Thay đổi quần áo, đeo mặt nạ giả lên, Hạ Thiện Nhiên tự mình đưa Tiểu Anh trở về nhà Đằng Nguyên. Xe dừng ở cửa lớn trang viên Đằng Nguyên, Tiểu Anh in một nụ hôn lên gò má Hạ Thiện Nhiên, bỏ chạy xuống xe. Lúc chạy đến cửa lớn thì dừng lại, quay đầu vẫy vẫy tay với Hạ Thiện Nhiên mới đi vào.

Hạ Thiện Nhiên liếc bóng xe lén lút trong kính chiếu hậu một cái, lái xe rời đi. Một chiếc xe ô tô honda màu đen theo đuôi phía sau, trải qua đầu đường tấp nập, quẹo vào đường phố yên lặng, đánh mất mục tiêu ở hẻm nhỏ hẹp. Người đàn ông trong xe đen duỗi cổ nhìn quanh, mới vừa đẩy cửa xe, lộ ra nửa người, một chiếc xe gắn máy màu đỏ xông thẳng tới, hung hăng đụng vào cửa xe màu đen, người đàn ông bị cửa xe kẹp lại, đau đến nhe răng trợn mắt.

Đạo tặc trộm bảo vật khắp thế giới, có ai sẽ không biết được mấy loại ngoại ngữ. Lý Khuynh Tâm dùng một hơi nói tiếng Nhật lưu loát, hỏi: "Tại sao đi theo chiếc xe kia? Chủ của anh là ai?"

"A!" Tay và đầu của người đàn ông đều bị cửa xe kẹp chặt đau đớn, vẻ mặt vặn vẹo đến lợi hại, ồn ào nói: "Tôi không biết cô đang nói gì, mau buông tôi ra."

Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Mô tô phát ra tiếng vang ầm ầm, bánh xe hung hăng đè cửa xe xuống, khuôn mặt người đàn ông sưng thành màu gan heo, miệng mở rộng, đứt quãng nói: "Tôi nói, là Áo Dã Trực Nhân phái tôi đi theo người thị nữ kia, điều tra cô ta rốt cuộc là ai."

"Áo Dã Trực Nhân." Lý Khuynh Tâm "Chậc" một tiếng, dời xe gắn máy đi, điện thoại di động chiếu về phía khuôn mặt người đàn ông một cái. Trong máy bộ đàm rất nhanh truyền đến giọng nói của Thạch Nam, "Người này là người bên cạnh Áo Dã, trước tiên mang hắn về, có lẽ sau này có thể sử dụng." Lý Khuynh Tâm nhìn gương mặt góc cạnh rõ ràng của người đàn ông như có điều suy nghĩ.

. . . . . .

Tiểu Anh trở lại nhà Đằng Nguyên liền bị Cao Mộc Thanh Sa với vẻ mặt thần bí kéo đến sảnh Tiểu Thiên, "Thanh Sa đại nhân, có chuyện gì không?"

"Tách --" Trong nháy mắt đèn bốn phía đều tắt hết, khoảng không gian trong phòng đen kịt.

"Chuyện gì xảy ra, Thanh Sa đại nhân?" Tiểu Anh khẩn trương hỏi.

Một cửa khác của sảnh Tiểu Thiên được mở ra, bánh sinh nhật cắm đầy cây nến được đẩy ra ngoài, Ái Hương và Lương, còn có phu nhân Đằng Nguyên Mỹ Tuyết, và mấy chị em có quan hệ thật tốt khác hát lên bài sinh nhật.

Tay nhỏ bé của Tiểu Anh che đôi môi lại, kinh ngạc không biết nên nói gì, nhìn một chút quản gia Cao Mộc đứng bên cạnh mình, nhìn một chút Ái Hương mỉm cười, nhìn một chút mắt Đằng Nguyên Mỹ Tuyết lóe lệ quang, kích động nói: "Tôi thật sự là quá cảm động, không ngờ mọi người sẽ làm sinh nhật cho tôi." Tiểu Anh nhảy dựng lên ôm lấy Cao Mộc Thanh Sa, lại chạy đến trước mặt Ái Hương ôm cô ấy thật chặt, sau đó lại đi đến trước mặt Đằng Nguyên Mỹ Tuyết, "Phu nhân."

Mỹ Tuyết ổn định tâm tình của mình, hít sâu một hơi, tiến lên ôm lấy Tiểu Anh, "Dữu Nguyệt, chúc con sinh nhật vui vẻ."

Giống như được mẹ ôm ở trong ngực ấm áp, Tiểu Anh gần như tham lam hấp thu cảm giác ấm áp khó có được, tự đáy lòng nói: "Cám ơn phu nhân."

Tiểu Anh đi tới trước mặt Lương, không lớn không nhỏ mà dùng quả đấm nhỏ đấm nhẹ ngực anh ta hai cái, "Cám ơn ngài nha, Lương đại nhân."

Ái Hương lôi kéo Tiểu Anh đến trước bánh ngọt cầu nguyện, Tiểu Anh nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực thành tâm cầu nguyện, hy vọng một nhà Đằng Nguyên sớm ngày thoát khỏi nguyền rủa, Ái Hương và Lương có thể nói yêu thương một cách quang minh chính đại.

Một hơi thổi tắt nến, có người bật đèn trên tường lên, mọi người vây ở bên cạnh bánh ngọt, cắt bánh ngọt ăn.

Thị nữ Huân Huân hỏi: "Dữu Nguyệt, hôm nay đi chơi với bạn trai sao?"

"Ừ."

"Bạn trai cô tặng cho cô quà tặng gì?." Lòng hiếu kì của Huân Huân rất nặng, hỏi.

"Cái này." Tiểu Anh chỉ kẹp tóc hoa anh đào ở trên đầu, cười đến vui vẻ.

"A!" Huân Huân bĩu môi, "Một kẹp tóc rẻ như vậy à!"

Tiểu Anh cười híp mắt nói: "Tôi cảm thấy tặng quà không ở quà tặng đắt hay tiện nghi, quan trọng là tâm ý của người tặng quà. Mặc dù cái kẹp tóc này rất rẻ, nhưng lại rất thích hợp với tôi, tôi cài lên trên đầu sẽ rất xinh đẹp, tôi nghĩ bạn trai tôi khẳng định cũng cho rằng như thế, mới có thể tặng nó cho tôi."

"Nói thật hay." Vẻ mặt Ái Hương đầy hâm mộ nói: "Tôi cũng muốn nhận được quà tặng nhỏ đáng yêu này." Lương nhìn cô.

Cao Mộc Thanh Sa nói: "Nếu Dữu Nguyệt nói như vậy rồi, vậy tôi liền mở quà tặng mình đã chuẩn bị ra." Một áo len hở cổ mỏng được đan hoàn toàn bằng thủ công, màu vàng nhạt thanh thoát.

"Ha ha!" Tiểu Anh ôm cái áo đáng yêu vào trong ngực, chu môi nói: "Tôi rất thích đó! Cám ơn cô Thanh Sa đại nhân."

"Dữu Nguyệt, đây là lễ vật tôi tặng cho cô." Ái Hương đưa cho cô một cái hộp trang sức nhỏ xinh đẹp, "Hi vọng cô có thể thích."

Trong hộp là một lắc tay thủy tinh màu hồng tinh xảo, hạt châu nhỏ màu hồng óng ánh trong suốt khiến Tiểu Anh yêu thích không buông tay.

Ái Hương hỏi: "Thích không?"

"Thích." Ái Hương nói với mẹ: "Mẹ, mau lấy quà tặng của mẹ ra, cho Dữu Nguyệt xem một chút." Đằng Nguyên Mỹ Tuyết lấy quà tặng của mình đưa vào trong tay Tiểu Anh. Một máy ảnh kỹ thuật số mới nhất, Tiểu Anh giương mắt nhìn Mỹ Tuyết, tựa như cảm động lại giống như cảm kích.

Đằng Nguyên Mỹ Tuyết cười, vẻ mặt dịu dàng, sau vẻ dịu dàng này là âu sầu không tiêu tan.

Đằng Nguyên Mỹ Tuyết nói mình mệt mỏi, rời khỏi sảnh Tiểu Thiên trước. Bà một thân một mình đi tới cây hoa anh đào lớn, nhớ lại một màn hai mươi ba năm trước, mình để đứa bé nhỏ còn trong tã lót ở dưới cây hoa anh đào lớn trong cô nhi viện kia. Ngày đó cũng là mười lăm tháng tư.

Tiểu Anh Dữu Nguyệt rất giống, rất giống em gái Hạ Lâm của mình. Đáy lòng Mỹ Tuyết giống như luôn có một âm thanh đang lớn tiếng nói cho bà biết, Tiểu Anh Dữu Nguyệt chính là đứa bé bị mình ném ở cô nhi viện kia.

Cánh hoa anh đào bị gió thổi rơi, xoay tròn bay xuống. Mỹ Tuyết đưa tay tiếp được, cánh hoa màu hồng rơi vào đầu ngón tay. Không biết, đứa bé kia hiện tại thế nào. .

Sau khi cuộc tụ hội nhỏ tan rã, mọi người trở về phòng của mình. Bên trong căn phòng nhỏ, Tiểu Anh thay áo ngủ, thử áo len hở cổ màu vàng nhạt ở trước gương.

"Cốc cốc cốc--" Có người gõ cửa.

"Tới đây!" Tiểu Anh mở cửa, Ái Hương mặc đồ ngủ ôm gối đầu cười như tên trộm đứng ở cửa.

"Tiểu thư." Tiểu Anh để Ái Hương đi vào.

Ái Hương ôm gối đầu trực tiếp ngồi vào trên giường nhỏ, cười nói: "Tối nay, tôi muốn ngủ với cô."

"Hả?" Tiểu Anh cười, "Được!" Để áo len hở cổ xuống, chui vào chăn. Hai cô gái nhỏ nằm song song, khóe miệng Ái Hương vẫn vểnh lên, ngón tay dài chỉ dấu đỏ ở trên cổ Tiểu Anh, hỏi: "Đây là dâu tây bạn trai cô cho cô sao?" Á!

Tiểu Anh quẫn rồi, tay nhỏ bé che dấu dâu tây nói: "Ai yêu, làm gì có dấu hôn gì. Tiểu thư, người đừng có đoán mò." Ái Hương không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, cười hì hì hỏi: "Dữu Nguyệt và bạn trai hôn môi, ha ha! Tiến triển tới trình độ nào rồi, xem qua thân thể của nhau rồi à?"

Tiểu Anh xấu hổ: "Tiểu thư, người thật là hư."

"Tôi chính là tò mò." Ái Hương nằm ở trên gối đầu, ngón tay chỉ kẹp tóc trên đầu Tiểu Anh, nghiêm trang hỏi: "Dữu Nguyệt và bạn trai đã làm chưa?"

"Ai da!" Tiểu Anh rất xấu hổ, đầu nhỏ chui vào chăn, che mặt, "Tiểu thư, người nói cái gì đó!"

"Không được, tôi nhất định phải biết." Ái Hương chui vào chăn, uy hiếp: "Nói hay không."

"Không nói."

"Không nói sao?" Ái Hương xấu xa cù lét ở trên người Tiểu Anh, Tiểu Anh nhột cười khanh khách, giãy dụa thân thể lung tung, thở không ra hơi nói: "Tôi nói, tôi nói còn không được sao!"

Ái Hương thu hồi ma trảo, vén chăn lên, Tiểu Anh vuốt thuận tóc dài, thở dài một hơi, nói: "Chúng tôi chẳng làm gì cả."

"Hừ!" Móng vuốt nhỏ của Ái Hương lại đánh úp tới, Tiểu Anh ra tay ngăn cản, "Thật không hề làm gì cả."

"Không thể nào. Cô nam quả nữ ở chung một chỗ chơi cả một ngày, trên cổ còn có dấu hôn, hừ." Ái Hương rõ ràng không tin.

"Chúng tôi chỉ hôn một cái, không có làm cái gì khác."

"Chỉ hôn thôi? Chưa có nhìn qua thân thể đối phương?"

". . . . . ." Tiểu Anh không lên tiếng.

"Hừ, khẳng định nhìn, vậy có yêu yêu không?" Ái Hương nói xong, chính mình cũng xấu hổ, đỏ mặt, vùi vào gối đầu.

". . . . . ." Sao Tiểu Anh có thể không biết xấu hổ nói loại chuyện đó. Mắt to nhìn chằm chằm trần nhà, nhớ lại dáng vẻ Hạ Thiện Nhiên nghiêm túc dịu dàng hôn mình, khóe môi hơi cong lên.

Ái Hương nằm ngang, đôi tay để ở trước ngực, "Lần đầu tiên giống như trên sách nói, rất đau rất đau sao?"

Tiểu Anh nói: "Đem lần đầu tiên của mình cho người đàn ông yêu mến nhất. Coi như đau, cũng là xứng đáng."

Ái Hương mím môi cười, "Biết không, nụ hôn đầu của tôi là cho Lương. Có lúc, tôi đặc biệt nghĩ muốn đem mình cho anh ấy, muốn sinh con cho anh ấy, cô nói sinh con có phải rất đau không?"

"Nhất định là rất đau, trong lòng suy nghĩ sinh con cho người đàn ông mình yêu mến, tôi nghĩ cảm giác đau sẽ giảm bớt một chút."

"Ừ, thật là muốn sinh con cho Lương nha!" Tay nhỏ bé che mặt, Ái Hương ngượng ngùng nói: "Dữu Nguyệt, cô có cười nhạo tôi không?"

"Sẽ không. Tôi cũng muốn sinh con cho người đàn ông tôi yêu."

"Aizz!" Ái Hương than thở, rũ mí mắt xuống, nói: "Biết gì không, đêm qua Sâm Xuyên Minh Trí bị đâm, đồ đáng tiền đều bị cướp hết sạch. Trên dưới tập đoàn Sâm Xuyên chấn động rất lớn, chuyện hủy bỏ hôn ước lại bị truyền ra ngoài, bây giờ đã có ảnh hưởng đối với buôn bán của hai nhà. Tôi sợ cha sẽ không chịu nổi áp lực của ông và nhà Sâm Xuyên, sẽ thỏa hiệp với bọn họ, hoặc là sẽ gả tôi cho gia tộc có thực lực hơn."

Tiểu Anh nói: "Đừng lo lắng. Rồi cũng sẽ tốt thôi, sớm muộn cũng có một ngày mọi người sẽ thừa nhận tình cảm của cô và Lương!"

Ái Hương nói: "Vậy tôi hi vọng ngày này sớm đến một chút."

"Ừ. Nhất định sẽ."

"Dữu Nguyệt, cô thật tốt!" . . . . . . . . .

Tin tức đạo tặc BLACK hiện thân ở Tokyo, cướp sạch một nhà Sâm Xuyên truyền ra khiến dư luận xôn xao. Mọi người đều biết, hình cảnh quốc tế Tiểu Ngũ Lang và trợ thủ Robin phụ trách đuổi bắt BLACK đang ngựa không ngừng vó chạy tới Tokyo. . . . . . . . .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương