Ôn Mộc Thành Lâm
-
Chương 37
Khoảng một lúc sau dưới giàn cây nho bay tới mùi đồ ăn, Ôn Mộc đã thành thói quen ba bữa ăn đúng giờ, chân trước vừa hôn Cố Thành Lâm xong, chân sau đã hối anh đi ăn cơm, Cố Thành Lâm bảo cậu chạy chậm thôi, cậu vội la lên: “Không chậm được, em muốn khoẻ mạnh, như vậy mới có thể cùng học đại học với anh.”
Cậu hồ hởi và bồng bột, cực kỳ giống năm mười tám tuổi, Cố Thành Lâm mặc cậu lôi kéo, cùng cậu đến phòng ăn.
Sáu người đàn ông và một bàn đầy đồ ăn, Hồ Tu sáp sáp sang Cố Thành Lâm, như đang ám hiệu: “Buổi tối chơi không?”
Cố Thành Lâm nói: “Không chơi.”
“Đừng vô tình như thế mà, anh Thành Lâm.” Hồ Tu bây giờ đã cắt tóc rồi, nếu như hắn còn giữ, chắc bây giờ đã xoắn xoắn lọn tóc ngúng nguẩy rồi.
Tiêu Văn nhìn sang khinh thường: “Coi như tao xin mày đó, đã ba mươi mấy rồi mày đừng suốt ngày gọi Thành Lâm là anh nữa được không?”
“Đừng có vớ vẩn, tao mới vừa tròn ba mươi thôi! Mày có thể giúp tao thắng tiền tao còn gọi mày là bố nữa.” Hồ Tu trừng hắn: “Có hiểu cụm từ ‘co được dãn được’ không.”
Ôn Mộc đang vùi đầu ăn cơm, nghe hắn nói xong cười “Ha ha” hai tiếng.
Ánh mắt Hồ Tu nhìn theo miếng thịt anh đào từ trên đôi đũa của Cố Thành Lâm chuyển sang dĩa của Ôn Mộc, lại từ dĩa Ôn Mộc lên trên miệng cậu.
“Anh Ôn Mộc.”
“Phụt khụ khụ…” Ôn Mộc vội vàng quay mặt sang một bên, suýt nữa phun lên cả bàn, cậu uống một hớp nước rồi nói: “Em không biết chơi mạt chược.”
“Thử xem sao, anh dạy cho cậu.” Hồ Tu búng tay một cái, một bụng tâm cơ, hắn để Ôn Mộc thay thế mình, chỉ cần cậu bị khi dễ, Cố Thành Lâm tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, lúc đó Ôn Mộc thảm bại rồi, Cố Thành Lâm sẽ ra trận giết địch, thua là chuyện không thể nào, Cố Thành Lâm cả đời này sẽ không thua. echkidieu2029.wordpress.com
Cân nhắc đến tình trạng sức khoẻ của Ôn Mộc, đội trưởng Hồ hạ lệnh: “Buổi tối uống cà phê nâng cao tinh thần, không cho hút thuốc!”
Đủ thành ý chưa? Cực kỳ thành ý luôn!
Ôn Mộc không có cách nào từ chối, không trâu bắt chó đi cày, Hồ Tu chính là một con bạc chơi dở điển hình, chuyện của mình lại đẩy sang cho người khác.
Mới vừa đánh được hai ván, tay guitar đã lui, Cố Thành Lâm đã nói không chơi, nhưng nếu Ôn Mộc chơi, anh đương nhiên sẽ không vắng mặt.
Một người rút lui, Hồ Tu cảm thấy hôm nay khá ổn, Cố Thành Lâm nhất định sẽ nhường bài, như vậy cũng được, vẫn có thể thắng như thường, Hồ Tu nhìn về phía Tiêu Văn với Sở Dương nói: “Chơi lớn, hai bốn tám xu cược ra bàn đi!”
Tối nay chơi rất lớn, Ôn Mộc thay Hồ Tu thua năm trăm sáu, Cố Thành Lâm chẳng nhường ai kiếm được cả một bát đầy tiền.
Hồ Tu nhấp ngụm cà phê, đụng vai Ôn Mộc nhỏ giọng thầm thì: “Cố Thành Lâm kì cục thế nhỉ?”
Ôn Mộc đang nghiêm túc nghiên cứu cần phải ra bài nào: “Sao thế?”
“Nó cũng không nhường cậu à? Anh thấy vậy không được đâu.” Hồ Tu chuẩn bị gây xích mích ly gián.
Ôn Mộc nghi vấn: “Sao không được, chơi trò chơi thì phải chơi hết mình chứ.”
Hồ Tu nói: “Cậu rộng lượng thế.”
“Không phải đâu.” Ôn Mộc nói giúp Cố Thành Lâm: “Em cảm thấy anh ấy như vậy là tôn trọng đối thủ, nếu như ảnh nhường em, vậy thì không công bằng với Tiêu Văn và Sở Dương rồi.”
“Bọn em là quan hệ gì rồi chứ?” Hồ Tu ra vẻ ám muội: “Còn nói công bằng?”
Ôn Mộc mím môi lén lút vui mừng: “Vậy ảnh cũng không sai mà, chuyện nào ra chuyện đó.”
Hồ Tu câm miệng, muốn gây xích mích tình cảm từ phía Ôn Mộc là không thể thực hiện được, Cố Thành Lâm ở trong lòng cậu thì chỉ một câu cũng không diễn tả được. Ra tay từ bên Cố Thành Lâm? Càng khỏi nói, nội tâm cậu ta mạnh mẽ chỉ nghe lời của bản thân, nói bóng gió này nọ, hoàn toàn vô dụng.
Chơi đến nửa đêm thì kết thúc, một là không có thuốc lá trợ hứng, hai là mọi người biết sức khỏe Ôn Mộc không tốt không thích hợp thức khuya, ba là, đơn giản thôi, không muốn thua nữa.
Cố Thành Lâm ngồi xếp xấp tiền mặt trên bàn, nội tâm Hồ Tu đau nhói, vỗ vỗ vai Ôn Mộc nhìn như an ủi cậu, thật ra đang an ủi chính mình: “Không sao đâu người mới đều thế này cả, lần sau phải cố gắng hơn.”
Ôn Mộc quả thật hơi ngượng ngùng, nhưng Cố Thành Lâm không thua nên cậu vẫn rất vui vẻ, mọi người tản lên lầu, Cố Thành Lâm nói: “Mời em đi ăn.”
Ôn Mộc hỏi: “Ăn gì thế?”
Cố Thành Lâm nói: “Ăn gì cũng được.”
Thắng khá nhiều, Ôn Mộc còn chỉ chỉ, toét miệng cười: “Có thể đi ăn một bữa tiệc lớn, có thể dẫn mấy anh nhóm Hồ Tu đi không?”
Cố Thành Lâm nói: “Tùy em, mời em ăn, em muốn rủ ai thì rủ.”
Ôn Mộc quyết định: “Vậy thì buổi tối ngày mai đi.”
Hồ Tu đứng ở dưới lầu nhìn chằm chằm bóng lưng của bọn họ mãi đến khi không nhìn thấy người nữa, lấy ra một điếu thuốc châm lửa, có vẻ u buồn.
Sở Dương cười trên sự đau khổ của người khác: “Mày ngu thật đấy, sao chơi nổi với bọn nó, người ta là một đội mà.”
Bữa tiệc lớn được tổ chức tại nhà nghỉ của Sở Dương, vòng qua chuyển lại cuối cùng chút tiền này cũng không về tay người ngoài, tâm trạng Hồ Tu rất khá, giương mắt nhìn thấy Cố Thành Lâm đứng ở trên sân thượng, đi tới mượn cái bật lửa.
“Anh thấy cậu có vẻ muốn cai thuốc lá à?” Bao thuốc của Cố Thành Lâm vẫn là từ ngày xuất phát Hồ Tu ném cho anh, trước đây một ngày ít nhất một bao, bây giờ ba, bốn ngày trôi qua mà trong hộp thuốc lá vẫn còn mấy điếu.
Cố Thành Lâm nói: “Cai không nổi, hút ít đi thôi.”
Hồ Tu cười cười: “Không muốn cân nhắc lại sao?”
“Ừm.” Cố Thành Lâm làm việc quyết đoán, sau khi quyết định rút lui thì liền nói cho Hồ Tu, Ôn Mộc ít nhất còn phải bổ túc một năm, khoảng thời gian này để ban nhạc chuẩn bị trước, không nên để đến lúc đó mới nói.
“Anh biết cậu sớm muộn gì cũng rút lui.” Hồ Tu lang bạt nhiều năm như vậy, rất lõi đời: “Năm đó thật rất cảm ơn cậu bằng lòng giúp đỡ anh.”
“Không có gì.” Cố Thành Lâm nhìn chằm chằm tàn thuốc.
“Nhưng mà rời nhóm thì không sao, chỉ là đừng vui quá mà dẹp luôn công ty.” Hồ Tu “hì hì” vui một chút: “Dù sao anh còn phải dựa lưng vào cây đại thụ ông chủ Cố nữa chứ, vững chắc như vậy mà.”
Cố Thành Lâm gẩy tàn thuốc, đáp một tiếng.
Hồ Tu lại hỏi: “Đúng rồi, chuyện Viên Khôn thế nào rồi?” Năm Cố Thành Lâm vừa tới thành phố A, Viên Khôn còn tìm đến mấy lần, Hồ Tu cũng biết đại khái đầu đuôi câu chuyện, cùng với Tiêu Văn dẫn thêm người đi đánh một trận, mấy năm qua không còn thấy nữa, Ôn Mộc trở về, hắn đột nhiên nhớ ra, hỏi thăm một chút.
Cố Thành Lâm phun ra một vòng khói, ánh mắt hòa tan vào màn đêm sâu thẳm, lạnh nhạt nói: “Sắp rồi.”
Ở nhà Sở Dương gần nửa tháng, cả bọn cùng trở về thành phố A, ban nhạc có một hoạt động phải ra ngoài ăn một bữa, Ôn Mộc cũng bận rộn mấy ngày, buổi tối Ông Đinh Đinh gọi điện thoại cho cậu, báo cáo mình kiểm tra ở lớp được chín trên mười, Ôn Mộc ngồi trên giường khích lệ nhóc, hỏi nhóc muốn quà gì.
Ông Đinh Đinh nói: “Em không cần quà, em chỉ cần anh Ôn Mộc tổ chức sinh nhật cùng với em! Em không muốn chuyển phát nhanh bánh kem đâu!”
Ôn Mộc vội hỏi: “Đinh Đinh tổ chức sinh nhật hôm nào?”
Ông Đinh Đinh phấn khởi nói: “Thứ Bảy!”
Cúp điện thoại, Ôn Mộc cọ đến bên cạnh Cố Thành Lâm: “Thứ Sáu anh có chuyện gì không?”
Cố Thành Lâm nói: “Không có.”
“Vậy chúng ta cùng nhau về thành phố B nhé, Đinh Đinh tổ chức sinh nhật, em cũng muốn về thăm ông.”
Cậu hồ hởi và bồng bột, cực kỳ giống năm mười tám tuổi, Cố Thành Lâm mặc cậu lôi kéo, cùng cậu đến phòng ăn.
Sáu người đàn ông và một bàn đầy đồ ăn, Hồ Tu sáp sáp sang Cố Thành Lâm, như đang ám hiệu: “Buổi tối chơi không?”
Cố Thành Lâm nói: “Không chơi.”
“Đừng vô tình như thế mà, anh Thành Lâm.” Hồ Tu bây giờ đã cắt tóc rồi, nếu như hắn còn giữ, chắc bây giờ đã xoắn xoắn lọn tóc ngúng nguẩy rồi.
Tiêu Văn nhìn sang khinh thường: “Coi như tao xin mày đó, đã ba mươi mấy rồi mày đừng suốt ngày gọi Thành Lâm là anh nữa được không?”
“Đừng có vớ vẩn, tao mới vừa tròn ba mươi thôi! Mày có thể giúp tao thắng tiền tao còn gọi mày là bố nữa.” Hồ Tu trừng hắn: “Có hiểu cụm từ ‘co được dãn được’ không.”
Ôn Mộc đang vùi đầu ăn cơm, nghe hắn nói xong cười “Ha ha” hai tiếng.
Ánh mắt Hồ Tu nhìn theo miếng thịt anh đào từ trên đôi đũa của Cố Thành Lâm chuyển sang dĩa của Ôn Mộc, lại từ dĩa Ôn Mộc lên trên miệng cậu.
“Anh Ôn Mộc.”
“Phụt khụ khụ…” Ôn Mộc vội vàng quay mặt sang một bên, suýt nữa phun lên cả bàn, cậu uống một hớp nước rồi nói: “Em không biết chơi mạt chược.”
“Thử xem sao, anh dạy cho cậu.” Hồ Tu búng tay một cái, một bụng tâm cơ, hắn để Ôn Mộc thay thế mình, chỉ cần cậu bị khi dễ, Cố Thành Lâm tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, lúc đó Ôn Mộc thảm bại rồi, Cố Thành Lâm sẽ ra trận giết địch, thua là chuyện không thể nào, Cố Thành Lâm cả đời này sẽ không thua. echkidieu2029.wordpress.com
Cân nhắc đến tình trạng sức khoẻ của Ôn Mộc, đội trưởng Hồ hạ lệnh: “Buổi tối uống cà phê nâng cao tinh thần, không cho hút thuốc!”
Đủ thành ý chưa? Cực kỳ thành ý luôn!
Ôn Mộc không có cách nào từ chối, không trâu bắt chó đi cày, Hồ Tu chính là một con bạc chơi dở điển hình, chuyện của mình lại đẩy sang cho người khác.
Mới vừa đánh được hai ván, tay guitar đã lui, Cố Thành Lâm đã nói không chơi, nhưng nếu Ôn Mộc chơi, anh đương nhiên sẽ không vắng mặt.
Một người rút lui, Hồ Tu cảm thấy hôm nay khá ổn, Cố Thành Lâm nhất định sẽ nhường bài, như vậy cũng được, vẫn có thể thắng như thường, Hồ Tu nhìn về phía Tiêu Văn với Sở Dương nói: “Chơi lớn, hai bốn tám xu cược ra bàn đi!”
Tối nay chơi rất lớn, Ôn Mộc thay Hồ Tu thua năm trăm sáu, Cố Thành Lâm chẳng nhường ai kiếm được cả một bát đầy tiền.
Hồ Tu nhấp ngụm cà phê, đụng vai Ôn Mộc nhỏ giọng thầm thì: “Cố Thành Lâm kì cục thế nhỉ?”
Ôn Mộc đang nghiêm túc nghiên cứu cần phải ra bài nào: “Sao thế?”
“Nó cũng không nhường cậu à? Anh thấy vậy không được đâu.” Hồ Tu chuẩn bị gây xích mích ly gián.
Ôn Mộc nghi vấn: “Sao không được, chơi trò chơi thì phải chơi hết mình chứ.”
Hồ Tu nói: “Cậu rộng lượng thế.”
“Không phải đâu.” Ôn Mộc nói giúp Cố Thành Lâm: “Em cảm thấy anh ấy như vậy là tôn trọng đối thủ, nếu như ảnh nhường em, vậy thì không công bằng với Tiêu Văn và Sở Dương rồi.”
“Bọn em là quan hệ gì rồi chứ?” Hồ Tu ra vẻ ám muội: “Còn nói công bằng?”
Ôn Mộc mím môi lén lút vui mừng: “Vậy ảnh cũng không sai mà, chuyện nào ra chuyện đó.”
Hồ Tu câm miệng, muốn gây xích mích tình cảm từ phía Ôn Mộc là không thể thực hiện được, Cố Thành Lâm ở trong lòng cậu thì chỉ một câu cũng không diễn tả được. Ra tay từ bên Cố Thành Lâm? Càng khỏi nói, nội tâm cậu ta mạnh mẽ chỉ nghe lời của bản thân, nói bóng gió này nọ, hoàn toàn vô dụng.
Chơi đến nửa đêm thì kết thúc, một là không có thuốc lá trợ hứng, hai là mọi người biết sức khỏe Ôn Mộc không tốt không thích hợp thức khuya, ba là, đơn giản thôi, không muốn thua nữa.
Cố Thành Lâm ngồi xếp xấp tiền mặt trên bàn, nội tâm Hồ Tu đau nhói, vỗ vỗ vai Ôn Mộc nhìn như an ủi cậu, thật ra đang an ủi chính mình: “Không sao đâu người mới đều thế này cả, lần sau phải cố gắng hơn.”
Ôn Mộc quả thật hơi ngượng ngùng, nhưng Cố Thành Lâm không thua nên cậu vẫn rất vui vẻ, mọi người tản lên lầu, Cố Thành Lâm nói: “Mời em đi ăn.”
Ôn Mộc hỏi: “Ăn gì thế?”
Cố Thành Lâm nói: “Ăn gì cũng được.”
Thắng khá nhiều, Ôn Mộc còn chỉ chỉ, toét miệng cười: “Có thể đi ăn một bữa tiệc lớn, có thể dẫn mấy anh nhóm Hồ Tu đi không?”
Cố Thành Lâm nói: “Tùy em, mời em ăn, em muốn rủ ai thì rủ.”
Ôn Mộc quyết định: “Vậy thì buổi tối ngày mai đi.”
Hồ Tu đứng ở dưới lầu nhìn chằm chằm bóng lưng của bọn họ mãi đến khi không nhìn thấy người nữa, lấy ra một điếu thuốc châm lửa, có vẻ u buồn.
Sở Dương cười trên sự đau khổ của người khác: “Mày ngu thật đấy, sao chơi nổi với bọn nó, người ta là một đội mà.”
Bữa tiệc lớn được tổ chức tại nhà nghỉ của Sở Dương, vòng qua chuyển lại cuối cùng chút tiền này cũng không về tay người ngoài, tâm trạng Hồ Tu rất khá, giương mắt nhìn thấy Cố Thành Lâm đứng ở trên sân thượng, đi tới mượn cái bật lửa.
“Anh thấy cậu có vẻ muốn cai thuốc lá à?” Bao thuốc của Cố Thành Lâm vẫn là từ ngày xuất phát Hồ Tu ném cho anh, trước đây một ngày ít nhất một bao, bây giờ ba, bốn ngày trôi qua mà trong hộp thuốc lá vẫn còn mấy điếu.
Cố Thành Lâm nói: “Cai không nổi, hút ít đi thôi.”
Hồ Tu cười cười: “Không muốn cân nhắc lại sao?”
“Ừm.” Cố Thành Lâm làm việc quyết đoán, sau khi quyết định rút lui thì liền nói cho Hồ Tu, Ôn Mộc ít nhất còn phải bổ túc một năm, khoảng thời gian này để ban nhạc chuẩn bị trước, không nên để đến lúc đó mới nói.
“Anh biết cậu sớm muộn gì cũng rút lui.” Hồ Tu lang bạt nhiều năm như vậy, rất lõi đời: “Năm đó thật rất cảm ơn cậu bằng lòng giúp đỡ anh.”
“Không có gì.” Cố Thành Lâm nhìn chằm chằm tàn thuốc.
“Nhưng mà rời nhóm thì không sao, chỉ là đừng vui quá mà dẹp luôn công ty.” Hồ Tu “hì hì” vui một chút: “Dù sao anh còn phải dựa lưng vào cây đại thụ ông chủ Cố nữa chứ, vững chắc như vậy mà.”
Cố Thành Lâm gẩy tàn thuốc, đáp một tiếng.
Hồ Tu lại hỏi: “Đúng rồi, chuyện Viên Khôn thế nào rồi?” Năm Cố Thành Lâm vừa tới thành phố A, Viên Khôn còn tìm đến mấy lần, Hồ Tu cũng biết đại khái đầu đuôi câu chuyện, cùng với Tiêu Văn dẫn thêm người đi đánh một trận, mấy năm qua không còn thấy nữa, Ôn Mộc trở về, hắn đột nhiên nhớ ra, hỏi thăm một chút.
Cố Thành Lâm phun ra một vòng khói, ánh mắt hòa tan vào màn đêm sâu thẳm, lạnh nhạt nói: “Sắp rồi.”
Ở nhà Sở Dương gần nửa tháng, cả bọn cùng trở về thành phố A, ban nhạc có một hoạt động phải ra ngoài ăn một bữa, Ôn Mộc cũng bận rộn mấy ngày, buổi tối Ông Đinh Đinh gọi điện thoại cho cậu, báo cáo mình kiểm tra ở lớp được chín trên mười, Ôn Mộc ngồi trên giường khích lệ nhóc, hỏi nhóc muốn quà gì.
Ông Đinh Đinh nói: “Em không cần quà, em chỉ cần anh Ôn Mộc tổ chức sinh nhật cùng với em! Em không muốn chuyển phát nhanh bánh kem đâu!”
Ôn Mộc vội hỏi: “Đinh Đinh tổ chức sinh nhật hôm nào?”
Ông Đinh Đinh phấn khởi nói: “Thứ Bảy!”
Cúp điện thoại, Ôn Mộc cọ đến bên cạnh Cố Thành Lâm: “Thứ Sáu anh có chuyện gì không?”
Cố Thành Lâm nói: “Không có.”
“Vậy chúng ta cùng nhau về thành phố B nhé, Đinh Đinh tổ chức sinh nhật, em cũng muốn về thăm ông.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook