Thúc thúc thẩm thẩm ban đầu chỉ muốn dạy dỗ Tô Ngọc Thiền một chút, không ngờ nàng ta lại thành ra như vậy. Một đào kép mất giọng thì chẳng còn giá trị gì, cây tiền này không thể đẻ ra tiền nữa.

Bọn họ đã đưa Tô Ngọc Thiền đi khám nhiều đại phu, nhưng tất cả đều nói giọng nàng ta hỏng quá nặng, không thể chữa được.

Khi Tô Ngọc Thiền đang vui mừng, nghĩ rằng cuối cùng có thể thoát khỏi thúc thúc thẩm thẩm, vĩnh viện được ở bên chàng thư sinh, thì bọn họ lại đưa nàng ta đến gặp vị thần tiên sống Nguyễn Sùng Minh ở phường Thông Hòa.

Nguyễn Sùng Minh y thuật tinh thông, chỉ trong vài ngày đã chữa khỏi giọng Tô Ngọc Thiền, nguyện vọng của nàng ta lại hóa hư không, nàng ta phải tiếp tục đi hát hí khúc.

Sau này, khi nàng ta đến hát ở phủ An Thân Vương, gặp lại Hoàng thượng bảy năm trước, lúc đó Hoàng thượng say rượu, thấy vẻ đẹp của Tô Ngọc Thiền, lập tức muốn chiếm đoạt nàng ta.

Nếu nói trước đó Tô Ngọc Thiền còn hy vọng có thể ở bên chàng thư sinh, thì bây giờ nàng ta đã hoàn toàn tuyệt vọng. Cô nương trong sạch đã bị thất thân, nàng ta muốn chết, nhưng lại bị An Thân Vương buộc phải theo Hoàng thượng về kinh, vì An Thân Vương nói với nàng ta: “Nếu ngươi không ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ khiến người ngươi yêu sống không bằng chết. Nhưng nếu ngươi thành thật hầu hạ Hoàng đế, thì về sau hắn tự nhiên cũng sẽ có số làm quan. Theo ta biết, năm sau hắn sẽ tham gia thi cử, lúc đó hắn có đỗ tam giáp hay không, đều phụ thuộc vào ngươi.”

Tô Ngọc Thiền quỳ trên nền đá lạnh ngắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám trong sân, cuối cùng nàng ta cũng hiểu ra, người như nàng ta cả đời này không thể làm những gì mình muốn, không thể gả cho người mình muốn gả nữa.

Nàng ta cười chua chát, lẩm bẩm: “Được, đều nghe theo Vương gia.”

Sau đó, đào kép Tô Ngọc Thiền trở thành Ly quý phi, còn chàng thư sinh trước đây cũng trở thành sủng thần hiện tại của Hoàng đế, đúng như An Thân Vương đã nói, sự nghiệp thăng tiến, từng bước lên cao.

Chỉ có điều, dù là chàng thư sinh năm đó hay là Tể tướng bây giờ, đều không nghĩ rằng mọi thứ của mình lại được đổi lấy từ người nữ nhân mình yêu. Những năm qua, dù hắn ta có ở vị trí cao, nhưng vẫn chưa thành thân, hắn ta đang tìm kiếm cô nương hát khí khúc đặc biệt dế nghe ngày ấy, người… đã nắm tay hắn trong lúc hắn đói nghèo thất thế, nhẹ nhàng thổi vào những vết nứt da do trời lạnh trên tay hắn ta, hỏi hắn ta có đau không.

Cả hai đều không nghĩ rằng, khi gặp lại, khoảng cách rõ ràng gần như vậy, nhưng lại cách biệt bởi khoảng cách xa xôi nhất trên đời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-174.html.]

Hắn ta hỏi nàng ta vì sao.

Ly quý phi không thể kiềm chế, nói ra những lời hoang đường không nên nói, lại bị Nguyễn viện sử hôm ấy bắt mạch nghe thấy, từ đó, xảy ra chuyện Ly quý phi không tiếc dùng đứa con trong bụng để hãm hại Nguyễn viện sử, An Thân Vương thiết kế để Nguyễn Cẩn vô tình đánh c.h.ế.t người.

Nguyễn gia một đêm cửa nát nhà tan, chỉ còn một mình Nguyễn Du.

Thực ra, lúc đầu Ly quý phi đã triệu Nguyễn Du vào cung, nàng ta định ban c.h.ế.t cho Nguyễn Du, nhưng thấy nàng đứng ở hành lang với đôi mắt đỏ hoe, mũi đỏ bừng, nghẹn ngào không nói nên lời, nàng ta liền mềm lòng.

Đã từng không có phụ mẫu che chở, nàng ta cũng giống như Nguyễn Du vậy.

Một khúc hát xong, Ly quý phi nhìn Hoàng đế, rồi lại nhìn vào chén rượu độc trên khay của cung nữ, nàng ta mỉm cười, đi đến trước cung nhân, cầm chén rượu lên, ngẩng đầu, một hơi uống cạn, không chớp mắt.

“Hoàng thượng, rượu này… thần thiếp trước tiên xin kính ngài…” Vừa dứt lời, nàng ta cảm thấy bụng như lửa thiêu, nuốt chửng nội tạng nàng ta, đau đớn không chịu nổi. Nàng ta phun ra một ngụm m.á.u đen, khóe miệng vẫn mang nụ cười tan vỡ, “Hoàng thượng… thần, thần thiếp…”

Người ngồi trên ghế rồng rốt cuộc không còn ngồi yên được nữa, bất chấp thể diện chạy xuống, ôm chặt người trước mặt, đau khổ nói: “Nàng tội gì… chẳng lẽ trẫm đối với nàng không tốt sao? Trẫm muốn tặng nàng tất cả báu vật trên đời này… Trẫm cuối cùng hỏi nàng một câu, nàng có từng… yêu trẫm không?”

Người đứng đầu thiên hạ hỏi ra những lời hèn mọn như vậy, trong lòng chắc chắn rất yêu thương người nữ nhân trong lòng.

“Thần… Thần thiếp… ừm…” Cuối cùng phun ra một ngụm m.á.u tươi, tay Ly quý phi cuối cùng rơi xuống, không thể nâng lên nữa.

Mỗi bước mỗi xa

Thực ra, hai người đã ở bên nhau bảy năm, nàng ta không phải là người sắt đá, sao lại có thể không có chút tình cảm nào? Nàng ta từ nhỏ đã không nhận được tình yêu từ người khác, sau này được người tôn quý nhất trên đời nâng niu trong lòng bàn tay, làm sao không từng rung động?

Chỉ có điều, bọn họ ngay từ đầu đã định sẵn phải lỡ nhau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương