Kỳ Tiểu Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, nửa híp mắt, quan sát thật kỹ người đàn ông cao lớn trước mặt.

Giữa hai hàng chân mày là nét anh tuấn khẳng khái của nam nhân, làn da lúa mạch khỏe mạnh, tứ chi thon dài hữu lực cùng với dáng người vô cùng kiện mỹ. Đôi môi mỏng khẽ nhếch trông thực gợi cảm, hơn nữa cậu còn nhìn ra được, người đàn ông này không thích nói chuyện. Kỳ Tiểu Nguyên cứ như vậy mà thất thần trong nháy mắt, cho dù thể chất Cửu Tiêu hồ tộc của cậu bị phong ấn, nhưng ánh mắt chọn nam nhân vẫn sắc bén như cũ. Chợt, cậu lại nhịn không được nghĩ rằng, cùng một người đàn ông như vậy sinh hai hài tử, cũng không phải đặc biệt thua thiệt gì. Ách… Phi!

“Được thôi! Muốn nói gì thì cứ nói đi!” Ngữ khí nói chuyện của Kỳ Tiểu Nguyên vừa lãnh đạm lại cao ngạo, cùng với thái độ không biết làm sao khi đối mặt Mẫu hậu nương nương vừa nãy hoàn toàn bất đồng.

Cao Thừa Tử một đường lôi kéo tay cậu, đi vào một rừng cây nhỏ phía Tây Lĩnh. Rừng cây nhỏ đã từng có vô số câu chuyện truyền kì, đa số các trưởng bối trong nhà đều đã từng ở trong rừng cây này phát sinh qua vài chuyện không thể để cho các em nhỏ biết đến. Nhất là đại gia Cao Bác của hắn, năm đó Thẩm Kính Khiêm gạt ông yêu đương đồng tính, bị ông bắt gian tại trận. Cũng bởi vì sự kiện này, hai người mới thuận lý thành chương cùng một chỗ. Nghe nói khi đó trong bụng của Cao Bác vừa vặn đang mang Tiểu Sơn Thẩm Lăng Hiên. Người này khi còn bé, có thể nói là đã được cả nhà phủng trong ống tay áo mà cưng chiều. Hiện tại, hắn ta đã là cha của hai đứa trẻ. Mọi chuyện trên đời thật quả như làn gió thoảng qua như mây khói. Chỉ có những câu chuyện ái tình cứ thế tiếp diễn, cứ thế chậm rãi chảy xuôi trong ký ức của mọi người.

Cao Thừa Tử dắt Kỳ Tiểu Nguyên đến một chiếc xích đu, còn cẩn thận thay cậu lau sạch bụi đất, sau đó mới để cho cậu ngồi lên. Kỳ Tiểu Nguyên kỳ thật cũng có chút cảm động. Cho dù là người cẩn thận tỉ mỉ như phụ thân Kỳ Vấn Thiên, cũng không tri kỷ đến mức giúp Tiểu hồ ly chà lau bụi đất trên ghế trước khi ngồi. Bình thường đều là tiểu hồ ly thi triển chút phép thuật cuốn bay sạch sẽ, cho nên cũng không cần làm phiền đến cha cậu.

Cao Thừa Tử là người không biết ăn nói. Hắn lúc này đã nghẹn đến đỏ bừng mặt, nghẹn nửa ngày, hắn mới phun ra được một câu: “Tiểu Nguyên, thân thể, có tốt không?”

Kỳ Tiểu Nguyên lạnh lùng nói: “Tốt lắm, con của cậu ở trong bụng tôi thực an toàn.”

Cao Thừa Tử lại nói: “Anh… anh là quân nhân, nên không biết ăn nói. Nhưng anh có thể dành cả đời này đối xử thật tốt với em. Anh sống được bao nhiêu năm, liền sẽ dùng ngần ấy năm để chăm sóc em. Đối xử tốt với con của chúng ta, song thân hai nhà, chiếu cố bọn họ, hiếu thuận bọn họ. Anh biết em là Cửu Tiêu thần tộc, mấy thứ này anh không hiểu, hơn nữa anh còn là một người bảo thủ. Nếu không bởi vì từ nhỏ đã sinh hoạt trong hoàn cảnh này, anh căn bản sẽ không tin trên thế giới này thực sự có hồ ly… tinh. Ông Quý, ông đã sống hơn bảy mươi năm, nhưng bộ dạng hiện tại của ông ấy vẫn cứ như là một người trẻ tuổi chỉ mới hơn ba mươi tuổi. Bác của anh đại khái cũng hơn năm mươi tuổi, nhưng bác ấy lại trông y như một thiếu niên mới hơn hai mươi mấy tuổi đầu. Sự sinh trưởng nghịch thiên của nhà họ thật sự đã khiến người khác không thể tin được. Tiểu Nguyên, mấy lời này của anh… kỳ thật chỉ là ông nói gà bà nói vịt, nhưng anh… thật thích em. Từ ngày đó lúc em nói em thích anh, cũng có lẽ là từ khoảng khắc em cầm chai nước khoáng đưa cho anh, anh đã chú ý đến em, thích em. Chính là anh vẫn luôn không phát giác được điều này. Anh là người có tình cách lạnh lùng, lại chậm chạp ngu ngốc, chờ anh phát hiện ra đã thích em… không có em, anh sẽ chết mất… hình như đã hơi quá chậm rồi?” Cao Thừa Tử nuốt nuốt nước miếng: “Thời điểm em đối tốt với anh, anh chỉ biết hưởng thụ. Nhưng anh thật không phải cố ý như vậy. Anh từ nhỏ đến lớn, chưa từng thích qua ai, càng không biết phải làm thế nào thích một người. Anh không giống Tiểu Sơn luôn tạo ra rất nhiều kinh hỉ cho Diệp Diệp, cũng sẽ không giống Thẩm Đại Đại, vĩnh viễn đều có thể làm cho bác của anh cảm nhận được tình yêu của ông ấy. Anh có lẽ sẽ hành xử như cách Cường ca hay làm với Mẫu hậu nương nương, chỉ toàn tâm toàn ý đối tốt với em. Chỉ cần em yêu cầu, anh lập tức tới ngay, chỉ cần em thấy thích, bắt anh làm cái gì cũng được. Anh nói nhiều như vậy, anh cũng không biết mình đang nói cái gì. Dù sao Tiểu Nguyên… em nếu nguyện ý cùng một quân nhân ngu dốt trong chuyện tình cảm như anh ở cùng một chỗ, kia… em nhất định phải ở bên cạnh anh. Anh sẽ không để cho em đi đâu, anh thật thích em.” Cao Thừa Tử càng nói càng lộn xộn. Nói nửa ngày, chính hắn cũng tự làm mình nhụt chí. Đừng nói là Tiểu Nguyên, ngay cả hắn cũng không vừa lòng với mấy câu tỏ tình này chút nào. Lần này hắn chết chắc rồi!

Quả nhiên, Kỳ Tiểu Nguyên liền chớp chớp ánh mắt vô tội, nghiêng đầu nhìn hắn: “Trái bưởi bự, cậu đang nói cái gì? Một câu cũng không có nghe hiểu!”

Cao Thừa Tử đấm ngực dậm chân, trong mắt hiện rõ cảm giác thất bại. Cũng may là năm đó Tiểu Nguyên chủ động truy hắn, chủ động đi câu dẫn hắn, nếu không, hắn khẳng định đuổi không kịp người ta. Liền lấy chút trình độ chiến đấu này của hắn, đừng nói theo đuổi Cửu Tiêu Hồ Tiên, cho dù là theo đuổi một người đàn ông bình thương, cũng không tất yếu sẽ có người gật đầu đáp ứng. Chính là…

Kỳ Tiểu Nguyên xoay tròn ánh mắt, nhìn Cao Thừa Tử tự mình sốt ruột tới thượng hỏa, rồi bộ dáng vô kế khả thi khi đối mắt với mình, cậu bỗng nhiên cảm thấy chơi thật vui. Người này cũng thật đáng yêu nha! Trong ấn tượng của cậu, cậu đã nhìn quen rất nhiều cảnh tình yêu truy đuổi kịch tính, đa dạng các thể loại đến cuối cùng lại là nhất triều ly tán. Có thể giống như Thiên ca đối xử với Dung Cửu như vậy, thật sự là rất hiếm thấy. Mặt khác, Cửu Tiêu hồ tộc một khi đã yêu ai, mối tình đó sẽ kéo dài đằng đẵng cho đến chết. Về phương diện khác, Thiên ca đã bị tiểu hồ ly mê đến thần hồn điên đảo, dành trọn tình yêu cho hắn đến nỗi không thể tự thoát ra được. Trên đời này, biết từ chỗ nào tìm ra Cửu Tiêu Hồ Tiên thứ hai đây? Cậu và tiểu hồ ly chính là hai cá thể tồn tại duy nhất trên đời này. Đương nhiên, hiện tại, còn nhiều ra một tiểu nhóc con cùng cái bánh bao đậu này.

Mà người nam nhân trước mặt, quả thật không phải là kẻ hữu tình hay tốn tâm tư theo đuổi người khác. Cậu không phải không đồng ý, mà căn bản là sẽ không như vậy. Trên thế giới này, khó có được một người đàn ông thuần túy như nam nhân trước mắt cậu đây.

Cao Thừa Tử dưới sự giáo dục của Mẫu hậu nương nương từ nhỏ, lại bị ảnh hưởng sâu nặng tư tưởng truyền thống của Cao Cường. Tuy rằng hoàn cảnh sinh hoạt đã trực tiếp ảnh hưởng tới tính hướng của hắn, chính là vì sống giữa những người hiền lương thân thiện nơi đây, hắn đã được bảo hộ đến mức giữ nguyên bản chất đơn thuần vốn có. Thêm vào, lúc hắn mới mười tám tuổi đã bị đưa đi nhập ngũ, ở trong quân ngũ lăn lộn bôn ba, kề vài sát cánh đều là một đám hảo huynh đệ cùng chung chí hướng. Hơn nữa sinh sống tại cái loại địa phương như Bầy Sói, thực khó khiến cho bọn họ dính phải những tư tưởng không thuần khiết. Bất quá có vài thứ, quả thật là do trời sinh. Cho dù có đem Cao Thừa Tử ném vào nước bùn, hắn cũng sẽ như đóa hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Cao Thừa Tử cố gắng trấn định lại. Hắn chỉ thấy chuyện khó khăn nhất trên thế giới này, chính là theo đuổi người khác. Nhưng càng như vậy, hắn càng phải truy hồi tâm tư của Tiểu Nguyên về cho bằng được. Chỉ cần Tiểu Nguyên còn ở bên cạnh hắn, như vậy đã đủ rồi.

Ngay khi hắn ngẩng đầu vừa định nói thêm gì đó, Kỳ Tiểu Nguyên lại phất phất tay: “Trái bưởi bự, cậu đừng nói nữa. Tui sợ cậu nói càng nhiều, tôi ngược lại càng nghe càng hồ đồ. Tôi biết cậu muốn biểu đạt cái gì, chính là tui hiện tại không muốn nghe. Cậu có biết bắt thỏ không? Có lúc cậu truy đuổi càng gắt gao, nó sẽ càng chạy nhanh hơn, hiểu hông?”

Cao Thừa Tử mờ mịt gật gật đầu, lại lắc đầu. Bất quá lời cậu nói hắn cũng coi như nghe rõ, Tiểu Nguyên cảm thấy mình đang trói buộc em ấy. Đúng vậy, hắn có tư cách gì để trói buộc người ta? Cả hai lần đều là do hắn ở trong tình huống không rõ ràng làm cho cậu hoài thai, chính mình thì có tư cách gì mà mượn danh nghĩa ái tình để cưỡng chế lưu em ấy lại nơi này?

Tiểu Nguyên hai tay cầm lấy tay vịn, hướng hắn trừng mắt: “Cậu đi về trước đi! Để tui yên tĩnh ở đây một chút, được không?”

Cao Thừa Tử chỉ ngây ngốc đáp: “Được.” Sau đó, xoay người hướng phía trước bước đi. Đi được vài bước, hắn tiếp tục quay đầu lại nhìn một cái. Thẳng đến nhìn không thấy nữa, Kỳ Tiểu Nguyên mới yên tâm biến trở về bộ dáng tóc trắng áo trắng. Cậu khẽ bĩu môi, phân thần thức đuổi theo thân ảnh Cao Thừa Tử.

Miệng cậu không ngừng chu chu chụt chụt bảo: “Trái bưởi bự này, kỳ thật cũng rất đáng yêu. Thành thật như thế, còn thật khiến mình không thể không khi dễ hắn.” Kỳ Tiểu Nguyên cắn môi dưới, ngón tay lung tung gảy cằm: “Có nên giải trừ phong ấn ký ức không? Vạn nhất… Vạn nhất… mình thật sự thích Trái bưởi bự thì sao đây?” Kỳ Tiểu Nguyên vuốt bụng của mình, thai nhi trong bụng dường như cũng cảm ứng được mà động đậy một cái. Kỳ Tiểu Nguyên vui vẻ từ xích đu đứng lên, chuyển chuyển vài vòng, vuốt ve cái bụng tròn tròn, còn vui vẻ hoa chân múa tay vui sướng: “Bánh bao đậu ơi bánh bao đậu, có phải con vừa động không? Ha ha Bánh bao đậu, con đã biết động rồi. Mau nói cho ba ba biết, ba rốt cuộc có nên giải trừ ẩn số Trái bưởi bự kia không? Ba rốt cuộc… có nên giải trừ phong ấn ký ức không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương