Oan Gia Ngõ Hẹp Tôi Muốn Yêu Chắc
-
C31: Dị ứng
Lưu Văn phút chốc ngẩng đầu liếc mắt sang chợt thấy màn hình thấy rõ tên của người đàn ông, hắn đoán chắc được tên nhóc lúc chiều đi bên cạnh cô đang gọi đến
Do dự được một lúc cô cùng đành cầm nó lên nghe,điện thoại lập tức phát lên tiếng trách móc của người đàn ông
[ Tiểu Tử nha đầu nhà cậu, chúng ta có hẹn với nhau mà cậu dám quên hả?]
Nghe đến đó cô thức tỉnh hình như là lúc chiều bọn họ có hẹn cùng nhau đi gặp một vài người bạn cũ mà cô lại quên bén đi. Vội vàng đáp lại cậu ta
“ Chết, tôi quên mất cậu đợi tôi một chút tôi sẽ tới ngay”
Dứt lời cô liền đứng dậy lật đật chào tạm biệt Bạch Tỷ và Lưu Chấn Hoa rồi cầm lấy áo khoác chạy ra bên ngoài dưới sự ngơ ngác của hai người bọn họ
Bạch Nguyệt Lâm lo lắng sợ cô ngã liền lên tiếng nhắc nhở “ Chạy từ từ thôi coi chừng té đấy, con bé này thật là có chuyện gì mà gấp gáp như thế không biết”
Trái lại Lưu Văn cũng vừa đứng dậy “ Con nó rồi, con lên phòng trước”
Tiếp theo sau đó là Diễm Tinh cũng đứng dậy theo sau hắn, Bạch Nguyệt Lâm khi thấy hai người họ dừng mất hút đi bả liền càu nhàu Lưu Chấn Hoa
“ Tại sao ông lại mời con bé vào ăn? Lúc nãy ông không thấy không khí u ám như nào à”
Lưu Chấn Hoa bình thản nhìn vợ mình “ Bà xem con bé đã tới rồi không lẽ đuổi con bé đi, dù sao lúc trước bà cũng thích con bé kia mà”
Bạch Nguyệt Lâm thở dài “ Thì lúc đó tôi đâu có biết con bé sẽ tàn nhẫn bỏ Lưu Văn đi đâu, khiến cho Lưu Văn đau khổ như vậy”
Ông gật gù “ Dù sao cũng đã lở tôi biết sao bây giờ”
“ Bây giờ làm sao đây? Diễm Tinh và Doãn Đình lại sống chung một nhà tôi thấy có vẻ như không ổn lắm” Bà than vãn
Lưu Chấn Hoa thấy vợ mình đau đầu liền giơ tay vuốt ve tấm lưng mà an ủi “ Bà lo lắng gì chứ, tôi thấy Diễm Tinh con bé cũng ngoan chắc sẽ không vì mấy chuyện nhỏ mà xảy ra chuyện gì đâu”
Lưu Phong ngồi bên cạnh vì câu nói của ông khiến chút nữa cậu nhịn cười không được mà phụt ra
“ Bố, bố có nói sai không ạ?”
Ông lắc đầu “ Bố đâu có nói sai?”
“ Diễm Tinh mà ngoan ạ? Bố tin lầm người rồi”
Ông khó hiểu nhìn chăm chú vào cậu con trai “ Ý con là sao? Chẳng phải trước mắt là như vậy à”
Cậu con trai thở dài, quả nhiên mấy cái trò của Diễm Tinh làm chỉ có bố cậu mới là người dễ tin nhất.
“ Không có gì đâu ạ, đợi khi bố tận mắt thấy bố sẽ thay đổi suy nghĩ “ Vừa nói vừa đứng dậy bước ra khỏi bàn ăn
“ Mấy cái đứa này nói gì mà không hiều gì hết”
[…]
Hôm nay cô rất vui gặp được những người bạn cũ cô thật sự nói rất nhiều tuy rằng cô và Tạ Phi chuyển đến trường mới nhưng mấy người bạn của hai người bọn họ đều rất tốt với cô và cậu ta.
Bọn họ cùng nhau uống rượu, sức khoẻ cô vốn từ nhỏ không được tốt nên Tạ Phi lúc nào cũng ngồi bên cạnh đỡ rượu cho cô đến nổi hai mắt của cậu ta
chẳng thể nào mở lên nổi.
Cậu ta say đến bất tỉnh gục lên vai cô, Doãn Đình phải dùng hết sức của mình mới lôi được cậu ta lên được chiếc taxi gần đó. Cô dặn dò tên tài xế chở cậu ta về đúng địa chỉ mà mình đã dặn rồi mới yên tâm bắt một chiếc xe khác để về nhà
Cô về đến nhà đã là mười một giờ trong nhà đều đã tối om chắc là mọi người trong nhà đã đi ngủ, cô rón rén bước lại công tắc để bật đèn, nào ngờ đèn vừa sáng cô giật mình khi thấy hắn ngồi trên ghế mà không phát ra tiếng động
“ Hú hồn ngồi đó mà chẳng nói tiếng nào làm giật mình”
Hắn khoanh tay dựa lưng vào ghế, mặt biến sắc quay đầu lại nhìn cô giọng nói trầm thấp phát ra
“ Trễ thế này rồi, cậu đi đâu?”
Cô không trả lời mà đi thẳng vào trong phòng khách rót cho mình ly nước uống một hơi. Hắn ngồi bên cạnh liền hưởi được mùi rượu trên cơ thể cô, hai hàng mi cáu chặt vào nhau
“ Cậu uống rượu à”
“ Có một chút”
Cả cơ thể ngứa ngáy khó chịu trước khi về đến đây cô bị tên mập trong đám bạn cũ lôi lại phải uống với cậu ta một ly thì mới cho cô đưa Tạ Phi về. Cô đành cắn môi tay nhận lấy uống sạch không chừa giọt nào
Bây giờ trong người cô nóng như lửa đốt, trán lại chảy nhiều mồ hôi đến vậy. Lưu Văn thấy cô bất thường đưa tay chạm nhẹ vào trán cô
“ Sao nóng quá vậy?”
Giọng cô khàn đặc cố gắng phát ra tiếng nói “ Hình như tôi bị dị ứng với rượu, khó chịu quá”
Lưu Văn bực dọc, bản thân bị dị ứng với rượu lại tự mình đi uống nó có phải cô muốn chết rồi không. Hắn đưa tay đỡ cơ thể cô ngồi xuống ghế, bạn thân mình đi lại phòng bếp mở vòi nước lạnh xả vào khăn khô rồi vắt cho nó còn chút nước đi đến đặt nó lên trên trán cho cô
Hắn vừa nhìn gương mặt cô đang nhăn nhó tay vừa cầm điện thoại gọi cho ai đó “ Anh đang ở đâu?”
Giọng nói ngái ngủ truyền từ điện thoại bên kia nhè nhẹ đáp lại lời của hắn “ ông hai khuya rồi không ngủ thì có thể làm gì?”
Do dự được một lúc cô cùng đành cầm nó lên nghe,điện thoại lập tức phát lên tiếng trách móc của người đàn ông
[ Tiểu Tử nha đầu nhà cậu, chúng ta có hẹn với nhau mà cậu dám quên hả?]
Nghe đến đó cô thức tỉnh hình như là lúc chiều bọn họ có hẹn cùng nhau đi gặp một vài người bạn cũ mà cô lại quên bén đi. Vội vàng đáp lại cậu ta
“ Chết, tôi quên mất cậu đợi tôi một chút tôi sẽ tới ngay”
Dứt lời cô liền đứng dậy lật đật chào tạm biệt Bạch Tỷ và Lưu Chấn Hoa rồi cầm lấy áo khoác chạy ra bên ngoài dưới sự ngơ ngác của hai người bọn họ
Bạch Nguyệt Lâm lo lắng sợ cô ngã liền lên tiếng nhắc nhở “ Chạy từ từ thôi coi chừng té đấy, con bé này thật là có chuyện gì mà gấp gáp như thế không biết”
Trái lại Lưu Văn cũng vừa đứng dậy “ Con nó rồi, con lên phòng trước”
Tiếp theo sau đó là Diễm Tinh cũng đứng dậy theo sau hắn, Bạch Nguyệt Lâm khi thấy hai người họ dừng mất hút đi bả liền càu nhàu Lưu Chấn Hoa
“ Tại sao ông lại mời con bé vào ăn? Lúc nãy ông không thấy không khí u ám như nào à”
Lưu Chấn Hoa bình thản nhìn vợ mình “ Bà xem con bé đã tới rồi không lẽ đuổi con bé đi, dù sao lúc trước bà cũng thích con bé kia mà”
Bạch Nguyệt Lâm thở dài “ Thì lúc đó tôi đâu có biết con bé sẽ tàn nhẫn bỏ Lưu Văn đi đâu, khiến cho Lưu Văn đau khổ như vậy”
Ông gật gù “ Dù sao cũng đã lở tôi biết sao bây giờ”
“ Bây giờ làm sao đây? Diễm Tinh và Doãn Đình lại sống chung một nhà tôi thấy có vẻ như không ổn lắm” Bà than vãn
Lưu Chấn Hoa thấy vợ mình đau đầu liền giơ tay vuốt ve tấm lưng mà an ủi “ Bà lo lắng gì chứ, tôi thấy Diễm Tinh con bé cũng ngoan chắc sẽ không vì mấy chuyện nhỏ mà xảy ra chuyện gì đâu”
Lưu Phong ngồi bên cạnh vì câu nói của ông khiến chút nữa cậu nhịn cười không được mà phụt ra
“ Bố, bố có nói sai không ạ?”
Ông lắc đầu “ Bố đâu có nói sai?”
“ Diễm Tinh mà ngoan ạ? Bố tin lầm người rồi”
Ông khó hiểu nhìn chăm chú vào cậu con trai “ Ý con là sao? Chẳng phải trước mắt là như vậy à”
Cậu con trai thở dài, quả nhiên mấy cái trò của Diễm Tinh làm chỉ có bố cậu mới là người dễ tin nhất.
“ Không có gì đâu ạ, đợi khi bố tận mắt thấy bố sẽ thay đổi suy nghĩ “ Vừa nói vừa đứng dậy bước ra khỏi bàn ăn
“ Mấy cái đứa này nói gì mà không hiều gì hết”
[…]
Hôm nay cô rất vui gặp được những người bạn cũ cô thật sự nói rất nhiều tuy rằng cô và Tạ Phi chuyển đến trường mới nhưng mấy người bạn của hai người bọn họ đều rất tốt với cô và cậu ta.
Bọn họ cùng nhau uống rượu, sức khoẻ cô vốn từ nhỏ không được tốt nên Tạ Phi lúc nào cũng ngồi bên cạnh đỡ rượu cho cô đến nổi hai mắt của cậu ta
chẳng thể nào mở lên nổi.
Cậu ta say đến bất tỉnh gục lên vai cô, Doãn Đình phải dùng hết sức của mình mới lôi được cậu ta lên được chiếc taxi gần đó. Cô dặn dò tên tài xế chở cậu ta về đúng địa chỉ mà mình đã dặn rồi mới yên tâm bắt một chiếc xe khác để về nhà
Cô về đến nhà đã là mười một giờ trong nhà đều đã tối om chắc là mọi người trong nhà đã đi ngủ, cô rón rén bước lại công tắc để bật đèn, nào ngờ đèn vừa sáng cô giật mình khi thấy hắn ngồi trên ghế mà không phát ra tiếng động
“ Hú hồn ngồi đó mà chẳng nói tiếng nào làm giật mình”
Hắn khoanh tay dựa lưng vào ghế, mặt biến sắc quay đầu lại nhìn cô giọng nói trầm thấp phát ra
“ Trễ thế này rồi, cậu đi đâu?”
Cô không trả lời mà đi thẳng vào trong phòng khách rót cho mình ly nước uống một hơi. Hắn ngồi bên cạnh liền hưởi được mùi rượu trên cơ thể cô, hai hàng mi cáu chặt vào nhau
“ Cậu uống rượu à”
“ Có một chút”
Cả cơ thể ngứa ngáy khó chịu trước khi về đến đây cô bị tên mập trong đám bạn cũ lôi lại phải uống với cậu ta một ly thì mới cho cô đưa Tạ Phi về. Cô đành cắn môi tay nhận lấy uống sạch không chừa giọt nào
Bây giờ trong người cô nóng như lửa đốt, trán lại chảy nhiều mồ hôi đến vậy. Lưu Văn thấy cô bất thường đưa tay chạm nhẹ vào trán cô
“ Sao nóng quá vậy?”
Giọng cô khàn đặc cố gắng phát ra tiếng nói “ Hình như tôi bị dị ứng với rượu, khó chịu quá”
Lưu Văn bực dọc, bản thân bị dị ứng với rượu lại tự mình đi uống nó có phải cô muốn chết rồi không. Hắn đưa tay đỡ cơ thể cô ngồi xuống ghế, bạn thân mình đi lại phòng bếp mở vòi nước lạnh xả vào khăn khô rồi vắt cho nó còn chút nước đi đến đặt nó lên trên trán cho cô
Hắn vừa nhìn gương mặt cô đang nhăn nhó tay vừa cầm điện thoại gọi cho ai đó “ Anh đang ở đâu?”
Giọng nói ngái ngủ truyền từ điện thoại bên kia nhè nhẹ đáp lại lời của hắn “ ông hai khuya rồi không ngủ thì có thể làm gì?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook