Oan Gia Ngõ Hẹp
Chương 9

Ta kiên cường đối mặt với ánh mắt ăn thịt người của quần chúng, run run nói: “Cám ơn Lâm tổng quan tâm, không cần đâu, tôi vẫn là nên ăn cá hơn, ăn cá thông minh, ha ha.”

Ta vừa mới gắp lấy một miếng cá, Lâm Nhiên bỗng ôn nhu mở miệng: “Ân, ăn cá đúng là rất thông minh, bất quá, nếu như theo lời em nói, đại khái phải ăn một đôi cá voi nhỉ?”

“Phốc –” “Khụ khụ –” cả bàn đầy thanh âm muốn cười lại phải liều mạng nuốt vào trong, nghẹn ngào a!

Ặc! Ngươi ngươi ngươi, ngươi dám hủy hình tượng của lão nương!

“Nhưng mà…” Lâm Nhiên dùng đôi mắt hoa đào quét một vòng bàn tiệc đầy ánh mắt chờ mong, “Vì sao em ngốc như vậy, anh lại hết lần này tới lần khác vẫn thích em đây?”

-_-|||

Được rồi, Lâm đại tiên nhân, ngài thực sự công đức viên mãn a, cả bàn không một ai sống sót…

Ngay lúc mọi người giả chết làm cương thi, đột nhiên một thân ảnh yểu điệu lắc lư xuất hiện, cái áo choàng rộng điểm xuyết những bông hoa li ti đong qua đưa lại tới mức con mắt mọi người muốn lọt tròng.

“Nha? Sao bản thiếu gia vừa xuất hiện lại im lặng như thế a? Tuy rằng bản thiếu gia xác thực rất đẹp trai, nhưng mà cũng không cần mọi người dùng phương thức trang trọng như vậy đón tiếp tôi chứ.”

Cứu tinh!!! Tên “bản thiếu gia” kia, ngươi thật là đại cứu tinh của ta a, đại cứu tinh!!! Ta nước mắt lưng tròng nhìn về phía vị Lâm công tử, thật nghĩ lúc này đây trên thế giới có gì có thể so với cái áo choàng màu mè của hắn đẹp mắt hơn chứ?!

“Sao cậu lại tới đây? Không phải nói không rảnh sao?” Lâm Nhiên trừng mắt hắn, lông mày nhíu chặt, “Cậu không thể đem gu thời trang của mình nâng cao lên một chút sao?”

Lâm thiếu gia hất tóc trừng ngược lại hắn: “Tôi van anh, lão già như anh không có trình độ thưởng thức cũng không cần trách tôi không có mắt thẩm mỹ được hay không? Phê bình khiếu thẩm mỹ của trưởng phòng thiết kế công ty mình, nói cách khác chẳng phải là anh đang tự nhận công ty ta đẳng cấp quá thấp sao?”

“Phốc –” ta nhìn Lâm Nhiên gương mặt tràn đầy kinh ngạc, mừng rỡ hân hoan thiếu chút nữa nằm úp trên bàn, thế nhưng hắn lại quẳng cho ta một ánh mắt sắc bén, ta vội vàng ho khan hai tiếng ngồi ngay ngắn lại. Lâm thiếu gia, ngươi thật rất quả cảm a, ta quyết định, sau này cho ngươi gia nhập vào hàng ngũ “người một nhà”!

Lâm Nhiên lạnh lùng liếc Lâm thiếu gia, không chút biểu cảm phán một câu: “Mọi người tiếp tục ăn đi, tôi còn có việc đi trước.” Nói xong cũng không chờ mọi người nãy giờ đương giả chết hoàn hồn lại kịp có phản ứng gì, đứng dậy một mạch rời đi.

Lâm thiếu gia thoải mái ngồi phịch xuống vị trí Lâm Nhiên vừa ngồi, nhìn người bên cạnh bắt đầu ăn, ta xem hắn gắp đồ ăn như vờn bướm hái hoa, nghĩ tràng cảnh này sao lại đặc biệt quen mắt nhỉ, ôm đầu dùng sức suy nghĩ…suy nghĩ…A! Nhớ rồi! An công chúa a! Đây là một bản sao – nam giới của An công chúa mà!

“Muốn nhìn cứ thoải mái đi, không nên lén lút liếc qua liếc lại, bản thiếu gia rất rộng rãi, xem vài lần cũng không thu tiền của cô đâu.”

-_-#

“Thế nhưng cô cũng không cần vui vẻ quá sớm, tôi cho phép cô nhìn chẳng qua là vì thương cảm cô, cô lớn lên không có mỹ cảm như thế phỏng chừng cũng chẳng có gặp qua nam nhân chất lượng tốt nào, không có nghĩa là cô có cơ hội nhúng chàm tôi! Cô sớm một chút chặt đứt vọng tưởng này đi!”

-_-#

“Làm sao vậy? Làm chi mà không nói? Tôi nói cho cô a, đừng tưởng rằng cô giả vờ thâm trầm u buồn có thể hấp dẫn ánh mắt bản thiếu gia, dù gì bản thiếu gia cũng là không chịu thua đâu!”

-_-#

Lâm thiếu gia, ngài nói thẳng rốt cuộc muốn ta làm như thế nào đi, ta lập tức nghe theo còn không thành sao. . .

Vừa về đến nhà, ta liền nhanh như hổ đói vồ mồi bổ nhào tới ôm lấy cánh tay An Hảo dùng sức lắc: “Vì sao vì sao vì sao, ngươi nói cho ta biết đây đều là vì sao a?!”

Nàng không chút nào thương hương tiếc ngọc một tay hất ta ra: “Có chuyện gì ngươi nói thẳng, lão nương cũng không đợi để bị ngươi lắc như vậy a. . .”

Ta bi thống đem từng việc trải qua trong bữa tiệc nói ra, nàng cúi đầu trầm ngâm một lát, ngẩng đầu, dùng ánh mắt đồng tình không gì sánh được nhìn ta: “Phương Nam Nhân, kinh qua sự phân tích tỉ mỉ cẩn thận của bản công chúa, ngươi hẳn là rất bất hạnh đụng phải một tên phúc hắc (1)!”

– -+

“An công chúa, cái này không cần ngươi phân tích ta cũng biết.”

“Ách, cái kia, nói chung là, ngươi tất cả cẩn thận, tự cầu mình nhiều phúc đi!”

= =+

Quên đi, nói với nàng cùng với chưa nói như nhau!

Ngày thứ hai đi làm, ta phát hiện mọi người xung quanh đối với ta càng thêm khách khí, đồng thời trong khách khí lại lộ ra một cỗ quỷ dị. Ánh mắt họ nhìn ta, rõ ràng câất chứa một thông điệp như nhau: “Đây là người được Lâm tổng nhìn trúng sao? Chậc chậc, thực sự là mỹ nam cùng dã thú a…”

Cuối cùng, ta thật sự là chịu không nổi bầu không khí áp lực cùng quỷ quái này, vì vậy chủ động hướng chị Lý cẩn thận vẫy tay nháy nháy mắt, chị Lý nhìn ngó xung quanh, sau mới rón rén đi tới bàn của ta, hai người chúng ta y hệt điệp viên của tổ chức ngầm chụm đầu vào nhau.

“Chị Lý a, bởi vì nơi này tôi biết chị là người đầu tiên, cho nên tôi đối với chị cảm giác thân thiết nhất, chuyện này tôi chỉ nói cho một mình chị thôi đó.”

“Gì?” Chị Lý vừa nghe có bát quái, hai tròng mắt lập tức sáng như sói bạc, “Chuyện gì a? Cô cứ an tâm thoải mái nói với tôi, miệng tôi rất kín, bảo đảm sẽ không tiết lộ đi ra ngoài!”

“Ân ân, sự thật là, tối hôm qua Lâm tổng nói những lời đó đều là có dụng ý, tôi kỳ thực không phải là gì của Lâm tổng cả, mà chỉ là mộ người họ hàng rất xa rất rất xa mà thôi, bởi vì Lâm tổng tại công ty được hoan nghênh quá sức, chính hắn cũng không hy vọng mỗi ngày có nhiều người để ý mình quá nhiều như thế, vì vậy lôi tôi ra làm tấm khiên a!”

“A? Thiệt hay giả!? Cô thực sự cùng Lâm tổng không có quan hệ đó sao?” Chị Lý hai tròng mắt lập tức từ sói bạc thăng cấp thành sói đói!

“Thực sự! Tôi xin thề!” Ta giơ tay lên nghiêm trang thề.

“Khụ khụ, chuyện này còn cần gì phải thề nha, kỳ thực mọi người vốn nghĩ chuyện này quá kì quặc, rất không phù hợp quy luật tự nhiên. Hai người với nhau, quả thực cách một cự ly bằng từ thiên đường tới địa ngục mà!”

-_-#

Chị Lý, cho dù chị muốn chứng minh mình rất tin tưởng lời ta nói, cũng không cần tàn khốc như vậy chớ?

“Khụ khụ, cái kia, tuy rằng chúng ta xác thực không có quan hệ gì, thế nhưng dù sao Lâm tổng là có ý lung lạc lòng người, cho nên tôi cũng không thể nói thẳng ra ngoài, bởi vậy, chuyện này chỉ có chị mới được biết thôi.”

“Hảo hảo hảo, cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài!” Chị Lý vỗ lên ngực “ba ba”, vẻ mặt thề nguyền son sắt.

Vì vậy, vài giờ sau, bởi “lời thề son sắt” của chị Lý, ánh mắt đồng nghiệp nhìn ta từ “Giai cấp địch nhân” chuyển hóa thành “Đồng chí cách mạng”. Mắt thấy mục tiêu đã đạt được, ta cuối cùng mới buông xuống một cục nợ!

Vất vả mới tới giờ ăn trưa, ta nhanh chóng dọn dẹp đi đến căng tin của công ty. Sáng sớm rời giường trễ chưa có ăn, đợi đến buổi trưa ta thực đã đói sắp chết. Vì vậy hoả tốc chọn món ăn, sau đó nói với bác gái múc cơm: “Phiền phức bác múc cơm cho cháu nhanh một chút ạ!”

Chỉ thấy bác gái nọ đáp một tiếng quay vào bên trong hô: “Bên trong nhanh lên một chút! Bên ngoài đang xin cơm gấp!”

-_-|||

Bác gái, không cần ngài nói to như vậy a. . .

“Ai, một ngày không gặp, Phương tiểu thư lại thăng cấp a.” Phía sau truyền đến một tiếng cười nhạo, ta quay người lại, liền thấy được một khuôn mặt không-chỗ-nào-không-gặp.

“Hắc hắc, Lâm tổng hảo. Lâm tổng cũng đến căn tin nhân viên ăn sao?” Được rồi, ai bảo người ta là boss làm chi, thường dân như ta còn phải dựa vào nhân gia lãnh tiền lương sống qua ngày, có tức giận cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng mà thôi.

“Thế nào? Tôi không thể tới sao?”

“Không không không, đương nhiên có thể, tôi cũng chỉ thuận miệng hỏi thế. Hắc hắc.” Lúc này bác gái xới cơm gọi ta, ta nhanh nhẹn chen tới. Nhìn trong khay chỉ có hai vá cơm ta có chút buồn bực: “Cái kia, bác gái a, có thể thêm cho cháu một ít cơm được không a?”

“Hai vá còn chưa đủ ăn a? Cô gái như cô bao tử làm bằng gì vậy? Thực sự là, tiểu binh mà hết lần này tới lần khác có dạ dày của tướng quân!” Bác gái nọ không nhịn được liếc mắt ta, sau đó lấy cái muôi múc cho ta hai vá nữa.

-_-#

Được rồi, vô luận quá trình làm sao, cuối cùng ta cũng có bốn vá cơm!

Ta bưng khay cơm nhìn trái nhìn phải, cuối cùng thấy chị Lý vẫy vẫy tay với ta bèn vội vã bước qua, đem khay đặt xuống, kéo ghế đường hoàng ngồi — sau đó liền lắc eo, chổng vó, nằm xoài trên mặt đất!

Ta giãy dụa đứng lên, nhìn phía khoảng không đằng sau, nghiến răng nghiến lợi trừng hướng tên nào đó đang đứng cạnh ta vẻ mặt vô tội, cầm trong tay cái ghế nguyên bản thuộc về ta. Đối mặt với ánh mắt đâm chém của ta, hắn vẫn hồn nhiên như trước, rất bình tĩnh ở bên cạnh ngồi xuống.

Ta ta ta ta! Ta nhẫn!

Đi chỗ khác kiếm một cái ghế ngồi xuống, ta hết sức chuyên chú bắt đầu ăn, vừa múc được hai thìa, chợt nghe đến thanh âm không có hảo ý của Lâm Nhiên: “Ân, ngày hôm nay xới cơm nhiều như vậy, chắc là rất muốn (2)?”

“Khụ khụ” “Khụ khụ”, nguyên bản bởi vì trên bàn đột nhiên nhiều hơn một đại nhân vật cho nên tất cả mọi người đều ăn rất ư an tĩnh, hắn mở miệng một câu, toàn bộ chết sặc!

Ta choáng a, ta chỉ sai lầm một lần, ngươi là muốn cho ta ghi nhớ cả đời sao? Ta giả ngu cười hắc hắc, làm bộ như cái gì cũng chưa từng nghe, tiếp tục vùi đầu phấn đấu.

Ta đương ăn rất hăng, trong chén đột nhiên dư ra một cục thịt mỡ trắng bóng, ta chau mày vừa định hất văng ra, chợt nghe Lâm Nhiên dùng thanh âm dò hỏi tại đỉnh đầu ta nói: “Em không phải vẫn thích ăn nhất là thịt mỡ sao? Nè, cho em hết, nhanh ăn đi!”

Ta bị nghẹn một chút, trừng mắt nhìn hắn, ta trong đời lúc nào nói mình thích ăn thịt mỡ? Ta thế nào lại không biết? Hắn ung dung dùng ánh mắt càng thêm nhu hòa nhìn ta: “Mau ăn đi.”

Ta vừa định mở miệng cự tuyệt, tay hắn liền vò lấy đầu ta, gương mặt nghẹn khuất của ta đã bị hắn đè xuống. Cuối cùng, ta cũng chỉ khuất phục dưới uy vũ của hắn, yên lặng rưng rưng đem cục thịt mỡ ta ghét nhất nuốt xuống phía dưới.

Hắn “từ ái” dùng sức vỗ vỗ đầu ta: “Em nhìn em, gấp như thế làm gì nha? Cũng không nhai một chút đã trực tiếp nuốt rồi, nè, anh còn rất nhiều thịt mỡ, em cứ từ từ ăn.”

Ta nhìn hắn chỉ vào một khay đầy thịt mỡ mà quạ bay đầy đầu. . .

Thế nhưng chuyện càng khiến ta méo mặt còn ở phía sau, chị Lý bọn họ vừa nhìn thấy ngay cả boss cũng đều cống hiến thức ăn của chính mình, thế nên cũng không cam chịu lạc hậu nhanh nhẹn đem thịt mỡ trong đồ ăn của mình đều gắp vào trong bát của ta: “Ai nha nguyên lai Tiểu Phương thích ăn thịt mỡ a, tôi ở đây cũng có, đừng khách khí, ăn hết mình đi…”

Chỉ một thoáng trong chén ta chồng chất một ngọn núi nhỏ đầy thịt mỡ. Vì vậy, sau bữa trưa, ta một mực không ngừng ợ hơi, ợ ra toàn bộ đều là mùi thịt trắng bóc đầy mỡ…

Khó khăn lắm mới tới buổi chiều giờ tan tầm, quản lí phòng chúng ta giống quỷ sứ đột nhiên xuất hiện, mặt không biểu tình nói: “Tối hôm qua là toàn bộ công ty cùng nhau ăn mừng, hôm nay buổi tối chúng ta cùng phòng kỹ thuật và phòng thị trường cùng nhau ăn một bữa cơm, sau đó đi trượt băng, tôi sẽ không đi, mọi người tùy ý.”

Vừa dứt lời, một trận hoan hô vang dội. Ta kích động hoa chân múa tay vui sướng, khửa khửa khửa khửa khửa, lại có ăn không phải trả tiền!

Một đám người hoả tốc thu thập đồ đạc tề tụ dưới lầu, ta vừa chạy vội xuống liền thấy một chiếc xe rất ư quen mắt, đang suy nghĩ vì sao một bần dân như ta lại thấy một xa xỉ phẩm như vậy quen mắt, chỉ thấy Lâm Nhiên từ trong xe xuống tới, diện mạo hiên ngang đi tới trước mặt một đồng sự hỏi: “Sao lại tụ tập thế kia, muốn đi đâu sao?”

“Chúng tôi sắp đi liên hoan sau đó đi trượt băng, Lâm tổng có muốn cùng đi hay không a?”

Ta đột nhiên thấy mí mắt phải giựt giựt, trong lòng thầm hô một tiếng: không xong!

Chỉ thấy Lâm Nhiên mắt hoa đào híp lại, mím chặt khóe môi, cười đến giống như trăm hoa nở rộ: “Tốt.”

Trong sát na, ta nghe được trái tim tràn đầy ước mơ hi vọng “đông” một tiếng, rơi vào đáy vực sâu tuyệt vọng…

Chú thích:

(1) Phúc hắc: hơ hơ, đại loại là gỉảo hoạt á…ai đọc nhiều truyện chắc biết rùi hen…

(2) mời xem lại chương 6 a ^^!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương