Omega Hắn Thích Biết Thuật Đọc Tâm
-
13: Tôi Với Giáo Hoa Năm Trước Be
Vài phút nữa là vào học, Phong Dã nghĩ đến gì đó, rút tay ra rồi nói: "Tôi sẽ về nhanh thôi!"
Khi Lạc Uẩn còn nằm sấp trên bàn, Phong Dã hít một hơi xoa xoa lưng Lạc Uẩn vài cái, sau đó chen lấn ra ngoài.
Không có bàn tay to thoải mái dễ chịu, Lạc Uẩn lại cảm thấy có chút đau.
Cậu cho là Phong Dã muốn đi vệ sinh.
Như là lá cây héo, Lạc Uẩn cuộn tròn không nhúc nhích.
Một cơn gió nhẹ thổi qua bên tai, áo khoác bomber vẫn khoác trên người cậu.
Vải dệt còn giữ lại một chút hương bạc hà lành lạnh, cổ áo còn chưa khô.
Là mồ hôi vô tình bị dính lúc chơi bóng.
Có thể là do bị bản năng của Omega chiếm lấy, cánh mũi Lạc Uẩn khẽ nhúc nhích, không chê dơ, ngửi được mùi hương thân quen nhẹ nhàng.
Cậu nhếch môi, như là làm tặc, cẩn thận nâng cổ áo khoác lên mũi, dùng sức ngửi.
Giống như thuốc tiên, Lạc Uẩn cảm thấy rất tuyệt vời.
"Hu hu, thật sự rất dễ ngửi.
Thật thoải mái." Cậu híp mắt, cầm lòng không đặng nói một câu.
Một giây sau, Lạc Uẩn mở choàng mắt: "....."
Nãy có phải cậu nói gì đó kì kì hay không?
Xong rồi, chẳng lẽ bệnh si hán* có thể lây được?
*Si hán: mình không hiểu từ này lắm, nhưng mà được một số bạn nói là giống với simp '
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook