Ốc Sên Chạy
Chương 31: Sự ấm áp trong bệnh viện

Về đến nhà,Lục Song thấy phòng vẫn tối,anh rất ngạc nhiên vì Vệ Nam vẫn chưa về.

Lục Song cúi đầu xem đồng hồ, đã sáu giờ ba mươi phút rồi. Bình thường cứ sáu giờ là Vệ Nam đã ngồi ở nhà kêu la rên rỉ. Hôm nay vì sao lại về muộn vậy nhỉ? Lẽ nào tối qua tỏ tình khiến cô ấy không dám đối mặt, vì vậy trốn không về nhà? Lục Song nhíu mày, sau khi đặt túi phở vào bếp, anh vào phòng rửa mặt.

Trong phòng không bật đèn, nhưng bật máy tính, ánh sang màn hình chiếu vào mặt Lục Song lúc ẩn lúc hiện. Lục Song ngồi xem tin tức mà mặt không chút biểu cảm gì, chốc chốc lại nhìn chiếc đồng hồ bên góc phải.

Bảy giờ ba mươi phút.

Xem ra cô ấy không về nhà thật

Tuy mặt dày gọi điện cho cô ấy có chút hạ thấp lòng tự trọng, nhưng ít ra… thì cũng biết cô ấy an toàn, có vậy mình mới yên tâm được.

Lục Song lấy điện thoại gọi cho Vệ Nam nhưng cô ấy không nghe máy.

Lục Song chau mày, gọi điện thoại cho Vệ Đằng.

��A lô, chú tìm anh có việc gì đấy?��

Lục Song hỏi: ��Vệ Nam có ở bên đấy không?��

Vệ Đằng cười một tiếng: �� Tao không hỏi mày đã bán em gái tao chưa là nể mặt mày lắm rồi. Mày lại còn hỏi lại tao?��

Lục Song ngớ người: ��Cô ấy không về nhà à?��

��Không. Tao thu dọc hành lý xong đang chuẩn bị rag a. Nó không tốt bụng đến nỗi về tiễn tao đâu��.

��Hôm nay mày quay lại trường à?��

��Ừ�. Đột nhiên Vệ Đằng nói với giọng đầy nghi ngờ: ��Chẳng phải Vệ Nam ở cùng mày sao? Xảy ra chuyện gì rồi?��

Lục Song khẽ nói: ��Không sao, mày cứ đi đi��.

��Không sao thật chứ?��

��Ừ… cãi nhau thôi mà��.

��Thấy mày nói nghiêm trọng như vậy, tao cứ tưởng là nó bị bắt cóc chứ, hóa ra là cãi nhau. Bó tay��.

Sauk hi Vệ Đằng cúp máy Lục Song mới khẽ thở dài, vớ lấy cía áo khoác trên ghế rồi đi.

Lục Song phóng thẳng đến bệnh viện.

Anh vừa gọi điện cho Vệ Nam vừa tìm khắp nơi trong bệnh viện. Tìm hết các khoa có thực tập sinh mà vẫn không thấy bong dáng của Vệ Nam đâu. Đến chỗ ngã rẽ ở cầu thang thì gặp Phí Đằng, Lục Song vội chạy lại hỏi: ��cậu có nhìn thấy Vệ Nam không?��

Phí Đằng cười: ��Không nhìn thấy��.

Lục Song sa sầm mặt: ��Đừng đùa nữa,cô ấy ở đâu?��

Phí Đằng nhún vai: ��Nể tình chúng ta là chiến hữu, tôi sẽ mở lòng tốt nói cho anh biết. Vệ Nam đang ngồi ngoài phòng ICU trên tầng 14. Kỳ Quyên đang ở trong đó��.

Lục Song ngạc nhiên hỏi: ��Kỳ Quyên làm sao cơ?��

��Vụ tai nạn giao thong ngày hôm nay chắc là anh cũng có nghe nói��. Dường như Phí Đằng rất mệt, nói xong liền quay người bước đi.

Lục Song đứng đó một lúc rất lâu, sau đó mới đi vòa thang máy.

Đến tầng 14, Lục Song nhìn thấy Vệ Nam ở hành lang. Một mình cô ấy ngồi ở đó, gục đầu xuống gối, không biết là đang ngủ hay đang nghĩ ngợi chuyện gì.

Thấy cô ấy như vậy, Lục Song cảm thấy trái tim mình nhói đau như bị bóp nghẹt vậy, anh vội vàng chạy đến bên Vệ Nam, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô ấy, khẽ gọi: ��Vệ Nam… ��

Nghe thấy tiếng gọi, Vệ Nam ngẩng đầu lên,mắt đỏ hoe nhưng vừa nhìn thấy Lục Song liền quay đầu đi, cố tỏ vẻ bình tinhc như không có chuyện gì xảy ra: ��Sao anh lại đến đây?��

��Muộn thế này em chưa về nhà, anh lo em xảy ra chuyện nên đến bệnh viện xem thế nào��. Lục Song hạ thấp giọng, nói rất dịu dàng, anh ngẩng đầu lên nhìn tấm biển trên phòng ICU, khẽ hỏi: ��Kỳ Quyên sao rồi?��

Vệ Nam cúi đầu nói: ��Phẫu thuật thành công, phải vượt qua thời kì nguy hiểm tối nay��.

��Vậy thì tốt�� Lục Song khẽ vỗ vai Vệ Nam, ��Đừng lo, nhất định cô ấy sẽ vượt qua��.

��Nhưng… �� Vệ Nam khẽ nói: ��Mẹ nó… ��

��Sao cơ?��

��Mất rồi��.

Lục Song im lặng một lúc,thấy Vệ Nam run run, bàn tay đặt lên vai cô ấy siết chặt hơn, ôm cô ấy vào lòng, khẽ nói: ��Nếu em muốn khóc thì hãy khóc đi, anh sẽ coi như không nhìn thấy��.

Nghe giọng nói nhẹ nhàng của anh ấy, Vệ nam òa khóc.

Cảm xúc dồn nén bấy lâu cuối cùng cũng được trút ra ngoài. Vì hôm nay có rất nhiều người ở hiện trường, mình lại đứng trong hang ngũ cấp cứu của bệnh viện, trên xe bị anh Phí Đằng mắng cho một trận nên không dám khóc, hay nói cách khác vì quá lo lắng và sợ hãi nên đã quên đi cả nước mắt. Bây giờ bình tĩnh lại, tất cả mọi cảm xúc đều dồn xuống đáy lòng, cảm giác như có tảng đá đè trước ngực khiến người ta không thể thở được.

��Anh biết không…�� Vệ Nam khẽ nói: ��Từ nhỏ Kỳ Quyên đã không có bố��.

Lục Song không nói gì, chỉ ôm cô ấy chặt hơn, lắng nghe cô ấy nói.

��kỳ Quyên nó rất vất vả. Hồi mẹ nó bị bệnh thất nghiệp, nó không có tiền để trả học phí. Em và Tiêu Tinh đưa tiền cho nó, nó cũng không lấy, một mình chạy đi làm thêm. Mỗi ngày làm mấy ca liền, không nghỉ ngơi một phút nào… Hồi học đại học nó xin học bổng,sau khi tốt nghiệp không học cao học mà đi tìm việc luôn, thực ra là để trả nợ… Nó rất hiếu thắng, hồi mẹ nó phải làm phẫu thuật ung thư vú, nó không cầm cự được nữa mới phải chạy đến mượn tiền bố nó. Kết quả là ông ta ném cho nó một nghìn tệ, chỉ đúng mười tờ nhân dân tệ…��. Vệ Nam ngừng một lát, lau nước mắt rồi nói tiếp: ��Sau lần ấy, Kỳ Quyên nói mẹ là người thân duy nhất của nó. Nó có chết cũng không gặp người bố không bằng cầm thú. Nó rất thương mẹ, mặc dù phải chịu khổ nhưng vẫn mua loại hoa quả ngon nhất cho mẹ ăn…��

��Em nên làm thế nào bây giờ, ngày mai nó tỉnh lại, em biết nói gì với nó đây… nên bắt đầu thế nào đây? Mẹ nó đã mất… phải nói thế nào… ��

��Biết nói thế nào đây… ��

Vệ Nam khóc như mưa, nước mắt nước mũi dính đầy áo Lục Song.

Lục Song nhẹ nhàng vuốt tóc Vệ Nam, không ngừng lặp đi lặp lại động tác nhẹ nhàng ấy chỉ vì muốn cô ấy hiểu rằng – Dù xảy ra bất cứ chuyện gì anh cũng luôn ở bên em.

Đây là lời hứa của anh với em.

Nguyên Nguyên xách túi thức ăn lên tầng, nhìn thấy bức tranh ấm áp nhưng cũng khiến người ta nhói đau.

Trong bức tranh đơn giản ấy có hành lang dài, có bức tường trắng xóa, có chiếc ghế xanh đơn điệu, có ai người đang ôm nhau.

Lục Song ôm Vệ Nam rất chặt, Vệ Nam vừa khóc vừa kể chuyện của Kỳ Quyên. Ánh sang của bong đèn túyp chiếu vào hai người bỗng nhiên dịu hẳn đi.

Nhiều năm sau, Nguyên Nguyên nói, nếu thời gian có thể quay ngược trở lại khoảnh khắc ấy, Vệ Nam, mày chỉ cần ngẩng đầu nhìn vẻ mặt anh ấy, mày sẽ biết có một người yêu mày sâu đậm như thế nào.

Nguyên Nguyên quay người đi xuống, đến cửa thang máy thì gặp Phí Đằng.

��Em về nhà lấy ít quần áo��. Nguyên Nguyên giải thích.

Phí Đằng gật đầu: ��Để anh đưa em đi��.

Trên đường về, bỗng nhiên Nguyên Nguyên hỏi: ��Nếu Kỳ Quyên tỉnh lại biết mẹ nó không còn nữa, nó sẽ thế nào?��

Phí Đằng lạnh lùng nói: ��Không kiềm chế được cảm xúc,lại vào phòng cấp cứu… hoặc là không sống nổi��.

Nguyên Nguyên gật đầu: ��Em rất mong mình không quen nó, xảy ra chuyện thế này con cá sấu như em cũng muốn khóc��.

Phí Đằng khẽ cười: ��Thực ra tuy bề ngoài cá sấu hung dữ nhưng lột ra rồi thì bên trong rất mềm mại��.

Nguyên Nguyên không nói gì,quay đầu đi chỗ khác.

Thành phố vẫn rất náo nhiệt, đèn điện sáng loáng, những ngôi sao nhấp nháy trên bầu trời, không thay đổi vì sự ra đi của một con người.

Cuối cùng Vệ Nam cũng thấy nhẹ nhõm hơn, Lục Song nhẹ nhàng vỗ vai cô ấy, khẽ nói: ��Em đi rửa mặt đi rồi xuống dưới tầng ăn cơm��.

Vệ Nam lắc đầu: ��Em không muốn ăn��.

��Cả ngày em không ăn gì rồi, em muốn để Kỳ quyên thấy em xanh xao gầy yếu sao?�� Lục Song khẽ cười rồi nói: ��Ăn chút gì đi, lấy sức hôn nay thức đêm��.

��Anh về đi, em ở đây với nó��. Vệ Nam khẽ nói.

��Anh ở lại cùng em��.

��Lục Song… ��

Vệ Nam gọi tên anh ấy nhưng vẫn chưa nghĩ ra nên nói gì tiếp.

Cám ơn ư? Anh ấy vốn không cần đến nó. Xin lỗi ư? Càng không cần thiết. Chỉ có điều trong khoảnh khắc ấy, Vệ Nam bỗng nghĩ nếu mình có thể yêu Lục Song thì có lẽ đó sẽ là hồi kết hạnh phúc nhất. Lúc mình khó khăn nhất, cần sự giúp đỡ nhất thì luôn luôn có một người tên là Lục Song lặng lẽ ở bên cạnh mình, cho mình dũng khí và sự ấm áp.

Nhưng vì sao tận sâu trong đáy lòng vẫn ngự trị một người tên là Hứa Chi Hằng? Một Hứa Chi Hằng trao cho mình tất cả tình yêu và nơi sạch sẽ nhất trong trái tim. Một Hứa Chi Hằng lạnh lùng ít nói nhưng luôn mỉm cười dịu dàng với mình. Lúc này người đó đang ở đâu đây?

Thực ra Vệ Nam biết rất rõ mình nên lý trí vứt bỏ quá khứ, nhưng bỏ thì dễ, quên thì khó.

Lục Song tìm hang bún Quế Lâm rồi kéo Vệ Nam vào trong.

Lúc ấy đnag là thờ điểm ăn đêm, của hang rất đông khách, Lục Song và Vệ Nam xếp hang ngoài cửa, trước mặt là một đôi yêu nhau.

Cô gái nghiêm túc nói với chàng trai: ��Ăn bát nhỏ thôi, con gái ai lại ăn bát to��.

Cậu bạn trai gật đầu nói: ��Vậy thì cho một bát nhỡ, một bát nhỏ��.

Hai người đó vào cửa hàng, đến lượt Vệ Nam. Dường như Vệ Nam có chút ngại ngùng, sờ cái bụng lép kẹp, cô nói với thu ngân: ��cho hai bát nhỡ��.

Lục Song nghiêm túc nói: ��Ăn thế no sao được, cho hai bát to��.

Thu ngân nhìn Lục Song như nhìn quái vật vậy, hỏi lại: ��Hai bát to?��

Lục Song gật đầu.

Vệ Nam quay lại nhìn Lục Song, anh ta mỉm cười rồi ghé tai thì thầm: ��Đừng ngại, chúng ta tìm góc nào khuất khuất em cứ từ từ mà ăn��.

Kết quả là khi nhân viên phục vụ bưng hai bát bún ra, hai người ngạc nhiên đến nỗi suýt ngất xỉu.

Không phải là bát to bình thường mà là bát bún to đầy phè… chả trách lúc nãy thu ngân lại ngạc nhiên đến vậy.

Vệ Nam há hốc mồm, trông rất giống chữ O tròn trịa, đưa tay sờ gáy rồi than thở: ��Bát bún này… trông thật vĩ đại��.

Lục Song nghiêm túc nói: ��Chả trách mỗi bát hai mươi tệ, đúng là tiền nào của nấy��.

Đôi trai gái bên cạnh trố mắt nhìn hai người, cô gái thì thầm: ��Vì sao họ lại gọi hai bát bự như vậy, cả nhà ăn cũng không hết��. Cậu bạn trai nói: ��Chắc là đói đến phát điên��. Lục Song mỉm cười lạnh lùng nhìn họ, hai người không nói gì nữa.

Vệ Nam xoa cằm, nhìn vào bát bún ngoại cỡ và nói:

��Ăn chứ?��

Lục Song gật đầu: ��Ăn đi��.

Bát bún to như vậy trông chẳng lịch sự chút nào. Vệ Nam thấy Lục Song bình thản vớt bún trong bát, phì cười nói: ��Trông anh kìa. Bỗng nhiên em nhớ đến bộ dạng Chu Phóng lúc xé càng cua. Hai anh á, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã��.

Lục Song nhìn khuôn mặt toe toét của Vệ Nam, nhếch mép nói: ��Hai cái máng lợn ngoại cỡ, cộng với hai con lợn đói đến phát điên, cảnh tượng đẹp đẽ thế này nên chụp lại làm kỷ niệm mói đúng��.

Lục Song vừa nói hết câu, cô bạn bên cạnh không nhịn được cười, phụt nước vào người bạn trai.

Vệ Nam cũng không nhịn được cười phá lên, chỉ tay vào người Lục Song và nói: ��Anh thật không biết xấu hổ��.

Đây là nụ cười đầu tiên của Vệ Nam trong ngày hôn nay.

Khi về đến bệnh viện,Nguyên Nguyên đã mang quần áo đến để thay cho Kỳ Quyên. Vết thương của Kỳ Quyên không nhẹ, dù ngày mai có tỉnh dậy thì cũng phải nằm viện một thời gian dài mới hồi phục được. Nguyên Nguyên nói chúng ta phải chuẩn bị tinh thần cho cuộc kháng chiến trường kỳ.

Tối hôm ấy Vệ Nam ở lại trông Kỳ Quyên, Nguyên Nguyên cũng ở lại, cùng Vệ Nam chen chúc trên chiếc giương đơn trong phòng trực ban.

Ngoài hành lang, hai người đàn ông đứng dựa tường thở dài.

��Ngày mai tôi sẽ nói dối Kỳ Quyên��. Lục Song khẽ nói: ��Vệ Nam và cô ấy là chị em tốt bao nhiêu năm nay, nói dối rất dễ bị phát hiện��.

Phí Đằng gật đầu: ��Tôi cũng nói them vài câu, trước tiên phải để cô ấy bình tĩnh lại đã rồi tính��.

Lục Song gật đầu: ��Cậu không về à?��

��Tối nay tôi trực đêm, nhân tiện ở lại với cô ấy. Còn anh? Cũng không về à?��

Lục Song nhún vai: ��Về cũng chẳng ngủ được, chi bằng đứng ngoài làm thần giữ cửa cho cô ấy��.

Hai người nhìn nhau cười rồi bắt tay nhau: ��Chiến hữu trên cùng chiến tuyến, gian khổ như nhau��.

Rất nhiều năm sau, mỗi lần trực đêm ở bệnh viện, Vệ Nam lại nhớ đến buổi tối hôm ấy, hình ảnh mà mình nhìn thấy khi nửa đêm tỉnh giấc đi vệ sinh in đậm trong tâm trí – Hình ảnh Lục Song đứng một mình trong hành lang dài ngoài phòng trực, hình bong cô đơn càng trở nên mệt mỏi hơn dưới ánh đèn túyp. Lúc thì anh ấy đứng chống chân, lúc lại đứng dựa vào tường nhắm mắt thư giãn, lúc lại ngồi xuống ghế, tay chống lên đầu như đang nghĩ ngợi điều gì.

Để nghĩ lời nói dối hoàn hảo nhất cho buổi sang ngày mai mà suốt đêm Lục Song không chợp mắt.

Người con trai lặng lẽ đứng chờ bên ngoài, dù cố nở nụ cười phóng khoáng đến đâu thì cũng không giấu được sự cô đơn trong long. Thực ra bấy lâu nay anh ấy cũng rất khổ tâm, chỉ có điều vì quá từng trải và mạnh mẽ nên có thể giầu tất cả cảm xúc một cách hoàn hảo, đến đêm yên tĩnh mới bộc lộ nỗi chán chường và thất vọng.

Cảm giác ấy Vệ Nam không diễn tả được. Chỉ biết rằng lúc ấy thấy tim nhói đau như có mũi kim chọc vào mạch máu, lan ra các dây thần kinh toàn than.

Lục Song, anh đối xử với em như thế, em nên báo đáp thế nào đây?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương