Oan Gia Ngõ Hẹp
Chương 21

Lúc đó ta cùng An Hảo hai người đều choáng váng, mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày trời, ai cũng không nói gì, cuối cùng lần đầu tiên bọn ta không cùng nhau về nhà, tan học liền đường ai nấy đi.

Nhớ trước kia khi Tô Viễn chưa xuất hiện, ta cùng An Hảo đã từng bàn qua, nếu có một ngày hai đứa đều thích một người thì phải làm sao. Ta nói: “Ta nhất định không có khả năng nha, bọn con trai đều xem ta như bạn thân, hơn nữa, mấy tên quỳ gối dưới váy ngươi đều là bọn không có nội hàm, chỉ biết xem trọng bề ngoài, ta thích đàn ông biết thưởng thức vẻ đẹp bên trong cơ!”

An Hảo xí một tiếng, nói: “Tốt xấu ta còn có vẻ ngoài xinh đẹp, còn ngươi là từ trong ra ngoài không thấy được chỗ nào đẹp! Bất quá ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ không tranh với ngươi, hai ta đều cấu kết với nhau làm việc xấu lâu như vậy, cũng không thể xuất hiện một kẻ thứ ba. Hơn nữa, nam nhân như y phục, tỷ muội như tay chân mà!”

Thế nhưng, khi hai chúng ta thực sự cùng thích Tô Viễn, lại ngay lập tức xa lánh đối phương.

Ta cùng An Hảo trải qua một tuần như người xa lạ sau, An Hảo đột nhiên tìm ta nói: “Không được, ta chịu không nổi! Chúng ta cùng đi tìm Tô Viễn ngả bài với hắn đi! Hắn nói thích ai, người kia nhất định phải buông tay!”

Ta suy nghĩ một chút, trong mắt bọn nam sinh, ta cùng với An Hảo hào quang chói lóa cho tới bây giờ đều như tiểu tiên nữ so sánh với nhau, là hoàn toàn không có bất luận một phần thắng. Thế nhưng người ta thích là Tô Viễn a, hắn không giống với bọn nam sinh kia, hắn sẽ ôn nhu mỉm cười với ta, hắn sẽ thay ta trả tiền cơm, hắn sẽ vuốt đầu ta với vẻ mặt bất đắc dĩ, hắn sẽ nói, “Tôi thấy cô ấy rất tốt” … Cho nên ta nghĩ, có thể, Tô Viễn cũng có một chút thích ta, vì vậy ta liền gật đầu đáp ứng.

Chúng ta hai người hùng hùng hổ hổ như lao tới chiến trường cùng đi tìm Tô Viễn, ta mím chặt môi thận trọng đứng ở một bên, An Hảo hít sâu một hơi nói: “Tô Viễn, bọn em hôm nay tới tìm anh là có chút việc muốn hỏi…”

Tô Viễn đột nhiên nở nụ cười: “Thì ra bọn em đều đã biết sao? Ha ha, anh còn đang lo nói thế nào với bọn em đây.”

Ta cùng An Hảo đều có chút mờ mịt, ta ngây ngốc hỏi: “Cái gì?”

Tô Viễn nói: “Là chuyện anh sắp đi Mỹ du học a, bọn em không phải vì vậy tới tìm anh sao?”

Trong nháy mắt đó, ta cùng An Hảo đều choáng váng…

Tô Viễn tiếp tục nói: “Thứ bảy này theo anh lên ngôi chùa trên núi phía Tây cầu một tấm bùa bình an đi, tháng sau anh đi rồi.”

Ta và An Hảo máy móc gật đầu: “Được…”

Cứ như vậy, vốn là hai người cùng nhau đi tỏ tình, nhưng còn chưa kịp nói ra lại được tin Tô Viễn phải ra nước ngoài du học. Chiều hôm đó ta cùng An Hảo hai người ngồi trên khán đài sân vận động, mãi cho đến khi mặt trời khuất sau núi, vầng trăng nhô lên cao, không ai nói một câu, cuối cùng đều tự vỗ vỗ cái mông trở về nhà.

Thứ bảy hôm đó, chúng ta ba người hẹn nhau cùng trèo lên ngọn núi kia, ta với An Hảo tựa như cái gì cũng chưa từng phát sinh tiếp tục cãi nhau, tiếp tục tìm cơ hội hãm hại Tô Viễn, hắn vẫn như trước tính tình ôn nhu, cười dịu dàng dung túng chúng ta.

Tới ngôi chùa nhỏ trên đỉnh núi, ba người chúng ta mỗi người đi cầu lấy một tấm bùa hộ mệnh bằng gỗ đào, sau đó qua bái Phật. Ta nhìn Phật tượng, dưới đáy lòng thành kính hứa nguyện: “Cầu người phù hộ cho nam sinh bên cạnh con đây, để anh ấy nơi đất khách tha hương có thể bình an vui sướng.”

Ta không biết An Hảo hứa nguyện điều gì, thế nhưng trực giác cho ta biết rằng nàng hẳn là cầu khẩn giống như ta mà thôi. Chúng ta hỏi ước nguyện của Tô Viễn là cái gì, hắn chỉ cười nhưng không chịu nói, chúng ta lại làm ầm lên, hắn nói: “Nói ra sẽ không linh, không thể nói.”

Sau lại ba người tìm một tảng đá lớn, sóng vai ngau ngồi ngắm mặt trời lặn. Đương lúc ráng chiều đỏ rực thiêu cháy phân nửa bầu trời, An Hảo đột nhiên hỏi Tô Viễn: “Tô Viễn… Anh đi nước Mỹ rồi, sẽ quên bọn em sao?”

Hắn cười lắc đầu: “Đương nhiên sẽ không. Hai người bọn em đặc biệt như thế, anh muốn quên cũng khó a.”

Ta hứng thú, hỏi: “Hai đứa bọn em đặc biệt như thế nào cơ?”

Hắn cười hắc hắc: “Một người bề ngoài nũng nịu mà tâm lại cường hãn, một người bề ngoài mạnh mẽ mà tâm lại như heo.”

Ta cùng An Hảo song song 囧, sau đó cùng nhau bạo phát nhào tới ngắt nhéo hắn, hắn ha ha cười né tránh ma trảo của chúng ta. Mặt trời chiều phủ lên khuôn mặt anh tuấn của Tô Viễn một tầng sáng vàng đượm, nụ cười tươi rực rỡ của hắn trong suốt tinh khiết như chảy qua một làn nước long lanh chói mắt. Ta nhìn hắn ngây người, quay đầu lại nhìn An Hảo, phát hiện một An Hảo vẫn luôn trước mặt người khác kiêu ngạo như khổng tước, lúc này đây cũng là một bộ ngây ngốc mím môi.

Trong giây phút đó ta đột nhiên rất muốn khóc, ta nghĩ, nam sinh tốt đẹp này chính là người đàn ông mà cả đời ta đều không thể quên được, thế nhưng, hắn cũng sẽ không thuộc về ta hay An Hảo – bất luận một người nào…

Ngày Tô Viễn đi, ta và An Hảo đều nói sẽ không đi tiễn hắn, vì chịu không nổi cảnh ly biệt, khóc sướt mướt sẽ rất tổn hại hình tượng thục nữ của An Hảo với hình tượng con người rắn rỏi của ta. Thế nhưng ngày đó ta vẫn len lén một người chạy tới sân bay, ta trốn ở sau một cây cột bự, nhìn Tô Viễn một lần rồi lại một lần ôm lấy bạn học của hắn cáo biệt, ta hận không thể tát cho mình hai cái, lúc trước sao lại nói không muốn đến a, giờ thì hay rồi, cuối cùng ngay cả một cái ôm cũng chưa từng tới tay!

Tới thời gian đăng ký, ta thấy Tô Viễn nhìn bên ngoài như đang trông ngóng gì đó, không biết có phải đang đợi ta cùng An Hảo xuất hiện hay không, cuối cùng, hắn vẫy tay, quay người lại, bóng lưng như thanh trúc liền khuất sau cánh cửa.

Qua thật lâu thật lâu, thẳng đến khi mọi người đến tiễn Tô Viễn đều đi hết, ta mới từ sau cây cột đi tới, sau đó cham mặt với An Hảo cũng đang đi ra từ sau một cây cột khác.

An Hảo cúi đầu đi tới, giọng nói nghẹn ngào: “Hắn đi rồi.”

Ta nhìn An Hảo đôi mắt sưng đỏ như mắt thỏ, hệt như ta, gật đầu: “Ừ, đi rồi.”

An Hảo đột nhiên “Oa” một tiếng khóc lớn lên: “Hắn rốt cục đi rồi, rốt cục đi rồi! Thế nhưng ta còn chưa kịp nói với hắn ta thích hắn mà! Ngươi tại sao cũng thích hắn làm chi a? ! Sao cố tình lại là ngươi cũng thích hắn? ! Ta thực sự ghét ngươi, đồ chết bầm a, ghét ngươi đồ chết bầm…”

Ta cũng bắt đầu hét lên: “Ta cũng phiền ngươi đồ chết bầm a! Nhiều người thích ngươi như vậy, ngươi để làm chi mà lại thích Tô Viễn a! Ta cũng chưa kịp nói với hắn ta thích hắn đây! Ta cũng thực sự ghét ngươi, chết bầm a…”

Sau đó chúng ta hai người ôm nhau gào khóc thảm thiết như sơn băng địa liệt, hù dọa tới cả bảo an ở sân bay. Sau lại, ta cùng An Hảo khôi phục thành bang phái hai người, ai cũng không nhắc tới Tô Viễn, thỉnh thoảng có bạn học nhắc tới quãng thời gian cấp 3 đã từng có một nam sinh tựa như cơn gió mát, hai chúng ta cũng đều rất ăn ý làm bộ không có nghe thấy. Tô Viễn sau khi xuất ngoại cũng từng viết cho ta với An Hảo ba phong thư, bởi vì trên bì thư viết tên hai chúng ta, mà hai chúng ta ai cũng không muốn cho đối phương xem, vì vậy cuối cùng quyết định ai cũng không được đọc, tìm một chỗ chôn hết mấy bức thư. Từ đó về sau, người này cùng hết thảy mọi chuyện liên quan đến hắn, tất cả chôn xuống đáy lòng.

“Phương Nam? Phương Nam? Nghĩ cái gì mà xuất thần vậy?”

Ta ngẩn ra, phục hồi tinh thần, nhìn Tô Viễn đang lái xe bên cạnh, cảm giác bừng tỉnh như vừa trải qua mấy đời, ta lắc đầu nói: “Không có gì. Ai, anh ở nước Mỹ được hoan nghênh như vậy, mấy cô nữ sinh ngoại quốc tóc vàng mắt xanh đều bổ nhào vào anh, mỗi ngày được mỹ nữ vờn quanh, có phải sống rất hạnh phúc rất happy không a?”

Tô Viễn cười lắc đầu: “Nào có rất happy a, bên ngoài chung quy không tốt bằng ở nhà…”

Ta gật đầu: “Ừm, biết anh sống không tốt, em cũng an tâm…”

Tô Viễn ha ha cười, bất đắc dĩ lắc đầu: “Em nha em nha…”

“Được rồi, có thể ngừng ở đây, chúng tôi tới rồi.” Lâm Nhiên ngồi ở ghế sau đã bị ta quên béng nãy giờ đột nhiên mở miệng.

Ta nhìn bên ngoài: “A? Còn chưa tới công ty mà.”

“Ai nói muốn tới công ty? ! Nhanh xuống xe đi!” Xe dừng lại, Lâm Nhiên không nói hai lời đem ta từ trong xe tha ra, sau đó nhìn Tô Viễn mỉm cười, “Hôm nay phiền anh rồi, hẹn gặp lại.”

Tô Viễn cũng mỉm cười: “Không cần cám ơn.”

Lâm Nhiên gật đầu, cũng không chờ ta chào tạm biệt Tô Viễn, liền kéo ta đi. Ta chỉ có thể ngắc ngứ giãy dụa thân thể liều mạng vẫy tay với Tô Viễn, vừa vẫy vừa hét lên: “Lúc rảnh rỗi cùng nhau đi ăn!”

Vốn đang sải bưới thật nhanh bỗng Lâm Nhiên đột ngột dừng lại, ta vừa vặn đụng vào người hắn, xoa đầu hỏi: “Sao lại đột nhiên dừng lại làm chi a?”

Hắn không nói lời nào nheo mắt trừng ta, thẳng đến lúc trừng cho ta tóc gáy đều dựng đứng lên mới âm trầm nói: “Xem ra, thật đúng là không thể quá dung túng cô rồi…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương