Ôm Bánh Bao Về Làm Ruộng
-
Chương 79
Cao Thừa Tử nhéo nhéo cằm, cẩn thận suy nghĩ, rồi đáp: “Nó có nhớ em hay không anh không biết, nhưng anh ngược lại có thể thấy rõ là em rất nhớ nó.”
Phanh một tiếng, cái cằm nhọn của Kỳ Tiểu Bân lập tức va chạm với mặt sàn ngọc thạch bóng loáng. Mặt nền này là do Thánh Quân lúc trước đã mướn năm trăm yêu tinh, tốn hết nửa tháng trời mới mài ra được. Kỳ Tiểu Bân kiểm tra một chút, xác định mặt đất không bị cái cằm tiêm gầy của mình tạc cho thủng lỗ, tâm tình mới thoáng nhẹ nhỏm. Nếu không lấy trình độ trân ái của Thánh Quân với cái mặt sàn này, cậu nhất định sẽ bị Thánh Quân đá ra giường băng, trải qua giấc ngủ ba ngày ba đêm trong lạnh giá. Kỳ Tiểu Bân nhịn không được sợ run cả người. Giường băng rất lạnh, tuy đối với việc gia tăng tu vi làm ít công to, nhưng cậu vẫn thích ngủ trong bình an lắm.
Cậu mang vẻ mặt ngượng ngùng ngẩng đầu, quăng một ánh mắt vô cùng bất ngờ cho Cao Thừa Tử: “… Em biểu hiện rõ ràng đến vậy sao?”
Cao Thừa Tử đáp: “Cũng không quá rõ ràng, chỉ là mấy lúc em nhắc tới nó, mặt đều đỏ y như bị hỏa thiêu. Không phải nói yêu tinh đều rất thẳng thẳng, phóng túng sao? Sao em so với Tiểu Nguyên, người này càng nội liễm hơn người kia là thế nào?” Một người chơi trò thầm mến, một người lại rụt rè không dám thừa nhận.
Kỳ Tiểu Bân ngồi phịch xuống đất, giang hai tay ôm đầu gối, trong đôi mắt to thoáng hiện sự cô đơn: “Cũng không thể nói như vậy, không phải tất cả yêu tinh đều phóng túng cả. Kỳ thật về tương đối, những tộc đàn phóng túng tự do tự tại nhất phải kể đến là sư tử hổ báo. Người người đều tâng bốc hồ tộc, nhưng có ai biết hồ ly có bao nhiêu vô tội? Bọn họ tuyệt đối là ví dụ cho câu nằm cũng trúng đạn. Bất quá bởi vì hồ ly trời sinh đã lộ rõ vẻ mị hoặc, cực dễ mê hoặc chúng sinh, cho nên mọi người liền lấy dung mạo mà áp vào bản chất của yêu quái bọn em. Hơn nữa tâm pháp của hồ tộc thiên về âm nhu, cho dù bọn họ không tự biết, thì động tác ngôn ngữ mà bình thường họ vẫn biểu hiện ra ngoài đều mang theo hương vị dụ hoặc. Kỳ thật nếu so sánh kỹ lưỡng, hồ yêu hại người đích xác chỉ là số ít, hơn nữa đa số là vì báo thù. Cho dù hồ yêu dụ hoặc con người, cũng đều xuất phát từ một mảnh chân tâm.”
Cao Thừa Tử đáp: “Anh biết, Tiểu Nguyên đơn thuần như vậy, nói em ấy có tâm hại người, đánh chết anh cũng không tin.” Trăm ngàn năm qua, mọi người đều bị những thứ gọi là thần thoại kia lừa gạt. Vô tội thiện lương tiểu hồ ly, không biết đã thành kẻ thế mạng cho con cừu non “ngây thơ” nào đó.
Cao Thừa Tử nhìn thoáng qua Kỳ Tiểu Bân đang ôm má chống đầu gối ngồi trên mặt đất, bảo: “Nghe đại ca nói một câu, em nếu thật thích nó thì trở về tìm nó đi! A Cẩn khi còn bé đã theo anh ngây ngốc một khoảng thời gian, gia thế trong sạch nhân phẩm cũng tốt. Sau này cả hai đều trưởng thành, thời gian em sống bên nó còn nhiều hơn anh, em hẳn phải hiểu nó rõ hơn anh chứ.”
“Chính là…” Nhìn bộ dáng Kỳ Tiểu Bân mười bảy mười tám tuổi bĩu môi, thật sự rất chọc người thích. Cậu tựa như một cậu em trai nhỏ không rành thế sự, nhất là khuôn mặt trái xoan thon dài tựa như thiếu nữ kia, luôn khiến cho mọi người nảy lên cảm giác muốn chăm sóc cậu.
Cao Thừa Tử phất phất tay: “Em đang lo nó không chấp nhận được chuyện em là một xà yêu sao? Ha hả, em đã suy nghĩ nhiều rồi. Đàn ông ởthôn họ Cao, kiến thức cùng năng lực tiếp thu đều đã vượt ra ngoài phạm vi lý giải của em. Như ông Quý đã sắp hơn bảy mươi tuổi nhưng vẫn mang dáng vẻ như người mới ba mươi tuổi đấy thôi. Hay bác của anh đã hơn bốn mươi, lại chẳng khác gì chàng thanh niên hai mươi mấy tuổi đầu. Mà ngay cả hai vị phụ thân của anh, cũng không có chút dấu hiệu nào già đi cả. Kỳ thật, ở trong lòng bọn anh, mấy chuyện yêu quái thần tiên này nọ đều là những vấn đề dễ tiếp thu. Nếu không phải vậy thì ngay lần đầu tiên Tiểu Nguyên lấy dung mạo thật của em ấy xuất hiện ở trước mặt anh, anh cũng sẽ không thể xem đó là chuyện đương nhiên mà tiếp nhận dễ dàng được.Nhà họ Quý cùng nhà họ Kỳ một người là đan tu, một người là khí tu. Tất cả đều không phải vì muốn đắc đạo thành tiên sao? Nếu tiên cùng đạo đều đã có, vậy sự tồn tại của yêu tinh cũng là chuyện tất nhiên. Đạo lý này anh có thể nghĩ thông suốt, A Cẩn hắn cũng có thể nghĩ thông suốt.”
Trầm mặc chừng mười mấy phút đồng hồ, Kỳ Tiểu Bân rốt cục nâng lên hai con ngươi lóng lánh, vui vẻ nói: “Cao đại ca anh nói rất đúng, em phải đi về tìm anh ấy. Em muốn nói cho anh ấy biết, em là bích thanh tiểu xà lớn lên ở Thiên Sơn. Mẫu thân của em có huyết mạch của Nữ Oa, cho nên em cũng có thể sinh con nha. Em muốn giống anh, sinh một hài tử cho anh ấy. Sau đó, người một nhà chúng em sẽ khoái khoái lạc lạc sinh hoạt cùng nhau.” Nói xong Kỳ Tiểu Bân quay người lại, hóa thân thành một con bích thanh xà dài hơn một thước. Xà ta lắc lắc thân mình, phun phun xà tín hướng phòng bếp di động: Em muốn đi giúp anh hai nhóm lửa nha.
Cao Thừa Tử mỉm cười lắc lắc đầu: “Khó trách nhóm yêu tinh đều phải ẩn thân. Nhìn mà làm cho lòng người lo lắng quá chừng.” Chuyện thế sự, bọn họ hoàn toàn không biết, cũng không có ý định chơi đùa như những người có tâm địa gian xảo. Vừa nhập thế đều có thể bị người lừa thê thảm như vậy, xem ra đời này của Tiểu Bân đã có một bóng ma trong lòng. Cũng may, còn có nam nhân nguyện ý chân tâm thực lòng đối tốt với cậu ta. Đó cũng là phúc khí của A Cẩn, Tiểu Bân coi như cũng là hậu nhân của Nữ Oa.
Không có nguyên liệu nấu ăn, nên Kỳ Tiểu Nguyên đã nhờ vài tiểu yêu xuống dưới chân núi hái nấm. May mắn thay bọn họ còn đào được cả một củ nhân sâm. Một tiểu yêu có cơ trí còn bắt được thỏ hoang. Nên bây giờ, Tiểu Nguyên đang mang thỏ đi bỏ da. Tuy rằng cậu ngày ngày không ở nhà ăn chơi thì sẽ chạy rong bên ngoài chẳng khác tiểu hồ ly, nhưng chính yếu là tay nghề nấu ăn của cậu đã bỏ xa Tiểu hồ ly mấy con phố. Nguyên liệu nấu ăn ở Thiên Sơn đều là thuần thiên nhiên không hề ô nhiễm, ngay cả cẩu kỷ đều ngắt dưới chân núi.
Tiểu Bân hóa thành hình người, ngồi xổm trước bếp lò, một tay cầm cây lê ngàn năm, một tay cầm miếng vàng nạm ngọc Thiêu hỏa côn để nhóm lửa. Nếu hỏi trên đời này ai có nhiều tiền nhất, Dung Cửu chính là kẻ đứng đầu danh sách! Hắn có thể đem ngọc thạch cùng vàng làm thành Thiêu hỏa côn, thử hỏi trên đời này có mấy người có thể quyết đoán được như vầy?
“Đừng bỏ thêm củi mới, nhiêu đấy là đủ, để lửa nhỏ chừng mười mấy phút đồng hồ là có thể ăn cơm.” Kỳ Tiểu Nguyên phân phó một câu.
Kỳ Tiểu Bân hểnh cái mũi ngửi ngửi: “Thơm quá, anh, em cũng muốn ăn.”
Kỳ Tiểu Nguyên đáp: “Có phần cho em, trước giúp anh đem đồ ăn ra đi!”
Bàn ăn cơm được điêu khắc ra từ một khối ngọc thạch khổng lồ, vì phòng ngừa bàn không rắn chắc, bên ngoài của nó còn được nạm thêm một vòng gỗ băng phiến. Kỳ Tiểu Bân đem đồ ăn đặt trước giường, nhịn không được lại bốc một miếng nấm ăn vụng. Kỳ Tiểu Nguyên thấy thế lập tức vỗ vào tay cậu một cái. Tiểu Bân nâng hai mắt to ngập nước, bắt đầu trát a trát, xoa a xoa. Cao Thừa Tử nhìn hai huynh đệ đi qua đi lại, bày đầy một bàn đồ ăn, chính mình cũng có chút ngồi không yên. Nếu không vì hiện tại ngay cả tay chân hắn động còn không nổi, hắn thật muốn đứng lên hỗ trợ một phen.
“Tốt lắm, đừng vội vã, trong ba lô của anh còn có thức ăn nữa. Hai người các em, nhanh chóng ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi. Một bàn nhiều đồ ăn như vậy, ba người chúng ta ăn cũng không hết.” Trong bụng em ấy còn có hài tử, làm nhiều việc như vậy thật sự không sao chứ? Còn có, Tiểu Nguyên, em có thể mang giày vào không? Để chân trần đi qua đi lại trên mặt sàn như vậy, bộ em ấy không lạnh chút nào à?
Kỳ Tiểu Nguyên đem nồi thịt thỏ đặt ngay chính giữa bàn, sau đó lại đi về phía giường ngồi xuống: “Anh nhìn chằm chằm chân em làm gì?” Kỳ Tiểu Nguyên cố hết sức đem chân nâng lên. Thai nhi trong bụng cậu hiện tại đã sắp năm tháng, ngay cả nhấc chân đều có chút cố sức. Nơi mắt cá chân của Tiểu Nguyên có mang một chuỗi bạch ngọc. Bất cứ thứ gì xuất hiện trên người cậu đều chẳng phải là vật phẩm trang sức phổ thông, dù là một chuỗi ngọc châu cũng là pháp khí chứa đựng pháp lực kinh người.
Cao Thừa Tử vuốt chân của cậu, bảo: “Giày của em đâu? Tại sao không mang vào?”
Kỳ Tiểu Nguyên đáp: “Em không có giày…” Khó trách anh ấy vừa mới mở mắt đã bắt đầu nhìn vào chân của mình, chắc là vì sợ chân mình quá lạnh mà đông thành đá đi?
“Không mang giày có lạnh hay không?”
“Không lạnh a! Em có thể điều chỉnh độ ấm quanh thân, lại nói chân em bình thường cũng không chấm đất.” Vừa nói xong, mắt thấy Kỳ Tiểu Bân lại bắt đầu hướng thịt thỏ tiến quân, ngón tay dài nhỏ vừa trảo lấy một cái chân đầy thịt, gặm đến high vô cùng.
Kỳ Tiểu Nguyên một cước đá qua, mắng: “Đồ tham ăn!” Kỳ Tiểu Bân xoay người một cái trốn mất. Cậu chàng cười toe toét, ngồi xuống tiếp tục ăn, một chút hối cải đều không có.
Kỳ Tiểu Nguyên hầm canh cho Cao Thừa Tử. Hắn hiện tại cần phải cấp bách bổ sung năng lượng, chính là đan dược hồ tộc hắn lại không hấp thu bao nhiêu, chỉ có thể lấy thực vật đến bổ sung. Nhân loại thật sự phiền toái, khi nào phải để cho lão nhân dạy anh ấy pháp môn tu chân luyện khí. Đến lúc đó, anh ấy cũng sẽ không còn dễ dàng bị thương như vậy nữa.
Phanh một tiếng, cái cằm nhọn của Kỳ Tiểu Bân lập tức va chạm với mặt sàn ngọc thạch bóng loáng. Mặt nền này là do Thánh Quân lúc trước đã mướn năm trăm yêu tinh, tốn hết nửa tháng trời mới mài ra được. Kỳ Tiểu Bân kiểm tra một chút, xác định mặt đất không bị cái cằm tiêm gầy của mình tạc cho thủng lỗ, tâm tình mới thoáng nhẹ nhỏm. Nếu không lấy trình độ trân ái của Thánh Quân với cái mặt sàn này, cậu nhất định sẽ bị Thánh Quân đá ra giường băng, trải qua giấc ngủ ba ngày ba đêm trong lạnh giá. Kỳ Tiểu Bân nhịn không được sợ run cả người. Giường băng rất lạnh, tuy đối với việc gia tăng tu vi làm ít công to, nhưng cậu vẫn thích ngủ trong bình an lắm.
Cậu mang vẻ mặt ngượng ngùng ngẩng đầu, quăng một ánh mắt vô cùng bất ngờ cho Cao Thừa Tử: “… Em biểu hiện rõ ràng đến vậy sao?”
Cao Thừa Tử đáp: “Cũng không quá rõ ràng, chỉ là mấy lúc em nhắc tới nó, mặt đều đỏ y như bị hỏa thiêu. Không phải nói yêu tinh đều rất thẳng thẳng, phóng túng sao? Sao em so với Tiểu Nguyên, người này càng nội liễm hơn người kia là thế nào?” Một người chơi trò thầm mến, một người lại rụt rè không dám thừa nhận.
Kỳ Tiểu Bân ngồi phịch xuống đất, giang hai tay ôm đầu gối, trong đôi mắt to thoáng hiện sự cô đơn: “Cũng không thể nói như vậy, không phải tất cả yêu tinh đều phóng túng cả. Kỳ thật về tương đối, những tộc đàn phóng túng tự do tự tại nhất phải kể đến là sư tử hổ báo. Người người đều tâng bốc hồ tộc, nhưng có ai biết hồ ly có bao nhiêu vô tội? Bọn họ tuyệt đối là ví dụ cho câu nằm cũng trúng đạn. Bất quá bởi vì hồ ly trời sinh đã lộ rõ vẻ mị hoặc, cực dễ mê hoặc chúng sinh, cho nên mọi người liền lấy dung mạo mà áp vào bản chất của yêu quái bọn em. Hơn nữa tâm pháp của hồ tộc thiên về âm nhu, cho dù bọn họ không tự biết, thì động tác ngôn ngữ mà bình thường họ vẫn biểu hiện ra ngoài đều mang theo hương vị dụ hoặc. Kỳ thật nếu so sánh kỹ lưỡng, hồ yêu hại người đích xác chỉ là số ít, hơn nữa đa số là vì báo thù. Cho dù hồ yêu dụ hoặc con người, cũng đều xuất phát từ một mảnh chân tâm.”
Cao Thừa Tử đáp: “Anh biết, Tiểu Nguyên đơn thuần như vậy, nói em ấy có tâm hại người, đánh chết anh cũng không tin.” Trăm ngàn năm qua, mọi người đều bị những thứ gọi là thần thoại kia lừa gạt. Vô tội thiện lương tiểu hồ ly, không biết đã thành kẻ thế mạng cho con cừu non “ngây thơ” nào đó.
Cao Thừa Tử nhìn thoáng qua Kỳ Tiểu Bân đang ôm má chống đầu gối ngồi trên mặt đất, bảo: “Nghe đại ca nói một câu, em nếu thật thích nó thì trở về tìm nó đi! A Cẩn khi còn bé đã theo anh ngây ngốc một khoảng thời gian, gia thế trong sạch nhân phẩm cũng tốt. Sau này cả hai đều trưởng thành, thời gian em sống bên nó còn nhiều hơn anh, em hẳn phải hiểu nó rõ hơn anh chứ.”
“Chính là…” Nhìn bộ dáng Kỳ Tiểu Bân mười bảy mười tám tuổi bĩu môi, thật sự rất chọc người thích. Cậu tựa như một cậu em trai nhỏ không rành thế sự, nhất là khuôn mặt trái xoan thon dài tựa như thiếu nữ kia, luôn khiến cho mọi người nảy lên cảm giác muốn chăm sóc cậu.
Cao Thừa Tử phất phất tay: “Em đang lo nó không chấp nhận được chuyện em là một xà yêu sao? Ha hả, em đã suy nghĩ nhiều rồi. Đàn ông ởthôn họ Cao, kiến thức cùng năng lực tiếp thu đều đã vượt ra ngoài phạm vi lý giải của em. Như ông Quý đã sắp hơn bảy mươi tuổi nhưng vẫn mang dáng vẻ như người mới ba mươi tuổi đấy thôi. Hay bác của anh đã hơn bốn mươi, lại chẳng khác gì chàng thanh niên hai mươi mấy tuổi đầu. Mà ngay cả hai vị phụ thân của anh, cũng không có chút dấu hiệu nào già đi cả. Kỳ thật, ở trong lòng bọn anh, mấy chuyện yêu quái thần tiên này nọ đều là những vấn đề dễ tiếp thu. Nếu không phải vậy thì ngay lần đầu tiên Tiểu Nguyên lấy dung mạo thật của em ấy xuất hiện ở trước mặt anh, anh cũng sẽ không thể xem đó là chuyện đương nhiên mà tiếp nhận dễ dàng được.Nhà họ Quý cùng nhà họ Kỳ một người là đan tu, một người là khí tu. Tất cả đều không phải vì muốn đắc đạo thành tiên sao? Nếu tiên cùng đạo đều đã có, vậy sự tồn tại của yêu tinh cũng là chuyện tất nhiên. Đạo lý này anh có thể nghĩ thông suốt, A Cẩn hắn cũng có thể nghĩ thông suốt.”
Trầm mặc chừng mười mấy phút đồng hồ, Kỳ Tiểu Bân rốt cục nâng lên hai con ngươi lóng lánh, vui vẻ nói: “Cao đại ca anh nói rất đúng, em phải đi về tìm anh ấy. Em muốn nói cho anh ấy biết, em là bích thanh tiểu xà lớn lên ở Thiên Sơn. Mẫu thân của em có huyết mạch của Nữ Oa, cho nên em cũng có thể sinh con nha. Em muốn giống anh, sinh một hài tử cho anh ấy. Sau đó, người một nhà chúng em sẽ khoái khoái lạc lạc sinh hoạt cùng nhau.” Nói xong Kỳ Tiểu Bân quay người lại, hóa thân thành một con bích thanh xà dài hơn một thước. Xà ta lắc lắc thân mình, phun phun xà tín hướng phòng bếp di động: Em muốn đi giúp anh hai nhóm lửa nha.
Cao Thừa Tử mỉm cười lắc lắc đầu: “Khó trách nhóm yêu tinh đều phải ẩn thân. Nhìn mà làm cho lòng người lo lắng quá chừng.” Chuyện thế sự, bọn họ hoàn toàn không biết, cũng không có ý định chơi đùa như những người có tâm địa gian xảo. Vừa nhập thế đều có thể bị người lừa thê thảm như vậy, xem ra đời này của Tiểu Bân đã có một bóng ma trong lòng. Cũng may, còn có nam nhân nguyện ý chân tâm thực lòng đối tốt với cậu ta. Đó cũng là phúc khí của A Cẩn, Tiểu Bân coi như cũng là hậu nhân của Nữ Oa.
Không có nguyên liệu nấu ăn, nên Kỳ Tiểu Nguyên đã nhờ vài tiểu yêu xuống dưới chân núi hái nấm. May mắn thay bọn họ còn đào được cả một củ nhân sâm. Một tiểu yêu có cơ trí còn bắt được thỏ hoang. Nên bây giờ, Tiểu Nguyên đang mang thỏ đi bỏ da. Tuy rằng cậu ngày ngày không ở nhà ăn chơi thì sẽ chạy rong bên ngoài chẳng khác tiểu hồ ly, nhưng chính yếu là tay nghề nấu ăn của cậu đã bỏ xa Tiểu hồ ly mấy con phố. Nguyên liệu nấu ăn ở Thiên Sơn đều là thuần thiên nhiên không hề ô nhiễm, ngay cả cẩu kỷ đều ngắt dưới chân núi.
Tiểu Bân hóa thành hình người, ngồi xổm trước bếp lò, một tay cầm cây lê ngàn năm, một tay cầm miếng vàng nạm ngọc Thiêu hỏa côn để nhóm lửa. Nếu hỏi trên đời này ai có nhiều tiền nhất, Dung Cửu chính là kẻ đứng đầu danh sách! Hắn có thể đem ngọc thạch cùng vàng làm thành Thiêu hỏa côn, thử hỏi trên đời này có mấy người có thể quyết đoán được như vầy?
“Đừng bỏ thêm củi mới, nhiêu đấy là đủ, để lửa nhỏ chừng mười mấy phút đồng hồ là có thể ăn cơm.” Kỳ Tiểu Nguyên phân phó một câu.
Kỳ Tiểu Bân hểnh cái mũi ngửi ngửi: “Thơm quá, anh, em cũng muốn ăn.”
Kỳ Tiểu Nguyên đáp: “Có phần cho em, trước giúp anh đem đồ ăn ra đi!”
Bàn ăn cơm được điêu khắc ra từ một khối ngọc thạch khổng lồ, vì phòng ngừa bàn không rắn chắc, bên ngoài của nó còn được nạm thêm một vòng gỗ băng phiến. Kỳ Tiểu Bân đem đồ ăn đặt trước giường, nhịn không được lại bốc một miếng nấm ăn vụng. Kỳ Tiểu Nguyên thấy thế lập tức vỗ vào tay cậu một cái. Tiểu Bân nâng hai mắt to ngập nước, bắt đầu trát a trát, xoa a xoa. Cao Thừa Tử nhìn hai huynh đệ đi qua đi lại, bày đầy một bàn đồ ăn, chính mình cũng có chút ngồi không yên. Nếu không vì hiện tại ngay cả tay chân hắn động còn không nổi, hắn thật muốn đứng lên hỗ trợ một phen.
“Tốt lắm, đừng vội vã, trong ba lô của anh còn có thức ăn nữa. Hai người các em, nhanh chóng ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi. Một bàn nhiều đồ ăn như vậy, ba người chúng ta ăn cũng không hết.” Trong bụng em ấy còn có hài tử, làm nhiều việc như vậy thật sự không sao chứ? Còn có, Tiểu Nguyên, em có thể mang giày vào không? Để chân trần đi qua đi lại trên mặt sàn như vậy, bộ em ấy không lạnh chút nào à?
Kỳ Tiểu Nguyên đem nồi thịt thỏ đặt ngay chính giữa bàn, sau đó lại đi về phía giường ngồi xuống: “Anh nhìn chằm chằm chân em làm gì?” Kỳ Tiểu Nguyên cố hết sức đem chân nâng lên. Thai nhi trong bụng cậu hiện tại đã sắp năm tháng, ngay cả nhấc chân đều có chút cố sức. Nơi mắt cá chân của Tiểu Nguyên có mang một chuỗi bạch ngọc. Bất cứ thứ gì xuất hiện trên người cậu đều chẳng phải là vật phẩm trang sức phổ thông, dù là một chuỗi ngọc châu cũng là pháp khí chứa đựng pháp lực kinh người.
Cao Thừa Tử vuốt chân của cậu, bảo: “Giày của em đâu? Tại sao không mang vào?”
Kỳ Tiểu Nguyên đáp: “Em không có giày…” Khó trách anh ấy vừa mới mở mắt đã bắt đầu nhìn vào chân của mình, chắc là vì sợ chân mình quá lạnh mà đông thành đá đi?
“Không mang giày có lạnh hay không?”
“Không lạnh a! Em có thể điều chỉnh độ ấm quanh thân, lại nói chân em bình thường cũng không chấm đất.” Vừa nói xong, mắt thấy Kỳ Tiểu Bân lại bắt đầu hướng thịt thỏ tiến quân, ngón tay dài nhỏ vừa trảo lấy một cái chân đầy thịt, gặm đến high vô cùng.
Kỳ Tiểu Nguyên một cước đá qua, mắng: “Đồ tham ăn!” Kỳ Tiểu Bân xoay người một cái trốn mất. Cậu chàng cười toe toét, ngồi xuống tiếp tục ăn, một chút hối cải đều không có.
Kỳ Tiểu Nguyên hầm canh cho Cao Thừa Tử. Hắn hiện tại cần phải cấp bách bổ sung năng lượng, chính là đan dược hồ tộc hắn lại không hấp thu bao nhiêu, chỉ có thể lấy thực vật đến bổ sung. Nhân loại thật sự phiền toái, khi nào phải để cho lão nhân dạy anh ấy pháp môn tu chân luyện khí. Đến lúc đó, anh ấy cũng sẽ không còn dễ dàng bị thương như vậy nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook