Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn
-
Chương 62: Anh tới đón em về nhà
Cuộc nói chuyện với thầy Ứng cũng coi như là thuận lợi, ông đồng ý giúp tôi cầu tình ở chỗ lãnh đạo trường học, nghe ý tứ của Ứng Hạc Minh chính là thầy Ứng vẫn có một sức ảnh hưởng nhất định thì tôi liền cảm thấy lo lắng vơi đi rất nhiều. Hôm sau là ngày Chủ nhật, tôi thật sự hi vọng tất cả chuyện này sẽ được quyết định vào cuối tuần, cho dù muốn tôi chết thì cũng nên sớm hành hình một chút để cho tôi khỏi phải chịu nổi khổ lăng trì này.
Trước khi cùng Ứng Hạc Minh chia tay, tôi lại cảm ơn anh ta một lần nữa, vào thời điểm này, anh ta đồng ý chủ động giúp tôi thật sự làm tôi không ngờ , nghĩ tới trước đó tôi vẫn luôn dùng thái độ ác liệt đối xử với anh ta thì trong lòng không khỏi có chút xấu hổ.
"Em và bạn trai em thế nào rồi?" Ứng Hạc Minh hỏi tôi.
Những chuyện này Vương Giai phân sẽ không nói với anh ta, tôi nhếch miệng cười cười, nói: "Không sao cả, chính là dáng vẻ mà anh đang thấy đó, cãi nhau thôi."
"Bởi vì mấy tấm hình này?" Anh ta nhíu mày.
"Không hoàn toàn là vậy." Tự tôi cũng nghĩ không thông làm sao chúng tôi lại trở thành như vậy.
"Bạn trai em cũng quá nhỏ nhen rồi, đến lúc này anh ta nên tin tưởng em, làm bạn ở bên cạnh em mới phải."
"Tôi cùng anh ấy. . . . . . Còn có một chút chuyện khác, chỉ là không sao, tôi rất khỏe! Thật sự, tôi không sao ."
Tôi cười rất là miễn cưỡng, ánh mắt của Ứng Hạc Minh mềm xuống, anh ta giơ tay tháo mắt kiếng, nói: "Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, hễ kêu là tới. Tiểu Kết. . . . . ."
Anh ta hạ thấp đầu rồi lại ngẩng đầu nhìn tôi: "Quen biết với em lâu như vậy, anh thật sự cảm thấy em là một cô gái rất tốt , xinh đẹp thông minh lại kiên cường độc lập, càng khó có được chung tình, tuyệt đối không tham lam hư vinh. Lúc trước đối với chuyện lui tới của em và bạn trai, anh thật sự là nhìn không vừa mắt, có lẽ. . . . . . Là bởi vì anh đố kị đi. Anh ta là người tàn tật mà lại có thể làm cho em một lòng một dạ đi theo như vậy, lại còn cố gắng bảo vệ cho anh ta thì trong lòng anh thật sự không biết là tư vị gì nhưng mà bây giờ anh cũng đã hiểu rõ, chuyện tình cảm vốn là không nói lý lẽ được."
Tôi rất kinh ngạc, Ứng Hạc Minh vậy mà lại nói những lời này với tôi, mấy tháng qua tôi vẫn luôn giữ thái độ lạnh nhạt với anh ta thế nhưng anh ta lại ra vẻ như không xảy ra chuyện gì, vẫn rất chăm sóc tôi, dần dần tôi cũng vậy, cũng có thể tâm bình khí hòa cùng anh ta nói mấy câu.
"Ứng Hạc Minh, lần này thật cám ơn anh, chẳng qua chuyện tôi cùng bạn trai , hiện tại tôi vẫn chưa thể nói rõ với anh được."
"Tiểu Kết, anh muốn nói là xảy ra chuyện như vậy, anh hiểu rất rõ rằng em cũng không muốn , nếu như bạn trai em bởi vì chuyện này mà muốn chia tay với em thì anh cảm thấy anh ta không đáng giá để em ỷ lại, thật sự."
". . . "
"Coi như hai người có nói chuyện không thành thì em cũng đừng đau lòng, anh Hạc vẫn một mực chờ em ở nơi này, biết chưa?" Anh ta cúi đầu nói vào tai tôi, vậy mà tôi lại không né tránh, cũng không cảm thấy khó chịu.
Tôi cười nói: "Thật cám ơn anh, A Hạc."
Tôi cũng không tiếp tục đi tìm giáo viên nữa, buổi chiều Uyển Tâm vội vàng tới tìm tôi nói Diệp Tư Hòa có tìm được một mối quan hệ, có thể giúp tôi giải quyết vấn đề, hỏi tôi có muốn cùng anh ta nói chuyện một chút hay không.
Tôi nhớ tới những lời quỷ quái khi Diệp Tư Hòa nói muốn giúp tôi một tay kia thì có chút đau đầu liền nói chuyện Ứng Hạc Minh tới tìm tôi cho Uyển Tâm nghe, chị ấy thật là cao hứng nói: "Vậy thì thật tốt! Nhưng em cũng nên nói chuyện với Tư Hòa, hai cái bảo hiểm không phải càng tốt hơn sao?
Tôi sững sờ khi nghe chị ấy kêu là "Tư Hòa", tôi giữ chặt tay chị ấy hỏi: "Uyển Tâm, rốt cuộc hiện tại quan hệ giữa chị và Diệp Tư Hòa là gì?"
Uyển Tâm rút tay ra, dời tầm mắt đi không có nhìn tôi.
"Uyển Tâm?"
"Anh ấy nói anh ấy yêu chị." Rốt cuộc Uyển Tâm cũng mở miệng, chị ấy nở nụ cười, vẻ mặt chẳng hề để ý nói: "Tiểu Kết, chị cũng thích anh ấy."
"Chị điên rồi! !" Tôi cực kỳ tức giận nói: "Em đã nói với chị là không được, anh ta có bạn gái rồi! Gọi là Hạ Thư Ý, hai người bọn họ cũng đã tính toán đến chuyện kết hôn rồi!"
"Tư Hòa nói người nhà bạn gái anh ấy giống như không quá đồng ý chuyện của bọn họ, bạn gái của anh ấy cũng một mực đến Thượng Hải không muốn trở về nên anh ấy định chia tay với cô ta."
"À?" Tôi tiêu hóa lời của chị ấy...Nhưng liệu lời nói của Diệp Tư Hòa thì có bao nhiêu phần tin cậy được?
"Ai nha! Tiểu Kết, em đừng quản chuyện của chị nữa, chị tự có chừng mực, trước hết em nên lo liệu cho tốt chuyện của mình đi, em và Diệp Tư Viễn định làm như thế nào đây?"
Vừa nhắc tới Diệp Tư Viễn, lòng của tôi lập tức rối loạn, lắc đầu nói: "Em cảm thấy chúng em sắp hết rồi."
"Làm sao biết được? Chuyện mấy tấm hình cũng không phải là lỗi của em! Đều là do tên Đường Duệ khốn kiếp kia giở trò quỷ! Em không định giải thích cho Diệp Tư Viễn sao?"
"Là lỗi của em, em không có cách nào giải thích cho anh ấy cả." Tôi cười tiêu điều lạnh lẽo: "Hơn nữa khẳng định người nhà của anh ấy cũng biết, Uyển Tâm, chị nói em còn có thể làm sao?"
"Em không nói với Diệp Tư Viễn thì làm sao biết là không được?" Uyển Tâm cũng quýnh lên.
Tôi nhớ tới tình cảnh buổi sáng nhìn thấy Diệp Tư Viễn ở trên đường nói: "Anh ấy đã không nghĩ để ý em nữa rồi."
"Làm sao em biết?"
"Uyển Tâm, em hiểu rất rõ anh ấy." Tôi hít mũi một cái, nhịn xuống nước mắt đang muốn chảy ra: "Được rồi, không nói tới anh ấy nữa! Chuyện bây giờ đã có chút chuyển biến, em nên vui mừng mới đúng. Còn chị nữa, chuyện của chị và Diệp Tư Hòa nhất định phải suy nghĩ thật kỹ, nếu chị thật sự muốn cùng với anh ta thì cũng phải chờ đến sau khi anh ta chia tay với bạn gái đã!"
"Biết rồi!" Uyển Tâm có chút không nhịn được nói:" Rất nhanh anh ấy sẽ độc thân, chị tin tưởng anh ấy."
Tôi vẫn bày tỏ hoài nghi như cũ, cảm giác mình thật sự vĩ đại, tự thân khó bảo toàn mà còn có tinh lực đi trông nom chuyện của Uyển Tâm, chỉ là. . . . . . Uyển Tâm là chị của tôi mà Diệp Tư Hòa lại là anh họ của Diệp Tư Viễn, giữa hai người bọn họ còn có một số chuyện rối rắm không rõ ràng, muốn tôi trơ mắt nhìn Uyển Tâm rơi vào lưới tình không giải thích được này thì tôi thật sự làm không được.
Thứ Bảy, Chủ nhật, tôi vượt qua trong chờ đợi và lo lắng. Uyển Tâm cùng Vương Giai phân thay phiên nhau ở cùng với tôi...tôi biết họ lo lắng tôi sẽ suy nghĩ lung tung, thật ra thì tôi không sao, trải qua chuyện này, tôi phát hiện ra rằng mình kiên cường hơn nhiều so với trong tưởng tượng.
Ứng Hạc Minh đã gọi điện thoại cho tôi, nói cho tôi biết hình như có chút khó khăn nhưng mà chú của anh ta sẽ tiếp tục cố gắng.
Diệp Tư Hòa cũng gọi điện thoại cho tôi, anh ta tìm được một mối quan hệ rất phức tạp, vòng tới vòng lui làm tôi nghe cũng không hiểu, chỉ biết là có liên quan đến Hạ Thư Ý. Anh ta nói lần trước Hạ Thư Ý đã gặp qua tôi, cũng rất yêu thích tôi nên đã đồng ý cố gắng giúp đỡ một chút.
Nghe được cái tên Hạ Thư Ý từ trong miệng của Diệp Tư Hòa nói ra, trong đầu tôi liền hiện lên khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của Uyển Tâm , chị ấy đã hoàn toàn rơi vào bẫy rập của tình yêu giống như lúc trước mà tôi đã nhìn thấy.
Tôi thật sự sợ hãi chị ấy sẽ bị tổn thương như tôi bây giờ nhưng nên khuyên cái gì tôi cũng đã làm qua, dù sao tôi vẫn chưa hiểu rõ Diệp Tư Hòa cho lắm, phỏng chừng Uyển Tâm nói cũng không sai, có lẽ anh ta sẽ thật sự chia tay với Hạ Thư Ý sau đó qua lại với Uyển Tâm.
Tôi chỉ có thể nghĩ về chiều hướng tích cực thôi.
Giữa tôi và Diệp Tư Viễn vẫn không có bất kì liên lạc nào, một chút cũng không có. Giữa trưa Chủ nhật tôi có gặp Lưu Nhất Phong đang ăn cơm tại căn tin của trường, anh ta chào hỏi với tôi, nói cho tôi biết cuối tuần này Diệp Tư Viễn về nhà ông bà rồi.
“Chắc là làm một số thủ tục để ra nước ngoài thôi." Tôi nói.
"Anh cũng không rõ lắm. Đúng rồi, Trần kết, em và Tư Viễn làm sao vậy?" Lưu Nhất Phong nhìn tôi, ánh mắt sau đôi kính có chút lợi hại: "Trong trường học có rất nhiều lời đồn rằng ảnh chụp kia của em là do bị người ta hãm hại, chuyện này có đúng không?"
"Không hẳn, bản thân em cũng có trách nhiệm."
"Những ngày này tinh thần của Tư Viễn không được tốt, cả ngày cũng không nói một câu, chỉ đi phòng vẽ tranh, anh mua đồ ăn cho cậu ấy thì cậu ấy cũng không ăn hết, chỉ ăn một chút đã nói no rồi. Buổi tối cậu ấy vẫn ngủ ở nhà trọ của hai người như cũ nhưng anh nhận ra cậu ấy ngủ không được ngon giấc bởi vì ngày hôm sau anh nhìn thấy hình như quầng mắt của cậu ấy càng thâm đen nhiều hơn."
Tôi không thốt nên lời.
"Trần kết, Tư Viễn không có dễ giận như vậy đâu, những chuyện này cũng không có gì là ghê gớm lắm, em cũng đừng giận cậu ấy, nhìn bộ dạng này của hai người, ann liền cảm thấy lo lắng giùm đó."
"Lưu Nhất Phong, cám ơn anh, em không có giận dỗi với anh ấy." Tôi thở dài: "Em đang đợi thông báo của trường học, nói không chừng em sẽ bị đuổi học, anh nói đi, em còn có tinh lực đi giận dỗi với anh ấy sao?"
Lưu Nhất Phong ngây người, anh ta cũng không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến vậy, sau khi chào hỏi anh ta xong, tôi liền trở về phòng ngủ.
Lại chịu đựng một đêm không ngủ, cuối cùng tôi cũng cảm thấy mọi chuyện đều sẽ được quyết định vào ngày thứ Hai.
Dự cảm của tôi không có sai, giữa trưa giáo viên chủ nhiệm có gọi điện thoại cho tôi bảo tôi tới văn phòng của cô ấy.
Khi tôi đến chỗ này thì ngoài ý muốn phát hiện mấy vị lãnh đạo của trường học đều ở đây, tôi cúi chào bọn họ sau đó bắt đầu chờ bọn họ tuyên án.
Kết quả chính là ...tôi không sao rồi.
Tôi chỉ nhớ là lúc phân xử có một vị nữ giáo sư nói lời thấm thía với tôi: "Chuyện đã trải qua chúng tôi đều biết hết, trong nhà em cũng khó khăn nên mới phải đi làm thêm ở những chỗ đó, về sau nhất định phải chú ý bảo vệ bản thân, không nên tiếp tục tới những chỗ đó nữa. Em là một cô gái trẻ, cực kì dễ bị những phần tử phạm tội để mắt đến. Chuyện lần này trường học không truy cứu nữa, nên làm quan hệ xã hội thì chúng tôi sẽ làm, em chỉ cần nhớ rõ là phải học tập cho tốt, không cần phải nhận phỏng vấn của giới truyền thông cũng không cần làm gì cả, hiểu không?
Tôi thật sự không thể tin vào lỗ tai của mình, tôi không sao rồi hả? Tôi không sao rồi hả? Tôi không có việc gì rồi sao?
Tôi khóc lên, vừa cười vừa lau nước mắt, cảm ơn Ứng Hạc Minh, cảm ơn Diệp Tư Hòa, cảm ơn thầy Ứng, cảm ơn Hạ Thư Ý, tôi cảm giác giống như xui xẻo đã rời bỏ tôi, vận may lại đến dẫn tôi thoát ra khỏi phiền não khốn khổ.
Tôi nghĩ đến một tuần lễ chịu đựng tất cả mọi chuyện, bây giờ đột nhiên có loại cảm giác rẽ mây thấy mặt trời rực rỡ! Thời tiết thật là tốt, ánh nắng tháng Năm tuy mãnh liệt, nhiệt độ không khí tuy nóng bức nhưng toàn bộ hoa cỏ cây cối trong trường học dường như đều đang mỉm cười với tôi, tôi vui vẻ đi dạo quanh trường, sực nhớ lại phải báo tin tức tốt này cho Uyển Tâm, Vương Giai Phân, Ứng Hạc Minh và cả......Diệp Tư Viễn nữa.
Diệp Tư Viễn?
Nghĩ đến tên của anh, lòng tôi liền trầm xuống, mặc dù tôi đã không sao rồi, nhưng tôi và anh cũng không thể quay lại được nữa.
Cúi đầu đi tới dưới lầu phòng ngủ , trong lúc vô tình tôi ngẩng đầu lên, mắt nhất thời liền trừng lớn, tôi không thể tin được đôi mắt của chính mình, có người đang đứng ở dưới lầu phòng ngủ của tôi, là bóng dáng mà tôi quen thuộc nhất, cùng tất cả mọi người không giống nhau, mà lúc này anh cũng đang nhìn tôi.
Tôi nhìn anh, không biết có nên đi qua hay không, không biết có nên mở miệng nói chuyện hay không.
Diệp Tư Viễn nghiêng người đi về phía tôi, anh nở nụ cười, ánh mắt trước sau vẫn ôn hòa như một, mặc dù nhìn anh tiều tụy không chịu nổi nhưng mà trên mặt đã không còn biểu tình lạnh lùng như trước kia.
Tôi không biết nói gì, ngón tay vặn vẹo lưng quần, mắt dõi theo anh, trái tim kịch liệt nhảy lên, tôi thật sự rất khẩn trương, rất hồi hộp.
Đột nhiên Diệp Tư Viễn nở nụ cười, anh gọi tôi: "Tiểu Kết."
"Anh . . . . . Tại sao anh lại ở chỗ này?" Tôi do dự hỏi anh.
Anh đi về phía tôi, đi rất chậm, ống tay áo trống rỗng phất phơ qua lại dưới tán cây, thân thể nhẹ nhàng đong đưa.
Anh nói: "Anh tới đón em về nhà."
"Cái gì?" Tôi ngu người.
"Anh nói, Trần Kết, anh tới đón em về nhà." Anh tiếp tục cười: "Em đã bỏ nhà ra đi hơn một tuần lễ rồi mà vẫn không có ý định trở về hả?"
Nước mắt của tôi không khống chế nổi nữa giống như là thuỷ triều chảy xuống, tôi che miệng lại, hai mắt mơ hồ đẫm lệ nhìn anh, anh chạy tới trước mặt của tôi, khom người xuống liền hôn lên đôi mắt của tôi, tôi nghe được giọng nói dịu dàng của anh: "Đứa ngốc, anh đã nói rồi, anh không có cách nào giúp em lau nước mắt vì vậy đừng khóc, ngoan."
Nhưng làm sao tôi có thể nhịn được nước mắt đây! ! Ai tới nói cho tôi biết tâm tình bây giờ của tôi gì không? Áy náy, hoang mang, vui mừng, kinh ngạc như trút được gánh nặng, không thể tin được. .. . .
Đúng ! Đúng vậy! Tôi không thể tin được ! ! Diệp Tư Viễn nói anh muốn đón tôi về nhà!
Tôi khàn giọng hô to: "Diệp Tư Viễn! Diệp Tư Viễn! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Em sai lầm rồi! Em thật sự sai lầm rồi ! Em . . . . . em cho rằng anh sẽ không cần em nữa!"
"Sẽ không." Anh lại bước gần tới tôi thêm một bước, thân thể dựa thật chặt vào tôi: "Tiểu Kết, anh đã nói qua với em rằng mặc kệ em biến thành hình dáng gì, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh đều chắc chắn muốn em ."
"Ô --" Tôi vươn cánh tay, do dự, chần chờ, rốt cuộc cũng vòng qua thân thể của anh, ôm sát hông anh.
Anh thật gầy nhưng mà thân thể của anh vẫn ấm áp như vậy, trên người của anh còn có mùi hương thoang thoảng vây tôi thật chặt. Tôi vùi hai má vào lồng ngực của anh, khóc rống.
Diệp Tư Viễn hơi khom người, tôi có thể cảm nhận được bả vai của anh chạm lên bả vai tôi, phần cánh tay còn lại cách một lớp áo vuốt ve cánh tay tôi. Anh dùng cằm đụng gương mặt của tôi, thật lâu về sau anh nói: "Tiểu Kết, nhà mà không có em thì không tính là nhà cho nên cùng anh về nhà đi."
"Ừ! Ừ! Diệp Tư Viễn, em với anh về nhà!" Trên mặt của tôi đã tràn đầy nước mắt nhưng tôi vẫn dùng một lực lớn hơn nữa để ôm anh: "Tư Viễn, em nhớ anh, em rất nhớ anh! Em nhớ anh muốn chết! !"
"Đứa ngốc, đừng khóc." Anh nhắm mắt lại dùng cái trán cụng vào trán của tôi, tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh bị đè nén ở trong cổ họng: "Anh cũng nhớ em, Tiểu Kết, nhớ muốn phát điên lên rồi."
Trước khi cùng Ứng Hạc Minh chia tay, tôi lại cảm ơn anh ta một lần nữa, vào thời điểm này, anh ta đồng ý chủ động giúp tôi thật sự làm tôi không ngờ , nghĩ tới trước đó tôi vẫn luôn dùng thái độ ác liệt đối xử với anh ta thì trong lòng không khỏi có chút xấu hổ.
"Em và bạn trai em thế nào rồi?" Ứng Hạc Minh hỏi tôi.
Những chuyện này Vương Giai phân sẽ không nói với anh ta, tôi nhếch miệng cười cười, nói: "Không sao cả, chính là dáng vẻ mà anh đang thấy đó, cãi nhau thôi."
"Bởi vì mấy tấm hình này?" Anh ta nhíu mày.
"Không hoàn toàn là vậy." Tự tôi cũng nghĩ không thông làm sao chúng tôi lại trở thành như vậy.
"Bạn trai em cũng quá nhỏ nhen rồi, đến lúc này anh ta nên tin tưởng em, làm bạn ở bên cạnh em mới phải."
"Tôi cùng anh ấy. . . . . . Còn có một chút chuyện khác, chỉ là không sao, tôi rất khỏe! Thật sự, tôi không sao ."
Tôi cười rất là miễn cưỡng, ánh mắt của Ứng Hạc Minh mềm xuống, anh ta giơ tay tháo mắt kiếng, nói: "Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, hễ kêu là tới. Tiểu Kết. . . . . ."
Anh ta hạ thấp đầu rồi lại ngẩng đầu nhìn tôi: "Quen biết với em lâu như vậy, anh thật sự cảm thấy em là một cô gái rất tốt , xinh đẹp thông minh lại kiên cường độc lập, càng khó có được chung tình, tuyệt đối không tham lam hư vinh. Lúc trước đối với chuyện lui tới của em và bạn trai, anh thật sự là nhìn không vừa mắt, có lẽ. . . . . . Là bởi vì anh đố kị đi. Anh ta là người tàn tật mà lại có thể làm cho em một lòng một dạ đi theo như vậy, lại còn cố gắng bảo vệ cho anh ta thì trong lòng anh thật sự không biết là tư vị gì nhưng mà bây giờ anh cũng đã hiểu rõ, chuyện tình cảm vốn là không nói lý lẽ được."
Tôi rất kinh ngạc, Ứng Hạc Minh vậy mà lại nói những lời này với tôi, mấy tháng qua tôi vẫn luôn giữ thái độ lạnh nhạt với anh ta thế nhưng anh ta lại ra vẻ như không xảy ra chuyện gì, vẫn rất chăm sóc tôi, dần dần tôi cũng vậy, cũng có thể tâm bình khí hòa cùng anh ta nói mấy câu.
"Ứng Hạc Minh, lần này thật cám ơn anh, chẳng qua chuyện tôi cùng bạn trai , hiện tại tôi vẫn chưa thể nói rõ với anh được."
"Tiểu Kết, anh muốn nói là xảy ra chuyện như vậy, anh hiểu rất rõ rằng em cũng không muốn , nếu như bạn trai em bởi vì chuyện này mà muốn chia tay với em thì anh cảm thấy anh ta không đáng giá để em ỷ lại, thật sự."
". . . "
"Coi như hai người có nói chuyện không thành thì em cũng đừng đau lòng, anh Hạc vẫn một mực chờ em ở nơi này, biết chưa?" Anh ta cúi đầu nói vào tai tôi, vậy mà tôi lại không né tránh, cũng không cảm thấy khó chịu.
Tôi cười nói: "Thật cám ơn anh, A Hạc."
Tôi cũng không tiếp tục đi tìm giáo viên nữa, buổi chiều Uyển Tâm vội vàng tới tìm tôi nói Diệp Tư Hòa có tìm được một mối quan hệ, có thể giúp tôi giải quyết vấn đề, hỏi tôi có muốn cùng anh ta nói chuyện một chút hay không.
Tôi nhớ tới những lời quỷ quái khi Diệp Tư Hòa nói muốn giúp tôi một tay kia thì có chút đau đầu liền nói chuyện Ứng Hạc Minh tới tìm tôi cho Uyển Tâm nghe, chị ấy thật là cao hứng nói: "Vậy thì thật tốt! Nhưng em cũng nên nói chuyện với Tư Hòa, hai cái bảo hiểm không phải càng tốt hơn sao?
Tôi sững sờ khi nghe chị ấy kêu là "Tư Hòa", tôi giữ chặt tay chị ấy hỏi: "Uyển Tâm, rốt cuộc hiện tại quan hệ giữa chị và Diệp Tư Hòa là gì?"
Uyển Tâm rút tay ra, dời tầm mắt đi không có nhìn tôi.
"Uyển Tâm?"
"Anh ấy nói anh ấy yêu chị." Rốt cuộc Uyển Tâm cũng mở miệng, chị ấy nở nụ cười, vẻ mặt chẳng hề để ý nói: "Tiểu Kết, chị cũng thích anh ấy."
"Chị điên rồi! !" Tôi cực kỳ tức giận nói: "Em đã nói với chị là không được, anh ta có bạn gái rồi! Gọi là Hạ Thư Ý, hai người bọn họ cũng đã tính toán đến chuyện kết hôn rồi!"
"Tư Hòa nói người nhà bạn gái anh ấy giống như không quá đồng ý chuyện của bọn họ, bạn gái của anh ấy cũng một mực đến Thượng Hải không muốn trở về nên anh ấy định chia tay với cô ta."
"À?" Tôi tiêu hóa lời của chị ấy...Nhưng liệu lời nói của Diệp Tư Hòa thì có bao nhiêu phần tin cậy được?
"Ai nha! Tiểu Kết, em đừng quản chuyện của chị nữa, chị tự có chừng mực, trước hết em nên lo liệu cho tốt chuyện của mình đi, em và Diệp Tư Viễn định làm như thế nào đây?"
Vừa nhắc tới Diệp Tư Viễn, lòng của tôi lập tức rối loạn, lắc đầu nói: "Em cảm thấy chúng em sắp hết rồi."
"Làm sao biết được? Chuyện mấy tấm hình cũng không phải là lỗi của em! Đều là do tên Đường Duệ khốn kiếp kia giở trò quỷ! Em không định giải thích cho Diệp Tư Viễn sao?"
"Là lỗi của em, em không có cách nào giải thích cho anh ấy cả." Tôi cười tiêu điều lạnh lẽo: "Hơn nữa khẳng định người nhà của anh ấy cũng biết, Uyển Tâm, chị nói em còn có thể làm sao?"
"Em không nói với Diệp Tư Viễn thì làm sao biết là không được?" Uyển Tâm cũng quýnh lên.
Tôi nhớ tới tình cảnh buổi sáng nhìn thấy Diệp Tư Viễn ở trên đường nói: "Anh ấy đã không nghĩ để ý em nữa rồi."
"Làm sao em biết?"
"Uyển Tâm, em hiểu rất rõ anh ấy." Tôi hít mũi một cái, nhịn xuống nước mắt đang muốn chảy ra: "Được rồi, không nói tới anh ấy nữa! Chuyện bây giờ đã có chút chuyển biến, em nên vui mừng mới đúng. Còn chị nữa, chuyện của chị và Diệp Tư Hòa nhất định phải suy nghĩ thật kỹ, nếu chị thật sự muốn cùng với anh ta thì cũng phải chờ đến sau khi anh ta chia tay với bạn gái đã!"
"Biết rồi!" Uyển Tâm có chút không nhịn được nói:" Rất nhanh anh ấy sẽ độc thân, chị tin tưởng anh ấy."
Tôi vẫn bày tỏ hoài nghi như cũ, cảm giác mình thật sự vĩ đại, tự thân khó bảo toàn mà còn có tinh lực đi trông nom chuyện của Uyển Tâm, chỉ là. . . . . . Uyển Tâm là chị của tôi mà Diệp Tư Hòa lại là anh họ của Diệp Tư Viễn, giữa hai người bọn họ còn có một số chuyện rối rắm không rõ ràng, muốn tôi trơ mắt nhìn Uyển Tâm rơi vào lưới tình không giải thích được này thì tôi thật sự làm không được.
Thứ Bảy, Chủ nhật, tôi vượt qua trong chờ đợi và lo lắng. Uyển Tâm cùng Vương Giai phân thay phiên nhau ở cùng với tôi...tôi biết họ lo lắng tôi sẽ suy nghĩ lung tung, thật ra thì tôi không sao, trải qua chuyện này, tôi phát hiện ra rằng mình kiên cường hơn nhiều so với trong tưởng tượng.
Ứng Hạc Minh đã gọi điện thoại cho tôi, nói cho tôi biết hình như có chút khó khăn nhưng mà chú của anh ta sẽ tiếp tục cố gắng.
Diệp Tư Hòa cũng gọi điện thoại cho tôi, anh ta tìm được một mối quan hệ rất phức tạp, vòng tới vòng lui làm tôi nghe cũng không hiểu, chỉ biết là có liên quan đến Hạ Thư Ý. Anh ta nói lần trước Hạ Thư Ý đã gặp qua tôi, cũng rất yêu thích tôi nên đã đồng ý cố gắng giúp đỡ một chút.
Nghe được cái tên Hạ Thư Ý từ trong miệng của Diệp Tư Hòa nói ra, trong đầu tôi liền hiện lên khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của Uyển Tâm , chị ấy đã hoàn toàn rơi vào bẫy rập của tình yêu giống như lúc trước mà tôi đã nhìn thấy.
Tôi thật sự sợ hãi chị ấy sẽ bị tổn thương như tôi bây giờ nhưng nên khuyên cái gì tôi cũng đã làm qua, dù sao tôi vẫn chưa hiểu rõ Diệp Tư Hòa cho lắm, phỏng chừng Uyển Tâm nói cũng không sai, có lẽ anh ta sẽ thật sự chia tay với Hạ Thư Ý sau đó qua lại với Uyển Tâm.
Tôi chỉ có thể nghĩ về chiều hướng tích cực thôi.
Giữa tôi và Diệp Tư Viễn vẫn không có bất kì liên lạc nào, một chút cũng không có. Giữa trưa Chủ nhật tôi có gặp Lưu Nhất Phong đang ăn cơm tại căn tin của trường, anh ta chào hỏi với tôi, nói cho tôi biết cuối tuần này Diệp Tư Viễn về nhà ông bà rồi.
“Chắc là làm một số thủ tục để ra nước ngoài thôi." Tôi nói.
"Anh cũng không rõ lắm. Đúng rồi, Trần kết, em và Tư Viễn làm sao vậy?" Lưu Nhất Phong nhìn tôi, ánh mắt sau đôi kính có chút lợi hại: "Trong trường học có rất nhiều lời đồn rằng ảnh chụp kia của em là do bị người ta hãm hại, chuyện này có đúng không?"
"Không hẳn, bản thân em cũng có trách nhiệm."
"Những ngày này tinh thần của Tư Viễn không được tốt, cả ngày cũng không nói một câu, chỉ đi phòng vẽ tranh, anh mua đồ ăn cho cậu ấy thì cậu ấy cũng không ăn hết, chỉ ăn một chút đã nói no rồi. Buổi tối cậu ấy vẫn ngủ ở nhà trọ của hai người như cũ nhưng anh nhận ra cậu ấy ngủ không được ngon giấc bởi vì ngày hôm sau anh nhìn thấy hình như quầng mắt của cậu ấy càng thâm đen nhiều hơn."
Tôi không thốt nên lời.
"Trần kết, Tư Viễn không có dễ giận như vậy đâu, những chuyện này cũng không có gì là ghê gớm lắm, em cũng đừng giận cậu ấy, nhìn bộ dạng này của hai người, ann liền cảm thấy lo lắng giùm đó."
"Lưu Nhất Phong, cám ơn anh, em không có giận dỗi với anh ấy." Tôi thở dài: "Em đang đợi thông báo của trường học, nói không chừng em sẽ bị đuổi học, anh nói đi, em còn có tinh lực đi giận dỗi với anh ấy sao?"
Lưu Nhất Phong ngây người, anh ta cũng không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến vậy, sau khi chào hỏi anh ta xong, tôi liền trở về phòng ngủ.
Lại chịu đựng một đêm không ngủ, cuối cùng tôi cũng cảm thấy mọi chuyện đều sẽ được quyết định vào ngày thứ Hai.
Dự cảm của tôi không có sai, giữa trưa giáo viên chủ nhiệm có gọi điện thoại cho tôi bảo tôi tới văn phòng của cô ấy.
Khi tôi đến chỗ này thì ngoài ý muốn phát hiện mấy vị lãnh đạo của trường học đều ở đây, tôi cúi chào bọn họ sau đó bắt đầu chờ bọn họ tuyên án.
Kết quả chính là ...tôi không sao rồi.
Tôi chỉ nhớ là lúc phân xử có một vị nữ giáo sư nói lời thấm thía với tôi: "Chuyện đã trải qua chúng tôi đều biết hết, trong nhà em cũng khó khăn nên mới phải đi làm thêm ở những chỗ đó, về sau nhất định phải chú ý bảo vệ bản thân, không nên tiếp tục tới những chỗ đó nữa. Em là một cô gái trẻ, cực kì dễ bị những phần tử phạm tội để mắt đến. Chuyện lần này trường học không truy cứu nữa, nên làm quan hệ xã hội thì chúng tôi sẽ làm, em chỉ cần nhớ rõ là phải học tập cho tốt, không cần phải nhận phỏng vấn của giới truyền thông cũng không cần làm gì cả, hiểu không?
Tôi thật sự không thể tin vào lỗ tai của mình, tôi không sao rồi hả? Tôi không sao rồi hả? Tôi không có việc gì rồi sao?
Tôi khóc lên, vừa cười vừa lau nước mắt, cảm ơn Ứng Hạc Minh, cảm ơn Diệp Tư Hòa, cảm ơn thầy Ứng, cảm ơn Hạ Thư Ý, tôi cảm giác giống như xui xẻo đã rời bỏ tôi, vận may lại đến dẫn tôi thoát ra khỏi phiền não khốn khổ.
Tôi nghĩ đến một tuần lễ chịu đựng tất cả mọi chuyện, bây giờ đột nhiên có loại cảm giác rẽ mây thấy mặt trời rực rỡ! Thời tiết thật là tốt, ánh nắng tháng Năm tuy mãnh liệt, nhiệt độ không khí tuy nóng bức nhưng toàn bộ hoa cỏ cây cối trong trường học dường như đều đang mỉm cười với tôi, tôi vui vẻ đi dạo quanh trường, sực nhớ lại phải báo tin tức tốt này cho Uyển Tâm, Vương Giai Phân, Ứng Hạc Minh và cả......Diệp Tư Viễn nữa.
Diệp Tư Viễn?
Nghĩ đến tên của anh, lòng tôi liền trầm xuống, mặc dù tôi đã không sao rồi, nhưng tôi và anh cũng không thể quay lại được nữa.
Cúi đầu đi tới dưới lầu phòng ngủ , trong lúc vô tình tôi ngẩng đầu lên, mắt nhất thời liền trừng lớn, tôi không thể tin được đôi mắt của chính mình, có người đang đứng ở dưới lầu phòng ngủ của tôi, là bóng dáng mà tôi quen thuộc nhất, cùng tất cả mọi người không giống nhau, mà lúc này anh cũng đang nhìn tôi.
Tôi nhìn anh, không biết có nên đi qua hay không, không biết có nên mở miệng nói chuyện hay không.
Diệp Tư Viễn nghiêng người đi về phía tôi, anh nở nụ cười, ánh mắt trước sau vẫn ôn hòa như một, mặc dù nhìn anh tiều tụy không chịu nổi nhưng mà trên mặt đã không còn biểu tình lạnh lùng như trước kia.
Tôi không biết nói gì, ngón tay vặn vẹo lưng quần, mắt dõi theo anh, trái tim kịch liệt nhảy lên, tôi thật sự rất khẩn trương, rất hồi hộp.
Đột nhiên Diệp Tư Viễn nở nụ cười, anh gọi tôi: "Tiểu Kết."
"Anh . . . . . Tại sao anh lại ở chỗ này?" Tôi do dự hỏi anh.
Anh đi về phía tôi, đi rất chậm, ống tay áo trống rỗng phất phơ qua lại dưới tán cây, thân thể nhẹ nhàng đong đưa.
Anh nói: "Anh tới đón em về nhà."
"Cái gì?" Tôi ngu người.
"Anh nói, Trần Kết, anh tới đón em về nhà." Anh tiếp tục cười: "Em đã bỏ nhà ra đi hơn một tuần lễ rồi mà vẫn không có ý định trở về hả?"
Nước mắt của tôi không khống chế nổi nữa giống như là thuỷ triều chảy xuống, tôi che miệng lại, hai mắt mơ hồ đẫm lệ nhìn anh, anh chạy tới trước mặt của tôi, khom người xuống liền hôn lên đôi mắt của tôi, tôi nghe được giọng nói dịu dàng của anh: "Đứa ngốc, anh đã nói rồi, anh không có cách nào giúp em lau nước mắt vì vậy đừng khóc, ngoan."
Nhưng làm sao tôi có thể nhịn được nước mắt đây! ! Ai tới nói cho tôi biết tâm tình bây giờ của tôi gì không? Áy náy, hoang mang, vui mừng, kinh ngạc như trút được gánh nặng, không thể tin được. .. . .
Đúng ! Đúng vậy! Tôi không thể tin được ! ! Diệp Tư Viễn nói anh muốn đón tôi về nhà!
Tôi khàn giọng hô to: "Diệp Tư Viễn! Diệp Tư Viễn! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Em sai lầm rồi! Em thật sự sai lầm rồi ! Em . . . . . em cho rằng anh sẽ không cần em nữa!"
"Sẽ không." Anh lại bước gần tới tôi thêm một bước, thân thể dựa thật chặt vào tôi: "Tiểu Kết, anh đã nói qua với em rằng mặc kệ em biến thành hình dáng gì, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh đều chắc chắn muốn em ."
"Ô --" Tôi vươn cánh tay, do dự, chần chờ, rốt cuộc cũng vòng qua thân thể của anh, ôm sát hông anh.
Anh thật gầy nhưng mà thân thể của anh vẫn ấm áp như vậy, trên người của anh còn có mùi hương thoang thoảng vây tôi thật chặt. Tôi vùi hai má vào lồng ngực của anh, khóc rống.
Diệp Tư Viễn hơi khom người, tôi có thể cảm nhận được bả vai của anh chạm lên bả vai tôi, phần cánh tay còn lại cách một lớp áo vuốt ve cánh tay tôi. Anh dùng cằm đụng gương mặt của tôi, thật lâu về sau anh nói: "Tiểu Kết, nhà mà không có em thì không tính là nhà cho nên cùng anh về nhà đi."
"Ừ! Ừ! Diệp Tư Viễn, em với anh về nhà!" Trên mặt của tôi đã tràn đầy nước mắt nhưng tôi vẫn dùng một lực lớn hơn nữa để ôm anh: "Tư Viễn, em nhớ anh, em rất nhớ anh! Em nhớ anh muốn chết! !"
"Đứa ngốc, đừng khóc." Anh nhắm mắt lại dùng cái trán cụng vào trán của tôi, tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh bị đè nén ở trong cổ họng: "Anh cũng nhớ em, Tiểu Kết, nhớ muốn phát điên lên rồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook