Ôm Bánh Bao Về Làm Ruộng
-
Chương 60
Mấy năm nay, Mẫu hậu nương nương ở Hoa Thân đã ra lệnh thành thói quen. Bất luận trường hợp khó giải quyết đến cỡ nào, hắn chỉ cần lia một cái liếc mắt là đã có thể nhanh chóng tìm ra được phương án giải quyết.
Phần lớn nguyên nhân của chuyện này chính là bởi vì sự há khắc của Thẩm Kính Khiêm tạo nên. Cho dù gặp phải bất cứ vấn đề gì, bất luận là phương án kế hoạch nào, Thẩm Kính Khiêm đều sẽ toàn quyền phó thác cho Hình Tử Thao giải quyết. Mà hắn thì lúc nào cũng chỉ có một câu: Ngay trong khoảng thời gian ngắn nhất đưa ra phương án giải quyết tốt nhất, nếu không là tốt nhất, không cần đến đây gặp tôi. Mặt khác,Thẩm Kính Khiêm chỉ biết quyết định phương án hắn đưa ra có phải khả thi hay không khả thi. Nếu khả thi, hắn sẽ lập tức để người đi chấp hành, còn nếu không, hắn sẽ tiếp tục bắt Hình Tử Thao nghĩ ra phương án hay nhất mới thôi. Nhiều năm trôi qua như vậy, hai người kia vẫn luôn sắm vai nhân vật năm đó. Một kẻ lãnh đạo, một kẻ thi hành. Từ thư ký của Thẩm Kính Khiêm tới khi thăng chức thành phó tổng tài, hắn đã vì Hoa Thân trả giá, so ra chẳng kém Thẩm Kính Khiêm bao nhiêu. Hiện giờ, tuy hắn chỉ nắm mười lăm phần trăm cổ phần của công ty Hoa Thân, nhưng hắn lại chưa từng nghĩ tới việc lui về sau làm việc nhẹ hưởng phúc. Thậm chí cho đến bây giờ, mọi thứ vẫn luôn do hắn tự thân lo liệu.
Quý Hoành như hiểu rõ mà nghe theo lời khuyên răn của cha Kỳ, không tham dự chuyện này. Bất quá hắn quyết định theo sát phía sau, để tránh cho mấy người trẻ tuổi ứng phó không được. Chuyện này dù sao cũng liên quan đến an nguy của người thừa kế quan trọng bậc nhất của nhà họ Quý hắn, cũng là đứa cháu trai mà hắn tối cưng chiều.
Sau khi Mẫu hậu nương nương đem toàn bộ kế hoạch trình bày xong xuôi, Thẩm Kính Khiêm chỉ chen vào một câu: “Vấn đề duy nhất tôi quan tâm là vũ khí nóng có đủ hay không, có cần tôi điều từ bên Hải Lam lại đây không?” Công ty này khi xưa chính là mảng tối của tập đoàn Thẩm thị, chỉ là hiện tại đã trở thành Hải Lam. Tập đoàn Hải Lam hắc bạch lưỡng đạo đều đi qua vô cùng thông thuận. Không chỉ vì căn cơ bộ hạ cũ của nhà họ Thẩm, càng nhiều hơn là vì sự dung túng của chính phủ. Không phải phe chính trường bao che cho hắc đạo, mà vì nếu Hải Lam tan rã, các tiểu bang phái ở thành phố Z sẽ lập tức gây ra hỗn loạn. Hiển nhiên, việc các nơi cùng đồng thời sống mái với nhau phân chia thế lực địa bàn là chuyện không thể thiếu. Cho nên, Hải Lam tựa như một quả cân, gắt gao áp chế thế lực ngầm khắp thành phố Z. Tiểu bang phái không dám ló đầu, mà thế lực nước ngoài càng kiêng kị thanh danh Hải Lam, chẳng dám trắng trợn mà tiến vào nơi này
Muốn ở địa bàn của lão tử giương oai à, để xem mày có đủ tư cách hay không đã?
Nhìn tổ chức X tới giờ còn chưa dám có ý đồ lộ diện là biết. Trước, bọn chúng còn bị tay sai của lão đại Hải Lam bắn tỉa cho một đợt, bưng đi một đám hàng, mà đây chẳng qua là cảnh cáo. Nếu chân chính đánh nhau, tổ chức X dù sao cũng là lực lượng ngoại lai, làm sao có thể là đối thủ của Hải Lam? Tục ngữ có nói, con rồng dù mạnh mẽ vẫn không thể đè được con rắn tại hang của nó, mà chuyện này vỗn đã không thể so sánh.
Cao Thừa Tử ngẩng đầu, hỏi: “Bác có vũ khí hạng nặng nào? Có thể mang đều mang đến đây hết đi!”
Thẩm Kính Khiêm đáp: “Kho tàng của ông năm đó có pháo cối, lựu đạn, bom hẹn giờ… Cháu muốn cái gì?”
Cao Thừa Tử bất khả tư nghị ngẩng đầu nhìn Thẩm Kính Khiêm. Hắn đã có một đoạn thời gian không gặp người bác này của mình rồi. Hắn bình thường đối con cháu không quá nghiêm túc, cũng sẽ không thuyết giáo. Nhưng vào thời khắc mấu chốt, người này có thể chỉ cần dùng một từ là đã đánh thức được người trong mộng. Năm đó, Thẩm Kính Khiêm đã nói Cao Thừa Tử một câu, nếu cháu cảm thấy không gây thất vọng cho bản thân, thì cứ đi đi. Vì thế, hắn liền chạy đi tham gia quân ngũ.
Năm đó, ông cũng đã nói với Tiểu Sơn một câu:Tiểu tử con không cần đùa giỡn mấy tên tiểu quỷ đó, Hoa Thân sớm muộn gì cũng là của con. Hai đứa em trai cùng chú nhỏ của con đều cùng một loại mặt hàng, dù có dọn đi mấy bức tường ngăn cách thì bọn họ cũng chống đỡ không nổi mặt tiền của cửa hàng đâu. Bảo bọn họ đi buôn bán, ba chỉ sợ Hoa Thân sẽ chẳng còn lại một mống nào cho bọn họ phá hoại!Vì thế, Tiểu Sơn từ nhỏ đã chưa từng nghĩ đến việc làm chuyện khác. Đây chính là sự khác biệt của trưởng tử cùng thứ tử. Trong mọi hoàn cảnh luôn phải có một người đứng ra để giữ thể diện. Đương nhiên, việc gì cũng có ngoại lệ, tỷ như Quý Dân. Bất luận tính như thế nào, nhóc đều là cháu đích tôn của con trai trưởng nhà họ Thẩm. Đáng tiếc, nhà họ Thẩm không thể nhận đứa bé này, vì nhóc đã định trước chỉ có thể là người nhà họ Quý. Đinh là đinh mão là mão, mỗi người đều đã có vị trí vốn thuộc về mình.
Mà lúc này, Kỳ Tiểu Nguyên lại trưng ra hai mắt vô thần nằm ở trên giường, giống như chỉ có cậu là người không có bất luận vị trí nào trong chuyện này. Cậu đến tột cùng là thứ gì chứ? Mục đích tồn tại của cậu là cái gì? Kỳ Tiểu Nguyên đè lại huyệt thái dương đau đến mức khiến cậu ra cả một thân mồ hôi lạnh…
Cao Thừa Tử ngẩng đầu, bảo: “Ba, người ở nhà trông Tiểu Nguyên, không được để cho em ấy đi đâu hết.”
Mẫu hậu nương nương há miệng thở dốc, lập tức gật gật đầu.
Hắn cũng muốn đi qua nhìn xem, dù giúp không được gì, nhưng ít nhất có thể nhìn thấy cháu trai bình yên trước. Nhưng hắn biết, mình dù có đi thì cũng chỉ thêm phiền. Hắn vừa không có thân thủ như Cường ca cùng con của hắn, cũng không có tài nghệ bắn súng như Thẩm Kính Khiêm cùng Thẩm Lăng Hiên, càng miễn bàn đến một nửa huyết thống nhà họ Quý của Diệp Diệp, cùng bản lĩnh vào thời khắc mấu chốt có thể lợi dụng thuật thôi miên khiến đối thủ tạm thời đánh mất sức chiến đấu. Vì thế hắn đành thỏa hiệp: “Ừ, ba sẽ chăm sóc cho Tiểu Nguyên.” Dù sao gia đã ra lệnh, đám tiểu nhóc con các ngươi chỉ cần đem cháu trai ngoan ngoãn đáng yêu của ta về đây là được.
Mặt khác, bọn họ cũng không nói chuyện này cho Thẩm Kính Ngôn, đương nhiên cũng gạt cả Uất Trì Cẩn. Tính tình hài tử nhà Uất Trì gia, chắc hẳn tất cả bọn họ đều hiểu rõ. Nếu để cho mấy tên kia biết tin, bọn họ tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn ngồi chờ một chỗ. Uất Trì Cẩn cũng có thân thủ của riêng mình, tuy rằng hắn bây giờ chỉ là một đạo diễn, kinh doanh về mảng điện ảnh và truyền hình. Đồng thời bản thân hắn cũng diễn rất nhiều cảnh đóng thế cho các nhân vật giỏi võ công, thật chất, việc làm này của hắn gần như chỉ vì ham muốn của cá nhân. Hắn không muốn xuất đầu lộ diện trên màn ảnh, nhưng lại thích chính mình diễn vai khách mời hoặc thế thân đánh võ. Cho dù so ra kém Cao Thừa Tử, nhưng hắn vẫn có thể so chiêu với đôi song bào thai.
Nhưng dù sao đứa nhỏ này cũng là con trai độc nhất của Thẩm Kính Ngôn, hành động lần này lại quá nguy hiểm, hết thảy tình huống đều không đoán trước được. Ai cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì, cũng chẳng ai biết khi tiến hành hành động sẽ có những biến cố nào ập đến. Hình phó tổng thở phào một hơi, bảo: “Mọi người đi đi! Nhẹ chân nhẹ tay một chút, chớ đánh thức Tiểu Nguyên.”
Đoàn người cùng làm cái thủ thế, rồi chậm rãi xuất môn. Hành động lần này cần bí mật, thừa dịp trời còn chưa sáng, mấy người bọn họ liền quyết định lập tức xuất phát.
Trước hừng đông, cả nhóm đã đuổi tới rừng phòng hộ, còn bí mật tìm được chỗ ẩn núp. Tiểu đội tiên phong trước đi tra xét tình huống, lúc nắm được tình hình quân địch, bước kế tiếp bọn họ sẽ nghĩ biện pháp cứu hai đứa nhỏ. Hoàn thành được mục tiêu, bước cuối cùng sẽ do Cao Thừa Tử ra tay hủy diệt căn cứ thực nghiệm. Đây cũng chính là nhiệm vụ lần này của Cao Thừa Tử khi nằm vùng trong xã hội đen, thành bại cũng chỉ dựa vào một chuyến này. Trên tay hắn không chỉ có tánh mạng con trai hắn, mà còn có cả nửa đời vinh dự của hắn. Những điều bọn họ vừa bàn chỉ là kế hoạch sơ lược, nếu phát sinh biến cố, mấy người bọn họ sẽ tùy cơ ứng biến.
Sau khi mọi người rời đi, sự kiên cường và giả vờ trấn định của Mẫu hậu nương nương cũng lập tức tan rã. Hắn đặt mông ngồi xổm ở ghế trên, tay trái run rẩy đỡ lấy tay vịn, môi đều có chút run run: “Tử Tử, ông nội sẽ đem con cứu ra, con phải kiên trì trong chốc lát.” Vừa nghĩ tới những thống khổ mà Quý Hoành đã chịu trên người năm đó có khả năng sẽ xuất hiện trên chính cháu trai còn chưa tròn ba tuổi của mình, tâm Mẫu hậu nương nương tựa như bị đao đâm tới đau đớn khó nhịn. Tử Tử của hắn ngoan như vậy, cũng là đứa nhỏ nhu thuận nhất mà hắn từng thấy. Bé lẽ ra không phải chịu đựng kiếp nạn như vậy, không nên! Nếu có thể, vì sao người bị bắt không phải là hắn? Hắn có được ái tình, có được gia đình, con trai hiếu thuận, trượng phu tri kỷ. Thứ hắn nên hưởng thụ đều đã hưởng thụ, cho dù ngày mai là tận thế, hắn cũng không có lấy một câu oán giận. Nhưng Tử Tử của hắn chỉ mới vẻn vẹn ba tuổi thôi!
Một hàng nước mắt lăn dài trên khóe mi. Chỉ không ngờ Mẫu hậu nương nương cũng có đôi lúc trở nên yếu đuối như vậy.
Phần lớn nguyên nhân của chuyện này chính là bởi vì sự há khắc của Thẩm Kính Khiêm tạo nên. Cho dù gặp phải bất cứ vấn đề gì, bất luận là phương án kế hoạch nào, Thẩm Kính Khiêm đều sẽ toàn quyền phó thác cho Hình Tử Thao giải quyết. Mà hắn thì lúc nào cũng chỉ có một câu: Ngay trong khoảng thời gian ngắn nhất đưa ra phương án giải quyết tốt nhất, nếu không là tốt nhất, không cần đến đây gặp tôi. Mặt khác,Thẩm Kính Khiêm chỉ biết quyết định phương án hắn đưa ra có phải khả thi hay không khả thi. Nếu khả thi, hắn sẽ lập tức để người đi chấp hành, còn nếu không, hắn sẽ tiếp tục bắt Hình Tử Thao nghĩ ra phương án hay nhất mới thôi. Nhiều năm trôi qua như vậy, hai người kia vẫn luôn sắm vai nhân vật năm đó. Một kẻ lãnh đạo, một kẻ thi hành. Từ thư ký của Thẩm Kính Khiêm tới khi thăng chức thành phó tổng tài, hắn đã vì Hoa Thân trả giá, so ra chẳng kém Thẩm Kính Khiêm bao nhiêu. Hiện giờ, tuy hắn chỉ nắm mười lăm phần trăm cổ phần của công ty Hoa Thân, nhưng hắn lại chưa từng nghĩ tới việc lui về sau làm việc nhẹ hưởng phúc. Thậm chí cho đến bây giờ, mọi thứ vẫn luôn do hắn tự thân lo liệu.
Quý Hoành như hiểu rõ mà nghe theo lời khuyên răn của cha Kỳ, không tham dự chuyện này. Bất quá hắn quyết định theo sát phía sau, để tránh cho mấy người trẻ tuổi ứng phó không được. Chuyện này dù sao cũng liên quan đến an nguy của người thừa kế quan trọng bậc nhất của nhà họ Quý hắn, cũng là đứa cháu trai mà hắn tối cưng chiều.
Sau khi Mẫu hậu nương nương đem toàn bộ kế hoạch trình bày xong xuôi, Thẩm Kính Khiêm chỉ chen vào một câu: “Vấn đề duy nhất tôi quan tâm là vũ khí nóng có đủ hay không, có cần tôi điều từ bên Hải Lam lại đây không?” Công ty này khi xưa chính là mảng tối của tập đoàn Thẩm thị, chỉ là hiện tại đã trở thành Hải Lam. Tập đoàn Hải Lam hắc bạch lưỡng đạo đều đi qua vô cùng thông thuận. Không chỉ vì căn cơ bộ hạ cũ của nhà họ Thẩm, càng nhiều hơn là vì sự dung túng của chính phủ. Không phải phe chính trường bao che cho hắc đạo, mà vì nếu Hải Lam tan rã, các tiểu bang phái ở thành phố Z sẽ lập tức gây ra hỗn loạn. Hiển nhiên, việc các nơi cùng đồng thời sống mái với nhau phân chia thế lực địa bàn là chuyện không thể thiếu. Cho nên, Hải Lam tựa như một quả cân, gắt gao áp chế thế lực ngầm khắp thành phố Z. Tiểu bang phái không dám ló đầu, mà thế lực nước ngoài càng kiêng kị thanh danh Hải Lam, chẳng dám trắng trợn mà tiến vào nơi này
Muốn ở địa bàn của lão tử giương oai à, để xem mày có đủ tư cách hay không đã?
Nhìn tổ chức X tới giờ còn chưa dám có ý đồ lộ diện là biết. Trước, bọn chúng còn bị tay sai của lão đại Hải Lam bắn tỉa cho một đợt, bưng đi một đám hàng, mà đây chẳng qua là cảnh cáo. Nếu chân chính đánh nhau, tổ chức X dù sao cũng là lực lượng ngoại lai, làm sao có thể là đối thủ của Hải Lam? Tục ngữ có nói, con rồng dù mạnh mẽ vẫn không thể đè được con rắn tại hang của nó, mà chuyện này vỗn đã không thể so sánh.
Cao Thừa Tử ngẩng đầu, hỏi: “Bác có vũ khí hạng nặng nào? Có thể mang đều mang đến đây hết đi!”
Thẩm Kính Khiêm đáp: “Kho tàng của ông năm đó có pháo cối, lựu đạn, bom hẹn giờ… Cháu muốn cái gì?”
Cao Thừa Tử bất khả tư nghị ngẩng đầu nhìn Thẩm Kính Khiêm. Hắn đã có một đoạn thời gian không gặp người bác này của mình rồi. Hắn bình thường đối con cháu không quá nghiêm túc, cũng sẽ không thuyết giáo. Nhưng vào thời khắc mấu chốt, người này có thể chỉ cần dùng một từ là đã đánh thức được người trong mộng. Năm đó, Thẩm Kính Khiêm đã nói Cao Thừa Tử một câu, nếu cháu cảm thấy không gây thất vọng cho bản thân, thì cứ đi đi. Vì thế, hắn liền chạy đi tham gia quân ngũ.
Năm đó, ông cũng đã nói với Tiểu Sơn một câu:Tiểu tử con không cần đùa giỡn mấy tên tiểu quỷ đó, Hoa Thân sớm muộn gì cũng là của con. Hai đứa em trai cùng chú nhỏ của con đều cùng một loại mặt hàng, dù có dọn đi mấy bức tường ngăn cách thì bọn họ cũng chống đỡ không nổi mặt tiền của cửa hàng đâu. Bảo bọn họ đi buôn bán, ba chỉ sợ Hoa Thân sẽ chẳng còn lại một mống nào cho bọn họ phá hoại!Vì thế, Tiểu Sơn từ nhỏ đã chưa từng nghĩ đến việc làm chuyện khác. Đây chính là sự khác biệt của trưởng tử cùng thứ tử. Trong mọi hoàn cảnh luôn phải có một người đứng ra để giữ thể diện. Đương nhiên, việc gì cũng có ngoại lệ, tỷ như Quý Dân. Bất luận tính như thế nào, nhóc đều là cháu đích tôn của con trai trưởng nhà họ Thẩm. Đáng tiếc, nhà họ Thẩm không thể nhận đứa bé này, vì nhóc đã định trước chỉ có thể là người nhà họ Quý. Đinh là đinh mão là mão, mỗi người đều đã có vị trí vốn thuộc về mình.
Mà lúc này, Kỳ Tiểu Nguyên lại trưng ra hai mắt vô thần nằm ở trên giường, giống như chỉ có cậu là người không có bất luận vị trí nào trong chuyện này. Cậu đến tột cùng là thứ gì chứ? Mục đích tồn tại của cậu là cái gì? Kỳ Tiểu Nguyên đè lại huyệt thái dương đau đến mức khiến cậu ra cả một thân mồ hôi lạnh…
Cao Thừa Tử ngẩng đầu, bảo: “Ba, người ở nhà trông Tiểu Nguyên, không được để cho em ấy đi đâu hết.”
Mẫu hậu nương nương há miệng thở dốc, lập tức gật gật đầu.
Hắn cũng muốn đi qua nhìn xem, dù giúp không được gì, nhưng ít nhất có thể nhìn thấy cháu trai bình yên trước. Nhưng hắn biết, mình dù có đi thì cũng chỉ thêm phiền. Hắn vừa không có thân thủ như Cường ca cùng con của hắn, cũng không có tài nghệ bắn súng như Thẩm Kính Khiêm cùng Thẩm Lăng Hiên, càng miễn bàn đến một nửa huyết thống nhà họ Quý của Diệp Diệp, cùng bản lĩnh vào thời khắc mấu chốt có thể lợi dụng thuật thôi miên khiến đối thủ tạm thời đánh mất sức chiến đấu. Vì thế hắn đành thỏa hiệp: “Ừ, ba sẽ chăm sóc cho Tiểu Nguyên.” Dù sao gia đã ra lệnh, đám tiểu nhóc con các ngươi chỉ cần đem cháu trai ngoan ngoãn đáng yêu của ta về đây là được.
Mặt khác, bọn họ cũng không nói chuyện này cho Thẩm Kính Ngôn, đương nhiên cũng gạt cả Uất Trì Cẩn. Tính tình hài tử nhà Uất Trì gia, chắc hẳn tất cả bọn họ đều hiểu rõ. Nếu để cho mấy tên kia biết tin, bọn họ tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn ngồi chờ một chỗ. Uất Trì Cẩn cũng có thân thủ của riêng mình, tuy rằng hắn bây giờ chỉ là một đạo diễn, kinh doanh về mảng điện ảnh và truyền hình. Đồng thời bản thân hắn cũng diễn rất nhiều cảnh đóng thế cho các nhân vật giỏi võ công, thật chất, việc làm này của hắn gần như chỉ vì ham muốn của cá nhân. Hắn không muốn xuất đầu lộ diện trên màn ảnh, nhưng lại thích chính mình diễn vai khách mời hoặc thế thân đánh võ. Cho dù so ra kém Cao Thừa Tử, nhưng hắn vẫn có thể so chiêu với đôi song bào thai.
Nhưng dù sao đứa nhỏ này cũng là con trai độc nhất của Thẩm Kính Ngôn, hành động lần này lại quá nguy hiểm, hết thảy tình huống đều không đoán trước được. Ai cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì, cũng chẳng ai biết khi tiến hành hành động sẽ có những biến cố nào ập đến. Hình phó tổng thở phào một hơi, bảo: “Mọi người đi đi! Nhẹ chân nhẹ tay một chút, chớ đánh thức Tiểu Nguyên.”
Đoàn người cùng làm cái thủ thế, rồi chậm rãi xuất môn. Hành động lần này cần bí mật, thừa dịp trời còn chưa sáng, mấy người bọn họ liền quyết định lập tức xuất phát.
Trước hừng đông, cả nhóm đã đuổi tới rừng phòng hộ, còn bí mật tìm được chỗ ẩn núp. Tiểu đội tiên phong trước đi tra xét tình huống, lúc nắm được tình hình quân địch, bước kế tiếp bọn họ sẽ nghĩ biện pháp cứu hai đứa nhỏ. Hoàn thành được mục tiêu, bước cuối cùng sẽ do Cao Thừa Tử ra tay hủy diệt căn cứ thực nghiệm. Đây cũng chính là nhiệm vụ lần này của Cao Thừa Tử khi nằm vùng trong xã hội đen, thành bại cũng chỉ dựa vào một chuyến này. Trên tay hắn không chỉ có tánh mạng con trai hắn, mà còn có cả nửa đời vinh dự của hắn. Những điều bọn họ vừa bàn chỉ là kế hoạch sơ lược, nếu phát sinh biến cố, mấy người bọn họ sẽ tùy cơ ứng biến.
Sau khi mọi người rời đi, sự kiên cường và giả vờ trấn định của Mẫu hậu nương nương cũng lập tức tan rã. Hắn đặt mông ngồi xổm ở ghế trên, tay trái run rẩy đỡ lấy tay vịn, môi đều có chút run run: “Tử Tử, ông nội sẽ đem con cứu ra, con phải kiên trì trong chốc lát.” Vừa nghĩ tới những thống khổ mà Quý Hoành đã chịu trên người năm đó có khả năng sẽ xuất hiện trên chính cháu trai còn chưa tròn ba tuổi của mình, tâm Mẫu hậu nương nương tựa như bị đao đâm tới đau đớn khó nhịn. Tử Tử của hắn ngoan như vậy, cũng là đứa nhỏ nhu thuận nhất mà hắn từng thấy. Bé lẽ ra không phải chịu đựng kiếp nạn như vậy, không nên! Nếu có thể, vì sao người bị bắt không phải là hắn? Hắn có được ái tình, có được gia đình, con trai hiếu thuận, trượng phu tri kỷ. Thứ hắn nên hưởng thụ đều đã hưởng thụ, cho dù ngày mai là tận thế, hắn cũng không có lấy một câu oán giận. Nhưng Tử Tử của hắn chỉ mới vẻn vẹn ba tuổi thôi!
Một hàng nước mắt lăn dài trên khóe mi. Chỉ không ngờ Mẫu hậu nương nương cũng có đôi lúc trở nên yếu đuối như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook