Oan Gia Ngõ Hẹp
-
Chương 26
Ta vội vàng tiến lên mấy bước ngăn cậu nhóc đang đọc oang oang thư của ta lại, cười nói: “Tiểu bằng hữu ngoan, cái rương mà bọn em đào được chính là của chị, là trước đây khi còn đi học chị đã chôn ở chỗ này, bây giờ bọn em có thể trả lại cho chị được không?”
Bọn họ lập tức chuyển sang bộ dạng như lâm đại địch, trừng mắt nhìn ta: “Chị muốn làm gì? Muốn cướp kho báu của bọn em cứ việc nói thẳng, không cần phải đưa ra lý do tệ như vậy nha!”
Ta 囧: “Cái kia, đây thật là rương của chị mà, chị gọi là Phương Nam, chính là cái tên mà các em vừa đọc tới đó.”
Vừa mới nói xong, một bé trai mũm mĩm lập tức bật cười ha ha hai tay chống nạnh nói: “Chị nói chị gọi là Phương Nam thì chị là Phương Nam sao? Vậy em đây chính là Phương Bắc!”
Té rầm xuống đất, bọn tiểu hài tử sao nhỏ như thế đã thành tiểu quỷ a!
Ta trợn trừng mắt nỗ lực tìm cách xem làm thế nào mới có thể đoạt lại cái rương, đã thấy Lâm Nhiên tiến tới cầm một tờ tiền hồng nhạt đưa tới trước mặt mấy tiểu tử kia: “Nè, mua kho báu của bọn em.”
Mấy cậu nhóc sửng sốt, sau đó lập tức thống khoái mà đoạt lấy tờ tiền, đem cái rương nhét vào trong tay ta: “Sớm như vậy không phải là xong rồi sao!”
Ta lại phun 3 lít máu! Cái gì mà bông hoa của tổ quốc chứ! Cả đám đều là tiểu Grandet (1)!
Bất quá tốt xấu cũng lấy lại được cái rương rồi, ta cám ơn Lâm Nhiên, hắn hỏi: “Ai viết thư cho em? Sao lại chôn đi?”
“A? À. . . Cái kia, là thư của em với An Hảo viết cho nhau, muốn giữ làm kỷ niệm cho nên mới chôn ở chỗ này, không ngờ lại bị người ta đào lên.”
Lâm Nhiên lắc đầu, chân dài sải bước đi vào trong chùa: “Bọn con gái các em… thật thích nói dối . .”
Mặt ta nóng lên, đột nhiên nghĩ mình quả là có lỗi với hắn, thế nhưng, ta làm thế nào cũng không có cách nói ra sự thực với hắn cả.
Lúc đang xin xăm, ta hỏi Lâm Nhiên: “Anh cầu cái gì thế?”
Lâm Nhiên liếc mắt ta: “Vậy em cầu cái gì?”
“Đương nhiên là cầu tài vận!”
Hắn cười nhạo một tiếng: “Có anh ở đây, còn cầu tài vận cái gì? Anh không phải là máy ATM di động tốt nhất sao?”
Ta 囧, vừa muốn mở miệng nói, bỗng có một cô gái thoạt nhìn rất xinh đẹp tiến lại gần hỏi Lâm Nhiên: “Xin hỏi tiên sinh ngài cầu gì vậy?”
“Nhân duyên.”
“Nga? Phải không?” Cô gái nọ che miệng cười, “Thật trùng hợp nha, tôi cũng tới để cầu nhân duyên!”
Ặc, vậy mà cũng gọi là trùng hợp sao? Tới nơi này mười người hết sáu là cầu nhân duyên không phải sao? Còn lại bốn người nhất định là cầu tài vận giống ta thôi!
Lâm Nhiên lễ phép cười cười: “Thật không?”
“Đúng vậy, đúng vậy,” cô gái hưng phấn đem tờ xăm phe phẩy trước mặt Lâm Nhiên, “Anh xem, là quẻ tốt nhất! Tôi vừa rút được thẻ này, quay đầu lại liền thấy tiên sinh, thực sự là quá trùng hợp a.”
Nhìn cô gái kia đôi mắt chớp lia lịa, ta rất muốn nói cho nàng ta rằng: cô nương ơi, lông mi của cô sắp rớt ra rồi kìa!
Lâm Nhiên nhìn cô ta cười cười, sau đó quay đầu nói với ta: “Nhanh rút một xăm đi.”
Ta “nga” một tiếng, tùy tiện rút một cái, mở ra nhìn —— đại hung!
Đại hung cái quả chuối nhà ngươi! (2)
= =+
Lâm Nhiên ở bên cạnh ha ha cười: “Đại hung a. . . Chậc chậc. . .”
Ta nổi giận, ưỡn ngực nói: “Đại hung thì làm sao? Em đại hung (*), em vui sướng!”
(* Chỗ này nhớ có lần ta chú thích rùi nhỉ ^^, nhắc lại, đại hung trong bói toán là quẻ cực xui, mà “hung” còn có nghĩa là “ngực”, “đại hung” => “ngực bự” =]])
Lâm Nhiên đầu tiên là giật mình, sau đó dùng một loại ánh mắt ý vị thâm trường quan sát ngực ta một lát, cuối cùng mới thong thả nói: “Ừm, anh ngược lại thật hy vọng em là đại hung. . .”
= =+
Ngươi đồ lưu manh. . . Đại hung cái quả chuối nhà ngươi!
Nghiễm nhiên bị Lâm Nhiên gạt sang một bên, cô gái nọ có điểm không cam lòng, lúc này thấy Lâm Nhiên cười nhạo ta cũng cười khanh khách nói: “Tiên sinh ngài thực hay nói giỡn, vị tiểu thư này, ha ha, ha ha, rõ ràng là sân bay mà, ai nha, xin lỗi tôi không phải cố ý nói sự thật đâu. . .” Vừa nói vừa cười đến run rẩy hết cả người, lại còn dùng sức đem thân mình cọ tới gần người Lâm Nhiên.
Ta xem bộ ngực “sóng dậy cuộn trào mãnh liệt” của nàng ta cọ cọ trên người Lâm Nhiên , trong lòng thật là khó chịu, mà hậu quả của việc ta khó chịu chính là —— tay phản ứng mau hơn não —— bụp một cái chụp lên bộ ngực vĩ đại của tiểu thư nọ!
Tiếp đó cả đám người đều ngẩn ra, cô gái kia khuôn mặt cấp tốc đỏ ửng lên, một tay che ngực một tay chỉa vào người của ta run run nói: “Cô cô cô, cô cũng dám sờ tôi!”
Ta rất bình tĩnh trả lời: “Xin lỗi tiểu thư, kỳ thực vừa rồi có một con gián bám trước ngực cô, tôi chỉ giúp cô đuổi đi mà thôi, bất quá hình như nó chui vào trong áo của cô rồi, tốt nhất là cô nên tìm một chỗ cởi áo ra kiểm tra một chút. . .”
Ta còn chưa nói xong, cô gái kia gào khóc chạy vội đi.
Tâm tình cuối cùng cũng tốt lên một chút, vừa quay đầu lại, thấy Lâm Nhiên nhìn ta cười đến vẻ mặt gian trá, mặt ta nóng lên, nghiêm mặt lại giáo dục hắn: “Em nói cho anh a, hiện giờ có bộ ngực lớn mười người hết chín là giả! Theo như cảm giác từ cái đập vừa rồi, em có thể kết luận chắc chắn rằng, ngực của cô ta, khẳng định là đã bơm silicon hay đại loại gì đó! Đàn ông các anh không nên chỉ nhìn thấy ngực bự là mắt sáng rỡ, không chừng trước kia chưa động dao kéo, so với màn thầu Vượng Tử còn nhỏ hơn đâu!”
Lâm Nhiên vuốt cằm gật đầu, sau đó tròng mắt lướt tới trước ngực ta, một bên còn chép chép miệng: “Ừm, kỳ thực màn thầu Vượng Tử cũng rất tốt. . . Anh nhớ mà, ăn rất ngon. . .”
5555555555555!
Ngươi cái đồ lưu manh! Ăn ngon cái quả chuối nhà ngươi!
Ta hai tay che ngực vẻ mặt bi phẫn nhìn Lâm Nhiên, hắn lại đột nhiên buông tay, biểu tình rất vô tội nói: “Là ăn ngon a, khi còn bé anh thích nhất chính là ăn màn thầu Vượng Tử. . . Thế nào, lẽ nào em nghĩ đến chính là. . . chuyện gì khác sao?”
= =+ Xem như ngươi lợi hại!
“Không có! Cái gì cũng không nghĩ!”
“Nga. . . Không nghĩ cái gì khác là hay nhất, anh chỉ sợ có người tư tưởng không trong sáng a. . .”
= =
Tuy rằng bị Lâm Nhiên chòng ghẹo một hồi, thế nhưng khi hắn rút xăm không ngờ cũng rút phải đại hung a! Ta sung sướng hết sức, ha ha, xem ra hôm nay không phải là ngày thích hợp xin xăm a, không phải chỉ có mình ta xui như vậy.
Thế nhưng Lâm Nhiên lại cười tủm tỉm đem xăm nhét vào trong tay ta: “Nè, tặng cho em, tuy rằng đối với người bình thường mà nói xăm này không được tốt, bất quá đối với em hẳn là một quẻ may mắn. . . Đại hung a. . .”
Ta thổ huyết. . . Ngươi nha, hôm nay cứ phải sống chết quấn quít lấy cái từ này hay sao?
Chờ chúng ta thủng thẳng về đến nhà, đã nhanh tới giờ ăn cơm tối. “Bố dượng mẹ kế” của ta lại xoay quanh Lâm Nhiên, ta liền triệt để không trông cậy vào bọn họ, vì vậy tự mình động thủ, cơm no áo ấm! Vừa với chiếc đũa gắp lấy cái móng heo —— mẹ ta giành gắp lấy bỏ vào trong chén Lâm Nhiên: “Nào, ăn móng heo đi, hôm nay cô mới chưng vừa tới! Cháu nếm thử xem.”
Ta trợn trừng mắt, lại duỗi chiếc đũa ra gắp lấy cái chân vịt —— đôi đũa của ba ta chen vào, gắp vô chén của Lâm Nhiên: “Lại ăn cái chân vịt đi! Là con vịt béo nhất hôm nay chú với cô nướng đó!”
= =
Ta quăng đũa xuống: “Baba, mama, hai người nói thật với con đi, rốt cuộc con có phải là hai người nhặt được không?”
Mẹ ta lạ lùng lườm ta: “Con ăn no không chịu nổi toàn hỏi chuyện kỳ quái gì thế? Lai Lâm Nhiên ăn cái này. . .”
Ta triệt để hết chỗ nói rồi, thế nên không thèm quản bọn họ, cho dù bọn họ hỏi han Lâm Nhiên ân cần, nào thích ăn thức gì, thích môn thể thao nào, thích xem sách gì, balabala hận không thể đem mọi chuyện của Lâm Nhiên tất cả đều biết tường tận rõ ràng, phỏng chừng nuôi ta hơn hai mươi năm nay, hiểu biết của bọn họ về ta còn không nhiều bằng chuyện của Lâm Nhiên mà bọn họ mới biết được một ngày. . .
Ta một người rầu rĩ ăn, vừa ăn vừa nghĩ tới cái rương chiều nay vừa lấy lại, thư bên trong lúc ta trở về mở ra xem, phát hiện Tô Viễn trong mỗi một phong thơ đều chia làm hai phần, một phần viết tên ta, một phần viết tên An Hảo. Ngày đó ta cùng An Hảo quyết định ai cũng không được xem, bởi vì không muốn cùng nhau đọc thư của Tô Viễn, thế nhưng hiện tại ta đã biết thư mà lúc Tô Viễn đi xa viết cho chúng ta chỉ là bỏ vào cùng một phong thư mà thôi, vậy, cái thư này có muốn xem hay không đây?
Ta đang một mình suy nghĩ lung tung, mẹ ta cầm đũa gõ thật mạnh lên trán ta: “Ăn một bữa cơm cũng phân tâm nữa! Thức ăn trong chén sắp đổ ra người rồi!”
Ta “A” một tiếng, vội vàng cầm chén đàng hoàng lại, mẹ ta lại nói: “Vừa rồi nói gì con có nghe thấy không a?”
Ta phiền muộn gật đầu: “Nghe rồi nghe rồi!” Dù gì không phải là dặn ta làm sao lấy lòng Lâm Nhiên hột xoàn vương lão ngũ sao!
Buổi tối đi ngủ bắt đầu có vấn đề. Phòng ở nhà ta vốn theo kiểu cũ, chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách. Ba mẹ ta một phòng, ta một phòng, thế nhưng bây giờ có thêm một Lâm Nhiên, ngủ thế nào đây?
Ta suy nghĩ một chút, dù sao hắn là khách, không thể để hắn ngủ phòng khách được —— phỏng chừng ba mẹ ta cũng xót xa không muốn hắn ngủ phòng khách, vì vậy ta rất tự giác ôm gối với chăn mền vào phòng khách trải ra đất nghỉ. Thế nhưng Lâm Nhiên đem đống đồ trong tay ta giật lại, nói: “Để anh ngủ dưới đất đi, anh là đàn ông, sao có thể để phụ nữ ngủ đất.”
Mẹ ta vỗ tay: “Ai nha được rồi, ai cũng không được ngủ dưới đất! Dù sao giường của Nam Nam cũng là giường hai người, rộng lắm, hai con cùng nhau ngủ vẫn ngon!”
= = Mẹ, mẹ thật đúng là một chút cũng không lo lắng cho sự trong trắng của khuê nữ con gái mẹ nha. . . Tuy rằng ta thực cũng đã không còn thuần khiết rồi, thế nhưng lần đó hai người đều uống say nên là ngoài ý muốn, hiện tại hai chúng ta đều rất thanh tỉnh, ngủ chung một giường không phải tự tìm xấu hổ sao!
Ta vừa định nhấc tay phản đối, ba ta lập tức phụ họa gật đầu: “Hay hay! Các con ngủ cùng nhau được rồi! Yên tâm, hiệu quả cách âm của phòng chúng ta tốt lắm!”
Ta thổ huyết, baba, sao ba có thể đối xử với con như vậy, ba đã quên mỗi lần ba với mẹ cãi nhau, lúc ba tự giác “Tôi cút cho bà xem”, là ai len lén mở cửa cho ba vào ư?
Thế nhưng nhị lão lại hoàn toàn không để ý tới kháng nghị của ta, cười tủm tỉm đóng cửa cho chúng ta rồi trở về phòng. Ta cùng Lâm Nhiên mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, hắn đột nhiên bắt đầu cởi quần áo, ta cả kinh, lập tức nhảy lùi về phía sau hai tay che ngực: “Anh muốn làm chi? ! Tưởng phi lễ em sao? !”
Lâm Nhiên lườm ta: “Em tưởng bở à!”
= =+
Hắn tiến vào trong chăn vỗ vỗ chỗ bên cạnh: “Mau ngủ đi. Yên tâm, anh còn không có đói bụng ăn quàng vậy đâu, em không muốn, anh tự nhiên sẽ không ép buộc em.”
Ta mặt đỏ lên, nghĩ mình quả thực cũng rất trẻ con rồi, vì vậy gật đầu vừa muốn trèo lên giường, Lâm Nhiên đột nhiên quay đầu nhìn ta rất nghiêm túc nói: “Thế nhưng —— buổi tối anh ngủ rất cảnh giác a, em cũng đừng tưởng thừa dịp anh ngủ say mà xâm phạm anh!”
. . .
Ta ngủ kỳ thực rất khó tính, nếu có người ngủ bên cạnh, ta sẽ không dễ dàng gì mà đi vào giấc ngủ, tiếng hít thở hay tiếng ngáy ta cũng đều nghe được đặc biệt rõ ràng, sau đó sẽ ngủ không được; nên lúc còn ở đại học ta mới phải cùng An Hảo hai người ra ngoài ở trọ. Thế nhưng đêm nay, Lâm Nhiên nằm bên cạnh ta, chẳng biết vì sao ta lại ngủ đến phá lệ ngọt ngào, tới sáng sớm tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.
Ta nhìn bên giường, Lâm Nhiên đã không thấy, liền nhanh chóng thay quần áo. Vừa mới mở cửa phòng ngủ, mẹ ta ném tới một cái chổi lông gà: “Ngày hôm nay là ngày trọng đại cỡ nào mà con heo nhà ngươi lại ngủ đến bây giờ! Nếu không phải Lâm Nhiên không chịu, mama đã sớm bắt con dậy rồi!”
Ta trợn mắt nhìn mama. Phải rồi, ngày Lâm Nhiên tới là ngày trọng đại cỡ nào? Hừ hừ, ta trở về nhiều lần như vậy còn chưa từng hưởng thụ qua phân nửa đãi ngộ như hắn! Trời thực không công bằng mà!
Ta một bên đánh răng một bên hỏi: “Lâm Nhiên đâu mama?”
“Nó đi ra ngoài, nói là mua cái gì đó.”
Ta không nhanh không chậm sửa soạn xong, ngồi vào bàn cơm: “Mama, bữa sáng đâu?”
Mẹ ta lại cho ta một chổi: “Bữa sáng cái rắm a, con xem xem mấy giờ rồi!? Mau đi dọn dẹp nhà cửa gọn gàng rồi lại giúp mama làm cơm trưa!”
“Mama ngược đãi con. . . Không cho con ăn còn bắt làm việc. . .” Mẹ ta giơ tay lên, ta vội vàng chuồn mất.
Đang lúc nhặt rau, điện thoại di động ta rung lên, ta dùng hai ngón tay gian nan kẹp lấy điện thoại: “Uy?”
“Phương Nam, anh là Tô Viễn đây, trưa nay em có rảnh hay không? Muốn mời em ăn một bữa cơm.”
Chú thích:
(1) Eugénie Grandet: 1 nhân vật trong tiểu thuyết “Tấn trò đời” của Balzac, là 1 thương gia giàu có nhưng cực kì keo kiệt, hà tiện. Chi tiết mời các nàng tham khảo wiki a ^^!
(2) Nguyên văn là “大胸你个香蕉巴拉的!” : ta đã cố hết sức có thể, câu này có vẻ nhạy cảm a, ai ra tay trượng nghĩa giùm ta với :”> - Mẹ Bí Ngô: hình như đúng rồi =))
Bọn họ lập tức chuyển sang bộ dạng như lâm đại địch, trừng mắt nhìn ta: “Chị muốn làm gì? Muốn cướp kho báu của bọn em cứ việc nói thẳng, không cần phải đưa ra lý do tệ như vậy nha!”
Ta 囧: “Cái kia, đây thật là rương của chị mà, chị gọi là Phương Nam, chính là cái tên mà các em vừa đọc tới đó.”
Vừa mới nói xong, một bé trai mũm mĩm lập tức bật cười ha ha hai tay chống nạnh nói: “Chị nói chị gọi là Phương Nam thì chị là Phương Nam sao? Vậy em đây chính là Phương Bắc!”
Té rầm xuống đất, bọn tiểu hài tử sao nhỏ như thế đã thành tiểu quỷ a!
Ta trợn trừng mắt nỗ lực tìm cách xem làm thế nào mới có thể đoạt lại cái rương, đã thấy Lâm Nhiên tiến tới cầm một tờ tiền hồng nhạt đưa tới trước mặt mấy tiểu tử kia: “Nè, mua kho báu của bọn em.”
Mấy cậu nhóc sửng sốt, sau đó lập tức thống khoái mà đoạt lấy tờ tiền, đem cái rương nhét vào trong tay ta: “Sớm như vậy không phải là xong rồi sao!”
Ta lại phun 3 lít máu! Cái gì mà bông hoa của tổ quốc chứ! Cả đám đều là tiểu Grandet (1)!
Bất quá tốt xấu cũng lấy lại được cái rương rồi, ta cám ơn Lâm Nhiên, hắn hỏi: “Ai viết thư cho em? Sao lại chôn đi?”
“A? À. . . Cái kia, là thư của em với An Hảo viết cho nhau, muốn giữ làm kỷ niệm cho nên mới chôn ở chỗ này, không ngờ lại bị người ta đào lên.”
Lâm Nhiên lắc đầu, chân dài sải bước đi vào trong chùa: “Bọn con gái các em… thật thích nói dối . .”
Mặt ta nóng lên, đột nhiên nghĩ mình quả là có lỗi với hắn, thế nhưng, ta làm thế nào cũng không có cách nói ra sự thực với hắn cả.
Lúc đang xin xăm, ta hỏi Lâm Nhiên: “Anh cầu cái gì thế?”
Lâm Nhiên liếc mắt ta: “Vậy em cầu cái gì?”
“Đương nhiên là cầu tài vận!”
Hắn cười nhạo một tiếng: “Có anh ở đây, còn cầu tài vận cái gì? Anh không phải là máy ATM di động tốt nhất sao?”
Ta 囧, vừa muốn mở miệng nói, bỗng có một cô gái thoạt nhìn rất xinh đẹp tiến lại gần hỏi Lâm Nhiên: “Xin hỏi tiên sinh ngài cầu gì vậy?”
“Nhân duyên.”
“Nga? Phải không?” Cô gái nọ che miệng cười, “Thật trùng hợp nha, tôi cũng tới để cầu nhân duyên!”
Ặc, vậy mà cũng gọi là trùng hợp sao? Tới nơi này mười người hết sáu là cầu nhân duyên không phải sao? Còn lại bốn người nhất định là cầu tài vận giống ta thôi!
Lâm Nhiên lễ phép cười cười: “Thật không?”
“Đúng vậy, đúng vậy,” cô gái hưng phấn đem tờ xăm phe phẩy trước mặt Lâm Nhiên, “Anh xem, là quẻ tốt nhất! Tôi vừa rút được thẻ này, quay đầu lại liền thấy tiên sinh, thực sự là quá trùng hợp a.”
Nhìn cô gái kia đôi mắt chớp lia lịa, ta rất muốn nói cho nàng ta rằng: cô nương ơi, lông mi của cô sắp rớt ra rồi kìa!
Lâm Nhiên nhìn cô ta cười cười, sau đó quay đầu nói với ta: “Nhanh rút một xăm đi.”
Ta “nga” một tiếng, tùy tiện rút một cái, mở ra nhìn —— đại hung!
Đại hung cái quả chuối nhà ngươi! (2)
= =+
Lâm Nhiên ở bên cạnh ha ha cười: “Đại hung a. . . Chậc chậc. . .”
Ta nổi giận, ưỡn ngực nói: “Đại hung thì làm sao? Em đại hung (*), em vui sướng!”
(* Chỗ này nhớ có lần ta chú thích rùi nhỉ ^^, nhắc lại, đại hung trong bói toán là quẻ cực xui, mà “hung” còn có nghĩa là “ngực”, “đại hung” => “ngực bự” =]])
Lâm Nhiên đầu tiên là giật mình, sau đó dùng một loại ánh mắt ý vị thâm trường quan sát ngực ta một lát, cuối cùng mới thong thả nói: “Ừm, anh ngược lại thật hy vọng em là đại hung. . .”
= =+
Ngươi đồ lưu manh. . . Đại hung cái quả chuối nhà ngươi!
Nghiễm nhiên bị Lâm Nhiên gạt sang một bên, cô gái nọ có điểm không cam lòng, lúc này thấy Lâm Nhiên cười nhạo ta cũng cười khanh khách nói: “Tiên sinh ngài thực hay nói giỡn, vị tiểu thư này, ha ha, ha ha, rõ ràng là sân bay mà, ai nha, xin lỗi tôi không phải cố ý nói sự thật đâu. . .” Vừa nói vừa cười đến run rẩy hết cả người, lại còn dùng sức đem thân mình cọ tới gần người Lâm Nhiên.
Ta xem bộ ngực “sóng dậy cuộn trào mãnh liệt” của nàng ta cọ cọ trên người Lâm Nhiên , trong lòng thật là khó chịu, mà hậu quả của việc ta khó chịu chính là —— tay phản ứng mau hơn não —— bụp một cái chụp lên bộ ngực vĩ đại của tiểu thư nọ!
Tiếp đó cả đám người đều ngẩn ra, cô gái kia khuôn mặt cấp tốc đỏ ửng lên, một tay che ngực một tay chỉa vào người của ta run run nói: “Cô cô cô, cô cũng dám sờ tôi!”
Ta rất bình tĩnh trả lời: “Xin lỗi tiểu thư, kỳ thực vừa rồi có một con gián bám trước ngực cô, tôi chỉ giúp cô đuổi đi mà thôi, bất quá hình như nó chui vào trong áo của cô rồi, tốt nhất là cô nên tìm một chỗ cởi áo ra kiểm tra một chút. . .”
Ta còn chưa nói xong, cô gái kia gào khóc chạy vội đi.
Tâm tình cuối cùng cũng tốt lên một chút, vừa quay đầu lại, thấy Lâm Nhiên nhìn ta cười đến vẻ mặt gian trá, mặt ta nóng lên, nghiêm mặt lại giáo dục hắn: “Em nói cho anh a, hiện giờ có bộ ngực lớn mười người hết chín là giả! Theo như cảm giác từ cái đập vừa rồi, em có thể kết luận chắc chắn rằng, ngực của cô ta, khẳng định là đã bơm silicon hay đại loại gì đó! Đàn ông các anh không nên chỉ nhìn thấy ngực bự là mắt sáng rỡ, không chừng trước kia chưa động dao kéo, so với màn thầu Vượng Tử còn nhỏ hơn đâu!”
Lâm Nhiên vuốt cằm gật đầu, sau đó tròng mắt lướt tới trước ngực ta, một bên còn chép chép miệng: “Ừm, kỳ thực màn thầu Vượng Tử cũng rất tốt. . . Anh nhớ mà, ăn rất ngon. . .”
5555555555555!
Ngươi cái đồ lưu manh! Ăn ngon cái quả chuối nhà ngươi!
Ta hai tay che ngực vẻ mặt bi phẫn nhìn Lâm Nhiên, hắn lại đột nhiên buông tay, biểu tình rất vô tội nói: “Là ăn ngon a, khi còn bé anh thích nhất chính là ăn màn thầu Vượng Tử. . . Thế nào, lẽ nào em nghĩ đến chính là. . . chuyện gì khác sao?”
= =+ Xem như ngươi lợi hại!
“Không có! Cái gì cũng không nghĩ!”
“Nga. . . Không nghĩ cái gì khác là hay nhất, anh chỉ sợ có người tư tưởng không trong sáng a. . .”
= =
Tuy rằng bị Lâm Nhiên chòng ghẹo một hồi, thế nhưng khi hắn rút xăm không ngờ cũng rút phải đại hung a! Ta sung sướng hết sức, ha ha, xem ra hôm nay không phải là ngày thích hợp xin xăm a, không phải chỉ có mình ta xui như vậy.
Thế nhưng Lâm Nhiên lại cười tủm tỉm đem xăm nhét vào trong tay ta: “Nè, tặng cho em, tuy rằng đối với người bình thường mà nói xăm này không được tốt, bất quá đối với em hẳn là một quẻ may mắn. . . Đại hung a. . .”
Ta thổ huyết. . . Ngươi nha, hôm nay cứ phải sống chết quấn quít lấy cái từ này hay sao?
Chờ chúng ta thủng thẳng về đến nhà, đã nhanh tới giờ ăn cơm tối. “Bố dượng mẹ kế” của ta lại xoay quanh Lâm Nhiên, ta liền triệt để không trông cậy vào bọn họ, vì vậy tự mình động thủ, cơm no áo ấm! Vừa với chiếc đũa gắp lấy cái móng heo —— mẹ ta giành gắp lấy bỏ vào trong chén Lâm Nhiên: “Nào, ăn móng heo đi, hôm nay cô mới chưng vừa tới! Cháu nếm thử xem.”
Ta trợn trừng mắt, lại duỗi chiếc đũa ra gắp lấy cái chân vịt —— đôi đũa của ba ta chen vào, gắp vô chén của Lâm Nhiên: “Lại ăn cái chân vịt đi! Là con vịt béo nhất hôm nay chú với cô nướng đó!”
= =
Ta quăng đũa xuống: “Baba, mama, hai người nói thật với con đi, rốt cuộc con có phải là hai người nhặt được không?”
Mẹ ta lạ lùng lườm ta: “Con ăn no không chịu nổi toàn hỏi chuyện kỳ quái gì thế? Lai Lâm Nhiên ăn cái này. . .”
Ta triệt để hết chỗ nói rồi, thế nên không thèm quản bọn họ, cho dù bọn họ hỏi han Lâm Nhiên ân cần, nào thích ăn thức gì, thích môn thể thao nào, thích xem sách gì, balabala hận không thể đem mọi chuyện của Lâm Nhiên tất cả đều biết tường tận rõ ràng, phỏng chừng nuôi ta hơn hai mươi năm nay, hiểu biết của bọn họ về ta còn không nhiều bằng chuyện của Lâm Nhiên mà bọn họ mới biết được một ngày. . .
Ta một người rầu rĩ ăn, vừa ăn vừa nghĩ tới cái rương chiều nay vừa lấy lại, thư bên trong lúc ta trở về mở ra xem, phát hiện Tô Viễn trong mỗi một phong thơ đều chia làm hai phần, một phần viết tên ta, một phần viết tên An Hảo. Ngày đó ta cùng An Hảo quyết định ai cũng không được xem, bởi vì không muốn cùng nhau đọc thư của Tô Viễn, thế nhưng hiện tại ta đã biết thư mà lúc Tô Viễn đi xa viết cho chúng ta chỉ là bỏ vào cùng một phong thư mà thôi, vậy, cái thư này có muốn xem hay không đây?
Ta đang một mình suy nghĩ lung tung, mẹ ta cầm đũa gõ thật mạnh lên trán ta: “Ăn một bữa cơm cũng phân tâm nữa! Thức ăn trong chén sắp đổ ra người rồi!”
Ta “A” một tiếng, vội vàng cầm chén đàng hoàng lại, mẹ ta lại nói: “Vừa rồi nói gì con có nghe thấy không a?”
Ta phiền muộn gật đầu: “Nghe rồi nghe rồi!” Dù gì không phải là dặn ta làm sao lấy lòng Lâm Nhiên hột xoàn vương lão ngũ sao!
Buổi tối đi ngủ bắt đầu có vấn đề. Phòng ở nhà ta vốn theo kiểu cũ, chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách. Ba mẹ ta một phòng, ta một phòng, thế nhưng bây giờ có thêm một Lâm Nhiên, ngủ thế nào đây?
Ta suy nghĩ một chút, dù sao hắn là khách, không thể để hắn ngủ phòng khách được —— phỏng chừng ba mẹ ta cũng xót xa không muốn hắn ngủ phòng khách, vì vậy ta rất tự giác ôm gối với chăn mền vào phòng khách trải ra đất nghỉ. Thế nhưng Lâm Nhiên đem đống đồ trong tay ta giật lại, nói: “Để anh ngủ dưới đất đi, anh là đàn ông, sao có thể để phụ nữ ngủ đất.”
Mẹ ta vỗ tay: “Ai nha được rồi, ai cũng không được ngủ dưới đất! Dù sao giường của Nam Nam cũng là giường hai người, rộng lắm, hai con cùng nhau ngủ vẫn ngon!”
= = Mẹ, mẹ thật đúng là một chút cũng không lo lắng cho sự trong trắng của khuê nữ con gái mẹ nha. . . Tuy rằng ta thực cũng đã không còn thuần khiết rồi, thế nhưng lần đó hai người đều uống say nên là ngoài ý muốn, hiện tại hai chúng ta đều rất thanh tỉnh, ngủ chung một giường không phải tự tìm xấu hổ sao!
Ta vừa định nhấc tay phản đối, ba ta lập tức phụ họa gật đầu: “Hay hay! Các con ngủ cùng nhau được rồi! Yên tâm, hiệu quả cách âm của phòng chúng ta tốt lắm!”
Ta thổ huyết, baba, sao ba có thể đối xử với con như vậy, ba đã quên mỗi lần ba với mẹ cãi nhau, lúc ba tự giác “Tôi cút cho bà xem”, là ai len lén mở cửa cho ba vào ư?
Thế nhưng nhị lão lại hoàn toàn không để ý tới kháng nghị của ta, cười tủm tỉm đóng cửa cho chúng ta rồi trở về phòng. Ta cùng Lâm Nhiên mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, hắn đột nhiên bắt đầu cởi quần áo, ta cả kinh, lập tức nhảy lùi về phía sau hai tay che ngực: “Anh muốn làm chi? ! Tưởng phi lễ em sao? !”
Lâm Nhiên lườm ta: “Em tưởng bở à!”
= =+
Hắn tiến vào trong chăn vỗ vỗ chỗ bên cạnh: “Mau ngủ đi. Yên tâm, anh còn không có đói bụng ăn quàng vậy đâu, em không muốn, anh tự nhiên sẽ không ép buộc em.”
Ta mặt đỏ lên, nghĩ mình quả thực cũng rất trẻ con rồi, vì vậy gật đầu vừa muốn trèo lên giường, Lâm Nhiên đột nhiên quay đầu nhìn ta rất nghiêm túc nói: “Thế nhưng —— buổi tối anh ngủ rất cảnh giác a, em cũng đừng tưởng thừa dịp anh ngủ say mà xâm phạm anh!”
. . .
Ta ngủ kỳ thực rất khó tính, nếu có người ngủ bên cạnh, ta sẽ không dễ dàng gì mà đi vào giấc ngủ, tiếng hít thở hay tiếng ngáy ta cũng đều nghe được đặc biệt rõ ràng, sau đó sẽ ngủ không được; nên lúc còn ở đại học ta mới phải cùng An Hảo hai người ra ngoài ở trọ. Thế nhưng đêm nay, Lâm Nhiên nằm bên cạnh ta, chẳng biết vì sao ta lại ngủ đến phá lệ ngọt ngào, tới sáng sớm tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.
Ta nhìn bên giường, Lâm Nhiên đã không thấy, liền nhanh chóng thay quần áo. Vừa mới mở cửa phòng ngủ, mẹ ta ném tới một cái chổi lông gà: “Ngày hôm nay là ngày trọng đại cỡ nào mà con heo nhà ngươi lại ngủ đến bây giờ! Nếu không phải Lâm Nhiên không chịu, mama đã sớm bắt con dậy rồi!”
Ta trợn mắt nhìn mama. Phải rồi, ngày Lâm Nhiên tới là ngày trọng đại cỡ nào? Hừ hừ, ta trở về nhiều lần như vậy còn chưa từng hưởng thụ qua phân nửa đãi ngộ như hắn! Trời thực không công bằng mà!
Ta một bên đánh răng một bên hỏi: “Lâm Nhiên đâu mama?”
“Nó đi ra ngoài, nói là mua cái gì đó.”
Ta không nhanh không chậm sửa soạn xong, ngồi vào bàn cơm: “Mama, bữa sáng đâu?”
Mẹ ta lại cho ta một chổi: “Bữa sáng cái rắm a, con xem xem mấy giờ rồi!? Mau đi dọn dẹp nhà cửa gọn gàng rồi lại giúp mama làm cơm trưa!”
“Mama ngược đãi con. . . Không cho con ăn còn bắt làm việc. . .” Mẹ ta giơ tay lên, ta vội vàng chuồn mất.
Đang lúc nhặt rau, điện thoại di động ta rung lên, ta dùng hai ngón tay gian nan kẹp lấy điện thoại: “Uy?”
“Phương Nam, anh là Tô Viễn đây, trưa nay em có rảnh hay không? Muốn mời em ăn một bữa cơm.”
Chú thích:
(1) Eugénie Grandet: 1 nhân vật trong tiểu thuyết “Tấn trò đời” của Balzac, là 1 thương gia giàu có nhưng cực kì keo kiệt, hà tiện. Chi tiết mời các nàng tham khảo wiki a ^^!
(2) Nguyên văn là “大胸你个香蕉巴拉的!” : ta đã cố hết sức có thể, câu này có vẻ nhạy cảm a, ai ra tay trượng nghĩa giùm ta với :”> - Mẹ Bí Ngô: hình như đúng rồi =))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook