Ôn Nhu Luân Hãm
-
Chương 48
Ôn Quý Từ nhìn Tang Tửu ở khoảng cách gần như vậy, lời nói mập mờ không rõ lọt thẳng vào tai Tang Tửu, khiến cô chợt bừng tỉnh. Lúc này, khoảng cách giữa cô với Ôn Quý Từ gần thế nào.
Tang Tửu buông lỏng cà vạt trên tay, lùi lại một bước, thế nhưng Ôn Quý Từ lại đi về phía Tang Tửu một bước, khoảng cách vẫn gần như vậy.
Ôn Quý Từ cúi người nhìn cô: “Ghen rồi?”
“Không có.” Tang Tửu đáp rất quả quyết.
“Vậy muốn anh trả lại quà giúp em không?” Ôn Quý Từ dùng giọng điệu trêu chọc.
“Anh dám!” Tang Tửu lập tức nheo mắt nhìn Ôn Quý Từ, cơn giận bốc lên, nghĩ sao nói vậy: “Nếu anh dám đi, em sẽ mách ba mẹ.”
“Mách cái gì?” Ôn Quý Từ nhàn nhã nhìn cô.
“Nói anh thèm muốn em gái nhiều năm, dụ dỗ em cắn câu.”
Vừa nói xong Tang Tửu đã hối hận, chỉ mong thời gian quay lại một giây trước để nuốt lời nói lại.
Ôn Quý Từ chợt bật cười, nụ cười không khác gì thường ngày nhưng lại khiến Tang Tửu nhìn mà lo lắng.
“Anh cầu còn chẳng được nữa là.”
Ôn Quý Từ lập tức xoay người, lùi lại một bước, khom lưng cầm điện thoại trên bàn trà lên, ngón tay chạm lên màn hình: “Giờ này chắc ba mẹ chưa ngủ đâu, có muốn anh gọi giúp em không?”
Tang Tửu hoảng loạn, vội chạy tới giật lấy điện thoại trong tay Ôn Quý Từ, cô nhìn màn hình, không ngờ lại hiển thị đang gọi.
Cô cho rằng Ôn Quý Từ chỉ nói mà thôi, nào có thể ngờ anh thật sự gọi đi rồi.
“Alo.” Đầu kia điện thoại truyền đến giọng của Ôn Hành Tri.
Tang Tửu như ngừng thở, suýt chút nữa đã ném luôn điện thoại đi. Cô nhìn Ôn Quý Từ bằng ánh mắt cầu cứu, nhưng Ôn Quý Từ lại chẳng kề có ý muốn ra tay giúp đỡ mà còn nhướng đuôi mắt.
Tang Tửu chỉ đành điều chỉnh lại cảm xúc rồi mới run rẩy gọi: “Ba.”
“Tiểu Tửu.” Ôn Hành Tri thấy hơi lạ, nhưng sau đó lại cười: “Sao không dùng điện thoại của con gọi mà lại dùng điện thoại của anh?”
Tang Tửu gắng gượng cười hai tiếng: “Con với anh đang đùa thôi, ba nghỉ ngơi đi.”
Chẳng dễ gì mới giải quyết được tai họa Ôn Quý Từ gây ra, Tang Tửu lập tức cúp điện thoại, ném điện thoại vào lòng Ôn Quý Từ hệt như đang cầm củ khoai nóng bỏng tay.
“Những lời vừa rồi là giận quá nên nói thôi, anh đừng xem là thật.”
Đối với việc Ôn Quý Từ đang mong muốn có được danh phận, Tang Tửu chỉ đành để anh tủi thân một thời gian, ngay cả khi vừa rồi anh cố ý lấy chuyện của Cổ Sa đề chọc tức cô thì cô cũng không định tính toán nữa.
Tang Tửu xoa đầu Ôn Quý Từ như đang vỗ về: “Chịu thêm một thời gian nữa.”
Lúc này, không ngờ Tang Tửu lại cảm thấy mình trở thành một người phụ nữ xấu xa không định chịu trách nhiệm, còn Ôn Quý Từ lại là người chịu ấm ức.
Ôn Quý Từ nheo mắt, chỉ cười nhìn Tang Tửu.
Tang Tửu sợ hãi lập tức rụt tay lại, thấy Ôn Quý Từ đang bên bờ vực trở nên ‘hắc hóa’, cô chỉ có thể thầm mong anh bình tĩnh lại.
*
<Đa tình kiếm> sắp phát sóng, trên weibo chính thức đã đăng trailer đầu tiên.
Trong quá trình quay, ấn tượng của cư dân mạng với Tang Tửu không tốt, huống hồ đây là lần đầu cô đóng phim, không ai biết cô diễn thế nào, trong mắt mọi người, cô là một bình hoa.
Tối hôm trailer được tung ta, tất nhiên mọi người trông đợi phân cảnh của nam nữ chính Tông Ngộ và Cổ Sa. Trong một phút vừa phát sóng, bình luận trên màn hình đã bị fan của hai người lấp kín.
Cả câu chuyện xoay quanh quá trình trưởng thành của nam chính, diễn xuất của Tông Ngộ không phụ lòng công chúng, diễn xuất của Cổ Sa cũng rất đáng khen.
Cảnh của Tang Tửu trong trailer không nhiều, cảnh xuất hiện đầu tiên chính là cảnh rơi xuống nước đã lên hot search, từng bị Cổ Sa làm khó mà phải quay đi quay lại mấy lần, dấy lên bàn tán sôi nổi.
Trước đây chỉ có thể nhìn thấy cảnh từ xa mơ hồ, trong phim Tang Tửu trông còn xinh đẹp hơn nhiều.
“Các chị em, cái nhan sắc này của Tang Tửu có phải là đỉnh quá không? Có thể lấy sắc đẹp đè bẹp tất cả trong showbiz đấy.”
“Chẳng phải chỉ diễn vai nữ phụ ác độc thôi à? Đẹp thì đẹp nhưng ngoại hình của Tang Tửu mạnh mẽ quá, không có lợi cho tương lai của cô ta.”
“Gì mà nữ phụ độc ác, fan sách muốn hỏi bạn thật sự đọc nguyên tác chưa vậy? Nhân vật của Tang Tửu rõ ràng là xinh đẹp tốt bụng dễ thương, diễn tốt thì chắc chắn có thể hot.”
Nếu nói một cảnh quay lướt qua chỉ khiến mọi người cảm thấy Tang Tửu rất xinh đẹp, chưa cảm nhận được kỹ năng diễn xuất thật sự của cô. Vậy thì trong phim, công chúng có thể nhìn thấy được một phần thực lực của cô.
Tang Tửu mặc áo choàng đen, đội mũ trùm đầu, chỉ lộ nửa dưới gương mặt, khuôn cằm thon gọn và vô cùng xinh đẹp.
Tang Tửu đứng trong tuyết, phía sau là núi tuyết mênh mông, bóng dáng cô độc và nhỏ bé.
Cô ngẩng đầu, mũ trượt xuống dưới, mái tóc đen nhánh, khuôn mặt trắng bệch, dáng người mảnh mai nhưng không hề gầy yếu.
Điều hiếm có hơn là ánh mắt kiên nghị đó, chỉ nhìn thoáng qua thôi đã có thể khiến người ta lập tức cảm nhận được điều cô đang muốn truyền đạt, lòng tin kiên định.
Tiếp theo, mấy câu thoại của Tang Tửu lại càng đẩy tình tiết lên cao trào. Trước khi quay, đoàn phim đã tuyên bố rằng tất cả diễn viên trong phim đều không dùng lồng tiếng, cả bộ phim đều dùng tiếng gốc của diễn viên.
Dân mạng bắt đầu phủ định lại phán xét của họ trước đó.
“Ôi vãi, vừa nãy tôi còn nói Tang Tửu diễn kém, bây giờ nhìn xem, quả nhiên là bước ra từ trường đào tạo chính quy, chẳng những cảm xúc thích hợp mà kỹ năng đọc thoại cũng rất tốt.”
“Đây mới mấy cảnh đâu, bạn nhìn ra cái gì? Tang Tửu chỉ là đồ vô dụng thôi, đừng trách tôi không nhắc, đến lúc đó phim ra rồi lại dọa chết bạn.”
“Sao miệng lại bẩn thế nhỉ, bộ phim đầu tiên của một diễn viên mới như Tang Tửu thì nên cổ vũ, mắng gì mà mắng, nghi là fan Cổ Sa đang chiếm sóng.”
“Đừng xé nữa, ngắm người đẹp không hay hơn à? Thực lực Tang Tửu ổn áp mà, cho dù cô ấy chỉ là bình hoa thì cũng phải xinh đẹp thích mắt thế này mới có thể gọi là bình hoa được.”
Nhìn chung, phản ứng về trailer rất tốt.
Khi cả nam nữ chính đều là ngôi sao nổi tiếng, nhiệt độ của Tang Tửu cũng không bị họ lấn át.
Chiến lược của đoàn đội Tang Tửu là sau khi phim phát sóng sẽ tiến hành tuyên tuyền trên quy mô rộng rãi, bây giờ chỉ cần giữ khiêm tốn là được.
Việc tuyên truyền họp báo <Đa tình kiếm> cũng được đưa vào lịch trình, Tang Tửu không định ‘khách lấn át chủ’ trong buổi họp báo, thế nên cô chọn một chiếc váy dài đơn giản mộc mạc.
Tang Tửu đến phòng trang điểm sớm, lúc trang điểm xong, chuẩn bị thay đồ thì Tiểu Hòa thấp thỏm đi tới: “Tiểu Tửu, đổi váy rồi, tối nay phải mặc chiếc này.”
Tang Tửu nhìn chiếc váy Tiểu Hòa cầm, là màu quả mơ, lúc cô thật sự mặc vào người rồi thì mới phát hiện khác biệt rất lớn.
Phần lưng của chiếc váy cũ lộ ra một nửa, vạt váy cũng xẻ cao, đôi chân như ẩn như hiện.
Bây giờ vạt váy xẻ cao tất nhiên mất rồi, phần lưng lộ ra cũng được thay bằng voan ren. Dù vẫn có thể tôn lên được vóc dáng của Tang Tửu, thế nhưng lại bảo thủ hơn không biết gấp mấy lần.
Tang Tửu nhìn mình trong gương, mím môi nhìn một lúc lâu mới hỏi: “Là ai bảo đổi vậy?”
“Là anh cô bảo.” Giọng Tiểu Hòa hơi yếu ớt.
Quả nhiên, Tang Tửu cũng không nghĩ ra ai sẽ để ý những điều này, cô cũng không thấy lạ khi Ôn Quý Từ nhìn thấy váy thế này rồi đổi đi.
Nếu dáng vẻ Ôn Quý Từ mặc áo choàng tắm bị người phụ nữ khác nhìn thấy thì cô cũng không muốn, nghĩ thôi cũng thấy không được.
Tang Tửu đặt mình vào vị trí của anh để nghĩ, vốn vẫn còn hơi buồn bực nhưng đã lập tức biến mất.
Tang Tửu cong môi, tâm trạng bỗng trở nên tốt hơn. Cô còn đứng trước gương xoay mấy vòng, ngắm chiếc váy trên người mình.
Thực ra mắt thẩm mỹ của Ôn Quý Từ rất được, anh không đổi thành váy trùm cô từ đầu đến chân đã xem như rất nể mặt cô rồi.
Tiểu Hòa vốn còn lo Tang Tửu sẽ tức giận, không ngờ cô ấy nhắc đến anh trai Tang Tửu là Tang Tửu lập tức nguôi giận ngay. Cô ấy đoán không sai mà, tình cảm hai anh em họ thật sự rất tốt.
Tang Tửu ngồi trên ghế gửi một tin nhắn cho Ôn Quý Từ, cố ý dùng giọng điệu khiêu khích, cũng không nói là mình có giận hay không.
“Về sẽ tính sổ với anh sau.”
Đợi nửa phút, Tang Tửu không đợi được tin trả lời của Ôn Quý Từ, cô biết chắc chắn là Ôn Quý Từ đang họp, không cầm điện thoại, thế nên cô dứt khoát không đợi nữa, định cất điện thoại vào túi.
Vừa mở khóa kéo ra, Tang Tửu nhìn thấy một góc hộp quà lộ ra trong túi.
Quà xin lỗi Cổ Sa tặng Tang Tửu, Tang Tửu không định lấy, cô định tìm cơ hội trả lại cho Cổ Sa, tối nay vừa khéo có thời gian.
Phòng trang điểm của Cổ Sa ở bên cạnh phòng Tang Tửu, Tang Tửu cầm hộp đi ra khỏi phòng.
Lúc này, Cổ Sa đang ngồi trước gương, vẻ mặt phức tạp.
Tất nhiên Cổ Sa biết những bình luận trên mạng, cũng đọc được những bình luận về sắc đẹp và diễn xuất của Tang Tửu lấn át cô ta.
Để vượt qua Tang Tửu ở buổi họp báo, Cổ Sa đặc biệt đặt may một chiếc váy đỏ, khuôn mặt của cô ta thiên về vẻ tươi sáng, màu đỏ vừa phải có thể làm nổi bật ưu điểm của cô ta.
Mặc dù Cổ Sa không muốn đắc tội với Tang Tửu, nhưng cô ta luôn là người đứng trên cao nhìn người khác, cô ta không nuốt trôi cục tức này được.
Chỉ cần cô ta có thể trở thành người trong tim Ôn Quý Từ, đến lúc đó chẳng phải Tang Tửu phải gọi cô ta một tiếng chị dâu sao.
Lúc này, đột nhiên có người gõ cửa phòng trang điểm.
Cổ Sa hờ hững nói: “Vào đi.”
Lúc Cổ Sa nhìn thấy người đến là Tang Tửu, cô ta ngẩn ra rồi lập tức điều chỉnh lại vẻ mặt, tươi cười đứng lên: “Sao cô lại đến đây?”
Tang Tửu cũng không nói thừa thãi, cô đặt chiếc hộp trước bàn trang điểm: “Cái này trả cho chị.”
Lúc Cổ Sa nhìn thấy chiếc hộp, mắt cô ta lóe lên, nụ cười vẫn nở trên môi: “Sao vậy? Nếu không thích thì tôi tặng cô cái khác.”
Tang Tửu cũng cười, nụ cười đầy rạng rỡ, nhưng lời nói ra lại chẳng chút nể tình: “Anh tôi bảo tôi đừng tùy tiện nhận đồ của người ngoài.”
Quả nhiên lời Tang Tửu nói đâm thẳng vào tim Cổ Sa.
Lần trước gặp trắc trở ở chỗ Ôn Quý Từ, Cổ Sa cũng không nghĩ đến chuyện bỏ cuộc.
Lúc Cổ Sa vẫn chưa có được trái tim Ôn Quý Từ, cô ta thích vẻ lạnh lùng vô tình của Ôn Quý Từ, cô ta thích vẻ xa cách của Ôn Quý Từ.
Như vậy, trước khi cô ta với Ôn Quý Từ bên nhau, Ôn Quý Từ sẽ không bị bất cứ người phụ nữ nào quyến rũ.
Mà bây giờ, Cổ Sa thường nếm trải vẻ xa lánh đó của Ôn Quý Từ, Ôn Quý Từ không thích ai cả, cũng không thích cô ta.
“Sau này đừng phí tâm tư nữa.” Tang Tửu lại thêm một nhát dao: “Anh tôi nói, nếu tôi thích thì anh ấy sẽ mua cho tôi.”
Có lẽ là dục vọng chiếm hữu của Tang Tửu quá mạnh, mặc dù phải che giấu quan hệ tình cảm giữa cô với Ôn Quý Từ, nhưng cô lại không kiềm được mà thầm lộ ra vẻ vui thích của cô.
Không đợi Cổ Sa lên tiếng thì Tang Tửu đã rời đi, trên hành lang, cô gặp Tông Ngộ vừa đến.
Tông Ngộ gọi cô: “Tang Tửu.”
Qua chuyện lần trước, Tông Ngộ đã nhẹ nhõm rồi, bây giờ anh ta chỉ xem Tang Tửu là bạn, một người bạn đã từng thích là hi vọng cô có thể hạnh phúc.
“Lâu rồi không gặp.” Tâm trạng Tang Tửu khá tốt, cô chào hỏi Tông Ngộ.
Tông Ngộ nhạy bén cảm nhận được Tang Tửu dường như khác với trước đây, trước đây cô cũng cười nhưng nụ cười bây giờ chân thành hơn, như thể trong cuộc sống đã xảy ra chuyện rất tốt đẹp.
“Trước đây em nói em có người mình thích rồi.” Tông Ngộ quan sát xung quanh, xác nhận không có ai mới hỏi tiếp: “Em yêu rồi à?”
Tang Tửu ngẩn người, sau tai nóng lên, rõ ràng đến thế sao? Cô chỉ im lặng vài giây, nhưng chỉ vài giây đơn giản này đã đủ để nói rõ vấn đề rồi.
Tang Tửu khẽ nói: “Tôi yêu rồi, anh phải giữ bí mật đấy.”
“Tôi sẽ giữ bí mật giúp Tang Tửu.” Tông Ngộ cười, anh ta có thể cảm nhận được Tang Tửu không còn quá đề phòng nữa.
Giống như lúc nhỏ, anh ta chỉ cần đứng từ xa nhìn cũng có thể cảm nhận được sự vui vẻ của cô.
Quản lý của Tông Ngộ chạy tới: “Đừng nói chuyện nữa, phải lên sân khấu rồi.”
Dưới sự thúc giục, Tông Ngộ bị quản lý của anh ta dẫn đi, Tang Tửu cũng theo họ đến cánh gà đợi.
Ở hiện trường họp báo <Đa tình kiếm>, phóng viên đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
Giám đốc sáng tạo lên sân khấu, truyền thông đều tập trung sự chú ý lên Cổ Sa và Tang Tửu. Chuyện quảng cáo tuần trước của hai người càng khiến người ngoài giới nghi ngờ về mối quan hệ của cả hai.
Cổ Sa mặc váy đỏ, hôm nay trông vô cùng xinh đẹp, là vì muốn vượt mặt Tang Tửu. Tang Tửu là nữ hai, cô không cướp spotlight, ăn vận rất mộc mạc.
Chiếc váy dài màu mơ trên người Tang Tửu không dễ mặc, với màu đỏ bắt mắt ở bên cạnh thì rất dễ bị lu mờ. Nhưng khuôn mặt cô sáng rỡ, phối với màu sáng lại toát lên cảm giác xinh đẹp động lòng người.
Dường như chuyện riêng đã ảnh hưởng đến Cổ Sa, nụ cười của cô ta với truyền thông hơi gượng gạo, lớp trang điểm tỉ mỉ càng khiến cô ta trông như người giả tạo.
Sau khi so sánh hai người thì không khỏi nảy ra một suy nghĩ, người mặc quần áo, không phải quần áo mặc người.
Lúc phóng viên đặt câu hỏi, có người bạo gan hỏi Cổ Sa: “Giữa cô với Tang Tửu có bất hòa không?”
Tang Tửu vẫn giữ nụ cười lịch sự, muốn biết Cổ Sa sẽ trả lời thế nào. Một người phụ nữ thích hóng hớt thì sẽ xem hết những chuyện náo nhiệt của mình.
Chỉ thấy Cổ Sa thản nhiên khoác cánh tay Tang Tửu, hỏi lại phóng viên: “Anh cảm thấy chúng tôi giống có bất hòa à?”
Tang Tửu ngẩn ra, vài tiếng ‘tách’ vang lên, bức ảnh hai người khoác tay nhau cứ thế được truyền lên mạng.
Dân mạng bùng nổ.
“Từ tương tàn tương sát cho tới tương thân tương ái? Hơi muốn đẩy thuyền này rồi đấy, ha ha ha, chắc chắn là tôi điên rồi.”
“Từ chối ràng buộc! Fan Cổ Sa đừng bị mắc lừa, chúng tôi quyết không xào couple!”
“Chụp cùng thế này càng thấy rõ Tang Tửu đẹp thật, ngại quá, fan qua đường cũng không hi vọng cô ấy bị buộc với Cổ tiểu thư nhà mấy người đâu.”
Tin đồn Tang Tửu bất hòa với Cổ Sa cũng xem như miễn cưỡng lắng xuống qua bức ảnh cùng khung hình trong họp báo. Nhưng dân mạng vẫn so sánh hai người với nhau không biết mệt là gì.
Vòng so sánh mới đã kết thúc, lần tiếp theo có thể phải đợi đến sau khi phim công chiếu rồi.
*
Sau khi họp báo kết thúc, Tang Tửu ngồi xe bảo mẫu. Trên xe, cứ chốc chốc cô lại mở điện thoại, mỗi lần mở là đầu mày cau lại.
Từ lúc cô gửi tin nhắn đến giờ đã mấy tiếng trôi qua, không ngờ Ôn Quý Từ vẫn chưa trả lời cô.
Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây.
Tang Tửu vô thức cọ răng lên môi dưới, cô cũng bắt đầu trở nên lo được lo mất, cho dù họp thì cũng sớm kết thúc rồi chứ, lẽ nào Ôn Quý Từ cố ý không trả lời?
Trong lúc Tang Tửu đang suy nghĩ vẩn vơ thì xe đã đến Cầm Thủy Loan.
Vẻ mặt Tang Tửu uể oải, ngay cả tiếng chào tạm biệt Tiểu Hòa cũng vô cùng yếu ớt, cô vẫn đang mặc chiếc váy Ôn Quý Từ chọn cho cô, chỉ khoác một chiếc áo khoác.
Uổng công cô còn muốn mặc chiếc váy này cho Ôn Quý Từ xem, giờ cô lập tức về phòng thay chiếc váy này ra.
Tang Tửu nhấc váy đi vào biệt thự, về thẳng phòng mình, ngay cả đèn cô cũng chẳng bật, bắt đầu kéo dây áo trên vai xuống.
Bỗng chốc, bả vai trắng nõn mịn màng lộ ra phân nửa, đường nét xương quay xanh xinh đẹp rõ ràng.
Tay đang kéo dây áo của Tang Tửu chợt dừng lại, cô vốn cảm thấy có gì đó không ổn, hình như trong phòng không chỉ có mình cô, cô cảnh giác cau mày.
“Ai đấy?”
Tang Tửu đang định kéo dây áo đã trượt xuống lại, phía sau có hơi thở không thuộc về cô bỗng đến gần.
Không đợi Tang Tửu hành động, tay của người đàn ông đã đặt ngang trước eo cô, Tang Tửu hoảng sợ muốn vùng vẫy, nhiệt độ quen thuộc bên tai, giọng nói quen thuộc kề sát bên cô: “Là anh.”
Trong bóng tối, giọng nói mang theo chút khàn.
Động tác giãy giụa lập tức dừng lại, Tang Tửu ngẩn người, nhất thời không phản ứng.
Nửa tiếng trước, Ôn Quý Từ mới đến phòng Tang Tửu, lúc Tang Tửu vòa phòng, anh còn chưa kịp lên tiếng, không ngờ Tang Tửu lại dứt khoát cởi váy như vậy.
Ánh trăng xanh buồn hệt như một cái lồng sương mù, soi bóng người đầy hư ảo.
Tang Tửu cứ thế được Ôn Quý Từ ôm lấy, nỗi hoảng sợ trong đáy lòng vừa rồi dần tan biến, cô xoay người mấy lần nhưng không thành công, thế nên dứt khoát để mặc Ôn Quý Từ ôm.
“Sao anh không lên tiếng?”
Lực ôm ở eo Tang Tửu vẫn không buông lỏng, Ôn Quý Từ chỉ cười: “Nói cái gì? Nói em cởi nhanh lên chút à?”
Hơi thở Tang Tửu dồn dập, yên tĩnh vài giây.
Cô chợt nhớ ra, dây áo trên vai vẫn trượt xuống, cô đưa tay còn lại lên, định kéo dây áo lại.
Tay vừa chạm vào thì tay Ôn Quý Từ cũng phủ lên tay cô, cầm tay cô kéo dây áo xuống.
Làn da lộ ra trong không khí run lên, cả người Tang Tửu cứng đờ, cô muốn rụt tay về nhưng không thành công.
“Anh muốn làm…” cái gì?
Vừa dứt lời, Ôn Quý Từ dùng hành động để Tang Tửu ngậm miệng, anh cúi đầu hôn lên bả vai cô.
Tang Tửu hít vào một hơi rồi nín thở.
Ôn Quý Từ lại cúi đầu tiếp tục hôn, làn da trắng mịn như phát sáng trong bóng tối, thu hút sự chú ý của anh.
Cách tấm vải mỏng sau lưng, nụ hôn của Ôn Quý Từ nóng bỏng, xuyên qua chiếc váy truyền đến. Tang Tửu vô thức nắm chặt tay Ôn Quý Từ đang đặt trên eo cô.
“Ôn Quý Từ!” Tiếng cảnh cáo trầm thấp vang lên, nhưng vì giọng Tang Tửu rất khẽ, nghe không giống đang từ chối. Với Ôn Quý Từ mà nói, nó giống như một lời mời gọi vô ý hơn.
Ngay sau đó, Ôn Quý Từ vẫn cảm thấy không thỏa mãn, tay anh chợt dời đến lưng Tang Tửu, vuốt vẻ trên phần vải mỏng sau lưng vài cái.
Tang Tửu chợt cảm thấy không ổn, còn chưa kịp ngăn lại thì nghe thấy tiếng ‘xoẹt’ vang lên trong bóng tối, cả phần lưng hoàn toàn lộ ra, không chút che chắn.
Một chiếc váy đang đẹp đẽ, dưới tay Ôn Quý Từ lại bị mất đi dáng vẻ vốn có của nó.
“Anh xé váy em làm gì!”
Giọng Tang Tửu căng thẳng, cô muốn đưa tay ra sau lưng, cố gắng kéo lại phần váy đã rách.
Ôn Quý Từ không cho cô cơ hội, tay anh dùng sức, tấm vải mỏng hoàn toàn thành đồ bỏ.
“Trông nó vướng mắt, vẫn là không mặc đẹp hơn.”
Trong đầu Tang Tửu nổ ‘ầm’, cô không nhìn rõ mặt Ôn Quý Từ, chỉ nghe thấy giọng anh quanh quẩn trong bóng tối, lọt vào tai cô.
Mà phía trước cô phản chiếu hai chiếc bóng, kề sát bên nhau, tư thế thân mật.
Giọng Tang Tửu bất giác hơi run rẩy: “Chẳng phải anh chê vướng mắt à, vậy mà còn đổi váy của em?”
Thật lâu sau vẫn không có tiếng trả lời, Tang Tửu đang định quay đầu thì Ôn Quý Từ chợt nghiêng đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên gáy cô.
Nhưng đây chỉ là khởi đầu.
Nụ hôn không báo trước lại rơi xuống, Tang Tửu muốn tiến lên phía trước theo phản xạ có điều kiện, thế nhưng hai tay Ôn Quý Từ ôm lấy eo cô.
Thoáng chốc, Tang Tửu lại quay về vòng tay của Ôn Quý Từ.
Không khí ít ỏi, Tang Tửu thở dốc. Thời tiết se lạnh, từng nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.
Buổi họp báo lúc tối, Ôn Quý Từ đã xem livestream, anh cũng đã nhận tin nhắn của Tang Tửu nhưng lại cố ý không trả lời.
Cả buổi tối, anh nhìn Tang Tửu trong chiếc váy xinh đẹp, đứng bên cạnh người đàn ông định tỏ tình với cô. Lòng đố kỵ thiêu đốt trái tim anh.
Nụ hôn cuối cùng, Ôn Quý Từ dùng răn cắn nhẹ, để lại một dấu vết của bản thân anh trên tấm lưng trần của Tang Tửu.
“Chẳng phải ban nãy em còn muốn tính sổ với anh à, muốn tính thế nào?”
Ý thức của Tang Tửu nhanh chóng bị thiêu rụi, cô làm sao có thể trả lời Ôn Quý Từ được.
Dưới lầu của Cầm Thùy Loan xuất hiện một nhóm khách không mời do Tưởng Thiếu Du dẫn đầu. Trang Lan, Lâu Nguyệt và Tống Hữu lặng lẽ đứng trước cửa nhà Tang Tửu.
Họ biết phim mới của Tang Tửu sắp phát sóng, định lén lút đến nhà cô, cho cô một party bất ngờ.
Tất nhiên quản gia biết họ nên mở cửa giúp họ. Bánh kem, hoa tươi và sâm panh đã chuẩn bị sẵn để đầy bàn ở tầng một.
Thậm chí trong bóng tối, nhóm Tưởng Thiếu Du còn âm thầm xếp các loại hoa trang trí trong phòng khách dưới lầu.
Đợi đến khi Tang Tửu xuống lầu sẽ cho cô bất ngờ.
Thế nhưng đợi một lúc lâu mà Tang Tửu vấn không xuất hiện, họ đứng trong bóng tối tĩnh lặng rất lâu, giữ tư thế giống nhau, gần như cho rằng mình là một tên ngốc.
“Chẳng phải bảo Tang Tửu về nhà rồi à?”
Người nói là Tống Hữu, anh ta cho rằng mình đã đè thấp giọng nói ồi, không ngờ lại vang lên vô cùng rõ ràng trong biệt thự rộng lớn yên tĩnh, thậm chí còn loáng thoáng tiếng vọng lại.
“Có biết nhỏ tiếng chút không hả?
“Bị Tang Tửu phát hiện thì còn gọi là party bất ngờ được à?”
Bỗng chốc, Tống Hữu bị tập thể bao vây tấn công.
Tiếng vang trong biệt thự lập tức bị phóng đại gấp trăm lần, tất nhiên là truyền đến phòng Tang Tửu trên tầng hai.
Tang Tửu hoàn hồn, cô lập tức lo lắng, luống cuống đẩy Ôn Quý Từ ở phía sau ra.
“Anh mau trèo ra cửa sổ đi, không được đi bằng cửa bên này.”
Nếu bị nhóm Tưởng Thiếu Du nhìn thấy Ôn Quý Từ từ phòng cô đi ra, cô cũng không cách nào giải thích lý do với họ được.
Phòng Tang Tửu có ban công, chỉ có thể để Ôn Quý Từ tủi thân mà đến phòng khác bằng đường ban công thôi.
Nhưng Ôn Quý Từ ở phía sau lại chẳng nhúc nhích gì, Tang Tửu đang định lên tiếng giục thì anh bỗng duỗi tay ra bịt miệng Tang Tửu lại, từ tốn nói: “Suỵt, đừng phát ra tiếng, dưới lầu có người.”
Không khí yên tĩnh trở lại, Ôn Quý Từ vừa dứt lời thì ở cầu thang truyền đến giọng nói cố ý đè thấp: “Người đâu? Chẳng phải nói Tang Tửu về phòng rồi à?”
Tang Tửu buông lỏng cà vạt trên tay, lùi lại một bước, thế nhưng Ôn Quý Từ lại đi về phía Tang Tửu một bước, khoảng cách vẫn gần như vậy.
Ôn Quý Từ cúi người nhìn cô: “Ghen rồi?”
“Không có.” Tang Tửu đáp rất quả quyết.
“Vậy muốn anh trả lại quà giúp em không?” Ôn Quý Từ dùng giọng điệu trêu chọc.
“Anh dám!” Tang Tửu lập tức nheo mắt nhìn Ôn Quý Từ, cơn giận bốc lên, nghĩ sao nói vậy: “Nếu anh dám đi, em sẽ mách ba mẹ.”
“Mách cái gì?” Ôn Quý Từ nhàn nhã nhìn cô.
“Nói anh thèm muốn em gái nhiều năm, dụ dỗ em cắn câu.”
Vừa nói xong Tang Tửu đã hối hận, chỉ mong thời gian quay lại một giây trước để nuốt lời nói lại.
Ôn Quý Từ chợt bật cười, nụ cười không khác gì thường ngày nhưng lại khiến Tang Tửu nhìn mà lo lắng.
“Anh cầu còn chẳng được nữa là.”
Ôn Quý Từ lập tức xoay người, lùi lại một bước, khom lưng cầm điện thoại trên bàn trà lên, ngón tay chạm lên màn hình: “Giờ này chắc ba mẹ chưa ngủ đâu, có muốn anh gọi giúp em không?”
Tang Tửu hoảng loạn, vội chạy tới giật lấy điện thoại trong tay Ôn Quý Từ, cô nhìn màn hình, không ngờ lại hiển thị đang gọi.
Cô cho rằng Ôn Quý Từ chỉ nói mà thôi, nào có thể ngờ anh thật sự gọi đi rồi.
“Alo.” Đầu kia điện thoại truyền đến giọng của Ôn Hành Tri.
Tang Tửu như ngừng thở, suýt chút nữa đã ném luôn điện thoại đi. Cô nhìn Ôn Quý Từ bằng ánh mắt cầu cứu, nhưng Ôn Quý Từ lại chẳng kề có ý muốn ra tay giúp đỡ mà còn nhướng đuôi mắt.
Tang Tửu chỉ đành điều chỉnh lại cảm xúc rồi mới run rẩy gọi: “Ba.”
“Tiểu Tửu.” Ôn Hành Tri thấy hơi lạ, nhưng sau đó lại cười: “Sao không dùng điện thoại của con gọi mà lại dùng điện thoại của anh?”
Tang Tửu gắng gượng cười hai tiếng: “Con với anh đang đùa thôi, ba nghỉ ngơi đi.”
Chẳng dễ gì mới giải quyết được tai họa Ôn Quý Từ gây ra, Tang Tửu lập tức cúp điện thoại, ném điện thoại vào lòng Ôn Quý Từ hệt như đang cầm củ khoai nóng bỏng tay.
“Những lời vừa rồi là giận quá nên nói thôi, anh đừng xem là thật.”
Đối với việc Ôn Quý Từ đang mong muốn có được danh phận, Tang Tửu chỉ đành để anh tủi thân một thời gian, ngay cả khi vừa rồi anh cố ý lấy chuyện của Cổ Sa đề chọc tức cô thì cô cũng không định tính toán nữa.
Tang Tửu xoa đầu Ôn Quý Từ như đang vỗ về: “Chịu thêm một thời gian nữa.”
Lúc này, không ngờ Tang Tửu lại cảm thấy mình trở thành một người phụ nữ xấu xa không định chịu trách nhiệm, còn Ôn Quý Từ lại là người chịu ấm ức.
Ôn Quý Từ nheo mắt, chỉ cười nhìn Tang Tửu.
Tang Tửu sợ hãi lập tức rụt tay lại, thấy Ôn Quý Từ đang bên bờ vực trở nên ‘hắc hóa’, cô chỉ có thể thầm mong anh bình tĩnh lại.
*
<Đa tình kiếm> sắp phát sóng, trên weibo chính thức đã đăng trailer đầu tiên.
Trong quá trình quay, ấn tượng của cư dân mạng với Tang Tửu không tốt, huống hồ đây là lần đầu cô đóng phim, không ai biết cô diễn thế nào, trong mắt mọi người, cô là một bình hoa.
Tối hôm trailer được tung ta, tất nhiên mọi người trông đợi phân cảnh của nam nữ chính Tông Ngộ và Cổ Sa. Trong một phút vừa phát sóng, bình luận trên màn hình đã bị fan của hai người lấp kín.
Cả câu chuyện xoay quanh quá trình trưởng thành của nam chính, diễn xuất của Tông Ngộ không phụ lòng công chúng, diễn xuất của Cổ Sa cũng rất đáng khen.
Cảnh của Tang Tửu trong trailer không nhiều, cảnh xuất hiện đầu tiên chính là cảnh rơi xuống nước đã lên hot search, từng bị Cổ Sa làm khó mà phải quay đi quay lại mấy lần, dấy lên bàn tán sôi nổi.
Trước đây chỉ có thể nhìn thấy cảnh từ xa mơ hồ, trong phim Tang Tửu trông còn xinh đẹp hơn nhiều.
“Các chị em, cái nhan sắc này của Tang Tửu có phải là đỉnh quá không? Có thể lấy sắc đẹp đè bẹp tất cả trong showbiz đấy.”
“Chẳng phải chỉ diễn vai nữ phụ ác độc thôi à? Đẹp thì đẹp nhưng ngoại hình của Tang Tửu mạnh mẽ quá, không có lợi cho tương lai của cô ta.”
“Gì mà nữ phụ độc ác, fan sách muốn hỏi bạn thật sự đọc nguyên tác chưa vậy? Nhân vật của Tang Tửu rõ ràng là xinh đẹp tốt bụng dễ thương, diễn tốt thì chắc chắn có thể hot.”
Nếu nói một cảnh quay lướt qua chỉ khiến mọi người cảm thấy Tang Tửu rất xinh đẹp, chưa cảm nhận được kỹ năng diễn xuất thật sự của cô. Vậy thì trong phim, công chúng có thể nhìn thấy được một phần thực lực của cô.
Tang Tửu mặc áo choàng đen, đội mũ trùm đầu, chỉ lộ nửa dưới gương mặt, khuôn cằm thon gọn và vô cùng xinh đẹp.
Tang Tửu đứng trong tuyết, phía sau là núi tuyết mênh mông, bóng dáng cô độc và nhỏ bé.
Cô ngẩng đầu, mũ trượt xuống dưới, mái tóc đen nhánh, khuôn mặt trắng bệch, dáng người mảnh mai nhưng không hề gầy yếu.
Điều hiếm có hơn là ánh mắt kiên nghị đó, chỉ nhìn thoáng qua thôi đã có thể khiến người ta lập tức cảm nhận được điều cô đang muốn truyền đạt, lòng tin kiên định.
Tiếp theo, mấy câu thoại của Tang Tửu lại càng đẩy tình tiết lên cao trào. Trước khi quay, đoàn phim đã tuyên bố rằng tất cả diễn viên trong phim đều không dùng lồng tiếng, cả bộ phim đều dùng tiếng gốc của diễn viên.
Dân mạng bắt đầu phủ định lại phán xét của họ trước đó.
“Ôi vãi, vừa nãy tôi còn nói Tang Tửu diễn kém, bây giờ nhìn xem, quả nhiên là bước ra từ trường đào tạo chính quy, chẳng những cảm xúc thích hợp mà kỹ năng đọc thoại cũng rất tốt.”
“Đây mới mấy cảnh đâu, bạn nhìn ra cái gì? Tang Tửu chỉ là đồ vô dụng thôi, đừng trách tôi không nhắc, đến lúc đó phim ra rồi lại dọa chết bạn.”
“Sao miệng lại bẩn thế nhỉ, bộ phim đầu tiên của một diễn viên mới như Tang Tửu thì nên cổ vũ, mắng gì mà mắng, nghi là fan Cổ Sa đang chiếm sóng.”
“Đừng xé nữa, ngắm người đẹp không hay hơn à? Thực lực Tang Tửu ổn áp mà, cho dù cô ấy chỉ là bình hoa thì cũng phải xinh đẹp thích mắt thế này mới có thể gọi là bình hoa được.”
Nhìn chung, phản ứng về trailer rất tốt.
Khi cả nam nữ chính đều là ngôi sao nổi tiếng, nhiệt độ của Tang Tửu cũng không bị họ lấn át.
Chiến lược của đoàn đội Tang Tửu là sau khi phim phát sóng sẽ tiến hành tuyên tuyền trên quy mô rộng rãi, bây giờ chỉ cần giữ khiêm tốn là được.
Việc tuyên truyền họp báo <Đa tình kiếm> cũng được đưa vào lịch trình, Tang Tửu không định ‘khách lấn át chủ’ trong buổi họp báo, thế nên cô chọn một chiếc váy dài đơn giản mộc mạc.
Tang Tửu đến phòng trang điểm sớm, lúc trang điểm xong, chuẩn bị thay đồ thì Tiểu Hòa thấp thỏm đi tới: “Tiểu Tửu, đổi váy rồi, tối nay phải mặc chiếc này.”
Tang Tửu nhìn chiếc váy Tiểu Hòa cầm, là màu quả mơ, lúc cô thật sự mặc vào người rồi thì mới phát hiện khác biệt rất lớn.
Phần lưng của chiếc váy cũ lộ ra một nửa, vạt váy cũng xẻ cao, đôi chân như ẩn như hiện.
Bây giờ vạt váy xẻ cao tất nhiên mất rồi, phần lưng lộ ra cũng được thay bằng voan ren. Dù vẫn có thể tôn lên được vóc dáng của Tang Tửu, thế nhưng lại bảo thủ hơn không biết gấp mấy lần.
Tang Tửu nhìn mình trong gương, mím môi nhìn một lúc lâu mới hỏi: “Là ai bảo đổi vậy?”
“Là anh cô bảo.” Giọng Tiểu Hòa hơi yếu ớt.
Quả nhiên, Tang Tửu cũng không nghĩ ra ai sẽ để ý những điều này, cô cũng không thấy lạ khi Ôn Quý Từ nhìn thấy váy thế này rồi đổi đi.
Nếu dáng vẻ Ôn Quý Từ mặc áo choàng tắm bị người phụ nữ khác nhìn thấy thì cô cũng không muốn, nghĩ thôi cũng thấy không được.
Tang Tửu đặt mình vào vị trí của anh để nghĩ, vốn vẫn còn hơi buồn bực nhưng đã lập tức biến mất.
Tang Tửu cong môi, tâm trạng bỗng trở nên tốt hơn. Cô còn đứng trước gương xoay mấy vòng, ngắm chiếc váy trên người mình.
Thực ra mắt thẩm mỹ của Ôn Quý Từ rất được, anh không đổi thành váy trùm cô từ đầu đến chân đã xem như rất nể mặt cô rồi.
Tiểu Hòa vốn còn lo Tang Tửu sẽ tức giận, không ngờ cô ấy nhắc đến anh trai Tang Tửu là Tang Tửu lập tức nguôi giận ngay. Cô ấy đoán không sai mà, tình cảm hai anh em họ thật sự rất tốt.
Tang Tửu ngồi trên ghế gửi một tin nhắn cho Ôn Quý Từ, cố ý dùng giọng điệu khiêu khích, cũng không nói là mình có giận hay không.
“Về sẽ tính sổ với anh sau.”
Đợi nửa phút, Tang Tửu không đợi được tin trả lời của Ôn Quý Từ, cô biết chắc chắn là Ôn Quý Từ đang họp, không cầm điện thoại, thế nên cô dứt khoát không đợi nữa, định cất điện thoại vào túi.
Vừa mở khóa kéo ra, Tang Tửu nhìn thấy một góc hộp quà lộ ra trong túi.
Quà xin lỗi Cổ Sa tặng Tang Tửu, Tang Tửu không định lấy, cô định tìm cơ hội trả lại cho Cổ Sa, tối nay vừa khéo có thời gian.
Phòng trang điểm của Cổ Sa ở bên cạnh phòng Tang Tửu, Tang Tửu cầm hộp đi ra khỏi phòng.
Lúc này, Cổ Sa đang ngồi trước gương, vẻ mặt phức tạp.
Tất nhiên Cổ Sa biết những bình luận trên mạng, cũng đọc được những bình luận về sắc đẹp và diễn xuất của Tang Tửu lấn át cô ta.
Để vượt qua Tang Tửu ở buổi họp báo, Cổ Sa đặc biệt đặt may một chiếc váy đỏ, khuôn mặt của cô ta thiên về vẻ tươi sáng, màu đỏ vừa phải có thể làm nổi bật ưu điểm của cô ta.
Mặc dù Cổ Sa không muốn đắc tội với Tang Tửu, nhưng cô ta luôn là người đứng trên cao nhìn người khác, cô ta không nuốt trôi cục tức này được.
Chỉ cần cô ta có thể trở thành người trong tim Ôn Quý Từ, đến lúc đó chẳng phải Tang Tửu phải gọi cô ta một tiếng chị dâu sao.
Lúc này, đột nhiên có người gõ cửa phòng trang điểm.
Cổ Sa hờ hững nói: “Vào đi.”
Lúc Cổ Sa nhìn thấy người đến là Tang Tửu, cô ta ngẩn ra rồi lập tức điều chỉnh lại vẻ mặt, tươi cười đứng lên: “Sao cô lại đến đây?”
Tang Tửu cũng không nói thừa thãi, cô đặt chiếc hộp trước bàn trang điểm: “Cái này trả cho chị.”
Lúc Cổ Sa nhìn thấy chiếc hộp, mắt cô ta lóe lên, nụ cười vẫn nở trên môi: “Sao vậy? Nếu không thích thì tôi tặng cô cái khác.”
Tang Tửu cũng cười, nụ cười đầy rạng rỡ, nhưng lời nói ra lại chẳng chút nể tình: “Anh tôi bảo tôi đừng tùy tiện nhận đồ của người ngoài.”
Quả nhiên lời Tang Tửu nói đâm thẳng vào tim Cổ Sa.
Lần trước gặp trắc trở ở chỗ Ôn Quý Từ, Cổ Sa cũng không nghĩ đến chuyện bỏ cuộc.
Lúc Cổ Sa vẫn chưa có được trái tim Ôn Quý Từ, cô ta thích vẻ lạnh lùng vô tình của Ôn Quý Từ, cô ta thích vẻ xa cách của Ôn Quý Từ.
Như vậy, trước khi cô ta với Ôn Quý Từ bên nhau, Ôn Quý Từ sẽ không bị bất cứ người phụ nữ nào quyến rũ.
Mà bây giờ, Cổ Sa thường nếm trải vẻ xa lánh đó của Ôn Quý Từ, Ôn Quý Từ không thích ai cả, cũng không thích cô ta.
“Sau này đừng phí tâm tư nữa.” Tang Tửu lại thêm một nhát dao: “Anh tôi nói, nếu tôi thích thì anh ấy sẽ mua cho tôi.”
Có lẽ là dục vọng chiếm hữu của Tang Tửu quá mạnh, mặc dù phải che giấu quan hệ tình cảm giữa cô với Ôn Quý Từ, nhưng cô lại không kiềm được mà thầm lộ ra vẻ vui thích của cô.
Không đợi Cổ Sa lên tiếng thì Tang Tửu đã rời đi, trên hành lang, cô gặp Tông Ngộ vừa đến.
Tông Ngộ gọi cô: “Tang Tửu.”
Qua chuyện lần trước, Tông Ngộ đã nhẹ nhõm rồi, bây giờ anh ta chỉ xem Tang Tửu là bạn, một người bạn đã từng thích là hi vọng cô có thể hạnh phúc.
“Lâu rồi không gặp.” Tâm trạng Tang Tửu khá tốt, cô chào hỏi Tông Ngộ.
Tông Ngộ nhạy bén cảm nhận được Tang Tửu dường như khác với trước đây, trước đây cô cũng cười nhưng nụ cười bây giờ chân thành hơn, như thể trong cuộc sống đã xảy ra chuyện rất tốt đẹp.
“Trước đây em nói em có người mình thích rồi.” Tông Ngộ quan sát xung quanh, xác nhận không có ai mới hỏi tiếp: “Em yêu rồi à?”
Tang Tửu ngẩn người, sau tai nóng lên, rõ ràng đến thế sao? Cô chỉ im lặng vài giây, nhưng chỉ vài giây đơn giản này đã đủ để nói rõ vấn đề rồi.
Tang Tửu khẽ nói: “Tôi yêu rồi, anh phải giữ bí mật đấy.”
“Tôi sẽ giữ bí mật giúp Tang Tửu.” Tông Ngộ cười, anh ta có thể cảm nhận được Tang Tửu không còn quá đề phòng nữa.
Giống như lúc nhỏ, anh ta chỉ cần đứng từ xa nhìn cũng có thể cảm nhận được sự vui vẻ của cô.
Quản lý của Tông Ngộ chạy tới: “Đừng nói chuyện nữa, phải lên sân khấu rồi.”
Dưới sự thúc giục, Tông Ngộ bị quản lý của anh ta dẫn đi, Tang Tửu cũng theo họ đến cánh gà đợi.
Ở hiện trường họp báo <Đa tình kiếm>, phóng viên đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
Giám đốc sáng tạo lên sân khấu, truyền thông đều tập trung sự chú ý lên Cổ Sa và Tang Tửu. Chuyện quảng cáo tuần trước của hai người càng khiến người ngoài giới nghi ngờ về mối quan hệ của cả hai.
Cổ Sa mặc váy đỏ, hôm nay trông vô cùng xinh đẹp, là vì muốn vượt mặt Tang Tửu. Tang Tửu là nữ hai, cô không cướp spotlight, ăn vận rất mộc mạc.
Chiếc váy dài màu mơ trên người Tang Tửu không dễ mặc, với màu đỏ bắt mắt ở bên cạnh thì rất dễ bị lu mờ. Nhưng khuôn mặt cô sáng rỡ, phối với màu sáng lại toát lên cảm giác xinh đẹp động lòng người.
Dường như chuyện riêng đã ảnh hưởng đến Cổ Sa, nụ cười của cô ta với truyền thông hơi gượng gạo, lớp trang điểm tỉ mỉ càng khiến cô ta trông như người giả tạo.
Sau khi so sánh hai người thì không khỏi nảy ra một suy nghĩ, người mặc quần áo, không phải quần áo mặc người.
Lúc phóng viên đặt câu hỏi, có người bạo gan hỏi Cổ Sa: “Giữa cô với Tang Tửu có bất hòa không?”
Tang Tửu vẫn giữ nụ cười lịch sự, muốn biết Cổ Sa sẽ trả lời thế nào. Một người phụ nữ thích hóng hớt thì sẽ xem hết những chuyện náo nhiệt của mình.
Chỉ thấy Cổ Sa thản nhiên khoác cánh tay Tang Tửu, hỏi lại phóng viên: “Anh cảm thấy chúng tôi giống có bất hòa à?”
Tang Tửu ngẩn ra, vài tiếng ‘tách’ vang lên, bức ảnh hai người khoác tay nhau cứ thế được truyền lên mạng.
Dân mạng bùng nổ.
“Từ tương tàn tương sát cho tới tương thân tương ái? Hơi muốn đẩy thuyền này rồi đấy, ha ha ha, chắc chắn là tôi điên rồi.”
“Từ chối ràng buộc! Fan Cổ Sa đừng bị mắc lừa, chúng tôi quyết không xào couple!”
“Chụp cùng thế này càng thấy rõ Tang Tửu đẹp thật, ngại quá, fan qua đường cũng không hi vọng cô ấy bị buộc với Cổ tiểu thư nhà mấy người đâu.”
Tin đồn Tang Tửu bất hòa với Cổ Sa cũng xem như miễn cưỡng lắng xuống qua bức ảnh cùng khung hình trong họp báo. Nhưng dân mạng vẫn so sánh hai người với nhau không biết mệt là gì.
Vòng so sánh mới đã kết thúc, lần tiếp theo có thể phải đợi đến sau khi phim công chiếu rồi.
*
Sau khi họp báo kết thúc, Tang Tửu ngồi xe bảo mẫu. Trên xe, cứ chốc chốc cô lại mở điện thoại, mỗi lần mở là đầu mày cau lại.
Từ lúc cô gửi tin nhắn đến giờ đã mấy tiếng trôi qua, không ngờ Ôn Quý Từ vẫn chưa trả lời cô.
Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây.
Tang Tửu vô thức cọ răng lên môi dưới, cô cũng bắt đầu trở nên lo được lo mất, cho dù họp thì cũng sớm kết thúc rồi chứ, lẽ nào Ôn Quý Từ cố ý không trả lời?
Trong lúc Tang Tửu đang suy nghĩ vẩn vơ thì xe đã đến Cầm Thủy Loan.
Vẻ mặt Tang Tửu uể oải, ngay cả tiếng chào tạm biệt Tiểu Hòa cũng vô cùng yếu ớt, cô vẫn đang mặc chiếc váy Ôn Quý Từ chọn cho cô, chỉ khoác một chiếc áo khoác.
Uổng công cô còn muốn mặc chiếc váy này cho Ôn Quý Từ xem, giờ cô lập tức về phòng thay chiếc váy này ra.
Tang Tửu nhấc váy đi vào biệt thự, về thẳng phòng mình, ngay cả đèn cô cũng chẳng bật, bắt đầu kéo dây áo trên vai xuống.
Bỗng chốc, bả vai trắng nõn mịn màng lộ ra phân nửa, đường nét xương quay xanh xinh đẹp rõ ràng.
Tay đang kéo dây áo của Tang Tửu chợt dừng lại, cô vốn cảm thấy có gì đó không ổn, hình như trong phòng không chỉ có mình cô, cô cảnh giác cau mày.
“Ai đấy?”
Tang Tửu đang định kéo dây áo đã trượt xuống lại, phía sau có hơi thở không thuộc về cô bỗng đến gần.
Không đợi Tang Tửu hành động, tay của người đàn ông đã đặt ngang trước eo cô, Tang Tửu hoảng sợ muốn vùng vẫy, nhiệt độ quen thuộc bên tai, giọng nói quen thuộc kề sát bên cô: “Là anh.”
Trong bóng tối, giọng nói mang theo chút khàn.
Động tác giãy giụa lập tức dừng lại, Tang Tửu ngẩn người, nhất thời không phản ứng.
Nửa tiếng trước, Ôn Quý Từ mới đến phòng Tang Tửu, lúc Tang Tửu vòa phòng, anh còn chưa kịp lên tiếng, không ngờ Tang Tửu lại dứt khoát cởi váy như vậy.
Ánh trăng xanh buồn hệt như một cái lồng sương mù, soi bóng người đầy hư ảo.
Tang Tửu cứ thế được Ôn Quý Từ ôm lấy, nỗi hoảng sợ trong đáy lòng vừa rồi dần tan biến, cô xoay người mấy lần nhưng không thành công, thế nên dứt khoát để mặc Ôn Quý Từ ôm.
“Sao anh không lên tiếng?”
Lực ôm ở eo Tang Tửu vẫn không buông lỏng, Ôn Quý Từ chỉ cười: “Nói cái gì? Nói em cởi nhanh lên chút à?”
Hơi thở Tang Tửu dồn dập, yên tĩnh vài giây.
Cô chợt nhớ ra, dây áo trên vai vẫn trượt xuống, cô đưa tay còn lại lên, định kéo dây áo lại.
Tay vừa chạm vào thì tay Ôn Quý Từ cũng phủ lên tay cô, cầm tay cô kéo dây áo xuống.
Làn da lộ ra trong không khí run lên, cả người Tang Tửu cứng đờ, cô muốn rụt tay về nhưng không thành công.
“Anh muốn làm…” cái gì?
Vừa dứt lời, Ôn Quý Từ dùng hành động để Tang Tửu ngậm miệng, anh cúi đầu hôn lên bả vai cô.
Tang Tửu hít vào một hơi rồi nín thở.
Ôn Quý Từ lại cúi đầu tiếp tục hôn, làn da trắng mịn như phát sáng trong bóng tối, thu hút sự chú ý của anh.
Cách tấm vải mỏng sau lưng, nụ hôn của Ôn Quý Từ nóng bỏng, xuyên qua chiếc váy truyền đến. Tang Tửu vô thức nắm chặt tay Ôn Quý Từ đang đặt trên eo cô.
“Ôn Quý Từ!” Tiếng cảnh cáo trầm thấp vang lên, nhưng vì giọng Tang Tửu rất khẽ, nghe không giống đang từ chối. Với Ôn Quý Từ mà nói, nó giống như một lời mời gọi vô ý hơn.
Ngay sau đó, Ôn Quý Từ vẫn cảm thấy không thỏa mãn, tay anh chợt dời đến lưng Tang Tửu, vuốt vẻ trên phần vải mỏng sau lưng vài cái.
Tang Tửu chợt cảm thấy không ổn, còn chưa kịp ngăn lại thì nghe thấy tiếng ‘xoẹt’ vang lên trong bóng tối, cả phần lưng hoàn toàn lộ ra, không chút che chắn.
Một chiếc váy đang đẹp đẽ, dưới tay Ôn Quý Từ lại bị mất đi dáng vẻ vốn có của nó.
“Anh xé váy em làm gì!”
Giọng Tang Tửu căng thẳng, cô muốn đưa tay ra sau lưng, cố gắng kéo lại phần váy đã rách.
Ôn Quý Từ không cho cô cơ hội, tay anh dùng sức, tấm vải mỏng hoàn toàn thành đồ bỏ.
“Trông nó vướng mắt, vẫn là không mặc đẹp hơn.”
Trong đầu Tang Tửu nổ ‘ầm’, cô không nhìn rõ mặt Ôn Quý Từ, chỉ nghe thấy giọng anh quanh quẩn trong bóng tối, lọt vào tai cô.
Mà phía trước cô phản chiếu hai chiếc bóng, kề sát bên nhau, tư thế thân mật.
Giọng Tang Tửu bất giác hơi run rẩy: “Chẳng phải anh chê vướng mắt à, vậy mà còn đổi váy của em?”
Thật lâu sau vẫn không có tiếng trả lời, Tang Tửu đang định quay đầu thì Ôn Quý Từ chợt nghiêng đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên gáy cô.
Nhưng đây chỉ là khởi đầu.
Nụ hôn không báo trước lại rơi xuống, Tang Tửu muốn tiến lên phía trước theo phản xạ có điều kiện, thế nhưng hai tay Ôn Quý Từ ôm lấy eo cô.
Thoáng chốc, Tang Tửu lại quay về vòng tay của Ôn Quý Từ.
Không khí ít ỏi, Tang Tửu thở dốc. Thời tiết se lạnh, từng nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.
Buổi họp báo lúc tối, Ôn Quý Từ đã xem livestream, anh cũng đã nhận tin nhắn của Tang Tửu nhưng lại cố ý không trả lời.
Cả buổi tối, anh nhìn Tang Tửu trong chiếc váy xinh đẹp, đứng bên cạnh người đàn ông định tỏ tình với cô. Lòng đố kỵ thiêu đốt trái tim anh.
Nụ hôn cuối cùng, Ôn Quý Từ dùng răn cắn nhẹ, để lại một dấu vết của bản thân anh trên tấm lưng trần của Tang Tửu.
“Chẳng phải ban nãy em còn muốn tính sổ với anh à, muốn tính thế nào?”
Ý thức của Tang Tửu nhanh chóng bị thiêu rụi, cô làm sao có thể trả lời Ôn Quý Từ được.
Dưới lầu của Cầm Thùy Loan xuất hiện một nhóm khách không mời do Tưởng Thiếu Du dẫn đầu. Trang Lan, Lâu Nguyệt và Tống Hữu lặng lẽ đứng trước cửa nhà Tang Tửu.
Họ biết phim mới của Tang Tửu sắp phát sóng, định lén lút đến nhà cô, cho cô một party bất ngờ.
Tất nhiên quản gia biết họ nên mở cửa giúp họ. Bánh kem, hoa tươi và sâm panh đã chuẩn bị sẵn để đầy bàn ở tầng một.
Thậm chí trong bóng tối, nhóm Tưởng Thiếu Du còn âm thầm xếp các loại hoa trang trí trong phòng khách dưới lầu.
Đợi đến khi Tang Tửu xuống lầu sẽ cho cô bất ngờ.
Thế nhưng đợi một lúc lâu mà Tang Tửu vấn không xuất hiện, họ đứng trong bóng tối tĩnh lặng rất lâu, giữ tư thế giống nhau, gần như cho rằng mình là một tên ngốc.
“Chẳng phải bảo Tang Tửu về nhà rồi à?”
Người nói là Tống Hữu, anh ta cho rằng mình đã đè thấp giọng nói ồi, không ngờ lại vang lên vô cùng rõ ràng trong biệt thự rộng lớn yên tĩnh, thậm chí còn loáng thoáng tiếng vọng lại.
“Có biết nhỏ tiếng chút không hả?
“Bị Tang Tửu phát hiện thì còn gọi là party bất ngờ được à?”
Bỗng chốc, Tống Hữu bị tập thể bao vây tấn công.
Tiếng vang trong biệt thự lập tức bị phóng đại gấp trăm lần, tất nhiên là truyền đến phòng Tang Tửu trên tầng hai.
Tang Tửu hoàn hồn, cô lập tức lo lắng, luống cuống đẩy Ôn Quý Từ ở phía sau ra.
“Anh mau trèo ra cửa sổ đi, không được đi bằng cửa bên này.”
Nếu bị nhóm Tưởng Thiếu Du nhìn thấy Ôn Quý Từ từ phòng cô đi ra, cô cũng không cách nào giải thích lý do với họ được.
Phòng Tang Tửu có ban công, chỉ có thể để Ôn Quý Từ tủi thân mà đến phòng khác bằng đường ban công thôi.
Nhưng Ôn Quý Từ ở phía sau lại chẳng nhúc nhích gì, Tang Tửu đang định lên tiếng giục thì anh bỗng duỗi tay ra bịt miệng Tang Tửu lại, từ tốn nói: “Suỵt, đừng phát ra tiếng, dưới lầu có người.”
Không khí yên tĩnh trở lại, Ôn Quý Từ vừa dứt lời thì ở cầu thang truyền đến giọng nói cố ý đè thấp: “Người đâu? Chẳng phải nói Tang Tửu về phòng rồi à?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook