Ôn Mộc Thành Lâm
-
Chương 28
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Năm năm sau, thành phố C.
Bầu trời đêm như một tấm màn che sân khấu vô cùng lớn, yên tĩnh bao phủ cả một sân vận động.
Âm thanh “tích tắc” đột ngột vang lên, như là đang đếm ngược thời gian, tiếng ma sát của gậy đánh trống đập vào nhau, phát ra âm thanh “ding ding” lanh lảnh, hắc ám và mơ hồ dồn dập, một tràng nhịp trống liên tiếp rít gào giữa bầu không khí, những mảnh kim tuyến bung lên càng thêm chấn động lòng người, tiếng trống dồn dập như cơn mưa rào, rồi “đùng” một tiếng vang thật lớn, pháo hoa màu xanh thẳm bắn lên bầu trời, dường như muốn xé toạc bức màn bầu trời sao rộng lớn kia.
“A a a a a a a a!” Tiếng vang rít gào đến tận chân trời, trên sân khấu xuất hiện năm người, người ngồi người đứng.
“Em chờ tôi ở đây, tôi cũng sẽ chạy như bay đến đây giống như em…” Ánh huỳnh quang dần tắt cùng tiếng ca đang lay động sân khấu, kết thúc màn biểu diễn này, tấm che được kéo xuống.
Hậu đài bận rộn, trợ lý và chuyên gia trang điểm bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị thay đổi tạo hình, chờ tấm che rơi xuống, vội vàng chạy tới giành giật từng giây để thay quần áo, Hồ Tu vén tóc tai, uống một hớp nước hỏi Tiêu Văn: “Còn hai bài nữa hả?”
“Đúng.” Tiêu Văn nhe răng trợn mắt: “Tao mới vừa nhảy một cái rất mạnh, chân chuột rút rồi.”
Hồ Tu nhắm mắt lại để người ta dặm phấn: “Tay chân mày già cả rồi, mày xem bố đây, tam thập nhi lập (*), vừa nhảy vừa nhót, thêm năm mươi năm nữa không chỉ có thể hát rock and roll không chừng còn có thể chơi hiphop.”
(*) tam thập nhi lập: khi người ta tới 30 tuổi thì sức tự lập mới có thể chắc chắn và vững vàng
“Bớt chém đi, còn tưởng mình là tiểu thịt tươi à, chú Hồ?” Keyboard Sở Dương trào phúng một câu: “Ban nhạc của chúng ta chỉ có mỗi anh Thành Lâm là miễn cưỡng với tới tiểu thịt tươi.”
Hồ Tu vén tóc, quay đầu lại tìm Cố Thành Lâm, trong nháy mắt tức đến sôi máu, Cố Thành Lâm dựa vào một bên hút thuốc, áo ba lỗ đen tuyền phối hợp với quần cargo và đôi giày bốt Martin, tóc nhuộm thành màu xám xanh, phía sau để rất tùy ý, trên cổ đeo một sợi dây chuyền, không có ý nghĩa cụ thể, chỉ là trang sức.
“Hy vọng cậu mặc áo đàng hoàng.” Hồ Tu nói.
Cố Thành Lâm lười nhác nhắm mắt lại không tiếp lời.
“Cái quần què.” Hồ Tu nói: “Hát chính nhảy nhót liên hồi cổ họng muốn nổ tung, không bằng một thằng cả buổi ngồi ở phía sau cướp hết ống kính, bố rất khó chịu.”
Tiêu Văn trợn mắt với hắn.
“Đừng trợn nữa, mắt mày sắp lòi ra rồi kia.” Hồ Tu nóng quá giơ cái quạt nhỏ lên hứng gió: “Thật đó, mày có thấy hát chính trong ban nhạc nào có nhân khí ngang hàng với tay trống không? Có thấy logic không? Không logic!”
“Được rồi đừng lắm mồm nữa, đi nhanh lên.” Tiêu Văn giục hắn.
Trong thời đại đĩa hát dần suy thoái, Hồ Tu dẫn theo ban nhạc của mình dũng cảm mở đường, tính khả thi được debut chỉ có một phần mười nghìn, nhưng bọn họ vẫn nắm lấy cơ hội, cuối cùng cũng thoát khỏi năm năm u tối, hát chính thích lang bạt, bass thích chọc cười, keyboard rất có mị lực, còn có một tay trống cực kỳ cool ngầu.
Năm người ở cùng với nhau, vậy mà lại nghiêm túc ca hát, quá hiếm có.
“Tao biết ngay sẽ lên hot search mà.” Sau khi kết thúc buổi biểu diễn trong tiếng hoan hô, năm người lên xe bảo mẫu, Hồ Tu lướt điện thoại nói chuyện với Tiêu Văn: “Tao kiến nghị mày nên đi học cách kiểm soát sắc mặt.”
“Học mịa gì, tao là người làm âm nhạc, nóng máu lên hận không thể nhảy lầu làm gì có thời gian kiểm soát sắc mặt?” Tiêu Văn liếc mắt một cái lên hot search: “Mày vẫn nên kiến nghị Thành Lâm mặc vào áo khoác vào đi, cả ngày đơ mặt mà toả ra hormone, bộ nó còn tưởng rằng mình đang gõ trống ở sân lớn khu nhà chung xung quanh là các ông các bà đứng xem à?”
“Nó sợ nóng.” Hồ Tu quay đầu, tay trống mặt đơ đang tựa đầu ngủ, sắc mặt tái nhợt cũng không thoải mái, Hồ Tu nhún vai một cái, vươn tay mở cửa sổ xe, tiếp tục nói chuyện với Tiêu Văn: “Trạm tiếp theo là thành phố B, mấy năm đã không trở lại, không biết hàng xóm cũ thế nào rồi.”
Khu đứng T2.
Poster banner chất đống đầy đất, mười mấy cô gái không ngừng bận rộn.
“Em gái đeo mắt kính, em phát banner cầm tay ra đi, banner chữ tìm mấy bạn nam hỗ trợ kéo lên, có mấy bạn nam tới?” Cô gái đầu to mắt to tên Tề Tình, là hội trưởng của hậu viện ban nhạc Hồ Tu.
“Mười mấy bạn á.” Em gái đeo mắt kính nói: “Số lượng người tham dự lần này tương đối nhiều, còn có rất nhiều fan lẻ, chắc là phải làm tường người.”
“Được, em và Bối Bối sắp xếp đi, để chị đi xem standee tới chưa.” Tề Tình đi tới một góc không ảnh hưởng người khác, mấy cô gái đang xếp standee, cô lập tức ngồi xổm xuống hỗ trợ, tổng cộng có năm tấm phông nền (*), cũng coi như là khá lớn, thứ này không thể bày ở ngoài chỗ sáng, để được mấy phút phải lập tức dỡ xuống, không thì mấy anh bảo vệ sân bay sẽ tóm hết.
“Chị Tình tới giúp em đỡ cái này xíu.”
(*) phông nền: mình nghĩ là cái này
Tề Tình nghe tiếng liền đứng dậy, hai cô gái đối diện đang cố định một cái standee, góc trái hơi nghiêng, Tề Tình mau chóng tới đỡ, một cô gái khác ngồi chồm hổm trên mặt đất cố định lại, cái giá hợp kim nhôm không sắc, nhưng lúc nhận điện thoại đã sắp đến giờ nên cô càng gấp gáp, càng cuống thì càng không giữ được, hơi dùng sức một chút, ngón tay đã tiếp xúc với mấu nối.
“Ui da…” Cô gái nhanh chóng buông tay, ngón tay bị rách một đường
“Chảy máu! Đừng nhúc nhích trước tiên đừng nhúc nhích.” Tề Tình sốt ruột, định nhanh chóng đi lấy miếng băng cá nhân, cô quên mất cái standee còn chưa được cố định, vừa buông tay ra lập tức đổ sụp xuống, mắt thấy suýt nữa đống hợp kim đã đè lên lưng cô, một đôi tay thon dài vững vàng mà đỡ cái giá, Tề Tình lập tức thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía người giúp đỡ, ngơ ngác.
Ánh mắt của đối phương rất sáng, lúc cười còn cong cong.
“Cám ơn, cảm ơn.” Tề Tình phải đi tìm băng dán cá nhân cho cô gái kia trước đã nên chỉ vội nói tiếng cảm ơn.
“Không sao.” Đối phương chờ một người khác tới đỡ thì mới buông tay.
“Cậu là…”
“Tôi là, fan của họ.”
Ban nhạc lần này trở lại thành phố B cũng xem như áo gấm về làng, các fan ở sân bay lít nha lít nhít, hậu viện hội cùng một số fan lẻ tự động tạo thành bức tường người, bảo an đứng hai hàng, lúc năm người xuất hiện tiếng la hét nổi lên từ bốn phía, trật tự được một lúc lại hỗn loạn, Cố Thành Lâm đeo tai nghe đeo khẩu trang, đi phía sau các thành viên, tất cả thế giới ngoài kia anh đều không cảm giác được, hoặc là nói anh từ chối cảm nhận.
Một con đường ngắn ngủi đi mười mấy phút mới lên được xe bảo mẫu, fan ở ngoài cửa sổ xe chụp ảnh rồi tạm biệt, Hồ Tu phất tay với các fan, nói với Cố Thành Lâm: “Chờ buổi biểu diễn kết thúc anh dẫn cậu đi thăm Ông Thư Quốc nhé, lâu lắm rồi không gặp lão già đó.”
Cố Thành Lâm nhàn nhạt đáp một tiếng. Hồ Tu kéo rèm cửa sổ xuống, nhỏ đến mức không thể nghe thấy, hắn thở dài, Cố Thành Lâm vốn dĩ đã ít nói, sau chuyện kia, thì càng ít hơn. echkidieu2029.wordpress.com
Đoàn người tản đi, các thành viên trong hậu viện hội vội vàng thu dọn đồ đạc, có mấy người qua đường xem trò vui, banner cầm tay cũng không thu lại, sau khi vây xem thì tiện tay ném luôn, Tề Tình nhìn thấy một tấm, vừa định đến lấy, đã có người trước cô một bước tới nhặt lên, Tề Tình giương mắt, là cái người mới vừa giúp cô đỡ cái standee.
Người đó hỏi: “Tấm này có thể cho tôi không?”
Tề Tình gật gật đầu: “Được chứ, cậu là… fan Thành Lâm à?”
“Ừm, tôi rất thích anh ấy.” Đối phương nói rất tự nhiên.
“Được, cậu cầm đi, đúng rồi còn có quạt, có muốn lấy không?” Tề Tình đưa quạt trên tay cho người đó.
“Cảm ơn.” Lại hỏi: “Có cần tôi giúp gì không?”
Tề Tình xua tay: “Không cần đâu, chúng tôi sắp dọn xong rồi.”
“Được, vậy tôi đi trước, tạm biệt.”
Người đi rất xa rồi, Tề Tình vẫn còn ngây người, em gái đeo mắt kính lại vỗ vai cô: “Chị Tình nhìn gì vậy?”
Tề Tình phản ứng lại, nói với em gái đeo mắt kính: “Em xem cái cậu kia kìa.”
Em gái đeo mắt kính cũng nhìn theo, hì hì cười một cái: “Con trai à!” Quan sát vài giây còn nói: “Gầy quá vậy! Chị Tình chị thích loại hình này sao? Bái bai đi, gầy quá không có cảm giác khỏe mạnh.”
Tề Tình chọt chọt đầu em gái đeo mắt kính, cô cũng cảm thấy quá gầy,
Từ cái nhìn đầu tiên đã cảm thấy vừa tái nhợt vừa gầy yếu, nhưng đôi mắt lại vô cùng đẹp, vừa đen vừa sáng.
Năm năm sau, thành phố C.
Bầu trời đêm như một tấm màn che sân khấu vô cùng lớn, yên tĩnh bao phủ cả một sân vận động.
Âm thanh “tích tắc” đột ngột vang lên, như là đang đếm ngược thời gian, tiếng ma sát của gậy đánh trống đập vào nhau, phát ra âm thanh “ding ding” lanh lảnh, hắc ám và mơ hồ dồn dập, một tràng nhịp trống liên tiếp rít gào giữa bầu không khí, những mảnh kim tuyến bung lên càng thêm chấn động lòng người, tiếng trống dồn dập như cơn mưa rào, rồi “đùng” một tiếng vang thật lớn, pháo hoa màu xanh thẳm bắn lên bầu trời, dường như muốn xé toạc bức màn bầu trời sao rộng lớn kia.
“A a a a a a a a!” Tiếng vang rít gào đến tận chân trời, trên sân khấu xuất hiện năm người, người ngồi người đứng.
“Em chờ tôi ở đây, tôi cũng sẽ chạy như bay đến đây giống như em…” Ánh huỳnh quang dần tắt cùng tiếng ca đang lay động sân khấu, kết thúc màn biểu diễn này, tấm che được kéo xuống.
Hậu đài bận rộn, trợ lý và chuyên gia trang điểm bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị thay đổi tạo hình, chờ tấm che rơi xuống, vội vàng chạy tới giành giật từng giây để thay quần áo, Hồ Tu vén tóc tai, uống một hớp nước hỏi Tiêu Văn: “Còn hai bài nữa hả?”
“Đúng.” Tiêu Văn nhe răng trợn mắt: “Tao mới vừa nhảy một cái rất mạnh, chân chuột rút rồi.”
Hồ Tu nhắm mắt lại để người ta dặm phấn: “Tay chân mày già cả rồi, mày xem bố đây, tam thập nhi lập (*), vừa nhảy vừa nhót, thêm năm mươi năm nữa không chỉ có thể hát rock and roll không chừng còn có thể chơi hiphop.”
(*) tam thập nhi lập: khi người ta tới 30 tuổi thì sức tự lập mới có thể chắc chắn và vững vàng
“Bớt chém đi, còn tưởng mình là tiểu thịt tươi à, chú Hồ?” Keyboard Sở Dương trào phúng một câu: “Ban nhạc của chúng ta chỉ có mỗi anh Thành Lâm là miễn cưỡng với tới tiểu thịt tươi.”
Hồ Tu vén tóc, quay đầu lại tìm Cố Thành Lâm, trong nháy mắt tức đến sôi máu, Cố Thành Lâm dựa vào một bên hút thuốc, áo ba lỗ đen tuyền phối hợp với quần cargo và đôi giày bốt Martin, tóc nhuộm thành màu xám xanh, phía sau để rất tùy ý, trên cổ đeo một sợi dây chuyền, không có ý nghĩa cụ thể, chỉ là trang sức.
“Hy vọng cậu mặc áo đàng hoàng.” Hồ Tu nói.
Cố Thành Lâm lười nhác nhắm mắt lại không tiếp lời.
“Cái quần què.” Hồ Tu nói: “Hát chính nhảy nhót liên hồi cổ họng muốn nổ tung, không bằng một thằng cả buổi ngồi ở phía sau cướp hết ống kính, bố rất khó chịu.”
Tiêu Văn trợn mắt với hắn.
“Đừng trợn nữa, mắt mày sắp lòi ra rồi kia.” Hồ Tu nóng quá giơ cái quạt nhỏ lên hứng gió: “Thật đó, mày có thấy hát chính trong ban nhạc nào có nhân khí ngang hàng với tay trống không? Có thấy logic không? Không logic!”
“Được rồi đừng lắm mồm nữa, đi nhanh lên.” Tiêu Văn giục hắn.
Trong thời đại đĩa hát dần suy thoái, Hồ Tu dẫn theo ban nhạc của mình dũng cảm mở đường, tính khả thi được debut chỉ có một phần mười nghìn, nhưng bọn họ vẫn nắm lấy cơ hội, cuối cùng cũng thoát khỏi năm năm u tối, hát chính thích lang bạt, bass thích chọc cười, keyboard rất có mị lực, còn có một tay trống cực kỳ cool ngầu.
Năm người ở cùng với nhau, vậy mà lại nghiêm túc ca hát, quá hiếm có.
“Tao biết ngay sẽ lên hot search mà.” Sau khi kết thúc buổi biểu diễn trong tiếng hoan hô, năm người lên xe bảo mẫu, Hồ Tu lướt điện thoại nói chuyện với Tiêu Văn: “Tao kiến nghị mày nên đi học cách kiểm soát sắc mặt.”
“Học mịa gì, tao là người làm âm nhạc, nóng máu lên hận không thể nhảy lầu làm gì có thời gian kiểm soát sắc mặt?” Tiêu Văn liếc mắt một cái lên hot search: “Mày vẫn nên kiến nghị Thành Lâm mặc vào áo khoác vào đi, cả ngày đơ mặt mà toả ra hormone, bộ nó còn tưởng rằng mình đang gõ trống ở sân lớn khu nhà chung xung quanh là các ông các bà đứng xem à?”
“Nó sợ nóng.” Hồ Tu quay đầu, tay trống mặt đơ đang tựa đầu ngủ, sắc mặt tái nhợt cũng không thoải mái, Hồ Tu nhún vai một cái, vươn tay mở cửa sổ xe, tiếp tục nói chuyện với Tiêu Văn: “Trạm tiếp theo là thành phố B, mấy năm đã không trở lại, không biết hàng xóm cũ thế nào rồi.”
Khu đứng T2.
Poster banner chất đống đầy đất, mười mấy cô gái không ngừng bận rộn.
“Em gái đeo mắt kính, em phát banner cầm tay ra đi, banner chữ tìm mấy bạn nam hỗ trợ kéo lên, có mấy bạn nam tới?” Cô gái đầu to mắt to tên Tề Tình, là hội trưởng của hậu viện ban nhạc Hồ Tu.
“Mười mấy bạn á.” Em gái đeo mắt kính nói: “Số lượng người tham dự lần này tương đối nhiều, còn có rất nhiều fan lẻ, chắc là phải làm tường người.”
“Được, em và Bối Bối sắp xếp đi, để chị đi xem standee tới chưa.” Tề Tình đi tới một góc không ảnh hưởng người khác, mấy cô gái đang xếp standee, cô lập tức ngồi xổm xuống hỗ trợ, tổng cộng có năm tấm phông nền (*), cũng coi như là khá lớn, thứ này không thể bày ở ngoài chỗ sáng, để được mấy phút phải lập tức dỡ xuống, không thì mấy anh bảo vệ sân bay sẽ tóm hết.
“Chị Tình tới giúp em đỡ cái này xíu.”
(*) phông nền: mình nghĩ là cái này
Tề Tình nghe tiếng liền đứng dậy, hai cô gái đối diện đang cố định một cái standee, góc trái hơi nghiêng, Tề Tình mau chóng tới đỡ, một cô gái khác ngồi chồm hổm trên mặt đất cố định lại, cái giá hợp kim nhôm không sắc, nhưng lúc nhận điện thoại đã sắp đến giờ nên cô càng gấp gáp, càng cuống thì càng không giữ được, hơi dùng sức một chút, ngón tay đã tiếp xúc với mấu nối.
“Ui da…” Cô gái nhanh chóng buông tay, ngón tay bị rách một đường
“Chảy máu! Đừng nhúc nhích trước tiên đừng nhúc nhích.” Tề Tình sốt ruột, định nhanh chóng đi lấy miếng băng cá nhân, cô quên mất cái standee còn chưa được cố định, vừa buông tay ra lập tức đổ sụp xuống, mắt thấy suýt nữa đống hợp kim đã đè lên lưng cô, một đôi tay thon dài vững vàng mà đỡ cái giá, Tề Tình lập tức thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía người giúp đỡ, ngơ ngác.
Ánh mắt của đối phương rất sáng, lúc cười còn cong cong.
“Cám ơn, cảm ơn.” Tề Tình phải đi tìm băng dán cá nhân cho cô gái kia trước đã nên chỉ vội nói tiếng cảm ơn.
“Không sao.” Đối phương chờ một người khác tới đỡ thì mới buông tay.
“Cậu là…”
“Tôi là, fan của họ.”
Ban nhạc lần này trở lại thành phố B cũng xem như áo gấm về làng, các fan ở sân bay lít nha lít nhít, hậu viện hội cùng một số fan lẻ tự động tạo thành bức tường người, bảo an đứng hai hàng, lúc năm người xuất hiện tiếng la hét nổi lên từ bốn phía, trật tự được một lúc lại hỗn loạn, Cố Thành Lâm đeo tai nghe đeo khẩu trang, đi phía sau các thành viên, tất cả thế giới ngoài kia anh đều không cảm giác được, hoặc là nói anh từ chối cảm nhận.
Một con đường ngắn ngủi đi mười mấy phút mới lên được xe bảo mẫu, fan ở ngoài cửa sổ xe chụp ảnh rồi tạm biệt, Hồ Tu phất tay với các fan, nói với Cố Thành Lâm: “Chờ buổi biểu diễn kết thúc anh dẫn cậu đi thăm Ông Thư Quốc nhé, lâu lắm rồi không gặp lão già đó.”
Cố Thành Lâm nhàn nhạt đáp một tiếng. Hồ Tu kéo rèm cửa sổ xuống, nhỏ đến mức không thể nghe thấy, hắn thở dài, Cố Thành Lâm vốn dĩ đã ít nói, sau chuyện kia, thì càng ít hơn. echkidieu2029.wordpress.com
Đoàn người tản đi, các thành viên trong hậu viện hội vội vàng thu dọn đồ đạc, có mấy người qua đường xem trò vui, banner cầm tay cũng không thu lại, sau khi vây xem thì tiện tay ném luôn, Tề Tình nhìn thấy một tấm, vừa định đến lấy, đã có người trước cô một bước tới nhặt lên, Tề Tình giương mắt, là cái người mới vừa giúp cô đỡ cái standee.
Người đó hỏi: “Tấm này có thể cho tôi không?”
Tề Tình gật gật đầu: “Được chứ, cậu là… fan Thành Lâm à?”
“Ừm, tôi rất thích anh ấy.” Đối phương nói rất tự nhiên.
“Được, cậu cầm đi, đúng rồi còn có quạt, có muốn lấy không?” Tề Tình đưa quạt trên tay cho người đó.
“Cảm ơn.” Lại hỏi: “Có cần tôi giúp gì không?”
Tề Tình xua tay: “Không cần đâu, chúng tôi sắp dọn xong rồi.”
“Được, vậy tôi đi trước, tạm biệt.”
Người đi rất xa rồi, Tề Tình vẫn còn ngây người, em gái đeo mắt kính lại vỗ vai cô: “Chị Tình nhìn gì vậy?”
Tề Tình phản ứng lại, nói với em gái đeo mắt kính: “Em xem cái cậu kia kìa.”
Em gái đeo mắt kính cũng nhìn theo, hì hì cười một cái: “Con trai à!” Quan sát vài giây còn nói: “Gầy quá vậy! Chị Tình chị thích loại hình này sao? Bái bai đi, gầy quá không có cảm giác khỏe mạnh.”
Tề Tình chọt chọt đầu em gái đeo mắt kính, cô cũng cảm thấy quá gầy,
Từ cái nhìn đầu tiên đã cảm thấy vừa tái nhợt vừa gầy yếu, nhưng đôi mắt lại vô cùng đẹp, vừa đen vừa sáng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook