Ôn Nhu Luân Hãm FULL
-
Chương 1
Ngôi sao Tang Tửu vừa debut hắt rượu vào ảnh đế, chuyện này đã ầm ĩ trên hotsearch tận mấy ngày.
Truyền thông, dân mạng và công ty quản lý gây sức ép, đòi Tang Tửu đưa ra một lời giải thích.
Tang Tửu bị công chúng chửi bới không lên tiếng thanh minh, cũng không công khai lộ mặt nhưng lại xuất hiện ở câu lạc bộ dưới trướng nhà họ Ôn.
Câu lạc bộ Vân Mai do mẹ ruột của Tang Tửu tự thiết kế, ánh đèn lấp lánh và màu sắc rực rỡ hệt như cung điện Versailles, một vật trang trí không đáng để mắt tới thôi cũng đã là bảo vật trân quý hàng đầu.
Tiệc sinh nhật của đại công tử Tưởng Thị là bữa tiệc tụ họp của các nhân vật có tiếng ở thủ đô.
Tối nay Tang Tửu cũng không quá phô trương, ngồi trong góc trò chuyện câu được câu chăng với bạn thân Lâu Nguyệt.
Khuôn mặt Tang Tửu xinh đẹp và thuần khiết, mặc một chiếc váy dài bằng nhung vô cùng xinh đẹp, mái tóc xoăn dài xõa tung.
Người đẹp sống trong nhung lụa, từng cái giơ tay nhấc chân thôi cũng khí chất ngời ngời.
“Hay là Tang đại tiểu thư của chúng ta hạ mình đi xin lỗi một câu nhỉ?” Là người duy nhất biết chuyện, Lâu Nguyệt khuyên.
“Xin lỗi?” Tang Tửu nhướng mày cười khẩy: “Hắt anh ta một ly rượu thôi là đã nhẹ lắm rồi.”
Mấy hôm trước, Tang Tửu và Nghiêm ảnh đế gặp nhau ở triển lãm, anh ta sợ Tang Tửu nghe không hiểu ẩn ý trong lời của anh ta nên vô cùng mờ ám đưa cho cô một tấm thẻ phòng.
Người bên ngoài nho nhã đã phá hủy hình tượng nát bấy, chỉ thiếu điều viết lên trán mấy chữ ‘tôi muốn dùng quy tắc ngầm với cô’.
Đưa thẻ phòng là việc lén lút, còn video hắt rượu là bị người ta tung ra.
Fan của Nghiêm ảnh đế rất đông, năng lực khống bình của đoàn đội cũng thuộc hàng đứng đầu, dắt mũi dư luận cũng rất tốt, nói Tang Tửu không tôn trọng tiền bối, hành động khác người để quyến rũ nam thần.
Cho dù là lý do gì thì tóm lại đều là lỗi của Tang Tửu.
“Tiền nhà họ Ôn không có chỗ để tiêu, có thể dùng tiền mặt để đốt lò sưởi.” Lâu Nguyệt hỏi: “Sao cậu không tìm nhà họ Ôn giúp?”
Tang Tửu thong thả sờ vòng tay kim cương, giọng điệu hờ hững: “Họ chỉ mong sao tớ ở bên ngoài vấp phải trắc trở rồi không trụ nổi mà về nhà ấy chứ.”
Lâu Nguyệt muốn lên tiếng nhưng bị Tang Tửu ngăn lại nên không nói nữa.
Bảy năm trước, Tang Mai – mẹ của Tang Tửu đưa Tang Tửu lúc đó đã mười bốn tuổi, trở thành vợ của chủ tịch tập đoàn Thế Hòa, dấy lên xôn xao trong giới thượng lưu.
Các biện pháp bảo vệ của Ôn Thị được hành động rất kín kẽ, truyền thông đào từ gốc đến ngọn cũng không đào được người con riêng kia là ai.
Thế Hòa là tập đoàn bất động sản nhất nhì cả nước, những năm gần đây càng mở rộng lĩnh vực kinh doanh.
Người thừa kế tương lai là thái tử gia của Ôn Thị – Ôn Quý Từ.
Ba năm trước, bên ngoài đã lan truyền tin đồn Ôn Quý Từ sắp thừa kế, nhưng không biết tại sao anh lại ra nước ngoài.
Tang Tửu nhận thức vô cùng sâu sắc về thân phận của mình, cô đã từng thử lấy lòng người anh trai trên danh nghĩa đó, nhưng ngay từ đầu, thái độ của Ôn Quý Từ với đứa con riêng của mẹ kế này không tốt lắm.
Tệ hơn nữa là quan hệ giữa họ có thể gọi là như nước với lửa không dung hòa được.
Trong trí nhớ của Tang Tửu, mỗi lần gặp Ôn Quý Từ thì đều kết thúc trong không vui.
Nghĩ rồi nghĩ, khóe môi Tang Tửu trề xuống, đường môi xinh đẹp cong thành một vòng cung không mấy vui vẻ.
Bàn tay đang nghịch vòng kim cương của cô bỗng dừng lại, bưng ly nhấp một ngụm rượu.
“Mấy ngày tới tớ về nhà ở.” Tang Tửu nhắc nhở: “Cậu đừng đến chỗ ở trước đây của tớ nữa, bây giờ không an toàn.”
Lâu Nguyệt: “Đáng sợ vậy? Sức chiến đấu của fan thời nay mạnh quá, quả thực không được, tớ phải gọi cho lão gia tử nhà tớ đây.”
Tang Tửu nhìn đồng hồ cô mới mua, lắc đầu: “Cậu ở bên ngoài chơi lâu như vậy, sợ là gọi về thì tịch thu thẻ của cậu luôn đấy.”
Sau khi trưởng thành, Tang Tửu không hề về nhà, cô vẫn luôn ở trong một căn hộ kép ở khu cao cấp của thủ đô.
Nghiêm ảnh đế bị mất mặt, cố tình không để Tang Tửu sống yên ổn.
Địa chỉ của cô bị tung ra, xe lại bị anti fan tạt sơn, có người canh ở bên ngoài nhà cô, ngay cả an toàn của bản thân cô suýt chút nữa đã không đảm bảo được.
Sau khi về nhà họ Ôn, mọi chuyện mới dừng lại.
Thời gian không còn sớm nữa nhưng câu lạc bộ Vân Mai vẫn đèn đóm sáng choang.
Tối nay là tiệc sinh nhật của Tưởng Thiếu Du – đại công tử nhà họ Tưởng, Tang Tửu và Lâu Nguyệt đi trước cũng không cần phải nói gì, hai người đứng từ xa nhìn Tưởng đại thiếu trêu hoa ghẹo nguyệt, không muốn quấy rầy niềm vui thú của anh ta
Tang Tửu nhờ người quen đưa quà cho Tưởng Thiếu Du, sau đó một hơi uống cạn rượu bạc hà trên bàn rồi xách túi đi.
Để lại một bóng lưng, vai gầy eo thon, xinh đẹp quyến rũ.
Chẳng bao lâu sau, Tưởng Thiếu Du tách khỏi đám đông, hỏi vài người bạn: “Tang Tửu đâu?”
“Vừa đi chưa bao lâu, tìm cô ấy làm gì?”
Tưởng đại thiếu lắc điện thoại: “Có một video muốn cho cô ấy xem.”
Tưởng Thiếu Du không tìm được người, anh ta gửi video vào nhóm chat của đám bạn, sau đó lại gửi cho Tang Tửu, kèm theo một dòng chữ: “Anh của em về rồi.”
Hôm nay, Nhan Gia đi dự tiệc với bạn, đang ngồi ở trong góc.
Nói đến thì cô ta cũng từng được xem là người có tiếng, nhưng mấy năm trước gia đình phá sản, sau khi cô ta quen với một cậu ấm nhà giàu đã theo đuổi cô ta nhiều năm, cuối cùng mới quay lại giới thượng lưu.
Cô gái bên cạnh Nhan Gia nhấn mở wechat, Tưởng Thiếu Du tag mọi người trong nhóm chat, tin nhắn ting ting không ngừng.
Ai nấy đều đang thảo luận về người đàn ông trong video.
Video quay ở bãi đỗ xe, ánh sáng không được rõ nhưng người đàn ông đó lại vô cùng chói mắt.
Người đàn ông mặc vest, dáng người thon dài, đường nét cương nghị lạnh lùng, khuôn mặt đó có thể so với ngôi sao nổi tiếng.
Nhưng phong thái và vẻ kiêu ngạo đó chắc chắn không phải thứ mà những người đã lăn lộn trong cái vòng danh lợi này có thể có được.
Nhan Gia sửng sốt: “Ôn Quý Từ về rồi?”
Trong lúc Nhan Gia thất thần, cô gái đột nhiên lấy điện thoại về: “Người như Ôn thái tử ngắm là được rồi, không phải người bình thường có thể mơ mộng được.”
Tin tức Ôn thái tử về nước nhanh chóng lan truyền.
Mặc dù người vẫn chưa xuất hiện nhưng đề tài tối nay đã hoàn toàn chuyển từ tiệc sinh nhật của Tưởng đại thiếu sang Ôn Quý Từ.
Mà Tang Tửu, em gái trên danh nghĩa của anh lại chẳng hề hay biết gì.
*
Tang Tửu đã về đến Cầm Thủy Loan.
Cầm Thủy Loan là khu biệt thự cao cấp ở thủ đô, là một trong những bất động sản do Thế Hòa phát triển.
Nhà họ Ôn giữ lại một căn, họ không thường ở nhưng vẫn có người dọn dẹp.
Trong nhà không có ai, Tang Tửu thích yên tĩnh, ở một mình cũng rất vui vẻ tự do.
Cô chưa từng đến căn biệt thự này, ở đây vài ngày nên chuyển hết đồ đạc của mình sang.
Cô ngâm mình trong phòng tắm, lúc ra khỏi phòng ngủ, cả đoạn đường đều là hương hoa hồng thoang thoảng.
Tang Tửu vứt điện thoại ở phòng ngủ, mặc váy ngủ hai dây đi tới phòng quần áo.
Mấy ngày nay hay có người lạ add bạn bè với cô, nội dung lời mời kết bạn không thiếu những từ công kích cá nhân.
Tang Tửu không mở wechat, cũng không liên hệ gì với bên ngoài.
Tin nhắn Tưởng Thiếu Du gửi cho cô cũng lạnh lẽo nằm lẫn trong con số 99+ tin nhắn chưa đọc ở đầu wechat.
Ngày mai có một buổi họp mặt, đều là mấy người bạn thân cùng khóa đại học.
Đã quyết định thời gian từ trước, Tang Tửu đang ở trong phòng quần áo chọn đồ.
Tối nay, sau khi về nhà, không hiểu sao tâm trạng cô rất tệ, cứ bới lông tìm vết, nhìn gì cũng thấy không hài lòng.
Tang Tửu khoanh hai tay trước ngực, đứng trước gương, bực bội ném một chiếc váy ngắn nhìn không ưa đi.
Cô đang muốn xoay người thay bộ mới thì khẽ khựng lại.
Ánh mắt trong gương khẽ liếc, loáng thoáng nhìn thấy một bóng người.
Trái tim Tang Tửu bỗng lạnh toát, nhìn thẳng mắt người đó qua gương.
Người đàn ông đứng ngược sáng, đường nét thâm trầm, dáng người quen thuộc, không có gì khác với ba năm trước nhưng lại có cảm giác xa lạ rất lâu rồi không thấy.
Sao anh lại về rồi?
So với người đàn ông mặc vest mang giày da, Tang Tửu chỉ mặc một chiếc váy ngủ dài đến đùi, khí thế thua xa với anh.
Có lẽ Tang Tửu biết tâm trạng tồi tệ tối nay từ đâu mà ra, cô vừa bị toàn mạng ‘thảo phạt’ xong thì Ôn Quý Từ từ nước ngoài về.
Chẳng lẽ là về xem trò cười của cô? Chắc anh không rảnh tới mức quan tâm đến nhất cử nhất động của cô đâu nhỉ.
Tang Tửu xoay người lại với cảm xúc phức tạp, điều chỉnh lại sắc mặt, vuốt mái tóc dài rối bù, đảm bảo rằng cho dù cô mặc váy ngủ thì cũng hoàn hảo không tì vết từ đầu đến chân.
Ôn Quý Từ mãi không nói gì, anh dựa vào cửa, hiếm khi kiên nhẫn xem xong màn tự diễn của Tang Tửu.
Động tác nhanh gọn, Tang Tửu nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, nhìn sang Ôn Quý Từ.
Ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau.
Khuôn mặt của Ôn Quý Từ, chỗ nào nên đa tình thì đa tình, chỗ nào nên bạc tình thì bạc tình.
Đôi mắt đen đào hoa hẹp dài, đôi môi mỏng, khuôn mặt sắc nét, đôi mày khẽ nhíu, sự kiêu ngạo của thiên kiêu chi tử rõ mồn một.
Đó vốn là đôi mắt đa tình nhưng nhìn ai cũng xa cách.
Một lúc lâu vẫn chẳng ai lên tiếng, có thể là vì ba năm không gặp, cũng có thể là vì hai anh em không có quan hệ huyết thống gì, thế nên khi ở riêng với nhau thế này vô cùng ngượng ngùng lúng túng.
Ôn Quý Từ quét mắt nhìn áo khoác, váy dài váy ngắn, và cả… nội y vứt lung tung dưới đất, ánh mắt anh khựng lại, cong môi rồi ngẩng đầu.
Cuối cùng, anh quan sát Tang Tửu từ trên xuống dưới.
Ánh mắt đó rất chậm mà cũng rất lạnh, cô cảm thấy ánh mắt anh như lưỡi câu, xoa nhẹ vào cổ cô rồi móc vào khiến người ta vô cùng khó chịu.
Cô chỉ mặc váy ngủ hai dây, sàn sưởi ấm cũng vừa đủ nhưng cẳng chân trắng nõn mịn màng lại truyền đến cơn lạnh buốt.
Không hiểu sao Tang Tửu lại thấy hoảng hốt, chỉ nhìn mấy cái mà đến nỗi đấy sao? Ôn Quý Từ là khắc tinh của mày sao?
Tang Tửu sững người cả buổi, lưng căng cứng, đường cong lả lướt cũng trở nên cứng nhắc.
Chỉ trong mấy giây, Ôn Quý Từ lại quay về dáng vẻ xa cách, như thể khoảnh khắc vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.
Lúc không nói chuyện, ánh mắt Ôn Quý Từ rất có tính xâm lược.
Rất lâu trước đây Tang Tửu đã biết điều này, lúc giao tiếp với Ôn Quý Từ thì phải chiếm thế thượng phong ngay khi vừa gặp.
Cô bỗng lên tiếng: “Anh về lúc nào?”
Ôn Quý Từ không đáp, hờ hững nhìn chằm chằm Tang Tửu một lúc rồi mới hạ mình nói: “Vừa về.”
Tang Tửu nhướng mày, lười duy trì tình anh em giả tạo: “Ồ.”
Ôn Quý Từ phì cười, trong vài giây ngắn ngủi, đôi mắt đào hoa đã bớt đi tính xâm lược, nheo lại nhìn sang.
Anh bỗng thấp giọng nói: “Ba năm không gặp, ngay cả tiếng anh trai cũng không biết gọi à?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook