Ôn Nhu Mười Dặm
-
103: Phiên Ngoại 14
“Xong, anh có thể xoay người lại rồi.”
Thẩm Quyến xoay người, màu trắng và đỏ chạm vào thị giác người nhìn, cần cổ dài mà duyên dáng, mái tóc đen nhánh được thả tự do sau lưng, một vài sợi bay lên trước, nhìn thanh thuần mà lại quyến rũ.
Tim anh giống như bị cào một cái.
Tô Dạng Nhiên nhìn mắt anh là hiểu, cô không nhịn được bật cười, “Này, anh sao vậy? Tự dưng lại ngây ra thế?”
Thẩm Quyến phục hồi tinh thần, anh đi tới, đưa tay ôm eo, chôn đầu vào hõm vai cô, “Anh đột nhiên không muốn để em ra ngoài.”
“Sao thế?”
“Em đẹp quá, anh không muốn người khác nhìn em.” Giọng anh trầm thấp.
“Hay là em thay bộ khác đi?” Thẩm Quyến lại tiếp tục hỏi.
Tô Dạng Nhiên cười khẽ, “Nhưng mà quần áo em đem theo đều như vầy.”
Thẩm Quyến ngẩng đầu lên, “Vậy thì mặc đồ của anh?”
Tô Dạng Nhiên “xì” một tiếng, bình thường cô cũng hay mặc quần áo của anh lắm, nhưng lần này anh lại mang theo toàn là đồ rộng thùng thình, cô mặc vào thì làm sao có thể phô bày được cơ thể nữa? Hơn nữa còn không chụp được hình đẹp, vì vậy Tô Dạng Nhiên không chút do dự từ chối.
“Em không mặc, em muốn mặc quần áo đẹp.”
Thẩm Quyến nhíu mày, anh biết mình có nói gì nữa thì cô vẫn không thay, vậy nên đành nói: “Vậy quần áo như vầy sau này em chỉ được mặc khi ở cạnh anh thôi đấy.”
Tô Dạng Nhiên lập tức mỉm cười, “Cái này thì em đồng ý, lúc không có anh, chắc chắn em sẽ mặc quần áo thật kín cổng cao tường.”
Tô Dạng Nhiên đã nói thế rồi thì Thẩm Quyến cũng không đòi hỏi nữa, anh hài lòng hôn một cái lên miệng cô, “Vậy anh cũng thay quần áo, chúng ta ra ngoài ăn cơm.”
Tô Dạng Nhiên gật đầu, “Được.”
Thay quần áo xong, hai người đi một vòng phòng ăn trong khách sạn.
Bây giờ đúng giờ ăn cơm tối, trong phòng ăn có rất nhiều khách du lịch.
Hai người tìm một chỗ cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống, cửa sổ sát đất lớn, có tầm nhìn tốt, từ bên trong có thể phóng mắt ra nhìn bãi cát và bờ biển bên ngoài.
Thẩm Quyến gọi phục vụ tới, chọn món ăn.
Anh thấy cô nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ nên nhìn theo, không biết cô đang nhìn gì, hỏi: “Em nhìn cái gì thế?”
Tô Dạng Nhiên xoay đầu lại, tay chống cằm, “Em đang nghĩ rằng chụp hình trên bờ cát chắc là sẽ đẹp lắm?”
“Chúng ta mang theo máy chụp hình mà.
Muốn chụp hình lúc nào cũng được.”
Mắt Tô Dạng Nhiên hơi sáng lên, “Em có một dự cảm.”
“Dự cảm gì?”
“Em nghĩ rằng chắc mấy ngày tới anh sẽ phải làm phó nháy cho em dài dài.
Thế nào? Anh thấy mệt không?”
“Hừm….” Thẩm Quyến dừng lại một chút, “Chỉ cần thưởng cho anh thì anh chụp bao lâu cũng không mệt.”
Tô Dạng Nhiên, “Anh đó, anh không nói chuyện nghiêm túc được à?”
Thẩm Quyến nhìn cô, “Anh nói chuyện không nghiêm túc khi nào?”
“Thế nghiêm túc lúc nào?” Tô Dạng Nhiên phản bác.
“Anh cảm thấy anh rất đàng hoàng đứng đắn.”
Tô Dạng Nhiên không chống đỡ nổi, đúng lúc món ăn vừa được dọn lên.
“Woa, có vẻ ngon lắm đây.” Tô Dạng Nhiên chắp hai tay, chống cùi chỏ lên bàn.
Người phục vụ đi mất, cô cầm điện thoại lên, “Để em chụp vài tấm cái đã.”
Mặt Thẩm Quyến đầy vẻ cưng chìu nhìn cô chụp ảnh.
Tô Dạng Nhiên bắt gặp được khoảnh khắc đó, cũng giơ máy lên chụp.
Thẩm Quyến thấy cô hướng ống kính về phía mình thì lập tức nở nụ cười, Tô Dạng Nhiên bấm chụp tách tách.
“Chồng, chồng.”
“Em….
em kêu anh là gì?” Thẩm Quyến sững sốt, từ khi kết hôn đến nay, đây là lần đầu tiên cô gọi anh như thế.
“Chồng đó, anh không phải chồng em à?” Tô Dạng Nhiên hỏi ngược lại.
“Đúng đúng, vậy nhớ sau này phải kêu anh thế nhé.” Khóe miệng anh nhếch lên cao.
“Được, chồng.” Tô Dạng Nhiên cố ý dùng giọng ngọt lịm nói chuyện.
Thẩm Quyến vô cùng hưởng thụ.
Tô Dạng Nhiên đưa điện thoại cho anh nhìn, “Chồng, anh cũng ăn ảnh quá, đẹp lắm.”
Thẩm Quyến thản nhiên nói: “Khuôn mặt anh là có giá nhất mà.”
Cô gật đầu đồng ý, “Đúng vậy, chồng em thật đẹp trai.” Vừa nói vừa đưa điện thoại cho anh, “Ông xã giúp em chụp tấm hình nhé?”
Thẩm Quyến cầm điện thoại, “Yêu cầu của bà xã đương nhiên anh phải làm rồi.”
Chụp hình xong Tô Dạng Nhiên mới hài lòng ăn bữa tối, ăn được một miếng, mắt lập tức híp lại, nhìn anh nói: “Ưm… ngon quá.”
Thấy mặt cô đầy vẻ hưởng thụ, anh hỏi: “Ngon lắm hả em?”
“Ừ.” Tô Dạng Nhiên xiên một miếng đưa tới miệng anh, “Anh ăn thử đi.”
Ánh mắt Thẩm Quyến tập trung vào khóe miệng cô, đưa tay lau đi vết tương, sau đó cho vào miệng mình, mấy giây sau lên tiếng: “Ừm, cũng không tệ.”
Tô Dạng Nhiên sững sốt, mặt đỏ lên, “Anh….
ở đây nhiều người lắm đấy.”
Cô thu tay về, “Anh đừng ăn nữa.”
Thẩm Quyến kịp thời nắm cổ tay cô, ăn một miếng, nhướng chân mày, “Ừ, ngon.”
Tô Dạng Nhiên bạnh quai hàm, “Anh tự ăn đi.”
Hai người gọi món không giống nhau, Tô Dạng Nhiên ăn được một nửa rồi nhìn anh, suy nghĩ, nghiêng người về trước, “Cho em ăn thử món của anh đi.”
Thẩm Quyến xiên một miếng đút cô.
Tô Dạng Nhiên ăn xong liếm môi, “Món của anh ăn ngon hơn.”
Thẩm Quyến lập tức đưa phần ăn qua cho cô, “Vậy em ăn của anh đi.”
Cô lại đưa phần đang ăn dở của mình cho anh, “Của anh nè.”
Lúc đi, Thẩm Quyến kẹp vài tờ tiền dưới đĩa, Tô Dạng Nhiên thấy, hỏi: “Đây là tiền tip hả anh?”
“Ừ, ở đây người ta quen cho phục vụ tiền tip, khi nãy mình cũng cho nhân viên mang hành lý tiền tip đó.”
“Em không thấy.”
“Em còn đang bận chơi với nước.”
“Ừm.”
Trở về phòng, Tô Dạng Nhiên lập tức đi tới tủ quần áo, “Em muốn thay đồ bơi lội, anh có thay không?”
“Em nghĩ sao?”
“Vậy hai đứa cùng thay đi.”
“Đúng rồi, anh đã phân loại quần áo giùm em rồi đó.”
“Phân loại? Phân loại cái gì?” Tô Dạng Nhiên ngờ nghệch nhìn anh.
“Đồ mặc khi ra ngoài và đồ khi ở trong phòng.”
“Hả?”
Tô Dạng Nhiên ngơ ngác mở tủ quần áo, nhìn một cái, quả nhiên thấy bên trong chia ra làm hai.
Thẩm Quyến đi tới, “Bên này em chỉ được mặc trong phòng, không thể mặc đi ra bờ cát, còn bên này thì có thể.”
Tô Dạng Nhiên trề môi, gọi là phân loại chứ thực ra loại đồ vải nhiều bảo thủ thì được mặc ra ngoài, loại ít vải mặc ở trong phòng.
Cô không khỏi bật cười, Tô Dạng Nhiên xoay người bẹo má Thẩm Quyến, cố ý hỏi: “Chồng, tại sao mấy bộ này không mặc ra ngoài được?”
Thẩm Quyến cúi người cắn một cái lên môi cô, “Biết mà còn hỏi là phải bị phạt.”
Tô Dạng Nhiên lập tức ngoan ngoãn im lặng, làm động tác kéo khóa miệng.
Cô xoay người chọn đồ bơi, hỏi: “Anh phân loại lúc nào vậy?”
“Trước khi đi ăn cơm tối.” Thẩm Quyến đặt cằm lên đầu cô.
“Sao em không biết?”
“Thay quần áo anh tiện tay làm luôn, lúc ấy em ra ngoài rồi đúng không?”
Thẩm Quyến vừa nói Tô Dạng Nhiên lập tức nhớ ra, cô ồ một tiếng, sau đó nói: “Em không biết nên chọn bộ nào, hay là anh giúp em chọn đi?”
“Được.” Thẩm Quyến hôn lên đỉnh đầu cô một cái, sau đó ra tay giúp cô chọn đồ bơi.
Anh cầm ra một bộ, “Mặc cái này đi.” Từ lâu anh đã nhìn trúng.
Tô Dạng Nhiên nhìn thử, gật đầu, “Được, chọn bộ này.”
“Em thay đồ trước đi, anh đi gọi đồ uống, em muốn uống gì?”
“Cocktail.”
“Được.”
Lúc Tô Dạng Nhiên đi ra, Thẩm Quyến đang nói gì đó với nhân viên khách sạn, một lát sau anh bưng hai ly rượu cocktail.
“Nhanh thế à?”
“Ừm.” Thẩm Quyến đặt hai ly rượu lên quầy bar, sau đó mới nhìn tới Tô Dạng Nhiên, phát hiện cô đang quấn khăn tắm.
Tô Dạng Nhiên thấy anh nhìn chằm chằm mình, đôi môi đỏ thẫm hơi nhoẻn lên, sau đó cô buông tay, khăn tắm rơi xuống, làn da trắng nõn lộ ra, bộ đồ bơi màu đen che đậy cơ thể mê người, ngực tròn trịa, eo vừa nhỏ lại vừa trắng, lớp vải mỏng che kín địa phương thần bí, cặp chân dài vô cùng thon thả, chân không giẫm trên thảm.
Ánh mắt anh từ từ đi lên, rơi vào đôi mắt sáng ngời đang cười của cô.
“Chồng, anh đang nghĩ gì đấy?” Tô Dạng Nhiên cười đi tới.
Cô đứng sát cạnh anh, con ngươi Thẩm Quyến sâu thẳm lạ thường, cô cười hỏi: “Bộ này có đẹp không?” Sau khi nói xong, cô lập tức cảm thấy hô hấp anh tăng nhanh.
Thẩm Quyến ôm lấy vòng eo thon thả của cô, Tô Dạng Nhiên hết hồn kêu lên một tiếng, dán mặt lên khuôn ngực bền chắc của anh, Thẩm Quyến nói: “May mà anh đã phân loại đồ bơi.”
“Tại sao?”
“Nếu em mặc bộ này ra ngoài, chắc chắn anh sẽ tức hộc máu.”
Tô Dạng Nhiên bật cười, cười xong liếc anh một cái, “Nếu em mà mặc bộ này anh cho em ra ngoài chắc?”
Thẩm Quyến khẽ mổ lên cổ cô, Tô Dạng Nhiên “A” một tiếng, vội vàng đẩy đầu anh ra, “Không được lưu dấu trên người em, nếu không ngày mai sao em ra ngoài?”
Lời của cô làm Thẩm Quyến nổi lên chút tâm tư, nếu bây giờ anh để lại dấu ấn, ngày mai cô sẽ không thể mặc đồ bơi ra ngoài? Mặc dù anh đã phân loại rõ ràng nhưng mấy bộ kia chỉ nhiều vải hơn mấy bộ này có tí xíu thôi.
Tô Dạng Nhiên nhìn vào mắt anh là biết rõ anh nghĩ gì, vì vậy cô lập tức xụ mặt, “Anh tự biết mà làm đi, đừng để em tức giận.”
Thẩm Quyến hơi sợ, cười nói: “Anh không làm gì cả mà.”
“Em nói rồi đó, em mà không vui thì anh cũng đừng hòng được vui, hừ.” Vừa nói cô vừa nghiêng đầu, làm như không thèm để ý.
“Được rồi được rồi, anh đồng ý, được chưa?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook