Ôm Con Bỏ Trốn
-
Chương 18: Tiếp tục bỏ trốn
Khép lại dòng hồi tưởng, tôi chà mạnh lòng bàn tay lên má hòng lau đi nước mắt và để tỉnh táo lại, ngước đôi mắt vằn lên những tia đỏ vì mệt nhọc lên trần nhà tôi chậm rãi thở hắt ra một hơi. Ông trời ơi có phải con sống kiếp này quá thất bại rồi không? Chân Dịch? Ha... ông thật đúng là biết cách chọn người dày vò con. Tôi ngồi trên ghế, đờ ra như một con rối gỗ, đầu óc chẳng còn gì ngoài bất lực. Những lời Chân Dịch nói hôm nay có thể tôi sẽ tin nếu như nhà họ Chân không có thù oán sâu nặng với tôi như vậy. Thật không biết hai trái tim yếu đuối của lão gia và lão phu nhân họ Chân có tức đến vỡ đôi không khi biết hai đứa cháu nội đầu lại là tôi sinh ra. Nhấc điện thoại trên bàn tôi tìm một dãy số đã nằm im lìm trong máy mấy năm trời nhấn nút gọi. Chưa đến lượt đổ chuông thứ hai đã có người nghe máy.
"Trường Quân" giọng anh nhẹ nhàng nhưng tôi vẫn nhận ra sự run rẩy trong đó.
"Mạnh Tưởng Nhiên, tốt nhất anh nên dọn dẹp tốt chuyện hôm nay bằng không..." tôi im lặng... bởi tôi chợt nhận ra tôi chẳng có gì để uy hiếp anh hết.
"Quân anh hiểu... anh sẽ đến chỗ em ngay"
"Không! Anh đang ở đâu tôi sẽ tự qua hai đứa nhỏ đang ngủ"
"Vậy em qua khu X đi"
"Khu X? Mạnh Tưởng Nhiên anh thực sự ở được nơi như vậy à?" Tôi châm chọc hỏi.
Ở đây, khu nhà ở tập thể cho người có thu nhập thấp này vẫn phân chia tốt xấu. Khu F là nơi tôi ở có điều kiện thấp nhất còn khu X là nơi nhiều tiền nhất khu này thế nhưng khu X này thực sự không dành cho loại người lắm tiền nhiều của như Mạnh Tưởng Nhiên. Quà biếu của giám đốc công ty nhà họ Mạnh thậm chí cìn có thể mua được mấy cái khu X đấu chứ đừng nói là một căn nhà trong khu X. Haizz nói vậy mới biết mấy năm nay tôi đã chật vật như thế nào.
Khu F và khu X cách nhau không xa lắm, tôi đi bộ cũng chỉ mấy vài phút là đến nơi. Vừa mới tới cuảnhaf đã nhìn thấy Mạnh Tưởng Nhiên đứng sẵn ở đấy, cánh của sau lưng anh mở toang để lộ ra ít tia sáng cam cam, mùi thức ăn cũng theo đó mà nhẹ nhàng phân ra tứ phía. Tôi ngửi ngửi liền nhận thấy anh đang nấu canh cá. Mùi chua thanh của dứa và cà chua trộn lại khiến tôi không kìm được mà nhỏ dãi.
"Có thể vào xin bát cơm được không?" Tôi cười ngượng.
Mạnh Tưởng Nhiên nhìn tôi, cặp mắt hoa đào loá lên những tia sáng, anh cười gật đầu, nụ cười hệt như những năm trước tôi sang nhà bác Mạnh xin cơm vậy. Hồi đấy tôi cũng như hôm nay đứng ở của nhà Mạnh Tưởng Nhiên ghé đầu vào mặt dày xin ăn cơm chùa và lần nào anh cũng cưng chiều tôi như vậy.
Bước vào trong căn hộ nhỏ, bộ bàn ghế sô pha màu đen hết sức sang trọng đối lập hoàn toàn với vẻ ngoài của một căn hộ cấp 4, tôi ngồi xuống, lớp da thứ thiện dưới thân lành lạnh. Mạnh Tưởng Nhiên đi vào trong bếp, lấy ra hai bát cơm trắng vào nồi canh cá đang bốc khói nghi ngút.
"Em lúc nào cũng đến đức giờ ăn cơm"
Tôi nhếch môi cười: "Biết sao đây số em đúng thực là số ăn trực mà"
Mạnh Tưởng Nhiên phần thân cá vào bát bắt đầu lọc xương, những ngón tay thon dài như ngọc được gọt dũa nhặt từng chiếu xương con ra, tay lướt trên mình cá như đang đánh piano vậy, sau đó anh nhẹ nhàng gắp phần thân được lọc xương cẩn thận vẫn còn nguyên nhình khối kia vào bát của tôi còn về phần mình anh chỉ múc canh.
"Anh không thích ăn cá sao?"
"Không phải như vậy"
"Vậy tại sao không ăn?"
"Vì anh lười lọc xương cá. Trường Quân ngốc"
Lười lọc xương cá... nhưng lại cẩn thận rút từng chiếc xương một ra cho tôi như vậy. Hồi nhỏ cũng thế, bây giờ cũng vậy.
Tôi nhìn miếng cá trắng nõn trong bát, đầu mũi hơi cay cay, tay cầm đũa gắp một miếng bỏ vào miệng
"Không tệ"
"Anh đã phải học rất nhiều năm đấy, vậy mà bây giờ mới có cơ hội nấu cho em"
"Tưởng Nhiên anh nói cho Chân Dịch sao?" Tôi vào thẳng vấn đề chính
"Ừm"
"Tại sao? Anh biết em không muốn dây dưa với anh ta nữa mà?"
"Bất Hối và Dư Khả không thể không có bố"
"Thôi đi! Anh thì biết gì chứ lần sau đừng làm chuyện vô nghĩa nữa"
"Quân anh sẽ không làm chuyện vô nghĩa nếu như em không khổ như bây giờ! Chỉ cần em sống vui vẻ hạnh phúc dù có đạp bằng cả thế giới anh cũng sẽ bảo vệ hạnh phúc của em. Nhưng em xem mấy năm nay em thành cái dạng gì rồi?"
Tôi cau mày, xem ra trong mắt mọi người tôi chât vật đến thế sao?
"Em không cần anh phải thương hại, nhà họ Chân em không cần gì hết còn con em cũng không bao giờ là người nhà họ Chân"
"Tưởng Nhiên" Tôi nhìn sâu vào mắt anh gằn từng chữ " Anh tưởng em muốn sống thế sao? Anh tưởng em chưa đi cầu xin nhà họ Chân hay sao?"
"Nói cho anh biết năm năm trước khi em có thai 3 tháng đã vác bụng đến nhà họ Chân tìm bố mẹ Chân Dịch rồi! Thế nhưng... ha" tôi cười một tiếng " Họ bảo họ không nhận, là không nhận!!! Sau đó còn thật sự cưỡng chế em đến bệnh viện họ nói nếu em không nhẫn tâm bỏ đứa bé họ sẽ giúp em hút thứ nghiệt chủng đó ra còn nếu em không chịu thì cứ sinh ra nếu đúng là cháu họ, họ sẽ nhận nuôi còn không phải thì đừng mong sống nữa!"
"Anh nói xem con em ở trong một nhà như thế có tốt được không? Sau này Chân Dịch có vợ, có con thì con em lại như thế nào? Em nhẫn tâm để bọn trẻ sống như vậy sao? Chân gia mà nhà của bọn nhóc sao? Tưởng Nhiên anh nói xem!"
"Anh..." anh nhìn tôi đáy mắt hiện lên nỗi đau khổ và thương xót " anh xin lỗi..."
"Không cần phati xin lỗi em. Tưởng Nhiên cái anh cần là sửa chữa lỗi lầm của mình"
"Tưởng Nhiên... em muốn anh đưa em và tụi nhỏ đi!"
Tôi chạm vào bàn tay đang nắm chặt của anh kiên định nói. Đúng vậy, một lần nữa chạy trốn khỏi Chân Dịch, trốn khỏi nỗi sợ hãi của tôi.
Quay về nhà, tôi và Tưởng Nhiên đi song song nhau, mỗi người mang trong mình một tâm sự chẳng ai chịu nói với ai câu nào. Ánh đèn đường đổ xuống tạo thành hai cái bóng một cao một thấp trên mặt đường.
"Ngay bây giờ sao?" Anh chợt hỏi, phá tan cái tĩnh lặng về đêm
"Ừm, càng sớm càng tốt. Lần này cảm ơn anh!"
Anh cụp mặt lắc đầu.
"Tưởng Nhiên anh năm nay cũng sắp 30 rồi sao không tìm một người vợ chăm sóc đi?"
Anh nhìn tôi, dường như bị bất ngờ về câu hỏi này.
"Quân, người phụ nữ anh yêu còn đang độc thân sao anh lại có thể lập gia đình chứ?"
Tôi cười. Mạnh Tưởng Nhiên thật là anh đừng tốt quá với em như thế
Tôi vào trong phòng ngủ, đánh thức hai đức nhóc trong phòng, hai đứa ngơ ngác liên tục hỏi Chân Dịch đâu, tôi cũng không biết nói gì chỉ cười cho qua mượn tạm lý do anh bận việc để lừa chúng
"Bố gì chứ, chú ấy chẳng qua là người bạm của mẹ, năm ngoái tai nạn cướp đi con của chú ấy khiến chú không còn bình thường nhìn con và Bất Hối mới nhận lầm làm con của chú mà thôi"
Tôi vuốt tóc Dư Khả giải thích, thằng bé trợn mắt nhìn tôi trong ánh mắt có vẻ không tin tưởng tôi lắm. Xì nhóc con mới có mấy tuổi đầu thôaf đã không tin lời lão bà rồi!
"Dư Khả, Bất Hối, chúng ta chuyển đến thành phố mới nhé! Mẹ cho các con nửa tiếng dọn dẹp đồ rồi chú Mạnh sẽ đưa mẹ con mình đi"
"Mẹ sao lại chuyển đi vậy ạ?" Bất Hối hỏi
"Ngốc! Vì mẹ trúng số rồi chúng ta có rất nhiều tiền nên mẹ mua nhà mới ở thành phố mới"
"Mẹ có phải con sẽ được mua váy và búp bê không?"
"Mẹ còn con có phải là sẽ được mua thêm sách không?"
Tôi nhìn hai đứa trẻ ngoan nhà mình không nhịn được xót xa rưng rưng
"Ừm, ngoan đi dọn đồ mau đi"
"Trường Quân" giọng anh nhẹ nhàng nhưng tôi vẫn nhận ra sự run rẩy trong đó.
"Mạnh Tưởng Nhiên, tốt nhất anh nên dọn dẹp tốt chuyện hôm nay bằng không..." tôi im lặng... bởi tôi chợt nhận ra tôi chẳng có gì để uy hiếp anh hết.
"Quân anh hiểu... anh sẽ đến chỗ em ngay"
"Không! Anh đang ở đâu tôi sẽ tự qua hai đứa nhỏ đang ngủ"
"Vậy em qua khu X đi"
"Khu X? Mạnh Tưởng Nhiên anh thực sự ở được nơi như vậy à?" Tôi châm chọc hỏi.
Ở đây, khu nhà ở tập thể cho người có thu nhập thấp này vẫn phân chia tốt xấu. Khu F là nơi tôi ở có điều kiện thấp nhất còn khu X là nơi nhiều tiền nhất khu này thế nhưng khu X này thực sự không dành cho loại người lắm tiền nhiều của như Mạnh Tưởng Nhiên. Quà biếu của giám đốc công ty nhà họ Mạnh thậm chí cìn có thể mua được mấy cái khu X đấu chứ đừng nói là một căn nhà trong khu X. Haizz nói vậy mới biết mấy năm nay tôi đã chật vật như thế nào.
Khu F và khu X cách nhau không xa lắm, tôi đi bộ cũng chỉ mấy vài phút là đến nơi. Vừa mới tới cuảnhaf đã nhìn thấy Mạnh Tưởng Nhiên đứng sẵn ở đấy, cánh của sau lưng anh mở toang để lộ ra ít tia sáng cam cam, mùi thức ăn cũng theo đó mà nhẹ nhàng phân ra tứ phía. Tôi ngửi ngửi liền nhận thấy anh đang nấu canh cá. Mùi chua thanh của dứa và cà chua trộn lại khiến tôi không kìm được mà nhỏ dãi.
"Có thể vào xin bát cơm được không?" Tôi cười ngượng.
Mạnh Tưởng Nhiên nhìn tôi, cặp mắt hoa đào loá lên những tia sáng, anh cười gật đầu, nụ cười hệt như những năm trước tôi sang nhà bác Mạnh xin cơm vậy. Hồi đấy tôi cũng như hôm nay đứng ở của nhà Mạnh Tưởng Nhiên ghé đầu vào mặt dày xin ăn cơm chùa và lần nào anh cũng cưng chiều tôi như vậy.
Bước vào trong căn hộ nhỏ, bộ bàn ghế sô pha màu đen hết sức sang trọng đối lập hoàn toàn với vẻ ngoài của một căn hộ cấp 4, tôi ngồi xuống, lớp da thứ thiện dưới thân lành lạnh. Mạnh Tưởng Nhiên đi vào trong bếp, lấy ra hai bát cơm trắng vào nồi canh cá đang bốc khói nghi ngút.
"Em lúc nào cũng đến đức giờ ăn cơm"
Tôi nhếch môi cười: "Biết sao đây số em đúng thực là số ăn trực mà"
Mạnh Tưởng Nhiên phần thân cá vào bát bắt đầu lọc xương, những ngón tay thon dài như ngọc được gọt dũa nhặt từng chiếu xương con ra, tay lướt trên mình cá như đang đánh piano vậy, sau đó anh nhẹ nhàng gắp phần thân được lọc xương cẩn thận vẫn còn nguyên nhình khối kia vào bát của tôi còn về phần mình anh chỉ múc canh.
"Anh không thích ăn cá sao?"
"Không phải như vậy"
"Vậy tại sao không ăn?"
"Vì anh lười lọc xương cá. Trường Quân ngốc"
Lười lọc xương cá... nhưng lại cẩn thận rút từng chiếc xương một ra cho tôi như vậy. Hồi nhỏ cũng thế, bây giờ cũng vậy.
Tôi nhìn miếng cá trắng nõn trong bát, đầu mũi hơi cay cay, tay cầm đũa gắp một miếng bỏ vào miệng
"Không tệ"
"Anh đã phải học rất nhiều năm đấy, vậy mà bây giờ mới có cơ hội nấu cho em"
"Tưởng Nhiên anh nói cho Chân Dịch sao?" Tôi vào thẳng vấn đề chính
"Ừm"
"Tại sao? Anh biết em không muốn dây dưa với anh ta nữa mà?"
"Bất Hối và Dư Khả không thể không có bố"
"Thôi đi! Anh thì biết gì chứ lần sau đừng làm chuyện vô nghĩa nữa"
"Quân anh sẽ không làm chuyện vô nghĩa nếu như em không khổ như bây giờ! Chỉ cần em sống vui vẻ hạnh phúc dù có đạp bằng cả thế giới anh cũng sẽ bảo vệ hạnh phúc của em. Nhưng em xem mấy năm nay em thành cái dạng gì rồi?"
Tôi cau mày, xem ra trong mắt mọi người tôi chât vật đến thế sao?
"Em không cần anh phải thương hại, nhà họ Chân em không cần gì hết còn con em cũng không bao giờ là người nhà họ Chân"
"Tưởng Nhiên" Tôi nhìn sâu vào mắt anh gằn từng chữ " Anh tưởng em muốn sống thế sao? Anh tưởng em chưa đi cầu xin nhà họ Chân hay sao?"
"Nói cho anh biết năm năm trước khi em có thai 3 tháng đã vác bụng đến nhà họ Chân tìm bố mẹ Chân Dịch rồi! Thế nhưng... ha" tôi cười một tiếng " Họ bảo họ không nhận, là không nhận!!! Sau đó còn thật sự cưỡng chế em đến bệnh viện họ nói nếu em không nhẫn tâm bỏ đứa bé họ sẽ giúp em hút thứ nghiệt chủng đó ra còn nếu em không chịu thì cứ sinh ra nếu đúng là cháu họ, họ sẽ nhận nuôi còn không phải thì đừng mong sống nữa!"
"Anh nói xem con em ở trong một nhà như thế có tốt được không? Sau này Chân Dịch có vợ, có con thì con em lại như thế nào? Em nhẫn tâm để bọn trẻ sống như vậy sao? Chân gia mà nhà của bọn nhóc sao? Tưởng Nhiên anh nói xem!"
"Anh..." anh nhìn tôi đáy mắt hiện lên nỗi đau khổ và thương xót " anh xin lỗi..."
"Không cần phati xin lỗi em. Tưởng Nhiên cái anh cần là sửa chữa lỗi lầm của mình"
"Tưởng Nhiên... em muốn anh đưa em và tụi nhỏ đi!"
Tôi chạm vào bàn tay đang nắm chặt của anh kiên định nói. Đúng vậy, một lần nữa chạy trốn khỏi Chân Dịch, trốn khỏi nỗi sợ hãi của tôi.
Quay về nhà, tôi và Tưởng Nhiên đi song song nhau, mỗi người mang trong mình một tâm sự chẳng ai chịu nói với ai câu nào. Ánh đèn đường đổ xuống tạo thành hai cái bóng một cao một thấp trên mặt đường.
"Ngay bây giờ sao?" Anh chợt hỏi, phá tan cái tĩnh lặng về đêm
"Ừm, càng sớm càng tốt. Lần này cảm ơn anh!"
Anh cụp mặt lắc đầu.
"Tưởng Nhiên anh năm nay cũng sắp 30 rồi sao không tìm một người vợ chăm sóc đi?"
Anh nhìn tôi, dường như bị bất ngờ về câu hỏi này.
"Quân, người phụ nữ anh yêu còn đang độc thân sao anh lại có thể lập gia đình chứ?"
Tôi cười. Mạnh Tưởng Nhiên thật là anh đừng tốt quá với em như thế
Tôi vào trong phòng ngủ, đánh thức hai đức nhóc trong phòng, hai đứa ngơ ngác liên tục hỏi Chân Dịch đâu, tôi cũng không biết nói gì chỉ cười cho qua mượn tạm lý do anh bận việc để lừa chúng
"Bố gì chứ, chú ấy chẳng qua là người bạm của mẹ, năm ngoái tai nạn cướp đi con của chú ấy khiến chú không còn bình thường nhìn con và Bất Hối mới nhận lầm làm con của chú mà thôi"
Tôi vuốt tóc Dư Khả giải thích, thằng bé trợn mắt nhìn tôi trong ánh mắt có vẻ không tin tưởng tôi lắm. Xì nhóc con mới có mấy tuổi đầu thôaf đã không tin lời lão bà rồi!
"Dư Khả, Bất Hối, chúng ta chuyển đến thành phố mới nhé! Mẹ cho các con nửa tiếng dọn dẹp đồ rồi chú Mạnh sẽ đưa mẹ con mình đi"
"Mẹ sao lại chuyển đi vậy ạ?" Bất Hối hỏi
"Ngốc! Vì mẹ trúng số rồi chúng ta có rất nhiều tiền nên mẹ mua nhà mới ở thành phố mới"
"Mẹ có phải con sẽ được mua váy và búp bê không?"
"Mẹ còn con có phải là sẽ được mua thêm sách không?"
Tôi nhìn hai đứa trẻ ngoan nhà mình không nhịn được xót xa rưng rưng
"Ừm, ngoan đi dọn đồ mau đi"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook