Ôn Nhu Luân Hãm
-
Chương 56
Tay Tang Tửu như bị bỏng, cô lập tức rụt tay về, may mà Ôn Quý Từ ôm chặt nên cô không té xuống đất.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“A Từ, bác có vài lời muốn nói với cháu.”
Người nói là Ôn Cố Đình – bác cả của Ôn Quý Từ, Ôn Quý Từ đã bế Tang Tửu vào trong tủ quần áo, anh nhàn nhạt nói: “Bác vào đi ạ.”
Ôn Cố Đình đẩy cửa đi vào, nhưng Ôn Quý Từ không hề có ý định đóng cửa lại, cứ thế đứng trước tủ quần áo chọn đồ.
Cửa vang lên tiếng cọt kẹt khe khẽ, Tang Tửu lập tức dùng ánh mắt tỏ ý với Ôn Quý Từ, nhưng Ôn Quý Từ lại chẳng có phản ứng gì.
Có phải anh điên rồi không!
Tang Tửu thấy Ôn Quý Từ thờ ơ thì chỉ có thể co mình vào góc sâu nhất của tủ, để quần áo che đi cơ thể cô.
Tang Tửu vừa trốn xong thì Ôn Cố Đình đi tới.
May mà vị trí Ôn Cố Đình đứng vuông góc với tủ, thế nên chỉ có thể nhìn thấy cửa tủ đang mở.
Dù là vậy thì Tang Tửu cũng không dám thở mạnh, quần áo phía trước treo thõng xuống, tia sáng mỏng manh như đong đưa lọt vào không gian chật hẹp.
Xuyên qua khe hở quần áo, Tang Tửu nhìn thấy Ôn Quý Từ cầm lấy chiếc áo sơ mi, thong dong cài cúc áo từ trên xuống dưới, ngón tay thon dài dừng lại trên mỗi cúc vài giây.
Dọc theo khe hở giữa áo, cơ bụng vừa phải của Ôn Quý Từ như ẩn như hiện.
Gần như cùng lúc, Tang Tửu nhớ đến buổi tối hôm ở biệt thự nghỉ dưỡng, ngón tay cô từng vô ý cọ vào cơ bụng anh.
Trên đầu ngón tay như vẫn còn vấn vương xúc cảm khi đó, như thể đã làm tê liệt các giác quan khác của cô.
Tang Tửu lập tức dời mắt đi, cô cắn mạnh vào tay mình, cố gắng nén cảm giác này xuống.
Tang Tửu không cần quay đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt Ôn Quý Từ đang lướt qua người cô.
Cuối cùng, Ôn Quý Từ cài xong chiếc cúc cuối, anh chống tay lên cửa tủ, đẩy nhẹ, cửa tủ khép hờ.
Trong tủ bỗng chìm vào bóng tối, chỉ còn lại một tia sáng mỏng manh, Tang Tửu bị bóng tối bao vây.
May mà Ôn Cố Đình chỉ nói với Ôn Quý Từ vài chuyện công việc, không ở lại lâu, nói xong là rời đi, hoàn toàn không nghi ngờ gì.
Tất nhiên ông ấy cũng không biết, đứa cháu trai luôn lạnh lùng lại giấu một cô gái trong tủ quần áo.
Đợi đến khi Ôn Cố Đình đi rồi, Ôn Quý Từ nhanh chóng bước đến trước tủ quần áo, mở cửa ra.
Ánh sáng đột ngột ập tới khiến Tang Tửu nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, Ôn Quý Từ đột nhiên cúi người xuống, đẩy hết áo đang che Tang Tửu sang một bên. Tang Tửu hoàn toàn lộ ra trong tầm mắt Ôn Quý Từ.
“May mà không bị phát hiện.” Tang Tửu thở phào một hơi, bây giờ ngay cả nói chuyện cô cũng không dám nói to.
“Phát hiện cái gì?” Ôn Quý Từ khẽ cười, ung dung vuốt ve gò má cô, động tác chậm rãi bị anh kéo dài ra.
Rõ ràng động tác hệt như giở trò lưu manh, thế nhưng anh làm lại có cảm giác cám dỗ cấm dục.
“Phát hiện anh giấu người đẹp trong phòng, mà người đẹp anh giấu lại là em gái?”
“Sau này anh đừng có dọa em nữa.”
Lời cảnh cáo của Tang Tửu không có tác dụng, cơ thể Ôn Quý Từ rướn vào trong tủ, bế Tang Tửu ra ngoài. Sau khi ra khỏi tủ, anh cũng không vội đặt Tang Tửu xuống.
Quả nhiên Ôn Quý Từ không đi theo con đường bình thường: “Cách công khai thế này cũng rất đặc biệt.”
Vẻ mặt Ôn Quý Từ rất nghiêm túc, như thể thật sự đang suy xét chuyện này.
Tang Tửu lập tức cấu mạnh vào cánh tay anh: “Bây giờ bỏ ngay cái suy nghĩ này cho em, nghĩ cũng không được nghĩ.”
“Em đến phòng anh trước, vậy mà còn uy hiếp anh thế này?”
Thậm chí Ôn Quý Từ còn bế Tang Tửu tung lên, ý uy hiếp ngược lại vô cùng rõ ràng.
Cho dù Ôn Quý Từ ôm rất chặt, sẽ không để Tang Tửu ngã, nhưng vẫn khiến Tang Tửu ôm chặt lấy cổ anh.
Hiện tại Tang Tửu đang bị thương, lại đang ở địa bàn của người khác, cô chỉ có thể chọn bấm bụng chịu. Nhưng Tang Tửu vẫn chỉ huy Ôn Quý Từ đặt cô xuống mép giường.
“Anh đi xem thử bên ngoài có ai không?” Sau đó Tang Tửu bổ sung thêm một câu: “Mở cửa he hé xem thử.”
Ôn Quý Từ không cố ý mở cửa lớn, nếu không lần sau Tang Tửu sẽ không chủ động đến phòng anh nữa: “Không có ai.”
Tang Tửu nhảy lò cò đến bên cửa, cô đột nhiên nhớ ra mục đích mình đến đây, thế là kiễng chân hôn lên mặt Ôn Quý Từ một cái.
Ánh mắt Ôn Quý Từ hơi tối lại, Tang Tửu lập tức nhắc nhở: “Anh đừng hòng đưa em ra ngoài.”
Nói xong, Tang Tửu lập tức chuồn ra ngoài, trốn về phòng mình như đang bịt tai trộm chuông. Trước khi bữa tối bắt đầu, cô điềm nhiên như không đi xuống lầu.
Cũng không biết là Ôn Quý Từ đang đợi cô hay là luôn để ý đến động tĩnh bên cô, Tang Tửu vừa mở cửa thì Ôn Quý Từ cũng ra khỏi phòng. Phòng hai người ở tầng hai, lúc xuống cầu thang, Ôn Quý Từ vòng sang bên cạnh cô.
“Dựa vào anh mà xuống, đừng có cố khoe sức.”
Tang Tửu cũng sợ nhảy một chân xuống sẽ xảy ra chuyện, rồi chân còn lại cũng bị thương nốt, thế chẳng phải lợi bất cập hại à.
Ôn Quý Từ giữ eo Tang Tửu, cô dựa người vào Ôn Quý Từ.
Tối nay có không ít họ hàng của nhà họ Ôn đến, Tang Tửu chung sống với người nhà họ Ôn rất hòa hợp, còn chưa đi tới chỗ ngồi thì đã nhận được sự quan tâm của họ rồi. Họ dành ra vị trí gần Tang Tửu nhất để cô đỡ phải đi nhiều.
Đợi Tang Tửu ngồi xong Ôn Quý Từ mới buông tay, Tang Tửu tưởng anh sẽ ngồi ở chỗ khác để tránh bị nghi ngờ, nhưng cô vẫn đánh giá thấp anh rồi.
Tang Tửu vừa ngồi chưa bao lâu thì mùi hương quen thuộc lại thoang thoảng, Ôn Quý Từ ngồi xuống bên cạnh cô một cách vô cùng tự nhiên.
Nhịp tim Tang Tửu tăng nhanh, trước đó họ đều ngồi tách nhau.
May mà mọi người chỉ thấy vui, trêu hai người một câu: “Tình cảm thật sự tốt hơn rồi này.”
Những người khác cũng lục tục ngồi xuống, bà cụ Ôn ngồi ở ghế chính, nghe thấy Ôn Hạ nói vậy thì cười nhìn Ôn Quý Từ với Tang Tửu.
“Tất nhiên tình cảm giữa A Từ với bạn gái thằng bé tốt rồi.”
Bàn cơm yên tĩnh, ngay cả tiếng va chạm bát đũa cũng biến mất. Ôn Cố Đình im lặng giây lát rồi ra mặt giải thích, ông ấy nhẹ giọng nói: “Mọi người thông cảm.”
Nhìn tới nhìn lui, bà cụ Ôn vẫn cười tít mắt nhìn Tang Tửu với Ôn Quý Từ.
“A Từ, rót nước ngọt cho bạn gái cháu đi, bà nhớ Tiểu Tửu thích uống nước ép kiwi.”
Họ cũng có nghe sơ qua chuyện bà cụ Ôn nhận nhầm Tang Tửu, bây giờ xem như lần đầu nhìn thấy. Trước khi bà cụ Ôn bị lẫn thì luôn càm ràm bảo Ôn Quý Từ tìm bạn gái.
Càm ràm nhiều rồi, giờ trở thành thế này cũng không có gì lạ.
Những người có mặt cũng chỉ ngẩn ra rồi bình tĩnh lại, không nhắc đây là nhận nhầm, có thể khiến bà cụ Ôn vui mới là điều quan trọng.
Ngay sau đó, bà cụ Ôn lại cười, ném ra một quả bom khác: “Khi nào thì cưới?”
Tang Tửu vốn còn hơi mất tự nhiên lập tức bị sặc: “Nội, bọn con…”
Bà cụ Ôn trách Ôn Quý Từ, vô cùng nghiêm túc dạy dỗ anh: “Không kết hôn mà yêu là giở trò lưu manh, A Từ, bà không hi vọng cháu trở thành người như vậy.”
Ôn Hạ – con trai Ôn Cố Đình thấy tình hình không ổn lắm, định giải vây giúp: “Nội, bà không nhận ra Tiểu Tửu à, em ấy là cháu gái bà mà.”
Bà cụ Ôn sửng sốt, không vui, mặt cũng sa sầm. Bà im lặng đặt đũa xuống, chuẩn bị bắt bẻ lại Ôn Hạ.
Ôn Hạ mà không nói lại là bà không định ăn cơm nữa.
Ôn Hạ nói ra sự thật bị mọi người có mặt trừng mắt, không biết nói chuyện thì đừng nói, chẳng dễ gì bà nội mới vui vẻ.
Ôn Hạ bị mọi người trừng thì thấy hơi ấm ức, cậu ta dễ dàng sao, nếu không sau này bà nội thật sự bảo Ôn Quý Từ kết hôn với Tang Tửu mất.
Lúc này, Ôn Quý Từ bỗng lên tiếng như đấng cứu thế, giọng nói trời sinh lạnh lùng hiếm khi dịu dàng.
Đôi mắt đào hoa kiêu ngạo nhìn Tang Tửu, lúc này cũng thấp thoáng ý cười sâu xa, cảm xúc chất chứa trong đôi đồng tử sâu không thấy đáy, chỉ mỗi Tang Tửu có thể hiểu.
“Sau khi định ngày cưới thì chắc chắn sẽ nói với nội đầu tiên.”
Tang Tửu giật mình, lập tức hung hăng trừng Ôn Quý Từ ở góc bà cụ Ôn không nhìn thấy, nhắc nhở anh đừng đùa quá trớn.
Nhưng Ôn Quý Từ lại phớt lờ ý nhắc nhở của cô, ngược lại còn nắm tay Tang Tửu đặt dưới bàn, như đang chứng minh lời anh nói là thật.
Dưới ánh nhìn chòng chọc của mọi người, cho dù Tang Tửu có mặt dày cỡ nào, tố chất tâm lý có mạnh cỡ nào thì cũng không chống đỡ nổi hàng loạt hành động này của Ôn Quý Từ.
Mặt Tang Tửu thoáng chốc đỏ bừng.
May mà Ôn Quý Từ không trắng trợn nắm tay cô mãi, chỉ nắm mấy giây rồi buông ra, cho Tang Tửu chỗ để thở.
Trước giờ Ôn Hạ rất kính trọng người anh họ này, bây giờ lại càng khiến anh ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Có thể làm đến mức không một sơ hở thế này, đúng là quá đáng gờm mà.
Nếu không phải anh ta biết chuyện thì anh ta thật sự cho rằng anh họ với Tang Tửu có quan hệ như vậy đấy.
Bầu không khí lại yên tĩnh vài giây, cứ thế đi. Những lời Ôn Hạ nói cuối cùng bị cho qua, họ cũng sẽ không khiến bà cụ Ôn không vui ngay lúc này đâu.
Mọi người đều rất phối hợp mà chúc phúc cho Tang Tửu.
“Chúc mừng A Từ, sau này kết hôn chắc chắn sẽ tặng hai người bao lì xì.”
“Nhớ phải bên nhau đến già nhé, đừng để bà nội thất vọng.”
“…”
Tính người nhà họ Ôn là vậy, luôn đặt người nhà ở vị trí đầu tiên, thế nên có thể phối hợp làm ra chuyện này, Tang Tửu cũng không thấy lạ chút nào.
Bị bao vây bởi lời nói từ bốn phương tám hướng, Tang Tửu cứng đờ, xấu hổ ngồi nghe.
Có thế nào cô cũng không ngờ chuyện sẽ biến thành thế này, cô còn tưởng tối nay có thể sẽ bị lộ tẩy, không ngờ bây giờ còn nhận lời chúc phúc của mọi người.
Tang Tửu chỉ có thể khó khăn nở nụ cười, như đang đồng ý với lời của mọi người, nụ cười muốn gượng gạo bao nhiêu thì có bấy nhiêu gượng gạo, nhưng người khác đều tỏ ý thông cảm.
Cuối cùng lời nói của mọi người cũng dỗ được bà cụ Ôn, bà bắt đầu ngoan ngoãn dùng bữa tối.
Ôn Hạ bị Ôn Cố Đình trừng mắt cảnh cáo, không cho phép nói lung tung nữa. Sau đó, Ôn Cố Đình đổi đề tài, để bà cụ Ôn không để ý đến Tang Tửu và Ôn Quý Từ nữa.
Tang Tửu lập tức thở phào rồi cúi đầu ăn cơm, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, sợ chuyện vừa rồi lại xảy ra.
Bữa tối trôi qua chưa được bao lâu thì bà cụ Ôn đã mệt, chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, những người khác cũng về nhà. Nhóm Ôn Hành Tri ở lại, ngồi trên sofa trò chuyện.
Ôn Quý Từ cũng ngồi bên cạnh Tang Tửu như thường, đưa trái cây sang cho Tang Tửu chân đang không tiện. Trải qua chuyện lúc nãy, họ cũng không thấy kỳ lạ nữa.
Tang Tửu thấp thỏm ăn dâu tây Ôn Quý Từ đưa cho cô, gặm từng miếng nhỏ.
Tang Tửu quét mắt nhìn vẻ mặt của mọi người, cô phát hiện ngoài cô ra thì những người khác đều bình thản hơn cô nhiều.
“Còn muốn ăn gì thì nói với anh.” Ôn Quý Từ ở bên cạnh như lấy được giấy thông hành, chẳng chút che giấu gì.
Vừa dứt lời, điện thoại Ôn Quý Từ bỗng đổ chuông, có vẻ là công ty có việc cần anh xử lý, dù sao thì mấy ngày qua anh cũng không đến công ty.
Ôn Hành Tri nhìn Ôn Quý Từ: “Phải đến công ty à?”
Ôn Quý Từ hơi gật đầu: “Tối con không về.”
Nói xong, Ôn Quý Từ chuẩn bị đứng dậy ra ngoài, anh nghiêng đầu nhìn Tang Tửu, ánh mắt dừng lại hơi lâu.
Tang Tửu thở gấp, cười với Ôn Quý Từ: “Anh đi đường cẩn thận.”
Ôn Quý Từ nghe Tang Tửu nói thế mới đứng dậy khỏi sofa, người khác đều không nhìn thấy sóng ngầm dâng trào ở bên này, cũng nhắc nhở Ôn Quý Từ phải lái xe cẩn thận.
Chẳng mấy chốc Ôn Quý Từ đã rời khỏi nhà tổ, Ôn Quý Từ đi rồi, Tang Tửu cũng chẳng còn hứng thú ăn dâu nữa, chỉ chán chường nghe người lớn nói chuyện.
Vì chủ đề đều liên quan đến chuyện công ty nên ánh mắt Tang Tửu cũng dần trống rỗng.
Tang Mai tưởng Tang Tửu mệt nên vỗ nhẹ vào tay cô: “Về phòng nghỉ ngơi đi, không biết hồn trôi dạt đi đâu rồi.”
Lúc này Tang Tửu mới hoàn hồn, ngoan ngoãn lên lầu.
Về đến phòng, Tang Tửu hoàn toàn tỉnh táo, dù sao giờ cô cũng không ngủ ngay được, thế nên cô dứt khoát xả đầy nước vào bồn tắm.
Tang Tửu chỉnh nước ấm, mùi tinh dầu theo nhiệt độ ấm nóng lan khắp tay chân cô.
Mệt mỏi mấy ngày qua như tan biến, Tang Tửu nhắm mắt, bị hơi nóng xông đến nỗi mơ màng muốn ngủ, điện thoại đặt bên cạnh đột nhiên vang lên, Tang Tửu giật mình, lập tức mở mắt.
Trên màn hình hiển thị tên của Ôn Quý Từ, không may là lần này Ôn Quý Từ gọi video, mà cô vẫn đang tắm.
Rốt cuộc nhận hay không đây?
Không lâu sau, tiếng chuông im bặt, Ôn Quý Từ đã cúp máy, nhưng lại nhanh chóng đổ chuông lần nữa.
Tang Tửu nhìn đồ thay của mình để ở xa, do dự vài giây rồi vẫn ấn nút trả lời. Có điều Tang Tửu lập tức điều chỉnh lại vị trí ống kính, trong video chỉ có thể nhìn thấy bả vai của cô.
Khuôn mặt Ôn Quý Từ xuất hiện trên màn hình điện thoại.
Ôn Quý Từ đã chuẩn bị tăng ca buổi tối, lúc nghỉ giữa giờ, anh đột nhiên muốn nhìn thấy mặt Tang Tửu nhưng không ngờ lại nhìn thấy dáng vẻ Tang Tửu đang tắm.
Vì phải ngâm nên Tang Tửu búi tóc lên, vài sợi tóc rơi trên chiếc cổ mảnh mai, bờ vai trần trắng nõn mịn màng.
Hơi nước bốc lên nghi ngút, khuôn mặt vốn trắng lúc này càng giống quả đào mận.
Dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ, xương quai xanh xinh đẹp của Tang Tửu thêm đôi phần mờ ảo, khiến người ta phải mơ tưởng.
Xuống sâu hơn nữa, bị màn hình điện thoại chặn lại nhưng không ảnh hưởng đến việc Ôn Quý Từ có thể tưởng tượng được phong cảnh hoàn chỉnh trong đầu.
Ôn Quý Từ bối rối dời mắt đi.
Tang Tửu cho rằng Ôn Quý Từ không biết cô đang tắm, thế nên khó hiểu sao anh gọi đến là mãi không thấy lên tiếng: “Sao anh không nói gì?”
Như đã bình ổn lại cảm xúc, Ôn Quý Từ lại nhìn vào Tang Tửu trong màn hình. Khác với vừa rồi, đáy mắt anh thêm u tối không thể nói rõ được: “Đang tắm à?”
Như thể chỉ tùy tiện hỏi, nhưng giọng nói khàn đặc đã bán đứng anh.
Tang Tửu ngẩn người, mím môi, giọng hơi thấp: “Chỉ là ngâm người thôi.”
Rõ ràng cách một màn hình, giọng Ôn Quý Từ như có âm vang, vấn vít bên tai Tang Tửu, ngay cả ánh mắt từ xa cũng như biến thành cái chạm thật sự.
Tang Tửu cố gắng kiềm nén kích động muốn ấn tắt cuộc gọi, mặc cho tiếng cười trầm thấp chẳng chút kiêng dè của Ôn Quý Từ xuyên qua không khí.
“Cố ý sao? Đang tắm mà còn nhận điện thoại?”
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“A Từ, bác có vài lời muốn nói với cháu.”
Người nói là Ôn Cố Đình – bác cả của Ôn Quý Từ, Ôn Quý Từ đã bế Tang Tửu vào trong tủ quần áo, anh nhàn nhạt nói: “Bác vào đi ạ.”
Ôn Cố Đình đẩy cửa đi vào, nhưng Ôn Quý Từ không hề có ý định đóng cửa lại, cứ thế đứng trước tủ quần áo chọn đồ.
Cửa vang lên tiếng cọt kẹt khe khẽ, Tang Tửu lập tức dùng ánh mắt tỏ ý với Ôn Quý Từ, nhưng Ôn Quý Từ lại chẳng có phản ứng gì.
Có phải anh điên rồi không!
Tang Tửu thấy Ôn Quý Từ thờ ơ thì chỉ có thể co mình vào góc sâu nhất của tủ, để quần áo che đi cơ thể cô.
Tang Tửu vừa trốn xong thì Ôn Cố Đình đi tới.
May mà vị trí Ôn Cố Đình đứng vuông góc với tủ, thế nên chỉ có thể nhìn thấy cửa tủ đang mở.
Dù là vậy thì Tang Tửu cũng không dám thở mạnh, quần áo phía trước treo thõng xuống, tia sáng mỏng manh như đong đưa lọt vào không gian chật hẹp.
Xuyên qua khe hở quần áo, Tang Tửu nhìn thấy Ôn Quý Từ cầm lấy chiếc áo sơ mi, thong dong cài cúc áo từ trên xuống dưới, ngón tay thon dài dừng lại trên mỗi cúc vài giây.
Dọc theo khe hở giữa áo, cơ bụng vừa phải của Ôn Quý Từ như ẩn như hiện.
Gần như cùng lúc, Tang Tửu nhớ đến buổi tối hôm ở biệt thự nghỉ dưỡng, ngón tay cô từng vô ý cọ vào cơ bụng anh.
Trên đầu ngón tay như vẫn còn vấn vương xúc cảm khi đó, như thể đã làm tê liệt các giác quan khác của cô.
Tang Tửu lập tức dời mắt đi, cô cắn mạnh vào tay mình, cố gắng nén cảm giác này xuống.
Tang Tửu không cần quay đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt Ôn Quý Từ đang lướt qua người cô.
Cuối cùng, Ôn Quý Từ cài xong chiếc cúc cuối, anh chống tay lên cửa tủ, đẩy nhẹ, cửa tủ khép hờ.
Trong tủ bỗng chìm vào bóng tối, chỉ còn lại một tia sáng mỏng manh, Tang Tửu bị bóng tối bao vây.
May mà Ôn Cố Đình chỉ nói với Ôn Quý Từ vài chuyện công việc, không ở lại lâu, nói xong là rời đi, hoàn toàn không nghi ngờ gì.
Tất nhiên ông ấy cũng không biết, đứa cháu trai luôn lạnh lùng lại giấu một cô gái trong tủ quần áo.
Đợi đến khi Ôn Cố Đình đi rồi, Ôn Quý Từ nhanh chóng bước đến trước tủ quần áo, mở cửa ra.
Ánh sáng đột ngột ập tới khiến Tang Tửu nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, Ôn Quý Từ đột nhiên cúi người xuống, đẩy hết áo đang che Tang Tửu sang một bên. Tang Tửu hoàn toàn lộ ra trong tầm mắt Ôn Quý Từ.
“May mà không bị phát hiện.” Tang Tửu thở phào một hơi, bây giờ ngay cả nói chuyện cô cũng không dám nói to.
“Phát hiện cái gì?” Ôn Quý Từ khẽ cười, ung dung vuốt ve gò má cô, động tác chậm rãi bị anh kéo dài ra.
Rõ ràng động tác hệt như giở trò lưu manh, thế nhưng anh làm lại có cảm giác cám dỗ cấm dục.
“Phát hiện anh giấu người đẹp trong phòng, mà người đẹp anh giấu lại là em gái?”
“Sau này anh đừng có dọa em nữa.”
Lời cảnh cáo của Tang Tửu không có tác dụng, cơ thể Ôn Quý Từ rướn vào trong tủ, bế Tang Tửu ra ngoài. Sau khi ra khỏi tủ, anh cũng không vội đặt Tang Tửu xuống.
Quả nhiên Ôn Quý Từ không đi theo con đường bình thường: “Cách công khai thế này cũng rất đặc biệt.”
Vẻ mặt Ôn Quý Từ rất nghiêm túc, như thể thật sự đang suy xét chuyện này.
Tang Tửu lập tức cấu mạnh vào cánh tay anh: “Bây giờ bỏ ngay cái suy nghĩ này cho em, nghĩ cũng không được nghĩ.”
“Em đến phòng anh trước, vậy mà còn uy hiếp anh thế này?”
Thậm chí Ôn Quý Từ còn bế Tang Tửu tung lên, ý uy hiếp ngược lại vô cùng rõ ràng.
Cho dù Ôn Quý Từ ôm rất chặt, sẽ không để Tang Tửu ngã, nhưng vẫn khiến Tang Tửu ôm chặt lấy cổ anh.
Hiện tại Tang Tửu đang bị thương, lại đang ở địa bàn của người khác, cô chỉ có thể chọn bấm bụng chịu. Nhưng Tang Tửu vẫn chỉ huy Ôn Quý Từ đặt cô xuống mép giường.
“Anh đi xem thử bên ngoài có ai không?” Sau đó Tang Tửu bổ sung thêm một câu: “Mở cửa he hé xem thử.”
Ôn Quý Từ không cố ý mở cửa lớn, nếu không lần sau Tang Tửu sẽ không chủ động đến phòng anh nữa: “Không có ai.”
Tang Tửu nhảy lò cò đến bên cửa, cô đột nhiên nhớ ra mục đích mình đến đây, thế là kiễng chân hôn lên mặt Ôn Quý Từ một cái.
Ánh mắt Ôn Quý Từ hơi tối lại, Tang Tửu lập tức nhắc nhở: “Anh đừng hòng đưa em ra ngoài.”
Nói xong, Tang Tửu lập tức chuồn ra ngoài, trốn về phòng mình như đang bịt tai trộm chuông. Trước khi bữa tối bắt đầu, cô điềm nhiên như không đi xuống lầu.
Cũng không biết là Ôn Quý Từ đang đợi cô hay là luôn để ý đến động tĩnh bên cô, Tang Tửu vừa mở cửa thì Ôn Quý Từ cũng ra khỏi phòng. Phòng hai người ở tầng hai, lúc xuống cầu thang, Ôn Quý Từ vòng sang bên cạnh cô.
“Dựa vào anh mà xuống, đừng có cố khoe sức.”
Tang Tửu cũng sợ nhảy một chân xuống sẽ xảy ra chuyện, rồi chân còn lại cũng bị thương nốt, thế chẳng phải lợi bất cập hại à.
Ôn Quý Từ giữ eo Tang Tửu, cô dựa người vào Ôn Quý Từ.
Tối nay có không ít họ hàng của nhà họ Ôn đến, Tang Tửu chung sống với người nhà họ Ôn rất hòa hợp, còn chưa đi tới chỗ ngồi thì đã nhận được sự quan tâm của họ rồi. Họ dành ra vị trí gần Tang Tửu nhất để cô đỡ phải đi nhiều.
Đợi Tang Tửu ngồi xong Ôn Quý Từ mới buông tay, Tang Tửu tưởng anh sẽ ngồi ở chỗ khác để tránh bị nghi ngờ, nhưng cô vẫn đánh giá thấp anh rồi.
Tang Tửu vừa ngồi chưa bao lâu thì mùi hương quen thuộc lại thoang thoảng, Ôn Quý Từ ngồi xuống bên cạnh cô một cách vô cùng tự nhiên.
Nhịp tim Tang Tửu tăng nhanh, trước đó họ đều ngồi tách nhau.
May mà mọi người chỉ thấy vui, trêu hai người một câu: “Tình cảm thật sự tốt hơn rồi này.”
Những người khác cũng lục tục ngồi xuống, bà cụ Ôn ngồi ở ghế chính, nghe thấy Ôn Hạ nói vậy thì cười nhìn Ôn Quý Từ với Tang Tửu.
“Tất nhiên tình cảm giữa A Từ với bạn gái thằng bé tốt rồi.”
Bàn cơm yên tĩnh, ngay cả tiếng va chạm bát đũa cũng biến mất. Ôn Cố Đình im lặng giây lát rồi ra mặt giải thích, ông ấy nhẹ giọng nói: “Mọi người thông cảm.”
Nhìn tới nhìn lui, bà cụ Ôn vẫn cười tít mắt nhìn Tang Tửu với Ôn Quý Từ.
“A Từ, rót nước ngọt cho bạn gái cháu đi, bà nhớ Tiểu Tửu thích uống nước ép kiwi.”
Họ cũng có nghe sơ qua chuyện bà cụ Ôn nhận nhầm Tang Tửu, bây giờ xem như lần đầu nhìn thấy. Trước khi bà cụ Ôn bị lẫn thì luôn càm ràm bảo Ôn Quý Từ tìm bạn gái.
Càm ràm nhiều rồi, giờ trở thành thế này cũng không có gì lạ.
Những người có mặt cũng chỉ ngẩn ra rồi bình tĩnh lại, không nhắc đây là nhận nhầm, có thể khiến bà cụ Ôn vui mới là điều quan trọng.
Ngay sau đó, bà cụ Ôn lại cười, ném ra một quả bom khác: “Khi nào thì cưới?”
Tang Tửu vốn còn hơi mất tự nhiên lập tức bị sặc: “Nội, bọn con…”
Bà cụ Ôn trách Ôn Quý Từ, vô cùng nghiêm túc dạy dỗ anh: “Không kết hôn mà yêu là giở trò lưu manh, A Từ, bà không hi vọng cháu trở thành người như vậy.”
Ôn Hạ – con trai Ôn Cố Đình thấy tình hình không ổn lắm, định giải vây giúp: “Nội, bà không nhận ra Tiểu Tửu à, em ấy là cháu gái bà mà.”
Bà cụ Ôn sửng sốt, không vui, mặt cũng sa sầm. Bà im lặng đặt đũa xuống, chuẩn bị bắt bẻ lại Ôn Hạ.
Ôn Hạ mà không nói lại là bà không định ăn cơm nữa.
Ôn Hạ nói ra sự thật bị mọi người có mặt trừng mắt, không biết nói chuyện thì đừng nói, chẳng dễ gì bà nội mới vui vẻ.
Ôn Hạ bị mọi người trừng thì thấy hơi ấm ức, cậu ta dễ dàng sao, nếu không sau này bà nội thật sự bảo Ôn Quý Từ kết hôn với Tang Tửu mất.
Lúc này, Ôn Quý Từ bỗng lên tiếng như đấng cứu thế, giọng nói trời sinh lạnh lùng hiếm khi dịu dàng.
Đôi mắt đào hoa kiêu ngạo nhìn Tang Tửu, lúc này cũng thấp thoáng ý cười sâu xa, cảm xúc chất chứa trong đôi đồng tử sâu không thấy đáy, chỉ mỗi Tang Tửu có thể hiểu.
“Sau khi định ngày cưới thì chắc chắn sẽ nói với nội đầu tiên.”
Tang Tửu giật mình, lập tức hung hăng trừng Ôn Quý Từ ở góc bà cụ Ôn không nhìn thấy, nhắc nhở anh đừng đùa quá trớn.
Nhưng Ôn Quý Từ lại phớt lờ ý nhắc nhở của cô, ngược lại còn nắm tay Tang Tửu đặt dưới bàn, như đang chứng minh lời anh nói là thật.
Dưới ánh nhìn chòng chọc của mọi người, cho dù Tang Tửu có mặt dày cỡ nào, tố chất tâm lý có mạnh cỡ nào thì cũng không chống đỡ nổi hàng loạt hành động này của Ôn Quý Từ.
Mặt Tang Tửu thoáng chốc đỏ bừng.
May mà Ôn Quý Từ không trắng trợn nắm tay cô mãi, chỉ nắm mấy giây rồi buông ra, cho Tang Tửu chỗ để thở.
Trước giờ Ôn Hạ rất kính trọng người anh họ này, bây giờ lại càng khiến anh ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Có thể làm đến mức không một sơ hở thế này, đúng là quá đáng gờm mà.
Nếu không phải anh ta biết chuyện thì anh ta thật sự cho rằng anh họ với Tang Tửu có quan hệ như vậy đấy.
Bầu không khí lại yên tĩnh vài giây, cứ thế đi. Những lời Ôn Hạ nói cuối cùng bị cho qua, họ cũng sẽ không khiến bà cụ Ôn không vui ngay lúc này đâu.
Mọi người đều rất phối hợp mà chúc phúc cho Tang Tửu.
“Chúc mừng A Từ, sau này kết hôn chắc chắn sẽ tặng hai người bao lì xì.”
“Nhớ phải bên nhau đến già nhé, đừng để bà nội thất vọng.”
“…”
Tính người nhà họ Ôn là vậy, luôn đặt người nhà ở vị trí đầu tiên, thế nên có thể phối hợp làm ra chuyện này, Tang Tửu cũng không thấy lạ chút nào.
Bị bao vây bởi lời nói từ bốn phương tám hướng, Tang Tửu cứng đờ, xấu hổ ngồi nghe.
Có thế nào cô cũng không ngờ chuyện sẽ biến thành thế này, cô còn tưởng tối nay có thể sẽ bị lộ tẩy, không ngờ bây giờ còn nhận lời chúc phúc của mọi người.
Tang Tửu chỉ có thể khó khăn nở nụ cười, như đang đồng ý với lời của mọi người, nụ cười muốn gượng gạo bao nhiêu thì có bấy nhiêu gượng gạo, nhưng người khác đều tỏ ý thông cảm.
Cuối cùng lời nói của mọi người cũng dỗ được bà cụ Ôn, bà bắt đầu ngoan ngoãn dùng bữa tối.
Ôn Hạ bị Ôn Cố Đình trừng mắt cảnh cáo, không cho phép nói lung tung nữa. Sau đó, Ôn Cố Đình đổi đề tài, để bà cụ Ôn không để ý đến Tang Tửu và Ôn Quý Từ nữa.
Tang Tửu lập tức thở phào rồi cúi đầu ăn cơm, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, sợ chuyện vừa rồi lại xảy ra.
Bữa tối trôi qua chưa được bao lâu thì bà cụ Ôn đã mệt, chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, những người khác cũng về nhà. Nhóm Ôn Hành Tri ở lại, ngồi trên sofa trò chuyện.
Ôn Quý Từ cũng ngồi bên cạnh Tang Tửu như thường, đưa trái cây sang cho Tang Tửu chân đang không tiện. Trải qua chuyện lúc nãy, họ cũng không thấy kỳ lạ nữa.
Tang Tửu thấp thỏm ăn dâu tây Ôn Quý Từ đưa cho cô, gặm từng miếng nhỏ.
Tang Tửu quét mắt nhìn vẻ mặt của mọi người, cô phát hiện ngoài cô ra thì những người khác đều bình thản hơn cô nhiều.
“Còn muốn ăn gì thì nói với anh.” Ôn Quý Từ ở bên cạnh như lấy được giấy thông hành, chẳng chút che giấu gì.
Vừa dứt lời, điện thoại Ôn Quý Từ bỗng đổ chuông, có vẻ là công ty có việc cần anh xử lý, dù sao thì mấy ngày qua anh cũng không đến công ty.
Ôn Hành Tri nhìn Ôn Quý Từ: “Phải đến công ty à?”
Ôn Quý Từ hơi gật đầu: “Tối con không về.”
Nói xong, Ôn Quý Từ chuẩn bị đứng dậy ra ngoài, anh nghiêng đầu nhìn Tang Tửu, ánh mắt dừng lại hơi lâu.
Tang Tửu thở gấp, cười với Ôn Quý Từ: “Anh đi đường cẩn thận.”
Ôn Quý Từ nghe Tang Tửu nói thế mới đứng dậy khỏi sofa, người khác đều không nhìn thấy sóng ngầm dâng trào ở bên này, cũng nhắc nhở Ôn Quý Từ phải lái xe cẩn thận.
Chẳng mấy chốc Ôn Quý Từ đã rời khỏi nhà tổ, Ôn Quý Từ đi rồi, Tang Tửu cũng chẳng còn hứng thú ăn dâu nữa, chỉ chán chường nghe người lớn nói chuyện.
Vì chủ đề đều liên quan đến chuyện công ty nên ánh mắt Tang Tửu cũng dần trống rỗng.
Tang Mai tưởng Tang Tửu mệt nên vỗ nhẹ vào tay cô: “Về phòng nghỉ ngơi đi, không biết hồn trôi dạt đi đâu rồi.”
Lúc này Tang Tửu mới hoàn hồn, ngoan ngoãn lên lầu.
Về đến phòng, Tang Tửu hoàn toàn tỉnh táo, dù sao giờ cô cũng không ngủ ngay được, thế nên cô dứt khoát xả đầy nước vào bồn tắm.
Tang Tửu chỉnh nước ấm, mùi tinh dầu theo nhiệt độ ấm nóng lan khắp tay chân cô.
Mệt mỏi mấy ngày qua như tan biến, Tang Tửu nhắm mắt, bị hơi nóng xông đến nỗi mơ màng muốn ngủ, điện thoại đặt bên cạnh đột nhiên vang lên, Tang Tửu giật mình, lập tức mở mắt.
Trên màn hình hiển thị tên của Ôn Quý Từ, không may là lần này Ôn Quý Từ gọi video, mà cô vẫn đang tắm.
Rốt cuộc nhận hay không đây?
Không lâu sau, tiếng chuông im bặt, Ôn Quý Từ đã cúp máy, nhưng lại nhanh chóng đổ chuông lần nữa.
Tang Tửu nhìn đồ thay của mình để ở xa, do dự vài giây rồi vẫn ấn nút trả lời. Có điều Tang Tửu lập tức điều chỉnh lại vị trí ống kính, trong video chỉ có thể nhìn thấy bả vai của cô.
Khuôn mặt Ôn Quý Từ xuất hiện trên màn hình điện thoại.
Ôn Quý Từ đã chuẩn bị tăng ca buổi tối, lúc nghỉ giữa giờ, anh đột nhiên muốn nhìn thấy mặt Tang Tửu nhưng không ngờ lại nhìn thấy dáng vẻ Tang Tửu đang tắm.
Vì phải ngâm nên Tang Tửu búi tóc lên, vài sợi tóc rơi trên chiếc cổ mảnh mai, bờ vai trần trắng nõn mịn màng.
Hơi nước bốc lên nghi ngút, khuôn mặt vốn trắng lúc này càng giống quả đào mận.
Dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ, xương quai xanh xinh đẹp của Tang Tửu thêm đôi phần mờ ảo, khiến người ta phải mơ tưởng.
Xuống sâu hơn nữa, bị màn hình điện thoại chặn lại nhưng không ảnh hưởng đến việc Ôn Quý Từ có thể tưởng tượng được phong cảnh hoàn chỉnh trong đầu.
Ôn Quý Từ bối rối dời mắt đi.
Tang Tửu cho rằng Ôn Quý Từ không biết cô đang tắm, thế nên khó hiểu sao anh gọi đến là mãi không thấy lên tiếng: “Sao anh không nói gì?”
Như đã bình ổn lại cảm xúc, Ôn Quý Từ lại nhìn vào Tang Tửu trong màn hình. Khác với vừa rồi, đáy mắt anh thêm u tối không thể nói rõ được: “Đang tắm à?”
Như thể chỉ tùy tiện hỏi, nhưng giọng nói khàn đặc đã bán đứng anh.
Tang Tửu ngẩn người, mím môi, giọng hơi thấp: “Chỉ là ngâm người thôi.”
Rõ ràng cách một màn hình, giọng Ôn Quý Từ như có âm vang, vấn vít bên tai Tang Tửu, ngay cả ánh mắt từ xa cũng như biến thành cái chạm thật sự.
Tang Tửu cố gắng kiềm nén kích động muốn ấn tắt cuộc gọi, mặc cho tiếng cười trầm thấp chẳng chút kiêng dè của Ôn Quý Từ xuyên qua không khí.
“Cố ý sao? Đang tắm mà còn nhận điện thoại?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook