Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn
Chương 74: Tương lai?

"Người đầu tiên chạy tới hiện trường là thím Hai của anh, thấy Tư Viễn nằm ở đó thì thím Hai lập tức nhào tới, thím Hai muốn ôm cậu ấy nhưng không thể nào làm được. Ngay sau đó mọi người đều chạy ra, nhìn thấy bộ dạng Tư Viễn thì mọi người đều vô cùng gấp gáp. Chú Hai cùng thím Hai quỳ gối bên cạnh Tư Viễn, tay thím Hai run run sờ mặt của Tư Viễn, gào khóc: “Tại sao xe cứu thương còn chưa tới? Tại sao còn chưa tới? ! Mau tới cứu con tôi…”

Xe cứu thương tới rất nhanh, rốt cuộc Tư Viễn bị đưa tới bệnh viện, vốn là mấy đứa trẻ bọn anh đều phải ở nhà để mợ Ba trông chừng nhưng anh nhất định phải đi theo, mẹ anh hết cách rồi liền mở cửa xe cứu thương cho anh và A Miễn cùng tới bệnh viện. Diệp Tư Hòa cùng Tư Dĩnh nhìn thấy bọn anh đi thì lập tức cùng với mợ Ba chạy đến.

Thời điểm bọn anh tới bệnh viện thì bác sĩ đang tiến hành cấp cứu cho Tư Viễn, bọn họ đang nói tình trạng thương tích của Tư Viễn với mọi người. Bác sĩ nói Tư Viễn còn chưa thoát khỏi nguy hiểm tánh mạng bởi vì điện cao thế bắt đầu xuyên qua cánh tay chạy dọc theo mạch máu lớn ở tứ chi, mà ở tay và chân thì mạch máu và bắp thịt rất nhiều, dòng điện sinh ra nhiệt làm cho bắp thịt và da ở hai cánh tay của Tư Viễn bị phỏng toàn bộ, cũng đốt cháy cả động tĩnh mạch, ảnh hưởng đến sự tuần hoàn máu nếu để lâu sẽ dẫn đến thiếu máu hoại tử cho nên phải tiến hành phẫu thuật cắt hai tay của Tư Viễn nếu không thì cậu ấy có thể sẽ chết bất cứ lúc nào.

Nghe được tin tức này tất cả mọi người đều sợ ngây người, bà ngoại anh ngất ngay tại chỗ. Bác sĩ nói phẫu thuật cắt tay phải ngay lập tức tiến hành, xin người thân chuẩn bị tư tưởng cho thật tốt đồng thời cũng phải ký tên đồng ý làm phẫu thuật.

Không người nào nguyện ý ký cái này, ông ngoại, bác Cả, chú Ba đều hỏi bác sĩ có khả năng giữ được cánh tay hay không, dù chỉ là bảo vệ một bên cũng được, nếu như không được thì xin chuyển viện đi thành phố H hoặc là đi Thượng Hải, đi Bắc Kinh, chỉ cần có thể giữ được cánh tay của Tư Viễn thì có mất bao nhiêu tiền đều không phải là vấn đề.

Nhưng bác sĩ nói không được, cánh tay của Tư Viễn đã hoàn toàn bị đốt cháy, tình huống rất xấu, nếu không cắt thì sẽ càng làm tình huống trở nên tồi tệ hơn, tay của cậu ấy đã mất toàn bộ chức năng, không thể bảo tồn được nữa.

Vào lúc đó đột nhiên thím Hai của anh nói: “Tôi ký tên, cắt đi, chỉ cần con tôi sống sót là được.”

Mợ Ba nói với thím Hai: “Văn Linh, em có biết cắt đi hai cánh tay là như thế nào không? Về sau Tư Viễn sẽ trở thành người tàn tật ... không có tay, nó không thể làm được gì cả, có lẽ cả đời này sẽ phải trở thành phế nhân.”

Thím hai nói: “Chẳng lẽ để nó chết?”

Không có ai đáp lời, thím Hai nói tiếp: “ Chỉ cần em còn sống một ngày thì con em sẽ không bao giờ trở thành phế nhân, cho dù không có tay chỉ cần còn sống thì em nhất định sẽ dạy nó cách sống tốt..”

Thím Hai cùng chú Hai đồng lòng ký tên, Tư Viễn liền bị đưa vào phòng giải phẩu tiến hành phẫu thuật.

Thời gian giải phẫu dài đằng đẵng, trên hành lang, bác Cả liền hỏi Diệp Tư Hòa lúc ấy đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra.

Bởi vì Tư Dĩnh, A Miễn và anh đều ở đó nên anh đoán Diệp Tư Hòa cũng không lừa gạt được cái gì, anh ta lập tức quỳ trên mặt đất, lớn tiếng khóc, nói đều là do anh ta không tốt, là sơ sót của anh ta làm hại đến Tư Viễn. Anh ta hung hăng tát vào mặt mình, ôm chân chú Hai nói xin lỗi, khóc đến đau lòng muốn chết. Anh ta nói anh ta hoàn toàn không biết gì về chuyện người đụng vào máy biến thế sẽ bị giựt điện và bị giựt điện sẽ có hậu quả nghiêm trọng như vậy. Tóm lại tình cảnh lúc ấy, tất cả mọi người đều khóc.

Anh cũng khóc, mẹ anh ôm anh thật chặt, khuyên anh không nên đau lòng nhưng làm sao anh có thể không đau lòng cho được! Không có ai so với anh có thể rõ ràng hơn cảm giác mất đi hai cánh tay là như thế nào. Trước 7 tuổi, tay chân của anh hoàn toàn không thể cử động được, tất cả sinh hoạt hàng ngày đều phải nhờ mẹ anh chăm sóc, sau đó nhờ kiên trì rèn luyện cùng với vật lí trị liêụ nên rốt cuộc tay trái cũng đã từ từ khôi phục năng lực vận động, Tiểu Kết, anh thật sự vui mừng, cực kì vui mừng nhưng vừa nghĩ tới sau khi cắt tay cuộc sống của Tư Viễn sẽ giống như anh trước kia… Rõ ràng là có suy nghĩ nhưng không cách nào làm tự mình làm được, không cách nào tự mình cầm nắm đồ vật thì anh liền cảm thấy sợ hãi.

Tất cả mọi người đều khóc rất đau lòng ngược lại thím Hai không khóc, mặc cho Diệp Tư Hòa quỳ trên mặt đất kêu gào giống như bị mắc bệnh tâm thần nhưng thím ấy vẫn không có chút hành động nhỏ nào.

Lúc ấy anh còn cảm thấy kỳ quái, sau đó Tư Viễn nói cho anh biết một chuyện, qua nhiều năm sau đó anh mới hiểu rõ tất cả.

Lúc Tư Viễn được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật thì cậu ấy vẫn còn đang hôn mê, cả người trần truồng, bả vai hai bên bị quấn một lớp băng gạc thật dày, hai bên thân thể gầy teo đã trống rỗng, cái gì cũng không còn nữa.

Cảnh tượng đó thực sự quá bi thương làm cho lòng người chua xót, tất cả mọi người lớn tiếng khóc.

Anh nhìn thấy Tư Viễn đang nằm ngủ say sưa, trong nội tâm hiểu rõ rằng cả đời này cậu ấy đều chỉ có thể mang thân thể khuyết tật như vậy rồi, cậu ấy sẽ không bao giờ còn là Diệp Tư Viễn kiêu ngạo ưu tú, thân thiết khéo léo trong quá khứ cái nữa.

Tình huống tồi tệ hơn xảy ra khi Tư Viễn tỉnh lại.

Lúc cậu ấy tỉnh lại thì anh cũng có ở đó.

Trên người của cậu ấy đắp chăn, vừa mở mắt ra thì cậu ấy liền nhìn thấy thím Hai đang ngồi ở bên giường bệnh. Thím Hai nhìn thấy cậu ấy tỉnh thì biểu tình rất phức tạp, anh đoán chắc lúc ấy thím Hai không biết nên làm sao để nói cho Tư Viễn nghe tất cả mọi chuyện.

Tư Viễn đã 11 tuổi, mới vừa lên lớp năm, đã sớm hiểu chuyện rồi. Vừa bắt đầu mọi người bọn anh đều gạt cậu ấy, bảo là cậu ấy bị thương ở tay, bả vai bị thương, cánh tay bị thương, bàn tay bị thương, ngón tay cũng bị thương, cậu ấy hỏi thím Hai có phải cánh tay của mình bị gãy xương hay không.

Thím Hai liền lừa cậu ấy nói là thật sự bị gãy xương, Tư Viễn rất ảo não, cậu ấy còn băn khoăn về cuộc thi cầu lông tiểu học vào tháng 10 rồi hỏi thím Hai đến lúc đó cánh tay cậu ấy đã khỏi chưa.

Thím Hai nói đã khỏi thì Tư Viễn mới an tâm hơn một chút, ồn ào một hồi rồi ngủ thiếp đi.

Sau đó anh về nhà, không ngờ ngày thứ hai đến bệnh viện thăm cậu ấy thì cậu ấy đã biết chân tướng sự thật.

Mẹ anh nói cho anh biết bởi vì Tư Viễn vẫn cảm thấy tay rất đau cho nên cậu ấy muốn xem một chút nhưng mà thím Hai không cho cậu ấy nhìn vì vậy thừa dịp thím Hai đi đổ bô giúp cậu ấy thì cậu ấy liền đá chăn rơi xuống, sau đó cậu ấy đã thấy được thân thể của mình.

Anh không có cách nào tưởng tượng được ngay lúc đó Tư Viễn đã tuyệt vọng như thế nào, nghe mẹ anh nói, mặc kệ chú Hai cùng thím Hai có trấn an cậu ấy như thế nào thì cậu ấy cũng chỉ nói có một câu: “Tay của con đâu? Tay của con đi nơi nào rồi? Tay của con đâu? Tay của con đi nơi nào rồi? Tay của con đâu? ! …”

Thời điểm anh đến phòng bệnh thì bác sĩ đã cho cậu ấy dùng thuốc an thần để cho cậu ấy ngủ bằng không cậu ấy sẽ ầm ĩ náo loạn không ngừng. Thím Hai sợ vết thương của cậu ấy bị rách nên chỉ có thể dùng sức ấn cậu ấy ở trên giường để cho bác sĩ châm cứu.

Nhưng mà không thể mỗi ngày đều như vậy được, Tư Viễn vẫn sẽ tỉnh, mỗi lần tỉnh lại cậu ấy lại khóc lớn, đạp đá đồ đạc lung tung, muốn bác sĩ trả tay lại cho cậu ấy hoặc là ngơ ngác nằm ở trên giường, ngẩn người nhìn trời, nhìn trần nhà, nước mắt cứ từng giọt từng giọt tràn ra nơi hốc mắt, mặc kệ người khác nói cái gì thì cậu ấy đều không có phản ứng.

Mỗi một lần bác sĩ thay băng cho cậu ấy thì sẽ phải cởi lớp băng gạc nơi cánh tay ra, mỗi một lần nhìn vết thương trên cánh tay thì Tư Viễn sẽ kêu gào rất thê thảm, cậu ấy nhắm mắt lại không muốn nhìn thấy thân thể của mình, nếu như không cẩn thận thấy được thì cậu ấy sẽ kêu la giống như gặp quỷ, cặp chân dùng sức đạp đá không cho người khác đụng vào thân thể của cậu ấy.

Cho nên mỗi lần thay băng cùng kiểm tra cho cậu ấy đều là một cuộc chiến đấu lâu dài, cần phải có mấy người lớn đè chặt thân thể và chân của cậu ấy thì mới có thể tiến hành thuận lợi được.

Cuộc sống như thế kéo dài trong rất nhiều ngày, vết thương Tư Viễn khôi phục không được tốt, chú Hai và thím Hai gần như cả đêm không ngủ, kiệt sức vì Tư Viễn.

Có một ngày, anh đi thăm cậu ấy thì phát hiện đột nhiên câu ấy trở nên an tĩnh hơn rất nhiều.

Anh cảm thấy rất kỳ quái liền thử kêu cậu ấy, đã nhiều ngày Tư Viễn hoàn toàn không có nói chuyện với anh.

Anh hỏi cậu ấy: “Tư Viễn, em làm sao vậy?”

Cậu ấy nằm ở trên giường bệnh, nghiêng đầu lại nhìn anh, hốc mắt đỏ lên, nước mắt liền rớt xuống, cậu ấy nói: “A Lí, bác Cả gái đã tới, bác ấy nói anh Tư Hòa biết máy biến thế có thể khiến người ta giựt điện.”

Lúc đó anh sợ ngây người, nói: “Em đừng nói mê sảng, anh Tư Hòa không biết đâu, anh ấy không phải cố ý.”

Cậu ấy nói: “Anh ta cố ý, A Lí, anh ta cố ý!”

Tư Viễn khóc rất đau lòng, lúc ấy trong phòng bệnh chỉ có anh và cậu ấy, mẹ anh đang nói chuyện với thím Hai ở trên hành lang.

Anh không thốt nên lời, lại nghe Tư Viễn nhẹ nhàng nói: “A Lí, em đã không còn tay rồi, tương lai em nên làm cái gì đây?”

Anh không có cách nào trả lời cậu ấy, chỉ có thể nói: “Tư Viễn, không có chuyện gì, em còn sống là tốt rồi.”

Cậu ấy nói: “Nhưng em không có tay, về sau làm sao đi học đây? Làm sao viết chữ? Làm sao vẽ tranh? Có phải là em không thể đi học nữa không?”

Nói xong, cậu ấy khóc càng thêm đau lòng, anh không biết nên an ủi cậu ấy thế nào, chỉ có thể nói: “Có thể học được mà, không phải anh cũng có thể đi học đó sao?”

Cậu ấy nói: “Nhưng mà anh còn có một cánh tay, em cái gì cũng đều không có, bọn họ cắt hết tay em rồi! Bây giờ em chỉ là một người tàn phế! Là anh Tư Hòa hại em! Anh ta cố ý! A Lí! Tại sao anh ta lại đối xử với em như vậy?!”

Khi đó tuổi của anh vẫn còn nhỏ, không hiểu rõ những chuyện này, trong lòng cũng không tin tưởng Diệp Tư Hòa cố ý nhưng mà nhiều năm sau, thời gian làm cho anh hiểu rõ hơn về thím Hai, ngay lúc Diệp Tư Hòa quỳ xuống nói xin lỗi thì thím Hai đã đọc được một số ý nghĩ ở trong ánh mắt của anh ta rồi.

Bởi vì một chút ý nghĩ này hiện tại anh cũng có thể nhìn thấy được trong mắt của Diệp Tư Hòa, đó là một loại khoái cảm, là một loại kích động ẩn giấu sau khi đạt được mục đích, là một loại hưng phấn mà người khác không thể hiểu được. Mỗi lần Diệp Tư Hòa nhìn Tư Viễn thì anh đều có thể thấy được những thứ này từ trong mắt của anh ta. Đúng là anh ta giấu rất sâu nhưng chỉ cần nhìn kỹ thì có thể thấy đuợc.

Anh tin tưởng Tư Viễn cũng có thể cảm nhận được loại tâm tình này của Diệp Tư Hòa, cậu ấy là người nhạy cảm lại tinh tế cho nên vì những thứ này mà quan hệ của cậu ấy và Diệp Tư Hòa càng ngày càng đóng băng.

Nhưng mà Tiểu Kết, thật ra thì anh còn có thể từ trong mắt của Diệp Tư Hòa nhìn thấy một khía cạnh khác, loại tâm tình đó ngay cả thím Hai và Tư Viễn đều không biết được, có lẽ bởi vì anh không phải là người trong cuộc, có lúc anh bắt gặp Diệp Tư Hòa đang ở phía xa lặng lẽ nhìn Tư Viễn, trong ánh mắt của anh ta là —— sám hối.

Sau đó, Tư Viễn dần dần bình tỉnh lại, cậu ấy bắt đầu học dùng chân để làm việc. Chuyện thứ nhất cậu ấy dùng chân để làm là lật sách, thời điểm anh đi thăm cậu ấy thì cậu ầy đang ngồi ở trên giường bệnh, chân trái đè chặt sách, ngón chân chân phải lật trang sách cho anh nhìn.

Tay áo của cậu ấy trống rỗng rũ xuống bên cạnh, động tác thoạt nhìn rất vụng về, ngón chân cũng không linh hoạt chút nào nhưng cậu ấy rất nghiêm túc luyện tập còn nói với anh rằng cậu ấy còn phải học cách dùng chân viết chữ, vẽ tranh, cậu ấy còn phải tiếp tục trở về trường học đi học nữa.

Về sau Tư Viễn bắt đầu luyện tập đi lại.

Bởi vì không có hai cánh tay nên thân thể của cậu ấy rất khó giữ vững thăng bằng, bước đi lảo đảo nghiêng ngã, chưa đi được mấy bước đã ngã trên mặt đất. Có người ở bên cạnh giúp đỡ thì còn tốt một chút, nếu không có người thì nhất định cậu ấy sẽ ngã rất thảm, có lúc còn chạm đến vết thương ở cánh tay, đau đến mức làm cho cậu ấy lăn lộn trên mặt đất.

Tư Viễn ở trong bệnh viện làm vật lí trị liệu và học yoga mãi cho đến qua năm mới về nhà nghỉ ngơi.

Trong thời gian này cậu ấy một mực luyện tập dùng chân làm việc, ăn cơm, đánh răng, rửa mặt, viết chữ. Vừa mới bắt đầu dĩ nhiên là không làm được, cậu ấy rất phiền não, thường xuyên cáu giận đập phá đồ đạc. Anh hiểu đó là do cậu ấy còn chưa có thích ứng được với cuộc sống mất đi hai cánh tay vì vậy sau khi cậu ấy về nhà anh đều nhờ mẹ anh đẩy xe lăn đến thăm cậu ấy.

Anh ở cùng với cậu ấy một đoạn thời gian rất dài, làm mẫu cho cậu ấy các kỹ năng trong cuộc sống của anh, anh chỉ có một tay nhưng anh vẫn có thể tự mình mặc, cởi quần áo, tự mình đánh răng rửa mặt, tự mình cầu, mặc dù hơi tốn thời gian lại mất sức nhưng anh vẫn kiên trì tự mình làm. Anh nói với Tư Viễn: Em còn có cặp chân, còn có thể chạy có thể nhảy, so với anh em may mắn hơn rất nhiều vì vậy những chuyện anh làm được thì nhất định em cũng có thể làm được.

Tư Viễn chính là như vậy từng bước từng bước đi ra khỏi bóng tối, nhưng mà tính cách của cậu ấy lại thay đổi nghiêng trời lệch đất, không bao giờ thích cười thích quậy như trong quá khứ nữa, trong ánh mắt cũng không còn sự bướng bĩnh, kiêu ngạo nhưng đáng yêu khi xưa. Cậu ấy có thói quen tự giam mình ở trong nhà, không muốn đi đâu cả, anh có thể hiểu được chỉ hy vọng thời gian có thể thay đổi tất cả.

Đến tháng 9 năm thứ hai thì Tư Viễn trở về trường học đi học lại lần nữa, mặc dù thành tích của cậu ấy kém đi rất nhiều nhưng dầu gì thì rốt cuộc cậu ấy cũng đã nguyện ý đứng dậy.

Lại qua một năm nữa thì Tư Viêm ra đời, anh rất sợ bởi vì chuyện Tư Viêm được sinh ra mà làm cho Tư Viễn cảm thấy thím Hai và chú Hai ghét bỏ cậu ấy, không thích cậu ấy nhưng thật may là hình như cậu ấy không có suy nghĩ như vậy, Tư Viêm rất ngoan, từ nhỏ hầu như đều do bảo mẫu chăm sóc để cho thím Hai có nhiều thời gian quan tâm đến Tư Viễn hơn.

Tiểu Kết, đây chính là tất cả mọi chuyện đã xảy ra, những năm gần đây Tư Viễn từ từ lớn lên, bước vào cấp hai, cấp ba, tham gia đội bơi lội lại còn bắt đầu học mỹ thuật chuyên nghiệp, mặc dù lúc thi tốt nghiệp trung học và đại học có gặp phải một chút trở ngại nhưng cũng may là vẫn trúng tuyển vào đại học Q.

Cuối cùng cậu ấy quen em, lần đầu tiên anh nghe cậu ấy nói về em là vào kỳ nghỉ đông năm trước, lúc ấy anh nhìn ánh mắt của Tư Viễn của thì liền biết người cậu ấy gặp là một người rất tốt bụng xinh đẹp, cậu ấy động lòng rồi.

Quen biết em có lẽ là chuyện hạnh phúc nhất đời này của Tư Viễn, hai năm qua mỗi lần cậu ấy về nhà, anh đều có thể cảm nhận được cậu ấy rất vui vẻ, đầu năm ở nhà ông ngoại nhìn thấy em thì anh càng tin rằng các em tồn tại là vì nhau.

Mặc dù tình huống bây giờ có chút tồi tệ nhưng anh tin tưởng tương lai của các em nhất định sẽ tốt đẹp bởi vì giữa hai em. . . "

Tần Lí cúi đầu nở nụ cười, không hề tiếp tục nói: "Tin tưởng Tư Viễn đi Tiểu Kết, nhìn lại những chuyện đã xảy ra giữa hai người, anh thật sự thành tâm chúc phúc cho hai em."

Tôi biết lời mà Tần Lí chưa nói xong là cái gì bởi vì giữa tôi và Diệp Tư Viễn có —— tình yêu.

Sau khi Tần Lí rời đi, tôi cùng Diệp Tư Viễn nói chuyện điện thoại, anh chúc tôi sinh nhật vui vẻ, còn dùng cả tiếng Trung, tiếng Anh, tiếng Ý hát bài hát chúc mừng sinh nhật tôi. Tôi cười trong điện thoại nhưng nội tâm lại là sóng ngầm mãnh liệt.

Sau khi nghe xong chuyện cũ của Diệp Tư Viễn, biết rõ anh bị thương như thế nào, quá trình phục hồi ra sao, rồi nghĩ đến việc Tần Lí miêu tả cặn kẽ cho tôi nghe chuyện Diệp Tư Viễn luyên tập kỹ năng sống thì tôi liền đau lòng thay cho anh.

Vốn là anh không cần phải chịu đựng tất cả những chuyện này nhưng mà anh đã gắng gượng vượt qua. Anh trực tiếp từ trên trời rơi xuống, máu thịt be bét nhưng vẫn không có buông tha hi vọng, cắn răng nhịn đau bò dậy, kiên định sử dụng hai chân tiếp tục bước đi.

Anh còn trẻ, bên trong thân thể tàn tật kia là mộng tưởng và hi vọng, tôi giống như có thể nhìn thấy được sau lưng Diệp Tư Viễn có một đôi cánh khổng lồ, anh bước từng bước kiên định mà mạnh mẽ. Người đàn ông của tôi làm cho tôi cảm thấy kiêu ngạo, cho dù bây giờ anh không có ở đây, bên cạnh tôi nhưng tôi vẫn tin tưởng anh đang phương xa vì tương lai của chúng tôi mà cố gắng.

Mà chuyện tôi phải làm bây giờ chính là cố gắng sống thật tốt, sống cho quá khứ đau thương của anh và sống cho tương lai rạng rỡ của chúng tôi.

Tương lai. . .

Thân thể của tôi mỗi ngày mỗi tốt lên, ba Diệp đến thăm tôi, cả nhà chú, thím Ba và chị Tư Dĩnh cũng đến thăm tôi, ngay cả dì nhỏ và cậu nhỏ cũng tới còn Tần Lí thì gần như mỗi ngày đều phải đến, anh mang đến cho tôi một tin tức, bảo tôi không cần lo lắng cho Uyển Tâm, bọn họ đã tác động đến nhiều chuyện ở trong ngục, Uyển Tâm tuyệt đối sẽ không bị một chút xíu ủy khuất nào.

Tôi cùng Diệp Tư Viễn vẫn nói chuyện điện thoại mỗi ngày như cũ, thỉnh thoảng chat webcam, nhưng đến trước lễ Giáng Sinh thì đột nhiên anh nói xin lỗi, anh nói anh không thể về được.

Tôi nói với anh là không có việc gì, lúc này tôi đã có thể ngồi dậy, thạch cao ở hai chân và cánh tay phải cũng đã được tháo ra nhưng bởi vì đã lâu không có hoạt động cho nên cặp chân của tôi đã có hiện tượng teo cơ rất nghiêm trọng cho nên trong thời gian tới tôi phải bắt đầu tiến hành vật lí trị liệu rồi.

Vật lí trị liệu rất khổ sở, thân thể của tôi còn chưa khôi phục hoàn toàn nhưng việc trị liệu đã có thể tiến hành vì vậy mỗi một ngày tôi đều phải trải qua đau đớn thấu xương.

Bởi vì xương chậu bị gãy đồng thời các đốt ngón tay bị thương nghiêm trọng nên lúc này cần phải nắn lại cùng xoa bóp, đồng thời bác sĩ vật lí trị liệu cũng xoa bóp chân cho tôi, thật sự là đau đến tận xương tủy! Mỗi một lần tôi đều cố gắng chịu đựng không rơi nước mắt, nếu thật sự không nhịn được nữa thì liền kêu gào thảm thiết, cầu xin bác sĩ không làm nữa.

Bác sĩ cười nhạo tôi: "Người ta cắt chi, liệt nửa người cũng không có kêu gào lớn tiếng như cô, cô gái à, kiên nhẫn một chút , nếu khôi phục không được tốt thì về sau sẽ ảnh hưởng đến việc đi lại có lẽ còn có thể ảnh hưởng tới việc sinh con nữa."

Vừa nghe đến sẽ ảnh hưởng đến việc sinh con thì tôi lập tức ngậm miệng, lau nước mắt, khuôn mặt trắng bệch để mặc cho bác sĩ làm vật lí trị liệu cho tôi.

Vương Giai Phân thường xuyên đến thăm tôi, nhìn tôi kêu đau thì cô ấy cũng sẽ đứng ở bên cạnh khóc theo, tôi nắm thật chặt tay của cô ấy, tự động viên mình: Trần Kết! Dũng cảm một chút! Kiên cường lên một chút, đây chỉ là một chút đau đớn thôi, vượt qua là hết chuyện!

Buổi tối chát webcam với Diệp Tư Viễn, tôi cẩn thận từng li từng tí nhấc cánh tay phải lên cho anh nhìn, không kìm được tự hào mà nói: "Anh xem , anh xem, em có lợi hại không? Chỉ là cánh tay nhỏ hơn rất nhiều, không biết khi nào mới có thể to ra bằng cánh tay trái đây?”

Diệp Tư Viễn trong webcam cau mày: "Cánh tay trái của em cũng rất nhỏ."

"Đâu có! Đã lớn hơn rất nhiều rồi! Bây giờ em cũng đã nặng hơn một chút, anh xem, tóc cũng rất dài rồi."

Tôi cúi đầu cho anh nhìn đỉnh đầu mình, thật ra thì vẫn chỉ dài có mấy cm thôi.

Diệp Tư Viễn cười lên: "Tiểu kết, có phải vật lí trị liệu rất đau hay không?"

"Không đau."

"Đừng gạt anh, đâu phải là anh chưa từng làm vật lí trị liệu đâu."

". . ." Tôi dùng ngón tay cái và trỏ để biểu thị cho suy nghĩ của mình: "Có đau một chút xíu, một chút xíu."

"Đồ ngốc."

"Tư Viễn, khi nào thì anh trở về? Cũng gần bước sang năm mới rồi."

"Ừ, lễ mừng năm mới có thể anh sẽ trở về, anh được nghỉ đông."

"Được. . . Lần này không được cho em leo cây nữa nha! Nếu không thì coi chừng em!”

"Không biết." Anh cười lên, mắt đen bóng, tôi nhìn ống tay áo khoác rũ xuống ở hai bên vai anh, đột nhiên trong lòng cảm thấy trống rỗng.

Diệp Tư Viễn, đã nửa năm em chưa được ôm anh rồi.

Một năm sau, Tòa án mở phiên tòa xét xử vụ án của Uyển Tâm và Diệp Tư Hòa, Uyển Tâm cố ý giết người chưa thành nhưng vì có tình tiết tự thú nên bị phán xử ngồi tù có thời hạn bảy năm.

Tất cả mấy người Vương Giai Phân đều tham sự, còn có người của nhà họ Diệp, sau đó bọn họ lập tức nói kết quả cho tôi biết.

Tôi hiểu rõ phán xử như vậy đã coi như là nhẹ rồi, luật sư của Uyển Tâm là do Tần Lí tìm giúp, Tần Lí nói cho tôi biết trong tình huống bình thường chỉ cần Uyển Tâm đừng gây chuyện bên trong trại giam thì qua 4, 5 năm là có thể được giảm hình phạt ra ngoài rồi.

Tôi thoáng thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng vẫn rất đau khổ, 4, 5 năm, đến lúc đó Uyển Tâm đã 26 tuổi rồi.

Mùa xuân năm đó, qua thảo luận và kiểm tra của bác sĩ thì tôi vẫn chưa về nhà được. Ba, dì xinh đẹp và Trần Dạ đều tới thành phố H, bốn người chúng tôi ăn cơm tất niên ở trong phòng bệnh. Tần Lí sắp xếp ba người bọn họ ở tại một ngôi nhà gần bệnh viện, sau đó anh ta lại đặc biệt mua một căn nhà có hai phòng, trong mấy tháng này anh ta và dì nhỏ sẽ ở trong ngôi nhà đó còn thân thích nhà họ Diệp tới đây thì sẽ ở một căn nhà khác, chuyện công ty của Tần Lí sẽ do Tần Miễn xử lí.

Lúc ăn cơm ba tôi có hỏi đến Diệp Tư Viễn, tôi nói anh vẫn chưa trở về, có lẽ qua vài ngày nữa sẽ trở lại vì đã tới kì nghỉ đông rồi, chẳng qua tôi ở chỗ này, tất cả mọi chuyện đều là do người nhà của anh xử lí, tất cả đều tốt vô cùng, ba tôi cũng không nói thêm gì nữa.

Mấy ngày sau đó, tôi nhận được điện thoại của Diệp Tư Viễn, anh nói với tôi năm mới anh không thể về được bởi vì ba Diệp đi Milan, cả nhà bốn người bọn họ sẽ ăn Tết ở bên này.

Tôi có chút bất ngờ, trong lòng thất vọng cực kì, không biết nên nói gì. Diệp Tư Viễn nhẹ giọng nói xin lỗi với tôi, anh cũng không có nói khi nào thì trở về nữa, chỉ nói với tôi nên làm vật lí trị liệu và chăm sóc thân thể cho thật tốt.

Tôi buồn bực thật lâu sau đó mới cười cười nói: "Không sao."

Từ giao thừa đến Nguyên tiêu, hàng đêm tôi đều nghe tiếng pháo hoa ngoài cửa sổ rồi đi vào giấc ngủ, mặc dù còn lâu Diệp Tư Viễn mới trở về nhưng có người nhà ở bên cạnh thì cảm giác cũng không tệ. Sau khi tôi bị thương thì đây là lần đầu tiên dì xinh đẹp tới thăm tôi, cùng với mọi người chăm sóc tôi và làm giúp một chút chuyện mà mấy người đàn ông không thể làm, tôi nói cám ơn dì ấy vậy mà dì ấy lại khóc, nói: "Tiểu nha đầu, con nhìn lại mình một chút đi, một người xinh đẹp như vậy mà hiện tại biến thành bộ dạng gì, công sức của dì và cha con 20 năm nay quả thật là mất trắng mà!"

Tôi vuốt tóc ngắn ngủn của mình, cười với dì ấy: "Yên tâm… yên tâm, con sẽ dần dần đẹp lại mà, hơn nữa có gì phải sợ đâu, cũng không phải là không ai muốn!"

Những ngày này, Trần Dạ cực kỳ nghe lời, Tần Lí cho người dẫn nó đi vui chơi xung quanh thành phố H nhưng nó không muốn đi, chỉ ở trong phòng bệnh cùng với tôi...tôi rất cảm động, rất vui vẻ. Cuối cùng bọn họ ở thành phố H hơn một tuần lễ sau đó đi máy bay trở về nhà.

Tôi tiếp tục ở tại bệnh viện tiến hành vật lí trị liệu, vừa mới bắt đầu thì phải chống hai cái nạng mới đi được sau đó chỉ còn một cái cuối cùng rốt cuộc tôi cũng có thể tự mình đi lại bình thường mặc dù khớp hông và các đốt ngón tay rất còn đau nhức, xương sườn bị gãy hai chỗ, xương hai chân, khuỷu tay tay phải cũng bị thương nhưng ít nhất tôi đã đứng lên và đi lại giống như người bình thường không còn giống như một món đồ chơi con nít bị đập vỡ.

Không biết bắt đầu từ khi nào, tôi và Diệp Tư Viễn không còn ngày ngày nói chuyện điện thoại với nhau nữa, tôi gọi điện qua thì có lúc anh không nhận, tôi nghĩ có lẽ anh đang bận vì vậy liền ngoan ngoãn chờ điện thoại của anh.

Anh chia đều hai ba ngày mới gọi một cú điện thoại, nói càng ngày càng ít, giọng nói cũng càng ngày càng lạnh nhạt.

Trong lòng tôi có chút lo lắng, đoán già đoán non có phải là anh gặp phải chuyện gì hay không, hỏi anh thì anh cũng không nói.

Tôi kể cặn kẽ tỉ mỉ việc tập vật lí trị liệu với anh như cũ, nhưng đáp giọng nói vui vẻ của tôi luôn là giọng nói lạnh lẽo của anh.

Buổi sáng hôm đó, khoảng hơn 8 giờ, đột nhiên tôi nhận được điện thoại của Diệp Tư Viễn.

Thời gian rất kì lạ, nếu tính toán một chút thì bên anh đang là nửa đêm.

Nhận điện thoại, tôi vui vẻ kêu tên anh: "Tư Viễn!"

Anh không có lên tiếng, thật lâu sau cũng không có lên tiếng.

Tôi hỏi: "Anh làm sao vậy? Tại sao lại không nói chuyện?"

". . ."

"Đã trễ thế này tại sao anh chưa ngủ? Hắc hắc, có phải anh nhớ em hay không?"

". . . "

Rốt cuộc tôi cũng cảm thấy có chuyện gì đó không được bình thường, nghiêm túc hỏi anh: "Tư Viễn, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Sau đó, tôi liền nghe thấy anh lạnh nhạt nói: "Tiểu Kết, chúng ta chia tay đi."

Chúng ta chia tay đi?

Chúng ta chia tay đi!

Tôi giống như bị người ta quay đầu dội một chậu nước lạnh, sắc mặt trong nháy mắt lạnh xuống, thân thể không ngừng run rẩy, trong đầu nhẩm tính ngày, tôi lập tức cười: "Ha ha! Anh thật đáng ghét, hôm nay là ngày 1 tháng 4, là ngày Cá tháng Tư nha! Tại sao anh lại trêu đùa em như vậy, thật sự không tốt chút nào…”

"Tiểu Kết, anh nói thật." Giọng nói Diệp Tư Viễn trầm trầm: "Anh không có nói giỡn với em."

"Anh . . . Diệp, Diệp Tư Viễn, anh đang nói cái gì đó? Có phải anh uống rượu nên nói mê sảng hay không? Anh điên rồi sao?"

"Anh không uống rượu, anh không nói mê sảng, anh cũng không điên. Tiểu Kết. . . Anh đã suy nghĩ rất lâu rồi, anh cảm thấy chúng ta nên chia tay thôi."

"Tại sao? !" Tôi sắp điên rồi, hướng về phía phía tai nghe rống to lên: "Lý do gì? ! Lý do là cái gì? !"

"Anh. . . Anh yêu người khác."

"Người nào?"

"Một bạn học."

"Người ở đâu?"

"Người Đài Loan."

"Tên gọi là gì?"

"Lily."

"Tên tiếng Trung!"

"Nhậm Vịnh Di."

"Cô ấy cao bao nhiêu? Nặng bao nhiêu? Làm sao hai người quen biết nhau?"

"Cô ấy rất cao, gần 170 cm, vóc người rất tốt, bọn anh quen nhau tại tiệc sinh nhật của một người bạn."

"Kiểu tóc lúc đó của cô ấy là gì, quần áo cô ấy mặc lúc đó có màu gì?"

"Tóc dài xõa ngang vai, mặc váy màu xanh ngọc."

"Có mang giày cao gót hay không?"

"Có."

"Tên tiếng Anh cô ấy là gì?"

"Lucy. . . "

"Diệp Tư Viễn anh lừa em! Anh lừa em! Anh lừa em! ! Anh là người hoàn toàn không biết nói dối! Nếu anh muốn nói dối thì phải học em trước! Sau đó luyện đi luyện lại nhiều lần! Cái người này, tên lường gạt! Khốn kiếp! Hoàn toàn là không có Lily, Lucy gì cả, cũng hoàn toàn không có Nhậm Vịnh Di! Con mẹ nó, anh đang gạt em! Tại sao anh lại muốn gạt em! Tại sao? !"

“Anh. . . " Anh yên lặng thật lâu, sau đó vẫn mạnh miệng: "Anh không có lừa em, Tiểu Kết, tóm lại là chúng ta chia tay thôi. Em yên tâm, tiền vật lí trị liệu của em nhà anh sẽ trả, về sau anh. . . . Có lẽ sẽ ở lại Italy, không trở lại nữa."

"Diệp Tư Viễn, anh có gan thì lặp lại lần nữa!" Nước mắt của tôi đã rớt xuống, tôi lau mặt, tầm mắt không biết nhìn tới chỗ nào.

"Trần Kết, chúng ta chia tay đi, anh hiểu rõ đây là lỗi của anh, anh không cầu sự tha thứ của em chỉ hi vọng là em có thể. . . Quên anh để bắt đầu một cuộc sống mới."

"Anh quên anh đã nói cái gì với em rồi hả? Diệp Tư Viễn, tên khốn kiếp này, anh hứa hẹn với em nhiều như vậy, anh nói anh xác định người đó là em vậy mà hiện tại anh lại nói muốn chia tay với em? ? Đến tột cùng là thế nào hả Diệp Tư Viễn, có phải anh gặp phải chuyện gì hay không? Anh có chuyện gì thì cứ nói với em! Chuyện gì em cũng có thể chịu đựng được!"

"Không có, anh không sao, chỉ là. . . Anh cảm thấy hai chúng ta hợp nhau. Thật đó, Trần Kết, em có thể tìm được người đàn ông tốt hơn anh mà anh. . . Anh thật sự là. . . Không thể cho em được cái gì cho nên Trần kết, chúng ta chia tay thôi."

Tôi hoàn toàn ngây dại, bây giờ là sáng sớm của ngày Cá tháng tư vậy mà trong bệnh viện lại lạnh lẽo như vậy.

Tôi nghe tiếng trái tim mình bị xé toạt ra giống như bộ ghép hình bể thành 5000 mảnh.

Tôi cảm thấy tôi sắp chết rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương