Ôm Ba Ba Tí Hon Đi Gặp Cha
Chương 67: Kinh hỉ

Nghe đến Đàm Minh Triết nói lời hùng hồn, Thẩm Đường Cửu cảm thấy lúc trước hắn lo lắng tất cả đều là dư thừa.

Cái tên này lạc quan như vậy, làm sao có khả năng sẽ sợ sệt đi gặp ba mẹ hắn.

Mặc dù hắn vẫn muốn bày sẵn đường rồi sẽ dẫn cậu ấy đến gặp cha mẹ, nhưng việc đã đến nước này, vẫn phải đối mặt.

Thẩm Duệ ở bên cạnh phụ họa: “Con tin tưởng bà nội nhất định sẽ thích ba ba!”

“Thời điểm đó cần hỗ trợ nói tốt một chút nha.”

“Không thành vấn đề!” Thẩm Duệ gật đầu, mắt to lộ ra vẻ chăm chú, tựa hồ muốn nói cứ để bé lo.

Đàm Minh Triết có chút tiếc rẻ nghĩ, nếu như đi nhà cha mẹ, cậu và Thẩm Đường Cửu muốn tiến hành vận động ban đêm có phải là không quá thích hợp?!

Bất quá cũng không liên quan, hiện tại quan trọng nhất là ngẫm lại buổi tối mang lễ vật gì để lấy lòng cha mẹ.

Âu Dương Văn và Lục Dương đã chờ ở phòng VIP, bọn họ cũng chọn xong đồ ăn, chờ Thẩm Đường Cửu vừa đến liền dặn dò nhân viên phục vụ mang món ăn lên.

Thẩm Đường Cửu Đàm Minh Triết và Thẩm Duệ một nhà ba người lần lượt ngồi xuống, Lục Dương đem cốc nước trái cây vừa rót đưa cho Thẩm Duệ “Duệ Duệ, con uống đi.” Nói xong hắn chuyển hướng nhìn Đàm Minh Triết và Thẩm Đường Cửu, “Hai người các cậu uống gì?”

“Nước ấm là được.” Thẩm Đường Cửu trả lời.

Mới ra viện, uống nước ấm sẽ tốt hơn.

Lục Dương hiểu rõ, rót cho bọn họ mỗi người một cốc nước ấm, hắn và Âu Dương Văn cũng uống nước ấm, bọn họ thuần túy là vì ăn cơm tán gẫu, uống rượu gì đó vẫn là thôi, dù sao chờ một lúc còn phải lái xe.

“Chúc mừng xuất viện!” Mọi người cùng cạn ly, cười cười nói nói, vô cùng vui vẻ.

“Nghe nói anh đã đi nhận trừng phạt?” Đàm Minh Triết nhìn Âu Dương Văn trêu chọc, “Có ổn không?”

Âu Dương Văn ai oán liếc mắt nhìn cậu, cắn răng nói: “Không thành vấn đề, chuyện nhỏ!”

Đàm Minh Triết nâng chén lên, biểu đạt ngưỡng mộ của cậu.

Âu Dương Văn không thể làm gì khác hơn là cùng cậu nâng chén lên, hai người dùng nước thay rượu, sau khi uống xong, liếc mắt nhìn nhau, nở nụ cười.

Lục Dương ở bên cạnh cũng cười.

“Đúng rồi, thuốc của cậu. Lúc này không cần từ trường phụ trợ, cậu uống xong chai thuốc này có thể triệt để ổn định.” Lục Dương đưa cho Đàm Minh Triết một bình thuốc nhỏ trong suốt..

“Ồ? Tốc độ thật mau mà! Không cần phải lấy máu kiểm tra?” Đàm Minh Triết nhận lấy, một bên mở ra ngửi một chút, một bên cười hỏi.

“Không cần, tôi từ bệnh viện đã nghiên cứu qua.” Lục Dương nhìn cậu nháy mắt mấy cái, cười đến hết sức giảo hoạt.

“Không tệ lắm! Rốt cục hiểu được làm sao lợi dụng tài nguyên. Tôi cũng không phải chịu đau a!” Đàm Minh Triết đem thuốc uống vào.Lục Dương thấy cậu đối với hắn tín nhiệm như vậy, trong lòng cũng là thập phần vui vẻ.

Khúc nhạc dạo ngắn này qua đi, mấy vị bạn tốt cùng nhau ăn uống nói chuyện phiếm, thời gian rất nhanh liền trôi qua.

Bởi bạn nhỏ Thẩm Duệ buổi chiều còn phải đi học, cho nên bọn họ ăn khá nhanh, trong khoảng hai giờ liền kết thúc.

Sau khi mọi người tạm biệt, Thẩm Đường Cửu lái xe, Đàm Minh Triết và Thẩm Duệ ngồi ở ghế sau, cậu để thằng nhóc ngủ khoảng mười phút, miễn cho buổi chiều lên lớp ngủ gật.

“Thói quen ngủ trưa này của con rất tốt, đã hình thành đồng hồ sinh vật đúng không?” Thẩm Đường Cửu từ gương chiếu hậu liếc nhìn Thẩm Duệ ngủ say ngả vào trong lồng ngực Đàm Minh Triết.

“Đúng a. Sau khi có con em điều tra rất nhiều tư liệu về cách nuôi dạy con, nghe nói trẻ con ngủ trưa đối với thân thể rất tốt. Cho nên từ lúc nó con rất nhỏ em đã cố gắng để cho con hình thành thói quen này.” Đàm Minh Triết vỗ nhẹ phía sau lưng con trai, bổ sung một câu, “Kỳ thực giấc ngủ trưa đối với người lớn cũng rất tốt cho thân thể. Có thể giảm bớt mệt mỏi buổi sáng, buổi chiều sẽ có tinh thần hơn.

Thẩm Đường Cửu từ gương chiếu hậu nhìn cậu thật lâu, tự đáy lòng mở miệng nói: “Sau này anh cũng sẽ học tập cho giỏi kiến thức nuôi trẻ con.”

Đàm Minh Triết nhíu mày, trong đôi mắt sáng lên: “Được, anh bây giờ mới tin lời của em?”

“Đã sớm tin rồi.” Thẩm Đường Cửu khẽ mỉm cười, “Chờ thân thể em tốt hơn, chúng ta có thể tính đến chuyện kết hôn. Đương nhiên, trước đó, trước tiên phải nói cho cha mẹ anh.. A...”

Câu nói kế tiếp Thẩm Đường Cửu không nói, hắn phát hiện từ lúc hắn quen biết Đàm Minh Triết, phần lớn chỉ biết nói ra, nhưng chưa một lần hắn dùng hành động thực tế để chứng minh.

Ví dụ như lần này đi nhà ba mẹ, hắn vốn là muốn trước tiên thẳng thắn với cha mẹ, rồi sẽ dẫn cậu ấy đi gặp gia trưởng, lúc này đột nhiên lại bị cha nhìn ra.

Lão hồ ly kia... Hẳn là đã đoán được phần nào đó?!

Lúc này Thẩm Đường Cửu nghĩ tới, hắn cùng Đàm Minh Triết nếu như muốn có đứa bé thứ hai, trước tiên cần phải mua nhẫn cầu hôn, kết hôn, bằng không hắn quả thực là người vô trách nhiệm.

Bạn nhỏ Thẩm Duệ là do Đàm Minh Triết tận tâm tận lực nuôi lớn, nếu như hắn không chuẩn bị tốt nuôi dưỡng đứa bé thứ hai, thì hắn cũng không phải người chồng tốt.

Đúng, cứ làm như thế! Thế nhưng việc này liền trước tiên đừng nói ra, không phải lại giống như chuyện gặp cha mẹ, nói ra lại không làm nổi, sẽ khiến Đàm Minh Triết đau lòng.

Đàm Minh Triết biểu thị cậu thế nào cũng không đáng kể, từ trước đến giờ cậu sống rất tùy ý, một lần duy nhất nghiêm túc chính là nuôi Tiểu Duệ.

Thẩm Đường Cửu nói như thế nào thì như thế đó, cậu ngoan ngoãn nghe là được rồi.

Bớt lo lắng, cũng thoải mái.

“Bảo bối, tỉnh lại đi, sắp tới trường học, con mau tỉnh thôi, nếu không xuống xe sẽ dễ dàng cảm mạo.” Đàm Minh Triết đánh thức con trai, giúp bé xoa xoa mặt.Gương mặt trắng hồng vừa mềm vừa mịn, sờ rất thích.

Thẩm Duệ mới vừa tỉnh lại, vô cùng không vui dựa vào trên người Đàm Minh Triết, không chịu nhúc nhích: “Con không đi học có được hay không, ba ba...”

“Đương nhiên không được a, con còn chưa tỉnh ngủ đúng không?! Mau tỉnh lại, để cha bật chút âm nhạc sôi động nghe một chút.” Đàm Minh Triết dặn dò, Thẩm Đường Cửu rất phối hợp mở ra âm nhạc trên xe, bài hát bên trong là ca khúc thịnh hành gần đây, vừa lúc phù hợp thẩm mỹ âm nhạc của Thẩm Duệ, đứa nhỏ híp mắt nghe một hồi, sau đó rốt cục ngồi thẳng người, chân nhỏ đung đưa theo nhạc.

“Lấy lại tinh thần rồi?” Đàm Minh Triết xoa tóc bé, thuận tiện hôn trán bé một cái.

“Dạ.” Thẩm Duệ ngồi một hồi lại dựa vào cậu, “Ba ba, cha, buổi chiều hạ người có tới đón con không?”

“Đương nhiên! Buổi tối còn phải về nhà ông bà nội mà. Con ngoan ngoãn lên lớp a!” Đàm Minh Triết dặn dò.

“Biết rồi ạ!” Thẩm Duệ hưng phấn nói.

Thẩm Duệ phất tay tạm biệt hai người cha, xuống xe liền nhảy chân sáo vào cửa trường.

Thẩm Đường Cửu nổ máy xe, hỏi Đàm Minh Triết: “Có mệt hay không? Bây giờ chúng ta trực tiếp về nhà sao?!”

“Dĩ nhiên không phải, đi khu thương mại đi, mua chút lễ vật.” Đàm Minh Triết vỗ tay độp một cái, cậu đổi lên chỗ kế bên tài xế, quay đầu nhìn Thẩm Đường Cửu nói, “Hôn em một cái!”

“Em...” Thẩm Đường Cửu đến gần, hôn môi cậu một chút mới buông cậu ra, thuận tiện thắt chặt dây an toàn cho cậu, lúc này mới đi tới khu thương mại gần đó.

“Muốn mua lễ vật?”

“Đúng vậy. Lần này là chính thức đến nhà gặp mặt, dù sao cũng cần mua chút lễ vật.” Đàm Minh Triết nghiêm túc mở miệng, “Anh nói tặng cái gì mới tốt đây? Hai lần trước em đã tặng quà rồi, lần này không thể lặp lại.”

“Anh cũng không biết, đi nhìn một chút đi.” Thẩm Đường Cửu nói.

Trong lòng hắn nghĩ, vừa vặn, có thể nhân cơ hội hội mua hai chiếc nhẫn.

Hai người sau khi đến khu thương mại, sóng vai đi vào đại sảnh tầng một.

Lầu một là khu bán đồ điện tử các loại.

Thẩm Đường Cửu đi thẳng đến một cửa hàng trang sức, Đàm Minh Triết đi cùng hắn, cau mày nói: “Lại mua cái này sao? Lần trước em đã mua cho mẹ vòng ngọc và dây chuyền rồi... Lại tặng giống nhau không hay lắm đâu?”

“Em có thể mua vòng cổ, lần trước tặng dây chuyền trân châu rồi, lần này em có thể xem dây chuyền vàng.” Thẩm Đường Cửu qua loa nói, tầm mắt của hắn đã bắt đầu nhìn về phía quầy nhẫn.

“Nói cũng đúng.” Đàm Minh Triết nhún vai, cậu hết sức chuyên chú nhìn tủ trưng bày dây chuyền vàng.

“Giúp tôi lấy sợi dây chuyền này một chút.” Đàm Minh Triết chọn trúng một sợi dây chuyền, để người bán hàng lấy ra cho cậu.

Cậu chọn chuyên tâm, cho nên cũng là không chú ý bên kia Thẩm Đường Cửu cũng đang nghiêm túc nhìn chằm chằm nhẫn phía dưới tủ kính lần lượt quét mắt từng cái một.Cái này không được, quá dịu dàng, chỉ thích hợp cho con gái đeo.

Cái này không được, quá hẹp, đàn ông đeo trên tay sẽ không vừa.

Cái này không được, hoa văn quá xấu, Đàm Minh Triết có thói quen nhìn trang sức, khẳng định sẽ không thích.

Thẩm Đường Cửu cũng rất khó tính, hắn nhìn chằm chằm nhẫn trong quầy hồi lâu, cũng không chọn lựa, xem cái nào cũng đều cảm thấy không phù hợp thưởng thức của Đàm Minh Triết.

Bất quá không liên quan, còn có thể đi chỗ khác.

Hắn quay đầu nhìn Đàm Minh Triết, Đàm Minh Triết nhìn mấy sợi dây chuyền xong cũng đưa lại cho người bán hàng cất vào chỗ cũ, phỏng chừng cũng là không hài lòng.

Hai người đi một vòng mấy cửa hàng trang sức ở tầng một, cuối cùng Đàm Minh Triết lại trở về một quầy hàng đã xem qua, quyết định mua dây chuyền, Thẩm Đường Cửu thì lại đứng tại chỗ thật nhanh để người bán hàng lấy cho hắn hai chiếc nhẫn.

Hai chiếc nhẫn này cũng không phải nhẫn đôi, mà chỉ là do một nhà thiết kế thiết kế, đều dành cho đàn ông, mơ hồ có thể nhìn ra sự gắn kết.

Thẩm Đường Cửu trong lòng vẫn là không hài lòng, nhưng hắn vẫn đem thẻ đưa tới thanh toán, thầm nghĩ: “Thôi, cái này coi như là biểu đạt tâm ý chính mình, chờ thời điểm cầu hôn đi nước ngoài làm riêng một đôi nhẫn thuộc về bọn họ. Dù sao người hắn quen biết, trong đó có không ít nhân vật có máu mặt, nổi tiếng đến từ rất nhiều ngành nghề, còn sợ không tìm được cái nhà thiết kế sao?”

Đàm Minh Triết thanh toán xong, vừa nghiêng đầu nhìn thấy Thẩm Đường Cửu để vào trong túi thứ gì đó, cậu đi tới, nghi ngờ hỏi hắ: “Anh mua cái gì vậy?”

“... Không có gì.” Kỹ năng nói dối của Thẩm Đường Cửu căn bản không ra sao.

Đàm Minh Triết liếc nhìn tủ nhẫn bên cạnh Thẩm Đường Cửu, nhịn không được cười nói: “Mua nhẫn?”

Nếu bị nhìn thấu, Thẩm Đường Cửu không có cách nào gây bất ngờ cho Đàm Minh Triết, cũng chỉ gật đầu, tay bỏ vào trong túi, lấy ra hộp nhẫn.

Sau đó liền nghe Đàm Minh Triết than thở một tiếng: “Ai, em làm sao không nghĩ tới, mua một đôi nhẫn cho cha mẹ a, anh nói xem có được không?”

Thẩm Đường Cửu: “...”

Đàm Minh Triết tiếp tục lầm bầm: “Bất quá em cảm giác nếu như tặng nhẫn, thì nên để cho cha tặng mẹ, chúng ta là phận con vẫn là giả mù đừng nhúng tay vào. Anh cảm thấy thế nào?”

Thẩm Đường Cửu thẫn thờ gật gật đầu.

Đàm Minh Triết hướng hắn nở nụ cười: “Vậy thì giả lại đi!”

“...” Thẩm Đường Cửu không biết nên vui mừng thời khắc này Đàm Minh Triết trì độn hay là nên nghe theo Đàm Minh Triết ngụy biện.

“Tính toán một chút, vẫn là đừng trả lại, cầm lại đưa cho cha, để cho cha tự tay tặng mẹ?” Đàm Minh Triết nói thêm.

Thẩm Đường Cửu cuối cùng vẫn là đem hộp nhẫn móc ra.

Đàm Minh Triết đang suy nghĩ tiếp theo nên đi nơi nào, có cần mua cho cha mẹ quần áo giữ ấm hay không, liền thấy Thẩm Đường Cửu đem hộp nhẫn mở ra, sau đó đưa tới trước mặt hắn: “Là mua cho em.”

Đàm Minh Triết: “???!!!”

“Mua cho em?” Cậu hơi kinh ngạc lại có chút mộng mị, hỏi lại lần nữa, “Mua cho em?!

“Ừm.” Thẩm Đường Cửu rất ít biểu đạt yêu thương, cơ bản đều là do Đàm Minh Triết chủ động, hắn lấy ra một chiếc nhẫn, đeo vào tay cho Đàm Minh Triết, “Hai chúng ta dẫu gì cũng là người yêu, đưa cho em một chiếc nhẫn, biểu tỏ tâm ý.”

Đàm Minh Triết mở cờ trong bụng, nhìn chằm chằm nhẫn trên tay một hồi lâu: “Đường Cửu, rốt cục thì anh cũng đã học được đem lại vui mừng cho người khác!” Cậu nhìn Thẩm Đường Cửu, phóng điện nói, “Em rất yêu thích, cảm ơn!”

Thẩm Đường Cửu cầm một chiếc nhẫn khác đưa đến trước mặt Đàm Minh Triết: “Đeo vào cho anh đi.”

“Được.” Đàm Minh Triết cầm lấy nhẫn, cầm tay của Thẩm Đường Cửu, đeo vào cho hắn.

Hai chiếc nhẫn kết nối trái tim.

Đàm Minh Triết cầm lấy tay hắn không tha, người cũng bước lại gần hắn “Thật sự muốn hôn anh làm sao bây giờ?”

Thẩm Đường Cửu dùng hành động thực tế trả lời cậu.

Hắn kéo cậu lại ôm chặt, trực tiếp hôn lên.

Không để ý đến cô gái bán hàng ánh mắt kinh ngạc, không để ý đến người chung quanh dừng lại vây xem, không để ý đến tất cả mọi người, hai người đàn ông ôm nhau hôn môi bị người ta xì xào bàn tán...

Nếu quyết định yêu nhau, thì không sợ tất cả!

Hết chương 67.

Edit có lời muốn nói: Bị thích câu kết của tác giả “Nếu yêu nhau thì không sợ tất cả.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương