Giống như đã bị chọc cho tức giận, tên đàn ông chợt hét lên: “Mày nói bậy, tao không phải trộm tới!” Nam nhân hai mắt đỏ đậm, trong mắt tràn đầy phẫn hận: “Đồng dạng là nhân loại, dựa vào cái gì bọn chúng lại có thể có được mấy trăm năm thậm chí hơn một ngàn năm tuổi thọ? Đã có thứ tiện loại này tạo phúc cho con người, tao ngu gì không lấy chúng ra sử dụng một chút chứ?”

Diệp Thần ngắt lời: “Sinh lão bệnh tử của đời người vốn do nhân quả tuần hoàn, chỉ cần phúc phần của ngươi chưa dứt, thọ mệnh của ngươi cũng sẽ không bị tận diệt. Tương phản, nếu vi phạm quy luật tự nhiên, ngươi cũng sẽ gặp phải báo ấn. Đương nhiên, lời này không chỉ nói cho ngươi nghe. Ngươi bất quá cũng chỉ là một kẻ đáng thương có hơn mười hai mươi mấy tuổi thọ mà thôi. Hắn chế tạo ra ngươi, bất quá chỉ là vì để ngươi thay hắn làm việc mà thôi. Dù sao, ngươi cũng không phải là hắn.”

Người đàn ông nọ tức giận đến run rẩy, tựa hồ như đang cực lực che dấu sợ hãi của mình: “Mày… không cần châm ngòi ly gián, ai nói tao chỉ có hơn mười hai mươi mấy năm tuổi thọ? Tao có thể giống với bọn họ, sống mấy trăm, thậm chỉ hơn cả ngàn tuổi!”

Diệp Thần chỉ đáp: “Ngươi chắc chưa bao giờ được rời khỏi quặng mỏ này đúng chứ? Ngươi có biết những đứa trẻ bình thường cần bao nhiêu năm mới trưởng thành không? Ít nhất phải mười tám năm, còn ngươi có phải chỉ mới vài năm ngắn ngủi là đã bắt đầu có xu hướng già đi? Hiện tại kỹ thuật sinh sản vô tính của con người còn chưa hoàn thiện. Sở dĩ, mẫu thể (cơ thể mẹ) để một kẻ được nhân bản vô tính như ngươi được xuất thế, bất quá cũng chỉ vì hắn cần ngươi thay hắn bán mạng mà thôi!”

Nghe những lời của Diệp Thần, ánh mắt của đối phương hiện rõ sự né tránh, thậm chí mỗi người nơi này đều có thể nhìn ra được sự bối rối của hắn. Thông thường những chỗ thiếu hụt trên cơ thể mẹ sẽ biểu hiện vô cùng rõ ràng trên nhân thể của người vô tính. Cho nên, người khác cũng rất dễ nhìn thấu sự lo sợ tử vong cùng với tính cách nghi ngờ tất cả mọi chuyện của người nhân bản vô tính. Diệp Thần đối với tâm lý học chẳng qua chỉ nghiên cứu nửa vời, nếu có Quý Hoành ở đây, hắn tin tưởng vợ của hắn có thể dễ dàng hỏi ra được tên cầm đầu đằng sau. Nhưng bất luận như thế nào, hắn vẫn muốn thử một chút.

Ngay lúc Diệp Thần vừa định nói gì đó, bỗng nhiên, từ tầng chót của quặng mỏ chợt hiện ra một vết sáng. Không có âm thanh nổ tung, cũng không có bất kì vật gì bị di động hay văng tung tóe khắp nơi. Cứ thế trong vô thanh vô tức, tầng chót của quặng mỏ đã bị xuyên thủng. Theo đó, độ ấm trong động cũng giảm xuống, bông tuyết như cánh hoa rơi bay lả tả bốn phía, rồi đáp lên trên đất, trên thân thể của mọi người. Một thiếu niên tuấn mỹ với mái tóc bạc và lông mi trắng từ từ bay xuống từ phía cửa động. Thiếu niên nọ có thân hình thon dài, da thịt trắng sáng như tuyết, trên người còn mang theo mùi hoa mai thản nhiên làm cho mọi người khó phân biết đây là ảo giác hay là sự tồn tại chân thật!? Chỉ có điều phần bụng của người nọ có hơi gồ lên, một bàn tay còn mất tự nhiên đỡ lấy bụng, khiến người khác vừa thấy liền nhìn ra được thiếu niên này đang mang hài tử trong mình.

Người đầu tiên kịp phản ứng lại chính là Cao Thừa Tử, hắn tiến lên nhảy về trước một bước, thấp giọng hô một câu: “Tiểu Nguyên? Là Tiểu Nguyên!”

Chỉ với một câu nói của Cao Thừa Tử, tất cả mọi người đều bừng tỉnh khỏi cơn mộng. Ai nấy đều sôi nổi ngẩng đầu lên quan sát. Sự hiện thân của Tiểu Nguyên không thể nghi ngờ đã làm cho tất cả mọi người sợ hãi. Vốn bọn họ còn tưởng Đại BOSS tránh ở sau màn kia sẽ xuất ra thủ đoạn nham hiểm nào đó, không nghĩ tới người xuất hiện lại là Tiểu Nguyên.

Về phần Tiểu Nguyên, sau khi nhẹ nhàng đáp xuống đất, cậu lại từ trên cao lấy tư thái cao ngạo quét một vòng người chung quanh. Cậu đương nhiên là có tư cách cao ngạo, bởi vì trong đám người này, trừ bỏ Diệp Thần miễn cưỡng còn cùng thế hệ với cậu, những người khác đều là vãn bối. Mà điều càng đáng chết hơn chính là cậu lại có con với tôn tử đời sau của mình. Thật là cái tên khốn kiếp, dám phá hoại đợt thử luyện nhập thế của mình!

Tới khi Kỳ Tiểu Nguyên thản nhiên nhìn thoáng qua tên nhân bản vô tình, ấn đường của cậu bỗng nhiên nhíu lại. Ngón tay cậu hơi chạm vào chóp mũi, trong ánh mắt lộ ra sự kinh hỉ nồng hậu. Cậu khẽ câu khóe môi, áo bào trắng tản mác sau người, mái tóc trắng tùy ý xõa trên vai. Nhìn cảnh này mọi người đều không khỏi sửng sốt, đứa nhỏ này đang cosplay kiểu gì đây? Chỉ tới khi độ cong trên môi cậu hình thành nụ cười mỉm, ai nấy lại chuyển sang chế độ ngẩn ngơ…

Nếu như nói vẻ xinh đẹp của Quý Hoành mang đến cảm giác kinh diễm và đè ép mọi người, thì nét đẹp của Tiểu Nguyên lại là sự tuấn mỹ, một dấu ấn cực kì sâu sắc. Vẻ đẹp của cậu thấm nhuần vào trong lòng mỗi người, sau đó, hình tượng của cậu sẽ vĩnh viễn để lại dấu vết nơi này, từ nay về sau không thể dịch chuyển được nữa.

Cao Thừa Tử lúc này mới nhớ tới việc đivề trước, hỏi thăm bà xã: “Tiểu Nguyên, anh không phải bảo em ở nhà nghỉ ngơi sao? Em… đang mang thai, đừng đến nơi này làm gì. Ngoan, trở về đi, nơi này rất nguy hiểm!”

Kỳ Tiểu Nguyên quay người lại nhìn hắn một cái, rồi mới nghiêng nghiêng đầu, đáp: “Cậu chính là Quả cam nhỏ trong miệng của con tôi?”

Cao Thừa Tử trong lúc nhất thời không thể tiêu hóa được ngữ khí hiện tại của Tiểu Nguyên. Vì bình thường cậu không phải như thế này! Tiểu Nguyên luôn là người ôn hòa dịu dàng, mỗi lần thương tâm đau lòng đều làm cho hắn liên tưởng đến hình ảnh tiểu bạch thỏ đáng yêu, chỉ sợ phủng ở trong tay đều có khả năng làm cho cậu hỏng mất. Nhưng Tiểu Nguyên trước mắt này… Hắn thật sự không thể nhìn thấu được, vì thế hắn đành gật đầu, bảo: “Đúng vậy!”

Kỳ Tiểu Nguyên nhìn hắn từ trên xuống dưới, sau đó cái mũi khẽ hừ nhẹ một hơi: “Khổ người này của cậu, còn bày đặt kêu Quả cam nhỏ cái gì!? So với trái bưởi khổng lồ chỉ sợ còn to hơn gấp mấy lần. Tốt lắm! Về sau, tôi sẽ gọi cậu là Trái bưởi bự. A, Trái bưởi bự, cái này… là cậu để lại trong bụng tui hả?” Kỳ Tiểu Nguyên chỉ chỉ cái bụng đã hơi quá khổ của mình, không nhanh không chậm hỏi.(Nguyên văn Trái bưởi bự là Đại dữu tử大柚子 =)), mình thấy trái bưởi bự buồn cười hơn nên đổi qua cho thuần việt)

Cao Thừa Tử trong lúc nhất thời không thể nào phục hồi lại tinh thần. Mới qua có mấy giờ đồng hồ mà bà xã của hắn đã biến thành thành một đại tiên đầu trắng, mà ngay cả mình cũng bị đổi tên chỉ vọn vẹn trong một nốt nhạc. Từ Quả cam nhỏ, nay hắn đã thành Trái bưởi bự.

Tuy rằng, hắn chẳng để ý mấy tới việc người khác đặt biệt danh cho mình, nhưng bà xã của hắn vì sao lại đặt cho hắn cái tên này? Bấy giờ, Cao Cương đứng phía sau Cao Thừa Tử đã bày ra vẻ mặt ‘ta đây hiểu rõ’. Ông nhanh chóng lôi kéo tay áo Trái bưởi bự Cao Thừa Tử, nhắc nhở: “Chớ có ý kiến tào lao! Hết thảy nghe vợ là nhất!”

Cao Thừa Tử lập tức gật đầu tán thành: “Đúng thế, đây không phải là lão Nhị của chúng ta sao? Tử Tử… Tử Tử an toàn chứ?”

Kỳ Tiểu Nguyên đưa tay long long đám tóc vướng bận, đáp: “Cảm ơn đã quan tâm, con tôi hiện tại rất an toàn. Về cậu, dám dưới sự không cho phép của tôi đã để lại trong bụng tôi cái thứ này, tôi đã ghi vào sổ nợ, chúng ta về sau sẽ tính toán tiếp! Hôm nay, các cậu đều tìm một chỗ trốn cho tốt đi, tôi không muốn làm cho bất luận ai trong mấy người bị thương. Mắc công lúc quay về, lão nhân lại tìm tới tôi gây phiền toái. Cứu mấy cậu ra ngoài vốn không phải là ý định của tôi, bất quá tôi cũng rất muốn cảm ơn mấy cậu!” Ánh mắt của Kỳ Tiểu Nguyên chợt lấp lánh, nếu như nói bộ dáng của cậu lúc mới vừa tiến vào xinh đẹp tựa như một pho tượng trắng không có sinh khí, thì hiện tại pho tượng cứng ngắc kia đã hoàn toàn sống dậy. Khóe môi cậu từ nãy đến giờ vẫn luôn hàm chứa ý cười vui vẻ, giống như cảm giác thỏa mãn của Tử Tử khi ôm vịt con, lại càng giống cảm giác lúc Tử Tử ôm cổ hắn, ở trong lòng ngực của hắn làm nũng.

Cao Thừa Tử há miệng thở dốc, không nói gì.

Cái gì gọi là dưới sự không cho phép? Hắn sờ sờ mấy cọng tóc ngắn ngủn ở đỉnh đầu, như không nghe hiểu được bất cứ logic gì trong lời bà xã nhà mình. Không phải… em thích anh sao? Bằng không, anh cũng không dám bính em mà?

Cao Cường lại lôi kéo cánh tay của hắn, ý bảo hắn câm miệng. Cao Thừa Tử đành phải đứng bất động, nhìn xem cậu kế tiếp muốn làm cái gì.

Kỳ Tiểu Nguyên tiến lên trước, ngón tay tiếp tục sờ chóp mũi ngửi ngửi: “Tiểu hồ ly, nhiều năm như vậy tìm không thấy, thì ra là trốn ở chỗ này à?” Kỳ Tiểu Nguyên nhắm mắt lại, thử cùng người nọ câu thông, lại phát giác thần thức của người nọ giống như đã bị cái gì vây chặn. Có người đang ngăn cản bọn họ tiếp xúc. Không đúng, tiểu hồ ly không có khả năng trốn ở nơi này, nhất định có người vây hãm tiên linh của hắn!

Kỳ Tiểu Nguyên lại thử tiếp xúc với chướng ngại đã ngăn cản sự kết nối thần thức của bọn họ. Lúc này cậu mới phát giác đây không phải là người, mà là một loại pháp khí. Đây vốn cũng không phải là tiên khí đặc biệt lợi hại gì, mà chỉ là một cái vây hồn khóa phổ thông mà thôi. Xem ra tiểu hồ ly đang rất suy yếu. Ngay cả một tầng chướng ngại mỏng manh như vậy cũng không phá nổi. Khó trách lão nhân thủ nhiều năm như vậy, cũng không thấy được một chút linh khí của hắn quay trở về! Cậu ngược lại muốn nhìn xem, kẻ nào dám to gan như vậy, muốn vây khốn hồn phách Cửu Tiêu Hồ Tiên bọn cậu!

Lúc này lại có một giọng cười âm trầm truyền đến, Kỳ Tiểu Nguyên đột nhiên ngẩng đầu. Ngay sau đó liền có một cái ***g sắt từ trên trời giáng xuống, đem cậu nhốt ở bên trong. Bấy giờ, chủ nhân của tiếng cười kia cũng lộ diện: “Tao đã chờ mấy trăm năm, rốt cục cũng để tao bắt được một tên con sống, một hồ ly đã tiến hóa hoàn mỹ! Thật sự là đắc lai toàn bất phí công phu! Ha ha ha ha!”

(Đạp phá thiết hài vô mịch xứ, Đắc lai toàn bất phí công phu – 踏破铁鞋无觅处,得来全不费功夫 – đi mòn cả giày sắt mà không tìm thấy, (trong lúc vô ý) không tốn sức lại tìm ra)

Kỳ Tiểu Nguyên khinh thường hừ lạnh một tiếng, cố ý nhìn người nọ nhưng không nói lời nào. Tên kia mất tự nhiên tự đánh giá lại người mình, đạo bào mới, mái tóc đã tận lực nhái theo kiểu búi cao, chỉ tiếc là khuôn mặt đã bán đứng quốc tịch của hắn.

Hắn mất tự nhiên hỏi: “Mày nhìn tao làm cái gì?”

Kỳ Tiểu Nguyên chỉ vươn ra ba ngón tay, bảo: “Ngươi! Nhiều nhất chỉ còn có ba năm dương thọ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương