật đầu một cái, vừa vặn tiểu cầu chạy đến bên chân anh, Thẩm Quyến nhìn nó rồi nói tiếp: "Tôi vừa nhìn thấy tin nhắn WeChat cô gửi, tôi tới đón nó, hôm nay làm phiền cô rồi."
Tô Dạng Nhiên đưa tay vén cọng tóc mai ra sau tai, nhìn anh cười nói: "Bác sĩ Thẩm, tôi đã nói rồi anh đừng khách khí như vậy." Tô Dạng Nhiên nhớ ra cái gì, lại hỏi tiếp: "Bác sĩ Thẩm, anh thường xuyên phải ra khỏi nhà gấp vậy sao?"
"Ừ, cũng thường như vậy."
Tô Dạng Nhiên nhìn tiểu cầu đang dụi vào người anh, ánh mắt xoay chuyển, hỏi: "Vậy nếu sau này anh phải thường xuyên làm thêm giờ không kịp cho tiểu cầu mập ăn thì làm thế nào?"
"Cái vấn đề này tôi cũng đã nghĩ tới rồi, tôi định mua máy thức ăn tự động cho nó, nhưng bây giờ thì chưa phải lúc."
"Máy thức ăn tự động?"
Còn có loại máy này à? Nó là cái gì?
"Ừ, nó tự động đổ thức ăn ra, sau này tôi không ở nhà tiểu cầu cũng sẽ không đói bụng."
"Như vậy à." Tô Dạng Nhiên hơi tiếc nuối trong lòng, cô vốn định đề xuất ý kiến nếu sau này anh bận trực đêm, làm thêm giờ các loại, cô có thể giúp anh trông nom tiểu cầu, như vậy quan hệ của bọn họ nhất định sẽ tiến lên một bước, tự dưng bây giờ đào đâu ra máy tự động, tính toán của cô công cốc.
"Sao vậy?" Thẩm Quyến hỏi.
Tô Dạng Nhiên phục hồi tinh thần, nhìn anh khoát khoát tay nói: "Bác sĩ Thẩm, anh làm giải phẫu lâu như vậy có đói không, hay là ăn thêm bữa khuya nhé?"
Thẩm Quyến nhìn cô lắc đầu, "Không cần, tôi hơi mệt mỏi, muốn về nhà nghỉ ngơi."
Tô Dạng Nhiên thấy trên mặt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi, cô nhích lại gần anh hai bước, nhìn chằm chằm đôi mắt anh, "Vậy được, anh về nhà nghỉ ngơi cho khỏe."
Tô Dạng Nhiên đến hơi gần, gần đến mức anh có thể cảm nhận được hơi thở từ người cô, Thẩm Quyến theo bản năng lui về phía sau một bước, lễ phép gật đầu một cái rồi dẫn tiểu cầu trở về, Tô Dạng Nhiên nhìn bóng lưng cao gầy của anh, khóe miệng nhoẻn lên nụ cười giống như hồ ly đang đắc ý.
Đợi Tô Dạng Nhiên cầm laptop về phòng ngủ thì cũng đã rạng sáng, cô đặt laptop qua một bên, chuẩn bị cởi quần áo đi tắm thì đột nhiên mò được một vật lạnh băng trong túi áo, là chìa khóa nhà Thẩm Quyến!
Lúc ấy Tô Dạng Nhiên mở cửa xong thuận tiện nhét chìa khóa vào túi, quên trả lại cho Thẩm Quyến mà anh cũng không hỏi, cô cầm chìa khóa suy nghĩ xem có nên trả lại hay không, nghĩ một lúc mới nhớ bây giờ đã là ba giờ sáng, có lẽ anh đã đi ngủ từ lâu. Vì vậy cô dứt khoát không thèm nghĩ nữa, đặt chìa khóa dưới gối, vừa đi vừa ngáp vào phòng tắm rửa mặt.
*****
Tô Dạng Nhiên thức dậy thì mặt trời đã lên cao, bỏ lỡ cuộc gặp vô tình lúc 7 giờ mỗi ngày, cô đưa tay ấn dụi mắt, thời gian sinh hoạt của cô bây giờ lại bị đảo lộn.
Nhanh chóng rửa mặt tắm rửa xong thì đã hơn mười một giờ, bởi vì thức đêm nên cô cố ý trang điểm đậm hơn một lớp phấn, xong xuôi hết thì lấy cái chìa khóa dưới gối ra, đón xe đi tới bệnh viện.
Đến cửa bệnh viện, cô nhận được cuộc gọi từ Cố Lư Liễm, Tô Dạng Nhiên vừa đi vừa nói, "A lô, anh hai."
"Dạng Nhiên, ngày hôm qua anh quên hỏi em, người bạn kia của em tên gì?"
"Mạnh Điềm."
"Được." Giọng anh lại vang lên, "Mạnh Điềm, viết tên người ta vào."
Nghe nói thì có vẻ Kiều Bắc đang ở bên cạnh anh, nghĩ đến sự tỉ mỉ của Cố Tư Liễm, Tô Dạng Nhiên lần nữa nói cảm ơn, "Anh hai, cảm ơn anh."
"Có gì đâu mà em khách sáo dữ vậy?"
Tô Dạng Nhiên bật cười, vừa vặn nghe thấy âm thanh quen thuộc truyền tới, "Cô Tô, tôi còn tưởng hôm nay cô không tới chứ."
Thuận thế nhìn sang, là Chu Dương đang đi tới đây, còn có... Thẩm Quyến, giọng nói Cố Tư Liễm từ bên kia truyền tới, "Em có chuyện gì bận hả?"
"Vâng, cũng có chút việc."
"Vậy anh không làm phiền em nữa."
Cúp điện thoại xong, Tô Dạng Nhiên nhìn hai người đang đi tới, cô không khách khí vặn hỏi Chu Dương, "Sao anh lại nói vậy?"
Chu Dương cười hì hì, "Hôm nay cô tới trễ mười phút đồng hồ."
"Ừ, cũng trễ."
Chu Dương nhìn cô, do dự không biết nên hỏi hay không: "Cô Tô, tôi có thể hỏi cô một chuyện không?"
Cái vấn đề này đã quấy rầy anh rất lâu.
"Chuyện gì, anh hỏi đi."
"Tôi chỉ muốn biết cô làm nghề gì thôi?" Bởi vì anh không thấy trên người cô có cảm giác gì là bị áp lực khi làm việc, cô giống như không cần đi làm, có nhiều thời gian rảnh, nếu không cô sẽ không ngày nào cũng chạy tới bệnh viện tìm bác sĩ Thẩm ăn cơm chung.
"Nghề tự do, không có hạn chế thời gian."
"Thì ra là như vậy à, hèn gì tôi thấy trên người cô không có cảm giác của người làm công." Lòng Chu Dương hơi chua xót.
Tô Dạng Nhiên cười, không nói chuyện cùng anh ta nữa mà quay đầu nhìn Thẩm Quyến, "Bác sĩ Thẩm, hôm nay tôi tới hơi trễ."
"Ừ, tôi biết rồi."
"Vậy có phải anh cũng nghĩ hôm nay tôi không tới không?" Thẩm Quyến không nói gì lại nghe Tô Dạng Nhiên hỏi tiếp, "Trong lòng anh có chút cảm giác mất mát nào không?"
Thẩm Quyến, "..."
Chu Dương, "..."
Thủ đoạn cao thâm, không chọc nổi không chọc nổi, tốt hơn lúc này Chu Dương không nên làm kỳ đà cản mũi, vì vậy anh ta vội vàng nói: "Cái đó... Cô Tô tôi đi trước nhé, hai người từ từ tới."
Tô Dạng Nhiên thả cho anh ta ánh mắt hài lòng, "Được, anh đi đi."
"Bác sĩ Thẩm, anh vẫn chưa trả lời vấn đề tôi vừa hỏi." Sau khi Chu Dương đi, Tô Dạng Nhiên tiếp tục nhắc lại.
"Không có." Dứt khoát.
Tô Dạng Nhiên phồng miệng, "Bác sĩ Thẩm, dù gì tôi cũng ăn cơm với anh gần một tháng rồi, anh lạnh lùng quá đi."
Ánh mắt Thẩm Quyến rơi vào khuôn mặt hờn dỗi của cô, khóe miệng anh không tự chủ được nhoẻn nhẹ lên, người khác không thể thấy.
Sau khi cơm nước xong Tô Dạng Nhiên mới nhớ tới chuyện chìa khóa, cô lôi chìa khóa từ trong túi xách ra đưa cho anh, "Đây, chìa khóa nhà anh, hôm qua tôi quên trả."
Thẩm Quyến nhìn chìa khóa rồi lại nhìn cô, biểu tình có chút kỳ quái, Tô Dạng Nhiên nhìn anh một hồi, hình như hiểu ra, cô trừng anh, "Không lẽ anh nghĩ tôi cố ý không trả chìa khóa cho anh à?"
Thẩm Quyến lắc đầu, trả lời dứt khoát, "Không có."
Tô Dạng Nhiên hừ nhỏ một tiếng, "Tôi là người có đạo đức lắm nhé, sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy đâu."
Mặc dù cô cũng muốn chiếm làm của riêng lắm nhưng ít nhất cũng phải quang minh chính đại có được chứ!
Hai người không hề biết chỉ vì một cái chìa khóa mà mối quan hệ của cả hai trong mắt người khác lại càng mập mờ hơn, có người ở căn tin nhìn thấy Tô Dạng Nhiên đem chìa khóa nhà mình giao cho bác sĩ Thẩm, mà bác sĩ Thẩm lại còn nhận nó, trong nháy mắt, vô số trái tim của thiếu nữ bể tan tành.
"Bác sĩ Thẩm, nghe nói anh nhận chìa khóa của cô Tô à?" Chu Dương nhịn cho tới trưa, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi anh.
Chân mày anh khẽ nhíu lại, "Đó là chìa khóa nhà tôi."
"Hả?"
Vì vậy trong bệnh viện người ta lại biết thêm một chuyện, cái chìa khóa Tô Dạng Nhiên đưa cho bác sĩ Thẩm ngày đó không phải là chìa khóa nhà cô ấy, mà Tô Dạng Nhiên còn có chìa khóa nhà anh, quan hệ hai người từ mập mờ lại chuyển thành ly kì, nói như vậy, tại sao Tô Dạng Nhiên lại có chìa khóa nhà bác sĩ Thẩm chứ? Bác sĩ Thẩm lúc đầu đưa chìa khóa cho cô ấy, bọn họ ở chung một chỗ sau đó lại chia tay? Vậy cũng không phải, quan hệ của họ đâu có nhanh như vậy? Nếu là chia tay thật thì tại sao mỗi ngày Tô Dạng Nhiên lại đến tìm bác sĩ Thẩm ăn cơm?
Trong bệnh viện không bao giờ thiếu những tin tức bát quái như vậy, bất kể sự thật là như thế nào, dựa vào một cái chìa khóa, mọi người đều cảm thấy quan hệ giữa bác sĩ Thẩm và Tô Dạng Nhiên chắc chắn không bình thường!
Sau khi Tô Dạng Nhiên biết chuyện này thì vô cùng hứng thú, cô không nghĩ chỉ có một cái chìa khóa mà còn phát sinh ra nhiều chuyện như vậy, hèn gì hai ngày nay khi tới bệnh viện, cô cứ cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình có hơi lạ.
"Cậu nói là bác sĩ Thẩm không giải thích hả?"
Mạnh Điềm gật đầu, "Đúng vậy, nhưng mà loại chuyện này càng tô càng đen, bình thường công việc của bác sĩ Thẩm bận rộn như vậy, nào có thời gian để ý tới những chuyện này."
Tô Dạng Nhiên cười không thấy được mắt, tốt vô cùng, chuyện này đối với cô mà nói là một cơ hội có một không hai, khi bắt đầu một đoạn tình cảm trước nhất cũng cần có gia vị đúng không? Như vậy những bóng hồng trong bệnh viện đang có rắp tâm vươn tới bác sĩ Thẩm cũng sẽ thu liễm lại.
"Tớ nói này, cậu thích bác sĩ Thẩm thật à?"
"Nếu không thì tớ tự dày vò bản thân để làm gì?"
Thật ra thì lúc ban đầu, Mạnh Điềm có suy nghĩ muốn lôi kéo Thẩm Quyến về phía Tô Dạng Nhiên là vì cô ấy là bạn mình, cô hy vọng cô ấy có thể sớm tìm được bạn trai, nhưng sau này Mạnh Điềm đã suy nghĩ lại, trong lòng không yên, Tô Dạng Nhiên có thật lòng thích Thẩm Quyến không?
Nhưng bây giờ khi Mạnh Điềm suy nghĩ cẩn thận lại thì thấy rất đúng, đối với hiểu biết của bản thân về cô, Tô Dạng Nhiên nếu không thích thì sẽ không bao giờ lãng phí thời gian với một người đâu.
"Nhưng mà hai người quen biết không bao lâu, trước kia người theo đuổi cậu cũng rất ưu tú, sao lần này cậu lại có quyết tâm theo đuổi bác sĩ Thẩm cho bằng được vậy?"
Tô Dạng Nhiên suy tư, thật ra thì cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này, thích chính là chuyện xảy ra trong chớp mắt, một người gặp được người thích hợp, chỉ một ánh mắt lơ đãng, một động tác hấp dẫn thì đã bị người kia thu hút rồi, đó chính là thích.
"Chắc là do tớ mê mệt sắc đẹp của anh ấy đó."
"Là tôi."
Âm thanh trầm thấp quen thuộc từ cửa truyền vào.
Thẩm Quyến?
Chắc chắn người ngoài cửa là anh thì Tô Dạng Nhiên liền mở cửa, thân cao gầy gò đứng ngoài cửa, khuôn mặt mệt mỏi khó che giấu, nhìn một cái liền biết vừa từ bàn mổ ra ngoài.
"Làm giải phẫu xong rồi?"
"Ừ." Thẩm Quyến gật đầu một cái, vừa vặn tiểu cầu chạy đến bên chân anh, Thẩm Quyến nhìn nó rồi nói tiếp: "Tôi vừa nhìn thấy tin nhắn WeChat cô gửi, tôi tới đón nó, hôm nay làm phiền cô rồi."
Tô Dạng Nhiên đưa tay vén cọng tóc mai ra sau tai, nhìn anh cười nói: "Bác sĩ Thẩm, tôi đã nói rồi anh đừng khách khí như vậy." Tô Dạng Nhiên nhớ ra cái gì, lại hỏi tiếp: "Bác sĩ Thẩm, anh thường xuyên phải ra khỏi nhà gấp vậy sao?"
"Ừ, cũng thường như vậy."
Tô Dạng Nhiên nhìn tiểu cầu đang dụi vào người anh, ánh mắt xoay chuyển, hỏi: "Vậy nếu sau này anh phải thường xuyên làm thêm giờ không kịp cho tiểu cầu mập ăn thì làm thế nào?"
"Cái vấn đề này tôi cũng đã nghĩ tới rồi, tôi định mua máy thức ăn tự động cho nó, nhưng bây giờ thì chưa phải lúc."
"Máy thức ăn tự động?"
Còn có loại máy này à? Nó là cái gì?
"Ừ, nó tự động đổ thức ăn ra, sau này tôi không ở nhà tiểu cầu cũng sẽ không đói bụng."
"Như vậy à." Tô Dạng Nhiên hơi tiếc nuối trong lòng, cô vốn định đề xuất ý kiến nếu sau này anh bận trực đêm, làm thêm giờ các loại, cô có thể giúp anh trông nom tiểu cầu, như vậy quan hệ của bọn họ nhất định sẽ tiến lên một bước, tự dưng bây giờ đào đâu ra máy tự động, tính toán của cô công cốc.
"Sao vậy?" Thẩm Quyến hỏi.
Tô Dạng Nhiên phục hồi tinh thần, nhìn anh khoát khoát tay nói: "Bác sĩ Thẩm, anh làm giải phẫu lâu như vậy có đói không, hay là ăn thêm bữa khuya nhé?"
Thẩm Quyến nhìn cô lắc đầu, "Không cần, tôi hơi mệt mỏi, muốn về nhà nghỉ ngơi."
Tô Dạng Nhiên thấy trên mặt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi, cô nhích lại gần anh hai bước, nhìn chằm chằm đôi mắt anh, "Vậy được, anh về nhà nghỉ ngơi cho khỏe."
Tô Dạng Nhiên đến hơi gần, gần đến mức anh có thể cảm nhận được hơi thở từ người cô, Thẩm Quyến theo bản năng lui về phía sau một bước, lễ phép gật đầu một cái rồi dẫn tiểu cầu trở về, Tô Dạng Nhiên nhìn bóng lưng cao gầy của anh, khóe miệng nhoẻn lên nụ cười giống như hồ ly đang đắc ý.
Đợi Tô Dạng Nhiên cầm laptop về phòng ngủ thì cũng đã rạng sáng, cô đặt laptop qua một bên, chuẩn bị cởi quần áo đi tắm thì đột nhiên mò được một vật lạnh băng trong túi áo, là chìa khóa nhà Thẩm Quyến!
Lúc ấy Tô Dạng Nhiên mở cửa xong thuận tiện nhét chìa khóa vào túi, quên trả lại cho Thẩm Quyến mà anh cũng không hỏi, cô cầm chìa khóa suy nghĩ xem có nên trả lại hay không, nghĩ một lúc mới nhớ bây giờ đã là ba giờ sáng, có lẽ anh đã đi ngủ từ lâu. Vì vậy cô dứt khoát không thèm nghĩ nữa, đặt chìa khóa dưới gối, vừa đi vừa ngáp vào phòng tắm rửa mặt.
*****
Tô Dạng Nhiên thức dậy thì mặt trời đã lên cao, bỏ lỡ cuộc gặp vô tình lúc 7 giờ mỗi ngày, cô đưa tay ấn dụi mắt, thời gian sinh hoạt của cô bây giờ lại bị đảo lộn.
Nhanh chóng rửa mặt tắm rửa xong thì đã hơn mười một giờ, bởi vì thức đêm nên cô cố ý trang điểm đậm hơn một lớp phấn, xong xuôi hết thì lấy cái chìa khóa dưới gối ra, đón xe đi tới bệnh viện.
Đến cửa bệnh viện, cô nhận được cuộc gọi từ Cố Lư Liễm, Tô Dạng Nhiên vừa đi vừa nói, "A lô, anh hai."
"Dạng Nhiên, ngày hôm qua anh quên hỏi em, người bạn kia của em tên gì?"
"Mạnh Điềm."
"Được." Giọng anh lại vang lên, "Mạnh Điềm, viết tên người ta vào."
Nghe nói thì có vẻ Kiều Bắc đang ở bên cạnh anh, nghĩ đến sự tỉ mỉ của Cố Tư Liễm, Tô Dạng Nhiên lần nữa nói cảm ơn, "Anh hai, cảm ơn anh."
"Có gì đâu mà em khách sáo dữ vậy?"
Tô Dạng Nhiên bật cười, vừa vặn nghe thấy âm thanh quen thuộc truyền tới, "Cô Tô, tôi còn tưởng hôm nay cô không tới chứ."
Thuận thế nhìn sang, là Chu Dương đang đi tới đây, còn có... Thẩm Quyến, giọng nói Cố Tư Liễm từ bên kia truyền tới, "Em có chuyện gì bận hả?"
"Vâng, cũng có chút việc."
"Vậy anh không làm phiền em nữa."
Cúp điện thoại xong, Tô Dạng Nhiên nhìn hai người đang đi tới, cô không khách khí vặn hỏi Chu Dương, "Sao anh lại nói vậy?"
Chu Dương cười hì hì, "Hôm nay cô tới trễ mười phút đồng hồ."
"Ừ, cũng trễ."
Chu Dương nhìn cô, do dự không biết nên hỏi hay không: "Cô Tô, tôi có thể hỏi cô một chuyện không?"
Cái vấn đề này đã quấy rầy anh rất lâu.
"Chuyện gì, anh hỏi đi."
"Tôi chỉ muốn biết cô làm nghề gì thôi?" Bởi vì anh không thấy trên người cô có cảm giác gì là bị áp lực khi làm việc, cô giống như không cần đi làm, có nhiều thời gian rảnh, nếu không cô sẽ không ngày nào cũng chạy tới bệnh viện tìm bác sĩ Thẩm ăn cơm chung.
"Nghề tự do, không có hạn chế thời gian."
"Thì ra là như vậy à, hèn gì tôi thấy trên người cô không có cảm giác của người làm công." Lòng Chu Dương hơi chua xót.
Tô Dạng Nhiên cười, không nói chuyện cùng anh ta nữa mà quay đầu nhìn Thẩm Quyến, "Bác sĩ Thẩm, hôm nay tôi tới hơi trễ."
"Ừ, tôi biết rồi."
"Vậy có phải anh cũng nghĩ hôm nay tôi không tới không?" Thẩm Quyến không nói gì lại nghe Tô Dạng Nhiên hỏi tiếp, "Trong lòng anh có chút cảm giác mất mát nào không?"
Thẩm Quyến, "..."
Chu Dương, "..."
Thủ đoạn cao thâm, không chọc nổi không chọc nổi, tốt hơn lúc này Chu Dương không nên làm kỳ đà cản mũi, vì vậy anh ta vội vàng nói: "Cái đó... Cô Tô tôi đi trước nhé, hai người từ từ tới."
Tô Dạng Nhiên thả cho anh ta ánh mắt hài lòng, "Được, anh đi đi."
"Bác sĩ Thẩm, anh vẫn chưa trả lời vấn đề tôi vừa hỏi." Sau khi Chu Dương đi, Tô Dạng Nhiên tiếp tục nhắc lại.
"Không có." Dứt khoát.
Tô Dạng Nhiên phồng miệng, "Bác sĩ Thẩm, dù gì tôi cũng ăn cơm với anh gần một tháng rồi, anh lạnh lùng quá đi."
Ánh mắt Thẩm Quyến rơi vào khuôn mặt hờn dỗi của cô, khóe miệng anh không tự chủ được nhoẻn nhẹ lên, người khác không thể thấy.
Sau khi cơm nước xong Tô Dạng Nhiên mới nhớ tới chuyện chìa khóa, cô lôi chìa khóa từ trong túi xách ra đưa cho anh, "Đây, chìa khóa nhà anh, hôm qua tôi quên trả."
Thẩm Quyến nhìn chìa khóa rồi lại nhìn cô, biểu tình có chút kỳ quái, Tô Dạng Nhiên nhìn anh một hồi, hình như hiểu ra, cô trừng anh, "Không lẽ anh nghĩ tôi cố ý không trả chìa khóa cho anh à?"
Thẩm Quyến lắc đầu, trả lời dứt khoát, "Không có."
Tô Dạng Nhiên hừ nhỏ một tiếng, "Tôi là người có đạo đức lắm nhé, sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy đâu."
Mặc dù cô cũng muốn chiếm làm của riêng lắm nhưng ít nhất cũng phải quang minh chính đại có được chứ!
Hai người không hề biết chỉ vì một cái chìa khóa mà mối quan hệ của cả hai trong mắt người khác lại càng mập mờ hơn, có người ở căn tin nhìn thấy Tô Dạng Nhiên đem chìa khóa nhà mình giao cho bác sĩ Thẩm, mà bác sĩ Thẩm lại còn nhận nó, trong nháy mắt, vô số trái tim của thiếu nữ bể tan tành.
"Bác sĩ Thẩm, nghe nói anh nhận chìa khóa của cô Tô à?" Chu Dương nhịn cho tới trưa, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi anh.
Chân mày anh khẽ nhíu lại, "Đó là chìa khóa nhà tôi."
"Hả?"
Vì vậy trong bệnh viện người ta lại biết thêm một chuyện, cái chìa khóa Tô Dạng Nhiên đưa cho bác sĩ Thẩm ngày đó không phải là chìa khóa nhà cô ấy, mà Tô Dạng Nhiên còn có chìa khóa nhà anh, quan hệ hai người từ mập mờ lại chuyển thành ly kì, nói như vậy, tại sao Tô Dạng Nhiên lại có chìa khóa nhà bác sĩ Thẩm chứ? Bác sĩ Thẩm lúc đầu đưa chìa khóa cho cô ấy, bọn họ ở chung một chỗ sau đó lại chia tay? Vậy cũng không phải, quan hệ của họ đâu có nhanh như vậy? Nếu là chia tay thật thì tại sao mỗi ngày Tô Dạng Nhiên lại đến tìm bác sĩ Thẩm ăn cơm?
Trong bệnh viện không bao giờ thiếu những tin tức bát quái như vậy, bất kể sự thật là như thế nào, dựa vào một cái chìa khóa, mọi người đều cảm thấy quan hệ giữa bác sĩ Thẩm và Tô Dạng Nhiên chắc chắn không bình thường!
Sau khi Tô Dạng Nhiên biết chuyện này thì vô cùng hứng thú, cô không nghĩ chỉ có một cái chìa khóa mà còn phát sinh ra nhiều chuyện như vậy, hèn gì hai ngày nay khi tới bệnh viện, cô cứ cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình có hơi lạ.
"Cậu nói là bác sĩ Thẩm không giải thích hả?"
Mạnh Điềm gật đầu, "Đúng vậy, nhưng mà loại chuyện này càng tô càng đen, bình thường công việc của bác sĩ Thẩm bận rộn như vậy, nào có thời gian để ý tới những chuyện này."
Tô Dạng Nhiên cười không thấy được mắt, tốt vô cùng, chuyện này đối với cô mà nói là một cơ hội có một không hai, khi bắt đầu một đoạn tình cảm trước nhất cũng cần có gia vị đúng không? Như vậy những bóng hồng trong bệnh viện đang có rắp tâm vươn tới bác sĩ Thẩm cũng sẽ thu liễm lại.
"Tớ nói này, cậu thích bác sĩ Thẩm thật à?"
"Nếu không thì tớ tự dày vò bản thân để làm gì?"
Thật ra thì lúc ban đầu, Mạnh Điềm có suy nghĩ muốn lôi kéo Thẩm Quyến về phía Tô Dạng Nhiên là vì cô ấy là bạn mình, cô hy vọng cô ấy có thể sớm tìm được bạn trai, nhưng sau này Mạnh Điềm đã suy nghĩ lại, trong lòng không yên, Tô Dạng Nhiên có thật lòng thích Thẩm Quyến không?
Nhưng bây giờ khi Mạnh Điềm suy nghĩ cẩn thận lại thì thấy rất đúng, đối với hiểu biết của bản thân về cô, Tô Dạng Nhiên nếu không thích thì sẽ không bao giờ lãng phí thời gian với một người đâu.
"Nhưng mà hai người quen biết không bao lâu, trước kia người theo đuổi cậu cũng rất ưu tú, sao lần này cậu lại có quyết tâm theo đuổi bác sĩ Thẩm cho bằng được vậy?"
Tô Dạng Nhiên suy tư, thật ra thì cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này, thích chính là chuyện xảy ra trong chớp mắt, một người gặp được người thích hợp, chỉ một ánh mắt lơ đãng, một động tác hấp dẫn thì đã bị người kia thu hút rồi, đó chính là thích.
"Chắc là do tớ mê mệt sắc đẹp của anh ấy đó."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook