Tống Hà không còn cách nào khác, chỉ có thể nhẫn nại giải thích: “Ta chỉ là đối với việc chứ không phải đối với người, ta cảm thấy mình không làm sai gì cả, các người cứ bắt ta đi xin lỗi, ta khó chịu trong lòng, mới nổi giận với ngươi. Nhưng ngươi cũng quá nghiêm túc rồi, ta cũng bảo mẫu thân ta đừng nói chuyện với ta, mà cũng không thấy mẫu thân nghe ta, vẫn cả ngày cứ lải nhải bên tai ta ư? Sao đến lượt ngươi thì lại nhớ mãi thế?”

Nguyễn Du cắn cắn môi, nàng không phải mẫu thân của hắn, sao có thể giống nhau? Hơn nữa, người như hắn từ trước đến nay làm việc luôn bá đạo, làm sao nàng biết nếu nàng thực sự nói chuyện với hắn, hắn có thật sự đuổi nàng đi hay không?

Nàng không có nhà để về, ăn nhờ ở đậu, rời khỏi Tống gia còn có thể đi đâu?

Nhưng những điều này Nguyễn Du chỉ nghĩ trong lòng, không nói ra, nàng hỏi: “Ngươi đã đánh người ta thành ra như vậy rồi, còn nói không sai? Phải làm sao ngươi mới thấy mình sai? Hay ngươi chính là người bá đạo như vậy, vĩnh viễn làm gì cũng đúng, có sai cũng là lỗi của người khác?”

Liên tưởng đến chuyện của cậu bé ăn bày lần trước, cộng thêm việc đánh nhau, Nguyễn Du cảm thấy câu hỏi của mình không phải không có khả năng.

Dù sao thì Tống Hà cũng bá đạo, đó là sự thật.

Tống Hà vừa nghe thấy câu này, sắc mặt lập tức tối sầm. Chẳng lẽ trong mắt Nguyễn Du, Tống Hà hắn lại là người không có lý lẽ như vậy sao?

Hắn thở phì phò nói: “Phải chăng vì Trương Kỳ Tài bị ta đánh, các ngươi đều cho rằng ta sai? Vậy ngươi có biết vì sao ta phải đánh hắn không? Cái tên Trương Kỳ Tài là thứ không ra gì, lời ngon tiếng ngọt lừa gạt tiểu cô nương người ta, làm hại người ta lớn bụng rồi không chịu trách nhiệm, hắn đáng bị đánh!”

Vừa dứt lời, Nguyễn Du đã mở to hai mắt nhìn, ngạc nhiên nhìn Tống Hà.

Nàng làm sao cũng không ngờ tới, sự việc này lại có nguyên do như vậy. Trước khi Tần thị bảo nàng đi khuyên Tống Hà xin lỗi, nàng đã gặp Trương Kỳ Tài, mặt mày bầm dập, trên mặt không còn chỗ nào lành lặn, trông có phần đáng sợ.

Hơn nữa, hình tượng Tống Hà ngày thường ở trong lòng nàng thực sự là một kẻ cứng đầu, không dễ chọc. Nàng cũng không nghĩ nhiều, như Tần thị cũng cho rằng đó là lỗi của Tống Hà, giờ nghĩ lại, là nàng đã hiểu lầm hắn, khó trách sao ngày đó hắn lại tức giận như vậy.

Trong lòng Nguyễn Du dâng lên một nỗi áy náy, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, ta không biết còn có chuyện như vậy, cứ tưởng các ngươi chỉ cãi nhau… Là ta đã hiểu lầm ngươi. Ngươi, lần này ngươi làm rất đúng, loại người cặn bã bội tình bạc nghĩa như hắn, chính là đáng bị đánh!”

Nguyễn Du thương tiếc cho cô nương bị bỏ rơi, cô nương chưa xuất giá đã có thai, còn không biết đã trở thành trò cười cho bao nhiêu người. Nếu không thông suốt, có người còn tìm đến cái chết, Trương Kỳ Tài này đúng là kẻ vô liêm sỉ.

Khi nàng nói chuyện, sắc mặt đỏ lên, còn không nhịn được mà vung nắm tay nhỏ.

Tống Hà nhìn thấy, không nhịn được nở nụ cười. Thấy nàng ngây thơ, hắn tốt bụng nhắc nhở: “Các cô nương như các ngươi thật sự rất ngây thơ, chỉ vài câu nói đã bị người ta lừa gạt, kết quả khóc cũng không có chỗ mà khóc. Đặc biệt là ngươi, nhìn có vẻ mảnh mai yếu đuối, ai nhìn vào cũng thấy dễ bắt nạt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-19.html.]

Cố tình còn sinh ra một vẻ ngoài xinh đẹp, càng dễ gặp nguy hiểm, dễ bị kẻ xấu chú ý sao?

Tống Hà nghĩ nếu Nguyễn Du cũng gặp phải chuyện này, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu.

Không được, hắn phải dạy nàng cách nhìn người: “Về sau ngươi phải cảnh giác cao độ những kẻ như Trương Kỳ Tài, còn…” Hắn dừng lại một chút rồi nói, “Còn những kẻ như ta, đều không thể gả.”

Tống Hà cảm thấy mình đã đủ tốt bụng, vì để Nguyễn Du nhận thức rõ hơn về người khác, hắn ngay cả mình còn lấy ra làm ví dụ.

“Tại sao?” Nguyễn Du nghe hắn nói, không nhịn được hỏi.

Tống Hà bị tức đến mức suýt không thở nổi, tức giận chỉ vào trán nàng: “Sao ngươi ngốc vậy? Ta đã nói rõ như vậy rồi, ngươi còn hỏi ta tại sao. Trương Kỳ Tài kẻ vô liêm sỉ đó xấu xa như vậy, chẳng lẽ ngươi còn muốn gả cho loại người như hắn?”

Cảm xúc ấm áp vừa chạm vào đã biến mất, Nguyễn Du đỏ mặt. Thấy Tống Hà hiểu lầm ý nàng, nàng vội giải thích: “Không, không phải vậy… Ta không phải nói hắn, ta là nói…”

Câu nói chưa dứt, Tống Hà đã hiểu ra. Hắn “ồ—” một tiếng, kéo dài âm điệu, rồi không tốt bụng mà lại gần Nguyễn Du, cúi đầu nhìn vào đôi mắt như mèo con của nàng, kiêu ngạo nở nụ cười.

“Không phải nói hắn, thì chính là nói ta đúng không? Ai mà không biết Tống Hà ta suốt ngày trêu mèo chọc chó không về nhà? Ai mà lấy ta thì gần như sống đời góa bụa, mà tiểu cô nương nũng nịu như các ngươi thật phiền phức, nhìn thôi đã thấy phiền.”

Hắn nhún vai, nói rất rõ ràng.

Nói xong, hắn phát hiện mắt Nguyễn Du lại đỏ, như một chú thỏ con tội nghiệp. Nàng nắm chặt áo, cắn môi gật đầu: “Ta nhớ rồi, nếu không có chuyện gì, ta xin phép di trước.”

Nguyễn Du nói xong liền quay người rời đi.

Tống Hà nhìn theo bóng dáng nàng chạy trối chết, há miệng định gọi nàng lại nhưng lại kiềm chế được. Trong lòng bỗng dâng lên một cơn khó chịu vô cùng, hắn lại đá mạnh vào cột hành lang một cước.

Nàng hình như có chút không vui? Tống Hà bỗng nhiên hối hận vì đã nói những điều này với nàng.

Mỗi bước mỗi xa

Nhưng nghĩ lại, những gì hắn nói đều là sự thật, bảo với nàng cũng chỉ muốn nàng sau này có thể nhận biết người khác rõ hơn, có gì sai đâu?

Nữ nhi tình trường gì đó, thật sự rất ảnh hưởng đến việc hành tẩu giang hồ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương