Oan Gia Ngõ Hẹp Tôi Muốn Yêu Chắc
-
C14: Ướt áo
Doãn Đình ăn xong liền được quản gia Hàn chở đến trường
Tạ Phi là người luôn đứng đợi cô ở đây đến khi cô tới, khi nhìn thấy cô đang vội vã chạy tới mắt cậu liền híp lại miệng không quên trách móc cô
“ Có ai dí cậu à sao lại chạy nhanh vậy? Đi bộ đến đây cậu chết sao?”
Cô thở hòng hộc ngập ngừng nói “ Sợ cậu đợi”
Cậu ta cóc nhẹ vào đầu cô “ Ngốc hả, tôi đợi cậu 10 năm rồi còn gì”
Hàm ý của cậu ta chỉ cô mới hiểu, cô biết rõ cậu ta đang nói gì cô cũng im lặng không nói gì thêm nữa
Cô chủ động kéo tay cậu ta lên lớp kẻo lại lên muộn nhưng rồi hành động bất ngờ xảy ra đến với cô, một người lái moto từ cổng vào với tốc độ này của cậu thanh niên đã khiến cho cái vòi nước đang được tưới cây trong khuôn viên trường đứt làm đôi
Toàn bộ nước được bắn hết lên trên áo cô, Doãn Đình giận dữ liếc nhìn tên vừa lái moto khi nãy phút chốc cô đờ người thì ra người vừa nãy làm ước áo cô lại Lưu Văn-hắn
Sự bực bội pha trộn với sự hiếu kỳ cô buông tay Tạ Phi rồi đi đến gần tên Lưu Văn muốn mắng cho cậu ta một cái thật đã
Tức giận lấn át lý trí cô đẩy Lưu Văn thật mạnh vào cái cây gần đó dưới biết bao nhiêu con mắt của những cô gái hâm mô hắn đang nhìn cô
cô không quan tâm!
“ Cậu có biết trường không cho phép chạy xe vào đây không ở đây là khu vực cấm “ cô vừa nói vừa chỉ vào bảng cấm trên tường
Hắn cười khẽ chỉ đáp lại một tiếng “ Biết”
Lửa giận trong người cô liền bốc hoả “ Nhìn xem, cậu đã làm ướt áo tôi bây giờ tính sao đây?”
Hắn thơ ơ nhìn cô từ trên xuống dưới “ Muốn gì?”
Cô giơ đồng hồ trên tay lên lại nhìn vào hắn “ Bây giờ là 7 giờ 15 còn 15 phút nữa là vào học cậu giải quyết làm sao đây ướt hết áo rồi làm sao tôi học”
“ Chuyện của cậu thì tự giải quyết đi” Hắn không có ý định muốn đổi áo cho cô, ung dung làm như không có gì muốn rời khỏi đây
Ánh mắt cô đỏ ngầu vì tức giận ngay bây giờ chỉ muốn đấm vào mặt đẹp trai của hắn thật mạnh để hả giận nhưng may mà lý trí coi vẫn còn nên đành phải ém dịu nó đi
“ Chưa giải quyết xong cậu đừng hòng đi” cô kéo tay hắn lại không cho hắn có ý định rời đi
Hành động cô nắm tay ngăn cản hắn lại khiến cho mọi người xung quanh một phen bất ngờ vì ngạc nhiên lần đầu tiên có người dám ngán chân hắn như vậy lại còn là con gái
Cùng lúc đó ở trên tầng lầu lớp học có một người nãy giờ chứng kiện hết cảnh tượng vừa diễn ra. Gương mặt vô cùng tức giận, âm thanh chua chát hỏi người bên cạnh
“ Con nhỏ đó là ai vậy?”
Một nữ học sinh bên cạnh gật gù trả lời “ Là Doãn Đình 11A2”
Lòng bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm vì tức giận “ Lại là con nhỏ đó”
“ Khiết Tỷ chị quen cô ta sao?”
“ Không quen, vô tình gặp phải trong phòng ăn”
“ Khiết Tỷ chị có muốn xử lý cô ta không?”
Cô ta nhếch mép “ Phát thẻ đỏ cho cô ta đi để cho cô ta biết dám đụng vừa đồ của Khiết Đường tôi số phận sẽ thế nào”
“ Vâng Khiết Tỷ”
[..]
Lông mày hắn cau chặt lại khẽ liếc người phụ nữ cả gan này dám đứng trước hàng trăm người ngan nhiên ngán đường hắn
Cô cảm nhận được ánh mắt như dao gâm đang ghim vào mình liền giật mình buông tay hắn ra
“ Tôi không cố ý…”
Lý Hoành Quân xuất hiện thật đúng lúc, anh cảm nhận được vẻ mặt cậu bạn mình bây giờ rất không ổn lại vừa nhìn thấy em gái ngọt ngào đang khó xử liền muốn đi tới giải quyết ổn thoả
“ Em gái nhỏ đừng giận, anh giúp cậu ấy đem áo mới cho em thay có được không?”
“ Được nhưng em còn 15 phút là vào tiết học”
Anh nhìn vào đồng hồ rồi nhìn cô “ Cho anh 10 phút anh sẽ cho người đem đến cho em”
Doãn Đình nhìn anh có vẻ như nói thật đành im lặng cho qua cô quay đầu lại nhìn về phía Tạ Phi đang đứng sau lưng đợi cô. Doãn Đình liền kéo tay cậu ta bỏ đi
Lý Hoành Quân cũng nhìn đám nữ sinh xung quanh bao vây cả sân trường liền lên tiếng đuổi đi
“ Xong hết chuyện rồi thì về lớp học đi”
Mọi người nghe vậy cũng tự động giải tán về lớp, giữa sân trường giờ đây chỉ còn mình anh và hắn
Chuyện Lưu Văn gây ra lúc nào anh cũng phải là người giải quyết cho cậu ta vậy mà hắn có thể nhởn nhơ mà bỏ đi. Lý Hoành Quân bực bội trách móc
“ Con mẹ nó! Cậu có phải là đàn ông không?”
Hắn đứng dựa vào một góc ở sau trường bàn tay thon dài móc vào túi quần lấy ra một bao thuốc. Như thói quen hắn rút đại một điếu ở trong bao bỏ vào miệng tay còn lại chăm lửa vào đầu thuốc
“ Nói thẳng” giọng hắn khàng khàng vì khói thuốc còn nghẹn lại ngay cổ
“ Chuyện đơn giản như vậy tại sao cậu lại không giải quyết?”
“ Chỉ là một cô gái phiền phức, tôi không muốn dây vào”
Lý Hoành Quân cạn lời với hắn “ Tôi nói cậu biết lần này tôi giúp cậu còn có lần sau thì cậu tự đi mà làm”
Tạ Phi là người luôn đứng đợi cô ở đây đến khi cô tới, khi nhìn thấy cô đang vội vã chạy tới mắt cậu liền híp lại miệng không quên trách móc cô
“ Có ai dí cậu à sao lại chạy nhanh vậy? Đi bộ đến đây cậu chết sao?”
Cô thở hòng hộc ngập ngừng nói “ Sợ cậu đợi”
Cậu ta cóc nhẹ vào đầu cô “ Ngốc hả, tôi đợi cậu 10 năm rồi còn gì”
Hàm ý của cậu ta chỉ cô mới hiểu, cô biết rõ cậu ta đang nói gì cô cũng im lặng không nói gì thêm nữa
Cô chủ động kéo tay cậu ta lên lớp kẻo lại lên muộn nhưng rồi hành động bất ngờ xảy ra đến với cô, một người lái moto từ cổng vào với tốc độ này của cậu thanh niên đã khiến cho cái vòi nước đang được tưới cây trong khuôn viên trường đứt làm đôi
Toàn bộ nước được bắn hết lên trên áo cô, Doãn Đình giận dữ liếc nhìn tên vừa lái moto khi nãy phút chốc cô đờ người thì ra người vừa nãy làm ước áo cô lại Lưu Văn-hắn
Sự bực bội pha trộn với sự hiếu kỳ cô buông tay Tạ Phi rồi đi đến gần tên Lưu Văn muốn mắng cho cậu ta một cái thật đã
Tức giận lấn át lý trí cô đẩy Lưu Văn thật mạnh vào cái cây gần đó dưới biết bao nhiêu con mắt của những cô gái hâm mô hắn đang nhìn cô
cô không quan tâm!
“ Cậu có biết trường không cho phép chạy xe vào đây không ở đây là khu vực cấm “ cô vừa nói vừa chỉ vào bảng cấm trên tường
Hắn cười khẽ chỉ đáp lại một tiếng “ Biết”
Lửa giận trong người cô liền bốc hoả “ Nhìn xem, cậu đã làm ướt áo tôi bây giờ tính sao đây?”
Hắn thơ ơ nhìn cô từ trên xuống dưới “ Muốn gì?”
Cô giơ đồng hồ trên tay lên lại nhìn vào hắn “ Bây giờ là 7 giờ 15 còn 15 phút nữa là vào học cậu giải quyết làm sao đây ướt hết áo rồi làm sao tôi học”
“ Chuyện của cậu thì tự giải quyết đi” Hắn không có ý định muốn đổi áo cho cô, ung dung làm như không có gì muốn rời khỏi đây
Ánh mắt cô đỏ ngầu vì tức giận ngay bây giờ chỉ muốn đấm vào mặt đẹp trai của hắn thật mạnh để hả giận nhưng may mà lý trí coi vẫn còn nên đành phải ém dịu nó đi
“ Chưa giải quyết xong cậu đừng hòng đi” cô kéo tay hắn lại không cho hắn có ý định rời đi
Hành động cô nắm tay ngăn cản hắn lại khiến cho mọi người xung quanh một phen bất ngờ vì ngạc nhiên lần đầu tiên có người dám ngán chân hắn như vậy lại còn là con gái
Cùng lúc đó ở trên tầng lầu lớp học có một người nãy giờ chứng kiện hết cảnh tượng vừa diễn ra. Gương mặt vô cùng tức giận, âm thanh chua chát hỏi người bên cạnh
“ Con nhỏ đó là ai vậy?”
Một nữ học sinh bên cạnh gật gù trả lời “ Là Doãn Đình 11A2”
Lòng bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm vì tức giận “ Lại là con nhỏ đó”
“ Khiết Tỷ chị quen cô ta sao?”
“ Không quen, vô tình gặp phải trong phòng ăn”
“ Khiết Tỷ chị có muốn xử lý cô ta không?”
Cô ta nhếch mép “ Phát thẻ đỏ cho cô ta đi để cho cô ta biết dám đụng vừa đồ của Khiết Đường tôi số phận sẽ thế nào”
“ Vâng Khiết Tỷ”
[..]
Lông mày hắn cau chặt lại khẽ liếc người phụ nữ cả gan này dám đứng trước hàng trăm người ngan nhiên ngán đường hắn
Cô cảm nhận được ánh mắt như dao gâm đang ghim vào mình liền giật mình buông tay hắn ra
“ Tôi không cố ý…”
Lý Hoành Quân xuất hiện thật đúng lúc, anh cảm nhận được vẻ mặt cậu bạn mình bây giờ rất không ổn lại vừa nhìn thấy em gái ngọt ngào đang khó xử liền muốn đi tới giải quyết ổn thoả
“ Em gái nhỏ đừng giận, anh giúp cậu ấy đem áo mới cho em thay có được không?”
“ Được nhưng em còn 15 phút là vào tiết học”
Anh nhìn vào đồng hồ rồi nhìn cô “ Cho anh 10 phút anh sẽ cho người đem đến cho em”
Doãn Đình nhìn anh có vẻ như nói thật đành im lặng cho qua cô quay đầu lại nhìn về phía Tạ Phi đang đứng sau lưng đợi cô. Doãn Đình liền kéo tay cậu ta bỏ đi
Lý Hoành Quân cũng nhìn đám nữ sinh xung quanh bao vây cả sân trường liền lên tiếng đuổi đi
“ Xong hết chuyện rồi thì về lớp học đi”
Mọi người nghe vậy cũng tự động giải tán về lớp, giữa sân trường giờ đây chỉ còn mình anh và hắn
Chuyện Lưu Văn gây ra lúc nào anh cũng phải là người giải quyết cho cậu ta vậy mà hắn có thể nhởn nhơ mà bỏ đi. Lý Hoành Quân bực bội trách móc
“ Con mẹ nó! Cậu có phải là đàn ông không?”
Hắn đứng dựa vào một góc ở sau trường bàn tay thon dài móc vào túi quần lấy ra một bao thuốc. Như thói quen hắn rút đại một điếu ở trong bao bỏ vào miệng tay còn lại chăm lửa vào đầu thuốc
“ Nói thẳng” giọng hắn khàng khàng vì khói thuốc còn nghẹn lại ngay cổ
“ Chuyện đơn giản như vậy tại sao cậu lại không giải quyết?”
“ Chỉ là một cô gái phiền phức, tôi không muốn dây vào”
Lý Hoành Quân cạn lời với hắn “ Tôi nói cậu biết lần này tôi giúp cậu còn có lần sau thì cậu tự đi mà làm”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook