Oan Gia Ngõ Hẹp Tôi Muốn Yêu Chắc
-
C45: Xin lỗi doãn đình đi
Sau khi hắn rời khỏi phòng của Doãn Đình liền một mạch bỏ xuống lầu trên vai còn xách theo balo vác sau một bên. Tay còn lại như thói quen bỏ vào túi quần, ánh mắt nhàn nhạt quẹt một vòng sau đó dừng lại về phía Lưu Phong đang ngồi
Hắn đi tới tiện tay rót một ly nước. Lưu Văn hắn đi mà không có một tiếng động hắn đột ngột xuất hiện Lưu Phong thoáng chút giật mình nhưng rồi cậu nhanh chóng khôi phục lại, không một chút tò mò lên tiếng
“ Hai người khi nãy…?” Ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía hắn
Nhưng thái độ hắn lại ngược hoàn toàn, bình tĩnh tới mất lạ thường. Hắn đặt nhẹ ly nước xuống nói:
“ Con nít đừng nên tò mò ”
Cậu ta xì mặt “ Xí, người ta đã 16 tuổi rồi không còn nhỏ nữa. Chẳng lẽ ý đồ của hai người em không nhận rõ à”
Hắn nghe thấy liền bật cười, những ngon tay gõ gõ vào trên bàn nói “ Vậy thì cứ như em nghĩ đi “
Nói xong hắn liền ngồi bật dậy cầm lấy áo khoác và chìa khoác bước thẳng ra ngoài. Lưu Phong chỉ ngồi đó biết nhìn theo bóng lưng hắn
“ Em không tin là hai người không có gì với nhau đấy!”
[…]
Hắn đến trường như mọi hôm nhưng hôm nay hắn lại không muốn đi cổng trước, hắn đổi ý muốn đi cổng sau. Điều lạ thay, hắn không vội mà vào thẳng bên trong chỉ đứng bên ngoài
Dáng người cao dựa vào một góc tường, tay lại kẹp chặt điếu thuốc như đang đứng đợi ai đó
Một lúc lâu, bên trong lại xuất hiện hai người nam sinh bước ra hai người bọn họ có vẻ như đang nói chuyện rất vui vẻ thì đột nhiên một trong nam sinh liền nhìn thấy hắn sắc mặt lại thay đổi
Cậu ta nôn nóng muốn tạm biệt cậu nam sinh kia để nhanh chóng rời đi nhưng không may lại bị hắn kéo ngược về
Cậu ta run sợ đối diện với hắn miệng lắp bắp nói “ Lưu Văn sao…sao cậu lại kéo tôi?”
Cánh tay Lưu Văn đặt sau lưng cậu ta bất ngờ buông ra. Giọng hắn lạnh nhạt mở niệng
“ Thấy tôi đã vội vã chạy đi?”
Cậu ta nuốt nước miệng, hai chân không tự chủ lùi về sau cố gắng giữ bình tĩnh “ Không có “
Hắn thản nhiên quăng một sấp ảnh vào người cậu ta “ Tự xem đi”
Tay chân cậu ta run rẩy nhận lấy, động tác nhanh chóng cầm lấy những tấm ảnh ra xem. Phút chốc khiến cậu ta giật mình mà thụt lùi về sau
“ Làm sao cậu lại có những thứ này?”
Hắn cười trừ “ Bộ khó lắm sao?”
Cậu ta mất bình tĩnh nhưng vẫn mạnh miệng “ Phải tôi làm đấy thì sao chứ, Doãn Đình cậu ta bị như vậy đáng đời cậu ta phải bị nặng hơn như thế mới đúng”
Hắn tức giận lao tới đè cậu ta lên một góc tường, ánh mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào cậu ta “ Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám một lần nữa đụng tới cậu ấy thì người mẹ thân yêu của cậu tôi sẽ không thể bảo đảm được đâu! Biết chưa”
Nói xong hắn liền thả tay ra khỏi người cậu ta chỉnh lại trang phục của minh, hắn không luyến tiếc liền xoay người nhưng cũng không quên nói với cậu ta
“ Đi xin lỗi Doãn Đình đi”
[…]
Doãn Đình mệt mỏi nằm dài trên bàn đúng lúc Tạ Phi từ bên ngoài bước vào sắc mặt cũng chẳng được vui như thường ngày
Cậu ta mặt nặng mày nhẹ bỏ balo xuống dưới đất thật mạnh, cô vì tiếng động lớn liền ngẩng đầu dậy
“ Cậu sao vậy?”
Cậu ta không vui liền nói “ Chẳng phải vì cậu à”
Cô ngồi thẳng dậy chỉnh lại tư thế thoái mải nhìn sang cậu ta “ Sao lại do tôi?”
Tạ Phi cau mày mắng “ Cậu lúc nào cũng làm tôi lo lắng vậy chứ?”
Cô giật mình còn tưởng chuyện gì thì ra cậu ta còn để tâm đến chuyện hôm trước. Doãn Đình thở dài phất tay “ Nhìn xem tôi đã bảo không sao là không sao rồi “
“ Ừm coi như cậu may mắn! Nếu mà xảy ra chuyện gì tôi liều mạng sống chết vì cậu đấy”
“ Được được, tôi biết cậu có thể dùng bản thân mình để đổi lấy mạng của tôi. Nhưng tôi cũng không đam nhận đâu” cô cười cười nói
Bọn họ vừa nói vừa cười giỡn với nhau. Bỗng nhiên cô giáo bước vào vẻ mặt hôm nay cũng vô cùng tốt
“ Các em trật tự, về lại chỗ ngồi hết. Cô có chuyện muốn thông báo cho các em”
Mọi người trong lớp đều nhốn nháo ai nấy cũng đều háo hức ngồi lại ngay ngắn đúng chỗ của mình. Cô giáo hài lòng bắt đầu nói
“ Trường chúng ta sẽ có tổ chức đi cắm trại vào ngày mốt “
Bọn họ bắt đầu xì xầm nói nhỏ với nhau, Cửu Linh cầm thước gõ lên bàn
“ Cô còn chưa nói hết các em xì xầm cái gì. Đây không phải chuyến đi chơi bình thường, nhà trường sẽ giao cho các em một nhiệm vụ mỗi người sẽ về nhà tự tìm một bức ảnh về thiên nhiên gắn liền với quan cảnh ngày hôm đó sau đó sẽ chuẩn bị bài thuyết trình cho buổi cắm trại. Các em nghe rõ chưa?”
“ Thưa cô, chỉ có một ngày sao tụi em làm kịp ạ” một nữ sinh trong lớp không hài lòng đứng dậy phản bác
Cô giáo Cửu Linh mỉm cười, giọng kiên định “ Vậy mới thử thách được tài năng của các em, nhớ chuẩn bị thật kĩ đấy sẽ có phần thưởng lớn”
Hắn đi tới tiện tay rót một ly nước. Lưu Văn hắn đi mà không có một tiếng động hắn đột ngột xuất hiện Lưu Phong thoáng chút giật mình nhưng rồi cậu nhanh chóng khôi phục lại, không một chút tò mò lên tiếng
“ Hai người khi nãy…?” Ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía hắn
Nhưng thái độ hắn lại ngược hoàn toàn, bình tĩnh tới mất lạ thường. Hắn đặt nhẹ ly nước xuống nói:
“ Con nít đừng nên tò mò ”
Cậu ta xì mặt “ Xí, người ta đã 16 tuổi rồi không còn nhỏ nữa. Chẳng lẽ ý đồ của hai người em không nhận rõ à”
Hắn nghe thấy liền bật cười, những ngon tay gõ gõ vào trên bàn nói “ Vậy thì cứ như em nghĩ đi “
Nói xong hắn liền ngồi bật dậy cầm lấy áo khoác và chìa khoác bước thẳng ra ngoài. Lưu Phong chỉ ngồi đó biết nhìn theo bóng lưng hắn
“ Em không tin là hai người không có gì với nhau đấy!”
[…]
Hắn đến trường như mọi hôm nhưng hôm nay hắn lại không muốn đi cổng trước, hắn đổi ý muốn đi cổng sau. Điều lạ thay, hắn không vội mà vào thẳng bên trong chỉ đứng bên ngoài
Dáng người cao dựa vào một góc tường, tay lại kẹp chặt điếu thuốc như đang đứng đợi ai đó
Một lúc lâu, bên trong lại xuất hiện hai người nam sinh bước ra hai người bọn họ có vẻ như đang nói chuyện rất vui vẻ thì đột nhiên một trong nam sinh liền nhìn thấy hắn sắc mặt lại thay đổi
Cậu ta nôn nóng muốn tạm biệt cậu nam sinh kia để nhanh chóng rời đi nhưng không may lại bị hắn kéo ngược về
Cậu ta run sợ đối diện với hắn miệng lắp bắp nói “ Lưu Văn sao…sao cậu lại kéo tôi?”
Cánh tay Lưu Văn đặt sau lưng cậu ta bất ngờ buông ra. Giọng hắn lạnh nhạt mở niệng
“ Thấy tôi đã vội vã chạy đi?”
Cậu ta nuốt nước miệng, hai chân không tự chủ lùi về sau cố gắng giữ bình tĩnh “ Không có “
Hắn thản nhiên quăng một sấp ảnh vào người cậu ta “ Tự xem đi”
Tay chân cậu ta run rẩy nhận lấy, động tác nhanh chóng cầm lấy những tấm ảnh ra xem. Phút chốc khiến cậu ta giật mình mà thụt lùi về sau
“ Làm sao cậu lại có những thứ này?”
Hắn cười trừ “ Bộ khó lắm sao?”
Cậu ta mất bình tĩnh nhưng vẫn mạnh miệng “ Phải tôi làm đấy thì sao chứ, Doãn Đình cậu ta bị như vậy đáng đời cậu ta phải bị nặng hơn như thế mới đúng”
Hắn tức giận lao tới đè cậu ta lên một góc tường, ánh mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào cậu ta “ Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám một lần nữa đụng tới cậu ấy thì người mẹ thân yêu của cậu tôi sẽ không thể bảo đảm được đâu! Biết chưa”
Nói xong hắn liền thả tay ra khỏi người cậu ta chỉnh lại trang phục của minh, hắn không luyến tiếc liền xoay người nhưng cũng không quên nói với cậu ta
“ Đi xin lỗi Doãn Đình đi”
[…]
Doãn Đình mệt mỏi nằm dài trên bàn đúng lúc Tạ Phi từ bên ngoài bước vào sắc mặt cũng chẳng được vui như thường ngày
Cậu ta mặt nặng mày nhẹ bỏ balo xuống dưới đất thật mạnh, cô vì tiếng động lớn liền ngẩng đầu dậy
“ Cậu sao vậy?”
Cậu ta không vui liền nói “ Chẳng phải vì cậu à”
Cô ngồi thẳng dậy chỉnh lại tư thế thoái mải nhìn sang cậu ta “ Sao lại do tôi?”
Tạ Phi cau mày mắng “ Cậu lúc nào cũng làm tôi lo lắng vậy chứ?”
Cô giật mình còn tưởng chuyện gì thì ra cậu ta còn để tâm đến chuyện hôm trước. Doãn Đình thở dài phất tay “ Nhìn xem tôi đã bảo không sao là không sao rồi “
“ Ừm coi như cậu may mắn! Nếu mà xảy ra chuyện gì tôi liều mạng sống chết vì cậu đấy”
“ Được được, tôi biết cậu có thể dùng bản thân mình để đổi lấy mạng của tôi. Nhưng tôi cũng không đam nhận đâu” cô cười cười nói
Bọn họ vừa nói vừa cười giỡn với nhau. Bỗng nhiên cô giáo bước vào vẻ mặt hôm nay cũng vô cùng tốt
“ Các em trật tự, về lại chỗ ngồi hết. Cô có chuyện muốn thông báo cho các em”
Mọi người trong lớp đều nhốn nháo ai nấy cũng đều háo hức ngồi lại ngay ngắn đúng chỗ của mình. Cô giáo hài lòng bắt đầu nói
“ Trường chúng ta sẽ có tổ chức đi cắm trại vào ngày mốt “
Bọn họ bắt đầu xì xầm nói nhỏ với nhau, Cửu Linh cầm thước gõ lên bàn
“ Cô còn chưa nói hết các em xì xầm cái gì. Đây không phải chuyến đi chơi bình thường, nhà trường sẽ giao cho các em một nhiệm vụ mỗi người sẽ về nhà tự tìm một bức ảnh về thiên nhiên gắn liền với quan cảnh ngày hôm đó sau đó sẽ chuẩn bị bài thuyết trình cho buổi cắm trại. Các em nghe rõ chưa?”
“ Thưa cô, chỉ có một ngày sao tụi em làm kịp ạ” một nữ sinh trong lớp không hài lòng đứng dậy phản bác
Cô giáo Cửu Linh mỉm cười, giọng kiên định “ Vậy mới thử thách được tài năng của các em, nhớ chuẩn bị thật kĩ đấy sẽ có phần thưởng lớn”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook