Oan Gia Ngõ Hẹp Tôi Muốn Yêu Chắc
-
C17: Hắn đi tìm cô
Lưu Văn sau khi tan học hắn đổi ý không muốn đi cùng Lý Hoành Quân mà quay về nhà để nghỉ ngơi
Hắn chỉ vừa đi vào ngồi lên chiếc ghế mềm mại Bạch Nguyệt Lâm từ trên lầu đúng lúc đi xuống
“ Doãn Đình của mẹ đâu?” ánh mắt bà đảo khắp nơi không thấy bóng dáng cô liền hỏi hắn
“ Sao lại hỏi con?” Miệng hắn nói nhưng mắt vẫn nhìn vào màn hình điện thoại
“ Chẳng phải thường ngày hai đứa về chung sao?”
“ Cậu ta đi đâu, làm gì sao con biết được”
Sắc mặt của bà bỗng trùng xuống cảm giác trong lòng có chuyện không hay “ Đi kiếm con bé về đây”
Hắn không nghe nhằm chứ? Chỉ vì một người đi chơi đâu đó mà bắt hắn đi kiếm sao?
“ Con đi kiếm cậu ta?”
Bà gật đầu “ Không lẽ là mẹ?”
Lưu Văn lạnh nhạt xua tay tỏ ra không nghe gì liền có ý định đứng dậy muốn rời đi nhưng lại bị Bạch Nguyệt Lâm giả vờ đóng kịch
“ Con bé đã mất mẹ bây giờ con bé chỉ còn mỗi mình chúng ta là gia đình, con bé lỡ như xảy ra chuyện gì làm sao mẹ còn mặt mũi để nhìn mẹ con bé nữa chứ” bả lấy tay giả vờ như quẹt nước mắt
Hắn thở dài tắt màn hình điện thoại rồi đứng dậy cầm lấy chùm chìa khóa và áo khoác trên bàn
Bạch Nguyệt Lâm trố mắt nhìn hắn “ Con đi đâu?”
Hắn không quay lại đi thẳng ra ngoài cửa rồi đứng lại “ Đi tìm con gái cưng về cho mẹ”
Nói xong hắn liền bỏ đi, Bạch Nguyệt Lâm đắc ý mỉm cười thong thả cầm lấy ly trà nóng hổi vừa mới được pha
Quản gia đứng bên cạnh lên tiếng “ Bà chủ yên tâm để cậu ấy đi như vậy sao?”
“ Con trai tôi tính nó tôi hiểu nó nhất, tuy rằng thái độ nó bên ngoài thơ ơ nhưng bên trong nó dễ mềm yếu lắm” bà vừa cười vừa nói
[…]
Hắn lái xe khắp nơi kiếm cô nhưng lại không thấy, một tay lái xe một tay cầm điện thoại lục lọi wechat tìm cuộc trò chuyện giữa cô và hắn.
Hắn chợt nhớ ra hai bọn họ chỉ nói chuyện bên ngoài có khi là không nói với nhau câu nào thỉnh thoảng chỉ chào hỏi vài câu làm sao có thể nằm trong wechat của hắn được chứ, nhớ đến đây hắn lại tắt điện thoại quăng lên ghế bên cạnh
Lưu Văn nghiến răng chửi một tiếng “ Chết Tiệt”
[..]
Doãn Đình may mắn thoát được bọn họ nhưng khi cô rời khỏi nơi đó thì trời cũng đã tối. Cô sực nhớ ra là mình có hẹn với Tạ Phi liền mò mẩn tìm điện thoại
Tìm thấy nó cô vội vàng mở màn hình, cô nhận tin nhắn của Tạ Phi gửi cho cô
[ Tớ có chút chuyện gia đình tớ về giải quyết trước đợi mai tớ sẽ lại mời cậu ăn cơm, xin lỗi nhé Doãn Đình]
Đọc được dòng này lòng cô lại thở phào nhẹ hơn, may mà cậu ta không ngốc đến nỗi chờ cô đến tận bây giờ, là do cô nghĩ nhiều rồi
Cô nhìn bản thân mình từ trên xuống dưới đều đã ướt nhẹp, cô lấy hai tay ôm lấy bản thân mình rồi đi nhanh rời khỏi đây
Doãn Đình đi được một đoạn đường thì chiếc xe thể thao từ đâu lao tới, cô nhìn xe cũng nhận ra chủ nhân của chiếc xe này. Người trong xe mất kiên nhẫn hạ kính xe xuống
“ Lên xe”
Cô e dè nhìn vào trong mà không lên tiếng, giọng nói từ trong sẽ phát ra lặp lại câu nói một lần nữa
“ Lên xe không thì bảo?”
Giọng cô ấp úng “ Người tôi ướt rồi tôi mà lên e là sẽ làm ướt xe của cậu”
“Cạch”
Tiếng mở cửa xe đột nhiên vang lên, hắn từ bên trong ghế lái bước xuống đi thẳng đến trước mặt cô
Ánh mắt hắn không một tia cảm xúc cầm lấy áo khoác quăng thẳng vào người cô
“ Mặc vào rồi lên xe”
Mắt cô mở to, không dám chớp mắt. Có phải thật không vậy tên này hôm nay lại cho cô mượn áo không sợ cô làm dơ áo hắn à?
“ Cho tôi mượn rồi, áo cậu dơ thì làm sao”
Giọng hắn trầm thấp có phần bực bội nói “ Cho cậu mặc thì cứ mặc đi hỏi nhiều thế làm gì”
Cô bị hắn doạ liền im thinh thích không dám nói một câu nào nữa, ngoan ngoãn lên xe để hắn chở về
Bầu không khí trên xe chẳng tốt hơn là mấy, hắn chỉ im lặng tập trung lái xe. Đến lúc cô nhận ra đây không phải là đường về nhà đành liều mở miệng hỏi
“ Đây đâu phải đường quay về Lục Viên đâu?”
Hắn bình thản trả lời “ Đến khách sạn”
“ Đến đó làm gì?” Cô bất ngờ
“ Nhìn cậu xem trên người xuống dưới đều ướt như con chuột lột lở mà tôi đưa cậu về, Bạch tỷ mà thấy được sẽ làm ầm lên”
Cô nghe hắn nói cũng có lý, tuy là mới sống chung với Bạch Nguyệt Lâm một thời gian nhưng tính cách của bà cô cũng có thể hiểu một phần nào
Cô cũng không hỏi gì hắn nữa mà chỉ ngồi im nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh.
Đến nơi, hắn mở cửa xuống xe trước Doãn Đình nắm chặt áo hắn trên người nhìn một loạt từ trên xuống xác định đã che kính toàn bộ liền yên tâm mà bước xuống
Hắn đặt cho cô một phòng to để cô yên tâm mà thay đồ tránh bị người khác làm phiền. Cô ôm lấy đồ vào trong phòng tắm, phát hiện dòng máu đỏ của dì nguyệt ghé thăm dính trên váy liền bậm môi mắng
“ Chết tiệt không tới lúc nào sao lại chọn bây giờ mới tới chứ!”
Cô nhìn một vòng trong nhà tắm lại thấy không ổn, Doãn Đình nhẹ nhàng đẩy cửa ra ngoài nhìn thấy hắn ngồi trên giường tay nghịch điện thoại vừa chơi vừa đợi cô.
Doãn Đình ngại ngùng mím môi gọi tên hắn “ Lưu Văn”
Giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dễ nghe khiến hắn tự động ngẩng đầu nhìn về phía cô
Ánh mắt hắn như có lửa đốt mỗi khi hắn nhìn cô, toàn thân cô liền nóng lên “ Cậu có thể mua giúp tôi băng vệ sinh được không?”
Lông mày hắn khi nghe đến bỗng chốc cau chặt lại sắc mặt dần đen láy “ Tôi mua?”
Doãn Đình biết là ngại thật nhưng mà cô hết cách rồi mới nhờ hắn “ Ừm giúp tôi có được không?”
Hắn chỉ vừa đi vào ngồi lên chiếc ghế mềm mại Bạch Nguyệt Lâm từ trên lầu đúng lúc đi xuống
“ Doãn Đình của mẹ đâu?” ánh mắt bà đảo khắp nơi không thấy bóng dáng cô liền hỏi hắn
“ Sao lại hỏi con?” Miệng hắn nói nhưng mắt vẫn nhìn vào màn hình điện thoại
“ Chẳng phải thường ngày hai đứa về chung sao?”
“ Cậu ta đi đâu, làm gì sao con biết được”
Sắc mặt của bà bỗng trùng xuống cảm giác trong lòng có chuyện không hay “ Đi kiếm con bé về đây”
Hắn không nghe nhằm chứ? Chỉ vì một người đi chơi đâu đó mà bắt hắn đi kiếm sao?
“ Con đi kiếm cậu ta?”
Bà gật đầu “ Không lẽ là mẹ?”
Lưu Văn lạnh nhạt xua tay tỏ ra không nghe gì liền có ý định đứng dậy muốn rời đi nhưng lại bị Bạch Nguyệt Lâm giả vờ đóng kịch
“ Con bé đã mất mẹ bây giờ con bé chỉ còn mỗi mình chúng ta là gia đình, con bé lỡ như xảy ra chuyện gì làm sao mẹ còn mặt mũi để nhìn mẹ con bé nữa chứ” bả lấy tay giả vờ như quẹt nước mắt
Hắn thở dài tắt màn hình điện thoại rồi đứng dậy cầm lấy chùm chìa khóa và áo khoác trên bàn
Bạch Nguyệt Lâm trố mắt nhìn hắn “ Con đi đâu?”
Hắn không quay lại đi thẳng ra ngoài cửa rồi đứng lại “ Đi tìm con gái cưng về cho mẹ”
Nói xong hắn liền bỏ đi, Bạch Nguyệt Lâm đắc ý mỉm cười thong thả cầm lấy ly trà nóng hổi vừa mới được pha
Quản gia đứng bên cạnh lên tiếng “ Bà chủ yên tâm để cậu ấy đi như vậy sao?”
“ Con trai tôi tính nó tôi hiểu nó nhất, tuy rằng thái độ nó bên ngoài thơ ơ nhưng bên trong nó dễ mềm yếu lắm” bà vừa cười vừa nói
[…]
Hắn lái xe khắp nơi kiếm cô nhưng lại không thấy, một tay lái xe một tay cầm điện thoại lục lọi wechat tìm cuộc trò chuyện giữa cô và hắn.
Hắn chợt nhớ ra hai bọn họ chỉ nói chuyện bên ngoài có khi là không nói với nhau câu nào thỉnh thoảng chỉ chào hỏi vài câu làm sao có thể nằm trong wechat của hắn được chứ, nhớ đến đây hắn lại tắt điện thoại quăng lên ghế bên cạnh
Lưu Văn nghiến răng chửi một tiếng “ Chết Tiệt”
[..]
Doãn Đình may mắn thoát được bọn họ nhưng khi cô rời khỏi nơi đó thì trời cũng đã tối. Cô sực nhớ ra là mình có hẹn với Tạ Phi liền mò mẩn tìm điện thoại
Tìm thấy nó cô vội vàng mở màn hình, cô nhận tin nhắn của Tạ Phi gửi cho cô
[ Tớ có chút chuyện gia đình tớ về giải quyết trước đợi mai tớ sẽ lại mời cậu ăn cơm, xin lỗi nhé Doãn Đình]
Đọc được dòng này lòng cô lại thở phào nhẹ hơn, may mà cậu ta không ngốc đến nỗi chờ cô đến tận bây giờ, là do cô nghĩ nhiều rồi
Cô nhìn bản thân mình từ trên xuống dưới đều đã ướt nhẹp, cô lấy hai tay ôm lấy bản thân mình rồi đi nhanh rời khỏi đây
Doãn Đình đi được một đoạn đường thì chiếc xe thể thao từ đâu lao tới, cô nhìn xe cũng nhận ra chủ nhân của chiếc xe này. Người trong xe mất kiên nhẫn hạ kính xe xuống
“ Lên xe”
Cô e dè nhìn vào trong mà không lên tiếng, giọng nói từ trong sẽ phát ra lặp lại câu nói một lần nữa
“ Lên xe không thì bảo?”
Giọng cô ấp úng “ Người tôi ướt rồi tôi mà lên e là sẽ làm ướt xe của cậu”
“Cạch”
Tiếng mở cửa xe đột nhiên vang lên, hắn từ bên trong ghế lái bước xuống đi thẳng đến trước mặt cô
Ánh mắt hắn không một tia cảm xúc cầm lấy áo khoác quăng thẳng vào người cô
“ Mặc vào rồi lên xe”
Mắt cô mở to, không dám chớp mắt. Có phải thật không vậy tên này hôm nay lại cho cô mượn áo không sợ cô làm dơ áo hắn à?
“ Cho tôi mượn rồi, áo cậu dơ thì làm sao”
Giọng hắn trầm thấp có phần bực bội nói “ Cho cậu mặc thì cứ mặc đi hỏi nhiều thế làm gì”
Cô bị hắn doạ liền im thinh thích không dám nói một câu nào nữa, ngoan ngoãn lên xe để hắn chở về
Bầu không khí trên xe chẳng tốt hơn là mấy, hắn chỉ im lặng tập trung lái xe. Đến lúc cô nhận ra đây không phải là đường về nhà đành liều mở miệng hỏi
“ Đây đâu phải đường quay về Lục Viên đâu?”
Hắn bình thản trả lời “ Đến khách sạn”
“ Đến đó làm gì?” Cô bất ngờ
“ Nhìn cậu xem trên người xuống dưới đều ướt như con chuột lột lở mà tôi đưa cậu về, Bạch tỷ mà thấy được sẽ làm ầm lên”
Cô nghe hắn nói cũng có lý, tuy là mới sống chung với Bạch Nguyệt Lâm một thời gian nhưng tính cách của bà cô cũng có thể hiểu một phần nào
Cô cũng không hỏi gì hắn nữa mà chỉ ngồi im nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh.
Đến nơi, hắn mở cửa xuống xe trước Doãn Đình nắm chặt áo hắn trên người nhìn một loạt từ trên xuống xác định đã che kính toàn bộ liền yên tâm mà bước xuống
Hắn đặt cho cô một phòng to để cô yên tâm mà thay đồ tránh bị người khác làm phiền. Cô ôm lấy đồ vào trong phòng tắm, phát hiện dòng máu đỏ của dì nguyệt ghé thăm dính trên váy liền bậm môi mắng
“ Chết tiệt không tới lúc nào sao lại chọn bây giờ mới tới chứ!”
Cô nhìn một vòng trong nhà tắm lại thấy không ổn, Doãn Đình nhẹ nhàng đẩy cửa ra ngoài nhìn thấy hắn ngồi trên giường tay nghịch điện thoại vừa chơi vừa đợi cô.
Doãn Đình ngại ngùng mím môi gọi tên hắn “ Lưu Văn”
Giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dễ nghe khiến hắn tự động ngẩng đầu nhìn về phía cô
Ánh mắt hắn như có lửa đốt mỗi khi hắn nhìn cô, toàn thân cô liền nóng lên “ Cậu có thể mua giúp tôi băng vệ sinh được không?”
Lông mày hắn khi nghe đến bỗng chốc cau chặt lại sắc mặt dần đen láy “ Tôi mua?”
Doãn Đình biết là ngại thật nhưng mà cô hết cách rồi mới nhờ hắn “ Ừm giúp tôi có được không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook