Ôn Mộc Thành Lâm
-
Chương 9
Ôn Mộc mới vừa được quản lý Trần phê chuẩn ngày nghỉ, bình thường thì ngày nghỉ luân phiên đã đến rồi, cậu vốn định đi làm để bù đắp cho hôm trước, thế nhưng quản lý Trần không đồng ý, hắn không thể cắt mất ngày nghỉ của Ôn Mộc, hận không thể mỗi ngày cho cậu nghỉ hè.
Ôn Mộc có thể hiểu được tâm lý của quản lý Trần, cũng không gượng ép biểu hiện mình chịu khổ như thế nào, cậu vốn là đi trải nghiệm cuộc sống, nhiều thêm một hai ngày nghỉ cũng chẳng khác gì nhau.
Trùng hợp, Cố Thành Lâm hôm nay tan tầm cũng không đi đưa sữa nữa, rạng sáng bốn, nămgiờ rửa ly xong, liền chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.
Ôn Mộc không dám chạy vào ổ voi ổ gà nữa, ngày hôm qua bị rầy thành Ông Đinh Đinh, công thêm chuyện ngày hôm nay lúc làm việc, Cố Thành Lâm áo sơ mi mà cậu đã giặt sạch sẽ, tâm tình ngay lập tức đã tốt hẳn lên.
Sáng sớm khu nhà chung vô cùng náo nhiệt, rửa mặt nấu cơm, đẩy xe đạp ra ngoài đi làm, dọc theo đường đi Ôn Mộc phát hiện những người sống ở khu này, đại đa số đều biết Cố Thành Lâm, nhìn thấy anh sẽ chào hỏi ngay.
Trước mặt có một cậu thanh niên vác cây ghita, trên trán vẫn còn mấy cục mụn tuổi dậy thì, nhìn thấy Cố Thành Lâm liền chạy tới: “Thành Lâm!”
Mặt Cố Thành Lâm không chút cảm xúc, tùy tiện đáp một tiếng.
“Cậu giúp tôi chỉnh âm thanh với! Tôi chỉnh mãi không chuẩn!” Cậu thanh niên vội vàng lấy cây đàn xuống
“Tôi phải về ngủ.” echkidieu2029.wordpress.com
“Đừng mà.” Nói rồi đẩy cây đàn vào tay Cố Thành Lâm, “Thời gian của chúng ta không có trùng nhau, gặp cậu một lần cũng chẳng dễ gì, cậu giúp một một chút thôi!”
Đàn ghi ta nhét vào trong tay rồi cũng không ném đi được, Cố Thành Lâm lay cây đàn hai cái: “Năm mươi.” Sau đó đi vào sân, cậu thanh niên nhìn theo, thấy Ôn Mộc, cười hì hì hỏi: “Cậu mới đến đây hả?”
Ôn Mộc đẩy xe đạp gật đầu: “Tôi tên Ôn Mộc.”
“Tôi tên Hầu Việt, cậu thân với Thành Lâm lắm à?” Hầu Việt hỏi nhỏ.
Thật ra cũng không tính là thân, nhưng Ôn Mộc vẫn muốn khác với mọi người, vì vậy nói: “Tôi với cậu ấy là bạn học.”
“Woa, vậy cậu cũng là học sinh giỏi á.”
“Cũng không hẳn.” Ôn Mộc cười ngượng ngùng.
Cố Thành Lâm đã đi trước họ vài bước, đi tới cửa nhà Ông Thư Quốc, lôi một cái ghế đẩu ra ngồi, ôm đàn ghi ta giúp Hầu Việt chỉnh âm thanh.
“Thành Lâm mấy năm qua thực sự là thay đổi rất nhiều, lúc mới tới đây, ai cũng không đến gần được, vừa quái gở lại lạnh lùng còn u ám nữa, bây giờ chỉnh âm thanh cho tôi chỉ lấy nửa giá, thực sự tôi quá cảm động luôn.” Hầu Việt hai ba bước chạy đến bên cạnh Cố Thành Lâm, ngồi xổm trên đất ngước đầu nói chuyện với anh.
Ôn Mộc để xe xong, đứng ở một góc không xa không gần, cậu may mắn nói được tâm ý của mình cho Cố Thành Lâm, quyết đoán đến bên cạnh anh, biết được nhiều khía cạnh tốt hơn của anh.
Đang chỉnh dây thì Ông Đinh Đinh để trần cánh tay nhỏ mặc quần cộc đẩy cửa ra, ánh mắt còn chưa mở, trực tiếp chạy đến bên cạnh Cố Thành Lâm lắc lắc cánh tay anh: “Anh Thành Lâm em muốn ăn bánh ngọt…”
“Không có.” Cố Thành Lâm nói.
“Em muốn ăn bánh ngọt em muốn ăn bánh ngọt…”
“Em bị ngứa người phải không?” Cố Thành Lâm đưa đàn ghi ta cho Hầu Việt, Hầu Việt gảy thử hai lần, “khà khà” nở nụ cười: “Tiền cho thiếu trước nha, khi nào về đưa cậu sau.” Nói xong vác đàn đi.
Ông Đinh Đinh cọ hắn cánh tay anh tủi thân: “Hôm qua cái người kia lại đến đưa đồ ngon cho ông, nhưng bị ông đuổi đi, người đó còn đưa bánh ngọt cho em, em rất muốn ăn nhưng em vẫn nói không cần!”
“Đến lúc nào.” Cố Thành Lâm nhíu mày, sắc mặt lạnh đi.
“Hôm qua đó.”
Cố Thành Lâm để Ông Đinh Đinh sang một góc chơi, đi vào nhà Ông Thư Quốc, Ông Đinh Đinh cảm thấy mình bị vứt bỏ, vừa định tủi thân, nhìn thấy Ôn Mộc rồi lập tức vui trở lại, chạy tới ôm lấy bắp đùi cậu: “Anh Ôn Mộc!” rồi dang tay đòi ôm lại, Ôn Mộc cười ôm nhóc hỏi: “Sao dậy sớm thế?”
“Ông em dậy sớm, nên em thức dậy luôn.” Ông Đinh Đinh ngáp một cái, nằm nhoài trên bả vai Ôn Mộc, “Ông em cứ ho mãi, em còn rót nước cho ông nữa á.”
“Ngoan quá đi.” Ôn Mộc khích lệ.
“Em cực kỳ ngoan luôn á!”
Cùng Ông Đinh Đinh chơi hơn nửa ngày, Cố Thành Lâm mới lạnh lùng đi ra khỏi căn phòng, Ông Đinh Đinh nhìn thấy dáng vẻ anh lúc này, núp phía sau Ôn Mộc, Cố Thành Lâm đi tới trước mặt hai người, nhìn từ trên cao xuống nói với Ông Đinh Đinh: “Thay đồ đi.”
Ông Đinh Đinh không dám động.
“Nhanh đi.” Cố Thành Lâm thiếu kiên nhẫn.
“Em… không muốn thay đồ.”
“Được.” Cố Thành Lâm cũng không cưỡng ép nhóc, “Vậy thì khỏi đi chơi.”
“Đi chơi đâu vậy! Khu trò chơi hả!?” Ông Đinh Đinh lập tức kích động, nhưng đối mặt với Cố Thành Lâm thì sợ ngay, chuẩn bị tìm chỗ dựa cho mình, “Vậy anh Ôn Mộc có đi không?”
Ôn Mộc lập tức nắm lấy cơ hội: “Tớ đi được không?”
“Tùy cậu.” Cố Thành Lâm không để tâm.
Ba người đi chuẩn bị, tám giờ đúng ra ngoài.
Thời gian này rất vừa vặn, không quá nóng, Ôn Mộc ở trên đường còn mua cho Ông Đinh Đinh một cái mũ che nắng, sợ nhóc lát nữa tới nơi sẽ bị nóng, kết quả lại chẳng dùng tới.
Khu trò chơi trong miệng Ông Đinh Đinh thật ra chỉ là một góc chơi nhỏ trong một cửa hàng thức ăn nhanh mà thôi, sáng sớm không có đứa nhỏ nào, Cố Thành Lâm gọi ba phần bữa sáng, tìm một chỗ ngồi xuống, Ông Đinh Đinh còn chưa thèm đã chạy thẳng đến chỗ cầu tuột và nhà banh.
Trên mặt Ôn Mộc chợt lóe lên chút kinh ngạc.
“Lại cảm thấy nó thật đáng thương?” Cố Thành Lâm dựa vào ghế lạnh nhạt hỏi.
Ôn Mộc lắc đầu: “Không có, chỉ là không nghĩ tới.”
Cố Thành Lâm định hút thuốc, dừng lại hai giây, nhớ tới chỗ này cấm hút, kiếm chuyện khác để làm, cầm lấy một miếng khoai tây nhai, anh nhìn Ôn Mộc, nhìn thật kỹ, Ôn Mộc bắt đầu nhìn lại, vài giây sau không chống đỡ được, quay đầu xem Ông Đinh Đinh.
Trong đôi mắt Cố Thành Lâm ẩn giấu một con quái vật nhỏ khiến người ta kinh sợ, nhìn nhiều, tim sẽ loạn nhịp.
Ông Đinh Đinh hôm nay vui như đón năm mới, làm vua ở “khu trò chơi”, quậy hai tiếng đồng hồ mới lục tục có người cướp địa bàn với nhóc, mắt thấy người càng ngày càng nhiều, Ông Đinh Đinh chơi càng nhiệt hơn, lúc gần đi bị Cố Thành Lâm xách ra khỏi cửa hàng thức ăn nhanh, ánh mắt Ông Đinh Đinh lưu luyến, trong miệng còn nói: “Em muốn ‘tri túc thường lạc’ (*).”
(*) tri túc thường lạc: biết đủ thì sẽ vui. Sống biết đủ thì vui, không biết đủ tức là khổ, Phật dạy như vậy đấy.
Ôn Mộc “phụt” một tiếng bật cười: “Em biết nó có nghĩa gì không?”
Ông Đinh Đinh lắc đầu: “Là ông dạy em.”
Còn tưởng rằng phải về nhà, dọc đường đi Cố Thành Lâm dẫn hai người vào một tiệm bánh ngọt, Ông Đinh Đinh ngoài miệng nói muốn ăn, nhưng cùng theo vào lại thấy hơi sợ, nhóc biết chỗ này rất đắt, ôm đùi Cố Thành Lâm nói muốn về nhà, không muốn ăn.
“Thưởng cho em.” Cố Thành Lâm nói, “Chọn đi.” Nói xong đưa tiền cho thu ngân bảo thu ngân đem bánh ra cho Ông Đinh Đinh chọn, rồi tự mình tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Ông Đinh Đinh kéo Ôn Mộc chọn rất lâu, cuối cùng chọn một cái bánh ngọt dây tây nho nhỏ, nhóc bò leo lên ghế tựa ngồi xuống, Ôn Mộc đưa nĩa cho nhóc, Ông Đinh Đinh nếm thử một miếng, hai mắt trợn tròn: “Ngon quá đi!” Nói xong xẻ một miếng cho Ôn Mộc, Ôn Mộc cũng cảm thấy rất ngon.
Ông Đinh Đinh còn định chia cho Cố Thành Lâm, nhưng thấy anh nhắm mắt ôm ngực, Ông Đinh Đinh ghé vào tai Ôn Mộc nhỏ giọng hỏi: “Em đứng trên ghế được không?”
Ôn Mộc lắc đầu một cái: “Như vậy không lịch sự.”
“Vậy em cởi giày được không, chỉ đứng một lúc thôi?”
Ôn Mộc hỏi hắn: “Em muốn làm gì? Anh bế em.”
Ông Đinh Đinh cười khanh khách, bò lên đùi Ôn Mộc, ngón tay chấm một chút kem, cánh tay nhỏ chống trên mặt bàn đứng lên, vượt qua thiên sơn vạn thủy, vươn đến trước mặt Cố Thành Lâm, nhanh chóng quẹt kem lên môi anh, rồi vội vàng nhảy khỏi chân Ôn Mộc, đoan đoan chính chính ngồi lại chỗ cũ. echkidieu2029.wordpress.com
Đôi môi mỏng của Cố Thành Lâm bị trét một lớp kem trắng, thoạt nhìn vô cùng buồn cười, Ôn Mộc thầm nghĩ giúp anh lau đi, trên thực tế cũng làm như vậy rồi, ngón tay chạm tới bờ môi mềm mỏng, cảm thấy hơi kỳ diệu, cậu lợi dụng một chút, vuốt nhẹ vài giây. Vừa định rút ngón tay lại, Cố Thành Lâm đột nhiên mở mắt ra, đột nhiên nắm lấy ngón tay Ôn Mộc, vươn đến trước mặt cậu, thấp giọng nói: “Đồng lõa từ đâu tới?”
Khoảng cách quá gần rồi, Ôn Mộc thậm chí có thể cảm giác được hơi thở ấm nóng của Cố Thành Lâm, cậu sốt sắng muốn biện giải cho mình, hàng lông mi dày chớp lên chớp xuống mấy lần.
Mặt bị tấn công, Cố Thành Lâm trét một lớp kem lên, trong mắt Cố Thành Lâm chứa đựng một chút vẻ xấu xa tinh quái sau khi phản kích thành công, Ôn Mộc kinh ngạc mà quên mất phải né, lại bị con quái vật nhỏ trong mắt Cố Thành Lâm bắt được rồi.
Nhất thời, bầu không khí trở nên kỳ diệu.
Chỉ có thế giới của Ông Đinh Đinh là sụp đổ, miếng bánh ngọt nho nhỏ đã bị Cố Thành Lâm làm hỏng hết hồi, tan nát cõi lòng.
Ôn Mộc có thể hiểu được tâm lý của quản lý Trần, cũng không gượng ép biểu hiện mình chịu khổ như thế nào, cậu vốn là đi trải nghiệm cuộc sống, nhiều thêm một hai ngày nghỉ cũng chẳng khác gì nhau.
Trùng hợp, Cố Thành Lâm hôm nay tan tầm cũng không đi đưa sữa nữa, rạng sáng bốn, nămgiờ rửa ly xong, liền chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.
Ôn Mộc không dám chạy vào ổ voi ổ gà nữa, ngày hôm qua bị rầy thành Ông Đinh Đinh, công thêm chuyện ngày hôm nay lúc làm việc, Cố Thành Lâm áo sơ mi mà cậu đã giặt sạch sẽ, tâm tình ngay lập tức đã tốt hẳn lên.
Sáng sớm khu nhà chung vô cùng náo nhiệt, rửa mặt nấu cơm, đẩy xe đạp ra ngoài đi làm, dọc theo đường đi Ôn Mộc phát hiện những người sống ở khu này, đại đa số đều biết Cố Thành Lâm, nhìn thấy anh sẽ chào hỏi ngay.
Trước mặt có một cậu thanh niên vác cây ghita, trên trán vẫn còn mấy cục mụn tuổi dậy thì, nhìn thấy Cố Thành Lâm liền chạy tới: “Thành Lâm!”
Mặt Cố Thành Lâm không chút cảm xúc, tùy tiện đáp một tiếng.
“Cậu giúp tôi chỉnh âm thanh với! Tôi chỉnh mãi không chuẩn!” Cậu thanh niên vội vàng lấy cây đàn xuống
“Tôi phải về ngủ.” echkidieu2029.wordpress.com
“Đừng mà.” Nói rồi đẩy cây đàn vào tay Cố Thành Lâm, “Thời gian của chúng ta không có trùng nhau, gặp cậu một lần cũng chẳng dễ gì, cậu giúp một một chút thôi!”
Đàn ghi ta nhét vào trong tay rồi cũng không ném đi được, Cố Thành Lâm lay cây đàn hai cái: “Năm mươi.” Sau đó đi vào sân, cậu thanh niên nhìn theo, thấy Ôn Mộc, cười hì hì hỏi: “Cậu mới đến đây hả?”
Ôn Mộc đẩy xe đạp gật đầu: “Tôi tên Ôn Mộc.”
“Tôi tên Hầu Việt, cậu thân với Thành Lâm lắm à?” Hầu Việt hỏi nhỏ.
Thật ra cũng không tính là thân, nhưng Ôn Mộc vẫn muốn khác với mọi người, vì vậy nói: “Tôi với cậu ấy là bạn học.”
“Woa, vậy cậu cũng là học sinh giỏi á.”
“Cũng không hẳn.” Ôn Mộc cười ngượng ngùng.
Cố Thành Lâm đã đi trước họ vài bước, đi tới cửa nhà Ông Thư Quốc, lôi một cái ghế đẩu ra ngồi, ôm đàn ghi ta giúp Hầu Việt chỉnh âm thanh.
“Thành Lâm mấy năm qua thực sự là thay đổi rất nhiều, lúc mới tới đây, ai cũng không đến gần được, vừa quái gở lại lạnh lùng còn u ám nữa, bây giờ chỉnh âm thanh cho tôi chỉ lấy nửa giá, thực sự tôi quá cảm động luôn.” Hầu Việt hai ba bước chạy đến bên cạnh Cố Thành Lâm, ngồi xổm trên đất ngước đầu nói chuyện với anh.
Ôn Mộc để xe xong, đứng ở một góc không xa không gần, cậu may mắn nói được tâm ý của mình cho Cố Thành Lâm, quyết đoán đến bên cạnh anh, biết được nhiều khía cạnh tốt hơn của anh.
Đang chỉnh dây thì Ông Đinh Đinh để trần cánh tay nhỏ mặc quần cộc đẩy cửa ra, ánh mắt còn chưa mở, trực tiếp chạy đến bên cạnh Cố Thành Lâm lắc lắc cánh tay anh: “Anh Thành Lâm em muốn ăn bánh ngọt…”
“Không có.” Cố Thành Lâm nói.
“Em muốn ăn bánh ngọt em muốn ăn bánh ngọt…”
“Em bị ngứa người phải không?” Cố Thành Lâm đưa đàn ghi ta cho Hầu Việt, Hầu Việt gảy thử hai lần, “khà khà” nở nụ cười: “Tiền cho thiếu trước nha, khi nào về đưa cậu sau.” Nói xong vác đàn đi.
Ông Đinh Đinh cọ hắn cánh tay anh tủi thân: “Hôm qua cái người kia lại đến đưa đồ ngon cho ông, nhưng bị ông đuổi đi, người đó còn đưa bánh ngọt cho em, em rất muốn ăn nhưng em vẫn nói không cần!”
“Đến lúc nào.” Cố Thành Lâm nhíu mày, sắc mặt lạnh đi.
“Hôm qua đó.”
Cố Thành Lâm để Ông Đinh Đinh sang một góc chơi, đi vào nhà Ông Thư Quốc, Ông Đinh Đinh cảm thấy mình bị vứt bỏ, vừa định tủi thân, nhìn thấy Ôn Mộc rồi lập tức vui trở lại, chạy tới ôm lấy bắp đùi cậu: “Anh Ôn Mộc!” rồi dang tay đòi ôm lại, Ôn Mộc cười ôm nhóc hỏi: “Sao dậy sớm thế?”
“Ông em dậy sớm, nên em thức dậy luôn.” Ông Đinh Đinh ngáp một cái, nằm nhoài trên bả vai Ôn Mộc, “Ông em cứ ho mãi, em còn rót nước cho ông nữa á.”
“Ngoan quá đi.” Ôn Mộc khích lệ.
“Em cực kỳ ngoan luôn á!”
Cùng Ông Đinh Đinh chơi hơn nửa ngày, Cố Thành Lâm mới lạnh lùng đi ra khỏi căn phòng, Ông Đinh Đinh nhìn thấy dáng vẻ anh lúc này, núp phía sau Ôn Mộc, Cố Thành Lâm đi tới trước mặt hai người, nhìn từ trên cao xuống nói với Ông Đinh Đinh: “Thay đồ đi.”
Ông Đinh Đinh không dám động.
“Nhanh đi.” Cố Thành Lâm thiếu kiên nhẫn.
“Em… không muốn thay đồ.”
“Được.” Cố Thành Lâm cũng không cưỡng ép nhóc, “Vậy thì khỏi đi chơi.”
“Đi chơi đâu vậy! Khu trò chơi hả!?” Ông Đinh Đinh lập tức kích động, nhưng đối mặt với Cố Thành Lâm thì sợ ngay, chuẩn bị tìm chỗ dựa cho mình, “Vậy anh Ôn Mộc có đi không?”
Ôn Mộc lập tức nắm lấy cơ hội: “Tớ đi được không?”
“Tùy cậu.” Cố Thành Lâm không để tâm.
Ba người đi chuẩn bị, tám giờ đúng ra ngoài.
Thời gian này rất vừa vặn, không quá nóng, Ôn Mộc ở trên đường còn mua cho Ông Đinh Đinh một cái mũ che nắng, sợ nhóc lát nữa tới nơi sẽ bị nóng, kết quả lại chẳng dùng tới.
Khu trò chơi trong miệng Ông Đinh Đinh thật ra chỉ là một góc chơi nhỏ trong một cửa hàng thức ăn nhanh mà thôi, sáng sớm không có đứa nhỏ nào, Cố Thành Lâm gọi ba phần bữa sáng, tìm một chỗ ngồi xuống, Ông Đinh Đinh còn chưa thèm đã chạy thẳng đến chỗ cầu tuột và nhà banh.
Trên mặt Ôn Mộc chợt lóe lên chút kinh ngạc.
“Lại cảm thấy nó thật đáng thương?” Cố Thành Lâm dựa vào ghế lạnh nhạt hỏi.
Ôn Mộc lắc đầu: “Không có, chỉ là không nghĩ tới.”
Cố Thành Lâm định hút thuốc, dừng lại hai giây, nhớ tới chỗ này cấm hút, kiếm chuyện khác để làm, cầm lấy một miếng khoai tây nhai, anh nhìn Ôn Mộc, nhìn thật kỹ, Ôn Mộc bắt đầu nhìn lại, vài giây sau không chống đỡ được, quay đầu xem Ông Đinh Đinh.
Trong đôi mắt Cố Thành Lâm ẩn giấu một con quái vật nhỏ khiến người ta kinh sợ, nhìn nhiều, tim sẽ loạn nhịp.
Ông Đinh Đinh hôm nay vui như đón năm mới, làm vua ở “khu trò chơi”, quậy hai tiếng đồng hồ mới lục tục có người cướp địa bàn với nhóc, mắt thấy người càng ngày càng nhiều, Ông Đinh Đinh chơi càng nhiệt hơn, lúc gần đi bị Cố Thành Lâm xách ra khỏi cửa hàng thức ăn nhanh, ánh mắt Ông Đinh Đinh lưu luyến, trong miệng còn nói: “Em muốn ‘tri túc thường lạc’ (*).”
(*) tri túc thường lạc: biết đủ thì sẽ vui. Sống biết đủ thì vui, không biết đủ tức là khổ, Phật dạy như vậy đấy.
Ôn Mộc “phụt” một tiếng bật cười: “Em biết nó có nghĩa gì không?”
Ông Đinh Đinh lắc đầu: “Là ông dạy em.”
Còn tưởng rằng phải về nhà, dọc đường đi Cố Thành Lâm dẫn hai người vào một tiệm bánh ngọt, Ông Đinh Đinh ngoài miệng nói muốn ăn, nhưng cùng theo vào lại thấy hơi sợ, nhóc biết chỗ này rất đắt, ôm đùi Cố Thành Lâm nói muốn về nhà, không muốn ăn.
“Thưởng cho em.” Cố Thành Lâm nói, “Chọn đi.” Nói xong đưa tiền cho thu ngân bảo thu ngân đem bánh ra cho Ông Đinh Đinh chọn, rồi tự mình tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Ông Đinh Đinh kéo Ôn Mộc chọn rất lâu, cuối cùng chọn một cái bánh ngọt dây tây nho nhỏ, nhóc bò leo lên ghế tựa ngồi xuống, Ôn Mộc đưa nĩa cho nhóc, Ông Đinh Đinh nếm thử một miếng, hai mắt trợn tròn: “Ngon quá đi!” Nói xong xẻ một miếng cho Ôn Mộc, Ôn Mộc cũng cảm thấy rất ngon.
Ông Đinh Đinh còn định chia cho Cố Thành Lâm, nhưng thấy anh nhắm mắt ôm ngực, Ông Đinh Đinh ghé vào tai Ôn Mộc nhỏ giọng hỏi: “Em đứng trên ghế được không?”
Ôn Mộc lắc đầu một cái: “Như vậy không lịch sự.”
“Vậy em cởi giày được không, chỉ đứng một lúc thôi?”
Ôn Mộc hỏi hắn: “Em muốn làm gì? Anh bế em.”
Ông Đinh Đinh cười khanh khách, bò lên đùi Ôn Mộc, ngón tay chấm một chút kem, cánh tay nhỏ chống trên mặt bàn đứng lên, vượt qua thiên sơn vạn thủy, vươn đến trước mặt Cố Thành Lâm, nhanh chóng quẹt kem lên môi anh, rồi vội vàng nhảy khỏi chân Ôn Mộc, đoan đoan chính chính ngồi lại chỗ cũ. echkidieu2029.wordpress.com
Đôi môi mỏng của Cố Thành Lâm bị trét một lớp kem trắng, thoạt nhìn vô cùng buồn cười, Ôn Mộc thầm nghĩ giúp anh lau đi, trên thực tế cũng làm như vậy rồi, ngón tay chạm tới bờ môi mềm mỏng, cảm thấy hơi kỳ diệu, cậu lợi dụng một chút, vuốt nhẹ vài giây. Vừa định rút ngón tay lại, Cố Thành Lâm đột nhiên mở mắt ra, đột nhiên nắm lấy ngón tay Ôn Mộc, vươn đến trước mặt cậu, thấp giọng nói: “Đồng lõa từ đâu tới?”
Khoảng cách quá gần rồi, Ôn Mộc thậm chí có thể cảm giác được hơi thở ấm nóng của Cố Thành Lâm, cậu sốt sắng muốn biện giải cho mình, hàng lông mi dày chớp lên chớp xuống mấy lần.
Mặt bị tấn công, Cố Thành Lâm trét một lớp kem lên, trong mắt Cố Thành Lâm chứa đựng một chút vẻ xấu xa tinh quái sau khi phản kích thành công, Ôn Mộc kinh ngạc mà quên mất phải né, lại bị con quái vật nhỏ trong mắt Cố Thành Lâm bắt được rồi.
Nhất thời, bầu không khí trở nên kỳ diệu.
Chỉ có thế giới của Ông Đinh Đinh là sụp đổ, miếng bánh ngọt nho nhỏ đã bị Cố Thành Lâm làm hỏng hết hồi, tan nát cõi lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook